Ngoan, Hôn Anh

Chương 24



Translator: xJiangx

Khi tỉnh lại, Sơ Nịnh phát hiện mình đang ở trong phòng truyền dịch một mình với chiếc áo màu đen trên người, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Tần Hi và Đậu Đậu.

Có lẽ cô đã ngủ khá lâu nên khi vừa cử động thì chân trở nên tê dại, gần như bị mất cảm giác.

Tần Hi nắm tay Đậu Đậu đi vào trong phòng, tay còn lại cầm theo đồ ăn sáng. 

Sơ Nịnh xoa bóp phần bắp chân đang tê của mình, mơ hồ ngẩng đầu nhìn hai người: “Mấy giờ rồi?”

“Bảy giờ.” Tần Hi ngồi xuống bên cạnh cô rồi đưa đồ ăn sáng qua, “Em ăn một chút đi, lát nữa còn phải đến đồn cảnh sát.”

Sơ Nịnh không trả lời mà lại nhìn Đậu Đậu. Tinh thần của đứa trẻ này rõ ràng tốt lên rất nhiều, hai mắt sáng ngời, khác hẳn với vẻ hồn bay phách lạc tối qua. 

Dường như nhận ra điều gì đó, cô vội vàng hỏi Tần Hi: “Anh tìm được người nhà của em ấy rồi đúng không?”

Tần Hi gật đầu: “Cảnh sát vừa mới gọi tới.”

Sơ Nịnh lập tức đứng bật dậy nhưng hai chân vẫn còn tê nên trọng tâm cô hơi loạng choạng, may thay được Tần Hi nhanh chóng đỡ cánh tay. 

Tần Hi nhíu mày lại khi nhìn thấy tình trạng của cô: “Chân em bị sao vậy?”

“Không có chuyện gì cả, do nằm mãi một chỗ* nên cơ thể hơi mỏi thôi.” Sơ Nịnh gấp gáp trả lời, “Chúng ta dẫn Đậu Đậu đến đó trước đi.” 

*Nằm mãi một chỗ: bản raw là 一个动作久了, có nghĩa làm một động tác quá lâu, trong trường hợp này có lẽ do nữ chính nằm trên giường bệnh nên bị tê chân, phía trên nữ chính cũng có tự đề cập, nên Jiang đổi thành “nằm” thay vì “một động tác”.

Hôm qua, đứa trẻ này khóc lóc đau buồn đến vậy chắc chắn là vì nóng lòng muốn gặp người thân. 

“Em cứ ăn sáng trước đã.”

Tần Hi thả tay cô ra, ngồi im tại chỗ. “Tối qua em không ăn nhiều.”

Đậu Đậu cầm lấy đồ ăn từ tay Tần Hi, đưa cho Sơ Nịnh, “Chị ơi, trong đây có bánh trứng chiên cuộn nè. Anh trai nói chị thích ăn lắm.”

*Thực ra Jiang cũng không hiểu chỗ này lắm, khúc trên tác giả viết là Tần Hi đưa đồ ăn qua cho Sơ Nịnh rồi nhưng đến đây thì lại ghi là thằng bé Đậu Đậu lấy đồ ăn từ tay Tần Hi để đưa cho Sơ Nịnh. Jiang cảm thấy hơi lag thiệt nhưng khi check lại thì đúng là tác giả viết như vậy nên thôi mình cứ để nguyên nha:Đ

Khóe miệng Tần Hi giật giật, anh bẹo má Đậu Đậu: “Nhãi con, lúc nãy anh nói là anh thích ăn, ai nói cô ấy thích hả?”

Đậu Đậu chớp chớp đôi mắt vô tội, nói: “Vừa nãy anh nói là chị ấy thích mà.”

Thằng bé nhìn sang Chu Nịnh, “Chị ơi, chị có thích ăn bánh trứng chiên cuộn không ạ?”

Sơ Nịnh lại ngồi xuống, nhận lấy phần ăn từ tay cậu nhóc, hơi mím môi gật đầu: “Ừm, chị thích.”

Lúc học lớp 12 ở trường nội trú, học sinh không được tự tiện ra vào trường học nếu hôm đấy không phải chủ nhật. 

Cô thích ăn bánh trứng chiên cuộn nhưng căn tin trường lại không bán món này. Do đó, Tần Hi thường xuyên lén trèo tường ra ngoài giúp cô mua bánh ở hẻm ăn vặt nhỏ sau giờ tự học buổi sáng. 

Lần nào cũng có gấp đôi trứng và rau cải, kèm theo thịt xông khói với lạp xưởng, cắn vào vừa thơm vừa giòn.

Cầm chiếc bánh trong tay, Sơ Nịnh đưa lên cắn thử một miếng, hệt như mùi vị trong ký ức, nhưng cũng không hẳn vậy. 

Đậu Đậu lại lấy hộp sữa trong tay Tần Hi, đưa qua cho cô: “Chị ơi, còn có cái này nữa.”

“Cảm ơn em.” Sơ Nịnh nhận lấy sữa, lẳng lặng ăn tiếp bánh chiên.

Tần Hi ngồi cạnh cô không nói lời nào, im lặng nhìn cô ăn. 

Trên miệng cô có dính một chút vụn bánh, Tần Hi vô thức duỗi ngón cái ra giúp cô lau sạch những mẩu vụn ấy.

Khoảnh khắc da thịt chạm nhau, cả hai người đều sửng sốt.

Sơ Nịnh phủi tay đứng dậy, nhìn sang hướng khác: “Chúng ta vẫn nên mau mau đưa Đậu Đậu đi tìm mẹ em ấy, em vừa đi theo vừa ăn cũng được.”

Bàn tay đang giơ ra của Tần Hi vẫn còn cứng đờ trong không trung, một lúc sau anh mới lặng lẽ rút tay về rồi đứng dậy, dắt Đậu Đậu theo: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Sơ Nịnh đứng yên tại chỗ một hồi lâu, nhìn anh và Đậu Đậu rời đi ngay trước mắt. 

Cô đưa tay sờ khóe môi nơi anh vừa mới chạm vào, lông mi khẽ rũ xuống, qua một lúc lâu mới nhấc chân đuổi theo hai người họ. 

Trước khi đi đến đồn cảnh sát, hai người phải đưa Đậu Đậu đến vịnh Tinh Lan lấy cặp. Khi nhìn thấy súng bắn bong bóng trên bàn trà, Sơ Nịnh tiện tay nhặt nó lên, bỏ vào cặp cậu bé.



Nhờ truyền dịch khi sáng mà Đậu Đậu đã hết sốt hoàn toàn, cộng thêm việc sắp được gặp người thân nên cậu nhóc tỏ ra vô cùng sung sức.

Sơ Nịnh ôm cậu bé ngồi trên hàng ghế phía sau của tàu điện. Miệng cậu lẩm bẩm liên tục, lúc thì hát vài câu, lúc lại đọc những bài thơ Đường cho Sơ Nịnh nghe, hai bàn tay quơ quơ như một chú chim nhỏ đang bay nhảy. 

Khi ba người đến đồn cảnh sát thì một người phụ nữ tiều tụy, chừng tuổi đôi mươi, lập tức quỳ xuống đất, ôm Đậu Đậu vào lòng khóc lấy khóc để: “Con ơi, mẹ nhớ con nhiều lắm…”

Người phụ nữ ăn mặc nhếch nhác, đầu tóc rối bù. Cô ấy khóc lóc một hồi lâu, sau khi được vài người cảnh sát chạy đến an ủi mới tạm nén nước mắt vào trong lòng.

Cô ấy lau những giọt nước mắt đi rồi mới nhớ đến việc phải cảm ơn Tần Hi và Sơ Nịnh.

Sau khi được nghe kể lại, Sơ Nịnh dần hiểu ra tình hình.

Người phụ nữ này tên là Liễu Phương, cô ấy mang thai trước khi tốt nghiệp đại học nhưng bên nam không chịu trách nhiệm, lại còn vội vàng chia tay với cô ấy.

Người nhà có khuyên cô ấy phá thai nhưng Liễu Phương không đồng ý, nhất quyết phải sinh đứa trẻ ra.

Đối với một bà mẹ đơn thân, muốn tìm một người đàn ông có điều kiện tốt để kết hôn không phải là điều dễ dàng.

Bởi vì điều này mà bà ngoại của Đậu Đậu và Liễu Phương rất thường xuyên cãi vã.

Hai ngày trước, Liễu Phương gặp một đối tượng khá tốt trong buổi xem mắt, hai người nói chuyện cũng rất hợp nhau. Thế nhưng, khi anh ta vừa nghe cô nói có một đứa con thì liền bỏ đi mất.

Cũng bởi vì chuyện này mà Liễu Phương đã cãi nhau với mẹ cô ở nhà vào hôm qua. 

Mẹ cô nói chuyện gay gắt nên Liễu Phương nhất thời mất trí, nảy sinh ý định thả con mình ở một khu danh lam thắng cảnh nào đó để người khác dẫn đứa nhỏ đi.

Cô ấy dẫn con đi chơi ở Thanh U Cốc, nhân lúc cậu bé không để ý mà rời đi một mình.

Nhưng sau đó, cô ấy càng nghĩ thì càng cảm thấy hối hận. Cô sợ cậu nhóc bị đói, bị rét, càng sợ cậu bị người khác hãm hại. 

Đêm đến lại càng khó ngủ. Cuối cùng, vì không chịu được nữa nên cô ấy đã chạy đến khu danh lam thắng cảnh tìm kiếm cả đêm, kêu đến khản cổ họng.

Sau đó, cô nghe được người khác nói rằng hôm qua có người đã đưa đứa nhỏ đến báo cảnh sát thì đã chạy vội đến đồn tự thú, nóng lòng muốn gặp lại con mình. 

Sau khi nghe xong ngọn ngành của câu chuyện, Sơ Nịnh cảm thấy rùng mình. 

Hóa ra cô ấy thật sự muốn vứt bỏ Đậu Đậu.  

Nếu như người phụ nữ này không thức tỉnh thì Đậu Đậu có còn tìm được mẹ mình không?

Nếu như người mà Đậu Đậu gặp hôm qua là người xấu, thẳng tay bắt cóc cậu luôn thì sao? Bây giờ cô ấy sẽ hối hận ở phương nào?

Vị cảnh sát bên cạnh cũng nghiêm khắc dạy bảo: “Đã sinh đứa trẻ ra, là ba mẹ thì phải làm tròn trách nhiệm dưỡng dục. Máu mủ ruột thịt, huyết mạch tình thân của mình, sao có thể nói bỏ là bỏ được chứ? Đây là một đứa trẻ chứ không phải một món đồ, một khi cấu thành tội bỏ rơi trẻ em cùng những tình tiết nghiêm trọng thì sẽ bị giam giữ đấy, có biết chưa?”

Liễu Phương khóc không thành tiếng, ôm chặt đứa trẻ vào lòng, không ngừng nhận lỗi. 

Đậu Đậu yên lặng nhìn cô, đưa bàn tay bé nhỏ đầy đặn lên giúp mẹ mình lau nước mắt, cất giọng nghẹn ngào: “Mẹ ơi, sau này con sẽ ngoan ngoãn, mẹ đừng bỏ con…”

Sơ Nịnh đứng bên cạnh nghe mà vành mắt ngấn lệ.

Nước mắt Liễu Phương rơi xuống ngày càng dữ dội, trong lòng đau nhói, hứa với con trai mình: “Hôm qua là do mẹ hồ đồ, mẹ sẽ không bao giờ làm vậy nữa. Mẹ rất nhớ con, may mà con không xảy ra chuyện gì, nếu không bây giờ mẹ đã đi theo con luôn rồi.”

Sau khi trải qua chuyện đêm qua, cô mới nhận ra con trai quan trọng với mình đến nhường nào. 

Cả đời này cô có thể không kết hôn, không lấy chồng, nhưng không thể không có Đậu Đậu.

Liễu Phương hôn trán con trai, nức nở lên tiếng: “Không phải là con không thể sống thiếu mẹ, mà lạ mẹ không thể sống thiếu con, Đậu Đậu tha thứ cho mẹ được không con?”

Đậu Đậu khéo léo lau nước mắt giúp mẹ: “Mẹ đừng khóc nữa, Đậu Đậu sẽ không rời bỏ mẹ, Đậu Đậu rất ngoan đó. Con sẽ mau chóng lớn lên, không để mẹ vất vả nữa.”

Sơ Nịnh đưa tay lên lau hơi ẩm nơi khóe mắt: “Cuộc sống của cô có thể khó khăn, cũng có lúc gặp phải những chuyện không như ý, nhưng nếu việc sinh cậu bé ra là quyết định của bản thân cô thì bất kỳ chuyện gì cũng không nên trở thành lí do để cô vứt bỏ em ấy vào ngày hôm qua. Cô cảm thấy em ấy liên lụy đến cuộc sống của mình nhưng đối với Đậu Đậu, cô là cả thế giới, là mọi thứ của em ấy.”

Liễu Phương ân hận vì đã làm sai, mau chóng ôm chặt con trai vào lòng: “Tôi sai rồi, tôi không nên vì nhất thời hồ đồ mà làm ra chuyện như vậy, tất cả đều là lỗi của tôi.”

Chú cảnh sát ở bên cạnh nói: “May mắn vì đã gặp được cặp đôi này, họ còn giúp trông chừng cậu bé suốt một đêm, cô phải cảm ơn người ta đàng hoàng đấy.”

Biết được cảnh sát đang hiểu lầm mối quan hệ của hai người, Sơ Nịnh bèn liếc mắt nhìn Tần Hi một cái. Vẻ mặt anh vẫn rất dửng dưng, tựa như chưa nghe thấy điều gì.

Sơ Nịnh hơi hé miệng nhưng cuối cùng cũng chẳng giải thích gì cả.



Liễu Phương đi đến nói lời cảm ơn với Sơ Nịnh và Tần Hi, suýt nữa thì quỳ xuống, may mà Tần Hi đã ngăn cô ấy lại.

Sơ Nịnh không chịu nổi những tình huống đầy sự cảm động như thế này nên cô nói vài câu khách sáo, đi viết lời khai rồi vội vàng rời khỏi. 

“Chị ơi!” Đậu Đậu chạy đến nắm tay cô.

Sơ Nịnh dừng chân lại, nhìn cậu nhóc mở cặp ra, đưa lại súng bắn bong bóng cho cô: “Em đã nói sẽ tặng cái này cho chị mà.”

Sơ Nịnh mỉm cười nhận lấy món đồ, xoa xoa mái tóc của cậu nhóc: “Vậy thì chị nhận nó nha, Đậu Đậu nhớ là phải luôn ngoan ngoãn đấy. Trong cặp em có số điện thoại của chị, nếu em nhớ chị thì cứ gọi đến nhé.”

Cô lại nhìn Liễu Phương, giọng nói dịu đi phần nào: “Sáng sớm nay cậu bé bị sốt, vừa mới được truyện ít dịch, cô nhớ chăm sóc em ấy thật tốt sau khi trở về. Tôi hi vọng chuyện này sẽ không tái diễn lần nữa vì chưa chắc gì lần sau vẫn sẽ may mắn như vậy.”

Sơ Nịnh vẫn luôn giữ sự im lặng sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, cô rũ đầu xuống, tinh thần sa sút.

“Anh có nghĩ mẹ của Đậu Đậu đã thật sự tỉnh ngộ rồi không?” Sơ Nịnh quay đầu hỏi Tần Hi.

Tần Hi ngừng giây lát rồi gật đầu: “Cô ấy trông có vẻ khá chân thành, dù sao cũng là con cái của mình, có lẽ cô ấy sẽ hiểu được Đậu Đậu quan trọng với cô ấy đến mức nào sau sự cố này.”

Sơ Nịnh gật đầu: “Đây cũng là chuyện tốt nhất rồi.”

Cô rũ mi mắt, cắn môi trầm mặc, không hiểu sao lại nghĩ đến bản thân mình.

Mẹ của Đậu Đậu còn biết hối hận sau khi vứt bỏ con trai mình, nhưng bà ấy thì sao?

Khi mẹ đẩy cô ra và trút hết toàn bộ những gì bà ấy bất mãn với bố cô lên người cô, xem cô như kẻ thù, hận không thể băm cô thành từng mảnh, có bao giờ bà ấy cảm thấy mềm lòng chưa?

Có bao giờ bà ấy cảm thấy hối hận chưa?

Đáng tiếc, cả đời này cô cũng không thể biết được đáp án nữa rồi.

Ở phía đông, mặt trời đã chào ngày mới tự khi nào, trên cao là bầu trời trong xanh với những đám mây trắng bồng bềnh lướt qua. 

Sơ Nịnh ngẩng đầu nhìn về hướng ánh nắng gay gắt, nở một nụ cười khổ.

Đã nhiều năm qua đi rồi mà, cô còn so đo với người xưa* làm gì chứ?

*Người xưa-古人: Sơ Nịnh dùng từ “cố nhân” chứng tỏ cô ấy vẫn còn tình cảm với mẹ mình, ít nhất là sâu thẳm trong tiềm thức cô ấy vẫn cảm thấy vậy. Tuy nhiên, Jiang chưa nghĩ được từ nào hay hơn nên nếu có từ nào khác thì giúp Jiang thay vào nha.

Tần Hi đi theo bên cạnh, nhìn chằm chằm cô một hồi rồi giựt lấy súng bắn bong bóng từ tay cô, phun ra một ít bong bóng thẳng vào mặt cô nàng.

Cảm giác ẩm ướt trên mặt khiến Sơ Nịnh tỉnh táo lại, cô nâng tay lau đi, cau mày nhìn anh: “Anh làm gì vậy?”

Tần Hi nghịch khẩu súng bắn bong bóng trong tay, cà lơ phất phơ trả lời: “Thấy em không vui nên muốn dỗ em chứ sao.”

Nét mặt Sơ Nịnh cứng đờ, bước chân chậm lại, nhìn anh một cách kinh ngạc.

Mối quan hệ dạo gần đây của Sơ Nịnh và Tần Hi cũng không tính là quá tốt.

Anh ấy luôn đơ mặt ra, bất kể nói năng hay làm việc đều mang theo sự kiêu ngạo vốn có, rất hiếm khi nói chuyện với cô bằng ngữ khí hòa nhã như thế này.

Cô bỗng ngẩn ngơ, dường như đã quay lại những ngày tháng cả hai vẫn còn bên nhau. 

“Này!” Anh cúi người xuống, áp sát gương mặt sắc nét của mình lại gần cô, nhướng mày: “Em  nhìn tôi mê mẩn như vậy, có lẽ nào đã thấy tôi vừa ý nên muốn quay xe* à?”

*Quay xe-吃回头草: nguyên câu thành ngữ gốc là 好马不吃回头草 (Ngựa tốt không ăn cỏ cũ), mang hàm ý ẩn dụ cho những người có hoài bão lớn, tuy gặp khó khăn nhưng vẫn  luôn làm việc đến nơi đến chốn, quyết không bỏ cuộc. Jiang tra trên Baidu thì thấy đây đã được tính là một câu thành ngữ, tuy nhiên, khi tra sang tiếng Việt thì có thêm vế sau, nguyên văn là: “Ngựa tốt không ăn cỏ cũ, trung thần không thờ hai vua” (vế sau cũng mang ý nghĩa kiên trì với quyết định của mình, nếu đã chọn chọn làm bề tôi của một vị Hoàng đế nào thì phải luôn một lòng với người đó). Tóm lại, câu tục ngữ này chỉ những người luôn kiên trì với con đường mình đã chọn, nên Tần Hi dùng cụm này ở đây có hơi châm biếm, ý muốn nói Sơ Nịnh đã bỏ cuộc và muốn quay lại rồi à, tất nhiên anh zai cũng không mang ý xấu gì nha, đùa vui vậy thôi.

Anh nhin vào đôi mắt lém lỉnh và trong trong sáng ấy, cắn nhẹ môi dưới, cất giọng một cách cách lưu manh: “Muốn quay lại thì nhớ nói với tôi một tiếng, anh đây còn phải suy nghĩ khi trả lời em nữa, hửm?”

Anh ghé sát vào người cô, hormone nam mạnh mẽ tiến tới, tựa hồ như muốn nuốt chửng lấy cô.

Nhịp tim của Sơ Nịnh đình trệ, cô vội dời mắt nhìn về phía cây tiêu huyền* sau lưng anh.

*Cây tiêu huyền-法桐树: theo baidu thì nó là cây Platanus × acerifolia, tên tiếng Việt là cây tiêu huyền hoặc cây tiêu huyền London. Cây thân gỗ, có nguồn gốc từ những khu vực ôn đới và cận nhiệt đới của Bắc bán cầu, có lẽ cây này không quá phổ biến ở Việt Nam. 

Thu đến, những chiếc lá trên cây dần chuyển sang màu vàng kim. Gặp cơn gió nhẹ thoảng qua, đôi ba chiếc lá vàng lìa cành, chao qua chao lại rồi đáp xuống mặt đất.

Cô mím môi, chậm rãi bước tiếp về phía trước: “Tôi là động vật ăn thịt, không ăn cỏ.”

Tần Hi đứng nguyên tại chỗ, dán mắt vào bóng người trước mặt.

Một phút sau, anh cười cười chạy theo cô: “Được thôi. Nếu em đã bỏ lỡ cơ hội này thì mai mốt đừng hối hận đấy nhé.”
Chương trước Chương tiếp