Ngũ Điện Hạ Vẫn Đang Bị Lừa

Chương 9



Khoảnh khắc ấy, trong đầu Cảnh Phi Dung lướt qua rất nhiều lí do, ví dụ như là giúp ngươi bắt con sâu ở trên mặt, miệng ta đột nhiên nó tự có ý thức, vân vân, nhưng Sở Nhạn Xuyên chỉ lặng yên nhìn hắn, sau đó nói: "Ngũ điện hạ tới rồi."

"À...ừ." Thấy Sở Nhạn Xuyên hình như không phát hiện, Cảnh Phi Dung lập tức ngồi dậy, cúi đầu giấu đi ngượng ngùng, mò trong túi gấm ra một miếng mứt, hỏi, "Đế Quân ăn không?"

Sở Nhạn Xuyên nhìn chằm chằm miếng mứt đó rất lâu, lắc đầu, y đứng dậy, đột nhiên lảo đảo một bước, cau mày che vai, Cảnh Phi Dung lao nhanh tới đỡ lấy y, hỏi: "Sao vậy?"

Sở Nhạn Xuyên ngừng một lát mới nói: "Khô Trạch Chi Cảnh có ác ma xuất hiện, lúc giao thủ không cẩn thận bị thương."

"Để ta xem xem." Cảnh Phi Dung muốn vén cổ áo của y ra.

"Không cần." Sở Nhạn Xuyên bắt lấy cổ tay của Cảnh Phi Dung, nhìn hắn, "Vết thương nhỏ mà thôi."

Cảnh Phi Dung cũng chẳng cần phải như thế, dẫu sao thì Sở Nhạn Xuyên là Khai Cổ Thần Tôn, tu vi hơn xa hắn, bất kể thế nào cũng chẳng đến lượt hắn quan tâm. Nhưng Cảnh Phi Dung lại cứ luôn cảm thấy Sở Nhạn Xuyên rất yếu ớt, không phải kiểu gà ốm gió thổi bay, uể oải bơ phờ, mà là kiểu lung lay sắp ngã che giấu dưới vỏ bọc như thường, thỉnh thoảng sẽ lộ ra mấy phần ốm yếu, khiến người ta khó mà nắm bắt.

Trùng hợp, Cảnh Phi Dung lại là một bé rồng tò mò cực kì ham hiểu biết.

"Ta muốn xem." Cảnh Phi Dung nói, hắn còn đưa ra một chứng cớ rất có sức thuyết phục, "Cho dù bây giờ Đế Quân không cho ta xem, đến lúc lên giường ta cũng sẽ nhìn thấy thôi."

Sở Nhạn Xuyên không ngờ hắn đột nhiên lại cố chấp như thế, sửng sốt giây lát mới nói: "Vậy thì cũng đã là ba ngày sau rồi."

"Vậy ta muốn trước thời hạn." Cảnh Phi Dung bồi thêm một chiêu, "Luôn trong tối nay."

Rất ấu trĩ, rất nhàm chán, nhưng Sở Nhạn Xuyên vẫn chẳng nhíu mi lấy một cái, trầm mặc giây lát, y nhẹ giọng hỏi: "Ngũ điện hạ rất thích hôn à?"

Cảnh Phi Dung ngẩn ra, sau đó mặt đỏ lên.

"Vừa nãy ta..." Ánh mắt hắn mất tiêu cự, lời nói ra cũng lắp ba lắp bắp, "Đế Quân ngươi ngủ say...ta, ta chỉ nhìn..."

Sở Nhạn Xuyên gật gật đầu, sau đó hỏi: "Điện hạ, muốn làm bây giờ không?"

Cảnh Phi Dung không phản ứng kịp, ngờ nghệch hỏi lại: "Làm cái gì?"

"Làm chuyện mà ngươi muốn trước thời hạn."

Sở Nhạn Xuyên thần sắc rất bình tĩnh, ngữ khí rất bình thường, giọng nói rất bình ổn. Ngược lại, Cảnh Phi Dung như gà con lạc mẹ, hoảng loạn vỗ tung đôi cánh còn chưa mọc hết lông, hắn ngơ ngác chớp mắt mấy cái, nói: "Nhưng mà tối hôm qua vừa mới..."

"Điện hạ không muốn thì thôi vậy, chúng ta lên đường tới Bắc Vực." Sở Nhạn Xuyên chỉnh lại cổ áo, cất bước đi xuống dưới.

Y mới đi được hai bước, cổ tay đã bị nắm lấy, quay đầu, Cảnh Phi Dung đỏ mặt không nhìn y, hơi hất cằm, lời nói ra còn rất kiêu ngạo: "Vậy thì, vậy thì làm đi."

Trong tẩm điện tối tăm, không thắp một ngọn nến, chỉ có chút ánh sáng mơ hồ chiếu vào từ ngoài cửa.

Sở Nhạn Xuyên bị Cảnh Phi Dung nhấc khủy chân áp vào tường, áo quần nửa cởi, lung tung treo ở cổ tay. Bóng tối cũng không thể giấu được dấu vết trên làn da, hầu hết là do Cảnh Phi Dung cắn tối qua, vẫn chưa nhạt đi. Người Sở Nhạn Xuyên rất dễ để lại vết tích, Cảnh Phi Dung lúc lên giường lại không biết nặng nhẹ, nhất là mấy dấu tay trên cổ chân, cực kì rõ ràng.

Cảnh Phi Dung thể lực tốt, không chút để ý ôm Sở Nhạn Xuyên đứng làm, nhưng sau lưng Sở Nhạn Xuyên là tường cứng lạnh lẽo, y đã cảm thấy hơi đau.

Y siết vai Cảnh Phi Dung, buông bờ môi đã cắn chặt hồi lâu, thở dốc mấy tiếng, nói: "Điện hạ, lên giường..."

Trong miệng Cảnh Phi Dung còn ngậm đầu nhũ của Sở Nhạn Xuyên, nghe thấy lời này, cực kì không vui mà nhíu mày, mơ hồ nói: "Không muốn, không làm trên giường của Minh Vương."

Sở Nhạn Xuyên không nhịn được rên rỉ một tiếng: "Đây là phòng của ta..."

Cảnh Phi gặm cũng chẳng buồn gặm nữa, ngẩng phắt đầu lên, giọng nói khàn khàn hung dữ: "Các ngươi ở cùng nhau?"

"Xuýt..." Sở Nhạn Xuyên bị cú thúc thình lình tàn nhẫn dưới thân kích thích đến mức phải thở gấp, lồng ngực phập phồng mãi mới đáp lời, "Ta là phó tướng của Minh giới...có một tẩm điện ở đây cũng không có gì lạ..."

Cảnh Phi Dung sững sờ giây lát, chẳng nói năng gì, chỉ ôm Sở Nhạn Xuyên lên trên giường, đâm thúc phía dưới cũng nhẹ nhàng đôi chút. Chậm rãi đưa đẩy một hồi, hắn mới nhỏ giọng nói: "Ta không biết ngươi là phó tướng."

Chức quan rõ ràng duy nhất của Sở Nhạn Xuyên chính là Sơn thần của Quân Tử Sơn, hiểu biết của Cảnh Phi Dung về y có hạn, quả thực không biết y còn có chức quan ở Minh giới.

Hắn thầm nghĩ, đúng là hời cho Minh Vương, Đế Quân tôn quý thế này lại chỉ là một phó tướng ở Minh giới, không có thiên lý.

"Đế Quân, lưng có đau không?" Hắn cọ vào chóp mũi Sở Nhạn Xuyên, hỏi, "Vừa rồi có phải ta dùng sức quá không?"

Sở Nhạn Xuyên bị hắn đè trên đệm giường mềm mại, lắc đầu, ôm lấy cổ Cảnh Phi Dung, khàn giọng: "Ngũ điện hạ, nhớ phải bắn vào trong."

Trong đầu Cảnh Phi Dung ầm một tiếng, cũng không quan tâm Đế Quân có đồng ý hay không, hung hăng cắn lên môi y.

...

"Đỡ hơn nhiều rồi." Cảnh Phi Dung thắp nến, liếm liếm lên vết thương trên xương quai xanh của Sở Nhạn Xuyên, mắt thấy vết thương dần dần khép miệng, hắn ngẩng đầu nhìn Sở Nhạn Xuyên, ánh mắt long lanh, hỏi, "Còn đau không?"

Sở Nhạn Xuyên sờ lên xương quai xanh, vẻ mặt có chút hoảng hốt hiếm thấy, mái tóc dài xõa tung khắp giường, đuôi mắt ửng đỏ, đôi môi bị Cảnh Phi Dung không biết nặng nhẹ cắn sưng lên, y mở mắt ra, nói: "Không đau nữa rồi."

"Điện hạ, có thể lên đường tới Bắc Vực rồi."

Hai người đứng dậy mặc quần áo, Cảnh Phi Dung vốn còn lo lắng thể lực của Sở Nhạn Xuyên không chống đỡ được, nhưng tới ngoài điện, dưới ánh sáng hiện ra dung mạo tươi tắn của Sở Nhạn Xuyên, đến cả khóe mắt cũng như đang tỏa sáng, khiến người ta không thể rời mắt.

"Có phải Bắc Vực cực kì không yên ổn không? Phụ vương trước giờ chưa từng cho ta đặt chân tới, có lẽ là cảm thấy ta không đủ năng lực, dẫu sao Khô Trạch Chi Cảnh cũng là nơi trọng yếu."

Sở Nhạn Xuyên nhìn con đường phía trước, lắc đầu: "Không phải vấn đề của Ngũ điện hạ."

Cảnh Phi Dung nhíu mày: "Hôm nay Minh Vương đại nhân tới buổi triều sớm, sau đó liền bảo ta tới Bắc Vực một chuyến, nói đó là mệnh lệnh của phụ vương, ta nghĩ mãi không thông."

"Sớm nay có tà ma xông vào kết giới." Sở Nhạn Xuyên hỏi một đằng trả lời một nẻo.

"Vậy nên Đế Quân mới bị thương?" Cảnh Phi Dung quay sang nhìn Sở Nhạn Xuyên, lại nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, "À...xem ra tà ma ở Bắc Vực khó đối phó hơn cả ở Nam Vực."

Tới ngoài Khô Trạch Chi Cảnh, Cảnh Phi Dung ngước mắt trông lên Phong Ma Ấn ở chính giữa, như thể một vòng lửa đỏ rực, bao quanh một hình người mơ hồ, phản chiếu thẳng vào đáy mắt đen kịt của hắn. Trong lòng Cảnh Phi Dung đột ngột dâng lên một cảm giác quái dị khó tả, từ lồng ngực lan tràn theo mạch máu, lấp kín toàn thân—

Đột nhiên như có con dao cùn đâm xuyên cơ thể, Cảnh Phi Dung vô thức ôm ngực, cúi đầu nhìn, lại chẳng có gì khác thường, chỉ còn lại cảm giác hồi hộp khó nói thành lời và cơn đau âm ỉ trong đầu.

Sau gáy chợt có một bàn tay mát rượi dán lên, linh tức lành lạnh rót vào, đem những ngổn ngang rối loạn tựa như kim châm kia rút ra. Cảnh Phi Dung từ từ mở mắt, nhíu mày, khe khẽ thở gấp. Sở Nhạn Xuyên vuốt ve sau gáy hắn, nói: "Bắc Vực không thể so với Nam Vực, nhất là ở gần Khô Trạch Chi Cảnh, ma khí dày đặc, tà túy vây quanh, lần đầu tới đây khó tránh khỏi không kịp thích ứng."

Nhưng Cảnh Phi Dung cảm thấy không chỉ có như thế, cho dù có là ma chướng, thân là Long tộc của Thiên giới, tự mình có linh tức mạnh mẽ chống lại. Hắn ở Nam Vực từng gặp vô số tà ma cùng hung cực ác, mặc giáp cầm giáo chinh chiến hàng trăm năm, dù là năm đó bị gãy một cánh tay hay bị nhốt trong tà trận, tim cũng chưa từng đập nhanh đến vậy. Huống hồ Phong Ma Ấn của Khô Trạch Chi Cảnh trấn áp tà ma gần vạn năm, thuật lượng vô hạn, xung quanh không nên thế này.

Bên tai bỗng truyền tới một âm thanh bé nhỏ, vài sợi tóc bị cơn gió u ám không biết từ đâu tới thổi tung, Cảnh Phi Dung nheo mắt, đầu ngón tay dưới ống tay áo khẽ động, vừa định ra tay, Sở Nhạn Xuyên lại nhanh hơn hắn một bước, dứt khoát giơ tay về phía trước, tàn nhẫn tóm lấy.

Trước mặt trống rỗng, một bóng đen trong nháy mắt hóa thành thực thể từ hư không, kèm theo là tiếng rên rỉ đau đớn, ma vật bị Sở Nhạn Xuyên bóp cổ nhanh chóng tiêu tan, cuối cùng hóa thành một ngọn lửa màu xanh, Sở Nhạn Xuyên trở tay, dập tắt nó hoàn toàn.

Không chỉ một con, Cảnh Phi Dung ngưng thần trong chốc lát, điều động linh tức tuần tra một vòng, phát hiện tứ phía bị vây kín bởi tà ma, có lẽ là sớm đã có âm mưu từ trước, hoặc – đây vốn chính là thứ mà Sở Nhạn Xuyên bọn họ phải đối mặt mỗi ngày.

Rì rào mấy tiếng, cách mười mấy trượng, có tà ma nổi dậy, cuốn cát bụi bay thẳng về phía cửa, Sở Nhạn Xuyên khẽ cau mày, đang định nghênh chiến, đôi mắt chợt bị một bàn tay che lại, lòng bàn tay ấm áp, không thể kháng cự, ép y nhắm mắt.

"Đế Quân sáng nay mới bị thương." Bên tai truyền tới giọng nói trong trẻo tràn đầy bình tĩnh của Cảnh Phi Dung, hắn nói, "Bây giờ phải nghỉ ngơi đàng hoàng."

Không đợi Sở Nhạn Xuyên lên tiếng, Cảnh Phi Dung giơ một tay khác lên, lòng bàn tay hướng lên trên, khẽ ngoắc đầu ngón tay, từ chân trời xa xôi vang tiếng thét gào, một vệt sáng trắng bạc xuyên thủng mây đen, mang theo hơi gió lạnh xé trời mà đến, Cảnh Phi Dung đưa tay nắm chặt, thánh kiếm đen tuyền tức thì nằm chắc trong tay. Thánh kiếm có linh, tự mình thoát ra khỏi vỏ, hàn quang trên lưỡi kiếm chiếu sáng đôi mắt hắn.

Lúc Sở Nhạn Xuyên mở mắt ra, Cảnh Phi Dung đã một tay cầm kiếm, phi thân, linh tức quanh người bùng lên, tỏa ánh lam rực rỡ giữa không trung tối đen của Ma giới.

Bão táp dâng trào, Sở Nhạn Xuyên đứng tại chỗ hơi ngửa đầu, nhìn thần tôn thiếu niên đang chiến đấu ác liệt, một đôi mắt đẹp cực kì tựa như tuyết trên núi, lúc tỉ mỉ quan sát mới có thể bắt được vài gợn sóng nhỏ nhoi.

Chém giết ở lục giới đã mấy vạn năm, đây dường như là lần đầu tiên có người che chở y ở sau lưng, đáng tiếc có người từ khi sinh ra đã được đặt ở phía trước, cho dù có lui về sau trăm bước, những điều phải gánh vác thì vẫn phải gánh vác.
Chương trước Chương tiếp