Ngoan, Hôn Anh
Chương 30
Editor: Yu
Mái tóc dài của Sơ Nịnh rủ xuống hai bên, thỉnh thoảng che mắt cô làm cô ăn không thoải mái.
Vén sợi tóc xõa xuống ra sau tai, đuôi tóc theo động tác của cô lại lộn xộn như cũ, ăn không cẩn thận thì sẽ dính vào miệng.
Tới cuối cùng, cô đành phải tay trái giữ tóc ở xương quai xanh rồi ăn từ từ.
Tần Hi nhìn qua, câm nín phát biểu: “Sao em không lấy dây buộc lại?”
Sơ Nịnh liếc anh, tức giận mở miệng: “Tôi không cầm dây buộc tóc.”
Tần Hi im lặng một lát, nói: “Trong áo khoác trên người em có một cái hộp, lấy ra đi.”
Sơ Nịnh lúc này mới nhớ ra trên người cô đang mặc áo khoác của Tần Hi. Là của thư kí Giang cầm tới.
Lúc nãy anh ấy gọi điện, quả thật cô có nghe được cái hộp gì gì đấy.
Cô nghi ngờ sờ tay vào túi áo khoác. Quả nhiên trong đó có một chiếc hộp nhỏ hình chữ nhật được làm thủ công rất tinh xảo.
Thế mà là một hộp trang sức được chế tác tinh tế. Hoa văn tròn màu đen in lên, bốn góc được trang trí thủ công bằng các đường dây mảnh nhỏ màu đen.
Nhìn chiếc món đồ quen thuộc, nét mặt Sơ Nịnh hơi dừng lại, trong mắt cô lóe lên sự phức tạp.
Còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì Tần Hi đã cầm sợi dây màu đen xuống, nhìn về phía cô: “Em xoay người sang chỗ khác đi.”
Sơ Nịnh vẫn chưa thoát khỏi cảm giác ngạc nhiên, theo bản năng xoay đi, môi mỏng khẽ nhấp.---Đọc FULL tại santruyen.com---
Hộp trang sức này là hồi trước cô tặng cho Tần Hi, bên trong có sợi dây chuyền này, là kiểu tình nhân với cái của cô.
Trong thoáng chốc, dường như nhớ lại hồi ức đã lâu không nhớ lại.
Ngày 14 tháng 2 năm đó, Lễ tình nhân trùng vào mùng 6 Tết Nguyên Đán, một ngày trước khi tựu trường.
Cô và Tần Hi hẹn nhau ở cái đình giữa hồ trong trong công viên để học bù.
Sáng hôm ấy Sơ Nịnh dậy trễ, cô ăn sáng xong đi tới thì thấy Tần Hi đã ngồi chờ ở chỗ đó hơn nửa tiếng. Anh vừa nhìn thấy cô đã lèm bèm: “Em mà tới chậm thêm tí nữa thì anh thành Hòn Vọng Thê luôn rồi đấy.”
Sơ Nịnh cười cứng đờ, ngượng ngùng giận anh: “Anh nói cái gì đấy?”
Tần Hi nhíu mày style lưu manh, nhếch môi nói: “Anh ngồi đây ngóng trông em, ngồi một hồi lạnh cóng như tảng đá thì không phải là Hòn Vọng Thê hả?”
Nói xong anh làm tư thế như bức tượng, duỗi tay mình ra, biểu cảm gương mặt rất phong phú: “Sơ Nịnh, Sơ Nịnh, đừng có bỏ lại anh! Anh phải đông thành tượng đá!”
Sơ Nịnh bật cười, vốn là lạnh cóng tới mức gò mà nóng rực thì cắn môi dưới rồi chậm rãi nói: “Anh là đang chờ người thầy tới dạy bù cho anh nên là anh có biến thành tảng đá cũng phải là Hòn Vọng Sư.”
Tần Hi ôm người vào trong lòng ngực, đóng vai đáng thương: “Cô Sơ Nịnh ơi, học trò của cô sắp đông cứng rồi, phải đền bù sao ạ?”
Sơ Nịnh tức giận, cười giận hờn với anh: “Ai bảo anh mặc mỏng như vậy, đáng đời!”
Cô lại vui vẻ nhìn bản thân mặc áo lông dài đến gối: “Anh xem em dự đoán trước, không lạnh tí nào. Vừa nãy chạy một mạch tới đây nhưng giờ vẫn còn ấm nè.”
“Vậy em giúp anh ủ ấm với.” Anh da mặt dày kéo khóa áo lông của cô ra, nhét tay vào bên trong, bàn tay đặt ở eo của cô, khóe môi giật nhẹ, kề vào bên tai cô nói nhỏ: “Chỗ này cũng không tệ, ấm lắm.”
Sơ Nịnh đánh tay anh ra, lại kéo khóa áo lên, nghiêm túc đàng hoàng nói: “Hôm nay cô giáo phải dạy anh học, anh đừng có được nước lấn tới em.”
Nói xong cô đi tới bàn đá ngồi, lôi mấy bộ đề từ trong túi ra: “Anh xem mấy bài của anh đi, có mấy câu em nói với anh rồi mà anh vẫn còn làm sai.”
Tần Hi nhìn tờ đề cô sửa, không khỏi bật cười: “Vì sao anh làm đúng, ngẫu nhiên có lỗi sai như con kiến, làm sai một tí thì em lại trừ anh gấp mười lần chứ?”
Sơ Nịnh lấy túi sưởi chạy bằng điện từ trong túi xách ra, cầm trên tay, mặt không cảm xúc: “Anh không sai nhiều nhưng trừ nhiều để có thể khích lệ anh, giúp anh bớt kiêu ngạo.”
Nói xong cô lại thở dài, chà tay hai lần: “Em đây quá có trách nhiệm rồi, dạy anh có được tinh thần học tập tốt đẹp – khiêm tốn!”
“…”---Đọc FULL tại santruyen.com---
Sơ Nịnh cầm những câu mà anh làm sai giảng thêm một lần nữa, lại đẩy một tập đề ra: “Nhiệm vụ hôm nay của anh đây.”
Tần Hi sớm đã run lẩy bẩy rồi. Sơ Nịnh ăn ấm mặc dày, trên tay còn cầm túi sưởi nên không có cảm giác gì.
Hai hôm trước tuyết bắt đầu rơi, tuyết đọng xung quanh chưa kịp tan cộng với tầng băng trên mặt hồ kết hợp với gió thổi lạnh tới mức đau cả chóp mũi. Ngay cả bút mà Tần Hi cũng cầm không nổi.
Anh bất đắc dĩ nhìn cô: “Chúng ta không thể đổi một chỗ ấm áp hơn sao?”
Sơ Nịnh vô tội nhìn anh, lại nhìn anh vô cùng thân thiết: “Chỗ quá ấm sẽ làm con người ta buồn ngủ, không có lợi cho việc tập trung học hành, em đây cũng là vì anh cả thôi.”
“Hơn nữa,” Cô liếc anh “Anh xem em cũng ngồi đây với rồi sao, quá là có tâm luôn rồi?”
Tần Hi cười nhạo, duỗi tay ra: “Vậy em đưa túi sưởi yêu dấu cho anh dùng đi.”
Sơ Nịnh sợ tới mức rụt vào trong: “Không được. Em là cô giáo mà. Quyền lợi của cô giáo mà anh cũng cướp sao?”
“…”
Tần Hi đột nhiên đặt bút xuống, ôm người vào, đặt trên đùi mình, vòng lại nói: “Vậy em ngồi ở đây, cho anh sưởi ấm.”
Lực trên tay anh ôm lấy eo cô, cắm chống lên đầu vai Sơ Nịnh, tay kìa thì cầm lấy tờ đề.
Sơ Nịnh khó chịu giãy giụa: “Thái độ học tập của anh phải đàng hoàng. Anh đang vô lễ với giáo viên đó!”
Tần Hi giữ chặt cái eo đang vặn vẹo của cô, xoay mặt của Sơ Nịnh qua nhìn mình, thấp giọng hỏi: “Hôm nay là ngày gì?”---Đọc FULL tại santruyen.com---
“Hôm nay?” Sơ Nịnh suy nghĩ cẩn thận, nói cho anh: “Mùng sáu Tết chứ gì.”
Mày Tần Hi nhăn lại: “Còn là ngày gì nữa?”
“Còn nữa sao?” Sơ Nịnh lại suy nghĩ thêm một lúc, kinh ngạc nói: “Em nhớ rồi, ngày mai bắt đầu đi học lại. Hôm nay là một ngày trước khi đi học nên anh lo mà phải làm hết bài tập của kì nghỉ đông. Anh làm xong chưa?”
“…” Trán của Tần Hi tựa lên trán Sơ Nịnh, lòng bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt gò mà mềm mịn của cô, kiên nhẫn hỏi tiếp: “Còn gì nữa không?”
Một cơn gió lạnh buốt xương thổi tới, tờ đề thi trên bàn kêu loạt xoạt, một góc giấy bị thổi lên, giống như chực chờ bay ra xa.
Sơ Nịnh vội vàng giãy giụa trong lòng ngực anh: “Tờ đề sắp bay rồi kìa!”---Đọc FULL tại santruyen.com---
Tần Hi bỗng ôm người đặt lên bàn đá, tờ đề suýt bị bay đi xa bị đè dưới người Sơ Nịnh.
Tần Hi đứng dậy, tay chống ở hai bên cơ thể cô, tới gần rồi hỏi: “Hôm nay là ngày gì?”
Sơ Nịnh cảm thấy tư thế này có chút xấu hổ, hai tai đỏ lên, ngượng ngùng đẩy anh ra: “Anh làm cái gì đó? Thả em xuống!”
Tần Hi không nhịn được, cắn nhẹ trên chóp mũi cô, thở dài: “Đồ không có lương tâm.”
Anh lấy từ trong cặp sách bỏ trên bàn ra một chiếc bình giữ nhiệt màu hồng nhạt có hình quả chanh, nhét vào trong tay cô.
Bình được làm rất tinh xảo, ở chỗ dây cầm có đính hình chibi cô gái đáng yêu. Sơ Nịnh nhìn kỹ một chút, ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Sao cái này nhìn giống em thế?”
Lại chỉ vào cô nhóc ở trên: “Bộ quần áo này là bộ em mặc hôm đi ngõ nhỏ tìm anh ký hợp đồng.”
Hôm đấy là ngày nghỉ cho nên cô không mặc đồng phục, phía trên là chiếc áo len màu vàng nghệ, ở dưới là chiếc váy dài nửa người mùa thu màu trắng. Rất giống với chibi này.
Tần Hi cười: “Anh có nói là không phải em đâu.”
Rồi đưa tay ra: “Quà của anh đâu?”
Sơ Nịnh kinh ngạc nhìn anh, rất khó hiểu: “Quà gì chứ?”
Tần Hi nổi cơn, mặt đơ lại: “Sơ Nịnh, hôm này là ngày lễ tình yêu, em không biết thật hả?”
“Á, lễ tình yêu g-” Sơ Nịnh nín cười, trong mắt lóe lên sự ranh mãnh, nhìn anh đang tức giận, kéo ống tay áo của anh vài lần: “Em cũng có nói là không biết đâu. Hóa ra anh còn keo kiệt như thế đó.”
Cô lấy từ trong túi xách ra một túi quà được làm rất tinh tế đưa cho Tần Hi.
Nét mặt Tần Hi dịu lại, lông mày dãn ra, một tay ôm vòng lấy eo cô, tay kia thò vào túi quà: “Để anh xem em dùng gì để lừa anh đây.”
Anh lôi ra hai chiếc hộp trang sức hình chữ nhật. Chiếc hộp được chế tác rất tinh xảo, phía trên là in họa tiết màu đen. Mỗi chiếc hộp đều được thắt bằng một sợi dây. Một cái là màu đen, cái kia là màu đỏ.
Khóe môi của Tần Hi cong lên: “Là em tết hả?”
“Đương nhiên là em tự tết rồi. Mấy sợi dây này là cầu từ trong chùa ra, từng khai quang rồi đấy.”
“Trong hộp này là cái gì vậy?” Tần Hi hỏi, không kịp chờ đợi câu trả lời đã mở ra.
Bên trong hai hộp trang sức là một sợi dây chuyền màu bạch kim. Một chiếc có mặt dây chuyền là hình miếng chanh, chiếc kia thì là một vầng thái dương.
Sợi dây quả chanh thì nghiêng về thô còn cái có vầng thái dương thì sợi lại mảnh hơn.
Tần Hi suy ngẫm nhìn hai sợi dây chuyền.---Đọc FULL tại santruyen.com---
Sơ Nịnh đưa dây chuyền quả chanh cho anh: “Cái này là của anh. Anh đeo cái này không khác gì anh đeo em ở bên cạnh anh.”
*Nịnh có nghĩa là ‘Quả chanh’, Hi có nghĩa là ‘Ánh sáng mặt trời’
Cô chỉ vào cái còn lại: “Cái này là của em.”
Tần Hi ghét bỏ nói: “Ông đây đường đường là con trai, đeo quả chanh có phải là quá ẻo lả rồi không?”
Ngoài miệng thì anh nói vậy nhưng người thì thò cổ lại gần: “Tới, đeo giúp anh. Bổn thiếu gia cố ý tiếp nhận tấm lòng của em.”
Sơ Nịnh đá một phát trên đùi anh, không cho anh đeo: “Anh không thích thì thôi!”
“Ai bảo không thích chứ.” Tần Hi nhíu mày, nhỏ giọng thở dài: “Sao lại độc ác như vầy, không cho anh nói nhiều một tí chứ?”
“Em không đeo giúp anh thì anh tự đeo vậy.” Anh đeo sợi dây chuyền lên cổ mình.
Sơ Nịnh ngửa đầu nhìn cổ anh, khóe môi tràn đầy nụ cười: “Hơi bị đẹp đấy!”
Tần Hi cầm lấy sợi dây chuyền khác này, dùng lòng bàn tay lật lật mặt dây chuyền vầng thái dương, cà lơ phất phơ hỏi: “Mặt trời này là anh hả?”
“Ai nói đây là mặt trời chứ?” Sơ Nịnh nhíu mày, chỉnh lại câu chữ của anh “Em làm ánh sáng mặt trời mà!”
Cô chỉ chỉ đường vân ánh sáng xung quanh mặt trời: “Anh nhìn đi, đây không phải là ánh sáng sao!”
“Đúng đúng, là ánh sáng mặt trời.” Tần Hi cười rồi giúp cô đeo lên “Nể tình cô bạn gái của anh rất có tâm chuẩn bị quà, hôm nay anh sẽ làm xong tờ đề.”
“Thật sao?” Tần Hi nhảy từ trên bàn đá xuống “Vậy anh làm nhanh lên.”
“Ở đây lạnh quá.” Tần Hi nói xong liền thu dọn đề thi trên bàn cất vào trong cặp, quay đầu nói với cô “Chúng ta đổi chỗ khác ấm hơn đi.”
“Vậy không được, chỗ ấm ấm thì anh sẽ ngủ mất, em cũng là vì tốt cho anh mà thôi.” Sơ Nịnh túm tay anh lại không cho anh đi “Anh phải tin em. Ở trong gian khổ thì hiệu quả việc học của mới tăng cao lên được.”
“Anh tin rằng không cần môi trường gian khổ thì anh cũng không hề không tập trung. Hơn nữa,” anh đeo túi lên vai, lại cầm cái của cô “Ai nói ở chỗ ấm thì anh sẽ ngủ? Anh có thì cũng là –”
Anh dừng lại một chút, cúi gập người lại, kề sát rồi cắn nhẹ vành tai cô, lẩm bẩm: “Muốn ngủ với em.”
…
“Sao tai em lại đỏ lên thế?”---Đọc FULL tại santruyen.com---
Tiếng nói bên tai phân tán đi, Sơ Nịnh lấy lại tinh thần phát hiện ra mình đang ở trong phòng bệnh, Tần Hi chỉnh lại mái tóc dài của cô, dùng dây buộc tóc lại cho cô.
Anh từng gặp vành tai cô đỏ bừng lên rồi. Lòng bàn tay Tần Hi chạm vào vài lần, khóe môi nhẹ nâng lên, âm điệu kéo dài hỏi cô: “Vẫn còn rất nóng. Em nghĩ cái gì đấy?”
Mái tóc dài của Sơ Nịnh rủ xuống hai bên, thỉnh thoảng che mắt cô làm cô ăn không thoải mái.
Vén sợi tóc xõa xuống ra sau tai, đuôi tóc theo động tác của cô lại lộn xộn như cũ, ăn không cẩn thận thì sẽ dính vào miệng.
Tới cuối cùng, cô đành phải tay trái giữ tóc ở xương quai xanh rồi ăn từ từ.
Tần Hi nhìn qua, câm nín phát biểu: “Sao em không lấy dây buộc lại?”
Sơ Nịnh liếc anh, tức giận mở miệng: “Tôi không cầm dây buộc tóc.”
Tần Hi im lặng một lát, nói: “Trong áo khoác trên người em có một cái hộp, lấy ra đi.”
Sơ Nịnh lúc này mới nhớ ra trên người cô đang mặc áo khoác của Tần Hi. Là của thư kí Giang cầm tới.
Lúc nãy anh ấy gọi điện, quả thật cô có nghe được cái hộp gì gì đấy.
Cô nghi ngờ sờ tay vào túi áo khoác. Quả nhiên trong đó có một chiếc hộp nhỏ hình chữ nhật được làm thủ công rất tinh xảo.
Thế mà là một hộp trang sức được chế tác tinh tế. Hoa văn tròn màu đen in lên, bốn góc được trang trí thủ công bằng các đường dây mảnh nhỏ màu đen.
Nhìn chiếc món đồ quen thuộc, nét mặt Sơ Nịnh hơi dừng lại, trong mắt cô lóe lên sự phức tạp.
Còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì Tần Hi đã cầm sợi dây màu đen xuống, nhìn về phía cô: “Em xoay người sang chỗ khác đi.”
Sơ Nịnh vẫn chưa thoát khỏi cảm giác ngạc nhiên, theo bản năng xoay đi, môi mỏng khẽ nhấp.---Đọc FULL tại santruyen.com---
Hộp trang sức này là hồi trước cô tặng cho Tần Hi, bên trong có sợi dây chuyền này, là kiểu tình nhân với cái của cô.
Trong thoáng chốc, dường như nhớ lại hồi ức đã lâu không nhớ lại.
Ngày 14 tháng 2 năm đó, Lễ tình nhân trùng vào mùng 6 Tết Nguyên Đán, một ngày trước khi tựu trường.
Cô và Tần Hi hẹn nhau ở cái đình giữa hồ trong trong công viên để học bù.
Sáng hôm ấy Sơ Nịnh dậy trễ, cô ăn sáng xong đi tới thì thấy Tần Hi đã ngồi chờ ở chỗ đó hơn nửa tiếng. Anh vừa nhìn thấy cô đã lèm bèm: “Em mà tới chậm thêm tí nữa thì anh thành Hòn Vọng Thê luôn rồi đấy.”
Sơ Nịnh cười cứng đờ, ngượng ngùng giận anh: “Anh nói cái gì đấy?”
Tần Hi nhíu mày style lưu manh, nhếch môi nói: “Anh ngồi đây ngóng trông em, ngồi một hồi lạnh cóng như tảng đá thì không phải là Hòn Vọng Thê hả?”
Nói xong anh làm tư thế như bức tượng, duỗi tay mình ra, biểu cảm gương mặt rất phong phú: “Sơ Nịnh, Sơ Nịnh, đừng có bỏ lại anh! Anh phải đông thành tượng đá!”
Sơ Nịnh bật cười, vốn là lạnh cóng tới mức gò mà nóng rực thì cắn môi dưới rồi chậm rãi nói: “Anh là đang chờ người thầy tới dạy bù cho anh nên là anh có biến thành tảng đá cũng phải là Hòn Vọng Sư.”
Tần Hi ôm người vào trong lòng ngực, đóng vai đáng thương: “Cô Sơ Nịnh ơi, học trò của cô sắp đông cứng rồi, phải đền bù sao ạ?”
Sơ Nịnh tức giận, cười giận hờn với anh: “Ai bảo anh mặc mỏng như vậy, đáng đời!”
Cô lại vui vẻ nhìn bản thân mặc áo lông dài đến gối: “Anh xem em dự đoán trước, không lạnh tí nào. Vừa nãy chạy một mạch tới đây nhưng giờ vẫn còn ấm nè.”
“Vậy em giúp anh ủ ấm với.” Anh da mặt dày kéo khóa áo lông của cô ra, nhét tay vào bên trong, bàn tay đặt ở eo của cô, khóe môi giật nhẹ, kề vào bên tai cô nói nhỏ: “Chỗ này cũng không tệ, ấm lắm.”
Sơ Nịnh đánh tay anh ra, lại kéo khóa áo lên, nghiêm túc đàng hoàng nói: “Hôm nay cô giáo phải dạy anh học, anh đừng có được nước lấn tới em.”
Nói xong cô đi tới bàn đá ngồi, lôi mấy bộ đề từ trong túi ra: “Anh xem mấy bài của anh đi, có mấy câu em nói với anh rồi mà anh vẫn còn làm sai.”
Tần Hi nhìn tờ đề cô sửa, không khỏi bật cười: “Vì sao anh làm đúng, ngẫu nhiên có lỗi sai như con kiến, làm sai một tí thì em lại trừ anh gấp mười lần chứ?”
Sơ Nịnh lấy túi sưởi chạy bằng điện từ trong túi xách ra, cầm trên tay, mặt không cảm xúc: “Anh không sai nhiều nhưng trừ nhiều để có thể khích lệ anh, giúp anh bớt kiêu ngạo.”
Nói xong cô lại thở dài, chà tay hai lần: “Em đây quá có trách nhiệm rồi, dạy anh có được tinh thần học tập tốt đẹp – khiêm tốn!”
“…”---Đọc FULL tại santruyen.com---
Sơ Nịnh cầm những câu mà anh làm sai giảng thêm một lần nữa, lại đẩy một tập đề ra: “Nhiệm vụ hôm nay của anh đây.”
Tần Hi sớm đã run lẩy bẩy rồi. Sơ Nịnh ăn ấm mặc dày, trên tay còn cầm túi sưởi nên không có cảm giác gì.
Hai hôm trước tuyết bắt đầu rơi, tuyết đọng xung quanh chưa kịp tan cộng với tầng băng trên mặt hồ kết hợp với gió thổi lạnh tới mức đau cả chóp mũi. Ngay cả bút mà Tần Hi cũng cầm không nổi.
Anh bất đắc dĩ nhìn cô: “Chúng ta không thể đổi một chỗ ấm áp hơn sao?”
Sơ Nịnh vô tội nhìn anh, lại nhìn anh vô cùng thân thiết: “Chỗ quá ấm sẽ làm con người ta buồn ngủ, không có lợi cho việc tập trung học hành, em đây cũng là vì anh cả thôi.”
“Hơn nữa,” Cô liếc anh “Anh xem em cũng ngồi đây với rồi sao, quá là có tâm luôn rồi?”
Tần Hi cười nhạo, duỗi tay ra: “Vậy em đưa túi sưởi yêu dấu cho anh dùng đi.”
Sơ Nịnh sợ tới mức rụt vào trong: “Không được. Em là cô giáo mà. Quyền lợi của cô giáo mà anh cũng cướp sao?”
“…”
Tần Hi đột nhiên đặt bút xuống, ôm người vào, đặt trên đùi mình, vòng lại nói: “Vậy em ngồi ở đây, cho anh sưởi ấm.”
Lực trên tay anh ôm lấy eo cô, cắm chống lên đầu vai Sơ Nịnh, tay kìa thì cầm lấy tờ đề.
Sơ Nịnh khó chịu giãy giụa: “Thái độ học tập của anh phải đàng hoàng. Anh đang vô lễ với giáo viên đó!”
Tần Hi giữ chặt cái eo đang vặn vẹo của cô, xoay mặt của Sơ Nịnh qua nhìn mình, thấp giọng hỏi: “Hôm nay là ngày gì?”---Đọc FULL tại santruyen.com---
“Hôm nay?” Sơ Nịnh suy nghĩ cẩn thận, nói cho anh: “Mùng sáu Tết chứ gì.”
Mày Tần Hi nhăn lại: “Còn là ngày gì nữa?”
“Còn nữa sao?” Sơ Nịnh lại suy nghĩ thêm một lúc, kinh ngạc nói: “Em nhớ rồi, ngày mai bắt đầu đi học lại. Hôm nay là một ngày trước khi đi học nên anh lo mà phải làm hết bài tập của kì nghỉ đông. Anh làm xong chưa?”
“…” Trán của Tần Hi tựa lên trán Sơ Nịnh, lòng bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt gò mà mềm mịn của cô, kiên nhẫn hỏi tiếp: “Còn gì nữa không?”
Một cơn gió lạnh buốt xương thổi tới, tờ đề thi trên bàn kêu loạt xoạt, một góc giấy bị thổi lên, giống như chực chờ bay ra xa.
Sơ Nịnh vội vàng giãy giụa trong lòng ngực anh: “Tờ đề sắp bay rồi kìa!”---Đọc FULL tại santruyen.com---
Tần Hi bỗng ôm người đặt lên bàn đá, tờ đề suýt bị bay đi xa bị đè dưới người Sơ Nịnh.
Tần Hi đứng dậy, tay chống ở hai bên cơ thể cô, tới gần rồi hỏi: “Hôm nay là ngày gì?”
Sơ Nịnh cảm thấy tư thế này có chút xấu hổ, hai tai đỏ lên, ngượng ngùng đẩy anh ra: “Anh làm cái gì đó? Thả em xuống!”
Tần Hi không nhịn được, cắn nhẹ trên chóp mũi cô, thở dài: “Đồ không có lương tâm.”
Anh lấy từ trong cặp sách bỏ trên bàn ra một chiếc bình giữ nhiệt màu hồng nhạt có hình quả chanh, nhét vào trong tay cô.
Bình được làm rất tinh xảo, ở chỗ dây cầm có đính hình chibi cô gái đáng yêu. Sơ Nịnh nhìn kỹ một chút, ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Sao cái này nhìn giống em thế?”
Lại chỉ vào cô nhóc ở trên: “Bộ quần áo này là bộ em mặc hôm đi ngõ nhỏ tìm anh ký hợp đồng.”
Hôm đấy là ngày nghỉ cho nên cô không mặc đồng phục, phía trên là chiếc áo len màu vàng nghệ, ở dưới là chiếc váy dài nửa người mùa thu màu trắng. Rất giống với chibi này.
Tần Hi cười: “Anh có nói là không phải em đâu.”
Rồi đưa tay ra: “Quà của anh đâu?”
Sơ Nịnh kinh ngạc nhìn anh, rất khó hiểu: “Quà gì chứ?”
Tần Hi nổi cơn, mặt đơ lại: “Sơ Nịnh, hôm này là ngày lễ tình yêu, em không biết thật hả?”
“Á, lễ tình yêu g-” Sơ Nịnh nín cười, trong mắt lóe lên sự ranh mãnh, nhìn anh đang tức giận, kéo ống tay áo của anh vài lần: “Em cũng có nói là không biết đâu. Hóa ra anh còn keo kiệt như thế đó.”
Cô lấy từ trong túi xách ra một túi quà được làm rất tinh tế đưa cho Tần Hi.
Nét mặt Tần Hi dịu lại, lông mày dãn ra, một tay ôm vòng lấy eo cô, tay kia thò vào túi quà: “Để anh xem em dùng gì để lừa anh đây.”
Anh lôi ra hai chiếc hộp trang sức hình chữ nhật. Chiếc hộp được chế tác rất tinh xảo, phía trên là in họa tiết màu đen. Mỗi chiếc hộp đều được thắt bằng một sợi dây. Một cái là màu đen, cái kia là màu đỏ.
Khóe môi của Tần Hi cong lên: “Là em tết hả?”
“Đương nhiên là em tự tết rồi. Mấy sợi dây này là cầu từ trong chùa ra, từng khai quang rồi đấy.”
“Trong hộp này là cái gì vậy?” Tần Hi hỏi, không kịp chờ đợi câu trả lời đã mở ra.
Bên trong hai hộp trang sức là một sợi dây chuyền màu bạch kim. Một chiếc có mặt dây chuyền là hình miếng chanh, chiếc kia thì là một vầng thái dương.
Sợi dây quả chanh thì nghiêng về thô còn cái có vầng thái dương thì sợi lại mảnh hơn.
Tần Hi suy ngẫm nhìn hai sợi dây chuyền.---Đọc FULL tại santruyen.com---
Sơ Nịnh đưa dây chuyền quả chanh cho anh: “Cái này là của anh. Anh đeo cái này không khác gì anh đeo em ở bên cạnh anh.”
*Nịnh có nghĩa là ‘Quả chanh’, Hi có nghĩa là ‘Ánh sáng mặt trời’
Cô chỉ vào cái còn lại: “Cái này là của em.”
Tần Hi ghét bỏ nói: “Ông đây đường đường là con trai, đeo quả chanh có phải là quá ẻo lả rồi không?”
Ngoài miệng thì anh nói vậy nhưng người thì thò cổ lại gần: “Tới, đeo giúp anh. Bổn thiếu gia cố ý tiếp nhận tấm lòng của em.”
Sơ Nịnh đá một phát trên đùi anh, không cho anh đeo: “Anh không thích thì thôi!”
“Ai bảo không thích chứ.” Tần Hi nhíu mày, nhỏ giọng thở dài: “Sao lại độc ác như vầy, không cho anh nói nhiều một tí chứ?”
“Em không đeo giúp anh thì anh tự đeo vậy.” Anh đeo sợi dây chuyền lên cổ mình.
Sơ Nịnh ngửa đầu nhìn cổ anh, khóe môi tràn đầy nụ cười: “Hơi bị đẹp đấy!”
Tần Hi cầm lấy sợi dây chuyền khác này, dùng lòng bàn tay lật lật mặt dây chuyền vầng thái dương, cà lơ phất phơ hỏi: “Mặt trời này là anh hả?”
“Ai nói đây là mặt trời chứ?” Sơ Nịnh nhíu mày, chỉnh lại câu chữ của anh “Em làm ánh sáng mặt trời mà!”
Cô chỉ chỉ đường vân ánh sáng xung quanh mặt trời: “Anh nhìn đi, đây không phải là ánh sáng sao!”
“Đúng đúng, là ánh sáng mặt trời.” Tần Hi cười rồi giúp cô đeo lên “Nể tình cô bạn gái của anh rất có tâm chuẩn bị quà, hôm nay anh sẽ làm xong tờ đề.”
“Thật sao?” Tần Hi nhảy từ trên bàn đá xuống “Vậy anh làm nhanh lên.”
“Ở đây lạnh quá.” Tần Hi nói xong liền thu dọn đề thi trên bàn cất vào trong cặp, quay đầu nói với cô “Chúng ta đổi chỗ khác ấm hơn đi.”
“Vậy không được, chỗ ấm ấm thì anh sẽ ngủ mất, em cũng là vì tốt cho anh mà thôi.” Sơ Nịnh túm tay anh lại không cho anh đi “Anh phải tin em. Ở trong gian khổ thì hiệu quả việc học của mới tăng cao lên được.”
“Anh tin rằng không cần môi trường gian khổ thì anh cũng không hề không tập trung. Hơn nữa,” anh đeo túi lên vai, lại cầm cái của cô “Ai nói ở chỗ ấm thì anh sẽ ngủ? Anh có thì cũng là –”
Anh dừng lại một chút, cúi gập người lại, kề sát rồi cắn nhẹ vành tai cô, lẩm bẩm: “Muốn ngủ với em.”
…
“Sao tai em lại đỏ lên thế?”---Đọc FULL tại santruyen.com---
Tiếng nói bên tai phân tán đi, Sơ Nịnh lấy lại tinh thần phát hiện ra mình đang ở trong phòng bệnh, Tần Hi chỉnh lại mái tóc dài của cô, dùng dây buộc tóc lại cho cô.
Anh từng gặp vành tai cô đỏ bừng lên rồi. Lòng bàn tay Tần Hi chạm vào vài lần, khóe môi nhẹ nâng lên, âm điệu kéo dài hỏi cô: “Vẫn còn rất nóng. Em nghĩ cái gì đấy?”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương