Ngoan, Cái Này Không Thể Ăn
Chương 61
Tạ Trì điều chỉnh lại giọng nói mình, hỏi: "Ngươi có nghe qua thuật nguyền rủa chưa?"
Nàng:...............
"Thật ra, ta cũng không mấy am hiểu về thuật nguyền rủa. Dựa vào những gì ngươi vừa kể, ta cảm thấy cả hai có nhiều điểm tương đồng. Bởi vì con người không có khả năng vô duyên vô cớ mơ thấy ác mộng, lần này lại còn xuất hiện liên tục". Tạ Trì nỗ lực giải thích hợp tình hợp lý một chút: "Gọi là ma quỷ cũng được hay là thuật nguyền rủa cũng chẳng sao. Ngươi có thể hiểu nôm na như vầy, cứ xem nó như một loại từ trường đặc biệt, một khi ngươi dính phải loại từ trường này thì nhất định cơ thể ngươi sẽ bị phản ứng lại".
Nàng: "À........................................."
Tạ Trì ôm chặt nắm, nhấp môi: "Ta không phải bọn lừa đảo".
"Ta... Ta biết ngươi chỉ muốn có ý tốt, song những thứ như thuật nguyền rủa này nọ quá huyền ảo, ta cũng không có cách nào nắm lấy........" Nàng yếu ớt nói: "Tóm lại ta không hề nghi ngờ ngươi. Cứ cho cùng phương diện này liên quan với nhau, ta cũng không có bất kì biện pháp nào......."
"Ta có". Tạ Trì đứng dậy: "Nếu ngươi tin tưởng ta, cứ việc nằm xuống ngủ trong chốc lát, những cái khác không cần để tâm, à...... ngươi không cần phải trả tiền".
Nàng bật cười: "Nếu ngươi thật sự giúp ta giải quyết được nó, ngươi không cần tiền ta vẫn sẽ đưa cho ngươi. Bất quá, chỉ có vào ban đêm ta mới mơ thấy ác mộng, ban ngày thì không sao, bây giờ vẫn chưa đến lúc a".
"Vậy đợi đến tối thôi, ngươi ngủ ở dưới đi, ta lên giường trên ngủ". Tạ Trì để nắm lên giường trước, sau đó bản thân nàng mới trèo lên.
Tạ Trì nằm trên giường, nắm liền tự giác bỏ lên nằm ở bụng nàng, nắm tựa như một cục bông nhỏ bé và mềm mại, nắm ngửa đầu nhìn Tạ Trì khiến nàng nhịn không được cười ra tiếng. Tạ Trì hôn lên trán nắm rồi nằm trở về: "Chán sao?"
"Không có". Ở bên cạnh A Trì sao có thể cảm thấy nhàm chán được.
Tạ Trì càng nghĩ càng cảm thấy chính mình lời to, tuy rằng ban đầu chỉ nghĩ đơn giản là nuôi thú cưng thôi, thế nhưng hiện tại lại biến thành một đứa trẻ, bản thân nàng không những không thấy phiền toái mà còn cảm thấy yêu thích nha.
"Nếu chán thì cứ chơi điện thoại nhé". Tạ Trì đưa điện thoại cho nắm: "Mật khẩu như cũ, chơi game hay xem phim gì đều được nè".
Nắm định không lấy, song lại nghĩ đây là di động của Tạ Trì, trong đầu nàng bất chợt suy nghĩ sâu xa gì đó khiến mặt dần ửng hồng lên, ngoan ngoãn mà nhận lấy.
Tạ Trì chưa ngủ, nàng nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, an tĩnh đợi tối đến. Tạ Trì cảm nhận được người nằm bên dưới giường cựa quậy không ngừng. Có lẽ tiểu tỷ tỷ vẫn đang trằn trọc, khó chìm vào giấc ngủ... Qua thật lâu sau, cuối cùng cũng không thể chiến thắng được cơn buồn ngủ ập tới mà thiếp đi lúc nào không hay.
Sau khi tiểu tỷ tỷ ngủ, Tạ Trì liền vỗ vỗ nắm, nắm hiểu ý lập tức nâng tay phóng một tia âm khí ra ngoài. Ban đầu, Tạ Trì chỉ phỏng đoán nàng bị ảnh hưởng bởi thuật nguyền rủa song vì không am hiểu về phương diện này nên Tạ Trì cũng không dám khẳng định thêm điều gì.
Vừa rồi, trên người tiểu tỷ tỷ tỏa ra một luồng khí quái lạ khiến Tạ Trì đột nhiên nghĩ đến thuật chiêu hồn bằng bùa chú.
Tạ Trì ngồi dậy, quay đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nàng trông thấy nhiều bóng người lờ mờ đang lấp ló bên ngoài, thậm chí còn đang tìm cách chui vào bên trong.
Mọi thứ không cần Tạ Trì động thủ, nắm tỏa ra xúc tua đánh "bốp bốp" vào mấy tên ma quỷ có ý định đi vào, khiến bọn chúng ngã nhào. Bọn chúng liền biết rõ bên trong đang có "lão đại" trú ngụ nên ngay lập tức cao chạy xa bay, không dám bén mảng đến nữa.
Vốn dĩ Tạ Trì nghĩ có người đang dùng chiêu thức kéo tiểu tỷ tỷ chìm vào ác mộng mỗi đêm. Hiện tại xem ra, mỗi tối chính bản thân nàng sẽ vô ý thu hút không ít cô hồn dã quỷ tới phá rối.
Tạ Trì ngồi trên giường hoang mang không rõ căn nguyên bắt đầu từ đâu, chỉ có tìm ra được nguồn gốc mới có khả năng giải quyết hoàn toàn, để nàng không còn gặp phải ác mộng.
Bất quá đêm nay có nắm che chở, nàng dư sức ngủ một giấc thật đã, không cần lo nghĩ quá nhiều.
Trong phút chốc, Tạ Trì vẫn chưa tìm ra được manh mối, nàng liền vứt sau đầu, tranh thủ ngủ một lát.
Tầm 9 giờ sáng, tiểu tỷ tỷ mới tỉnh giấc, nàng duỗi người một cái, xương cốt đều vang lên "răng rắc". Đối với người khác, đây chỉ là chuyện bình thường, còn với nàng mà nói, quả thật là điều đáng trân quý.
Nàng vô cùng phấn khởi, nhón chân ngó sang Tạ Trì, thấy Tạ Trì đang nằm chơi game, trong lòng ôm tiểu nắm, vẻ mặt của cả hai cực kì nghiêm túc, lâu lâu nắm còn vươn tay còn chỉ điểm cho Tạ Trì.
"Tối qua, ta không mơ thấy ác mộng nha!" Nàng vui vẻ nói: "Sau này cũng sẽ không còn gặp ác mộng nữa phải không?"
Đúng lúc Tạ Trì vừa đánh xong một ván game, ôm nắm bò xuống dưới, nàng ngượng ngùng lên tiếng: "Cũng không hẳn, Tạ Trì có thể kiểm tra đồ vật trên người ngươi một chút được không?"
Tiểu tỷ tỷ phấn khởi đáp: "Ngươi cứ tự nhiên. Nếu là một tên đàn ông phát ngôn ra những lời này, ta nhất định sẽ đập vỡ đầu hắn, còn chúng ta đều là nữ a, không cần phải ngại ngùng".
Tạ Trì tròn mắt, phát hiện ra một việc, dù là nam giới hay nữ giới, nàng đều không thích tiếp xúc thân mật nha, như vậy không khác gì chiếm tiện nghi của người khác cả.
Thế nhưng, hiện tại nàng muốn tìm hiểu về vấn đề của tiểu tỷ tỷ nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ hỏi tiểu tỷ tỷ có vật gì bất ly thân không, đến cả khi ngủ cũng phải mang trên người.
Tiểu tỷ tỷ đỏ mặt đáp: "Ta.....ta mặc nội y kể cả khi ngủ....."
Tạ Trì:......................
"Không phải, còn những thứ khác thì sao?"
Tiểu tỷ tỷ suy nghĩ, lẩm bẩm trong miệng: "Khuyên tai hay mấy thứ trang sức khác ta đều tháo ra, trừ bỏ nội y mà thôi...... khoan đã".
Nàng đột nhiên lấy ra một chiếc dây chuyền từ cổ áo: "Thứ này! Đây là thứ ta chưa bao giờ tháo ra, kể cả lúc tắm rửa".
Mặt dây chuyền chính là một cái bình thủy tinh nho nhỏ, được đậy kín bằng một nút gỗ.
"Bên trong là đất đỏ, lấy từ đất ở quê ta. Lúc trước, vì phải đi học ở xa, ba ta liền đưa thứ này cho ta đeo". Nàng tháo xuống: "Chắc hẳn không có vấn đề gì đi?"
Tạ Trì cầm lấy, mở nút ra, quả thật bên trong chỉ có một ít đất đỏ nhưng hình như còn có thêm một mảnh giấy được dán chặt trên vách bình. Tạ Trì nhè nhẹ lấy mảnh giấy đó ra: "Cái này cũng có sẵn trong đây luôn sao?"
"Đúng vậy, nó được đặt ở trong, chờ chút...... hồi trước trên mặt giấy làm gì có vẽ từa lưa lên như vậy?"
Tờ giấy có hình vuông, được cuộn lại đặt vào trong bình để trang trí. Nàng cẩn thận mở mảnh giấy đó ra: "Ngươi xem kỹ lại".
"Không đúng a......... ta lúc đó chỉ thấy một trang giấy trắng............" Tiểu tỷ tỷ mờ mịt nhìn vào tờ giấy, trên đó viết không ít ký tự, nàng cũng chưa bao giờ gặp qua chúng.
"Ngươi có chắc vẫn luôn mang theo không? Chưa từng tháo ra?" Tạ Trì cúi đầu xem, không khác mấy với họa pháp của thuật chiêu hồn, tuy rằng chỉ là một lá bùa vô dụng song cũng sẽ để lại một ít hiệu quả.
Tiểu tỷ tỷ luôn bị bọn cô hồn dạ quỷ quấn lấy nhưng vẫn chưa ảnh hưởng tới sinh mệnh, cũng vì lá bùa này chưa được hoàn chỉnh.
"Ta.... ta...." Tiểu tỷ tỷ chưa dám xác định, nàng cẩn thận suy nghĩ. Một lát sau, gương mặt nàng trắng bệch, nói: "Ta.... nhớ ra rồi".
Cả người nàng đang run rẩy không ngừng, không rõ vì sợ hãi hay tức giận: "Lúc chia tay, bọn ta có cãi nhau một trận. Khi quay về nhà, ta liền phát hiện không thấy dây chuyền ở đâu. Thật ra, dây chuyền này cũng không có giá trị gì, chỉ mang ý nghĩa tượng trưng mà thôi nên ta cũng không tiếc của mấy. Vì vậy, khi ta tìm xung quanh không thấy nữa, cũng chẳng còn quan tâm".
"Vài ngày sau, đột nhiên hắn đến tìm ta, bảo rằng có đồ của ta làm rơi ở chỗ hắn, liền đem nó đến trả cho ta". Nàng vẫn không thể tin được, bạn trai cũ sẽ hại nàng.
"Gần 7 năm a.... ta đã làm chuyện gì có lỗi hắn sao?" Mắt nàng rưng rưng vì thất vọng, nàng dùng tay lau đi khóe mắt nhưng nước mắt vẫn rơi xuống không ngừng: "Sao.... sao hắn có thể... sao hắn có thể đối xử với ta như vậy!"
"Ta chưa từng làm gì có lỗi với hắn! Thậm chí ở thời điểm, hắn thất nghiệp, ở nhà chơi game, chính ta là người đi làm kiếm tiền nuôi gia đình! Sau khi chia tay, hắn đi rêu rao, nói xấu ta ở khắp nơi khiến ta vô cùng bất ngờ, ấy vậy mà hắn.................".
"Dù sao thứ này là do người nào đó đặt vào, còn chính xác ai làm ra chuyện này, ta cũng không biết". Tạ Trì lấy nút gỗ đậy lại miệng bình, đưa dây chuyền cho tiểu tỷ tỷ: "Ta tạm thời giữ vật ở bên trong, ngươi đeo vào đi, sau này sẽ không còn gặp rắc rối nữa".
Trông tiểu tỷ tỷ khóc quả thật rất tội, Tạ Trì không đành lòng nói: "Sư huynh ta vô cùng am hiểu về phương diện này, ngươi yên tâm đi, mặc kệ là ai làm, ta sẽ giúp ngươi xử lý hắn".
Người đang làm, trời có thể không nhìn thấy. Nhưng Tạ Trì nàng, còn đang nhìn a.
Nàng:...............
"Thật ra, ta cũng không mấy am hiểu về thuật nguyền rủa. Dựa vào những gì ngươi vừa kể, ta cảm thấy cả hai có nhiều điểm tương đồng. Bởi vì con người không có khả năng vô duyên vô cớ mơ thấy ác mộng, lần này lại còn xuất hiện liên tục". Tạ Trì nỗ lực giải thích hợp tình hợp lý một chút: "Gọi là ma quỷ cũng được hay là thuật nguyền rủa cũng chẳng sao. Ngươi có thể hiểu nôm na như vầy, cứ xem nó như một loại từ trường đặc biệt, một khi ngươi dính phải loại từ trường này thì nhất định cơ thể ngươi sẽ bị phản ứng lại".
Nàng: "À........................................."
Tạ Trì ôm chặt nắm, nhấp môi: "Ta không phải bọn lừa đảo".
"Ta... Ta biết ngươi chỉ muốn có ý tốt, song những thứ như thuật nguyền rủa này nọ quá huyền ảo, ta cũng không có cách nào nắm lấy........" Nàng yếu ớt nói: "Tóm lại ta không hề nghi ngờ ngươi. Cứ cho cùng phương diện này liên quan với nhau, ta cũng không có bất kì biện pháp nào......."
"Ta có". Tạ Trì đứng dậy: "Nếu ngươi tin tưởng ta, cứ việc nằm xuống ngủ trong chốc lát, những cái khác không cần để tâm, à...... ngươi không cần phải trả tiền".
Nàng bật cười: "Nếu ngươi thật sự giúp ta giải quyết được nó, ngươi không cần tiền ta vẫn sẽ đưa cho ngươi. Bất quá, chỉ có vào ban đêm ta mới mơ thấy ác mộng, ban ngày thì không sao, bây giờ vẫn chưa đến lúc a".
"Vậy đợi đến tối thôi, ngươi ngủ ở dưới đi, ta lên giường trên ngủ". Tạ Trì để nắm lên giường trước, sau đó bản thân nàng mới trèo lên.
Tạ Trì nằm trên giường, nắm liền tự giác bỏ lên nằm ở bụng nàng, nắm tựa như một cục bông nhỏ bé và mềm mại, nắm ngửa đầu nhìn Tạ Trì khiến nàng nhịn không được cười ra tiếng. Tạ Trì hôn lên trán nắm rồi nằm trở về: "Chán sao?"
"Không có". Ở bên cạnh A Trì sao có thể cảm thấy nhàm chán được.
Tạ Trì càng nghĩ càng cảm thấy chính mình lời to, tuy rằng ban đầu chỉ nghĩ đơn giản là nuôi thú cưng thôi, thế nhưng hiện tại lại biến thành một đứa trẻ, bản thân nàng không những không thấy phiền toái mà còn cảm thấy yêu thích nha.
"Nếu chán thì cứ chơi điện thoại nhé". Tạ Trì đưa điện thoại cho nắm: "Mật khẩu như cũ, chơi game hay xem phim gì đều được nè".
Nắm định không lấy, song lại nghĩ đây là di động của Tạ Trì, trong đầu nàng bất chợt suy nghĩ sâu xa gì đó khiến mặt dần ửng hồng lên, ngoan ngoãn mà nhận lấy.
Tạ Trì chưa ngủ, nàng nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, an tĩnh đợi tối đến. Tạ Trì cảm nhận được người nằm bên dưới giường cựa quậy không ngừng. Có lẽ tiểu tỷ tỷ vẫn đang trằn trọc, khó chìm vào giấc ngủ... Qua thật lâu sau, cuối cùng cũng không thể chiến thắng được cơn buồn ngủ ập tới mà thiếp đi lúc nào không hay.
Sau khi tiểu tỷ tỷ ngủ, Tạ Trì liền vỗ vỗ nắm, nắm hiểu ý lập tức nâng tay phóng một tia âm khí ra ngoài. Ban đầu, Tạ Trì chỉ phỏng đoán nàng bị ảnh hưởng bởi thuật nguyền rủa song vì không am hiểu về phương diện này nên Tạ Trì cũng không dám khẳng định thêm điều gì.
Vừa rồi, trên người tiểu tỷ tỷ tỏa ra một luồng khí quái lạ khiến Tạ Trì đột nhiên nghĩ đến thuật chiêu hồn bằng bùa chú.
Tạ Trì ngồi dậy, quay đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nàng trông thấy nhiều bóng người lờ mờ đang lấp ló bên ngoài, thậm chí còn đang tìm cách chui vào bên trong.
Mọi thứ không cần Tạ Trì động thủ, nắm tỏa ra xúc tua đánh "bốp bốp" vào mấy tên ma quỷ có ý định đi vào, khiến bọn chúng ngã nhào. Bọn chúng liền biết rõ bên trong đang có "lão đại" trú ngụ nên ngay lập tức cao chạy xa bay, không dám bén mảng đến nữa.
Vốn dĩ Tạ Trì nghĩ có người đang dùng chiêu thức kéo tiểu tỷ tỷ chìm vào ác mộng mỗi đêm. Hiện tại xem ra, mỗi tối chính bản thân nàng sẽ vô ý thu hút không ít cô hồn dã quỷ tới phá rối.
Tạ Trì ngồi trên giường hoang mang không rõ căn nguyên bắt đầu từ đâu, chỉ có tìm ra được nguồn gốc mới có khả năng giải quyết hoàn toàn, để nàng không còn gặp phải ác mộng.
Bất quá đêm nay có nắm che chở, nàng dư sức ngủ một giấc thật đã, không cần lo nghĩ quá nhiều.
Trong phút chốc, Tạ Trì vẫn chưa tìm ra được manh mối, nàng liền vứt sau đầu, tranh thủ ngủ một lát.
Tầm 9 giờ sáng, tiểu tỷ tỷ mới tỉnh giấc, nàng duỗi người một cái, xương cốt đều vang lên "răng rắc". Đối với người khác, đây chỉ là chuyện bình thường, còn với nàng mà nói, quả thật là điều đáng trân quý.
Nàng vô cùng phấn khởi, nhón chân ngó sang Tạ Trì, thấy Tạ Trì đang nằm chơi game, trong lòng ôm tiểu nắm, vẻ mặt của cả hai cực kì nghiêm túc, lâu lâu nắm còn vươn tay còn chỉ điểm cho Tạ Trì.
"Tối qua, ta không mơ thấy ác mộng nha!" Nàng vui vẻ nói: "Sau này cũng sẽ không còn gặp ác mộng nữa phải không?"
Đúng lúc Tạ Trì vừa đánh xong một ván game, ôm nắm bò xuống dưới, nàng ngượng ngùng lên tiếng: "Cũng không hẳn, Tạ Trì có thể kiểm tra đồ vật trên người ngươi một chút được không?"
Tiểu tỷ tỷ phấn khởi đáp: "Ngươi cứ tự nhiên. Nếu là một tên đàn ông phát ngôn ra những lời này, ta nhất định sẽ đập vỡ đầu hắn, còn chúng ta đều là nữ a, không cần phải ngại ngùng".
Tạ Trì tròn mắt, phát hiện ra một việc, dù là nam giới hay nữ giới, nàng đều không thích tiếp xúc thân mật nha, như vậy không khác gì chiếm tiện nghi của người khác cả.
Thế nhưng, hiện tại nàng muốn tìm hiểu về vấn đề của tiểu tỷ tỷ nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ hỏi tiểu tỷ tỷ có vật gì bất ly thân không, đến cả khi ngủ cũng phải mang trên người.
Tiểu tỷ tỷ đỏ mặt đáp: "Ta.....ta mặc nội y kể cả khi ngủ....."
Tạ Trì:......................
"Không phải, còn những thứ khác thì sao?"
Tiểu tỷ tỷ suy nghĩ, lẩm bẩm trong miệng: "Khuyên tai hay mấy thứ trang sức khác ta đều tháo ra, trừ bỏ nội y mà thôi...... khoan đã".
Nàng đột nhiên lấy ra một chiếc dây chuyền từ cổ áo: "Thứ này! Đây là thứ ta chưa bao giờ tháo ra, kể cả lúc tắm rửa".
Mặt dây chuyền chính là một cái bình thủy tinh nho nhỏ, được đậy kín bằng một nút gỗ.
"Bên trong là đất đỏ, lấy từ đất ở quê ta. Lúc trước, vì phải đi học ở xa, ba ta liền đưa thứ này cho ta đeo". Nàng tháo xuống: "Chắc hẳn không có vấn đề gì đi?"
Tạ Trì cầm lấy, mở nút ra, quả thật bên trong chỉ có một ít đất đỏ nhưng hình như còn có thêm một mảnh giấy được dán chặt trên vách bình. Tạ Trì nhè nhẹ lấy mảnh giấy đó ra: "Cái này cũng có sẵn trong đây luôn sao?"
"Đúng vậy, nó được đặt ở trong, chờ chút...... hồi trước trên mặt giấy làm gì có vẽ từa lưa lên như vậy?"
Tờ giấy có hình vuông, được cuộn lại đặt vào trong bình để trang trí. Nàng cẩn thận mở mảnh giấy đó ra: "Ngươi xem kỹ lại".
"Không đúng a......... ta lúc đó chỉ thấy một trang giấy trắng............" Tiểu tỷ tỷ mờ mịt nhìn vào tờ giấy, trên đó viết không ít ký tự, nàng cũng chưa bao giờ gặp qua chúng.
"Ngươi có chắc vẫn luôn mang theo không? Chưa từng tháo ra?" Tạ Trì cúi đầu xem, không khác mấy với họa pháp của thuật chiêu hồn, tuy rằng chỉ là một lá bùa vô dụng song cũng sẽ để lại một ít hiệu quả.
Tiểu tỷ tỷ luôn bị bọn cô hồn dạ quỷ quấn lấy nhưng vẫn chưa ảnh hưởng tới sinh mệnh, cũng vì lá bùa này chưa được hoàn chỉnh.
"Ta.... ta...." Tiểu tỷ tỷ chưa dám xác định, nàng cẩn thận suy nghĩ. Một lát sau, gương mặt nàng trắng bệch, nói: "Ta.... nhớ ra rồi".
Cả người nàng đang run rẩy không ngừng, không rõ vì sợ hãi hay tức giận: "Lúc chia tay, bọn ta có cãi nhau một trận. Khi quay về nhà, ta liền phát hiện không thấy dây chuyền ở đâu. Thật ra, dây chuyền này cũng không có giá trị gì, chỉ mang ý nghĩa tượng trưng mà thôi nên ta cũng không tiếc của mấy. Vì vậy, khi ta tìm xung quanh không thấy nữa, cũng chẳng còn quan tâm".
"Vài ngày sau, đột nhiên hắn đến tìm ta, bảo rằng có đồ của ta làm rơi ở chỗ hắn, liền đem nó đến trả cho ta". Nàng vẫn không thể tin được, bạn trai cũ sẽ hại nàng.
"Gần 7 năm a.... ta đã làm chuyện gì có lỗi hắn sao?" Mắt nàng rưng rưng vì thất vọng, nàng dùng tay lau đi khóe mắt nhưng nước mắt vẫn rơi xuống không ngừng: "Sao.... sao hắn có thể... sao hắn có thể đối xử với ta như vậy!"
"Ta chưa từng làm gì có lỗi với hắn! Thậm chí ở thời điểm, hắn thất nghiệp, ở nhà chơi game, chính ta là người đi làm kiếm tiền nuôi gia đình! Sau khi chia tay, hắn đi rêu rao, nói xấu ta ở khắp nơi khiến ta vô cùng bất ngờ, ấy vậy mà hắn.................".
"Dù sao thứ này là do người nào đó đặt vào, còn chính xác ai làm ra chuyện này, ta cũng không biết". Tạ Trì lấy nút gỗ đậy lại miệng bình, đưa dây chuyền cho tiểu tỷ tỷ: "Ta tạm thời giữ vật ở bên trong, ngươi đeo vào đi, sau này sẽ không còn gặp rắc rối nữa".
Trông tiểu tỷ tỷ khóc quả thật rất tội, Tạ Trì không đành lòng nói: "Sư huynh ta vô cùng am hiểu về phương diện này, ngươi yên tâm đi, mặc kệ là ai làm, ta sẽ giúp ngươi xử lý hắn".
Người đang làm, trời có thể không nhìn thấy. Nhưng Tạ Trì nàng, còn đang nhìn a.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương