Ngoan, Hôn Anh
Chương 9
Editor: Củ khoai tây sexy
Người đàn ông đi tới đang mặc tây trang, chân đi giày da, khí chất cao ngạo, trên khuôn mặt sắc bén và thâm thuý không có bất kỳ biểu cảm nào, đôi môi mỏng mím lại, đôi mắt đào hoa hơi rũ xuống, mang theo vẻ lãnh đạm, thờ ơ với mọi người xung quanh.
Sơ Nịnh hơi sửng sốt khi nghe đứa nhỏ gọi là cậu, thì ra đây không phải con trai của anh.
Cậu nhóc buông áo của Sơ Nịnh, quay ra kéo tay Tần Hi: “Cậu, cậu xem đây là mợ đúng không ạ?”
Vành tai Sơ Nịnh hơi đỏ lên, cô nhìn Tần Hi có chút khó chịu. Trái lại, Tần Hi rất bình tĩnh mặc dù bị cô nhìn chằm chằm, anh thậm chí còn không chút xấu hổ, khoé miệng cười nhẹ khi nhìn thấy vành tai đỏ bừng của cô.
Tần Noãn vừa lúc đi đến, nghe thấy lời nói của con trai liền khom lưng bế con, cười gượng với Sơ Nịnh: “Đứa nhỏ không hiểu chuyện, thật xin lỗi.”
Rồi quay sang dạy dỗ con: “Lần sau con không được gọi lung tung như thế nữa, xin lỗi cô đi nào.”
Cố Tần không phục: “Con không gọi lung tung, đây là mợ mà.”
Sợ mọi người không tin, cậu nhóc còn giãy dụa kéo ống tay áo Tần Hi: “Cậu, cậu nói với mẹ đi, con không nói sai mà.”
Tần Hi từ đầu đến cuối chỉ nhìn Sơ Nịnh, nghe thấy lời của cháu trai, anh không đáp mà hỏi lại: “Con thích cô ấy à?”
“Rất thích ạ.”
Cậu thích nên con tất nhiên cũng thích rồi.
Tần Hi cười khẽ nhìn Sơ Nịnh, giọng điệu không chút khách sáo: “Cháu tôi từ trước đến nay luôn quan tâm chuyện chung thân đại sự của tôi, thích ai liền gọi là mợ, không có ý gì đâu, em không để tâm chứ?”
Ý là việc Cố Tần gọi cô là mợ không hề liên quan đến anh.
“Không có.” Sơ Nịnh bình tĩnh đáp, lông mi cụp xuống.
Trần Dương cười nói: “Chỉ là hiểu lầm thôi, nói rõ ràng thì tốt rồi, đứa nhỏ này rất đáng yêu.”
Anh ta lấy danh thiếp, nhân cơ hội nhiệt tình trò chuyện với Tần Hi: “Xin chào Tần tổng, tôi là Trần Dương, là nhiếp ảnh gia của tạp chí Mỹ Nhân Thời Thượng. Lúc trước, tạp chí chúng tôi muốn mời anh hợp tác nhưng anh bận quá, hôm nay…”
Ý cười trên mặt Tần Hi thu lại, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, cao ngạo.
Anh nâng tay nhìn đồng hồ, xa cách đáp lời: “Tôi còn có chuyện, hai người thong thả, xin lỗi không tiếp được.”
Khi người đã đi xa, Trần Dương cất danh diếp, thở dài với Sơ Nịnh: “Kiểu người có bối cảnh như này, muốn xây dựng quan hệ khó như lên trời.”
Sơ Nịnh cười lịch sự xem như đáp lại.
Từ nhà hàng đi ra, Cố Tần được Tần Hi bế, ngẩng cổ hỏi: “Cậu, cậu, đã tìm được mợ rồi, tại sao cậu không đưa mợ về nhà? Mợ đi cùng người khác rồi kìa.”
Tần Hi vỗ vỗ mông của đứa bé: “Không phải con nói con rất kín miệng sao? Nói biết giữ bí mật cơ mà?”
Cố Tần: “…”
Tần Hi phải về công ty nên để tài xế đưa chị gái và cháu trai về.
Anh vừa giúp họ đóng cửa xe, Cố Tần đã thò đầu ra khỏi cửa sổ: “Cậu, vì sao cậu không đưa mợ về nhà? Cậu sợ mợ không theo cậu về chứ gì?”
Tần Hi cứng người, đẩy cái đầu nhỏ vào xe, giọng điệu nhẹ nhàng mà răn dạy: “Sao con quản nhiều thế?”
____
Sau khi “Truyền thuyết xa xưa” giảm lịch chiếu còn một nửa như yêu cầu của nhà đài, công việc của Sơ Nịnh rảnh hơn rất nhiều, cô có thể về nhà sớm khi không có show.
Tối nay hiếm khi rảnh, cô định tan làm sớm, về nhà nghỉ ngơi nhưng chưa kịp rời văn phòng thì bất ngờ nhận được thư mời ăn tối của hãng trang sức Whole Life.
Whole Life vừa ra mắt bộ sản phẩm mới nên tối thứ 6 này tổ chức một bữa tiệc hoành tráng, quy tụ sự tham gia của rất nhiều người nổi tiếng. Thời gian vừa rồi, nhờ trang bìa của tạp chí Mỹ Nhân Thời Thượng, Sơ Nịnh nổi tiếng hơn hẳn nên cũng nhận được thư mời.
Đồng nghiệp Tô Duy khi thấy cô nhận được thư mời vô cùng hâm mộ: “Sơ Nịnh, Whole Life mời cậu đến dự tiệc này, tôi vô cùng thích trang sức của hãng này, thật sự hâm mộ, ghen tị với cậu đấy!”
Sơ Nịnh nở nụ cười, nhìn thư mời có chút mất hứng. Cô biết ông chủ đứng sau Whole Life là Tần Hi, vì không biết có đụng phải ảnh ở bữa tiệc tối hay không nên cô nghĩ tốt hơn hết là không đi.
Đang suy nghĩ miên man thì Phó Lâm đi tới, nói giám đốc tìm cô.
Giám đốc là một người đàn ông 40 tuổi, hiền lành. Ông nhìn thấy Sơ Nịnh bước vào, tươi cười bảo cô ngồi xuống, đi thẳng vào chủ đề: “Whole Life mời cô đến bữa tiệc tối, cô nghĩ thế nào?”
Sơ Nịnh hơi bất ngờ.
Vốn Whole Life mời cô, chuyện đi hay không sẽ do cô quyết định nhưng thư mời lại được đưa đến đài truyền hình, mọi người đều biết hết nên chuyện này giờ không còn là chuyện cá nhân của riêng cô nữa.
“Giám đốc, ý ngài là sao?
Giám đốc nói: “Sơ Nịnh, chắc hẳn cô cũng đã biết chuyện talkshow “Khách mời không khoảng cách” muốn chọn một người từ “Truyền thuyết xa xưa” rồi đúng không?”
Sơ Nịnh gật đầu.
Giám đốc nhìn cô: “Lần trước, cô hợp tác cùng tạp chí Mỹ Nhân Thời Thượng thu hút rất nhiều sự chú ý nên bên kia đã quyết định chọn cô rồi. Vốn sẽ thông báo vào cuối tháng này nhưng tôi báo trước cho cô biết.”
“Tôi?” – Sơ Nịnh kinh ngạc, mặc dù Tô Duy đã nói có thể cô sẽ được chọn, nhưng Sơ Nịnh vốn không quá quan tâm, lại không ngờ cô thật sự được chọn.
Giám đốc giải thích: “Chị Hồng của “Khách mời không khoảng cách” vẫn luôn muốn phỏng vấn Tần Hi, chủ tịch của Whole Life nhưng không mời được. Mà hiện tại, cô sắp gia nhập nhóm bên đấy, Whole Life lại mời cô dự tiệc tối, tôi nghĩ cô nên tham gia bữa tiệc này. Nếu không sau này, chuyển sang nhóm kia, chị Hồng sẽ không có ấn tượng tốt với cô.”
Giám đốc vốn biết tính cô không thích náo nhiệt nên mới gọi cô vào nói những lời này. Ý bảo cô không được phép từ chối, phải đi.
Cô nhận được thư mời của Whole Life mà lại không đi thì chẳng khác gì đắc tội nhóm “Khách mời không khoảng cách”, hơn nữa bây giờ cô còn chưa gia nhập nhóm.
Cân nhắc giữa lợi – hại, Sơ Nịnh chỉ có thể cười gật đầu: “Giám đốc, tôi hiểu ý tốt của ngài, tôi sẽ đi.”
____
Về đến nhà, Sơ Nịnh vẫn còn đau đầu vì bữa tiệc tối, nằm lên ghế sofa, hai tay ôm gối, tâm tình phiền muộn.
Trên Wechat, Trì Diên gửi cho cô ảnh chụp thư mời của bữa tiệc tối của Whole Life. Mặc dù cô ấy chỉ là diễn viên tuyến 18, nhưng dù sao cũng là thiên kim tiểu thư nhà họ Trì nên cũng nhận được thư mời. Từ nhỏ, cô ấy đã rất thích trang sức, đương nhiên sẽ không vắng mặt trong bữa tiệc trang sức này, nơi cô có thể trải nghiệm các sản phẩm mới, muốn rủ Sơ Nịnh đi cùng.
Diên: “Ah Ah Ah Ah”
Diên: “Thật tốt quá, chị em có nhau!”
Diên: “Con gà nhỏ quay vòng vòng.jpg”
Sau một hồi suy nghĩ, Trì Diên bỗng nhảy số, hỏi: “Cậu không đi à?”
Sơ Nịnh không phải kiểu người sẽ thích những bữa tiệc như thế này.
Sơ Nịnh lười đánh chữ nên gọi điện thoại.
Trì Diên háo hức quá nên vừa nghe điện thoại liền hỏi cô: “Cậu có đi không? Đi đi, đi đi mà, tớ muốn đi với cậu.”
Sơ Nịnh từ trên sofa đứng dậy, đi tới tủ lạnh lấy chai nước, ỉu xìu trả lời: “Thôi, đi!”
“Dễ dàng như vậy á?” – Trì Diên có chút kinh ngạc.
Đóng cửa tủ lạnh, Sơ Nịnh thở dài: “Tớ bị bắt ép.”
Cô ngồi xuống trước quầy bar, nói với Trì Diên chuyện cô phải chuyển sang tổ “Khách mời không khoảng cách” mà bên đấy vẫn luôn muốn phỏng vấn Tần Hi.
Trì Diên nghe xong, cao hứng: “Vậy thì cậu càng phải đi. Bọn họ vẫn luôn muốn gây dựng quan hệ với Whole Life nhưng không được, cậu được mời mà không đi thì chỉ có kéo thêm hận thù.”
“Nếu rơi vào trường hợp đấy thì chỉ có niệm phật mới cứu được cậu thôi. Cậu cứ đi đi, rồi tìm một chỗ yên lặng, ngồi ăn là xong. “
“Dù sao đi nữa tớ cũng phải tham gia để còn đeo thử trang sức.” – Trì Diên bất ngờ hào hứng kể: “À, với cả, hôm đấy sẽ có rất nhiều nữ minh tinh và người nổi tiếng. Ai cũng muốn nhân cơ hội gặp Tần Hi. Anh ấy vừa là chủ tịch Whole Life, vừa là thiếu gia tập đoàn Viễn Thương, vừa có nhan sắc, vừa có tiền tài, địa vị, năng lực, đúng chuẩn hình mẫu lý tưởng của mọi cô gái. Lúc trước anh ấy cùng Kiều Sam lên hotsearch đã thu hút không ít sự chú ý đâu.”
Sơ Nịnh đang nghịch chai nước trong tay bỗng dừng lại, im lặng không đáp.
____
Địa điểm của bữa tiệc trang sức là tại khách sạn Viễn Thương.
Không gian rộng rãi, sáng sủa, với đèn chùm lộng lẫy, rực rỡ đủ màu sắc.
Trong bữa tiệc, ai ai cũng xúng xính váy áo, đủ dáng vẻ từ tinh tế, quyến rũ, sang trọng đến duyên dáng. Mọi người không ngừng trò chuyện, cười nói, không khí vô cùng sôi nổi.
Trong bữa tiệc, có thể chia làm ba kiểu người: thứ nhất là doanh nhân muốn xây dựng quan hệ với Tần Hi, thứ hai là nữ minh tinh muốn nhân cơ hội giành được quyền đại diện cho Whole Life, và cuối cùng là những người đặc biệt quan tâm đến trang sức.
Nhưng dù sao cả ba kiểu người đều có chung mục đích: mở rộng mối quan hệ.
Sơ Nịnh là ngoại lệ, tham gia mang tính điểm danh, đủ quân số.
Vì không muốn đắc tội với tổ đội “Khách mời không khoảng cách”, cô bất đắc dĩ phải tham gia bữa tiệc này nhưng cũng không hứng thú với việc đi xung quanh trò chuyện xã hội, gây dựng mối quan hệ nên xem như cô thuần tuý đến đây để ăn uống, làm ấm bụng đi.
Sơ Nịnh đêm nay mặc một chiếc váy vai trần màu trắng, để lộ chiếc cổ mảnh mai, xương quai xanh tinh xảo, có trang điểm nhẹ. Tổng thể nhìn tươi tắn, duyên dáng nhưng không thiếu phần quyến rũ
Người tổ chức khá hào phóng, bữa tiệc có đủ loại món ngon. Sơ Nịnh đã thử qua một ít, đều ăn rất ngon.
Cô lấy một cốc nước trái cây, uống vài ngụm rồi dùng dĩa ăn một chiếc bánh nhỏ, là bánh ngọt nhưng không hề ngấy, vị bơ tan trong miệng nhưng vẫn thoang thoảng mùi thơm ngậy.
Trì Diên là một người yêu thích trang sức, không hề quan tâm ăn uống, chỉ lo chạy đi ngắm nhìn các loại trang sức nên Sơ Nịnh đành ngồi đây một mình. Nơi này rất yên tĩnh nên cô chuyên tâm thưởng thức đồ ăn của mình.
Một giọng nữ nhàn nhạt từ phía sau truyền đến: “Không ngờ cô lại tham gia bữa tiệc này.”
Tay Sơ Nịnh siết chặt dĩa, không trả lời.
Kiều Sam mặc một chiếc váy dạ hội hở lưng màu xanh, đứng bên cạnh Sơ Nịnh, nhấp một ngụm vang đỏ, tuỳ ý dựa vào quầy bar: “Bà nội tìm cho tôi một đối tượng kết hôn, cô biết người đàn ông đó là ai không?”
Sơ Nịnh làm như không nghe thấy.
Kiều Sam nhìn phản ứng của cô, ghé lại tai cô nói nhỏ: “Anh ấy tên là Tần Hi.”
Sơ Nịnh lông mi khẽ rung, ngẩng đầu uống một ngụm nước trái cây, biểu cảm vẫn bình tĩnh như cũ.
“Không phải năm cuối cấp ba hai người yêu nhau nhưng sau đó lại chia tay sao? Kiều Sam nghịch ly rượu trong tay: “Tương lai anh ấy sẽ trở thành anh rể của cô, sau đó cô phải tới nhà họ Tần, gặp lại anh ấy, có thấy xấu hổ không?”
Sơ Nịnh vẫn mặc kệ cô ta như cũ. Kiều Sam cảm thấy nhàm chán, cũng lười trêu chọc cô tiếp nên bỏ đi.
Trợ lý Vương Nghiên từ toilet đi ra, nhìn thấy cảnh tượng đó, chạy đến hỏi: “Chị Sam, kia không phải người dẫn chương trình “Truyền thuyết xa xưa” sao? Nếu không có cô ta giúp trang bìa thành công, làm sao tạp chí Mỹ Nhân Thời Thượng dám nháo với chúng ta như thế chứ?”
Người ký hợp đồng với tạp chí là Kiều Sam nhưng vào ngày chụp, cô ta tâm trạng xấu, cãi nhau với nhân viên của tạp chí, nói rằng muốn huỷ hợp đồng. Vốn tưởng bên phía tạp chí sẽ phải nhún nhường, ai ngờ họ liền tìm được người thay thế, đã thế còn sản xuất được trang bìa còn vô cùng nổi tiếng.
Vương Nghiên hướng mắt nhìn bên kia, phun trào: “Cô ta ở bữa tiệc mà chỉ biết ăn, còn không thèm đi giao thiệp, đúng là không lên được bàn tiệc.”
Kiều Sam nhìn chằm chằm anh ta: “Cô ta không lên được bàn tiệc, vậy anh lên được à?”
“Chị Sam, em…”
Vương Nghiên cũng không biết tại sao Kiều Sam lại đột ngột che chở cô ta, cũng không dám nói nhiều, cười làm lành: “Chị Sam nói đúng, là em không lên được bàn tiệc.”
Khi Trì Diên cầm trang sức chạy lại tìm Sơ Nịnh, nhìn thấy bóng lưng Kiều Sam, không khỏi tức giận: “Cô ta đến đây làm phiền cậu à?”
“Không có.” Sơ Nịnh tiếp tục ăn đồ ăn, không chú ý tới Kiều Sam.
Trì Diên thở phào nhẹ nhõm, đeo một sợi dây chuyền Sapphire lên cổ Sơ Nịnh: “Tớ nghĩ hợp với cậu đấy. Thử xem!”
Sơ Nịnh muốn từ chối nhưng Trì Diên không chịu: “Mọi người ở đây đều có thể đeo thử, tớ đã đăng kí rồi, cậu cứ thử đi.”
Sau khi đeo xong, Trì Diên vừa nhìn liền trầm trồ: “Thật sự rất đẹp, rất hợp với khí chất của cậu nha.”
Ở trung tâm sảnh tiệc, nam nữ đều đang khiêu vũ theo điệu nhạc nhẹ. Trì Diên liếc qua đó và hỏi: “Cậu muốn khiêu vũ không?”
“Không đi đâu” Sơ Ninh đứng trước quầy hoa quả, dùng tăm xỉa ăn trái cây.
Trì Diên lắc đầu, nói không nên lời: “Cậu thật sự tới đây chỉ để ăn à?”
Sơ Nịnh tuỳ ý cầm lấy lát chanh nhân viên vừa cắt: “Nếu không thì?”
Trì Diên: “…”
Trên tầng hai của phòng tiệc, người đàn ông một thân tây trang, giày da đang thả lỏng dựa vào lan can, mí mắt cụp xuống, khóe mắt hơi cong lên, bình tĩnh quan sát.
Tần Hi đã đứng ở đó rất lâu, anh nhìn rõ mọi hành động của cô.
Chiếc váy trắng hở vai tôn lên đường cong yêu kiều với xương quai xanh tinh xảo, bờ vai tuyết trắng, vòng eo thon gọn, như thể dùng một vòng tay là có thể ôm hết. Khi ánh đèn chiếu đến, làn da của cô sáng như ngọc, trang điểm nhẹ càng làm cho nét mặt thanh tú, duyên dáng của cô thêm phần thuần khiết, trong trẻo, xinh đẹp. Cô thật sự nổi bật trong bữa tiệc này.
Cô xinh đẹp nhưng ẩn mình cũng rất giỏi. Cô trốn vào một góc vắng vẻ, ngồi yên thưởng thức đồ ăn, nhưng vẫn thu hút không ít sự chú ý. Thỉnh thoảng lại có vài người đàn ông bắt gặp bóng dáng xinh đẹp, cầm ly rượu định bắt chuyện nhưng cô lại cười nhẹ rồi quay đầu bỏ chạy.
Tần Hi thích dáng vẻ lãnh đạm, xa cách người khác của cô, tâm trạng thoải mái, đôi môi mỏng cong nhẹ.
Khi nhìn cô, gương mặt anh phảng phất ý cười hạnh phúc, những ngón tay trắng nõn với những khớp xương rõ ràng lần lượt gõ vào lan can.
Sau bữa tiệc, cô ấy đã ăn hết hai miếng bánh, một miếng thịt cừu, hai miếng thịt bò khô, hai con tôm, sáu quả chanh, ba quả nho, một quả dâu và hai ly nước trái cây.
Tất cả mọi người đều vội vàng chạy đi xã giao, vội không động đến đồ ăn nhưng cô lại có thể tự mình hưởng thụ việc thưởng thức đồ ăn. Chỉ cần nhìn cô ăn, anh cũng tự thấy ngon.
Bữa tiệc sắp kết thúc, người dẫn chương trình đang khuấy động bầu không khí trên sân khấu, đang tìm khách mời lên sân khấu để chia sẻ cảm nhận về bộ sưu tập trang sức mới.
Tần Hi dừng lại nhịp tay đang gõ trên lan can, nhướng mày sắc bén, lấy điện thoại gọi cho người phụ trách ở dưới: “Chọn cô gái mặc váy trắng đang ăn uống vui vẻ làm người lên sân khấu đi.”
Người phụ trách nhìn xung quanh, có khá nhiều cô gái mặc váy trắng: “Ý ngài là người nào…”
“Người đẹp nhất.”
Người phụ trách tiếp tục nhìn xung quanh, nhanh chóng phát hiện: “Ý ngài là cô gái ở hướng Tây Nam, là người dẫn chương trình “Truyền thuyết xa xưa” đúng không?”
“Đúng, là cô ấy.”
Sau khi ngắt điện thoại, anh cong eo, tựa người lên lan can, mím môi đầy tinh nghịch.
Sơ Nịnh vốn không hay biết gì, vẫn đang lơ đãng ăn cơm nhưng bị Trì Diên vỗ vai: “Tiểu Nịnh, đừng ăn nữa.”
“Sao vậy?” Sơ Nịnh bỏ một quả dâu khác vào miệng. Trì Diên nói: “Người dẫn chương trình mời cậu lên sân khấu, mọi người đang theo dõi cậu đấy.”
Sơ Nịnh: “?”
Cô nhìn về hướng do Trì Diên chỉ, và đúng là rất nhiều người đang nhìn cô, người dẫn chương trình vẫn luôn mỉm cười, yêu cầu cô lên đó.
“…”
Cô ở cách xa sân khấu như vậy, cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại, tại sao vẫn bị chọn cơ chứ?
Trì Diên sốt ruột: “Tiểu Nịnh, nãy giờ cậu chưa xem đồ trang sức được trưng bày, khi bị người ta hỏi cậu định trả lời thế nào?”
“Tuỳ cơ ứng biến.” Đối mặt với ánh mắt của mọi người, Sơ Nịnh chậm rãi nuốt quả dâu, miệng lộ ra nụ cười tao nhã.
Khi gặp những trường hợp như vậy, nhất định không được hoảng sợ và phải nhớ giữ vững tâm lý. Đây không phải là khả năng ứng biến với hiểm nguy mà là sự chuyên nghiệp!
Người đàn ông đi tới đang mặc tây trang, chân đi giày da, khí chất cao ngạo, trên khuôn mặt sắc bén và thâm thuý không có bất kỳ biểu cảm nào, đôi môi mỏng mím lại, đôi mắt đào hoa hơi rũ xuống, mang theo vẻ lãnh đạm, thờ ơ với mọi người xung quanh.
Sơ Nịnh hơi sửng sốt khi nghe đứa nhỏ gọi là cậu, thì ra đây không phải con trai của anh.
Cậu nhóc buông áo của Sơ Nịnh, quay ra kéo tay Tần Hi: “Cậu, cậu xem đây là mợ đúng không ạ?”
Vành tai Sơ Nịnh hơi đỏ lên, cô nhìn Tần Hi có chút khó chịu. Trái lại, Tần Hi rất bình tĩnh mặc dù bị cô nhìn chằm chằm, anh thậm chí còn không chút xấu hổ, khoé miệng cười nhẹ khi nhìn thấy vành tai đỏ bừng của cô.
Tần Noãn vừa lúc đi đến, nghe thấy lời nói của con trai liền khom lưng bế con, cười gượng với Sơ Nịnh: “Đứa nhỏ không hiểu chuyện, thật xin lỗi.”
Rồi quay sang dạy dỗ con: “Lần sau con không được gọi lung tung như thế nữa, xin lỗi cô đi nào.”
Cố Tần không phục: “Con không gọi lung tung, đây là mợ mà.”
Sợ mọi người không tin, cậu nhóc còn giãy dụa kéo ống tay áo Tần Hi: “Cậu, cậu nói với mẹ đi, con không nói sai mà.”
Tần Hi từ đầu đến cuối chỉ nhìn Sơ Nịnh, nghe thấy lời của cháu trai, anh không đáp mà hỏi lại: “Con thích cô ấy à?”
“Rất thích ạ.”
Cậu thích nên con tất nhiên cũng thích rồi.
Tần Hi cười khẽ nhìn Sơ Nịnh, giọng điệu không chút khách sáo: “Cháu tôi từ trước đến nay luôn quan tâm chuyện chung thân đại sự của tôi, thích ai liền gọi là mợ, không có ý gì đâu, em không để tâm chứ?”
Ý là việc Cố Tần gọi cô là mợ không hề liên quan đến anh.
“Không có.” Sơ Nịnh bình tĩnh đáp, lông mi cụp xuống.
Trần Dương cười nói: “Chỉ là hiểu lầm thôi, nói rõ ràng thì tốt rồi, đứa nhỏ này rất đáng yêu.”
Anh ta lấy danh thiếp, nhân cơ hội nhiệt tình trò chuyện với Tần Hi: “Xin chào Tần tổng, tôi là Trần Dương, là nhiếp ảnh gia của tạp chí Mỹ Nhân Thời Thượng. Lúc trước, tạp chí chúng tôi muốn mời anh hợp tác nhưng anh bận quá, hôm nay…”
Ý cười trên mặt Tần Hi thu lại, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, cao ngạo.
Anh nâng tay nhìn đồng hồ, xa cách đáp lời: “Tôi còn có chuyện, hai người thong thả, xin lỗi không tiếp được.”
Khi người đã đi xa, Trần Dương cất danh diếp, thở dài với Sơ Nịnh: “Kiểu người có bối cảnh như này, muốn xây dựng quan hệ khó như lên trời.”
Sơ Nịnh cười lịch sự xem như đáp lại.
Từ nhà hàng đi ra, Cố Tần được Tần Hi bế, ngẩng cổ hỏi: “Cậu, cậu, đã tìm được mợ rồi, tại sao cậu không đưa mợ về nhà? Mợ đi cùng người khác rồi kìa.”
Tần Hi vỗ vỗ mông của đứa bé: “Không phải con nói con rất kín miệng sao? Nói biết giữ bí mật cơ mà?”
Cố Tần: “…”
Tần Hi phải về công ty nên để tài xế đưa chị gái và cháu trai về.
Anh vừa giúp họ đóng cửa xe, Cố Tần đã thò đầu ra khỏi cửa sổ: “Cậu, vì sao cậu không đưa mợ về nhà? Cậu sợ mợ không theo cậu về chứ gì?”
Tần Hi cứng người, đẩy cái đầu nhỏ vào xe, giọng điệu nhẹ nhàng mà răn dạy: “Sao con quản nhiều thế?”
____
Sau khi “Truyền thuyết xa xưa” giảm lịch chiếu còn một nửa như yêu cầu của nhà đài, công việc của Sơ Nịnh rảnh hơn rất nhiều, cô có thể về nhà sớm khi không có show.
Tối nay hiếm khi rảnh, cô định tan làm sớm, về nhà nghỉ ngơi nhưng chưa kịp rời văn phòng thì bất ngờ nhận được thư mời ăn tối của hãng trang sức Whole Life.
Whole Life vừa ra mắt bộ sản phẩm mới nên tối thứ 6 này tổ chức một bữa tiệc hoành tráng, quy tụ sự tham gia của rất nhiều người nổi tiếng. Thời gian vừa rồi, nhờ trang bìa của tạp chí Mỹ Nhân Thời Thượng, Sơ Nịnh nổi tiếng hơn hẳn nên cũng nhận được thư mời.
Đồng nghiệp Tô Duy khi thấy cô nhận được thư mời vô cùng hâm mộ: “Sơ Nịnh, Whole Life mời cậu đến dự tiệc này, tôi vô cùng thích trang sức của hãng này, thật sự hâm mộ, ghen tị với cậu đấy!”
Sơ Nịnh nở nụ cười, nhìn thư mời có chút mất hứng. Cô biết ông chủ đứng sau Whole Life là Tần Hi, vì không biết có đụng phải ảnh ở bữa tiệc tối hay không nên cô nghĩ tốt hơn hết là không đi.
Đang suy nghĩ miên man thì Phó Lâm đi tới, nói giám đốc tìm cô.
Giám đốc là một người đàn ông 40 tuổi, hiền lành. Ông nhìn thấy Sơ Nịnh bước vào, tươi cười bảo cô ngồi xuống, đi thẳng vào chủ đề: “Whole Life mời cô đến bữa tiệc tối, cô nghĩ thế nào?”
Sơ Nịnh hơi bất ngờ.
Vốn Whole Life mời cô, chuyện đi hay không sẽ do cô quyết định nhưng thư mời lại được đưa đến đài truyền hình, mọi người đều biết hết nên chuyện này giờ không còn là chuyện cá nhân của riêng cô nữa.
“Giám đốc, ý ngài là sao?
Giám đốc nói: “Sơ Nịnh, chắc hẳn cô cũng đã biết chuyện talkshow “Khách mời không khoảng cách” muốn chọn một người từ “Truyền thuyết xa xưa” rồi đúng không?”
Sơ Nịnh gật đầu.
Giám đốc nhìn cô: “Lần trước, cô hợp tác cùng tạp chí Mỹ Nhân Thời Thượng thu hút rất nhiều sự chú ý nên bên kia đã quyết định chọn cô rồi. Vốn sẽ thông báo vào cuối tháng này nhưng tôi báo trước cho cô biết.”
“Tôi?” – Sơ Nịnh kinh ngạc, mặc dù Tô Duy đã nói có thể cô sẽ được chọn, nhưng Sơ Nịnh vốn không quá quan tâm, lại không ngờ cô thật sự được chọn.
Giám đốc giải thích: “Chị Hồng của “Khách mời không khoảng cách” vẫn luôn muốn phỏng vấn Tần Hi, chủ tịch của Whole Life nhưng không mời được. Mà hiện tại, cô sắp gia nhập nhóm bên đấy, Whole Life lại mời cô dự tiệc tối, tôi nghĩ cô nên tham gia bữa tiệc này. Nếu không sau này, chuyển sang nhóm kia, chị Hồng sẽ không có ấn tượng tốt với cô.”
Giám đốc vốn biết tính cô không thích náo nhiệt nên mới gọi cô vào nói những lời này. Ý bảo cô không được phép từ chối, phải đi.
Cô nhận được thư mời của Whole Life mà lại không đi thì chẳng khác gì đắc tội nhóm “Khách mời không khoảng cách”, hơn nữa bây giờ cô còn chưa gia nhập nhóm.
Cân nhắc giữa lợi – hại, Sơ Nịnh chỉ có thể cười gật đầu: “Giám đốc, tôi hiểu ý tốt của ngài, tôi sẽ đi.”
____
Về đến nhà, Sơ Nịnh vẫn còn đau đầu vì bữa tiệc tối, nằm lên ghế sofa, hai tay ôm gối, tâm tình phiền muộn.
Trên Wechat, Trì Diên gửi cho cô ảnh chụp thư mời của bữa tiệc tối của Whole Life. Mặc dù cô ấy chỉ là diễn viên tuyến 18, nhưng dù sao cũng là thiên kim tiểu thư nhà họ Trì nên cũng nhận được thư mời. Từ nhỏ, cô ấy đã rất thích trang sức, đương nhiên sẽ không vắng mặt trong bữa tiệc trang sức này, nơi cô có thể trải nghiệm các sản phẩm mới, muốn rủ Sơ Nịnh đi cùng.
Diên: “Ah Ah Ah Ah”
Diên: “Thật tốt quá, chị em có nhau!”
Diên: “Con gà nhỏ quay vòng vòng.jpg”
Sau một hồi suy nghĩ, Trì Diên bỗng nhảy số, hỏi: “Cậu không đi à?”
Sơ Nịnh không phải kiểu người sẽ thích những bữa tiệc như thế này.
Sơ Nịnh lười đánh chữ nên gọi điện thoại.
Trì Diên háo hức quá nên vừa nghe điện thoại liền hỏi cô: “Cậu có đi không? Đi đi, đi đi mà, tớ muốn đi với cậu.”
Sơ Nịnh từ trên sofa đứng dậy, đi tới tủ lạnh lấy chai nước, ỉu xìu trả lời: “Thôi, đi!”
“Dễ dàng như vậy á?” – Trì Diên có chút kinh ngạc.
Đóng cửa tủ lạnh, Sơ Nịnh thở dài: “Tớ bị bắt ép.”
Cô ngồi xuống trước quầy bar, nói với Trì Diên chuyện cô phải chuyển sang tổ “Khách mời không khoảng cách” mà bên đấy vẫn luôn muốn phỏng vấn Tần Hi.
Trì Diên nghe xong, cao hứng: “Vậy thì cậu càng phải đi. Bọn họ vẫn luôn muốn gây dựng quan hệ với Whole Life nhưng không được, cậu được mời mà không đi thì chỉ có kéo thêm hận thù.”
“Nếu rơi vào trường hợp đấy thì chỉ có niệm phật mới cứu được cậu thôi. Cậu cứ đi đi, rồi tìm một chỗ yên lặng, ngồi ăn là xong. “
“Dù sao đi nữa tớ cũng phải tham gia để còn đeo thử trang sức.” – Trì Diên bất ngờ hào hứng kể: “À, với cả, hôm đấy sẽ có rất nhiều nữ minh tinh và người nổi tiếng. Ai cũng muốn nhân cơ hội gặp Tần Hi. Anh ấy vừa là chủ tịch Whole Life, vừa là thiếu gia tập đoàn Viễn Thương, vừa có nhan sắc, vừa có tiền tài, địa vị, năng lực, đúng chuẩn hình mẫu lý tưởng của mọi cô gái. Lúc trước anh ấy cùng Kiều Sam lên hotsearch đã thu hút không ít sự chú ý đâu.”
Sơ Nịnh đang nghịch chai nước trong tay bỗng dừng lại, im lặng không đáp.
____
Địa điểm của bữa tiệc trang sức là tại khách sạn Viễn Thương.
Không gian rộng rãi, sáng sủa, với đèn chùm lộng lẫy, rực rỡ đủ màu sắc.
Trong bữa tiệc, ai ai cũng xúng xính váy áo, đủ dáng vẻ từ tinh tế, quyến rũ, sang trọng đến duyên dáng. Mọi người không ngừng trò chuyện, cười nói, không khí vô cùng sôi nổi.
Trong bữa tiệc, có thể chia làm ba kiểu người: thứ nhất là doanh nhân muốn xây dựng quan hệ với Tần Hi, thứ hai là nữ minh tinh muốn nhân cơ hội giành được quyền đại diện cho Whole Life, và cuối cùng là những người đặc biệt quan tâm đến trang sức.
Nhưng dù sao cả ba kiểu người đều có chung mục đích: mở rộng mối quan hệ.
Sơ Nịnh là ngoại lệ, tham gia mang tính điểm danh, đủ quân số.
Vì không muốn đắc tội với tổ đội “Khách mời không khoảng cách”, cô bất đắc dĩ phải tham gia bữa tiệc này nhưng cũng không hứng thú với việc đi xung quanh trò chuyện xã hội, gây dựng mối quan hệ nên xem như cô thuần tuý đến đây để ăn uống, làm ấm bụng đi.
Sơ Nịnh đêm nay mặc một chiếc váy vai trần màu trắng, để lộ chiếc cổ mảnh mai, xương quai xanh tinh xảo, có trang điểm nhẹ. Tổng thể nhìn tươi tắn, duyên dáng nhưng không thiếu phần quyến rũ
Người tổ chức khá hào phóng, bữa tiệc có đủ loại món ngon. Sơ Nịnh đã thử qua một ít, đều ăn rất ngon.
Cô lấy một cốc nước trái cây, uống vài ngụm rồi dùng dĩa ăn một chiếc bánh nhỏ, là bánh ngọt nhưng không hề ngấy, vị bơ tan trong miệng nhưng vẫn thoang thoảng mùi thơm ngậy.
Trì Diên là một người yêu thích trang sức, không hề quan tâm ăn uống, chỉ lo chạy đi ngắm nhìn các loại trang sức nên Sơ Nịnh đành ngồi đây một mình. Nơi này rất yên tĩnh nên cô chuyên tâm thưởng thức đồ ăn của mình.
Một giọng nữ nhàn nhạt từ phía sau truyền đến: “Không ngờ cô lại tham gia bữa tiệc này.”
Tay Sơ Nịnh siết chặt dĩa, không trả lời.
Kiều Sam mặc một chiếc váy dạ hội hở lưng màu xanh, đứng bên cạnh Sơ Nịnh, nhấp một ngụm vang đỏ, tuỳ ý dựa vào quầy bar: “Bà nội tìm cho tôi một đối tượng kết hôn, cô biết người đàn ông đó là ai không?”
Sơ Nịnh làm như không nghe thấy.
Kiều Sam nhìn phản ứng của cô, ghé lại tai cô nói nhỏ: “Anh ấy tên là Tần Hi.”
Sơ Nịnh lông mi khẽ rung, ngẩng đầu uống một ngụm nước trái cây, biểu cảm vẫn bình tĩnh như cũ.
“Không phải năm cuối cấp ba hai người yêu nhau nhưng sau đó lại chia tay sao? Kiều Sam nghịch ly rượu trong tay: “Tương lai anh ấy sẽ trở thành anh rể của cô, sau đó cô phải tới nhà họ Tần, gặp lại anh ấy, có thấy xấu hổ không?”
Sơ Nịnh vẫn mặc kệ cô ta như cũ. Kiều Sam cảm thấy nhàm chán, cũng lười trêu chọc cô tiếp nên bỏ đi.
Trợ lý Vương Nghiên từ toilet đi ra, nhìn thấy cảnh tượng đó, chạy đến hỏi: “Chị Sam, kia không phải người dẫn chương trình “Truyền thuyết xa xưa” sao? Nếu không có cô ta giúp trang bìa thành công, làm sao tạp chí Mỹ Nhân Thời Thượng dám nháo với chúng ta như thế chứ?”
Người ký hợp đồng với tạp chí là Kiều Sam nhưng vào ngày chụp, cô ta tâm trạng xấu, cãi nhau với nhân viên của tạp chí, nói rằng muốn huỷ hợp đồng. Vốn tưởng bên phía tạp chí sẽ phải nhún nhường, ai ngờ họ liền tìm được người thay thế, đã thế còn sản xuất được trang bìa còn vô cùng nổi tiếng.
Vương Nghiên hướng mắt nhìn bên kia, phun trào: “Cô ta ở bữa tiệc mà chỉ biết ăn, còn không thèm đi giao thiệp, đúng là không lên được bàn tiệc.”
Kiều Sam nhìn chằm chằm anh ta: “Cô ta không lên được bàn tiệc, vậy anh lên được à?”
“Chị Sam, em…”
Vương Nghiên cũng không biết tại sao Kiều Sam lại đột ngột che chở cô ta, cũng không dám nói nhiều, cười làm lành: “Chị Sam nói đúng, là em không lên được bàn tiệc.”
Khi Trì Diên cầm trang sức chạy lại tìm Sơ Nịnh, nhìn thấy bóng lưng Kiều Sam, không khỏi tức giận: “Cô ta đến đây làm phiền cậu à?”
“Không có.” Sơ Nịnh tiếp tục ăn đồ ăn, không chú ý tới Kiều Sam.
Trì Diên thở phào nhẹ nhõm, đeo một sợi dây chuyền Sapphire lên cổ Sơ Nịnh: “Tớ nghĩ hợp với cậu đấy. Thử xem!”
Sơ Nịnh muốn từ chối nhưng Trì Diên không chịu: “Mọi người ở đây đều có thể đeo thử, tớ đã đăng kí rồi, cậu cứ thử đi.”
Sau khi đeo xong, Trì Diên vừa nhìn liền trầm trồ: “Thật sự rất đẹp, rất hợp với khí chất của cậu nha.”
Ở trung tâm sảnh tiệc, nam nữ đều đang khiêu vũ theo điệu nhạc nhẹ. Trì Diên liếc qua đó và hỏi: “Cậu muốn khiêu vũ không?”
“Không đi đâu” Sơ Ninh đứng trước quầy hoa quả, dùng tăm xỉa ăn trái cây.
Trì Diên lắc đầu, nói không nên lời: “Cậu thật sự tới đây chỉ để ăn à?”
Sơ Nịnh tuỳ ý cầm lấy lát chanh nhân viên vừa cắt: “Nếu không thì?”
Trì Diên: “…”
Trên tầng hai của phòng tiệc, người đàn ông một thân tây trang, giày da đang thả lỏng dựa vào lan can, mí mắt cụp xuống, khóe mắt hơi cong lên, bình tĩnh quan sát.
Tần Hi đã đứng ở đó rất lâu, anh nhìn rõ mọi hành động của cô.
Chiếc váy trắng hở vai tôn lên đường cong yêu kiều với xương quai xanh tinh xảo, bờ vai tuyết trắng, vòng eo thon gọn, như thể dùng một vòng tay là có thể ôm hết. Khi ánh đèn chiếu đến, làn da của cô sáng như ngọc, trang điểm nhẹ càng làm cho nét mặt thanh tú, duyên dáng của cô thêm phần thuần khiết, trong trẻo, xinh đẹp. Cô thật sự nổi bật trong bữa tiệc này.
Cô xinh đẹp nhưng ẩn mình cũng rất giỏi. Cô trốn vào một góc vắng vẻ, ngồi yên thưởng thức đồ ăn, nhưng vẫn thu hút không ít sự chú ý. Thỉnh thoảng lại có vài người đàn ông bắt gặp bóng dáng xinh đẹp, cầm ly rượu định bắt chuyện nhưng cô lại cười nhẹ rồi quay đầu bỏ chạy.
Tần Hi thích dáng vẻ lãnh đạm, xa cách người khác của cô, tâm trạng thoải mái, đôi môi mỏng cong nhẹ.
Khi nhìn cô, gương mặt anh phảng phất ý cười hạnh phúc, những ngón tay trắng nõn với những khớp xương rõ ràng lần lượt gõ vào lan can.
Sau bữa tiệc, cô ấy đã ăn hết hai miếng bánh, một miếng thịt cừu, hai miếng thịt bò khô, hai con tôm, sáu quả chanh, ba quả nho, một quả dâu và hai ly nước trái cây.
Tất cả mọi người đều vội vàng chạy đi xã giao, vội không động đến đồ ăn nhưng cô lại có thể tự mình hưởng thụ việc thưởng thức đồ ăn. Chỉ cần nhìn cô ăn, anh cũng tự thấy ngon.
Bữa tiệc sắp kết thúc, người dẫn chương trình đang khuấy động bầu không khí trên sân khấu, đang tìm khách mời lên sân khấu để chia sẻ cảm nhận về bộ sưu tập trang sức mới.
Tần Hi dừng lại nhịp tay đang gõ trên lan can, nhướng mày sắc bén, lấy điện thoại gọi cho người phụ trách ở dưới: “Chọn cô gái mặc váy trắng đang ăn uống vui vẻ làm người lên sân khấu đi.”
Người phụ trách nhìn xung quanh, có khá nhiều cô gái mặc váy trắng: “Ý ngài là người nào…”
“Người đẹp nhất.”
Người phụ trách tiếp tục nhìn xung quanh, nhanh chóng phát hiện: “Ý ngài là cô gái ở hướng Tây Nam, là người dẫn chương trình “Truyền thuyết xa xưa” đúng không?”
“Đúng, là cô ấy.”
Sau khi ngắt điện thoại, anh cong eo, tựa người lên lan can, mím môi đầy tinh nghịch.
Sơ Nịnh vốn không hay biết gì, vẫn đang lơ đãng ăn cơm nhưng bị Trì Diên vỗ vai: “Tiểu Nịnh, đừng ăn nữa.”
“Sao vậy?” Sơ Nịnh bỏ một quả dâu khác vào miệng. Trì Diên nói: “Người dẫn chương trình mời cậu lên sân khấu, mọi người đang theo dõi cậu đấy.”
Sơ Nịnh: “?”
Cô nhìn về hướng do Trì Diên chỉ, và đúng là rất nhiều người đang nhìn cô, người dẫn chương trình vẫn luôn mỉm cười, yêu cầu cô lên đó.
“…”
Cô ở cách xa sân khấu như vậy, cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại, tại sao vẫn bị chọn cơ chứ?
Trì Diên sốt ruột: “Tiểu Nịnh, nãy giờ cậu chưa xem đồ trang sức được trưng bày, khi bị người ta hỏi cậu định trả lời thế nào?”
“Tuỳ cơ ứng biến.” Đối mặt với ánh mắt của mọi người, Sơ Nịnh chậm rãi nuốt quả dâu, miệng lộ ra nụ cười tao nhã.
Khi gặp những trường hợp như vậy, nhất định không được hoảng sợ và phải nhớ giữ vững tâm lý. Đây không phải là khả năng ứng biến với hiểm nguy mà là sự chuyên nghiệp!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương