Ngoan, Hôn Anh
Chương 44
Editor: Nmeii203
Hiếm khi nghe thấy cô nói như vậy, Tần Hi chạm nhẹ tay vào trán cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài trên lưng rồi chậm rãi tiến đến bên môi cô.
Sơ Nịnh nhất thời nghiêng đầu, đẩy anh ra rồi nhảy xuống: “Đồ ăn sắp nguội rồi!”
Ngón tay của anh cái quét qua môi dưới của cô, bất lực nở nụ cười, anh nắm lấy hai tay cô siết chặt: “Vậy thì đi ăn trước.”
Khi Tần Hi nhìn từng món ăn trên bàn, cong môi: “Xem ra không tệ.”
Sơ Nịnh ngượng ngùng cười cười: “Bà nội Lương dạy rồi, nhưng em đã nhiều năm không làm, cũng không biết mùi vị của nó như thế nào.”
Cô gắp những viên rau củ mới chiên bỏ vào bát anh, “Anh nếm thử trước đi.”
Tần Hi bắt đầu cắn thử một miếng. Sơ Nịnh có chút khẩn nhìn anh, quan sát từng chi tiết từng biểu cảm trên gương mặt anh: “Thế nào, ăn ngon không?”
Tần Hi nhìn sang, không nói chuyện, giống như dáng vẻ không có lời gì để nói.
Trong lòng Sơ Nịnh chùng xuống, miệng lẩm bẩm: “Ăn không ngon sao? Không ngờ lại tệ như vậy.”
Cô gắp một miếng và nếm thử, bên ngoài giòn mà bên trong lại mềm. Sợ mặn quá nên cô cho ít muối, tuy hơi nhạt một chút nhưng cũng không đến nỗi khó ăn, cô còn cho rằng nó khá ngon.
Nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của Tần Hi, Sơ Nịnh không khỏi nhíu mày, cảm thấy không đành lòng: “Anh cũng kén chọn quá đi, đúng là một đại thiếu gia khó chiều, quên đi, anh không thích ăn thì thôi!”
Cô tức giận lẩm bẩm, cầm đũa lên chọc chọc vào bát, hết lần này đến lần khác.
Tần Hi bật cười, tiến đến chỗ ngồi bên cạnh cô ngồi xuống, “Ngon lắm, anh vừa mới trêu em mà đã tức giận như vậy rồi?”
Sau đó, cô gắp một miếng nữa ăn vào miệng, giữa hai lông mày nở nụ cười: “Bạn gái anh nấu ăn ngon như vậy sau này lấy về không cần lo miệng đói nữa rồi.”
“Anh chỉ nghĩ đến chuyện tốt!” Sơ Nịnh liếc mắt nhìn anh rồi khịt mũi, “Em không muốn nấu ăn cho anh.”
Tần Hi ôm lấy cô, hôn lên vành tai của cô: “Vậy anh làm cho em. Em muốn ăn gì thì anh sẽ học làm món đó.”
Sơ Nịnh tim đập thình thịch, cúi đầu, đem ngượng ngùng trên mặt giấu đi.
Sau bữa tối, Sơ Nịnh lấy từ trong túi ra bản thảo phỏng vấn đã viết lại, đưa cho Tần Hi xem lại: “Những thứ này đều là sửa đổi theo yêu cầu trước đây của anh. Anh nhìn xem có vấn đề gì không.”
Tần Hi thả người ngồi trên sô pha nhận lấy tài liệu, hai chân vắt chéo nhau lật xem tài liệu.
Một lúc sau, anh lại đặt tập tài liệu lên bàn trà: “Được rồi.”
Sơ Nịnh thở ra một hơi, “Nếu không có yêu cầu gì nữa, khi nào thì anh có thời gian ghi hình?”
Tần Hi cười nhìn cô: “Tích cực như vậy?”
Sơ Nịnh nói: “WHOLE LIFE vừa mới tung ra sản phẩm mới, cộng thêm kẹo chanh Ngụy Kê đã có mặt trên thị trường. Hiện giờ, độ phổ biến tương đối cao. Chúng em cũng phải cập nhật các điểm nóng để tăng doanh thu.”
Tần Hi thản nhiên đặt bàn tay lên đầu gối, nghĩ ngợi rồi nói:” Vậy thì em sắp xếp đi, nhớ báo trước thời gian cho anh, anh đợi bất cứ lúc nào.”
Sơ Nịnh không thể tin được. nó: “Tự dưng anh lại trở nên nói nhiều như vậy?”
Tần Hi nhướng mày, nghiêng người nói: “Bạn gái đã yêu cầu, không phải nên nghe lời sao?”
Trong lòng Sơ Nịnh thoáng hiện lên một tia ngọt ngào, cô liếm môi dưới, cúi đầu: “Vậy thì, chúng ta muốn làm gì bây giờ?”
Tần Hi liếc nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm.
Anh chống cằm đứng dậy: “Em mặc áo khoác vào, dẫn em ra ngoài đi dạo.”
“Bây giờ?” Sơ Nịnh kinh ngạc nhìn sang, “Đi đâu?”
Tần Hi cong môi khinh bỉ: “Em đã là bạn gái anh, chúng ta không phải nên đi hẹn hò sao?”
Lái xe ra khỏi Vịnh Tinh Lan, bên ngoài rực rỡ ánh đèn, phác họa ra dáng vẻ uy nghiêm của những tòa nhà thằng đứng cao sừng sững hiên ngang giữa thành phố.
Ánh sáng từ trên cao của tòa nhà phía xa chiếu rọi bầu trời, những đám mây nhuộm một màu chói lọi tuyệt đẹp.
Theo dòng phương tiện bất tận, chiếc xe từ từ hòa vào trục đường chính đông đúc xe cộ, hòa vào nhịp sống hối hả của thành phố vào ban đêm và trở thành một tờ giấy bạch trong khung cảnh nhộn nhịp.
Sơ Nịnh đang ngồi trên ghế phụ, đưa mắt nhìn những tòa nhà khác nhau và con người bên ngoài, trong lòng nhất thời cảm thấy có chút xúc động.
Cô đã sống ở thành phố này hơn 20 năm, học đại học ở nơi này, hiếm khi đến bất kỳ nơi nào khác, theo lý thuyết nên có một cảm giác thân thiết mạnh mẽ đối với nơi này….
Nhưng lúc này, nghĩ lại những năm qua, cô luôn bước đi vội vàng, căn bản chưa từng quan sát môi trường sống xung quanh của mình.
Thẳng đến bây giờ cô mới lần đầu tiên phát hiện ra màn đêm ở thành phố này có vẻ dịu dàng và xinh đẹp mà trước đây cô chưa từng nhận ra.
Cô đã đi hầu hết mọi con đường, trước giờ cô không có cảm xúc gì, trừ đêm nay thì khác.
Trái tim dường như được bao bọc trong một thứ gì đó, mềm mại, có thể dễ dàng bị làm cho xúc động.
Nhìn những tòa cao ốc đông đúc xe cộ bên ngoài, Sơ Nịnh dần dần chú ý tới điều gì đó, quay lại nhìn dáng vẻ lạnh lùng và tuấn tú của Tần Hi: “Đây hình như là đường đến trường Nhị trung.”
Tần Hi nắm tay lái, khẽ cong môi dưới, thở dài như có chút thất vọng: “Bây giờ em mới phát hiện ra?”
Sơ Nịnh: “……..”
Tần Hi đã từng quyên góp tiền cho trường Nhị trung, hiện tại anh đã trở thành một cựu học sinh nổi tiếng trong trường. Vẫn còn có những tấm áp phích liên quan đến anh được treo trên tường trước cổng trường.
Xe dừng ở cổng trường, Sơ Nịnh đứng ở trước tấm áp phích, nhìn ảnh chụp của anh, anh mặc âu phục chỉnh tề, thần thái cương trực cô mở miệng trêu ghẹo: “Thời đi học, anh là nhân vật phong vân ở trường. Anh ra trường bao nhiêu năm rồi mà sao danh tiếng lại còn nổi hơn xưa, người ta treo bức áp phích này vào đây, anh cứ như đang hút ong bướm vậy ấy.”
Tần Hi búng một cái lên trán cười nhạo cô:”Em nói lời này anh nghe lại có vẻ rất chua đấy. Anh thu hút loại ong hay bướm nào?”
Nắm chặt tay Sơ Nịnh, anh siết chặt ngón tay cô đưa lên phía ngực trái của anh, “Ở đây chỉ có một mình tiểu Nịnh thôi.”
Sơ Nịnh liếc mắt nhìn anh rồi lướt qua anh nhìn khuôn viên qua cánh cổng sắt: “Có muốn vào xem một chút không?”
“Chờ một chút.” Tần Hi kéo cô tới xe Bugatti Veyron, mở cốp trước lấy ra hai bộ đồng phục học sinh, “Em lên xe mặc cái này vào, rồi chúng ta cùng đi.”
Sau nhiều năm như vậy, trường Nhj trung không có nhiều cải tiến trong đồng phục học sinh, nó vẫn còn màu xanh và trắng, chỉ có sự phân chia khu vực màu sắc là hơi khác nhau.
Sơ Nịnh cầm lấy quần áo mới tinh, cô kinh ngạc nhìn Tần Hi: “Sao anh lại có cái này?”
“Thư ký Giang chuẩn bị đó.” Tần Hi giúp cô mở cửa xe, “Em vào thay đi…..”
Đồng phục học sinh rất rộng, sau khi lên xe, Sơ Nịnh mặc đồng phục vào, đồng phục học sinh rất lỏng lẻo, Sơ Nịnh sau khi lên xe liền mặc vào, cô ở trong xe nhìn cô ở gương bên ngoài, xuống xe chắc không có vấn đề gì.
Vừa định gọi Tần Hi đến thay đồ, cô ngẩng đầu liền phát hiện Tần Hi đã mặc xong đồng phục đứng trước cửa phòng bảo vệ, nói chuyện với người gác cửa cũ.
Rõ ràng quần áo đã được thay đổi trong phòng bảo vệ.
Nghe thấy động tĩnh, Tần Hi quay đầu lại.
Bộ đồng phục học sinh xanh trắng mặc trên người, lập tức tăng thêm một chút trẻ trung năng động của thời thiếu niên.
Tần Hi rất cao, tóc ngắn gọn gàng, ánh ðèn sợi đốt từ cổng trường chiếu xuống tóc anh.
Một khuôn mặt âm trầm khác biệt, đôi mắt hoa đào sâu thẳm nhìn qua, dán chặt vào Sơ Nịnh, người đang chậm rãi bước đi trong bộ đồng phục học sinh, khóe môi cong cong, trên nét mặt mang theo vẻ bướng bỉnh.
Người gác cổng già nhìn thấy Sơ Nịnh thì nở nụ cýời chào hỏi: “Này, cô không phải là người dẫn chương trình truyền hình vệ tinh Trường Hoàn sao? Lần trước cô đến vào tháng 6. Tôi nhớ là cậu Tần Hi này cũng đến vào ngày đó.”
Sơ Nịnh nhớ tới lần trước Trì Diên quay phim ở đây, cô đến đưa bánh cho Trì Diên, cô đi đến lễ phép chào hỏi: “Ông, người còn nhận ra cháu sao?”
《 Truyền thuyết xa xưa 》là đổi người dẫn chương trình sao? Không phải trước đâu đều là cháu à? Lão bà nhà ông rất thích chúa. Bây giờ người dẫn trương trình thay đổi, bà ấy nói người này làm MC không dãn tốt như cháu.”
Sơ Nịnh nói, “Cháu đã chuyển sang nơi khác rồi ạ.”
Ông lão: “Ừm, tôi nói gần đây không gặp cháu trên chương trình đó, nhưng là chương trình phát sóng trực tiếp, lại vào buổi tối. Cháu là một cô gái thường xuyên thức khuya và làm thêm giờ thật không tiện chút nào.”
Ông lão là người nói nhiều, sau khi tán gẫu vài câu, Tần Hi và Sơ Nịnh mới tiến vào khuôn viên.
Trường Nhị trung có các buổi tự học vào sáng và tối, lúc này trong khuôn viên trường hầu như không có người, các tầng của dãy nhà dạy học đều sáng đèn. Ở một số lớp học trong năm nhất và năm hai trung học ồn ào. Nhìn qua cửa sổ, có thể thấy một số học sinh nghịch ngợm đuổi nhau, chơi đùa trong lớp.
Tần Hi nắm tay cô đi dạo trong khuôn viên trường.
Dừng lại ở ngã tư phía trước, anh nhớ tới chuyện mấy tháng trước, hỏi: “Tại sao lúc trước vừa nhìn thấy anh, em lại bỏ chạy?”
Sơ Nịnh mím môi dưới: “Lúc đó, em nghĩ chúng ta sẽ không thể trở về như trước nữa.”
Tần Hi tách ra năm ngón tay của cô, nắm chặt mười ngón tay cô lắc lắc: “Nhìn đi, em nghĩ cái gì cũng không tính.”
Quay trở lại tòa nhà đã học năm ba cấp ba, nó yên tĩnh hơn nhiều so với phòng học trước kia.
Sơ Nịnh nhìn tòa nhà dạy học, thở dài: “Nhị trung không phân biệt ban trọng điểm và ban bình thường. Hàng năm, thứ tự sẽ được xáo trộn và phân loại lại. Anh và em đã là bạn học ba năm rồi. Nghĩ lại điều đó duyên phận của chúng ta quá tốt đi.”
Tần Hi nhướng mày: “Sao em nghĩ nó là ý trời, còn không phải là vì em à?”
“Huh?” Sơ Nịnh nhìn nghi ngờ, nhìn đôi mắt tràn ngập ý cười của anh, nhận ra một cái gì đó ngay lập tức, có điểm kinh ngạc, “Cái này không phải là trùng hợp?”
Hai người dừng lại ở sân chơi phía sau dãy nhà năm ba. Tần Hi kéo cô ngồi xuống, hơi nghiêng người, khuôn mặt tuấn tú tiến lại gần cô, nói với giọng điệu giễu cợt: “Lão tử là ai, em muốn học ở chỗ nào? anh theo em đến nơi đó.”
Sơ Nịnh nhìn anh: “Vậy anh năm nào cũng học cùng lớp với em, không phải do máy móc phân loại, mà là do anh chọn?”
Cô có chút không rõ, “Tại sao, anh lại không nói chuyện với nhiều với em trong năm đầu với năm thứ hai.”
Tần Hi ôm cô ngồi vào lòng, tay vòng qua eo cô: “Em không phải là học sinh giỏi à? Sợ trễ lãi việc học của em nên anh không đi trêu chọc em. Ai biết em lại tự mình dâng mình tới cửa.”
Tin tức này làm Sơ Nịnh khá kinh ngạc.
Cô đã từng nghĩ đến việc Tần Hi không chú ý đến cô trong hai năm đầu cấp ba, nhưng cô không thể không táo bạo một lần, cô đã tìm một cái lý do khủng khiếp để tỏ tình rồi sau đó ký hợp đồng tình yêu với anh, cuối cùng là luộc con ếch trong nước ấm. Hạ nó xuống và biến nó thành con của mình.
Nguyên lai không phải như vậy?
Sơ Nịnh trong lòng rất vui vẻ, ôm lấy mặt của hắn: “Vậy anh thích em từ bao giờ?”
Tần Hi nhướng mày: “Em đoán xem.”
Lúc này, một tia sáng chiếu lại đây, xuyên qua ánh mắt Sơ Nịnh, sau một lúc, Tần Hi ý thức được nâng tay che mắt cô lại.
Cô chú tuần tra sân chơi bên dưới nghiêm khắc dùng đèn pin cao giọng quát lớn: “Hai đứa học lớp nào, không vào lớp sao lại ra đây? Nhà trường nghiêm cấm trẻ con yêu đương, không biết sao?”
Sơ Nịnh sửng sốt bật dậy từ trong lòng Tần Hi, không nhịn được kéo Tần Hi chạy đi.
Hai người bước xuống bậc thềm, từ trên khán đài chạy xuống, chú tuần tra đã đuổi theo tới nơi rồi: “Đứng lại, nói cho tôi hai người học lớp nào, ngày mai kêu ba mẹ đến đây.”
Sơ Nịnh cúi đầu, nhanh chóng kéo Tần Hi chạy hướng ngược lại.
Ông chú thở hổn hển đuổi theo: “Hai đứa đứng lại đi, ở trường học hành không tốt, còn muốn yêu sớm, ta đánh gãy chân tụi bây!”
Cô một hơi chạy vào tòa nhà dạy học, Sơ Nịnh thở hổn hển nói: “Không được, chúng ta phải tách ra, nếu không không thể giải thích rõ ràng được.”
Nói xong, cô nhìn thấy nhà vệ sinh nữ phía trước, trực tiếp xông vào.
Tần Hi chưa kịp nói một lời thì cô đã đi mất.
Anh nhất thời bật cười, bất lực lắc đầu: “Em thật sự nghĩ mình đang là học sinh à.”
Sơ Nịnh chạy vào nhà vệ sinh mới phản ứng lại, hiện tại cô không phải là học sinh, tại sao vừa rồi chạy nhanh như vậy? Trực tiếp giải thích rõ ràng cho họ không phải là xong rồi sao.
Cô nghĩ đến xuất thần, đang xoay người thì thấy cửa nhà vệ sinh từ bên trong mở ra, cô bị đập vào vai.
Một người từ cửa đi ra, thiếu nữ chớp chớp mắt sáng ngời nhìn Sơ Nịnh, thấy cô phủng vai, vội vàng đi ra xin lỗi: “Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý.”
Sơ Nịnh nhìn cô gái Mặc đồng phục học sinh, buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt trẻ con, đường nét khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, cả người tràn đầy sức sống trẻ trung chỉ có ở tuổi này.
“Không sao, tôi không để ý.”
Cô gái gật đầu xin lỗi, đi tới bồn rửa tay phía trước rửa tay.
Nhìn qua gương, Sơ Nịnh đi thẳng ra ngoài, cô gái gọi cô: “Này!”
Sơ Nịnh nghi hoặc dừng lại nhìn cô bé.
Cô gái quay đầu lại, ngừng nói, cuối cùng lịch sự nhắc nhở một câu: “Cậu không rửa tay sau khi đi vệ sinh.”
”…”
Sơ Nịnh không giải thích, cô cười khúc khích hai lần, rồi đi đến vòi bên cạnh cô bé.
Cô gái liếc cô một cái: “Cậu không phải người trường chúng tôi phải không?”
Sơ Nịnh cười: “Làm sao mà em biết được?”
Cô gái nói, “Tuy rằng tôi mới quay lại trường mấy tháng, nhưng cũng chưa quen ai…, người xinh đẹp như cậu, chắc chắn sẽ là tiêu điểm trong trường chúng tôi, nhưng tôi không có ấn tượng gì về cậu. Tôi mới biết cậu không phải là học sinh của trường chúng tôi.”
“Còn nữa.” Cô gái tắt vòi nước, chỉ chỉ lên mặt Sơ Nịnh, “Trường chúng tôi không cho trang điểm. Ừm, như cậu để tóc xoăn xõa ra và tô son, nếu giáo viên phát hiện sẽ yêu cầu cầm bản kiểm điểm đọc công khai trong giờ chào cờ.”
Sơ Nịnh nhìn xuống mái tóc hơi xoăn lòa xòa trên vai cô, khóe mắt cong lên: “Hình như là tôi sơ xuất rồi.”
Cô tắt vòi nước, cùng cô gái đi ra khỏi toilet.
Khi cô bước tới cửa, nghe thấy tiếng trách móc của ông chú từ bên ngoài vọng tới: “Người ở sân chơi ngoài kia tôi mình thấy chính là cậu, cô nữ sinh ở cùng một chỗ với cậu đâu?”
Sơ Nịnh dừng bước, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Tần Hi: “Chú hiểu lầm rồi, chỉ là ……”
Chú tuần tra: “Cái gì hiểu lầm, đừng tưởng rằng tôi không nhìn thấy, tôi chỉ nhìn thấy chiều cao thì biết đó là cậu, rốt cuộc cậu học lớp nào?”
Tần Hi: “Tôi không phải học sinh ở đây.”
Chú tuần tra: “Mặc đồng phục học sinh trường này mà lấy lý do như vậy, người như cậu tôi thấy nhiều rồi, đừng giở trò với tôi nữa, nhanh lên báo tên lớp, tôi dẫn cậu đi gặp cô giáo chủ nhiệm. “
Tần Hi: ” … “
Đây là lần đầu tiên Sơ Nịnh nhìn Tần Hi như một quả bóng bị xì hơi, cô dựa người vào cửa cười một tiếng, nhún vai.
Tần Hi ngước mắt lên nhìn cô.
Cô gái bên cạnh kéo áo Sơ Nịnh, nói nhỏ: “Tôi chưa từng gặp qua nam sinh kia. Hai người không phải là đi cùng nhau đấy chứ? Bảo vệ đang xử nam sinh kia, cô gái được nhắc đến là cậu?”
Sơ Nịnh liếc nhìn cô bé đó một cái, không phủ nhận, đang định bước lại chỗ Tần Hi thì bị cô gái đó kéo lại: “Các cậu là học sinh khác vào trường này, nếu bị bảo vệ bắt gặp, dù không phải học sinh của trường chúng tôi, chỉ sợ người nhà đến các cậu không chắc được thả đi.”
“Chúng tôi không — ” Sơ Nịnh chưa kịp nói xong thì đã bị cô gái đó cắt ngang, “Như vậy đi, tôi sẽ giúp cậu, hai người mau chạy đi.”
Sơ Nịnh bị câu nói của cô gái làm cho giật mình: “Yêu sớm không thể để nhận loạn được, tôi không sao, cô mau trở về lớp đi.”
“Không sao, không phải là mời người nhà đến à?” Cô gái rũ mi xuống, vẻ mặt tối sầm lại, giọng cô khẽ lẩm bẩm: “Dù sao họ cũng nhất định không thể đến đây được.”
Cô gái đột nhiên chạy về phía trước: “Chú, chú đã nhận sai người rồi, người vừa rồi bác nhìn thấy là cháu.”
Bảo vệ kinh ngạc nhìn cô, sau đó liếc mắt nhìn Tần Hi nghi ngờ nói: “Vừa rồi là hai người?”
Cô gái lắc đầu, “Không. Tôi không có quan hệ gì với người này, tôi không biết anh ta.”
Bảo vệ trở lại của mình, vẻ mặt nghiêm túc “Tại sao cô lại đến đây để nhận lỗi, còn thằng nhãi này thì sao?”
Cô gái: “Một mình chú phạt tôi đi, tôi thay anh này chịu phạt.”
Bảo vệ cười giận dữ: “Cô là loại người si mê cậu này?”
Bảo vệ rút cuốn sách ra và chuẩn bị ghi, “Nói cho tôi biết, cô đến từ lớp nào.”
Cô gái: “Lớp 3 ban 1.”
Bảo vệ: “Tên gì?”
Cô gái: “Mộ Dữu, Mộ trong khuynh mộ, Dữu trong dữu tử.”
Bảo vệ nói với một khuôn mặt thâm trầm: “Bây giờ gọi cha mẹ của cô đi.”
Mộ Dữu lấy ra điện thoại, do dự một lúc, nhập dãy số trên điện thoại.
Khi sắp sửa gọi, thì bị Sơ Nịnh kéo lại: “Chú, vừa rồi thực sự là hiểu lầm, không liên quan gì đến tiểu muội muội này.”
Vừa thấy Sơ Nịnh, nhìn thấy cô gái này tóc xoăn dài còn xõa ra, bảo vệ nhớ lại: “Không phải nữ sinh này, là cô!”
Sơ Nịnh chỉ chỉ vào mình sau đó chỉ ngón tay đến Tần Hi: “Chú cảm thấy hai chúng tôi giống học sinh trung học?”
Bảo vệ nhìn hai người này một cách cẩn thận, hình như là họ có điểm thành thục.
Tôi lại nhớ đến tấm áp phích ở cổng trường, “Anh, anh là người……”
Tần Hi đã lấy danh thiếp ra đưa cho bảo vệ: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện?”
Khi Tần Hi và chú bảo vệ ra ngoài, Sơ Nịnh lúc này mới nhìn về phía cô gái bên cạnh: “Em là Mộ Dữu đi, sau này đừng có vì người lạ mà làm như vậy, em không sợ chịu phạt à?”
Mộ Dữu nhìn chằm chằm dãy số trên điện thoại, lại bấm xóa, năm ngón tay nắm chặt điện thoại: “Tôi chỉ muốn nhân cơ hội này thử xem người kia có tới không.”
“Ai?” Sơ Nịnh khó hiểu nhìn cô bé.
Mộ Dữu lắc đầu: “Không có gì, em vào học đây.”
Cô xoay người bước vào phòng học.
Lúc Sơ Nịnh ra khỏi tòa nhà dạy học, tổng quản tuần tra của khu bảo vệ đã rời đi, Tần Hi đứng ở cửa, thân hình ẩn hiện trong bóng đêm, dáng người cao lớn.
Cảm thấy cô đang đến gần, Tần Hi tới nắm lấy tay cô, thở dài: “Muốn yên lặng dẫn em đi một vòng quanh trường cũng không được, nếu không rời đi sớm, e rằng sẽ có thêm nhiều người quấy rầy.”
Sơ Nịnh nắm tay anh đi ra ngoài, nghĩ đến chuyện vừa nãy, liền nói: “Cô bé vừa rồi thật là kỳ quái, dáng vẻ như muốn được mời người nhà đến trường.”
“Có thể có chuyện gì đó với gia đình, thời kỳ trưởng thành rất phản nghịch, muốn được người trong ngà quan tâm.”
“Anh nói vậy, hình như cũng có lý.”
Hai người đi đến cổng trường, một người đàn ông mặc vest và giày da đang đứng ở gác cửa. Anh ta khoảng hai mươi tuổi, có khí chất cao quý, cảm giác có phần xa lạ, thờ ơ.
Khi Tần Hi và Sơ Nịnh đi ngang qua, họ tình cờ nghe thấy anh ta đang nói chuyện với bảo vệ: “Thuốc này phiền ông giao cho Mộ Dữu lớp 3 ban 1, trên đó có viết tên cô ấy.”
Bảo vệ nhận lấy, người nọ cảm ơn quay đầu lại, nhìn thấy Tần Hi vẻ mặt mờ mịt có chút kinh ngạc nói: “Tần Hi.”
Tần Hi trả lời: “Sao anh lại tới đây?”
“Cô bé kia là người nhà bằng hữu tôi, yêu cầu tôi chăm sóc cô bé một thời gian, tôi mang thuốc đến cho cô bé đó.” người đàn ông nói và liếc nhìn đồng hồ của mình, “Tôi còn có việc nên đi trước, thứ lỗi cho tôi không tiếp được hai người.”
Anh ta bước lên Bentley rồi phóng đi.
Trên đường về nhà, Sơ Nịnh suy tư hỏi: “Người vừa rồi là bạn của anh?”
Tần Hi: “Anh họ của Doãn Toại.”
Sơ Nịnh khịt mũi rồi thản nhiên nói, “Gien nhà họ thật tốt, hai anh em đều rất đẹp trai.”
Tần Hi cau mày, dừng xe tạm thời ở bên đường, nhìn qua: “Em nói cái gì?”
Sơ Nịnh chớp mắt, nhìn anh ngây thơ, bình tĩnh nói: “Nhưng so với anh vẫn có điểm kém hơn chút.”
Cô cúi người hôn lên má anh.
Tần Hi: “……”
— —
Sau khi trở về nhà, Sơ Nịnh đem đồng phục hai người thu hồi lại, hỏi anh: “Khi nào anh bảo bảo thư ký Giang chuẩn bị cái này vậy?”
Tần Hi đi đến cầm hai ly nước, một cốc pha mật ong với chanh được đưa cho cô: “Vài ngày trước.”
Sơ Nịnh đặt bộ đồng phục học sinh trong tay xuống, nhận lấy: “Thật ra thì em cũng có một bộ. Năm trước Nhị trung tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường, mời em tham gia. Khi gửi thư mời họ cũng gửi một bộ đồng phục học sinh tới.”
Tần Hi vừa uống một hớp nước liền uống một hơi cạn sạch: “Năm trước? Sau đó em đi?”
Sơ Nịnh lắc đầu: “Không có.”
Cô nhấm nháp ly nước chanh mật ong trên tay, nói: “Lúc đó anh đang ở nước ngoài, em nghĩ sẽ không gặp được anh, gặp bạn học cũ ở đó, họ hỏi em về anh. Thì em biết phải trả lời như thế nào. Khá xấu hổ đó nên em sẽ không đi nữa.”
Tần Hi đặt cốc nước lên bàn, mỉm cười:” Anh thực sự cũng không biết trả lời như thế nào, thật xấu hổ. Ngoại trừ Hàn Huân và người thân cận ra, những người khác đều cho rằng chúng ta vẫn đang ở bên nhau.”
Sơ Nịnh kinh ngạc nhìn lên, “Anh đi?”
“Anh còn tưởng đến đấy có thể gặp được em.”
Sơ Nịnh thu hồi ánh mắt, tiếp tục uống cạn ly nước trên tay.
Mật ong hôm nay dường như được thêm vào một chút, cô không cảm nhận được vị ngọt nào, mà chỉ có vị chua của chanh lan tỏa trong miệng.
Uống cạn nửa ly, cô đặt xuống: “Không còn sớm nữa, em……”
Tần Hi đột nhiên ôm lấy người cô vào lòng, cằm áp lên vai cô, khóe mắt nhuốm một màu đỏ hồng, bên tai cô nhẹ nhàng hẹ thấp xuống, lẩm bẩm nói: “Cũng may, thượng đế lại trả lại em cho anh.”
————
Thiệu Lâm tinh ý phát hiện Sơ Nịnh mấy ngày nay rất có khí lực.
Cậu còn nhớ Sơ Nịnh khi mới chuyển sang chuyên mục《 Ghế Khách 》, cô ấy rất nghiêm túc và có trách nhiệm trong công việc, nhưng tính tình lại nhẹ nhàng như nước, chưa từng thấy cô ấy vui vẻ gì.
Rõ ràng là bây giờ đã khác, thỉnh thoảng vẫn nhếch mép nhìn vào màn hình máy tính, không biết đang vui vẻ cái gì.
Thiệu Lâm đi tới phòng trà pha một ly trà sữa, lúc quay lại nhìn thấy nụ cười của Sơ Nịnh, nhếch môi hỏi: “Sơ Nịnh, cô không phải đang yêu đấy chứ.”
Sơ Nịnh hoàn hồn sắp xếp lại bàn văn kiện: “Rõ ràng như vậy?”
Thiệu Lâm cười tủm tỉm, khoa trương nói: “Mùi chua tình yêu của cô truyền đến toàn bộ văn phòng của chúng ta rồi.”
Sơ Nịnh: “……..”
Thiệu Lâm đưa trà sữa qua: “Có muốn uống không?”
Sơ Nịnh lắc đầu: “Quá nhiều. Ngọt quá.”
Thiệu Lâm thở dài, thu lại cái chén, uống một ngụm: “Đúng vậy, trong lòng người ta đều ngọt. Thật sự không thích hợp với những thứ quá ngọt ngào nữa.”
Sơ Nịnh:” … “
Hai người đang nói chuyện, thì chị Hồng đi tới, nói với Sơ Nịnh: “Về phần phỏng vấn của Tần Hi, tôi xem qua và sắp xếp sau, hoặc hỏi anh ấy tuần sau có rảnh không. Gần đây, kẹo chanh đang rất hot, chúng ta càng nhanh càng tốt, nếu vận tốt cũng có thể mang đến một làn sóng xếp hạng cao.”
Sơ Nịnh đáp ứng.
Sau khi Sơ Hồng rời đi, cô gửi tin nhắn WeChat cho Tần Hi: 【Anh có rảnh đi phỏng vấn vào tuần sau không? 】
Phải mất một lúc bên kia mới đáp: 【Vậy thì chiều thứ ba đi. 】
Chu Ninh trả lời “OK” rồi chạy đi nói với chị Hồng về vấn đề này.
Lúc cô chuẩn bị rời phòng làm việc, chị Hồng gọi cô lại: “Sơ Nịnh.”
Sơ Nịnh quay đầu lại, Sơ Hồng ngẩng đầu nói: “Năm nay MC tiệc giao thừa của đài truyền hình Trường Hoàn cần người thay thế, em có hứng thú không?”
“Em?” Sơ Nịnh chỉ vào chính mình có chút bất ngờ.
Chị Hồng cho biết: “Ban tổ chức nhờ tôi giới thiệu. Tề Thịnh và Thiệu Lâm trước đây đều là phóng viên, không có kinh nghiệm dẫn chương trình văn học nghệ thuật. Lúc trước em ở nhóm chương trình 《 Truyền thuyết xa xưa 》, trước đây em cũng đã từng dẫn chương trình rồi. Bây giờ là cơ hội hiếm có. Dù là người thay thế, nhưng ít nhất cũng phải tiến thêm một bước nữa mới có thể đứng trên sân khấu của trương trình phát sóng đêm giao thừa.”
Cô đương nhiên muốn nắm chắc cơ hội này, nhưng Sơ Nịnh vẫn không hiểu lắm: “Tại sao chị Hồng lại chọn em?”
Chị Hồng nói: “Tạp chí 《 Khách mời 》một tuần phát sóng một lần, tôi đã đọc tất cả các bình luận từ khi chương trình phát sóng. Lượng khán giả của em rất tốt, người hâm mộ trên Weibo cũng ngày càng đông đúng không? Em có hình tượng và khí chất tốt, cộng thêm tạp chí《 Người đẹp thời trang 》. Sự nổi tiếng của các tạp chí đã làm tăng mức độ nổi tiếng của em, không có gì ngạc nhiên khi chọn em.”
Vừa nói, cô vừa bắt chéo ngón tay lên bàn, dừng lại hai giây và nói thêm, “Lần trước đã nhờ em đến chắn rượu cho Di Lăng. Tôi thực sự nợ em. Bữa tiệc đêm giao thừa này, Hãy coi đó là sự đền bù của tôi cho em.”
Khi Sơ Nịnh đi ra khỏi văn phòng, Thiệu Lâm tình cờ đứng ở cửa cầm tập tài liệu, hiển nhiên đã nghe thấy bên trong nói chuyện gì, nhướng mày nhìn cô: “Chúc mừng cô!”
Sơ Nịnh trở lại chỗ ngồi của mình ngồi xuống, không lâu sau, Thiệu Lâm chạy trở về sau khi đã gửi tài liệu: “Người chủ trì tiệc giao thừa, Sơ Nịnh, cô thật sự quá may mắn!”
Nói xong, lại thở dài một hơi, “Nhưng chỉ là thay thế, chẳng lẽ trong lòng cô có thể đã chuẩn bị xong mọi thứ, cũng không có cơ hội chơi đùa sao?”
Sơ Nịnh chống đỡ hai má, bất giác thở dài: “Nghe anh nói như vậy khá là buồn đó.”
Thiệu Lâm vội vàng an ủi: “Từng bước một, năm nay có người thay thế, có thể sang năm sẽ có cơ hội, cô cũng coi như là người mới, thuận lợi suôn sẻ như vậy cũng không tệ.”
Vào cuối buổi tối, Sơ Nịnh nhận được WeChat của Tần Hi: 【 Anh tới đón em? 】
Nghĩ đến việc Tần Hi sớm đến phỏng vấn, để không bị đồng nghiệp nhìn thấy, Sơ Nịnh nhanh chóng từ chối: “Không cần, em có xe.”
Dường như biết cô sẽ trả lời như vậy, Tần Hi vội vàng trả lời: 【 Vậy thì em tới đón, anh đang ở WHOLE LIFE đợi em. 】
Sơ Nịnh: “……”
Đây không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra, Sơ Nịnh cũng đã quen, cô lái xe đến WHOLE LIFE sau khi tan sở để gặp Tần Hi.
Tần Hi lên xe nói: “Đi siêu thị, trong tủ lạnh không còn nhiều đồ ăn nữa.”
Trên đường đi, Sơ Nịnh nhìn con đường phía trước: “Em nói cho anh một chuyện.”
“Hả?” Tần Hi thản nhiên nhìn sang.
Sơ Nịnh liếm môi dưới: “Tiệc giao thừa của Trường Hoàn TV, họ cần người dẫn chương trình, em đã nhận rồi.”
Tần Hi nhướng mày: “Thật sao? Vốn dĩ anh không có hứng thú với mấy chương trình giao thừa năm nay, anh định đi cùng em. Nếu như vậy, đến lúc đó anh sẽ ở bên cạnh hỗ trợ em.”
Sơ Nịnh nuốt nước miếng: “Chỉ là người thay thế.”
trong xe yên lặng trong hai giây.
Tần Hi an ủi cô: “Không sao, em mới đi làm mấy năm, làm người thay thế cũng rất tuyệt.”
Sơ Nịnh khóe môi cong lên: “Anh không cần an ủi, em không cảm thấy thất vọng, ngược lại là vui vẻ.”
“Em làm người dẫn chương trình mấy năm trước, công việc luôn không có gì nổi bật. Có vẻ như từ khi tái hợp với anh mọi chuyện càng suôn sẻ. Đầu tiên, ảnh bìa tạp chí trở nên nổi tiếng, sau đó em chuyển từ 《 Truyền Thuyết xa xưa 》 đến nhóm chương trình 《 ghế khách 》, tuy là người dẫn chương trình nhỏ, nhưng cũng tăng người xem lên rất nhiều, sau đó mời khách mời lớn là anh được phỏng vấn, lúc này mới có cơ hội trở thành người thay thế cho bữa tiệc giao thừa. Thực tế chỉ diễn ra trong vài tháng cảm giác như một giấc mơ.”
Tần Hi lười biếng dựa vào ghế ngồi, nhìn nghiêng nhìn cô, đôi mắt đào hoa nhuốm màu ôn nhu: “Không tốt sao? anh là ngôi sao may mắn của em, sau khi anh trở về, em càng ngày càng tốt.”
——
Sau khi ăn tối, hai người đều không có việc gì, Sơ Nịnh dựa vào sô pha, cầm điều khiển từ xa: “Chúng ta xem phim đi?”
Ngày mai là thứ bảy nên mai không phải dậy sớm, vì vậy cô không phải lo lắng về việc đi ngủ tối nay.
Tần Hi rửa sạch nho đem qua, ngồi xuống bên cạnh đút một quả nho vào miệng cô: “Lại xem phim kinh dị?”
Nho được cho vào miệng, Sơ Nịnh hai má phồng lên.
Cắn một miếng, chua chua ngọt ngọt, Sơ Nịnh đem hạt nho nhổ ra, cười nói: “Em đâu nói xem phim kinh dị a, xem cái gì cũng được.”
Cô đưa điều khiển từ xa cho anh, “Bằng không, đều nghe anh, anh chọn đi.”
Tần Hi cầm lấy, chọn ngẫu nhiên một cái dựa trên bảng xếp hạng, rồi bấm mở.
Anh khẽ vươn tay ra, Sơ Nịnh tựa vào đầu vào cánh tay anh, anh cầm một quả nho đưa lên trước miệng cô: “Há miệng.”
Sơ Nịnh ngoan ngoãn dùng miệng bắt lấy, tầm mắt rơi vào trên màn hình.
Để tạo ra bầu không khí, đèn chùm trên cao đã được tắt đi, ánh sáng trong nhà nhấp nháy mờ dần theo những cảnh thay đổi trên màn hình TV.
Ăn xong quả nho trong miệng, thấy Tần Hi không đút cho cô nữa, cô kéo tay anh ra: “Anh cho em ăn nữa đi.”
Tần Hi nhìn sang: “Ăn ngon không?”
Sơ Nịnh gật đầu: “Ngon, ngọt hơn lần trước em mua.”
Tần Hi ôm lấy mặt cô nghiêng người: “Anh cũng thử xem.”
Anh bắt lấy môi cô, dùng đầu lưỡi cạy hàm răng cô rồi mạnh mẽ đưa vào, truyền từng tấc ngọt ngào vào bên trong.
Ban đầu thì nhẹ nhàng, nhưng sau đó nụ hôn dần trở nên mạnh mẽ và thô bạo, ập đến như một cơn mưa tầm tã.
Sơ Nịnh kêu một tiếng, cảm giác được trong lồng ngực nhịp tim tăng lên, mang theo vài tia cuồng bạo cùng điên cuồng.
Một lúc lâu sau, anh mới cưỡng chế thả cô đi.
Môi Sơ Nịnh bị anh làm cho sưng đỏ lên, dưới ánh đèn mờ nhạt trở nên đỏ bừng.
Phim bắt đầu lâu rồi, cả hai không xem được gì cả.
Tần Hi sờ trán cô, hơi thở hỗn loạn thô ráp phả ra khiến người ta ý loạn tình mê.
Anh nhẹ nhàng đỡ lấy tóc cô, nhẹ giọng hỏi: “Ngày mai là thứ bảy em có thu xếp gì không?”
Sơ Nịnh lắc đầu.
Tần Hi: “Vậy chúng ta cùng nhau đi một nơi.”
“Đi đâu?” Sơ Nịnh ngoan ngoãn vòng tay ôm anh.
Tần Hi nhìn chằm chằm cô rất đắc ý, hôn lên trán cô: “Ngày mai sẽ biết.”
——
Tần Hi chỉ nói hôm sau cô sẽ đi ra ngoài cùng anh, nhưng không nói thời gian, Sơ Nịnh vốn tưởng rằng cô có thể ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng mà đang mơ mơ màng màng cảm giác có người lay động, cô bất mãn, liền không để ý mà ngủ tiếp.
Không lâu sau, mũi của cô bị véo cô không thở được một lúc.
Cô mở miệng trong tiềm thức, và kết quả là, miệng cô cũng bị chặn lại.
Sơ Nịnh tức giận bật dậy, nhất thời khó chịu, cau mày mở mắt ra, liền nhìn thấy Tần Hi ngồi ở mép giường, dùng khuỷu tay dựa vào trên giường, cách cô rất gần.
Sơ Nịnh đẩy anh ra, nhìn xung quanh, cô đang ở ngay trong phòng ngủ của mình.
Cô quấn chăn bông, bất mãn hỏi: “Sao anh vào phòng ngủ của em mà không nói lời nào?”
“Anh không được vào?” Tần Hi cười nhạo một tiếng: “Tối hôm qua em nói muốn xem phim cùng em, không biết là ai, xem xong thì ngủ quên mất. Anh bế em về phỏng ngủ, em thế nào mà nói anh không thể vào? Sớm biết em không cho anh vào đây. Đáng lẽ tối qua anh nên ném em vào phòng của anh, như vậy anh sẽ không còn đau khổ nữa.”
Sơ Nịnh: “…..”
“Bây giờ là mấy giờ rồi anh?” Sơ Nịnh ngáp một cái, dụi dụi mắt.
Tần Hi nói: “Đã gần năm giờ.”
Sơ Nịnh mở mắt ra: “Anh nói cái gì?”
Không đợi Tần Hi nói, cô đột nhiên tức giận, “Sao anh gọi em dậy sớm như vậy? Hôm nay em không đi làm!”
“Không phải tối qua anh nói đưa em đến một nơi à.”
“Tỉnh dậy đi.”
“Bây giờ đi ngay.”
Sơ Nịnh bất mãn, choàng tay qua người anh, cọ cọ làm nũng.
Tần Hi bất lực ấn vài lần giữa hai hàng lông mày: “Không phải muốn đến hẻm Vụ Hoa cùng nhau ngắm bình minh trên vòng đu quay à? Bảy năm trước em đã nói, đợi bảy năm giờ giúp em thực hiện.”
Thân hình Sơ Nịnh hơi ngưng trệ, buồn ngủ đột nhiên biến mất: “Muốn đi hẻm Vụ Hoa?”
“Vậy sao anh không nói sớm!” Cô từ trên giường bật dậy đẩy anh ra của, “Em đi rửa mặt một chút, rất nhanh, mười phút!”
Cánh cửa đóng sập lại.
Tần Hi: “…”
Nói là mất mười phút, nhưng thực ra Sơ Nịnh phải mất gần nửa tiếng mới từ cầu thang đi xuống.
Nhìn thấy Tần Hi mặc áo khoác da màu đen trên sô pha, cô liếc nhìn quần áo đang mặc trên người, thu chân về phòng ngủ: “Em còn chưa xong, chờ một chút!”
Tần Hi vừa đứng lên, nhất thời nhìn trên lầu không có bóng người, ngây ngô bật cười bật cười.
Cũng may, lần này không mất nhiều thời gian, cô nhanh chóng thay một chiếc áo gió màu đen giống nhau, quần áo bằng da, dài ngang gối, cắt ngang eo, mái tóc dài màu mật ong hơi xoăn rải rác, làn da của cô rất trắng, trang điểm rất tinh tế.
Cô đi tới gần Tần Hi, nhìn chính mình, sau đó nhìn anh, hỏi: “Có phải giống trang phục của cặp đôi không?”
Thì ra là bỏ qua chuyện này, Tần Hi cười cô: “Đi mua một bộ đồ đôi đi.”
Sơ Nịnh: “Cửa hàng quần áo còn chưa mở, hiện giờ như vậy không phải rất tốt à.”
Tần Hi đi tới kéo cô: “Sớm biết em tích như vậy. Tối hôm qua đã nói cho em biết rồi.”
Sơ Nịnh lắc đầu: “Như vậy không được.”
“Tại sao?”
“Nói trước, chắc tối hôm qua em bị chứng mất ngủ không ngủ được.”
“……..”
——
Hẻm Vụ Hoa là một địa điểm thương mại giải trí ở vùng ngoại ô phía đông Trường Hoàn.
Chỗ đó buổi sáng mười giờ đến tối muộn đều tương đối phồn hoa náo nhiệt, lượng khách du lịch liên tục, những ánh đèn lộng lẫy thậm chí còn làm Trường Hoàn nổi tiếng hơn.
Sơ Nịnh và Tần Hi mới đến sáu giờ, không có người, trông vô cùng yên tĩnh.
Danh lam thắng cảnh vẫn chưa được mở, nhưng Tần Hi lại thần thông quảng, đã trực tiếp đưa Sơ Nịnh lên đu quay cao chọc trời.
Chậm rãi đi lên, Sơ Nịnh nhìn thấy chân trời lửa đỏ giữa những ngọn núi trập trùng phía đông, đám mây đỏ rực một vùng trời, trong lòng muốn tụ lại một lớp sợi quang duyên dáng.
Ánh sáng chiếu xuống, trung tâm giao thông phức tạp của thành phố vừa mới thức dậy, đã có xe cộ qua lại.
Bánh xe chọc trời từ từ quay, tầm nhìn trước mắt cô trở nên rộng hơn.
Sơ Nịnh nhìn xung quanh hỏi: “Gần đến đỉnh rồi sao? Nghe người ta nói khi trời hạ xuống, mặc đồ đôi đi đu quay, trên đỉnh chụp ảnh hôn nhau thì sẽ bên nhau mãi mãi.”
Tần Hi nhớ tới bảy năm trước cô cũng từng nói một câu tương tự, cười hỏi: “Em nghe ai nói vậy?”
Sơ Nịnh nghẹn ngào, hai giây sau cô dời tầm mắt ra chỗ khác và chậm rãi nói: “Em nghe lời anh nói.”
“Thì ra chính là anh nói.” Tần Hi cong môi, “Thảo nào, mấy năm nay anh không tìm thấy tin đồn liên quan nào.”
Sơ Nịnh xấu hổ, quay lưng ngược lại phía anh.
Tần Hi kéo người cô lại, nhắc nhở cô: “Gần lên tới đỉnh rồi.”
Sơ Nịnh liếc nhìn ánh mặt trời thiêu đốt phía đông xuyên qua đường chân trời, lấy điện thoại ra chụp ảnh.
“Anh tới đây.” Tần Hi một tay cầm lấy điện thoại di động của cô, tay kia ôm lấy sau đầu cô, nụ hôn buông xuống, thuận thế ấn chụp.
Sơ Nịnh nóng lòng muốn xem qua ảnh, khoảnh khắc nhìn bức ảnh, mặt trời mọc sau lưng hai người, ánh ban mai chiếu vào, cặp dây chuyền đeo trên cổ của họ cũng phản chiếu trong ánh sáng.
Nhìn bức ảnh, cô ôm nó trên tay và mỉm cười mãn nguyện.
Lúc này cô mới nhìn đến Tần Hi đến đỏ cả tai: “Anh có biết tại sao em lại muốn chụp ảnh ở đây không?”
Tần Hi chỉnh lại tóc trên lưng cô: “Tại sao?”
Sơ Nịnh giơ tấm ảnh lên, chỉ vào tấm ảnh: “Bởi vì mặt trời ở bên cạnh em!”
Tần Hi là mặt trời của riêng cô.
“Không.” Tần Hi sửa lại cho cô, lặp lại lời vừa nói, “Là mặt trời cùng em tồn tại.”
Sau khi lên đỉnh đu quay, Sơ Nịnh nhìn tấm ảnh chụp chung, thỏa mãn dựa vào vòng tay của Tần Hi: “Bây giờ, điều ước của em đã thành hiện thực rồi.”
Tần Hi khoác vai cô: “Không phải lúc trước em nói từ khi chúng ta tái hợp, em tiến triển rất tốt, công việc của em từng bước thăng tiến, càng ngày càng tốt.”
Anh quấn một sợi tơ màu xanh quanh đầu ngón tay, cằm cọ vào tóc cô, nhẹ giọng nói: “Vậy sau này em phải giữ anh một chút, anh sẽ bảo vệ em cả đời.”
Sơ Nịnh cười thành tiếng: “Anh còn quan tâm đến hạnh phúc, chẳng lẽ còn tưởng rằng anh chính là Phật Tổ?”
Tần Hi nhướng mày, đột nhiên duỗi tay, ôm người vào lòng.
Tim Sơ Nịnh ngưng trệ mấy nhịp, cô đẩy anh: “Anh làm sao vậy, lát nữa sẽ xuống, nếu có người nhìn thấy thì sao?”
Tần Hi mặc kệ sự phản kháng của cô, lười biếng nhìn, nụ cười khẽ nhếch lên, dùng đầu ngón tay xoa xoa vành tai cô: “Anh là người tầm thường. Có ham muốn cũng có dục vọng, như vậy tự nhiên không thể thành Phật.”
Dái tai của Sơ Nịnh rất nhạy cảm, cô rùng mình khi bị anh trêu chọc, né tránh chấp nhận: “Thật sao?”
“Tại sao lại không?”
Anh nhẹ nhàng vén mái tóc bị gãy ra khỏi tai cô, kéo nó ra phía sau tai cô, đặc biệt mê hoặc nói: “Anh muốn em bên cạnh anh cả đời này, làm ơn, anh không thể sống thiếu em, Nịnh Nịnh em không biết sao?”
Hiếm khi nghe thấy cô nói như vậy, Tần Hi chạm nhẹ tay vào trán cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài trên lưng rồi chậm rãi tiến đến bên môi cô.
Sơ Nịnh nhất thời nghiêng đầu, đẩy anh ra rồi nhảy xuống: “Đồ ăn sắp nguội rồi!”
Ngón tay của anh cái quét qua môi dưới của cô, bất lực nở nụ cười, anh nắm lấy hai tay cô siết chặt: “Vậy thì đi ăn trước.”
Khi Tần Hi nhìn từng món ăn trên bàn, cong môi: “Xem ra không tệ.”
Sơ Nịnh ngượng ngùng cười cười: “Bà nội Lương dạy rồi, nhưng em đã nhiều năm không làm, cũng không biết mùi vị của nó như thế nào.”
Cô gắp những viên rau củ mới chiên bỏ vào bát anh, “Anh nếm thử trước đi.”
Tần Hi bắt đầu cắn thử một miếng. Sơ Nịnh có chút khẩn nhìn anh, quan sát từng chi tiết từng biểu cảm trên gương mặt anh: “Thế nào, ăn ngon không?”
Tần Hi nhìn sang, không nói chuyện, giống như dáng vẻ không có lời gì để nói.
Trong lòng Sơ Nịnh chùng xuống, miệng lẩm bẩm: “Ăn không ngon sao? Không ngờ lại tệ như vậy.”
Cô gắp một miếng và nếm thử, bên ngoài giòn mà bên trong lại mềm. Sợ mặn quá nên cô cho ít muối, tuy hơi nhạt một chút nhưng cũng không đến nỗi khó ăn, cô còn cho rằng nó khá ngon.
Nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của Tần Hi, Sơ Nịnh không khỏi nhíu mày, cảm thấy không đành lòng: “Anh cũng kén chọn quá đi, đúng là một đại thiếu gia khó chiều, quên đi, anh không thích ăn thì thôi!”
Cô tức giận lẩm bẩm, cầm đũa lên chọc chọc vào bát, hết lần này đến lần khác.
Tần Hi bật cười, tiến đến chỗ ngồi bên cạnh cô ngồi xuống, “Ngon lắm, anh vừa mới trêu em mà đã tức giận như vậy rồi?”
Sau đó, cô gắp một miếng nữa ăn vào miệng, giữa hai lông mày nở nụ cười: “Bạn gái anh nấu ăn ngon như vậy sau này lấy về không cần lo miệng đói nữa rồi.”
“Anh chỉ nghĩ đến chuyện tốt!” Sơ Nịnh liếc mắt nhìn anh rồi khịt mũi, “Em không muốn nấu ăn cho anh.”
Tần Hi ôm lấy cô, hôn lên vành tai của cô: “Vậy anh làm cho em. Em muốn ăn gì thì anh sẽ học làm món đó.”
Sơ Nịnh tim đập thình thịch, cúi đầu, đem ngượng ngùng trên mặt giấu đi.
Sau bữa tối, Sơ Nịnh lấy từ trong túi ra bản thảo phỏng vấn đã viết lại, đưa cho Tần Hi xem lại: “Những thứ này đều là sửa đổi theo yêu cầu trước đây của anh. Anh nhìn xem có vấn đề gì không.”
Tần Hi thả người ngồi trên sô pha nhận lấy tài liệu, hai chân vắt chéo nhau lật xem tài liệu.
Một lúc sau, anh lại đặt tập tài liệu lên bàn trà: “Được rồi.”
Sơ Nịnh thở ra một hơi, “Nếu không có yêu cầu gì nữa, khi nào thì anh có thời gian ghi hình?”
Tần Hi cười nhìn cô: “Tích cực như vậy?”
Sơ Nịnh nói: “WHOLE LIFE vừa mới tung ra sản phẩm mới, cộng thêm kẹo chanh Ngụy Kê đã có mặt trên thị trường. Hiện giờ, độ phổ biến tương đối cao. Chúng em cũng phải cập nhật các điểm nóng để tăng doanh thu.”
Tần Hi thản nhiên đặt bàn tay lên đầu gối, nghĩ ngợi rồi nói:” Vậy thì em sắp xếp đi, nhớ báo trước thời gian cho anh, anh đợi bất cứ lúc nào.”
Sơ Nịnh không thể tin được. nó: “Tự dưng anh lại trở nên nói nhiều như vậy?”
Tần Hi nhướng mày, nghiêng người nói: “Bạn gái đã yêu cầu, không phải nên nghe lời sao?”
Trong lòng Sơ Nịnh thoáng hiện lên một tia ngọt ngào, cô liếm môi dưới, cúi đầu: “Vậy thì, chúng ta muốn làm gì bây giờ?”
Tần Hi liếc nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm.
Anh chống cằm đứng dậy: “Em mặc áo khoác vào, dẫn em ra ngoài đi dạo.”
“Bây giờ?” Sơ Nịnh kinh ngạc nhìn sang, “Đi đâu?”
Tần Hi cong môi khinh bỉ: “Em đã là bạn gái anh, chúng ta không phải nên đi hẹn hò sao?”
Lái xe ra khỏi Vịnh Tinh Lan, bên ngoài rực rỡ ánh đèn, phác họa ra dáng vẻ uy nghiêm của những tòa nhà thằng đứng cao sừng sững hiên ngang giữa thành phố.
Ánh sáng từ trên cao của tòa nhà phía xa chiếu rọi bầu trời, những đám mây nhuộm một màu chói lọi tuyệt đẹp.
Theo dòng phương tiện bất tận, chiếc xe từ từ hòa vào trục đường chính đông đúc xe cộ, hòa vào nhịp sống hối hả của thành phố vào ban đêm và trở thành một tờ giấy bạch trong khung cảnh nhộn nhịp.
Sơ Nịnh đang ngồi trên ghế phụ, đưa mắt nhìn những tòa nhà khác nhau và con người bên ngoài, trong lòng nhất thời cảm thấy có chút xúc động.
Cô đã sống ở thành phố này hơn 20 năm, học đại học ở nơi này, hiếm khi đến bất kỳ nơi nào khác, theo lý thuyết nên có một cảm giác thân thiết mạnh mẽ đối với nơi này….
Nhưng lúc này, nghĩ lại những năm qua, cô luôn bước đi vội vàng, căn bản chưa từng quan sát môi trường sống xung quanh của mình.
Thẳng đến bây giờ cô mới lần đầu tiên phát hiện ra màn đêm ở thành phố này có vẻ dịu dàng và xinh đẹp mà trước đây cô chưa từng nhận ra.
Cô đã đi hầu hết mọi con đường, trước giờ cô không có cảm xúc gì, trừ đêm nay thì khác.
Trái tim dường như được bao bọc trong một thứ gì đó, mềm mại, có thể dễ dàng bị làm cho xúc động.
Nhìn những tòa cao ốc đông đúc xe cộ bên ngoài, Sơ Nịnh dần dần chú ý tới điều gì đó, quay lại nhìn dáng vẻ lạnh lùng và tuấn tú của Tần Hi: “Đây hình như là đường đến trường Nhị trung.”
Tần Hi nắm tay lái, khẽ cong môi dưới, thở dài như có chút thất vọng: “Bây giờ em mới phát hiện ra?”
Sơ Nịnh: “……..”
Tần Hi đã từng quyên góp tiền cho trường Nhị trung, hiện tại anh đã trở thành một cựu học sinh nổi tiếng trong trường. Vẫn còn có những tấm áp phích liên quan đến anh được treo trên tường trước cổng trường.
Xe dừng ở cổng trường, Sơ Nịnh đứng ở trước tấm áp phích, nhìn ảnh chụp của anh, anh mặc âu phục chỉnh tề, thần thái cương trực cô mở miệng trêu ghẹo: “Thời đi học, anh là nhân vật phong vân ở trường. Anh ra trường bao nhiêu năm rồi mà sao danh tiếng lại còn nổi hơn xưa, người ta treo bức áp phích này vào đây, anh cứ như đang hút ong bướm vậy ấy.”
Tần Hi búng một cái lên trán cười nhạo cô:”Em nói lời này anh nghe lại có vẻ rất chua đấy. Anh thu hút loại ong hay bướm nào?”
Nắm chặt tay Sơ Nịnh, anh siết chặt ngón tay cô đưa lên phía ngực trái của anh, “Ở đây chỉ có một mình tiểu Nịnh thôi.”
Sơ Nịnh liếc mắt nhìn anh rồi lướt qua anh nhìn khuôn viên qua cánh cổng sắt: “Có muốn vào xem một chút không?”
“Chờ một chút.” Tần Hi kéo cô tới xe Bugatti Veyron, mở cốp trước lấy ra hai bộ đồng phục học sinh, “Em lên xe mặc cái này vào, rồi chúng ta cùng đi.”
Sau nhiều năm như vậy, trường Nhj trung không có nhiều cải tiến trong đồng phục học sinh, nó vẫn còn màu xanh và trắng, chỉ có sự phân chia khu vực màu sắc là hơi khác nhau.
Sơ Nịnh cầm lấy quần áo mới tinh, cô kinh ngạc nhìn Tần Hi: “Sao anh lại có cái này?”
“Thư ký Giang chuẩn bị đó.” Tần Hi giúp cô mở cửa xe, “Em vào thay đi…..”
Đồng phục học sinh rất rộng, sau khi lên xe, Sơ Nịnh mặc đồng phục vào, đồng phục học sinh rất lỏng lẻo, Sơ Nịnh sau khi lên xe liền mặc vào, cô ở trong xe nhìn cô ở gương bên ngoài, xuống xe chắc không có vấn đề gì.
Vừa định gọi Tần Hi đến thay đồ, cô ngẩng đầu liền phát hiện Tần Hi đã mặc xong đồng phục đứng trước cửa phòng bảo vệ, nói chuyện với người gác cửa cũ.
Rõ ràng quần áo đã được thay đổi trong phòng bảo vệ.
Nghe thấy động tĩnh, Tần Hi quay đầu lại.
Bộ đồng phục học sinh xanh trắng mặc trên người, lập tức tăng thêm một chút trẻ trung năng động của thời thiếu niên.
Tần Hi rất cao, tóc ngắn gọn gàng, ánh ðèn sợi đốt từ cổng trường chiếu xuống tóc anh.
Một khuôn mặt âm trầm khác biệt, đôi mắt hoa đào sâu thẳm nhìn qua, dán chặt vào Sơ Nịnh, người đang chậm rãi bước đi trong bộ đồng phục học sinh, khóe môi cong cong, trên nét mặt mang theo vẻ bướng bỉnh.
Người gác cổng già nhìn thấy Sơ Nịnh thì nở nụ cýời chào hỏi: “Này, cô không phải là người dẫn chương trình truyền hình vệ tinh Trường Hoàn sao? Lần trước cô đến vào tháng 6. Tôi nhớ là cậu Tần Hi này cũng đến vào ngày đó.”
Sơ Nịnh nhớ tới lần trước Trì Diên quay phim ở đây, cô đến đưa bánh cho Trì Diên, cô đi đến lễ phép chào hỏi: “Ông, người còn nhận ra cháu sao?”
《 Truyền thuyết xa xưa 》là đổi người dẫn chương trình sao? Không phải trước đâu đều là cháu à? Lão bà nhà ông rất thích chúa. Bây giờ người dẫn trương trình thay đổi, bà ấy nói người này làm MC không dãn tốt như cháu.”
Sơ Nịnh nói, “Cháu đã chuyển sang nơi khác rồi ạ.”
Ông lão: “Ừm, tôi nói gần đây không gặp cháu trên chương trình đó, nhưng là chương trình phát sóng trực tiếp, lại vào buổi tối. Cháu là một cô gái thường xuyên thức khuya và làm thêm giờ thật không tiện chút nào.”
Ông lão là người nói nhiều, sau khi tán gẫu vài câu, Tần Hi và Sơ Nịnh mới tiến vào khuôn viên.
Trường Nhị trung có các buổi tự học vào sáng và tối, lúc này trong khuôn viên trường hầu như không có người, các tầng của dãy nhà dạy học đều sáng đèn. Ở một số lớp học trong năm nhất và năm hai trung học ồn ào. Nhìn qua cửa sổ, có thể thấy một số học sinh nghịch ngợm đuổi nhau, chơi đùa trong lớp.
Tần Hi nắm tay cô đi dạo trong khuôn viên trường.
Dừng lại ở ngã tư phía trước, anh nhớ tới chuyện mấy tháng trước, hỏi: “Tại sao lúc trước vừa nhìn thấy anh, em lại bỏ chạy?”
Sơ Nịnh mím môi dưới: “Lúc đó, em nghĩ chúng ta sẽ không thể trở về như trước nữa.”
Tần Hi tách ra năm ngón tay của cô, nắm chặt mười ngón tay cô lắc lắc: “Nhìn đi, em nghĩ cái gì cũng không tính.”
Quay trở lại tòa nhà đã học năm ba cấp ba, nó yên tĩnh hơn nhiều so với phòng học trước kia.
Sơ Nịnh nhìn tòa nhà dạy học, thở dài: “Nhị trung không phân biệt ban trọng điểm và ban bình thường. Hàng năm, thứ tự sẽ được xáo trộn và phân loại lại. Anh và em đã là bạn học ba năm rồi. Nghĩ lại điều đó duyên phận của chúng ta quá tốt đi.”
Tần Hi nhướng mày: “Sao em nghĩ nó là ý trời, còn không phải là vì em à?”
“Huh?” Sơ Nịnh nhìn nghi ngờ, nhìn đôi mắt tràn ngập ý cười của anh, nhận ra một cái gì đó ngay lập tức, có điểm kinh ngạc, “Cái này không phải là trùng hợp?”
Hai người dừng lại ở sân chơi phía sau dãy nhà năm ba. Tần Hi kéo cô ngồi xuống, hơi nghiêng người, khuôn mặt tuấn tú tiến lại gần cô, nói với giọng điệu giễu cợt: “Lão tử là ai, em muốn học ở chỗ nào? anh theo em đến nơi đó.”
Sơ Nịnh nhìn anh: “Vậy anh năm nào cũng học cùng lớp với em, không phải do máy móc phân loại, mà là do anh chọn?”
Cô có chút không rõ, “Tại sao, anh lại không nói chuyện với nhiều với em trong năm đầu với năm thứ hai.”
Tần Hi ôm cô ngồi vào lòng, tay vòng qua eo cô: “Em không phải là học sinh giỏi à? Sợ trễ lãi việc học của em nên anh không đi trêu chọc em. Ai biết em lại tự mình dâng mình tới cửa.”
Tin tức này làm Sơ Nịnh khá kinh ngạc.
Cô đã từng nghĩ đến việc Tần Hi không chú ý đến cô trong hai năm đầu cấp ba, nhưng cô không thể không táo bạo một lần, cô đã tìm một cái lý do khủng khiếp để tỏ tình rồi sau đó ký hợp đồng tình yêu với anh, cuối cùng là luộc con ếch trong nước ấm. Hạ nó xuống và biến nó thành con của mình.
Nguyên lai không phải như vậy?
Sơ Nịnh trong lòng rất vui vẻ, ôm lấy mặt của hắn: “Vậy anh thích em từ bao giờ?”
Tần Hi nhướng mày: “Em đoán xem.”
Lúc này, một tia sáng chiếu lại đây, xuyên qua ánh mắt Sơ Nịnh, sau một lúc, Tần Hi ý thức được nâng tay che mắt cô lại.
Cô chú tuần tra sân chơi bên dưới nghiêm khắc dùng đèn pin cao giọng quát lớn: “Hai đứa học lớp nào, không vào lớp sao lại ra đây? Nhà trường nghiêm cấm trẻ con yêu đương, không biết sao?”
Sơ Nịnh sửng sốt bật dậy từ trong lòng Tần Hi, không nhịn được kéo Tần Hi chạy đi.
Hai người bước xuống bậc thềm, từ trên khán đài chạy xuống, chú tuần tra đã đuổi theo tới nơi rồi: “Đứng lại, nói cho tôi hai người học lớp nào, ngày mai kêu ba mẹ đến đây.”
Sơ Nịnh cúi đầu, nhanh chóng kéo Tần Hi chạy hướng ngược lại.
Ông chú thở hổn hển đuổi theo: “Hai đứa đứng lại đi, ở trường học hành không tốt, còn muốn yêu sớm, ta đánh gãy chân tụi bây!”
Cô một hơi chạy vào tòa nhà dạy học, Sơ Nịnh thở hổn hển nói: “Không được, chúng ta phải tách ra, nếu không không thể giải thích rõ ràng được.”
Nói xong, cô nhìn thấy nhà vệ sinh nữ phía trước, trực tiếp xông vào.
Tần Hi chưa kịp nói một lời thì cô đã đi mất.
Anh nhất thời bật cười, bất lực lắc đầu: “Em thật sự nghĩ mình đang là học sinh à.”
Sơ Nịnh chạy vào nhà vệ sinh mới phản ứng lại, hiện tại cô không phải là học sinh, tại sao vừa rồi chạy nhanh như vậy? Trực tiếp giải thích rõ ràng cho họ không phải là xong rồi sao.
Cô nghĩ đến xuất thần, đang xoay người thì thấy cửa nhà vệ sinh từ bên trong mở ra, cô bị đập vào vai.
Một người từ cửa đi ra, thiếu nữ chớp chớp mắt sáng ngời nhìn Sơ Nịnh, thấy cô phủng vai, vội vàng đi ra xin lỗi: “Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý.”
Sơ Nịnh nhìn cô gái Mặc đồng phục học sinh, buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt trẻ con, đường nét khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, cả người tràn đầy sức sống trẻ trung chỉ có ở tuổi này.
“Không sao, tôi không để ý.”
Cô gái gật đầu xin lỗi, đi tới bồn rửa tay phía trước rửa tay.
Nhìn qua gương, Sơ Nịnh đi thẳng ra ngoài, cô gái gọi cô: “Này!”
Sơ Nịnh nghi hoặc dừng lại nhìn cô bé.
Cô gái quay đầu lại, ngừng nói, cuối cùng lịch sự nhắc nhở một câu: “Cậu không rửa tay sau khi đi vệ sinh.”
”…”
Sơ Nịnh không giải thích, cô cười khúc khích hai lần, rồi đi đến vòi bên cạnh cô bé.
Cô gái liếc cô một cái: “Cậu không phải người trường chúng tôi phải không?”
Sơ Nịnh cười: “Làm sao mà em biết được?”
Cô gái nói, “Tuy rằng tôi mới quay lại trường mấy tháng, nhưng cũng chưa quen ai…, người xinh đẹp như cậu, chắc chắn sẽ là tiêu điểm trong trường chúng tôi, nhưng tôi không có ấn tượng gì về cậu. Tôi mới biết cậu không phải là học sinh của trường chúng tôi.”
“Còn nữa.” Cô gái tắt vòi nước, chỉ chỉ lên mặt Sơ Nịnh, “Trường chúng tôi không cho trang điểm. Ừm, như cậu để tóc xoăn xõa ra và tô son, nếu giáo viên phát hiện sẽ yêu cầu cầm bản kiểm điểm đọc công khai trong giờ chào cờ.”
Sơ Nịnh nhìn xuống mái tóc hơi xoăn lòa xòa trên vai cô, khóe mắt cong lên: “Hình như là tôi sơ xuất rồi.”
Cô tắt vòi nước, cùng cô gái đi ra khỏi toilet.
Khi cô bước tới cửa, nghe thấy tiếng trách móc của ông chú từ bên ngoài vọng tới: “Người ở sân chơi ngoài kia tôi mình thấy chính là cậu, cô nữ sinh ở cùng một chỗ với cậu đâu?”
Sơ Nịnh dừng bước, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Tần Hi: “Chú hiểu lầm rồi, chỉ là ……”
Chú tuần tra: “Cái gì hiểu lầm, đừng tưởng rằng tôi không nhìn thấy, tôi chỉ nhìn thấy chiều cao thì biết đó là cậu, rốt cuộc cậu học lớp nào?”
Tần Hi: “Tôi không phải học sinh ở đây.”
Chú tuần tra: “Mặc đồng phục học sinh trường này mà lấy lý do như vậy, người như cậu tôi thấy nhiều rồi, đừng giở trò với tôi nữa, nhanh lên báo tên lớp, tôi dẫn cậu đi gặp cô giáo chủ nhiệm. “
Tần Hi: ” … “
Đây là lần đầu tiên Sơ Nịnh nhìn Tần Hi như một quả bóng bị xì hơi, cô dựa người vào cửa cười một tiếng, nhún vai.
Tần Hi ngước mắt lên nhìn cô.
Cô gái bên cạnh kéo áo Sơ Nịnh, nói nhỏ: “Tôi chưa từng gặp qua nam sinh kia. Hai người không phải là đi cùng nhau đấy chứ? Bảo vệ đang xử nam sinh kia, cô gái được nhắc đến là cậu?”
Sơ Nịnh liếc nhìn cô bé đó một cái, không phủ nhận, đang định bước lại chỗ Tần Hi thì bị cô gái đó kéo lại: “Các cậu là học sinh khác vào trường này, nếu bị bảo vệ bắt gặp, dù không phải học sinh của trường chúng tôi, chỉ sợ người nhà đến các cậu không chắc được thả đi.”
“Chúng tôi không — ” Sơ Nịnh chưa kịp nói xong thì đã bị cô gái đó cắt ngang, “Như vậy đi, tôi sẽ giúp cậu, hai người mau chạy đi.”
Sơ Nịnh bị câu nói của cô gái làm cho giật mình: “Yêu sớm không thể để nhận loạn được, tôi không sao, cô mau trở về lớp đi.”
“Không sao, không phải là mời người nhà đến à?” Cô gái rũ mi xuống, vẻ mặt tối sầm lại, giọng cô khẽ lẩm bẩm: “Dù sao họ cũng nhất định không thể đến đây được.”
Cô gái đột nhiên chạy về phía trước: “Chú, chú đã nhận sai người rồi, người vừa rồi bác nhìn thấy là cháu.”
Bảo vệ kinh ngạc nhìn cô, sau đó liếc mắt nhìn Tần Hi nghi ngờ nói: “Vừa rồi là hai người?”
Cô gái lắc đầu, “Không. Tôi không có quan hệ gì với người này, tôi không biết anh ta.”
Bảo vệ trở lại của mình, vẻ mặt nghiêm túc “Tại sao cô lại đến đây để nhận lỗi, còn thằng nhãi này thì sao?”
Cô gái: “Một mình chú phạt tôi đi, tôi thay anh này chịu phạt.”
Bảo vệ cười giận dữ: “Cô là loại người si mê cậu này?”
Bảo vệ rút cuốn sách ra và chuẩn bị ghi, “Nói cho tôi biết, cô đến từ lớp nào.”
Cô gái: “Lớp 3 ban 1.”
Bảo vệ: “Tên gì?”
Cô gái: “Mộ Dữu, Mộ trong khuynh mộ, Dữu trong dữu tử.”
Bảo vệ nói với một khuôn mặt thâm trầm: “Bây giờ gọi cha mẹ của cô đi.”
Mộ Dữu lấy ra điện thoại, do dự một lúc, nhập dãy số trên điện thoại.
Khi sắp sửa gọi, thì bị Sơ Nịnh kéo lại: “Chú, vừa rồi thực sự là hiểu lầm, không liên quan gì đến tiểu muội muội này.”
Vừa thấy Sơ Nịnh, nhìn thấy cô gái này tóc xoăn dài còn xõa ra, bảo vệ nhớ lại: “Không phải nữ sinh này, là cô!”
Sơ Nịnh chỉ chỉ vào mình sau đó chỉ ngón tay đến Tần Hi: “Chú cảm thấy hai chúng tôi giống học sinh trung học?”
Bảo vệ nhìn hai người này một cách cẩn thận, hình như là họ có điểm thành thục.
Tôi lại nhớ đến tấm áp phích ở cổng trường, “Anh, anh là người……”
Tần Hi đã lấy danh thiếp ra đưa cho bảo vệ: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện?”
Khi Tần Hi và chú bảo vệ ra ngoài, Sơ Nịnh lúc này mới nhìn về phía cô gái bên cạnh: “Em là Mộ Dữu đi, sau này đừng có vì người lạ mà làm như vậy, em không sợ chịu phạt à?”
Mộ Dữu nhìn chằm chằm dãy số trên điện thoại, lại bấm xóa, năm ngón tay nắm chặt điện thoại: “Tôi chỉ muốn nhân cơ hội này thử xem người kia có tới không.”
“Ai?” Sơ Nịnh khó hiểu nhìn cô bé.
Mộ Dữu lắc đầu: “Không có gì, em vào học đây.”
Cô xoay người bước vào phòng học.
Lúc Sơ Nịnh ra khỏi tòa nhà dạy học, tổng quản tuần tra của khu bảo vệ đã rời đi, Tần Hi đứng ở cửa, thân hình ẩn hiện trong bóng đêm, dáng người cao lớn.
Cảm thấy cô đang đến gần, Tần Hi tới nắm lấy tay cô, thở dài: “Muốn yên lặng dẫn em đi một vòng quanh trường cũng không được, nếu không rời đi sớm, e rằng sẽ có thêm nhiều người quấy rầy.”
Sơ Nịnh nắm tay anh đi ra ngoài, nghĩ đến chuyện vừa nãy, liền nói: “Cô bé vừa rồi thật là kỳ quái, dáng vẻ như muốn được mời người nhà đến trường.”
“Có thể có chuyện gì đó với gia đình, thời kỳ trưởng thành rất phản nghịch, muốn được người trong ngà quan tâm.”
“Anh nói vậy, hình như cũng có lý.”
Hai người đi đến cổng trường, một người đàn ông mặc vest và giày da đang đứng ở gác cửa. Anh ta khoảng hai mươi tuổi, có khí chất cao quý, cảm giác có phần xa lạ, thờ ơ.
Khi Tần Hi và Sơ Nịnh đi ngang qua, họ tình cờ nghe thấy anh ta đang nói chuyện với bảo vệ: “Thuốc này phiền ông giao cho Mộ Dữu lớp 3 ban 1, trên đó có viết tên cô ấy.”
Bảo vệ nhận lấy, người nọ cảm ơn quay đầu lại, nhìn thấy Tần Hi vẻ mặt mờ mịt có chút kinh ngạc nói: “Tần Hi.”
Tần Hi trả lời: “Sao anh lại tới đây?”
“Cô bé kia là người nhà bằng hữu tôi, yêu cầu tôi chăm sóc cô bé một thời gian, tôi mang thuốc đến cho cô bé đó.” người đàn ông nói và liếc nhìn đồng hồ của mình, “Tôi còn có việc nên đi trước, thứ lỗi cho tôi không tiếp được hai người.”
Anh ta bước lên Bentley rồi phóng đi.
Trên đường về nhà, Sơ Nịnh suy tư hỏi: “Người vừa rồi là bạn của anh?”
Tần Hi: “Anh họ của Doãn Toại.”
Sơ Nịnh khịt mũi rồi thản nhiên nói, “Gien nhà họ thật tốt, hai anh em đều rất đẹp trai.”
Tần Hi cau mày, dừng xe tạm thời ở bên đường, nhìn qua: “Em nói cái gì?”
Sơ Nịnh chớp mắt, nhìn anh ngây thơ, bình tĩnh nói: “Nhưng so với anh vẫn có điểm kém hơn chút.”
Cô cúi người hôn lên má anh.
Tần Hi: “……”
— —
Sau khi trở về nhà, Sơ Nịnh đem đồng phục hai người thu hồi lại, hỏi anh: “Khi nào anh bảo bảo thư ký Giang chuẩn bị cái này vậy?”
Tần Hi đi đến cầm hai ly nước, một cốc pha mật ong với chanh được đưa cho cô: “Vài ngày trước.”
Sơ Nịnh đặt bộ đồng phục học sinh trong tay xuống, nhận lấy: “Thật ra thì em cũng có một bộ. Năm trước Nhị trung tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường, mời em tham gia. Khi gửi thư mời họ cũng gửi một bộ đồng phục học sinh tới.”
Tần Hi vừa uống một hớp nước liền uống một hơi cạn sạch: “Năm trước? Sau đó em đi?”
Sơ Nịnh lắc đầu: “Không có.”
Cô nhấm nháp ly nước chanh mật ong trên tay, nói: “Lúc đó anh đang ở nước ngoài, em nghĩ sẽ không gặp được anh, gặp bạn học cũ ở đó, họ hỏi em về anh. Thì em biết phải trả lời như thế nào. Khá xấu hổ đó nên em sẽ không đi nữa.”
Tần Hi đặt cốc nước lên bàn, mỉm cười:” Anh thực sự cũng không biết trả lời như thế nào, thật xấu hổ. Ngoại trừ Hàn Huân và người thân cận ra, những người khác đều cho rằng chúng ta vẫn đang ở bên nhau.”
Sơ Nịnh kinh ngạc nhìn lên, “Anh đi?”
“Anh còn tưởng đến đấy có thể gặp được em.”
Sơ Nịnh thu hồi ánh mắt, tiếp tục uống cạn ly nước trên tay.
Mật ong hôm nay dường như được thêm vào một chút, cô không cảm nhận được vị ngọt nào, mà chỉ có vị chua của chanh lan tỏa trong miệng.
Uống cạn nửa ly, cô đặt xuống: “Không còn sớm nữa, em……”
Tần Hi đột nhiên ôm lấy người cô vào lòng, cằm áp lên vai cô, khóe mắt nhuốm một màu đỏ hồng, bên tai cô nhẹ nhàng hẹ thấp xuống, lẩm bẩm nói: “Cũng may, thượng đế lại trả lại em cho anh.”
————
Thiệu Lâm tinh ý phát hiện Sơ Nịnh mấy ngày nay rất có khí lực.
Cậu còn nhớ Sơ Nịnh khi mới chuyển sang chuyên mục《 Ghế Khách 》, cô ấy rất nghiêm túc và có trách nhiệm trong công việc, nhưng tính tình lại nhẹ nhàng như nước, chưa từng thấy cô ấy vui vẻ gì.
Rõ ràng là bây giờ đã khác, thỉnh thoảng vẫn nhếch mép nhìn vào màn hình máy tính, không biết đang vui vẻ cái gì.
Thiệu Lâm đi tới phòng trà pha một ly trà sữa, lúc quay lại nhìn thấy nụ cười của Sơ Nịnh, nhếch môi hỏi: “Sơ Nịnh, cô không phải đang yêu đấy chứ.”
Sơ Nịnh hoàn hồn sắp xếp lại bàn văn kiện: “Rõ ràng như vậy?”
Thiệu Lâm cười tủm tỉm, khoa trương nói: “Mùi chua tình yêu của cô truyền đến toàn bộ văn phòng của chúng ta rồi.”
Sơ Nịnh: “……..”
Thiệu Lâm đưa trà sữa qua: “Có muốn uống không?”
Sơ Nịnh lắc đầu: “Quá nhiều. Ngọt quá.”
Thiệu Lâm thở dài, thu lại cái chén, uống một ngụm: “Đúng vậy, trong lòng người ta đều ngọt. Thật sự không thích hợp với những thứ quá ngọt ngào nữa.”
Sơ Nịnh:” … “
Hai người đang nói chuyện, thì chị Hồng đi tới, nói với Sơ Nịnh: “Về phần phỏng vấn của Tần Hi, tôi xem qua và sắp xếp sau, hoặc hỏi anh ấy tuần sau có rảnh không. Gần đây, kẹo chanh đang rất hot, chúng ta càng nhanh càng tốt, nếu vận tốt cũng có thể mang đến một làn sóng xếp hạng cao.”
Sơ Nịnh đáp ứng.
Sau khi Sơ Hồng rời đi, cô gửi tin nhắn WeChat cho Tần Hi: 【Anh có rảnh đi phỏng vấn vào tuần sau không? 】
Phải mất một lúc bên kia mới đáp: 【Vậy thì chiều thứ ba đi. 】
Chu Ninh trả lời “OK” rồi chạy đi nói với chị Hồng về vấn đề này.
Lúc cô chuẩn bị rời phòng làm việc, chị Hồng gọi cô lại: “Sơ Nịnh.”
Sơ Nịnh quay đầu lại, Sơ Hồng ngẩng đầu nói: “Năm nay MC tiệc giao thừa của đài truyền hình Trường Hoàn cần người thay thế, em có hứng thú không?”
“Em?” Sơ Nịnh chỉ vào chính mình có chút bất ngờ.
Chị Hồng cho biết: “Ban tổ chức nhờ tôi giới thiệu. Tề Thịnh và Thiệu Lâm trước đây đều là phóng viên, không có kinh nghiệm dẫn chương trình văn học nghệ thuật. Lúc trước em ở nhóm chương trình 《 Truyền thuyết xa xưa 》, trước đây em cũng đã từng dẫn chương trình rồi. Bây giờ là cơ hội hiếm có. Dù là người thay thế, nhưng ít nhất cũng phải tiến thêm một bước nữa mới có thể đứng trên sân khấu của trương trình phát sóng đêm giao thừa.”
Cô đương nhiên muốn nắm chắc cơ hội này, nhưng Sơ Nịnh vẫn không hiểu lắm: “Tại sao chị Hồng lại chọn em?”
Chị Hồng nói: “Tạp chí 《 Khách mời 》một tuần phát sóng một lần, tôi đã đọc tất cả các bình luận từ khi chương trình phát sóng. Lượng khán giả của em rất tốt, người hâm mộ trên Weibo cũng ngày càng đông đúng không? Em có hình tượng và khí chất tốt, cộng thêm tạp chí《 Người đẹp thời trang 》. Sự nổi tiếng của các tạp chí đã làm tăng mức độ nổi tiếng của em, không có gì ngạc nhiên khi chọn em.”
Vừa nói, cô vừa bắt chéo ngón tay lên bàn, dừng lại hai giây và nói thêm, “Lần trước đã nhờ em đến chắn rượu cho Di Lăng. Tôi thực sự nợ em. Bữa tiệc đêm giao thừa này, Hãy coi đó là sự đền bù của tôi cho em.”
Khi Sơ Nịnh đi ra khỏi văn phòng, Thiệu Lâm tình cờ đứng ở cửa cầm tập tài liệu, hiển nhiên đã nghe thấy bên trong nói chuyện gì, nhướng mày nhìn cô: “Chúc mừng cô!”
Sơ Nịnh trở lại chỗ ngồi của mình ngồi xuống, không lâu sau, Thiệu Lâm chạy trở về sau khi đã gửi tài liệu: “Người chủ trì tiệc giao thừa, Sơ Nịnh, cô thật sự quá may mắn!”
Nói xong, lại thở dài một hơi, “Nhưng chỉ là thay thế, chẳng lẽ trong lòng cô có thể đã chuẩn bị xong mọi thứ, cũng không có cơ hội chơi đùa sao?”
Sơ Nịnh chống đỡ hai má, bất giác thở dài: “Nghe anh nói như vậy khá là buồn đó.”
Thiệu Lâm vội vàng an ủi: “Từng bước một, năm nay có người thay thế, có thể sang năm sẽ có cơ hội, cô cũng coi như là người mới, thuận lợi suôn sẻ như vậy cũng không tệ.”
Vào cuối buổi tối, Sơ Nịnh nhận được WeChat của Tần Hi: 【 Anh tới đón em? 】
Nghĩ đến việc Tần Hi sớm đến phỏng vấn, để không bị đồng nghiệp nhìn thấy, Sơ Nịnh nhanh chóng từ chối: “Không cần, em có xe.”
Dường như biết cô sẽ trả lời như vậy, Tần Hi vội vàng trả lời: 【 Vậy thì em tới đón, anh đang ở WHOLE LIFE đợi em. 】
Sơ Nịnh: “……”
Đây không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra, Sơ Nịnh cũng đã quen, cô lái xe đến WHOLE LIFE sau khi tan sở để gặp Tần Hi.
Tần Hi lên xe nói: “Đi siêu thị, trong tủ lạnh không còn nhiều đồ ăn nữa.”
Trên đường đi, Sơ Nịnh nhìn con đường phía trước: “Em nói cho anh một chuyện.”
“Hả?” Tần Hi thản nhiên nhìn sang.
Sơ Nịnh liếm môi dưới: “Tiệc giao thừa của Trường Hoàn TV, họ cần người dẫn chương trình, em đã nhận rồi.”
Tần Hi nhướng mày: “Thật sao? Vốn dĩ anh không có hứng thú với mấy chương trình giao thừa năm nay, anh định đi cùng em. Nếu như vậy, đến lúc đó anh sẽ ở bên cạnh hỗ trợ em.”
Sơ Nịnh nuốt nước miếng: “Chỉ là người thay thế.”
trong xe yên lặng trong hai giây.
Tần Hi an ủi cô: “Không sao, em mới đi làm mấy năm, làm người thay thế cũng rất tuyệt.”
Sơ Nịnh khóe môi cong lên: “Anh không cần an ủi, em không cảm thấy thất vọng, ngược lại là vui vẻ.”
“Em làm người dẫn chương trình mấy năm trước, công việc luôn không có gì nổi bật. Có vẻ như từ khi tái hợp với anh mọi chuyện càng suôn sẻ. Đầu tiên, ảnh bìa tạp chí trở nên nổi tiếng, sau đó em chuyển từ 《 Truyền Thuyết xa xưa 》 đến nhóm chương trình 《 ghế khách 》, tuy là người dẫn chương trình nhỏ, nhưng cũng tăng người xem lên rất nhiều, sau đó mời khách mời lớn là anh được phỏng vấn, lúc này mới có cơ hội trở thành người thay thế cho bữa tiệc giao thừa. Thực tế chỉ diễn ra trong vài tháng cảm giác như một giấc mơ.”
Tần Hi lười biếng dựa vào ghế ngồi, nhìn nghiêng nhìn cô, đôi mắt đào hoa nhuốm màu ôn nhu: “Không tốt sao? anh là ngôi sao may mắn của em, sau khi anh trở về, em càng ngày càng tốt.”
——
Sau khi ăn tối, hai người đều không có việc gì, Sơ Nịnh dựa vào sô pha, cầm điều khiển từ xa: “Chúng ta xem phim đi?”
Ngày mai là thứ bảy nên mai không phải dậy sớm, vì vậy cô không phải lo lắng về việc đi ngủ tối nay.
Tần Hi rửa sạch nho đem qua, ngồi xuống bên cạnh đút một quả nho vào miệng cô: “Lại xem phim kinh dị?”
Nho được cho vào miệng, Sơ Nịnh hai má phồng lên.
Cắn một miếng, chua chua ngọt ngọt, Sơ Nịnh đem hạt nho nhổ ra, cười nói: “Em đâu nói xem phim kinh dị a, xem cái gì cũng được.”
Cô đưa điều khiển từ xa cho anh, “Bằng không, đều nghe anh, anh chọn đi.”
Tần Hi cầm lấy, chọn ngẫu nhiên một cái dựa trên bảng xếp hạng, rồi bấm mở.
Anh khẽ vươn tay ra, Sơ Nịnh tựa vào đầu vào cánh tay anh, anh cầm một quả nho đưa lên trước miệng cô: “Há miệng.”
Sơ Nịnh ngoan ngoãn dùng miệng bắt lấy, tầm mắt rơi vào trên màn hình.
Để tạo ra bầu không khí, đèn chùm trên cao đã được tắt đi, ánh sáng trong nhà nhấp nháy mờ dần theo những cảnh thay đổi trên màn hình TV.
Ăn xong quả nho trong miệng, thấy Tần Hi không đút cho cô nữa, cô kéo tay anh ra: “Anh cho em ăn nữa đi.”
Tần Hi nhìn sang: “Ăn ngon không?”
Sơ Nịnh gật đầu: “Ngon, ngọt hơn lần trước em mua.”
Tần Hi ôm lấy mặt cô nghiêng người: “Anh cũng thử xem.”
Anh bắt lấy môi cô, dùng đầu lưỡi cạy hàm răng cô rồi mạnh mẽ đưa vào, truyền từng tấc ngọt ngào vào bên trong.
Ban đầu thì nhẹ nhàng, nhưng sau đó nụ hôn dần trở nên mạnh mẽ và thô bạo, ập đến như một cơn mưa tầm tã.
Sơ Nịnh kêu một tiếng, cảm giác được trong lồng ngực nhịp tim tăng lên, mang theo vài tia cuồng bạo cùng điên cuồng.
Một lúc lâu sau, anh mới cưỡng chế thả cô đi.
Môi Sơ Nịnh bị anh làm cho sưng đỏ lên, dưới ánh đèn mờ nhạt trở nên đỏ bừng.
Phim bắt đầu lâu rồi, cả hai không xem được gì cả.
Tần Hi sờ trán cô, hơi thở hỗn loạn thô ráp phả ra khiến người ta ý loạn tình mê.
Anh nhẹ nhàng đỡ lấy tóc cô, nhẹ giọng hỏi: “Ngày mai là thứ bảy em có thu xếp gì không?”
Sơ Nịnh lắc đầu.
Tần Hi: “Vậy chúng ta cùng nhau đi một nơi.”
“Đi đâu?” Sơ Nịnh ngoan ngoãn vòng tay ôm anh.
Tần Hi nhìn chằm chằm cô rất đắc ý, hôn lên trán cô: “Ngày mai sẽ biết.”
——
Tần Hi chỉ nói hôm sau cô sẽ đi ra ngoài cùng anh, nhưng không nói thời gian, Sơ Nịnh vốn tưởng rằng cô có thể ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng mà đang mơ mơ màng màng cảm giác có người lay động, cô bất mãn, liền không để ý mà ngủ tiếp.
Không lâu sau, mũi của cô bị véo cô không thở được một lúc.
Cô mở miệng trong tiềm thức, và kết quả là, miệng cô cũng bị chặn lại.
Sơ Nịnh tức giận bật dậy, nhất thời khó chịu, cau mày mở mắt ra, liền nhìn thấy Tần Hi ngồi ở mép giường, dùng khuỷu tay dựa vào trên giường, cách cô rất gần.
Sơ Nịnh đẩy anh ra, nhìn xung quanh, cô đang ở ngay trong phòng ngủ của mình.
Cô quấn chăn bông, bất mãn hỏi: “Sao anh vào phòng ngủ của em mà không nói lời nào?”
“Anh không được vào?” Tần Hi cười nhạo một tiếng: “Tối hôm qua em nói muốn xem phim cùng em, không biết là ai, xem xong thì ngủ quên mất. Anh bế em về phỏng ngủ, em thế nào mà nói anh không thể vào? Sớm biết em không cho anh vào đây. Đáng lẽ tối qua anh nên ném em vào phòng của anh, như vậy anh sẽ không còn đau khổ nữa.”
Sơ Nịnh: “…..”
“Bây giờ là mấy giờ rồi anh?” Sơ Nịnh ngáp một cái, dụi dụi mắt.
Tần Hi nói: “Đã gần năm giờ.”
Sơ Nịnh mở mắt ra: “Anh nói cái gì?”
Không đợi Tần Hi nói, cô đột nhiên tức giận, “Sao anh gọi em dậy sớm như vậy? Hôm nay em không đi làm!”
“Không phải tối qua anh nói đưa em đến một nơi à.”
“Tỉnh dậy đi.”
“Bây giờ đi ngay.”
Sơ Nịnh bất mãn, choàng tay qua người anh, cọ cọ làm nũng.
Tần Hi bất lực ấn vài lần giữa hai hàng lông mày: “Không phải muốn đến hẻm Vụ Hoa cùng nhau ngắm bình minh trên vòng đu quay à? Bảy năm trước em đã nói, đợi bảy năm giờ giúp em thực hiện.”
Thân hình Sơ Nịnh hơi ngưng trệ, buồn ngủ đột nhiên biến mất: “Muốn đi hẻm Vụ Hoa?”
“Vậy sao anh không nói sớm!” Cô từ trên giường bật dậy đẩy anh ra của, “Em đi rửa mặt một chút, rất nhanh, mười phút!”
Cánh cửa đóng sập lại.
Tần Hi: “…”
Nói là mất mười phút, nhưng thực ra Sơ Nịnh phải mất gần nửa tiếng mới từ cầu thang đi xuống.
Nhìn thấy Tần Hi mặc áo khoác da màu đen trên sô pha, cô liếc nhìn quần áo đang mặc trên người, thu chân về phòng ngủ: “Em còn chưa xong, chờ một chút!”
Tần Hi vừa đứng lên, nhất thời nhìn trên lầu không có bóng người, ngây ngô bật cười bật cười.
Cũng may, lần này không mất nhiều thời gian, cô nhanh chóng thay một chiếc áo gió màu đen giống nhau, quần áo bằng da, dài ngang gối, cắt ngang eo, mái tóc dài màu mật ong hơi xoăn rải rác, làn da của cô rất trắng, trang điểm rất tinh tế.
Cô đi tới gần Tần Hi, nhìn chính mình, sau đó nhìn anh, hỏi: “Có phải giống trang phục của cặp đôi không?”
Thì ra là bỏ qua chuyện này, Tần Hi cười cô: “Đi mua một bộ đồ đôi đi.”
Sơ Nịnh: “Cửa hàng quần áo còn chưa mở, hiện giờ như vậy không phải rất tốt à.”
Tần Hi đi tới kéo cô: “Sớm biết em tích như vậy. Tối hôm qua đã nói cho em biết rồi.”
Sơ Nịnh lắc đầu: “Như vậy không được.”
“Tại sao?”
“Nói trước, chắc tối hôm qua em bị chứng mất ngủ không ngủ được.”
“……..”
——
Hẻm Vụ Hoa là một địa điểm thương mại giải trí ở vùng ngoại ô phía đông Trường Hoàn.
Chỗ đó buổi sáng mười giờ đến tối muộn đều tương đối phồn hoa náo nhiệt, lượng khách du lịch liên tục, những ánh đèn lộng lẫy thậm chí còn làm Trường Hoàn nổi tiếng hơn.
Sơ Nịnh và Tần Hi mới đến sáu giờ, không có người, trông vô cùng yên tĩnh.
Danh lam thắng cảnh vẫn chưa được mở, nhưng Tần Hi lại thần thông quảng, đã trực tiếp đưa Sơ Nịnh lên đu quay cao chọc trời.
Chậm rãi đi lên, Sơ Nịnh nhìn thấy chân trời lửa đỏ giữa những ngọn núi trập trùng phía đông, đám mây đỏ rực một vùng trời, trong lòng muốn tụ lại một lớp sợi quang duyên dáng.
Ánh sáng chiếu xuống, trung tâm giao thông phức tạp của thành phố vừa mới thức dậy, đã có xe cộ qua lại.
Bánh xe chọc trời từ từ quay, tầm nhìn trước mắt cô trở nên rộng hơn.
Sơ Nịnh nhìn xung quanh hỏi: “Gần đến đỉnh rồi sao? Nghe người ta nói khi trời hạ xuống, mặc đồ đôi đi đu quay, trên đỉnh chụp ảnh hôn nhau thì sẽ bên nhau mãi mãi.”
Tần Hi nhớ tới bảy năm trước cô cũng từng nói một câu tương tự, cười hỏi: “Em nghe ai nói vậy?”
Sơ Nịnh nghẹn ngào, hai giây sau cô dời tầm mắt ra chỗ khác và chậm rãi nói: “Em nghe lời anh nói.”
“Thì ra chính là anh nói.” Tần Hi cong môi, “Thảo nào, mấy năm nay anh không tìm thấy tin đồn liên quan nào.”
Sơ Nịnh xấu hổ, quay lưng ngược lại phía anh.
Tần Hi kéo người cô lại, nhắc nhở cô: “Gần lên tới đỉnh rồi.”
Sơ Nịnh liếc nhìn ánh mặt trời thiêu đốt phía đông xuyên qua đường chân trời, lấy điện thoại ra chụp ảnh.
“Anh tới đây.” Tần Hi một tay cầm lấy điện thoại di động của cô, tay kia ôm lấy sau đầu cô, nụ hôn buông xuống, thuận thế ấn chụp.
Sơ Nịnh nóng lòng muốn xem qua ảnh, khoảnh khắc nhìn bức ảnh, mặt trời mọc sau lưng hai người, ánh ban mai chiếu vào, cặp dây chuyền đeo trên cổ của họ cũng phản chiếu trong ánh sáng.
Nhìn bức ảnh, cô ôm nó trên tay và mỉm cười mãn nguyện.
Lúc này cô mới nhìn đến Tần Hi đến đỏ cả tai: “Anh có biết tại sao em lại muốn chụp ảnh ở đây không?”
Tần Hi chỉnh lại tóc trên lưng cô: “Tại sao?”
Sơ Nịnh giơ tấm ảnh lên, chỉ vào tấm ảnh: “Bởi vì mặt trời ở bên cạnh em!”
Tần Hi là mặt trời của riêng cô.
“Không.” Tần Hi sửa lại cho cô, lặp lại lời vừa nói, “Là mặt trời cùng em tồn tại.”
Sau khi lên đỉnh đu quay, Sơ Nịnh nhìn tấm ảnh chụp chung, thỏa mãn dựa vào vòng tay của Tần Hi: “Bây giờ, điều ước của em đã thành hiện thực rồi.”
Tần Hi khoác vai cô: “Không phải lúc trước em nói từ khi chúng ta tái hợp, em tiến triển rất tốt, công việc của em từng bước thăng tiến, càng ngày càng tốt.”
Anh quấn một sợi tơ màu xanh quanh đầu ngón tay, cằm cọ vào tóc cô, nhẹ giọng nói: “Vậy sau này em phải giữ anh một chút, anh sẽ bảo vệ em cả đời.”
Sơ Nịnh cười thành tiếng: “Anh còn quan tâm đến hạnh phúc, chẳng lẽ còn tưởng rằng anh chính là Phật Tổ?”
Tần Hi nhướng mày, đột nhiên duỗi tay, ôm người vào lòng.
Tim Sơ Nịnh ngưng trệ mấy nhịp, cô đẩy anh: “Anh làm sao vậy, lát nữa sẽ xuống, nếu có người nhìn thấy thì sao?”
Tần Hi mặc kệ sự phản kháng của cô, lười biếng nhìn, nụ cười khẽ nhếch lên, dùng đầu ngón tay xoa xoa vành tai cô: “Anh là người tầm thường. Có ham muốn cũng có dục vọng, như vậy tự nhiên không thể thành Phật.”
Dái tai của Sơ Nịnh rất nhạy cảm, cô rùng mình khi bị anh trêu chọc, né tránh chấp nhận: “Thật sao?”
“Tại sao lại không?”
Anh nhẹ nhàng vén mái tóc bị gãy ra khỏi tai cô, kéo nó ra phía sau tai cô, đặc biệt mê hoặc nói: “Anh muốn em bên cạnh anh cả đời này, làm ơn, anh không thể sống thiếu em, Nịnh Nịnh em không biết sao?”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương