Nghiện Thuốc Lá Và Mèo Hoang
Chương 8: Sai lầm
Ánh mặt trời rực rỡ xán lạn, bốn phía yên tĩnh, hương mai vàng thoang thoảng.
Ninh Nặc Kỳ cầm kéo cắt tỉa những cành hoa khô héo.
"Ninh Nặc Kỳ." Giọng Ninh Dật Phỉ từ phía sau vang lên.
Ninh Nặc Kỳ nghe tiếng gọi thì quay đầu, "Chuyện gì thế mẹ?"
"Chuyện gì sao?" Ninh Dật Phỉ cười lạnh, "Con còn có gan hỏi mẹ chuyện gì à? Mẹ hỏi con, con với Thẩm Việt có quan hệ gì?"
Ninh Nặc Kỳ khựng lại, nhưng chỉ trong giây lát. Sau đó cậu thẳng thắn trả lời, "Là bạn trai con."
"Ninh Nặc Kỳ, con giỏi lắm," Ninh Dật Phỉ cả giận nói, "Con cho rằng làm đồng tính luyến ái là vinh dự lắm hả?"
Cậu giữ nguyên nét mặt, đáp, "Con không thấy vinh dự, nhưng đây là chuyện bình thường mà mẹ. Con chỉ thích đàn ông, chỉ thích Thẩm Việt, không đổi được."
Ninh Dật Phỉ bị lời của cậu làm cho khó chịu, bà lớn tiếng trách mắng, "Mẹ chiều con quá rồi đúng không? Con đi tìm đàn ông thôi chưa tính, lại còn dám trêu chọc con trai nhà họ Thẩm! Con có biết nếu quan hệ giữa hai nhà mà sụp đổ thì sẽ tổn thất bao nhiêu tài nguyên tiền của không hả!"
"Vòng vo một lúc mẹ vẫn chỉ quan tâm đến một chữ "tiền" thôi sao?" Cậu tiếp tục nhướng mày, nghẹn ngào, "Sụp thì sụp, sau này con với Thẩm Việt kiếm tiền cho mẹ."
Nghe vậy, Ninh Dật Phỉ nghiến răng, giơ tay tát Ninh Nặc Kỳ. Ninh Nặc Kỳ lanh lẹ, nhanh chóng bắt được cổ tay mảnh khảnh của bà.
Cậu nhìn bà, đôi mắt đầy kiên định mà thờ ơ.
Ninh Dật Phỉ hơi sửng sốt, từ vẻ mặt của Ninh Nặc Kỳ vào vài giây trước, bà thấy được hình ảnh chính mình khi còn trẻ.
Bà kết hôn và mang thai sớm, vì vậy chênh lệch tuổi tác với Ninh Nặc Kỳ không nhiều, chỉ hai mươi tuổi. Bà đã rất nỗ lực để trở nên thật mạnh mẽ, cứng cỏi, nhưng đến cùng vẫn không thể cho Ninh Nặc Kỳ một gia đình hoàn chỉnh. Nhiều lúc bà và Ninh Nặc Kỳ không giống mẹ con, mà như hai chị em ruột không bị gò bó. Trong suốt hai mươi năm qua, bà dần nhận ra Ninh Nặc Kỳ không chỉ thừa hưởng tính cách của mình, mà trên nhiều khía cạnh thậm chí còn bướng bỉnh và cố chấp hơn bà nhiều.
"Từ từ nói chuyện, đừng có đánh con." Ninh Nặc Kỳ hất tay bà ra, lạnh lùng nói.
"Ninh Nặc Kỳ, sao con lại không biết xấu hổ như vậy," Ninh Dật Phỉ thở gấp, "Uổng công mẹ nuôi con suốt hai mươi năm!"
"Con làm sao cơ?" Cậu bị chọc giận, trừng mắt nhìn bà, "Sao con không biết xấu hổ? Chỉ vì con là đồng tính luyến ái thôi à?"
Ninh Dật Phỉ quát, "Đáng ra con không nên thích đàn ông!"
"Tại sao không nên?! Con không ăn trộm ăn cắp, không ra ngoài nhăng nhít cặp bồ như chồng cũ của mẹ, vậy con làm gì sai chứ? Con thích nam hay nữ là quyền tự do của con," Ninh Nặc Kỳ mở to mắt nhìn bà, "Hơn nữa, kết hôn sinh con mới là đúng phải không? Mẹ yêu người khác giới, khi kết hôn sinh con rồi có thấy hạnh phúc không?"
Cả người Ninh Dật Phỉ khẽ run, nhất thời không nói được lời nào. Bà mấp máy môi, muốn phản bác cậu, nhưng phát hiện một chữ cũng không thể thốt ra. Từng lời của Ninh Nặc Kỳ đều khắc sâu trong tim bà. Cuộc hôn nhân của bà đã đổ vỡ nặng nề, chỉ mang đến cho bà sự thất vọng và đau đớn tột cùng. Ngoại trừ Ninh Nặc Kỳ trong bụng, bà không giữ lại thứ gì, cũng chẳng mang cái gì theo.
Ninh Nặc Kỳ nhìn khuôn mặt thất thần của bà một lúc, đưa ra quyết định cuối cùng, "Nếu hai nhà Thẩm - Ninh vì chuyện này mà tan vỡ, gây ra tổn thất thì con rất xin lỗi. Nhưng chắc chắn con sẽ không chia tay Thẩm Việt, con nhận định anh ấy rồi, mẹ nói gì cũng vô dụng thôi."
Ninh Nặc Kỳ tiện tay ném kéo lên bàn, quay người trở về phòng.
Cậu bước rất nhanh, cơ thể và thần kinh căng thẳng tột độ, mãi đến khi khóa cửa lại, toàn thân cậu mới bắt đầu run rẩy.
Cậu đại khái có thể đoán được chuyện đã xảy ra. Ba mẹ Thẩm Việt phát hiện quan hệ của hai người, sau đó nói với Ninh Dật Phỉ, khiến đôi bên gia đình vô cùng tức giận.
Cậu theo bản năng mà sợ hãi, rồi lại cảm thấy không có gì phải sợ. Bởi vì cậu tin Thẩm Việt. Cậu tin rằng thái độ của hắn cũng giống cậu. Ngày này sớm muộn rồi sẽ đến, nhưng Thẩm Việt yêu cậu như vậy, cậu vốn không cần lo lắng. Cậu chỉ cần kiên định giữ vững lập trường của mình, không hoảng sợ, như vậy có thể gặt hái được một tình yêu công bằng, quang minh chính đại ở bên Thẩm Việt trong tương lai gần.
Ninh Nặc Kỳ đoán gia đình bên kia đã đánh mắng Thẩm Việt, dựa theo tính cách của hắn, có lẽ sẽ bị đuổi ra khỏi nhà. Nhưng tất cả đều không quan trọng, bởi cậu và Thẩm Việt, cùng với nhau, nhất định có thể vượt qua những trở ngại này. Hiện tại Thẩm Việt chắc hẳn rất cần được an ủi, nghĩ vậy, cậu vội lấy điện thoại gọi cho hắn.
Phải mất nửa phút mới được kết nối.
Tay trái Ninh Nặc Kỳ nắm chặt thành quyền, những lúc cực kỳ căng thẳng cậu sẽ làm vậy.
"Thẩm Việt."
"Ừm."
Dù Thẩm Việt chỉ đáp một tiếng ngắn gọn, nhưng Ninh Nặc Kỳ vẫn nghe ra cảm xúc của hắn không tốt.
Cậu tiếp lời, "Thẩm Việt, hồi nãy mẹ hỏi em. Em nói em đang cùng anh yêu đương, với lại em sẽ không bao giờ chia tay anh đâu."
Giọng điệu Ninh Nặc Kỳ rất quả quyết, cậu nóng lòng muốn đưa cho Thẩm Việt một lời trấn an như vậy.
"Ừm." Thanh âm Thẩm Việt có chút run rẩy.
Sống lưng Ninh Nặc Kỳ bỗng dưng lạnh toát. Cậu hoảng hốt trước câu trả lời ngắn ngủi của hắn, kiên nhẫn nói, "Thẩm Việt, bất kể xảy ra chuyện gì, em sẽ cùng anh vượt qua mà. Anh phải tin em."
Nếu là trước đây, chắc chắn cậu sẽ không thốt ra những lời sến súa như thế, nhưng lúc này cậu lại ước mình có thể nói cả trăm câu.
"Ninh Ninh," Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mệt mỏi của Thẩm Việt, "Tối qua bà nội đột nhiên xuất huyết não. Là tại anh... Nội biết anh là... Nội quá kích động——"
Thẩm Việt nói không nên lời, trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể phát ra tiếng thở dốc dù đã cố ngấm ngầm chịu đựng. Ninh Nặc Kỳ chưa từng gặp bà nội, nhưng cậu biết bà quan trọng với Thẩm Việt đến nhường nào, vì vậy cậu cố hết sức để xoa dịu cảm xúc của đối phương.
"Đừng lo lắng quá, Thẩm Việt, anh đừng lo," Ninh Nặc Kỳ thấp giọng nói, "Bà nội bây giờ thế nào rồi?"
"Hôm qua cấp cứu suốt đêm, vẫn chưa tỉnh lại. Bác sĩ bảo... Khả năng nội sẽ không tỉnh."
Một tay Thẩm Việt chống lên vách tường, cúi đầu liên tục hít sâu. Hắn cả đêm không ngủ, hai mắt chua xót đỏ lên, nhưng không thể rơi một giọt nước mắt nào.
"Anh đừng sợ, không sao mà, bà nội sẽ không có chuyện gì đâu." Ninh Nặc Kỳ an ủi.
Thẩm Việt im lặng. Hắn ngồi ngoài phòng phẫu thuật, dõi theo màn đêm u tối từ từ chuyển sang ban ngày, cuối cùng bầu trời tràn ngập ánh sáng. Hắn đã suy nghĩ rất nhiều. Hắn nghĩ đến bà nội trong phòng phẫu thuật, nghĩ đến nước mắt của mẹ, hai cái tát của ba, và nghĩ đến ánh nhìn hoảng hốt của em trai hắn khi hai người đối diện nhau. Rõ ràng hắn có rất nhiều điều cần cân nhắc, rất nhiều người cần quan tâm, rất nhiều trách nhiệm và sứ mệnh cần phải gánh vác, nhưng chỉ vì tình yêu của mình, hắn đã đem tất thảy bỏ lại sau lưng.
Liệu có ích kỷ quá không?
Thẩm Việt đã nhiều lần tự hỏi.
Hắn cảm thấy bản thân không làm gì sai, rồi lại thấy mình đã làm sai mọi chuyện.
Hắn chỉ đem lòng yêu một người đồng giới thôi mà.
Hắn là con trưởng, là anh cả, là niềm tự hào của ba mẹ, là trụ cột của nhà họ Thẩm sau này. Hắn sinh ra trong một gia đình truyền thống bình thường, không được coi thường luân lý, làm trái khuôn phép, đi ngược xu hướng.
Hắn không thể khiến mọi người thay đổi, mà chỉ có thể thay đổi chính mình.
Thẩm Việt nhắm mắt lại, thở ra một hơi, sau đó nhẹ giọng mở lời, "Nặc Kỳ."
Trái tim Ninh Nặc Kỳ run lên, Thẩm Việt rất kiếm khi gọi cậu như vậy.
"Anh nghĩ... Chúng ta cần yên tĩnh một thời gian." Hắn nói.
Ninh Nặc Kỳ cảm thấy có thứ gì đó vỡ tan trong nháy mắt. Cậu cố gắng điều chỉnh giọng mình sao cho thật bình tĩnh, "Em không hiểu ý anh lắm."
"Ý anh là... Anh thấy mình quá ích kỷ, không nên chỉ nghĩ đến bản thân. Bốn năm này ở bên em, anh rất hạnh phúc, chỉ là... Anh đã không để ý nhiều đến cảm nhận của gia đình."
"Quân Hạo còn đang học cấp ba, ba mẹ đã lớn tuổi, bà nội... Bà nội cũng cần người chăm sóc, anh phải lo cho gia đình. Anh xin lỗi, Ninh Ninh, xin lỗi em."
Rõ ràng hắn là người rất mạnh mẽ và kiên định, nhưng đã bị tàn phá chỉ trong một đêm.
Ninh Nặc Kỳ đưa mắt nhìn những cành cây khô đung đưa ngoài cửa sổ, tứ chi lạnh lẽo không còn cảm giác.
Thẩm Việt đem những chữ kia lật đi lật lại trong lòng vô số lần, nhưng vẫn không tài nào nói nổi.
Ninh Nặc Kỳ hít một hơi thật sâu, dứt khoát hỏi, "Anh muốn chia tay phải không?"
Thẩm Việt không đáp, cậu coi như hắn ngầm thừa nhận.
"Được thôi, tôi đồng ý." Cậu tiếp tục.
Thẩm Việt tựa đầu vào lớp gạch men sứ lạnh lẽo trên tường, trầm mặc thật lâu sau mới mở miệng, "Xin lỗi em."
Cậu nói, "Mai tôi đến nhà anh dọn đồ, nếu còn sót lại cái gì, lúc về anh ném đi là được."
Thẩm Việt siết chặt tay trái, một dòng máu tươi từ giữa các ngón chậm rãi rơi xuống, xuôi theo làn da chảy vào cổ tay, nhuộm một đốm màu đỏ sẫm trên vải vóc trắng tinh.
"À, đúng rồi, Thẩm Việt," Ninh Nặc Kỳ đột nhiên lạnh lùng nói, "Tôi tôn trọng sự lựa chọn của anh. Nhưng tôi muốn cho anh biết một điều, tôi chưa từng thích anh, chuyện thích đàn ông này coi như là sai lầm của tôi. Hi vọng anh cũng thấy như thế."
Ninh Nặc Kỳ ngắt máy, vô cảm đưa tay lau nước mắt trên má.
Ninh Nặc Kỳ cầm kéo cắt tỉa những cành hoa khô héo.
"Ninh Nặc Kỳ." Giọng Ninh Dật Phỉ từ phía sau vang lên.
Ninh Nặc Kỳ nghe tiếng gọi thì quay đầu, "Chuyện gì thế mẹ?"
"Chuyện gì sao?" Ninh Dật Phỉ cười lạnh, "Con còn có gan hỏi mẹ chuyện gì à? Mẹ hỏi con, con với Thẩm Việt có quan hệ gì?"
Ninh Nặc Kỳ khựng lại, nhưng chỉ trong giây lát. Sau đó cậu thẳng thắn trả lời, "Là bạn trai con."
"Ninh Nặc Kỳ, con giỏi lắm," Ninh Dật Phỉ cả giận nói, "Con cho rằng làm đồng tính luyến ái là vinh dự lắm hả?"
Cậu giữ nguyên nét mặt, đáp, "Con không thấy vinh dự, nhưng đây là chuyện bình thường mà mẹ. Con chỉ thích đàn ông, chỉ thích Thẩm Việt, không đổi được."
Ninh Dật Phỉ bị lời của cậu làm cho khó chịu, bà lớn tiếng trách mắng, "Mẹ chiều con quá rồi đúng không? Con đi tìm đàn ông thôi chưa tính, lại còn dám trêu chọc con trai nhà họ Thẩm! Con có biết nếu quan hệ giữa hai nhà mà sụp đổ thì sẽ tổn thất bao nhiêu tài nguyên tiền của không hả!"
"Vòng vo một lúc mẹ vẫn chỉ quan tâm đến một chữ "tiền" thôi sao?" Cậu tiếp tục nhướng mày, nghẹn ngào, "Sụp thì sụp, sau này con với Thẩm Việt kiếm tiền cho mẹ."
Nghe vậy, Ninh Dật Phỉ nghiến răng, giơ tay tát Ninh Nặc Kỳ. Ninh Nặc Kỳ lanh lẹ, nhanh chóng bắt được cổ tay mảnh khảnh của bà.
Cậu nhìn bà, đôi mắt đầy kiên định mà thờ ơ.
Ninh Dật Phỉ hơi sửng sốt, từ vẻ mặt của Ninh Nặc Kỳ vào vài giây trước, bà thấy được hình ảnh chính mình khi còn trẻ.
Bà kết hôn và mang thai sớm, vì vậy chênh lệch tuổi tác với Ninh Nặc Kỳ không nhiều, chỉ hai mươi tuổi. Bà đã rất nỗ lực để trở nên thật mạnh mẽ, cứng cỏi, nhưng đến cùng vẫn không thể cho Ninh Nặc Kỳ một gia đình hoàn chỉnh. Nhiều lúc bà và Ninh Nặc Kỳ không giống mẹ con, mà như hai chị em ruột không bị gò bó. Trong suốt hai mươi năm qua, bà dần nhận ra Ninh Nặc Kỳ không chỉ thừa hưởng tính cách của mình, mà trên nhiều khía cạnh thậm chí còn bướng bỉnh và cố chấp hơn bà nhiều.
"Từ từ nói chuyện, đừng có đánh con." Ninh Nặc Kỳ hất tay bà ra, lạnh lùng nói.
"Ninh Nặc Kỳ, sao con lại không biết xấu hổ như vậy," Ninh Dật Phỉ thở gấp, "Uổng công mẹ nuôi con suốt hai mươi năm!"
"Con làm sao cơ?" Cậu bị chọc giận, trừng mắt nhìn bà, "Sao con không biết xấu hổ? Chỉ vì con là đồng tính luyến ái thôi à?"
Ninh Dật Phỉ quát, "Đáng ra con không nên thích đàn ông!"
"Tại sao không nên?! Con không ăn trộm ăn cắp, không ra ngoài nhăng nhít cặp bồ như chồng cũ của mẹ, vậy con làm gì sai chứ? Con thích nam hay nữ là quyền tự do của con," Ninh Nặc Kỳ mở to mắt nhìn bà, "Hơn nữa, kết hôn sinh con mới là đúng phải không? Mẹ yêu người khác giới, khi kết hôn sinh con rồi có thấy hạnh phúc không?"
Cả người Ninh Dật Phỉ khẽ run, nhất thời không nói được lời nào. Bà mấp máy môi, muốn phản bác cậu, nhưng phát hiện một chữ cũng không thể thốt ra. Từng lời của Ninh Nặc Kỳ đều khắc sâu trong tim bà. Cuộc hôn nhân của bà đã đổ vỡ nặng nề, chỉ mang đến cho bà sự thất vọng và đau đớn tột cùng. Ngoại trừ Ninh Nặc Kỳ trong bụng, bà không giữ lại thứ gì, cũng chẳng mang cái gì theo.
Ninh Nặc Kỳ nhìn khuôn mặt thất thần của bà một lúc, đưa ra quyết định cuối cùng, "Nếu hai nhà Thẩm - Ninh vì chuyện này mà tan vỡ, gây ra tổn thất thì con rất xin lỗi. Nhưng chắc chắn con sẽ không chia tay Thẩm Việt, con nhận định anh ấy rồi, mẹ nói gì cũng vô dụng thôi."
Ninh Nặc Kỳ tiện tay ném kéo lên bàn, quay người trở về phòng.
Cậu bước rất nhanh, cơ thể và thần kinh căng thẳng tột độ, mãi đến khi khóa cửa lại, toàn thân cậu mới bắt đầu run rẩy.
Cậu đại khái có thể đoán được chuyện đã xảy ra. Ba mẹ Thẩm Việt phát hiện quan hệ của hai người, sau đó nói với Ninh Dật Phỉ, khiến đôi bên gia đình vô cùng tức giận.
Cậu theo bản năng mà sợ hãi, rồi lại cảm thấy không có gì phải sợ. Bởi vì cậu tin Thẩm Việt. Cậu tin rằng thái độ của hắn cũng giống cậu. Ngày này sớm muộn rồi sẽ đến, nhưng Thẩm Việt yêu cậu như vậy, cậu vốn không cần lo lắng. Cậu chỉ cần kiên định giữ vững lập trường của mình, không hoảng sợ, như vậy có thể gặt hái được một tình yêu công bằng, quang minh chính đại ở bên Thẩm Việt trong tương lai gần.
Ninh Nặc Kỳ đoán gia đình bên kia đã đánh mắng Thẩm Việt, dựa theo tính cách của hắn, có lẽ sẽ bị đuổi ra khỏi nhà. Nhưng tất cả đều không quan trọng, bởi cậu và Thẩm Việt, cùng với nhau, nhất định có thể vượt qua những trở ngại này. Hiện tại Thẩm Việt chắc hẳn rất cần được an ủi, nghĩ vậy, cậu vội lấy điện thoại gọi cho hắn.
Phải mất nửa phút mới được kết nối.
Tay trái Ninh Nặc Kỳ nắm chặt thành quyền, những lúc cực kỳ căng thẳng cậu sẽ làm vậy.
"Thẩm Việt."
"Ừm."
Dù Thẩm Việt chỉ đáp một tiếng ngắn gọn, nhưng Ninh Nặc Kỳ vẫn nghe ra cảm xúc của hắn không tốt.
Cậu tiếp lời, "Thẩm Việt, hồi nãy mẹ hỏi em. Em nói em đang cùng anh yêu đương, với lại em sẽ không bao giờ chia tay anh đâu."
Giọng điệu Ninh Nặc Kỳ rất quả quyết, cậu nóng lòng muốn đưa cho Thẩm Việt một lời trấn an như vậy.
"Ừm." Thanh âm Thẩm Việt có chút run rẩy.
Sống lưng Ninh Nặc Kỳ bỗng dưng lạnh toát. Cậu hoảng hốt trước câu trả lời ngắn ngủi của hắn, kiên nhẫn nói, "Thẩm Việt, bất kể xảy ra chuyện gì, em sẽ cùng anh vượt qua mà. Anh phải tin em."
Nếu là trước đây, chắc chắn cậu sẽ không thốt ra những lời sến súa như thế, nhưng lúc này cậu lại ước mình có thể nói cả trăm câu.
"Ninh Ninh," Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mệt mỏi của Thẩm Việt, "Tối qua bà nội đột nhiên xuất huyết não. Là tại anh... Nội biết anh là... Nội quá kích động——"
Thẩm Việt nói không nên lời, trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể phát ra tiếng thở dốc dù đã cố ngấm ngầm chịu đựng. Ninh Nặc Kỳ chưa từng gặp bà nội, nhưng cậu biết bà quan trọng với Thẩm Việt đến nhường nào, vì vậy cậu cố hết sức để xoa dịu cảm xúc của đối phương.
"Đừng lo lắng quá, Thẩm Việt, anh đừng lo," Ninh Nặc Kỳ thấp giọng nói, "Bà nội bây giờ thế nào rồi?"
"Hôm qua cấp cứu suốt đêm, vẫn chưa tỉnh lại. Bác sĩ bảo... Khả năng nội sẽ không tỉnh."
Một tay Thẩm Việt chống lên vách tường, cúi đầu liên tục hít sâu. Hắn cả đêm không ngủ, hai mắt chua xót đỏ lên, nhưng không thể rơi một giọt nước mắt nào.
"Anh đừng sợ, không sao mà, bà nội sẽ không có chuyện gì đâu." Ninh Nặc Kỳ an ủi.
Thẩm Việt im lặng. Hắn ngồi ngoài phòng phẫu thuật, dõi theo màn đêm u tối từ từ chuyển sang ban ngày, cuối cùng bầu trời tràn ngập ánh sáng. Hắn đã suy nghĩ rất nhiều. Hắn nghĩ đến bà nội trong phòng phẫu thuật, nghĩ đến nước mắt của mẹ, hai cái tát của ba, và nghĩ đến ánh nhìn hoảng hốt của em trai hắn khi hai người đối diện nhau. Rõ ràng hắn có rất nhiều điều cần cân nhắc, rất nhiều người cần quan tâm, rất nhiều trách nhiệm và sứ mệnh cần phải gánh vác, nhưng chỉ vì tình yêu của mình, hắn đã đem tất thảy bỏ lại sau lưng.
Liệu có ích kỷ quá không?
Thẩm Việt đã nhiều lần tự hỏi.
Hắn cảm thấy bản thân không làm gì sai, rồi lại thấy mình đã làm sai mọi chuyện.
Hắn chỉ đem lòng yêu một người đồng giới thôi mà.
Hắn là con trưởng, là anh cả, là niềm tự hào của ba mẹ, là trụ cột của nhà họ Thẩm sau này. Hắn sinh ra trong một gia đình truyền thống bình thường, không được coi thường luân lý, làm trái khuôn phép, đi ngược xu hướng.
Hắn không thể khiến mọi người thay đổi, mà chỉ có thể thay đổi chính mình.
Thẩm Việt nhắm mắt lại, thở ra một hơi, sau đó nhẹ giọng mở lời, "Nặc Kỳ."
Trái tim Ninh Nặc Kỳ run lên, Thẩm Việt rất kiếm khi gọi cậu như vậy.
"Anh nghĩ... Chúng ta cần yên tĩnh một thời gian." Hắn nói.
Ninh Nặc Kỳ cảm thấy có thứ gì đó vỡ tan trong nháy mắt. Cậu cố gắng điều chỉnh giọng mình sao cho thật bình tĩnh, "Em không hiểu ý anh lắm."
"Ý anh là... Anh thấy mình quá ích kỷ, không nên chỉ nghĩ đến bản thân. Bốn năm này ở bên em, anh rất hạnh phúc, chỉ là... Anh đã không để ý nhiều đến cảm nhận của gia đình."
"Quân Hạo còn đang học cấp ba, ba mẹ đã lớn tuổi, bà nội... Bà nội cũng cần người chăm sóc, anh phải lo cho gia đình. Anh xin lỗi, Ninh Ninh, xin lỗi em."
Rõ ràng hắn là người rất mạnh mẽ và kiên định, nhưng đã bị tàn phá chỉ trong một đêm.
Ninh Nặc Kỳ đưa mắt nhìn những cành cây khô đung đưa ngoài cửa sổ, tứ chi lạnh lẽo không còn cảm giác.
Thẩm Việt đem những chữ kia lật đi lật lại trong lòng vô số lần, nhưng vẫn không tài nào nói nổi.
Ninh Nặc Kỳ hít một hơi thật sâu, dứt khoát hỏi, "Anh muốn chia tay phải không?"
Thẩm Việt không đáp, cậu coi như hắn ngầm thừa nhận.
"Được thôi, tôi đồng ý." Cậu tiếp tục.
Thẩm Việt tựa đầu vào lớp gạch men sứ lạnh lẽo trên tường, trầm mặc thật lâu sau mới mở miệng, "Xin lỗi em."
Cậu nói, "Mai tôi đến nhà anh dọn đồ, nếu còn sót lại cái gì, lúc về anh ném đi là được."
Thẩm Việt siết chặt tay trái, một dòng máu tươi từ giữa các ngón chậm rãi rơi xuống, xuôi theo làn da chảy vào cổ tay, nhuộm một đốm màu đỏ sẫm trên vải vóc trắng tinh.
"À, đúng rồi, Thẩm Việt," Ninh Nặc Kỳ đột nhiên lạnh lùng nói, "Tôi tôn trọng sự lựa chọn của anh. Nhưng tôi muốn cho anh biết một điều, tôi chưa từng thích anh, chuyện thích đàn ông này coi như là sai lầm của tôi. Hi vọng anh cũng thấy như thế."
Ninh Nặc Kỳ ngắt máy, vô cảm đưa tay lau nước mắt trên má.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương