Ngự Hoạn

Chương 20: Tạ Vụ Hành, ta mệt quá!



Bản thân Tiêu Tịch Ninh cũng không rõ tại sao nghiên mực lại rơi xuống đất, nàng rõ ràng thấy Tạ Vụ Hành giơ tay đỡ rồi mới buông ra.

Nhưng mà nếu là lỗi của nàng thì sao chứ, cho dù nàng trực tiếp cầm nghiên mực ném đi thì Vụ Nguyệt cũng không làm gì được.

Vụ Nguyệt nhìn mảnh vỡ dưới đất, mím môi không nói lời nào.

Tiêu Tịch Ninh không thèm quan tâm, tuỳ ý nói: “Một cái nghiên mực thôi mà, vỡ thì vỡ thôi.”

“Nhưng là Thái tử...” Vụ Nguyệt nhẫn nhịn, nàng ngước mắt nhìn Tiêu Tịch Ninh gằn từng chữ, “Là hoàng huynh tặng muội.”

Sắc mặt Tiêu Tịch Ninh biến đổi, Tạ Vụ Hành nhanh hơn một bước, vén áo quỳ xuống, “Là nô tài vô dụng, không liên quan đến Tứ công chúa, nô tài sẽ tự mình đến thỉnh tội với Thái tử điện hạ.”

Tiêu Tịch Ninh nghe vậy liền nhịn xuống, nghiên mực cũng vỡ rồi, nàng cũng không muốn ở đây thêm liền xoay người đi thẳng.

Ra khỏi Trường Hàn cung, Bạch Khấu đắc ý nói, “Nô tỳ thấy Ngũ công chúa kia sắp khóc đến nơi, hừ, đáng đời.”

Tiêu Tịch Ninh hiển nhiên thấy vui vẻ, che miệng cười khẽ, nhưng chợt cảm thấy có gì đó không đúng, không chừng bọn họ chơi kế hoãn binh, sau lại đi tìm hoàng huynh mách lẻo.

Nhớ tới bộ dáng nhu nhược, đáng thương vừa nãy của Vụ Nguyệt, Tứ công chúa nghĩ hoàng huynh nhất định sẽ đau lòng nàng ta, Tiêu Tịch Ninh càng nghĩ càng lo lắng. Nàng không thể chờ hoàng huynh tìm tới mình trước, “Theo ta đi tìm phụ hoàng!”

*

Dưỡng Tâm điện

Nguyên Võ đế bưng chén trà lên uống một ngụm, tay còn chưa hạ xuống đã bị tiếng hét của Tiêu Tịch Ninh làm đau cả đầu.

Hắn đặt chén xuống, thanh âm ấm áp ẩn chứa bất đắc dĩ, “Một cái nghiên mực thôi mà.”

“Phụ hoàng không biết hoàng huynh tặng nghiên mực đi đâu đấy thôi!”

“Nguyên Võ đế nhìn nàng một cái, hỏi thêm “Vậy con nói xem, tặng đi đâu?”

“Trường Hàn cung.”

Tiêu Tịch Ninh nói xong liền lén nhìn thần sắc Nguyên Võ đến, thấy hắn nhíu màu liền thăm dò hỏi nhỏ, “Cũng không biết hoàng huynh có ý định gì, biết phụ hoàng không thích lại còn.”

“Được rồi!” Giọng nói không giận tự uy, mang theo khí thế của một vị hoàng đế, Tiêu Tịch Ninh không dám nói thêm câu nào nữa.

Nguyên Võ Đế nói tiếp, “Trẫm biết rồi, con về trước đi!”

Thần sắc Nguyễn Võ đế không lộ rõ buồn vui, Tiêu Tịch Ninh cũng không dám nhiều lời, “Dạ, nhi thần cáo lui.”

Tiêu Tịch Ninh vừa rời đi, Nguyên Võ đế liền cho gọi thái giám thân cận vào, trầm giọng phân phó, “Gọi Thái tử đến gặp trẫm!”

*

Tiêu Tịch Ninh đi rồi, Vụ Nguyệt liền vén váy ngồi xổm xuống đất, nàng nhặt từng mảnh vỡ dưới đất lên, lông mi run rẩy, hít mũi mấy lần để ngăn giọt nước mắt rơi xuống.

Tạ Vụ Hành nhìn nàng, xong cũng ngồi xuống theo, cầm lấy mảnh ngọc vỡ trong tay tiểu công chúa, “Công chúa cẩn thận đứt tay.”

Vụ Nguyệt nhìn hai tay trống trơn, nói nhỏ: “Ngươi nói xem, sao nàng ta lại quá đáng như vậy chứ?”

Quá đáng? Ánh mắt Tạ Vụ Hành gợn sóng.

“Món đồ tốt như vậy cũng đập vỡ.” Vụ Nguyệt càng nói càng tức giận, nàng nắm chặt tay.

“Sau này ta sẽ tìm cho công chúa thứ còn tốt hơn.” Tạ Vụ Hành nhẹ nhàng đáp lời.

Vụ Nguyệt cảm thấy hắn mạnh miệng, nàng nhìn qua, nhưng thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, nàng mím môi không đáp.

Tạ Vụ Hành kéo nàng đứng dậy, để nàng ngồi trên ghế, còn hắn nhặt nốt mảnh ngọc vỡ dưới đất đem bỏ.

Vụ Nguyệt tiếc của, càng buồn hơn, “Nếu hoàng huynh hỏi tới, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Tạ Vụ Hành phủi tay, bình thản nói, “Công chúa không cần lo lắng, lát nữa ta sẽ đi nói lại mọi chuyện với Thái tử, cầu Thái tử không trách tội.”

Rõ ràng không phải bọn họ làm sai, vì sao lại phải để Tạ Vụ Hành đi thỉnh tội, Vụ Nguyệt căm giận mím môi, “Ta cùng ngươi đến đó.”

Tạ Vụ Hành không nói gì, chỉ là ánh mắt lộ rõ sự khó xử liếc Lan ma ma đứng gần đó, Lan ma lập tức hiểu ý hắn: “Công chúa không thể đi được.”

Chuyện hôm nay đã đủ làm bà thấy kinh hoàng, Vụ Nguyệt không thể đi đâu hết.

Vụ Nguyệt chưa chắc đã nghe lời Tạ Vụ Hành nhưng lời Lan ma ma nói, nàng không thể phản bác, chỉ có thể trơ mắt nhìn theo bóng lưng hắn đi khuất.

Lan ma ma thấy nàng đứng ngồi không yên, biết nàng lo lắng liền ôn nhu an ủi: “Công chúa đừng lo lắng, hắn cũng là người nhanh nhẹn, Thái tử cũng không phải người không biết đúng sai, sẽ không sao đâu.”

Vụ Nguyệt muốn nói lại thôi, gật nhẹ đầu, chỉ mong Tạ Vụ Hành nhanh chóng trở lại.

***

Tạ Vụ Hành đến Đông Cung thì trời cũng đã tối, hắn lẳng lẳng đứng ở cửa cung chờ, cánh tay rũ bên ngoài, chậm rãi vê một tờ giấy nhỏ trong tay.

Động tác trên tay hắn trông có vẻ tuỳ ý nhưng kì thật rất có quy luật, thể hiện rõ tâm tính của chính hắn.

Thường Hỉ bước ra từ cửa lớn, Tạ Vụ Hành cũng thu hồi lại tờ giấy nhỏ vào ống tay.

“Công công” Tạ Vụ Hành khom người thi lễ.



“Đi theo ta!”

Thường Hỉ dẫn hắn đi xuyên qua hành lang dài, đến trước thư phòng của Tiêu Diễn thì dừng lại, hắn đứng ở cửa nói vọng vào trong, nghe được tiếng Tiêu Diễn đáp lại mới quay sang Tạ Vụ Hành, “Vào đi, Điện hạ chờ ở bên trong.”

Tạ Vụ Hành gật đầu, đẩy cửa đi vào.

Tiêu Diễn ngồi ở ghế bành, trong tay đang cầm một quyển sách đọc dở.

Tạ Vụ Hành cúi gập người hành lễ, “Nô tài khấu kiến Điện hạ.”

Tiêu Diễn không ngẩng đầu lên, lật một trang sáng, lãnh đạm hỏi: “Tới gặp cô có chuyện gì?”

“Nô tài vô ý làm hỏng nghiên mực Điện hạ tặng Công chúa, đặc biệt tới thỉnh tội.” Dứt lời Tạ Vụ Hành liền quỳ xuống.

Tiêu Diễn rời mắt khỏi quyển sách trong tay, Tiêu Tịch Ninh chân trước vừa Trường Hàn cung thì hắn đã biết tin, nghiên mực kia tại sao lại vỡ hắn đương nhiên biết rõ hơn ai hết, rõ ràng là Tiêu Tịch Ninh tuỳ hứng.

Tên tiểu thái giám này rõ ràng muốn vì chủ tử kêu oan mà đến đây nhận trách nhiệm, cũng là một kẻ thức thời.

Tiêu Diễn hỏi, “Tại sao lại vỡ?”

Tạ Vụ Hành do dự một chút, xong cũng kể lại chuyện Tiêu Tịch Ninh đến Trường Hàn cung đã làm những gì.

Tiêu Diễn chậm rãi gật đầu, những gì Tạ Vụ Hành nói so với tin hắn nghe được cũng giống nhau, không có thêm mắm dặm muối.

Chẳng qua, hắn tưởng tiểu cô nương kia bị bắt nạt sẽ tự mình chạy đến đây chứ.

“Công chúa có bị chấn kinh không?”

Tạ Vụ Hành nói, “Công chúa chỉ bị doạ sợ một chút, nhưng vì là nghiên mực do Điện hạ tặng nên rất đau lòng.”

Tiêu Diễn nhớ lại hình ảnh tiểu cô nương nũng nịu liền khẽ nói, “Ngươi trở về nói lại với công chúa, tự chăm sóc tốt bản thân, mấy hôm nữa cô sẽ đến thăm muội ấy, còn về phần Tứ công chúa, tự cô sẽ xử lý.”

Tạ Vụ Hành mím môi không nói gì, trong đầu hắn lại nhớ lại mấy chữ được viết trong mảnh giấy kia, “Cuộc săn bắn mùa thu, cơ hội tốt, không được bỏ lỡ.”

Tạ Vụ Hành nắm chặt tay, trong lòng đột nhiên thấy bực bội không thôi, nhưng cũng nhanh chóng đè xuống.

Hắn chậm rãi mở miệng nói, “Nô tài thay công chúa cảm tạ điện hạ, chỉ là lúc nô tài đi thấy công chúa vẫn còn vì Tứ công chúa mà đau lòng, Điện hạ cũng biết, công chúa ngoại trừ Trường Hàn cung cũng chưa từng đi nơi nào khác, đương nhiên sẽ không hiểu được những điều mà Tứ công chúa trải nghiệm qua.”

Tạ Vụ Hành dừng lại đúng lúc, lại làm ra vẻ như biết mình lỡ lời, liền bày ra bộ dáng sọ hãi, “Thỉnh Điện hạ tha thứ nô tài lắm miệng.”

Tiêu Diễn biết Vụ Nguyệt uỷ khuất, trong lòng vốn không nỡ, lại nghe thấy mấy lời này liền cảm thấy thương tiếc không thôi, hắn cũng bận lòng suy nghĩ thêm một chút.

Vừa rồi Phụ hoàng triệu kiến hắn, mới đầu còn trách cứ hắn nhưng sau khi nghe đến chuyện hắn muốn cho Nguyệt thị mặt mũi liền ngầm đồng ý, cũng để hắn an bài ma ma giáo dưỡng đến dạy lễ nghi cho Vụ Nguyệt. Nếu vậy hắn để Vụ Nguyệt cùng đi săn bắn mùa thu nhất định cũng không có vấn đề gì.

Tiêu Diễn quyết định trong lòng, liền nói, “Ngươi về nói với công chúa, cuối tháng này có lễ săn bắn, cô mang muội ấy đi cùng.”

Như nghĩ ra điều gì, hắn lại nói thêm, “Thôi, hôm khác cô tự mình đi nói.”

“Dạ” Sự tình diễn ra như đúng dự tính của hắn, Tạ Vụ Hành đáng lẽ nên cảm thấy sung sướng, nhưng trong mắt hắn vẫn còn rất nhiều suy tính.

Danh sách những người tham gia săn bắn mùa thu nhanh chóng được lập nên, trong hàng ngũ công chúa đột nhiên nhiều thêm một cái tên ngoài dự kiến của tất cả mọi người, Ngũ công chúa Tiêu Vụ Nguyệt.

Hoàng cung nhất thời xôn xao, mọi người đều đang phỏng đoán xem vị ngũ công chúa này có phải là được phục sủng rồi không. Nhưng Hoàng thượng vẫn chẳng tỏ thái độ gì với chuyện này cả.

Không chỉ những người khác, ngay cả Trường Hàn cung cũng không nhịn được mà suy nghĩ nhiều hơn, rốt cuộc trong lòng vị ngồi trên ngôi cửu ngũ chí tôn kia có còn công chúa của bọn họ hay không.

Vân Hề Nhu cầm chén trà, đợi hơi nóng truyền đến tay làm ấm người bà mới đặt xuống, hai bàn tay nhẹ nhàng xoa vào nhàu, “Trước mắt cứ như vậy đã, chúng ta cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước, ngươi dù không yên tâm cũng không làm được cái gì mà.”

Lòng Lan ma ma nặng trĩu tâm sự, giữa hai đầu lông mày là từng đám mây đen, “Hai ngày nay ta đều mơ thấy Quý phi nương nương, hổ thẹn không làm đúng lời người đã giao phó, ta nên đem Công chúa giấu đi cả đời này mới phải.”

“Ngươi tưởng muốn giấu là giấu được chắc?” Vân Hề Nhu hỏi lại.

Lan ma ma đương nhiên biết không có khả năng, bà lại thở dài, mày liễu nhăn chặt như thế nào cũng không thể yên lòng, “Chỉ hy vọng Thái tử có thể thật tâm chiếu cố công chúa.”

Vân Hề Nhu không nói, bà nhìn thoáng qua đình viện bên ngoài, Vụ Nguyệt đang ngoan ngoãn học quy củ từ ma ma giáo dưỡng, “Quan tâm quá sẽ gây hoạ, công chúa ở trong cung lại không có ai nương tựa.”

Vân Hề Nhi không đầu không cuối nói mấy lời này, Lan ma ma vốn không an tâm lại càng lo lắng, “Nếu xảy ra chuyện gì, sau này ta xuống dưới đó, sao có thể ăn nói với nương nương đây.”

Ánh mắt Vân Hề Nhu tan rã, như đang suy tư điều gì, bỗng chốc hiện lên vẻ đau xót, “Vậy nên, nếu được ân sủng thì nhất định phải duy trì, càng nhiều càng tốt, để cho không kẻ nào coi khinh được.”

Lan ma ma còn định nói gì đó, nhưng thấy Vân Hề Nhu đã nhìn về nơi vô định, đành thôi. Trong lòng bà có thương hại cũng có bất lực.

Thấy bên ngoài đã học xong, bà liền đứng lên, chỉnh đốn lại quần áo rồi mới rời đi.

“Bàng ma ma vất vả rồi, mời vào trong uống trà nghỉ ngơi.” Lan ma ma thân thiện cười nói.

Bàng ma ma là người không mấy khi nói cười, bà lạnh nhạt đáp lại, “Ta còn phải đi hồi báo điện hạ, không thể ở lại lâu”, nói xong liền quay sang Vụ Nguyệt, “Ngày mai nô tỳ lại đến dạy công chúa.”

Vụ Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, thận trọng tiễn bà, “Ma ma đi thong thả.”

Ma ma giáo dưỡng đi rồi, Vụ Nguyệt liền đưa mắt nhìn xung quanh, thấy không còn ai liền thả lỏng, xoa xoa vai cổ một hồi, bước vài bước đến chỗ thiếu niên gần đó kêu, “Tạ Vụ Hành, ta mệt quá!”

Thanh âm ngọt ngào kéo dài ra, gọi tên của hắn đến là mềm mại.

Tạ Vụ Hành cầm khăn tay và trà trong tay tiến lên một bước đón nàng, hắn mỉm cười, “Công chúa uống nước trước đã.”



Vụ Nguyệt vừa khát vừa mệt, nhận lấy chén trà, uống ực một hồi, ngực cũng phập phồng theo từng nhịp thở của nàng.

Tạ Vụ Hành thấy nàng uống hết liền hỏi, “Muốn uống nữa không?”

Vụ Nguyệt lắc đầu, đi vào đình hóng gió ngồi xuống, tay gác lên bàn đá, đầu cũng lập tức gối lên, tiểu công chúa nằm bò ra bàn, nói thế nào cũng không chịu dậy.

Bàng ma ma nghiêm khắc giáo huấn khiến xương cốt của nàng đều muốn cứng thêm vài phần.

“Công chúa mệt lắm sao?”

Nhìn mí mắt Vụ Nguyệt sắp sụp xuống, Tạ Vụ Hành cảm thấy mình hỏi thừa rồi.

Vụ Nguyệt gật đầu xong lại lắc.

Tạ Vụ Hành khó hiểu.

“Ta phải chăm chỉ học thật tốt, không thể phạm sai lầm, không được làm hoàng huynh mất mặt.” Vụ Nguyệt nói, một khắc trước bộ dáng còn uể oải, giờ lại phấn chấn hơn rất nhiều.

Tạ Vụ Hành mím chặt môi, hắn đúng là dở hơi mới đi hỏi chuyện người này mà.

Tiểu công chúa lộ rõ vẻ khát khao với lễ săn bắn mùa thu, hay là nói nàng mong ngóng tình cảm của Phụ hoàng.

Chẳng qua, người nàng để ý trùng hợp cũng là người làm hắn tan cửa nát nhà mà thôi.

Hắn vốn dĩ không nên lợi dụng nàng, nhưng cũng là nàng toàn tâm toàn ý muốn hắn sống tốt hay sao.

Tạ Vụ Hành không nói nữa, Vụ Nguyệt cũng mệt mỏi, nhắm mắt nghỉ ngơi, một lúc lâu sau mới hồi phục.

Nàng duỗi eo, xoa vai thả lỏng thân mình.

Bên tai bỗng nghe thấy tiếng mèo kêu.

“Tạ Vụ Hành, ngươi nghe thấy không?”

Tạ Vụ Hành hỏi ngược lại, “Nghe cái gì?”

“Tiếng mèo kêu, ngươi nghe xem?”

Tạ Vụ Hành đương nhiên nghe được, nhưng lại mở miệng nói không thấy.

Vụ Nguyệt hoài nghi, dựng thẳng lỗ tai nghe lại, quả thực có tiếng mèo kêu, hơn nữa còn càng ngày càng trở nên yếu ớt.

“Chúng ta đi xem xem.” Vụ Nguyệt vừa nói vừa đứng lên, chạy chậm tới nơi phát ra âm thanh.

Tạ Vụ Hành bực bội, hắn không quan tâm đến chó mèo gì hết, mãi đến khi tiếng của Vụ Nguyệt trở nên xa dần, mới cất bước đuổi theo.

***

Vụ Nguyệt dừng lại trước một bụi cỏ, nàng khom lưng thăm dò khắp xung quanh, cánh môi hé mở giả tiếng mèo kêu như đang gọi.

Mèo con thế mà thực sự đáp lại nàng, kêu đến khàn cả giọng, Vụ Nguyệt nhìn mãi cũng phát hiện trong đám cỏ sâu nhất quả thật có một nhúm lông trắng muốt, mắt nàng sáng bừng, “Ở đó!”

Vụ Nguyệt vội vàng ngồi xổm xuống, tay vạch từng bụi cỏ ra, Tạ Vụ Hành vừa lúc cũng chạy đến.

Một con mèo toàn thân trắng toát cuộn tròn ở phía sau đám cỏ đang gầm gừ đề phòng hai con người đột nhiên xuất hiện.

Tạ Vụ Hành nhìn qua, thấy chân sau của nó có vấn đề, suy đoán, “Chắc là chân bị thương.”

Vụ Nguyệt nghe hắn nói vậy thì cũng nhìn kĩ hơn, quả nhiên mèo nhỏ đang cố di chuyển chân.

“Đáng thương quá!”

Tạ Vụ Hành cúi đầu nhìn Vụ Nguyệt ngổi xổm trước mặt, tiểu công chúa đặt hai tay trên đầu gối, một người một mèo mặt đối mặt.

“Sao ngươi lại bị thương vậy hả?” Vụ Nguyệt thăm dò vươn một ngón tay muốn chạm vào chân sau của nó, nhưng lại sợ bị cào, cẩn thận nói, “Ta chỉ muốn nhìn xem ngươi bị thương như nào, sẽ không làm tổn thương ngươi.”

Tạ Vụ Hành đột nhiên cảm thấy một màn trước mặt rất quen mắt, hắn nhíu chặt may, lúc trước tiểu công chúa cũng rụt rè chọc hắn như vậy, bảo hắn đừng chết.

Ánh mắt chuyển qua mèo trắng, Tạ Vụ Hành cắn răng cười khẽ, chắc là tiểu công chúa cũng coi hắn như con chó con mèo cần nuôi dưỡng phải không.

Mèo trắng lúc đầu còn giương nanh múa vuốt, nhưng sau khi thấy Vụ Nguyệt không có địch ý liền để nàng sờ chân.

Vụ Nguyệt cẩn thận kiểm tra, phát hiện chân sau của nó là bị giẫm gãy, hình dạng cũng bất thường.

Miệng vết thương quá đáng sợ khiến mặt nàng trắng bệch, theo bản năng nắm lấy vạt áo Tạ Vụ Hành đứng bên cạnh, đầu nàng cũng lùi lại, tựa hồ muốn giấu sau chân hắn.

Con mèo lại kêu thêm vài tiếng, càng kêu càng đáng thương, làm nàng không biết phải làm sao, chỉ có thể kéo quần Tạ Vụ Hành, “Chúng ta nghĩ cách cứu nó đi.”

“Công chúa cứ thấy đáng thương liền phải cứu sao?” Tạ Vụ Hành trước sau như một, không lộ ra bất kì cảm xúc gì.

Vụ Nguyệt chăm chú nhìn mèo nhỏ dưới đất, không để ý, “Nó kêu lâu như vậy cũng không có ai đến, vết thương còn nghiêm trọng, nếu mặc kệ, chẳng phải sẽ chết sao?“. truyen bjyx

Tạ Vụ Hành nghiêng đầu nhìn thật kĩ biểu cảm của nàng, ánh mắt ngưng trọng, nói thầm, “Ngày đấy, mặc kệ là ai, công chúa chắc đều sẽ cứu nhỉ?”

Vụ Nguyệt nghe thấy, nàng sửng sốt, không hiểu ngẩng đầu nhìn hắn. Ánh mắt nàng bắt gặp một đôi mắt đen âm trầm, có chút giật mình.

Không đợi Vụ Nguyệt hỏi, Tạ Vụ Hành đã cười, “Công chúa muốn cứu thì cứu đi.”
Chương trước Chương tiếp