Nghien Nàng

Chương 54: Có đủ sức lo cho nàng hay không?



Bàn tay Hoàng chậm rãi đặt cốc cà phê lên bệ đá, dùng chất giọng mà Hưng biết chỉ khi thực sự nghiêm túc thì Hoàng mới lôi ra sử dụng:

“Tao không muốn ai trêu đùa với chị tao nên tao cũng nói thẳng luôn. Mày mà không nghiêm túc, không có ý lâu dài thì tốt nhất lượn hộ tao. Chị tao có độc thân cả đời thì tao vẫn lo tốt, như thế còn tốt hơn việc để Hân va phải mấy người không đâu.”

Gia Hưng bỗng nhiên thoải mái hẳn ra, khoé miệng cong về một phía nhưng ánh mắt không có ý cười. Anh khoanh tay hờ hững trước mặt, nhìn thẳng vào Hoàng:

“Mày xem tao là hạng đểu cáng?”

Mấy lời kia quá đáng là thật, nhưng chuyện Hoàng không ám chỉ Hưng cũng là thật.

Chuyện cả đời chị gái anh quan trọng, nghiêm túc một chút không thừa thãi. Thế nhưng vì bị cuốn theo ngoại hình và phong thái của Gia Hưng mà anh quên mất rằng bản chất đứa bạn mình là người thế nào. Hưng có thể trông không đứng đắn nhưng là người đàng hoàng nhất mà anh từng biết.

Anh dãn lông mày ra, đều giọng nói: “Tao không có ý gì. Mày cũng biết tính tao đơn giản. Nếu mày không tốt, tao đã chẳng cho mày có cơ hội gặp chị tao chứ đừng mơ đến chuyện kết thân. Có điều...”

Giọng Hoàng bắt đầu chuyển dần sang hoài niệm, tưởng chừng như bình lặng song ẩn chứa cái gì đó chua chát:

“Hân từ bé đã không vui vẻ gì. Ừ thì trông cũng vô tư, cũng không mềm mỏng nhưng ai biết bên trong nghĩ cái gì. Có chuyện gì cũng giấu, càng đau thì càng kín miệng, đến khi ôm nhiều quá thì lại tự vật ra mà khóc lóc một mình.

Nói tới đây, Hoàng ngập ngừng: “Cho nên là tao không ngại chấm dứt tình bạn với mày nếu như chị tao buồn đâu.”

Cái này thì Hoàng không nói anh cũng thừa hiểu.

Anh mỉm cười, nhướn mày nhìn về nơi xa xăm: “Yên tâm. Tao thương Hân lắm.”

Từ “thương” so với từ “yêu” thì có sức nặng hơn nhiều. “Thương” không chỉ là yêu, nó còn là sự chăm sóc, đồng hành, là tất cả sự trân trọng dành cho đối phương.

Hân thương anh, chẳng có lí gì mà anh không thương Hân nhiều hơn như thế. Chỉ biết rằng cô cho anh một, anh sẽ cho cô lại gấp trăm lần.

Có được lời này của Hưng thì coi như trọng trách bảo vệ cho Hân của Hoàng đã được san sẻ.

Anh chàng nhìn thằng bạn, bất giác vui trong lòng.

“Khốn thật!” Hoàng buông lời phiền muộn.

“Sao? Vẫn độc thân nên ghen à?”

“Không. Chắc sau tao phải gọi mày là anh rồi đây.”

Nhanh quá rồi. Từ giai đoạn chấp nhận mà Hoàng đã đẩy tới thành gia lập thất.

Gia Hưng dù không kìm được niềm phấn khích nhưng cũng tự biết ý kìm lại. Anh vỗ vai Hoàng một cái, bật cười mà nói: “Thì mãi là anh em còn gì.”

Minh Hoàng cau mày lại, ném cốc cà phê rỗng vào trong thùng rác gần đó rồi hất cằm quay đi.

“Về nhà. Sắp tối rồi đấy.”

“Rồi rồi. Về thì về.”

Trời lúc này đã tối muộn hơn khi đông kha khá, đến tận khi hai chàng trai tắm rửa xong xuôi, bàn ăn được dọn dẹp xong cả thì đêm mới xuống.

Minh Hoàng cặm cụi vào bát cơm, đôi đũa trong tay hoạt động hết công suất, tuy nhiên anh bị buộc phải ngừng hành động ăn uống của mình lại khi phát hiện ra có bốn cặp mắt đang chĩa vào mình.

Đúng vậy, là bốn chứ không phải hai vì con Bông và thằng Gòn cũng đang tò mò vì “người lạ” trong nhà của chúng nó.

Anh đặt đũa xuống bàn, gằn giọng nói: “Hai người nhìn cái gì?”

Gia Hân đưa mắt nhìn Hưng rồi quay về phía Hoàng, tò mò hỏi: “Tự nhiên về Hà Nội không phải vì dỗi mẹ thôi đấy chứ? Hay có chuyện gì giấu cả nhà?”



“Nói đi.” Thấy Hoàng không đáp, Hân có vẻ thúc giục. “Tính mày không phải đứa hay để bụng, với cả mày cũng thừa biết là bố mẹ không bao giờ có ý đuổi mày đi thật. Quan trọng là tuần sau mày phải sang Singapore đánh giao hữu. Đang yên đang lành lại bỏ về đây, chắc chắn có gì giấu diếm.”

Hoàng nhìn Hân, lầm bầm trong cổ họng: “Chị cũng giấu em còn gì.”

“Nói to lên.” “Chị này!”

Gia Hưng ngồi yên tại chỗ, âm thầm quan sát cuộc hội thoại của hai chị em.

Hai người này xa nhau thì nhớ mà chạm mặt một cái thôi cũng đủ xôm cả phòng. Đúng là nhà có hai chị em gần tuổi nhau luôn náo nhiệt hơn nhà khác nhiều.

Sau một hồi lâu bị tra vấn, cuối cùng thì chàng tuyển thủ trẻ cũng đã phải chịu thua trước độ cứng đầu của cô nàng tiểu thuyết gia “lừng lẫy“.

Hoàng thở dài một tiếng, chậm rãi trả lời: “Thật ra là cũng không có gì to tát. Tại bạn em nó mới ở viện về nên muốn ra thăm.”

“Thế sao không nói sớm? Làm gì mà cứ che che đậy đậy như thế?”

Minh Hoàng cứng họng, chữa cháy bằng việc đẩy phăng cô chị bay thẳng vào người anh chàng phía sau rồi chạy trước.

“Thế nhé. Chị đừng hỏi nhiều.”

Trước khi chạy đi, anh còn vẫy tay với Hưng một cái, lên giọng ra lệnh: “Chị tao là của mày đấy. Liệu hồn mà lo cho tốt.”

“Biết rồi.” Gia Hưng vẫy tay lại với Hoàng, cánh tay bao trọn lấy người của Hân.

Cánh cửa sau đó đóng một cái “rầm” rõ to làm hai con mèo chạy tán loạn.

Gia Hân mất thăng bằng đổ vào người của Hưng, khi nhận thức được tình hình thì đến dấu tích còn lại cũng không thấy.

“Cái thằng này!” Hân chán nản than thở.

Gia Hưng vòng tay qua trước bụng của cô gái, nhẹ nhàng hỏi han: “Có phải cậu đang lo cho Hoàng quá không? Hoàng cũng lớn rồi mà, có phải dựa dẫm vào ai nữa đâu.”

Hân cũng biết là vậy nhưng lần này cô có linh cảm không lành. Ngoài mặt hay trêu anh là thế nhưng Hân cũng thừa hiểu Hoàng là người dễ bị lay động thế nào. Lần này biểu hiện của Hoàng không khác trước, e là lại rơi vào lưới tình của ai đó rồi.

“Đành vậy. Lớn rồi, ai hơi đâu nhắc nhở mãi.”

“Phải thế chứ. Giờ thì đi ngủ.”

Tay anh vẫn giữ chắc chắn ngang bụng Hân, kéo cô gái vào trong phòng ngủ.

Thời gian trôi cũng rất nhanh, chẳng bao lâu đã tới sáng ngày Chủ Nhật.

Ngày hôm đó ở studio đông đúc hơn thường lệ, số lượng mẫu ảnh và tay thợ lành nghề cũng tập trung lại để chuẩn bị cho sự kiện diễn ra cách đó hai tuần sau. Sự kiện trên nền tảng mới nổi đó đã kéo được nhiều sự chú ý của giới trẻ, vì thế từ khâu chuẩn bị tới thành phẩm đều phải chỉn chu và kĩ lưỡng.

Gia Hưng là người có thể xuề xoà về tất cả chứ không phải với gia đình và công việc. Anh rời nhà từ năm giờ, tính tới bây giờ đã chụp được một bộ ảnh phải nói là chất lượng.

Anh chàng chăm chăm nhìn màn hình, cố gắng hướng dẫn người chỉnh sửa chi tiết nhất có thể.

“Chỉnh chỗ này sáng màu hơn, kéo tất cả về tông có sẵn.”

Thái độ tập trung tối đa này của Hưng còn khiến cho đồng nghiệp chán nản.

Một anh chàng mẫu ảnh khác, hiện đang hoạt động với tư cách là diễn viên mạng, đã bước lại gần, vỗ vào vai anh một cái.

“Ông không cần kĩ thế đâu. Được rồi.”

“Ông giữ yên lặng hộ tôi. Hôm nay tôi phải xong sớm.” Anh đưa mắt nhìn đồng hồ. “Mười lăm phút nữa là tôi đi rồi.”



“Hửm? Về sớm thế? Không đi ăn với anh em à?”

“Dịp khác vậy.” Hưng gật đầu với tấm hình vừa chỉnh rồi tháo khăn trên cổ xuống. “Hôm nay có hẹn rồi.”

Biểu cảm của Hưng đã thay cho lời nói, anh kia trầm trồ ngay: “Hẹn với người yêu? Ghê ta! Bảo sao dạo này ở nhà miết.”

“Chả thế thì sao. Thôi tôi đi đây.”

Gia Hưng bắt đầu cho đồ đạc vào túi, không quên dặn đội kĩ thuật thêm mấy lời.

“Tôi thấy nhiều thông báo lắm đây. Chắc cô nhà ông nóng hết cả ruột rồi đây.”

Anh ta ném cho Hưng cái điện thoại, đưa tay lên vẫy chào, còn bồi thêm một câu châm chọc: “Ông tính ra cũng tài. Tôi mà là ông thì phiền lắm.”

Hưng chỉ cười xã giao tạm biệt rồi ra bãi đỗ xe ngay.

Anh vội vã mở điện thoại lên thì đập ngay vào mắt anh là hàng loạt tấm ảnh vu vơ gửi đến. Bình thường cũng vậy, cứ cách nửa tiếng đến một tiếng rảnh rang thì Hân lại chụp ảnh gửi anh. Mục đích cũng chỉ để thông báo xem cô đang làm gì, đang thấy thế nào, đôi khi là vài dòng nhắn nhắc nhở anh ăn uống đầy đủ.

Hưng tiện tay thả cảm xúc vào tấm ảnh cuối, gửi cho cô gái một tin nhắn thoại rồi mở cửa xe.

Bạn gái anh mà, cô có gửi nhiều hơn nữa anh cũng không thấy phiền hà gì. Nếu một ngày cô không gửi nữa, lúc đó mới là phiền phức.

Con xe trắng chạy qua đường rộng lớn, mất khoảng mười lăm phút để tới được chỗ hẹn.

Nhà hàng diễn ra bữa ăn ngày hôm nay là nhà hàng chuyên về ẩm thực Pháp, cũng có chỗ đứng trong giới ẩm thực nước nhà. Với tư cách là một người từng sống ở Pháp vài năm, Hưng khá háo hức về bữa trưa này. Có điều sự háo hức của anh chẳng thể đem so với nỗi lo lắng đang dấy lên bên trong chàng trai.

Bạn bè Gia Hân anh quen không nhiều, nhưng ai cần quen, ai cần biết rõ thì anh lại tiếp xúc khá gần. Nếu bây giờ anh đứng trước mặt họ và giới thiệu là bạn trai của Hân, không biết họ sẽ nghĩ cái gì.

Anh vừa đi vừa ngẫm nghĩ, chẳng mấy chốc đã đi lên trên tầng hai, đứng trước một lối đi rộng rãi dẫn đến khu vực ăn trưa thoáng đãng.

Hưng đứng đó hít thở thật sâu, thu hết can đảm để chuẩn bị bước vào trong, ai ngờ đi được hai bước thì từ đằng sau đã nghe thấy tiếng gọi.

“Hưng? Làm gì ở đây?”

Trường Anh thoáng chốc giật mình, đơ người nhìn Gia Hưng một lát. Và dường như hiểu ra gì đó, người đàn ông cười nhẹ, hướng tay chỉ về phía trước.

“Thì ra là Hưng. Anh còn tưởng ai xa lạ.”

Hưng gật đầu đáp lại, nghe qua giọng điệu của Trường Anh thì biết là người đàn ông này đã nhận ra rồi.

“Hiếm khi hẹn gặp đông đủ được, cũng may em sắp xếp công việc đâu vào đấy.” Trường Anh cố tình mở lời cho đỡ phần gượng gạo dù đường đi ngắn cũn cỡn.

“Vâng, em làm tự do nên cũng dễ sắp lịch hơn.”

Sự khó xử của hai con người này phải nói là quá lớn. Như trước đây, vì chẳng có liên hệ gì với nhau nên Hưng cũng không ngại tiếp xúc. Còn bây giờ, anh cứ có cái gì đó khúc mắc trong lòng, tạm thời chưa rõ đó là loại cảm xúc gì.

Trường Anh nhận ra biểu cảm không tự nhiên kia, chậm rãi bước chân và cất giọng: “Mấy cái linh tinh lúc trước em cứ bỏ qua đi. Bây giờ không còn gì phải bận tâm nữa, đừng có lo.”

Lo? Cảm giác này không hẳn là lo. Anh chỉ hơi tiếc nuối.

Không hiểu sao đến tận bây giờ anh mới có cảm giác tiếc nuối. Anh hối hận vì không được sinh ra sớm hơn, không gặp được cô gái ấy sớm hơn, chứng kiến cái thời khắc lúc cô gái vui vẻ nhất, cởi mở nhất.

Nếu như, chỉ là nếu như anh có được cơ hội học cùng trường với cô, trở thành một phần trong thanh xuân của cô thì liệu khởi đầu của hai người có suôn sẻ hơn.

Thanh xuân của cô có họ là bạn, từng có một người mà cô coi là cả thế giới.

Tuổi trẻ của cô gái ấy đẹp như thế, đơn thuần như thế. Vậy thì sự xuất hiện của anh có đủ sức khiến cho cô hạnh phúc hơn thời gian đã qua trong hồi ức ấy hay không?
Chương trước Chương tiếp