Ngoan, Hôn Anh
Chương 4: Vừa thấy đã chạy
Khuôn mặt tuấn tú của Tần Hi càng ngày càng đến gần cô. Ánh đèn đường mờ ảo bên ngoài chiếu vào gương mặt anh làm đường nét càng thêm rõ. Lông mi Tần Hi dày rất dài, đôi mắt đào hoa cực kỳ hấp dẫn, ánh mắt tràn đầy ôn nhu dịu dàng dễ khiến người ta đê mê.
Hít sâu một hơi, Sơ Nịnh mở miệng nói: "Anh hiểu lầm rồi, em không phải là muốn quay lại với anh..."
Tần Hi nhíu mày, vẻ mặt ảm đạm trong chốc lát. Sau đó anh cầm lấy áo khoác nhẹ nhàng choàng qua đầu cô lạnh lùng nói: "Tốt, dù sao anh cũng không có ý định này."
Sơ Nịnh kéo áo khoác trên đầu xuống. Tần Hi đã ngồi ngay ngắn lại ở vị trí lái xe, sắc mặt lạnh lùng, nhìn qua có chút khó nói chuyện. Cô mím môi dưới, dịu dàng nói: "Đêm này cám ơn anh, em về trước đây." Bỏ áo khoác xuống, cô mở cửa xe.
Vừa bước hai bước, chiếc áo khoác lại bị ném lại trên xe đã ở trên đầu cô, chắn ngang tầm mắt trước mặt, đồng thời cũng chắn mưa rơi trên đỉnh đầu cô. Sơ Nịnh kéo áo xuống, quay lại nhìn thì chiếc Bugatti màu đen đã xoay bánh lái đi, dần dần ẩn ở trong màn đêm vô tận rồi biến mất. Mưa vẫn chưa tạnh, gió thổi lồng lộng, cái lạnh thấu xương khiến người ta run lên.
Sơ Nịnh nổi da gà, nhìn áo khoác trong tay, quyết định mặc vào. Chiếc áo khoác này có khả năng chống mưa, cản gió, bên trên vẫn còn vương hơi thở của Tần Hi. Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, trong lòng cô như có cái gì đó lấp đầy. Trong chốc lát liền bị gió thổi bay mất, phiêu diêu rơi xuống biến mất trong sương mù, không thể nắm bắt được.
Cô thất thần đứng đó, hít một hơi thật sâu, quấn chặt áo khoác và nhìn chằm chằm vào màn đêm ở phía xa. Khi Trì Quý Trạch lái xe tới, anh nhìn thấy bóng dáng gầy gò của Chu Ninh đang đứng đó. Cô không cầm ô, chỉ đứng dưới mưa, dáng vẻ có chút yếu ớt. Nỗi cô đơn mênh mông như muốn nuốt chửng lấy cô.
Anh nhanh chóng mở cửa bước xuống xe, cầm ô đi tới, che đầu cho cô: "Sao lại đứng dưới mưa thế này, cẩn thận không bị cảm đấy!"
Trì Quý Trạch liếc nhìn chiếc áo khoác đen đang cuốn quanh người cô, há hốc mồm không biết nói gì. Lên đến nhà, Sơ Nịnh xách va li của Trì Diên từ lầu trên xuống, Trì Quý Trạch ở phòng khách ở phòng khách nghe thấy tiếng động liền quay ra.
Thấy cô đi xuống, Trì Quý Trạch hỏi: "Em cho đồng nghiệp mượn xe rồi thì mai đến nghĩa trang kiểu gì? Hay để anh qua đón?"
Sơ Nịnh cười lắc đầu: "Không cần đâu ạ, em đi taxi cũng được."
Trì Quý Trạch cũng không ép cô, chỉ dặn dò vài câu: "Em cũng phải tự chăm sóc cho bản thân chứ. Con gái đừng có mà thức khuya quá, cũng đừng lao mạng vào làm việc. Đừng vì kiếm chút tiền ấy mà khiến bản thân mệt mỏi. "
"Em quen rồi mà, không sao đâu ạ."
Sau khi Trì Quý Trạch rời đi, Sơ Nịnh cảm thấy toàn thân mệt mỏi đến rã rời. Cô vẫn cố uống một ly nước chanh mật ong rồi lên lầu tắm rửa. Dòng nước theo những lỗ nhỏ trên vòi hoa sen chảy xuống, những giọt nước tựa pha lê bắn ra xung quanh, lăn tăn trên sàn nhà tắm như vũng nước cạn. Cực kì giống như khung cảnh ngày mưa bảy năm trước hai người chia tay.
Trước hôm đó, hai người cãi nhau cực kì nghiêm trọng, vốn tưởng rằng đó sẽ là lần cuối cùng nói chuyện. Sáng hôm sau, cô vô tình nhận được một số lạ, là Tần Hi. Anh bảo muốn nói lời chia tay lần cuối, hai người gặp mặt nói chuyện, cho đoạn tình cảm ấy kết thúc một cách đẹp đẽ. Hôm đó trời mưa to như trút nước, mưa tạt vào gạch lát nền khiến cho người ta thật khó chịu. Hai người đứng cạnh nhau trước cửa tiệm cà phê Starbucks ở trung tâm thương mại, bầu không khí có chút im lặng đến khó hiểu.
Sơ Nịnh nhớ lại chuyện không vui của hôm trước, chủ động nói: "Mặc dù chúng ta đã chia tay, nhưng nếu sau này anh gặp khó khăn gì mà cần sự giúp đỡ của em, em nhất định sẽ giúp hết sức có thể."
Tần Hi nhếch khóe môi. Gương mặt anh thong dong, bình tĩnh nhưng lời nói ra lại mang đầy tính giễu cợt: "Em còn tự tin đến thế?"
Sơ Nịnh ngước mắt, đối diện với ánh mắt hờ hững của anh: "Lão tử không phải là người thích dây dưa, cũng chẳng muốn trói buộc em. Chúng ta chia tay rồi sẽ không liên quan, có gặp lại cũng chỉ là người dưng thôi. "
Tần Hi nắm tay cô lần cuối, đặt chiếc ô duy nhất vào lòng bàn tay cô. Động tác không dừng lại một chút mà quay lưng bước thẳng vào màn mưa nặng hạt.
Sơ Nịnh đứng ở đó cầm ô, nhìn anh từ đầu đến chân chỗ nào cũng bị mưa làm ướt, đầu cùng quần áo nhanh chóng bị nước mưa làm ướt, bóng lưng có chút chật vật.
Như nghĩ ra điều gì đó, Tần Hi đang đi hơi khựng lại. Anh đưa tay lên kéo chiếc dây chuyền đôi trên cổ vứt xuống đất rồi bước đi dứt khoát không hề ngoảnh lại. Sơ Nịnh nhìn chằm chằm sợi dây chuyền, nhìn nó dần dần bị nước cuốn trôi rồi rơi xuống cống rãnh bên cạnh, không để lại chút dấu vết nào.
Xa nhau bảy năm.
Anh đã được tái sinh.
Cô cũng được tái sinh từ đống tro tàn.
Từ nay về sau hai người là người xa lạ không liên quan gì đến nhau.
-
Mấy hôm liền thiếu ngủ, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi hai ngày, Sơ Nịnh ngủ một giấc đến buổi chiều ngày hôm sau.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong cô lấy áo khoác hôm qua của Tần Hi mang đi giặt rồi phơi ngoài ban công.
Những điều gì cần nói, đêm qua đã nói xong. Hẳn là từ nay họ sẽ không gặp lại. Anh cũng không để lại thông tin liên lạc, khả năng cao chiếc áo này cũng không trả lại được.
Điện thoại di động trên bàn cà phê vang lên cuộc gọi WeChat, cô từ ban công đi vào, bật loa ngoài lên nghe máy. Giọng Trì Diên lập tức truyền đến: "Anh trai tớ bảo là cậu cho đồng nghiệp mượn xe, thế hôm nay cậu định đến nghĩa trang như nào? Hay anh trai tớ đưa cậu đi? Hay là tớ đi cùng cậu?"
"Không cần đâu..." Đôi chân dài, trắng muốt của Sơ Nịnh đặt trên ghế sô pha, ngả người ra sau, dụi mắt,"Tớ đi taxi cũng được. "
Trì Diên biết điều cô đã quyết định thì chẳng dễ thay đổi, nói: "Thế cậu đi sớm một chút. Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có mưa to, đường núi hiểm trở, đến lúc đó tầm nhìn sẽ bị mờ, đường đi vào ngày tối sẽ khó đi. "
"À, tôi biết rồi." Sơ Nịnh thản nhiên đáp lại, có phần không để ý.
-
Tần Hi tối hôm qua mất ngủ, lúc này còn đang ngủ trên giường. Rèm cửa màu xám khói được kéo vào, che đi ánh sáng rực rỡ bên ngoài. Bên trong phòng ảm đạm, tựa như một làn sương xanh mờ ảo. Màn hình điện thoại trên tủ đầu giường đột nhiên sáng lên, rung rung mấy cái. Một bàn tay thon dài đẹp mắt từ trong chăn chui ra.
Tần Hi sờ soạng cầm lấy điện thoại ghé vào tai, giọng điệu khó chịu khi bị đánh thức: "Ai?"
Hình như ở bên kia nghe được vẻ mệt mỏi của anh, thản nhiên cười, "Làm phiền?"
Tần Hi không thèm mở mắt: "Đi công tác về rồi?"
"Vừa về thôi." Doãn Toại đứng trước cửa sổ kính trong suốt trong văn phòng, nghịch ly rượu đỏ trong tay, lười biếng nói: "Đi chơi không? Đi tẩy trần cho cậu."
Tần Hi dừng lại, sau đó nói: "Để buổi tối đi, chiều nay phải đến thăm mộ một người bạn."
"Thế cũng được." Doãn Toại ngẩng đầu uống cạn rượu trong ly, "Vậy cậu cứ đi đi. Tối gặp nhau ở chỗ cũ."
-
Mộ của mẹ Sơ Nịnh ở phía tây thành phố. Nơi này ở khu vực miền núi, cách xa trung tâm. Nếu điều kiện đường xá tốt cũng mất tầm hai giờ lái xe. Sơ Nịnh đi muộn, lúc cô đến cổng nghĩa trang đã là hoàng hôn.
Trước khi xuống xe, cô nói với tài xế: "Bác tài à, chỗ này rất khó bắt xe, bác ở đây đợi cháu một lúc được không ạ? Tầm hai mươi phút thôi."
Lúc này, trong nghĩa trang không có nhiều người. Tài xế có lái xe trở về cũng không kiếm được mấy đồng, bèn vui vẻ đồng ý. Nhưng lại sợ Chu Nịnh chạy mất, yêu cầu cô đặt cọc một số tiền. Đưa tiền xong, Sơ Nịnh kéo áo khoác, đi vào trong.
Trời còn chưa tối, nhưng một cơn gió mát bắt đầu thổi, có vẻ như thật sự sẽ mưa. Sơ Nịnh tăng tốc bước chân. Ở cửa có bà lão bán hoa, hỏi Sơ Nịnh có muốn mua không, cô lắc đầu: "Không đâu ạ. Cháu cám ơn."
Cô tới đây cũng không có thói quen mang hoa.
Sơ Nịnh cố tình đến muộn như vậy để tránh bố cô là Kiều Bang Quốc. Nhưng không may, vẫn là không tránh được.
Người đàn ông trung niên mặc một bộ vest vừa vặn, dáng người có chút mập, nhưng thần sắc lại phờ phạc. Thư ký Lương ở bên cạnh nhìn sang hướng Sơ Nịnh. Cô không muốn đụng phải ông ta, cố tình né sau một gốc cây thông cổ thụ, nhưng lại vô tình đụng phải bức tường bằng xương bằng thịt.
"Xin lỗi" Sơ Nịnh nhẹ nhàng nó. Lúc ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là đôi mắt đào hoa sâu thẳm và cuốn hút.
Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô, giống như không ngờ lại gặp nhau ở nơi như vậy. Trong mắt anh hiện lên vẻ khó hiểu cùng kinh ngạc, nhưng lại không nói lời nào.
Sơ Nịnh lỡ nửa nhịp tim, lùi lại một bước, nói: "Thực xin lỗi."
Tần Hi vẫn im lặng nhìn cô.
Phía sau anh, Hàn Huân thò đầu ra chào cô: "Sơ Nịnh à, hôm qua ở trường cũ tôi thấy cậu mà chớp mắt một cái cậu lại chạy mất. Tôi còn tưởng là mình bị ảo giác cơ!"
Sơ Nịnh mỉm cười gật đầu, lắng nghe bước chân của Kiều Bang Quốc và Thư ký Lương đã đi xa, quay sang nói: "Tôi có việc phải làm, đi trước nhé."
Vội vàng rời đi.
"Hi ca, không đuổi theo sao?"
Tần Hi không nói lời nào, cúi xuống nhặt những cánh vừa rơi xuống đất, phủi bụi rồi nhẹ nhàng đặt lại trước mặt bia mộ.
Anh ngồi xổm xuống trong tư thế nửa quỳ, một tay tùy ý để lên đầu gối, ngước mắt lên nhìn tấm ảnh một người đàn ông trẻ tuổi trên bia mộ: "Anh từng nói muốn xem cô gái mà tôi đang giấu trong lòng trông như thế nào. Nãy cô ấy vô ý đụng phải anh, sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ đưa cô ấy đến xin lỗi."
Tần Hi cười tự giễu: "Nhưng anh cũng thấy đấy...Cô ấy như con rùa rụt đầu. Tôi cũng không biết có cơ hội mang cô ấy đến đây lần nữa hay không."
-
Trước mộ của Sơ Mân được đặt một bó hoa hồng trắng, chắc là Kiều Bangg Quốc mang đến. Khi còn sống, Sơ Mân thích nhất là hoa hồng trắng.
Sơ Nịnh cầm túi đứng ở trước mộ cúi đầu nhìn tấm bia lạnh buốt kia. Cô nhìn chằm chằm vào người phụ nữ tao nhã mặc váy mua trong ảnh, không nói lời nào. Trên mặt cô không có một tia cảm xúc, hai mắt trong veo, lãnh đạm. Đứng mười phút như một thói quen, cô cũng không còn gì để nói, thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi.
Mây đen dần dần cao quá đầu, trời tối nhanh, âm u, gió cũng dần lớn hơn. Sơ Nịnh bước nhanh ra khỏi nghĩa trang, taxi vẫn dừng ở cửa chờ cô. Cô sải bước đi tới, tươi cười nói với tài xế: "Bác tài à, có thể đi rồi."
Vừa mở cửa sau đã nhìn thấy Tần Hi đang ngồi bên trong. Nụ cười trên mặt Sơ Nịnh cứng đờ. Anh ngồi đó, cúi đầu chơi điện thoại, hoàn toàn không để ý bên cạnh. Đột nhiên trên không trung một tia chớp lóe lên, xung quanh nhất thời sáng lên. Sắc mặt Tần Hi lạnh lùng, môi mỏng, cả người lạnh như băng. Nghe thấy động tĩnh, đôi mắt đen nhìn sang đối diện với ánh mắt của cô.
Người lái xe phía trước giải thích với Sơ Nịnh bằng giọng thương lượng: "Vị này cũng sắp trở về thành phố. Trời đã khuya lại còn sắp mưa rồi, hai người đi chung xe, anh ta trả tiền nhiều hơn, cũng có lợi cho cô. Cô thấy thế được không?"
2302 từ
Hít sâu một hơi, Sơ Nịnh mở miệng nói: "Anh hiểu lầm rồi, em không phải là muốn quay lại với anh..."
Tần Hi nhíu mày, vẻ mặt ảm đạm trong chốc lát. Sau đó anh cầm lấy áo khoác nhẹ nhàng choàng qua đầu cô lạnh lùng nói: "Tốt, dù sao anh cũng không có ý định này."
Sơ Nịnh kéo áo khoác trên đầu xuống. Tần Hi đã ngồi ngay ngắn lại ở vị trí lái xe, sắc mặt lạnh lùng, nhìn qua có chút khó nói chuyện. Cô mím môi dưới, dịu dàng nói: "Đêm này cám ơn anh, em về trước đây." Bỏ áo khoác xuống, cô mở cửa xe.
Vừa bước hai bước, chiếc áo khoác lại bị ném lại trên xe đã ở trên đầu cô, chắn ngang tầm mắt trước mặt, đồng thời cũng chắn mưa rơi trên đỉnh đầu cô. Sơ Nịnh kéo áo xuống, quay lại nhìn thì chiếc Bugatti màu đen đã xoay bánh lái đi, dần dần ẩn ở trong màn đêm vô tận rồi biến mất. Mưa vẫn chưa tạnh, gió thổi lồng lộng, cái lạnh thấu xương khiến người ta run lên.
Sơ Nịnh nổi da gà, nhìn áo khoác trong tay, quyết định mặc vào. Chiếc áo khoác này có khả năng chống mưa, cản gió, bên trên vẫn còn vương hơi thở của Tần Hi. Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, trong lòng cô như có cái gì đó lấp đầy. Trong chốc lát liền bị gió thổi bay mất, phiêu diêu rơi xuống biến mất trong sương mù, không thể nắm bắt được.
Cô thất thần đứng đó, hít một hơi thật sâu, quấn chặt áo khoác và nhìn chằm chằm vào màn đêm ở phía xa. Khi Trì Quý Trạch lái xe tới, anh nhìn thấy bóng dáng gầy gò của Chu Ninh đang đứng đó. Cô không cầm ô, chỉ đứng dưới mưa, dáng vẻ có chút yếu ớt. Nỗi cô đơn mênh mông như muốn nuốt chửng lấy cô.
Anh nhanh chóng mở cửa bước xuống xe, cầm ô đi tới, che đầu cho cô: "Sao lại đứng dưới mưa thế này, cẩn thận không bị cảm đấy!"
Trì Quý Trạch liếc nhìn chiếc áo khoác đen đang cuốn quanh người cô, há hốc mồm không biết nói gì. Lên đến nhà, Sơ Nịnh xách va li của Trì Diên từ lầu trên xuống, Trì Quý Trạch ở phòng khách ở phòng khách nghe thấy tiếng động liền quay ra.
Thấy cô đi xuống, Trì Quý Trạch hỏi: "Em cho đồng nghiệp mượn xe rồi thì mai đến nghĩa trang kiểu gì? Hay để anh qua đón?"
Sơ Nịnh cười lắc đầu: "Không cần đâu ạ, em đi taxi cũng được."
Trì Quý Trạch cũng không ép cô, chỉ dặn dò vài câu: "Em cũng phải tự chăm sóc cho bản thân chứ. Con gái đừng có mà thức khuya quá, cũng đừng lao mạng vào làm việc. Đừng vì kiếm chút tiền ấy mà khiến bản thân mệt mỏi. "
"Em quen rồi mà, không sao đâu ạ."
Sau khi Trì Quý Trạch rời đi, Sơ Nịnh cảm thấy toàn thân mệt mỏi đến rã rời. Cô vẫn cố uống một ly nước chanh mật ong rồi lên lầu tắm rửa. Dòng nước theo những lỗ nhỏ trên vòi hoa sen chảy xuống, những giọt nước tựa pha lê bắn ra xung quanh, lăn tăn trên sàn nhà tắm như vũng nước cạn. Cực kì giống như khung cảnh ngày mưa bảy năm trước hai người chia tay.
Trước hôm đó, hai người cãi nhau cực kì nghiêm trọng, vốn tưởng rằng đó sẽ là lần cuối cùng nói chuyện. Sáng hôm sau, cô vô tình nhận được một số lạ, là Tần Hi. Anh bảo muốn nói lời chia tay lần cuối, hai người gặp mặt nói chuyện, cho đoạn tình cảm ấy kết thúc một cách đẹp đẽ. Hôm đó trời mưa to như trút nước, mưa tạt vào gạch lát nền khiến cho người ta thật khó chịu. Hai người đứng cạnh nhau trước cửa tiệm cà phê Starbucks ở trung tâm thương mại, bầu không khí có chút im lặng đến khó hiểu.
Sơ Nịnh nhớ lại chuyện không vui của hôm trước, chủ động nói: "Mặc dù chúng ta đã chia tay, nhưng nếu sau này anh gặp khó khăn gì mà cần sự giúp đỡ của em, em nhất định sẽ giúp hết sức có thể."
Tần Hi nhếch khóe môi. Gương mặt anh thong dong, bình tĩnh nhưng lời nói ra lại mang đầy tính giễu cợt: "Em còn tự tin đến thế?"
Sơ Nịnh ngước mắt, đối diện với ánh mắt hờ hững của anh: "Lão tử không phải là người thích dây dưa, cũng chẳng muốn trói buộc em. Chúng ta chia tay rồi sẽ không liên quan, có gặp lại cũng chỉ là người dưng thôi. "
Tần Hi nắm tay cô lần cuối, đặt chiếc ô duy nhất vào lòng bàn tay cô. Động tác không dừng lại một chút mà quay lưng bước thẳng vào màn mưa nặng hạt.
Sơ Nịnh đứng ở đó cầm ô, nhìn anh từ đầu đến chân chỗ nào cũng bị mưa làm ướt, đầu cùng quần áo nhanh chóng bị nước mưa làm ướt, bóng lưng có chút chật vật.
Như nghĩ ra điều gì đó, Tần Hi đang đi hơi khựng lại. Anh đưa tay lên kéo chiếc dây chuyền đôi trên cổ vứt xuống đất rồi bước đi dứt khoát không hề ngoảnh lại. Sơ Nịnh nhìn chằm chằm sợi dây chuyền, nhìn nó dần dần bị nước cuốn trôi rồi rơi xuống cống rãnh bên cạnh, không để lại chút dấu vết nào.
Xa nhau bảy năm.
Anh đã được tái sinh.
Cô cũng được tái sinh từ đống tro tàn.
Từ nay về sau hai người là người xa lạ không liên quan gì đến nhau.
-
Mấy hôm liền thiếu ngủ, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi hai ngày, Sơ Nịnh ngủ một giấc đến buổi chiều ngày hôm sau.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong cô lấy áo khoác hôm qua của Tần Hi mang đi giặt rồi phơi ngoài ban công.
Những điều gì cần nói, đêm qua đã nói xong. Hẳn là từ nay họ sẽ không gặp lại. Anh cũng không để lại thông tin liên lạc, khả năng cao chiếc áo này cũng không trả lại được.
Điện thoại di động trên bàn cà phê vang lên cuộc gọi WeChat, cô từ ban công đi vào, bật loa ngoài lên nghe máy. Giọng Trì Diên lập tức truyền đến: "Anh trai tớ bảo là cậu cho đồng nghiệp mượn xe, thế hôm nay cậu định đến nghĩa trang như nào? Hay anh trai tớ đưa cậu đi? Hay là tớ đi cùng cậu?"
"Không cần đâu..." Đôi chân dài, trắng muốt của Sơ Nịnh đặt trên ghế sô pha, ngả người ra sau, dụi mắt,"Tớ đi taxi cũng được. "
Trì Diên biết điều cô đã quyết định thì chẳng dễ thay đổi, nói: "Thế cậu đi sớm một chút. Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có mưa to, đường núi hiểm trở, đến lúc đó tầm nhìn sẽ bị mờ, đường đi vào ngày tối sẽ khó đi. "
"À, tôi biết rồi." Sơ Nịnh thản nhiên đáp lại, có phần không để ý.
-
Tần Hi tối hôm qua mất ngủ, lúc này còn đang ngủ trên giường. Rèm cửa màu xám khói được kéo vào, che đi ánh sáng rực rỡ bên ngoài. Bên trong phòng ảm đạm, tựa như một làn sương xanh mờ ảo. Màn hình điện thoại trên tủ đầu giường đột nhiên sáng lên, rung rung mấy cái. Một bàn tay thon dài đẹp mắt từ trong chăn chui ra.
Tần Hi sờ soạng cầm lấy điện thoại ghé vào tai, giọng điệu khó chịu khi bị đánh thức: "Ai?"
Hình như ở bên kia nghe được vẻ mệt mỏi của anh, thản nhiên cười, "Làm phiền?"
Tần Hi không thèm mở mắt: "Đi công tác về rồi?"
"Vừa về thôi." Doãn Toại đứng trước cửa sổ kính trong suốt trong văn phòng, nghịch ly rượu đỏ trong tay, lười biếng nói: "Đi chơi không? Đi tẩy trần cho cậu."
Tần Hi dừng lại, sau đó nói: "Để buổi tối đi, chiều nay phải đến thăm mộ một người bạn."
"Thế cũng được." Doãn Toại ngẩng đầu uống cạn rượu trong ly, "Vậy cậu cứ đi đi. Tối gặp nhau ở chỗ cũ."
-
Mộ của mẹ Sơ Nịnh ở phía tây thành phố. Nơi này ở khu vực miền núi, cách xa trung tâm. Nếu điều kiện đường xá tốt cũng mất tầm hai giờ lái xe. Sơ Nịnh đi muộn, lúc cô đến cổng nghĩa trang đã là hoàng hôn.
Trước khi xuống xe, cô nói với tài xế: "Bác tài à, chỗ này rất khó bắt xe, bác ở đây đợi cháu một lúc được không ạ? Tầm hai mươi phút thôi."
Lúc này, trong nghĩa trang không có nhiều người. Tài xế có lái xe trở về cũng không kiếm được mấy đồng, bèn vui vẻ đồng ý. Nhưng lại sợ Chu Nịnh chạy mất, yêu cầu cô đặt cọc một số tiền. Đưa tiền xong, Sơ Nịnh kéo áo khoác, đi vào trong.
Trời còn chưa tối, nhưng một cơn gió mát bắt đầu thổi, có vẻ như thật sự sẽ mưa. Sơ Nịnh tăng tốc bước chân. Ở cửa có bà lão bán hoa, hỏi Sơ Nịnh có muốn mua không, cô lắc đầu: "Không đâu ạ. Cháu cám ơn."
Cô tới đây cũng không có thói quen mang hoa.
Sơ Nịnh cố tình đến muộn như vậy để tránh bố cô là Kiều Bang Quốc. Nhưng không may, vẫn là không tránh được.
Người đàn ông trung niên mặc một bộ vest vừa vặn, dáng người có chút mập, nhưng thần sắc lại phờ phạc. Thư ký Lương ở bên cạnh nhìn sang hướng Sơ Nịnh. Cô không muốn đụng phải ông ta, cố tình né sau một gốc cây thông cổ thụ, nhưng lại vô tình đụng phải bức tường bằng xương bằng thịt.
"Xin lỗi" Sơ Nịnh nhẹ nhàng nó. Lúc ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là đôi mắt đào hoa sâu thẳm và cuốn hút.
Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô, giống như không ngờ lại gặp nhau ở nơi như vậy. Trong mắt anh hiện lên vẻ khó hiểu cùng kinh ngạc, nhưng lại không nói lời nào.
Sơ Nịnh lỡ nửa nhịp tim, lùi lại một bước, nói: "Thực xin lỗi."
Tần Hi vẫn im lặng nhìn cô.
Phía sau anh, Hàn Huân thò đầu ra chào cô: "Sơ Nịnh à, hôm qua ở trường cũ tôi thấy cậu mà chớp mắt một cái cậu lại chạy mất. Tôi còn tưởng là mình bị ảo giác cơ!"
Sơ Nịnh mỉm cười gật đầu, lắng nghe bước chân của Kiều Bang Quốc và Thư ký Lương đã đi xa, quay sang nói: "Tôi có việc phải làm, đi trước nhé."
Vội vàng rời đi.
"Hi ca, không đuổi theo sao?"
Tần Hi không nói lời nào, cúi xuống nhặt những cánh vừa rơi xuống đất, phủi bụi rồi nhẹ nhàng đặt lại trước mặt bia mộ.
Anh ngồi xổm xuống trong tư thế nửa quỳ, một tay tùy ý để lên đầu gối, ngước mắt lên nhìn tấm ảnh một người đàn ông trẻ tuổi trên bia mộ: "Anh từng nói muốn xem cô gái mà tôi đang giấu trong lòng trông như thế nào. Nãy cô ấy vô ý đụng phải anh, sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ đưa cô ấy đến xin lỗi."
Tần Hi cười tự giễu: "Nhưng anh cũng thấy đấy...Cô ấy như con rùa rụt đầu. Tôi cũng không biết có cơ hội mang cô ấy đến đây lần nữa hay không."
-
Trước mộ của Sơ Mân được đặt một bó hoa hồng trắng, chắc là Kiều Bangg Quốc mang đến. Khi còn sống, Sơ Mân thích nhất là hoa hồng trắng.
Sơ Nịnh cầm túi đứng ở trước mộ cúi đầu nhìn tấm bia lạnh buốt kia. Cô nhìn chằm chằm vào người phụ nữ tao nhã mặc váy mua trong ảnh, không nói lời nào. Trên mặt cô không có một tia cảm xúc, hai mắt trong veo, lãnh đạm. Đứng mười phút như một thói quen, cô cũng không còn gì để nói, thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi.
Mây đen dần dần cao quá đầu, trời tối nhanh, âm u, gió cũng dần lớn hơn. Sơ Nịnh bước nhanh ra khỏi nghĩa trang, taxi vẫn dừng ở cửa chờ cô. Cô sải bước đi tới, tươi cười nói với tài xế: "Bác tài à, có thể đi rồi."
Vừa mở cửa sau đã nhìn thấy Tần Hi đang ngồi bên trong. Nụ cười trên mặt Sơ Nịnh cứng đờ. Anh ngồi đó, cúi đầu chơi điện thoại, hoàn toàn không để ý bên cạnh. Đột nhiên trên không trung một tia chớp lóe lên, xung quanh nhất thời sáng lên. Sắc mặt Tần Hi lạnh lùng, môi mỏng, cả người lạnh như băng. Nghe thấy động tĩnh, đôi mắt đen nhìn sang đối diện với ánh mắt của cô.
Người lái xe phía trước giải thích với Sơ Nịnh bằng giọng thương lượng: "Vị này cũng sắp trở về thành phố. Trời đã khuya lại còn sắp mưa rồi, hai người đi chung xe, anh ta trả tiền nhiều hơn, cũng có lợi cho cô. Cô thấy thế được không?"
2302 từ
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương