Ngược Dòng Yêu Thương

Chương 51



"Người đang làm trời đang nhìn, sớm muộn chị cũng sẽ bị quả báo mà thôi "

" Haha cái miệng này của cô cũng gớm riết thiệt. Hèn chi có thể dụ dỗ được anh ấy" Trương Nhuệ đưa con dao trượt trượt trên làn da trắng mịn màng của Ý Hoan.

Đùng, một phát súng được bắn ra từ bên ngoài.

"Nhanh thật, anh ấy đến cứu mày kìa" Trương Nhuệ cũng không quá bất ngờ.

Dựa vào năng lực của anh thì việc tìm ra chỗ này là sớm muộn mà thôi.

Sau đó một đám người đạp cửa xông vào bên trong, dẫn đầu chính là Lam Phong trên tay anh còn cả có khẩu sung lc khi nãy.

"Tới rồi sao?" nhìn một đám người hùng hỗ trước mắt cô ta biết chắc chắn mình sẽ không thoát được.

" Thả cô ấy ra" ánh mắt của Lam Phong lúc này vô cùng sát khí.

" Không phải anh muốn thả là thả được đâu haha "

Từ lúc đám người này tràn vào thì Trương Nhuệ đã nhanh chân khống chế Ý Hoan lại, bên cạnh thì cũng chỉ còn vài tên thân cận mà cô ta thuê. Số còn lại thì đã chết dưới họng súng của Lam Phong rồi.

"Cô muốn gì?" anh bình tình trao đổi với cô ta.

Phải đảm bảo an toàn cho hai mẹ con Ý Hoan là trên hết.

" Muốn gì sao?"

"Quá trễ rồi"

"Lúc trước em tìm đủ mọi cách chỉ để muốn ở bên anh, nhưng mà lần này đến lần khác đều bị anh nhất mực cự tuyệt. Chỉ vì cô ta. " Trương Nhuệ thể hiện sự phẫn nộ của mình kề sát dao vào cổ của Ý Hoan làm cho cổ cô bắt đầu chảy máu ra.

" Thả cô ấy ra, tôi sẽ tha cho cô một mạng" Lam Phong đang từng bước muốn tiến lại gần.

"Đứng yên ở đó, anh còn dám bước tới thì tôi sẽ kết liễu cô ta ngay" cô ta hung hăng dí cây dao vào sát cổ Ý Hoan hơn.



" Tha cho tôi sao... nực cười, chỉ có trẻ con mới tin lời của anh" cô ta đau khổ.

" Anh luôn luôn vì cô ta mà cự tuyệt tôi, còn đẩy tôi vào vũng bùn như ngày hôm nay"

"Đó là cô tự làm tự chịu, mù quáng yêu đương mà thôi " lúc này Y Hoan mới lên tiếng.

Cô nén đi sự đau đớn ở vết thương ngay cổ.

"Câm miệng, mày không có quyền nói chuyện" Trương Nhuệ nắm lấy tóc cô giựt ngược ra phía sau.

" Hoan..." Lam Phong hét lên sợ Trương Nhuệ sẽ thật sự ra tay với cô.

" Anh đúng là si tình 8 năm rồi vẫn một mực bảo vệ cô ta "Trương Nhuệ biết từ đầu đến cuối người anh thích chỉ có một người mà thôi.

Nhưng giờ phút này cô ta không thể quay đầu được nữa.

" 8 năm trước chỉ vì tôi đổ oan cho cô ta mà anh đã trả thù tôi một cách không hề có lương tâm. Đuổi tôi khỏi trường học, còn phong sát tôi ở tất cả mọi nơi làm tôi trốn chui trốn nhũi như một con chó "'

"Bây giờ thì lại diễn cảnh thâm tình anh anh em em cho tôi xem "

Tinh thần cô ta đã bắt đầu không ổn định.

"Tôi mới nhớ ra, hình như hôm qua cô đi khám thai đúng không!" rồi cô ta di chuyển tầm nhìn xuống cái bụng đang nhô lên kia của Ý Hoan.

"Cô muốn làm gì?" linh cảm của một người mẹ báo cho cô biết sẽ có chuyện chẳng lành.

"Làm gì..." Trương Nhuệ lấy một cái cây trong tay của thuộc hạ mình cầm lên.

Giơ cao cái cây lên đánh một cái bụp thật mạnh vào bụng Ý Hoan.

" Không..." Lam Phong bất chấp tất cả chạy lại chỗ Y Hoan vừa mới nằm xuống.

Cũng cùng lúc Trương Nhuệ đánh Ý Hoan thì thuộc hạ của Lam Phong cũng nhanh chóng xông vào từ phía sau bắn cô ta một phát vào bã vai, rồi khống chế cô ta lại.



Mấy tên đàn em của cô ta thì bị bắn chết ngay tại chỗ.

"Hoan, mở mắt ra nhìn anh đi" Lam Phong run rẩy ôm cô vào lòng.

" Phong... em đau quá... con em..." Ý Hoan thật sự rất đau.

Bên dưới máu của cô cũng bắt đầu chảy ra.

Lam Phong một thân dính máu bế cô lên gấp gáp đi đến bệnh viện.

"Em và con sẽ không sao đâu" Lam Phong ôm cô trong lòng khóc nức nở.

"Xin em hãy cố gắng lên. Anh không thể mất em được" cho dù phải đánh đổi tất cả để đổi lấy cô anh cũng bằng lòng.

Ý Hoan nằm trong lòng anh đã ngất xĩu từ lâu vì cơn đau nên cô không biết được người đàn ông này vì cô mà đau lòng như thế nào.

Trên đời này Lam Phong chỉ sợ duy nhất một mình cô mà thôi. 8 năm trước cũng vậy mà 8 năm sau lại càng sợ hơn.

Nếu có hối hận thì anh hối hận nhất đó là đã lãng phí 8 năm trời để được ở bên cạnh cô. Để rồi giờ đây khi hai người vừa mới bên nhau và đón thêm thành viên mới thì anh lại sợ cô sẽ bỏ rơi anh một mình mà đi mất.

Vừa đến cổng bệnh viện thì đã có y tá và bác sĩ đứng đợi sẵn, Lam Phong bế Y Hoan đặt cô lên giường bệnh rồi bác sĩ đẩy thẳng vào phòng cấp cứu.

Lúc này cả hai nhà Lam và Y mới tới nơi, liền chạy vào thì thấy anh ngồi một mình trước cửa phòng cấp cứu lạnh lẽo.

Một thân toàn là máu.

"Phong, con bé sao rồi? Sao lại thành ra như vậy hả?" mẹ Ý và mẹ Lam đều sốt ruột hỏi anh.

" Là tại con, là con không bảo vệ tốt cô ấy" anh ôm mặt khóc nức nỡ.

Huy Thành ngồi kế bên anh, ai cũng đều lo lắng cho cô nhưng giờ phút này Lam Phong lại là người yếu đuối nhất.

" Không sao đâu, con bé sẽ bình an thôi" ba Ý đi lại an ủi anh.
Chương trước Chương tiếp