Ngoan, Cái Này Không Thể Ăn

Chương 49: - Nữ nhân mặc áo đen kia, nhìn sơ khá giống Lâm Hạ





Những thứ như ngậm ngọc hoặc cầm ngọc* khá phổ biến trong những tang lễ xưa, còn chén và tượng đất này được dùng cho mục đích gì?

(Hình thức mai táng 'Bồi ngọc'- một trong những phong tục tổ chức tang lễ của TQ thời xưa: gồm 3 hình thức được sử dụng nhiều nhất như 'cầm ngọc, ngậm ngọc và nhét ngọc'. 'Ngậm ngọc' thường dùng miếng ngọc hình ve để đặt trong miệng người đã khuất, biểu tượng hình ve mang ý nghĩa của sự cao cả và trong sáng-người xưa cho rằng ve sầu là loại côn trùng thanh tao sạch sẽ nhờ uống sương thay cho thức ăn. Ngoài ra, nó còn mang ý nghĩa tái sinh và bất tử-ám chỉ cái chết tạm thời từ loài ve sầu. 'Cầm ngọc' là đồ dùng bằng ngọc được cầm trên tay của người đã khuất, thường có hình trụ và hình ống, người xưa tin rằng không nên chết trắng tay mà nên nắm giữ quyền lực và của cải, biểu tượng của sự giàu có)





Tạ Trì nâng cái chén lên, ngắm nghía một chút cũng không biết được làm bằng chất liệu gì. Dù sao thoạt nhìn cũng không phải là đồ vật quý giá. Đột nhiên, nàng thả cái chén trở về vị trí cũ, lập tức lấy khăn giấy chùi tay liên tục. Bọn họ đứng một bên, ngơ ngác nhìn Tạ Trì. Tạ Trì ghét bỏ nói: "Được làm bằng xương sọ của con người".

Thời xưa, chuyện này cũng không hiếm gặp. Thậm chí có một tên hoàng đế xui xẻo đến mức sau khi chết bị người khác trộm mộ, lấy đầu lâu làm thành cái ly uống rượu. Hiện tại, thứ đó còn đang được cất giữ ở bảo tàng. Ngươi nói xem, có thê thảm hay không? Ngoại trừ chén cùng với ly uống rượu, còn có chỗ thích dùng xương cốt tạo thành pháp khí.

Thời gian sau này, xã hội ngày càng phát triển, nhìn mặt ngoài thì thấy không còn ai đi làm loại chuyện này. Thật ra, vẫn còn một vài đạo sĩ tu luyện tà đạo, thực hiện không ít những việc vô nhân tính.



Những người khác cũng đều ghét bỏ không chạm đến, chỉ có một tên dễ dàng kích động ban nãy, duỗi tay lấy bức tượng đất để kiểm tra, bức tượng không lớn, dài khoảng tầm một cánh tay, hoa văn vô cùng đơn giản nhưng bởi vì đã bị phai màu không ít, nên không còn thấy rõ.

Sau khi hắn cầm lên quan sát hồi lâu, tiếp đến liền ngây người, không nhúc nhích.

Mấy người còn lại đang thì thầm bàn luận, vì vậy cũng không phát hiện gì khác thường. Người đầu tiên nhận ra chính là Tạ Trì, nàng vỗ nhẹ bờ vai hắn: "Ngươi sao vậy?"

Hắn ta không đáp lại, chỉ nhìn chăm chăm vào bức tượng đất.

Cho đến khi Tạ Trì nhận rõ có vấn đề, nhanh chóng lấy bức tượng đất trong tay hắn ra, hắn mới hoàn hồn về, bỗng nhiên lui về sau, mồ hôi đổ như mưa.

Lúc này, những người khác mới phát hiện, vội vàng tiến đến đỡ lấy hắn, tay chân hắn không ngừng run rẩy. Khoảng một lúc sau, mới lấy lại bình tĩnh, chỉ vào bức tượng đất trong tay Tạ Trì: "Tà vật... tà vật! Mau bỏ ra! Đừng bị......"



"A?" Tạ Trì sửng sốt, đặt tượng đất về vị trí cũ: "Xảy ra chuyện gì?"

Hắn run rẩy lau đi mồ hôi trên trán: "Ta...khi ta nhìn vào nó, trước mắt tự dưng xuất hiện vô số ảo giác. Không biết lý do tại sao, cảm xúc bất chợt trùng xuống, bên tai không ngừng xuất hiện một giọng nói thì thầm với ta. Nói rằng ta đã hơn 30 tuổi rồi, lại chẳng làm nên trò trống gì, vừa không có tiền tiết kiệm, vừa không có vợ, sống trên đời này còn ý nghĩa gì......."

Một số người vây xung quanh hắn hít một hơi thật sâu: "Quá độc ác!"

Những trái tim cô đơn đang phải chịu đả kích rất lớn!

"Cũng không rõ vì sao lại cảm giác bản thân vô cùng suy sụp, thật sự không còn muốn sống nữa....." Hắn run lẩy bẩy: "Nhưng lý trí lại mách bảo ta có gì đó không ổn. Ta cố gắng kiềm chế lại cảm xúc theo bản năng. Nếu không phải....."
Nếu không phải Tạ Trì kịp thời lấy đi bức tượng đất, nói không chừng hắn đã thật sự tự sát!

"Nhưng mà......tại sao ngươi lại không bị ảnh hưởng gì?" Hắn nghi hoặc nhìn Tạ Trì, hắn tự nhận thấy ý chí của bản thân không tệ nha mà còn không thể phản kháng. Tạ Trì.... sao lại không hề bị ảnh hưởng, dù chỉ một chút?

Tạ Trì ho khan một tiếng, ngượng ngùng bảo: "Việc đó...... người nhà ta ai ai cũng hoà thuận, tiền tiết kiệm lại không thiếu, không chỉ có một căn nhà một chiếc xe. Hơn nữa, trong nội thành còn có thêm không ít biệt thự. Tuy rằng chưa có người yêu nhưng những thứ khác ta đều không thiếu".

Cả đám người cảm thấy bản thân như vừa bị đâm mấy nhát dao, mém chút nữa phun ra một ngụm máu, ánh mắt ngơ ngác nhìn Tạ Trì.

Tạ Trì gãi đầu: "Cho nên, khả năng cao nó không thôi miên được ta. Cuộc sống của ta rất tốt, không hề có chuyện buồn".
Hắn run run rẩy rẩy quay đầu đi: "Cầu xin ngươi đừng nói nữa..... Ta..... ta lại cảm thấy bản thân vô cùng suy sụp, ngươi mau xem thử ta có phải còn chịu ảnh hưởng của tà vật không?"

Những người khác: "Hình như bọn ta cũng bị nó ảnh hưởng....."

"A???" Tạ Trì rối bời hỏi: "Thứ này mạnh như vậy sao?"

Chính ngươi tạo sát thương! Xát muối vào trái tim bọn ta.

"Nói cách khác, rất có khả năng sư phụ của Lý Đông Đông bị tà vật này gϊếŧ chết?" Sư điệt ngồi xổm bên cạnh quan sát nó, tay hắn vươn ra định sờ vào. Vì đã chuẩn bị tâm lý từ trước nên không đến mức giống với tên thanh niên kia. Một khi nhận thấy có gì bất thường liền nhanh chóng rút tay về, sắc mặt tái nhợt hẳn.

Hắn dường như chịu đả kích rất lớn: "Ta cũng có xe, có nhà, có tiền tiết kiệm, có cả hai căn biệt thự lớn trong nội thành! Hay là nó ganh tị với ta?"
Tạ Trì nhanh trí hỏi: "Thế còn đối tượng của ngươi thì sao?"

Sư điệt:..........

"Hình như.......... Hình như trong ảo giác, ta có nghe được..... Nó nói Tôn Nguyệt đi lấy chồng, mà người đó không phải là ta T.T"

Tạ Trì xoa đầu hắn: "Nếu ngươi còn không thổ lộ thì điều đó sẽ thành sự thật".

Sư điệt: "Hức.........."

Thật ra, Tạ Trì không bị ảnh hưởng đều do thể chất đặc biệt của nàng, song sư phụ đã dặn nàng không được để người khác biết chuyện này, cố gắng đừng phô trương, Tạ Trì ngước nhìn trời: "Đây là tà vật, suy ra ngôi mộ đó không hề đơn giản. Không chỉ đơn thuần có mỗi cương thi, mọi người nên chuẩn bị kỹ lưỡng chút, ngày mai chúng ta bắt đầu xuất phát".

Bọn họ không còn ai dám xem thường ngôi mộ kia, tên thanh niên lanh chanh lúc nãy cũng đã bình tĩnh lại: "Ta đem bùa không đủ, tranh thủ tối nay vẽ thêm vài tấm cho chắc".
Bọn họ sắp xếp lại hành lý, di chuyển tới khách sạn.

Tạ Trì vẫn ở lại bệnh viện, hai ngày nay nàng đều ở lại đây. Hiển nhiên không phải vì tiết kiệm tiền, mà là chờ Lý Đông Đông.

Sau khi những người khác rời khỏi, Tạ Trì cũng chẳng thèm khoá cái rương lại. Hiện tại, tạm thời nàng chưa nhận ra điều gì bất thường nên chỉ để tạm ở dưới giường, còn tượng đất thì đặt trên bàn.

Nhìn từ bề ngoài quả thật không thể tìm ra điểm khác biệt a, chỉ là một bức tượng được nặn từ bùn đất bình thường mà thôi, kể cả ngũ quan còn không thấy rõ.

Tạ Trì nhìn chăm chăm vào bức tượng kia, quên luôn việc phải dệt khăn choàng cổ. Còn nắm vẫn đang chăm chỉ dệt, thấy nàng cứ nhìn vào bức tượng đất, liền cảm thấy có chút ghen, nắm nhịn không được kéo áo Tạ Trì, xem nó làm cái gì? Nó đẹp hơn ta sao?
Tạ Trì cúi đầu xoa nắm: "Ta luôn có cảm giác thứ này trông quen quen............."

Tạm thời nàng không thể nhớ ra được, chỉ có cảm giác hình như mình đã từng gặp qua thứ này rồi mà thôi,

Nắm ngây người trong chốc lát, lén nhìn qua cái tượng đất kia, chắc là đang tính toán làm cách nào để đẩy cái tượng rơi xuống đất mà không để Tạ Trì phát hiện.

Bất quá, chưa kịp nghĩ nhiều, Tạ Trì liền bế nắm lên hôn một cái: "Không nghĩ nữa! Nếu như không nhớ ra ắt hẳn là chuyện không quan trọng".

Nắm bị nàng hôn đến choáng váng đầu óc, tâm tình lập tức tốt lên.

Chiều đến, Tạ Trì dẫn nắm rời khỏi bệnh viện, dự định mua đồ ăn. Dù sao bệnh viện cũng không cung cấp đủ ba bữa, Tạ Trì ra ngoài ăn tranh thủ mua luôn đồ ăn về cho sư điệt.

Nàng không dám để cái tượng đất kia trong phòng, đề phòng nó lại làm loạn. Hiện tại, sư điệt đang bị thương, cũng không thể giải quyết được rủi ro có thể xảy ra. Vì thế, Tạ Trì lấy một miếng vải quấn một vòng quanh bức tượng, bỏ vào balo.
Có nhiều hàng quán gần bệnh viện, Tạ Trì đi đến ngã tư, nàng trông thấy một quán bán mễ tuyến* cá hầm dưa cải chua, xoa xoa cằm liền quyết định tiến vào. Nàng rất thích ăn bún Vân Nam, chính xác hơn, nàng vô cùng thích món bún Vân Nam ăn kèm dưa chua.

(*mễ tuyến: 1 loại bún có nguồn gốc từ tỉnh Vân Nam)

Nàng thích ăn bún Vân Nam cũng vì một lý do, hồi đó đang trên đường đi một mạch đến núi Hoài Sơn, khi đến chân núi, mẹ Tạ Trì mua cho nàng một chén bún Vân Nam. Lúc đói, chúng ta ăn gì cũng thấy ngon, huống chi bản thân nàng lại rất thích ăn.

Có lẽ, cả đời này Tạ Trì không thể quên được chén bún kia cùng với đôi mắt đẫm lệ của mẹ.

Tạ Trì gọi một nồi cá hầm dưa cải chua, gọi thêm một phần mang về cho sư điệt. Sau đó, nàng say mê thưởng thức mỹ thực. Lấp đầy bụng, nàng xách phần đóng gói mang về.
Vừa ra tới cửa, Tạ Trì vô tình trông thấy một chiếc xe màu đen ngừng ngay trước khách sạn, một nữ nhân bước xuống, nàng mặc nguyên cây đen, vội vã đi vào khách sạn. Trên tay xách theo vali, trông bộ dạng rất căng thẳng.

Điều khiến Tạ Trì chú ý tới nàng, chính là sườn mặt của nàng trông khá giống Lâm Hạ.

Thật sự khá giống.

Đặc biệt là đôi mắt, Tạ Trì không hề nhìn lầm, bởi vì Lâm Hạ đã từng xuất hiện trong mộng Tạ Trì, lưu lại ấn tượng vô cùng đậm sâu.

Tạ Trì duỗi tay xoa xoa nắm trong túi, tiểu nắm thấy bàn tay của Tạ Trì vói vào, liền giơ bàn tay nho nhỏ ra, nắm lấy một ngón tay của nàng.

Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.

Tạ Trì vẫn nhìn chăm chăm vào nữ nhân kia cho đến khi bóng dáng nàng biến mất. Tạ Trì cũng không nghĩ nhiều, sau đó tiến về phía bệnh viện.
________________________

Hình thức mai táng 'Ngậm ngọc'

chapter content




Chương trước Chương tiếp