Ngược Dòng Thời Gian Để... Trả Nợ Cho Anh

Chương 47: ĐOẠT MẠNG CON SÓI GIÀ



-Anh đi làm nhé, tạm biệt em.

Phục Thăng chở Ngọc Phương đi ăn sáng xong thì đưa cô về nhà, nói nhanh một câu tạm biệt rồi vội vã phóng xe lên đồn. Ngọc Phương không vào nhà, cô đi thẳng đến nhà Tuấn Mã. Thấy cô đến, hắn vội vàng đứng dậy chào:

-Chị Hai mới đến.

Ngọc Phương gật đầu rồi ngồi xuống bàn. Tuấn Mã thông báo tình hình từ thu nhập cho đến luyện tập của đám đàn em cho cô nghe. Hết một lượt, nhìn thấy gã có vẻ băn khoăn, Ngọc Phương liền hỏi:

-Có việc gì nữa không?

Tuấn Mã nghe thấy cô hỏi, bèn xích ghế qua ngồi kế bên, ghé sát tai cô thì thầm:

-Tám Keo nói hắn đụng chuyện, đàn anh của hắn là Thanh Sói muốn hắn nhượng lại phân nữa các cơ sở làm ăn...

Ngọc Phương nghe xong khẽ mỉm cười:

-Tên Tám Keo này thật quỷ quyệt, hắn muốn thoát khỏi tầm kiểm soát của chúng ta, nên dựa vào đàn anh để danh chính ngôn thuận đưa đẩy khiến mình phải đối đầu với gã Thanh Sói kia.

Tuấn Mã gật đầu, gương mặt nhăn nhó:

-Thanh Sói khó chơi lắm, em biết thằng này. Hắn khoẻ, ra tay khá tàn độc, đàn em cũng đông đảo. Nghe đồn hắn được Trương Gia đồng ý cho tách ra để mở địa bàn riêng. Nên về lý thuyết, đụng đến hắn là đụng đến Trương Gia.

-Trương Gia, là một trong Thất Gia?

Tuấn Mã gật đầu:

-Dạ, đúng đó Chị Hai, kèo này em thấy hết thơm rồi, Tám Keo chơi chiêu này hơi bị độc. Giờ mình có muốn "luộc" hắn cũng khó vì Thanh Sói đã đánh tiếng rồi.

Ngọc Phương mỉm cười, nhìn cái cách cô cười thản nhiên, vô tư lự đối với Tuấn Mã hệt như trông thấy tử thần đang ve vẩy lưỡi hái trước mặt, khiến hắn lạnh cả người, cô nói:

-Anh có thông tin gì của Thanh Sói không?

Tuấn Mã mau mắn mở điện thoại để trên bàn, hắn đưa đến gần rồi xoay màn hình cho cô xem.

-Chị Hai nhìn nè, đây là hình của hắn.

Ngọc Phương nhìn thấy một gã cao lớn, gương mặt vuông vức hình chữ điền với bộ râu kẽm trên mép đang hút thuốc.

Tuấn Mã vội nói tiếp:

-Thằng này thường hay ngồi ở quán bar Lộc Phát trên đường Hồng Lạc, mười bữa hết chín hắn và đám đàn em đều tụ tập ở đó.

Ngọc Phương khen hắn:



-Anh làm việc rất chu đáo.

Tuấn Mã hớn hở ra mặt.

-Em biết Chị Hai thế nào cũng hỏi bên chuẩn bị trước, còn thiếu sót nhiều lắm, Chị quá khen làm em phổng mũi.

Nói xong hắn cười hềnh hệch, lôi từ trong túi quần ra một bọc màu đen, mở ra trước mặt Ngọc Phương. Bên trong có ba cây kim châm dài hơn 20 centimet, đầu nhọn hoắc, đuôi có cán hình tròn nhỏ như nắp chai bia bị đập bẹp.

-Đồ của Chị dặn, thợ đã làm xong, ở phần đầu có phủ kim cương, cả cây kim đều được sơn chống phản xạ ánh sáng.

Ngọc Phương cầm lần lượt ba cây kim lên ngắm nghía, uốn nhẹ vài lần rồi đặt xuống bàn.

-Miễn cưỡng cũng có thể dùng được.

Tuấn Mã gãi đầu gãi tai:

-Chị thông cảm, em kiếm toàn thợ thứ dữ, mà hình như không ai làm được đúng ý Chị muốn.

Ngọc Phương bật cười:

-Như vậy cũng khá lắm rồi, anh đừng lo lắng mấy chuyện này quá. Tám Keo hẹn khi nào gặp tôi để bàn việc của Thanh Sói?

-Hắn hẹn tối ngày mai ạ.

Ngọc Phương gật đầu rồi đứng dậy, cầm lấy chiếc bọc có ba cây kim châm trên bàn bỏ vào túi áo.

-Bây giờ tôi về, anh nhớ cho anh em tập luyện đầy đủ.

Tuấn Mã vội vàng đứng dậy tiễn Ngọc Phương ra cửa, khi thấy cô vừa dợm bước ra khỏi cửa, hắn hỏi nhỏ:

-Vậy ngày mai có cần gọi thêm người để gặp Tám Keo và Thanh Sói không Chị?

Ngọc Phương dừng bước, ngoái đầu lại đáp:

-Không cần.

Tuấn Mã vã cả mồ hôi trán, hắn vội nói với cô:

-Bọn nó người đông thế mạnh, chỉ sợ chúng có ý định úp sọt mình, em nghĩ ít người quá không đủ, cẩn thận vẫn hơn chứ Chị...

Ngọc Phương nhướng mày nhìn hắn:

-Ý của tôi là không cần phải gặp bọn chúng thì cẩn thận để làm gì.



Nói xong cô thản nhiên bỏ đi, để mặc Tuấn Mã ở lại chẳng hiểu mô tê ất giáp gì.

Ngọc Phương không quay về nhà, cô đi thẳng lên công ty chú Phú. Quay qua quay lại với đống giấy tờ thủ tục góp vốn, sổ sách kế toán, lề lối phương hướng kinh doanh... đến hơn tám giờ tối mới xong. Đối với sức nắm bắt và lanh lợi của Ngọc Phương, chú Phú chỉ có thể tặc lưỡi khen thầm:

-"Bước vào được nhà họ Đặng quả nhiên không phải tầm thường."

Ngọc Phương tạm biệt mọi người, rồi đón taxi đi thẳng đến một cửa hàng thời trang gần đó, chọn một bộ váy đen gợi cảm và một bộ váy bình thường. Xong xuôi, cô gọi một chiếc taxi khác trực chỉ đến thẳng đường Hồng Lạc. Cô xuống xe ở đầu đường, đoạn đi bộ đến quán bar Lộc Phát.

Bên trong đầy những nam thanh nữ tú đang uống bia rượu, lắc lư theo tiếng nhạc chát chúa, đinh tai nhức óc. Ngọc Phương đảo mắt một vòng, toàn bộ những camera giám sát trong quán bar đã được cô phát hiện. Sở dĩ ban đầu Ngọc Phương nhận lời làm việc cho chú Phú cũng chỉ để luyện tập cách phát hiện và tránh né những camera trong các cao ốc văn phòng và tư gia sang trọng mà thôi, chứ cô nào có ham hố gì công ty của chú.

Ngọc Phương cẩn thận dùng các thanh niên đang nhún nhẩy kia để che chắn cho mình thoát khỏi tầm nhìn của những camera trong quán bar. Cô lẩn vào toilet, thay bộ váy gợi cảm, đoạn giấu hai bộ đồ của mình vào một góc khuất rồi đường hoàng bước ra ngoài.

Ngọc Phương đến quầy bar, gọi một ly rượu. Trong lúc chờ anh chàng bartender pha rượu, cô quan sát xung quanh. Đảo mắt chưa hết một vòng đã thấy gã Thanh Sói đang ngồi ở một góc xa sàn nhảy ở giữa quán bar. Ngồi cạnh gã là mấy tên đàn em đang khề khà nhấp rượu. Đến lúc người bartender đặt ly rượu trước mặt mình, Ngọc Phương chợt thấy bọn đàn em của Thanh Sói ùa ra sàn nhảy. Cô liền thanh toán tiền rượu, không quên bo cho anh chàng đó. Việc này cũng quá bình thường nên anh chàng cũng chẳng để ý lắm, nhận tiền, nở một nụ cười lấy lòng với khách là xong.

Cơ hội đã đến, xem ra không phải đợi lâu. Ngọc Phương cầm ly rượu đi thẳng đến chỗ Thanh Sói. Vừa chạm mặt hắn, cô liền mỉm cười, cúi người, ghé sát tai hắn hỏi:

-Đông quá, anh trai cho phép em ngồi cùng được không?

Thanh Sói vốn đã bị gương mặt xinh đẹp của cô thu hút, thêm lúc Ngọc Phương cúi người, chiếc váy gợi cảm xẻ từ cổ xuống, đưa hai bờ ngực căng mọng trắng ngần ra trước mắt hắn. Bao nhiêu cảnh giác phút chốc tan biến, gã vỗ vỗ xuống ghế, cười muốn toét cả miệng:

-Em cứ ngồi cạnh anh, lần đầu em đến quán này à.

Ngọc Phương gật đầu, ngồi xuống cạnh hắn. Hương thơm từ cơ thể của cô khiến cho Thanh Sói ngây ngất rạo rực. Ngọc Phương ghé sát tai hắn nói chuyện, giả vờ như tiếng nhạc lớn sợ hắn không nghe được cô nói gì:

-Lần đầu tiên em đến chỗ này.

-Anh là khách VIP ở đây, em ngồi cạnh anh bảo đảm vừa an toàn vừa được tiếp đón nồng hậu.- Thanh Sói cười hềnh hệch trả lời, đôi mắt vẫn dán chặt vào bộ ngực của cô.

Hắn ép sát vào người Ngọc Phương, một tay choàng qua vai cô. Ngọc Phương cứ để yên không nói gì, chỉ tủm tỉm cười rồi nhấp môi ly rượu. Mấy gã đàn em đang nhún nhảy ở giữa sàn ngó qua, thấy đại ca đang ôm ấp gái mới thì cười với nhau rồi quay mặt đi tiếp tục tận hưởng cuộc vui, tránh làm phiền đại ca.

Gã Thanh Sói nước bọt đã chảy ừng ực ở cổ, thấy choàng tay qua mà Ngọc Phương không nói gì, gã liền bạo dạn xoay người qua, kéo cô vào lòng mình. Đôi môi tham lam của gã chực chờ cắn lấy bờ môi gợi cảm của Ngọc Phương. Cô liền lấy tay đang cầm ly rượu của mình chặn vai hắn lại, e lệ cúi đầu nói lớn:

-Từ từ đã nè, anh này kỳ ghê.

Dù tiếng nhạc có lớn nhưng đám đàn em của Thanh Sói vẫn nghe được tiếng kêu của Ngọc Phương. Chúng cũng không dám quay lại nhìn, mất công đại ca mất hứng cho cả đám ăn đòn thì khổ.

Thanh Sói thấy cô bé chống cự cho có lệ thì càng nổi hứng, hắn chúi đầu xuống cố tìm lấy môi của Ngọc Phương. Đúng lúc này đột nhiên hắn thấy cánh tay không cầm rượu của cô xuất hiện một ngọn kim châm . Chưa kịp phản ứng lại, mũi kim đã đâm thẳng vào lỗ mũi của hắn. Ngọc Phương lấy cánh tay cầm ly rượu kéo đầu Thanh Sói xuống. Mũi kim châm lúc này đã đâm từ lỗ mũi, xuyên thủng sàn sọ thấu đến não của gã. Cô xoáy nhẹ chiếc kim hai vòng rồi rút ra, xô cái xác không hồn kia ngã chúi nhủi xuống ghế. Đoạn đứng dậy, nói lớn:

-Anh kỳ quá, em không chơi với anh nữa.

Dứt lời liền lấy hai tay bưng mặt chạy thẳng vào toilet. Những người xung quanh thấy sự việc chỉ khẽ cười khinh bỉ, ở chốn ăn chơi sa đoạ, chuyện này chỉ bình thường như cân đường hộp sữa. Mọi người và ngay cả đám đàn em của Thanh Sói cũng chỉ ngó qua một cái rồi tiếp tục chuyện của mình. Đến khi một tên nhìn lại, thấy đại ca mãi vẫn chưa ngồi dậy, hơn nữa còn giật giật như lên cơn kinh phong thì giật mình chạy ào đến. Đám còn lại cũng vội vã lao đến, nhưng gọi mãi Thanh Sói cũng không tỉnh lại, từ mũi hắn một dòng máu nhỏ chảy nhẹ ra. Bọn đàn em biết có chuyện chẳng lành, liền chia nhau ra, một tên gọi cấp cứu, những tên còn lại lập tức túa ra xung quanh, đứa chạy ra ngoài tìm, đứa chặn cửa không cho khách đi ra, đứa nhào vào toilet tìm kiếm... Nhưng tuyệt nhiên không ai thấy bóng dáng cô gái khi nãy ở đâu cả.

Chỉ một mũi kim, nhẹ nhàng đoạt mạng con sói già tên Thanh kia.
Chương trước Chương tiếp