Ngược Hóa Đau Thương
Chương 7: Người hầu
Làm việc ở trong nhà kính hay là làm vườn thì rất là nóng nực, nhưng mà Ý Lan đã quá quen thuộc rồi .Bởi vì trước kia cô cũng đã từng làm qua mấy công việc này ,cho nên cô cũng không cảm thấy quá mệt .
Tầm 3 giờ cô đi vào trong nhà để đi vào trong đi toilet thì có mấy ánh mắt nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, nhưng mà cô cũng không quan tâm đến bọn họ nữa ,ai có nói gì thì nói .Bây giờ cô chỉ quan tâm đến cuộc sống của chính mình mà thôi,suốt 6 năm qua cô đã nghe rất nhiều lời bàn tán rồi, vậy cho nên lần này nghe thêm thì cũng không có chuyện gì đáng ngại cho lắm .
Lát sau cô đi ra thì gặp được bác quản gia , vào thời điểm 6 năm trước cô cũng đã từng đến đây chơi cho nên ông ấy luôn xem cô là con gái ở trong nhà vậy .
"' Ý Lan cháu có mệt lắm không.."
" Dạ cháu không có mệt "
" Ừm có khó khăn gì thì cháu cứ nói với bác "
" Dạ được "
Ý Lan gật đầu đồng ý rồi cũng đi ra ngoài vườn ,thật sự mà nói thì cho dù có mệt thì cô cũng không muốn nói ra đâu .Bao nhiêu đây cũng không có nhầm nhò gì so với sự cực khổ mà cô đã trải qua ,bởi vì cô đã quá quen thuộc rồi .Có lẽ cô phải cảm ơn anh ấy vì đã cứu cô khỏi cái quán bar kia ,cho dù có chết thì cô cũng không muốn phải làm cái nghề đó .
Nhưng mà tránh vỏ dưa thì lại gặp được vỏ dừa , nhưng mà sợ với công việc làm vườn như thế này thì cô cũng thấy nó tốt hơn trăm ngàn lần .
Mọi người ở đây làm việc cho đến 5 giờ thì cũng được nghỉ ngơi ,nhưng mà Ý Lan còn phải đi vào trong làm công việc nhà và nấu ăn theo yêu cầu của chủ nhà nữa .Và người chủ nhà đó chính là Chu Hạo Thiên cho nên cô không thể từ chối được ..
Sau khi nấu ăn xong xuôi thì Ý Lan đi hút bụi rồi lao cầu thang ,căn nhà này rộng như thế không biết là 5 người làm một lượt thì có xong hay không nữa .Làm đến 8 giờ tối thì cô đã mệt rã người ra rồi, nhưng mà vẫn không dám trốn việc .Bởi vì bà Dương Nghêu đã từng nói nếu cô mà trốn việc thì sẽ bị bán lại quán bar một lần nữa ,một khi mà cô đã thoát khỏi nơi đó thì cô cũng không muốn quay lại dù chỉ là một lần đâu .
" Làm nhanh lên đi ,cứ lề mà lề mề .."_ An Tuyết Giao là người làm lâu năm ở đây ,cô ta rất thích cậu chủ của nhà này cho nên chỉ cần người nào mà có liên quan đến Hạo Thiên thì cô ta điều ghét ra mặt .
" Tôi đang làm mà "
" Tôn Ý Lan cô đúng là không có mặt mũi mà ,ba cô đã giết cha mẹ của anh ấy ,vậy mà bây giờ lại dám dát cái mặt đến đây làm việc,cô có liêm sỉ hay không vậy .." _ Tuyết Giao vừa nói xong thì liền trừng mắt nhìn Ý Lan ..
" Chuyện này là của gia đình tôi không có liên quan đến cô ,với lại cô lấy tư cách gì mà xem vào chuyện này .Bộ cô là người thân quen có mối quan hệ bà con với anh ấy à .."
" Cô .."
" Hừ , được lắm .Để tôi xem những ngày sắp tới cô sẽ sống ở đây như thế nào .. "
Cô ta tức quá không cãi lại được cho nên cũng đành lên tiếng hăm doạ mà thôi, rồi sau đó thì cũng đi xuống nhà .Còn Ý Lan thì vẫn đứng ở trên lầu ,tay thì cầm khăn lao cầu thang .
Hình như cái cô gái đó thích Hạo Thiên thì phải, nếu không thích anh ấy thì cô ta sẽ không xen vào chuyện này đâu .
Mà nói ra cũng đúng ,anh ấy đẹp trai con nhà giàu thì đương nhiên sẽ có nhiều người để ý rồi .
Không biết là ngày tháng sau này cô sẽ sống như thế nào nữa ,e là đến cháo cũng không có mà ăn mà chứ nói gì là cơm ngày ba bữa sống sót qua ngày .
" Thôi, thôi đừng suy nghĩ nữa ..'"
Ý Lan không suy nghĩ nữa và thay vào đó là cô bắt đầu làm việc cho xong . Chỉ cần ráng một chút nữa thì công việc của cô đã hoàn thành rồi .
Sau khi làm xong thì cô cũng đi về phòng của mình tắm rửa , phòng của cô được bác quản gia sắp xếp chung tầng với Hạo Thiên .Còn mấy người làm kia thì ở chung một khu với nhau , cô thấy mình ở như vậy thì có quá khoa trương hay không . Nhưng mà phận là người làm cho nên cô cũng không thể lên tiếng được mà chỉ biết chấp nhận mà thôi .
Căn phòng này nằm ở cuối dãy của lầu bốn , hình như là một căn phòng đã bỏ trống lâu năm và cũng có một chút bụi . Nhưng mà không sao ,bây giờ cô đã chỗ ở rồi, chỉ cần một lát nữa quét dọn lại là có thể ở được rồi .
Quần áo của cô cũng không có nhiều lắm ,cô chỉ có mấy bộ mà thôi,mỹ phẩm cũng không có cho nên cũng không cần phòng rộng rãi làm gì .Thứ mà cô cần chỉ là một chỗ ở đủ ngủ là được .
Sau khi quét dọn xong thì cô liền đu vài trong toilet tắm rửa cho sạch sẽ , tắm rửa xong thì Ý Lan cảm thấy cả người rất thoải mái và tràn đầy sức sống . Nhưng mà bây giờ cô còn phải đi xuống dưới nhà đợi anh ấy về nữa , bác quản gia có căn dặn là mỗi ngày cô điều phải chờ cửa anh về nhà .Nếu mà Hạo Thiên không về nhà thì cô cũng không được về phòng,vừa nghĩ đến cái cảnh mỗi ngày anh ấy đến nửa đêm thì mới chịu về nhà thì co lại thở dài một cái não nề .
" Ọt. .ọt. ." _ Đúng lúc này bụng của Ý Lan lại kêu lên ,cô đã đói bụng rồi .
Cô đói bụng rồi,từ sáng đến giờ cô chỉ mới ăn có một bữa cơm mà thôi cho nên bây giờ lại đói bụng nữa rồi . Thôi thì bây giờ đi xuống nhà hỏi bác quản gia thử xem là có cơm hay không, buổi chiều người làm sau khi làm xong việc thì đã ăn cơm hết rồi, nhưng mà cô làm đến tận 10 giờ thì mới xong cho nên giờ này vẫn chưa được ăn cơm. .
Ý Lan lao tóc xong xuôi thì cô liền đi xuống nhà tìm thức ăn để ăn, nhưng mà trên bàn là đồ ăn của Hạo Thiên chứ không phải của cô .Bây giờ lại không thấy bác quản gia đâu cả cho nên cô đành ra phòng khách ngồi chờ mà thôi,chứ lỡ như cô mà dùng đến thức ăn của anh thì thế nào cũng bị anh ấy trách phạt cho mà xem .
Tầm 3 giờ cô đi vào trong nhà để đi vào trong đi toilet thì có mấy ánh mắt nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, nhưng mà cô cũng không quan tâm đến bọn họ nữa ,ai có nói gì thì nói .Bây giờ cô chỉ quan tâm đến cuộc sống của chính mình mà thôi,suốt 6 năm qua cô đã nghe rất nhiều lời bàn tán rồi, vậy cho nên lần này nghe thêm thì cũng không có chuyện gì đáng ngại cho lắm .
Lát sau cô đi ra thì gặp được bác quản gia , vào thời điểm 6 năm trước cô cũng đã từng đến đây chơi cho nên ông ấy luôn xem cô là con gái ở trong nhà vậy .
"' Ý Lan cháu có mệt lắm không.."
" Dạ cháu không có mệt "
" Ừm có khó khăn gì thì cháu cứ nói với bác "
" Dạ được "
Ý Lan gật đầu đồng ý rồi cũng đi ra ngoài vườn ,thật sự mà nói thì cho dù có mệt thì cô cũng không muốn nói ra đâu .Bao nhiêu đây cũng không có nhầm nhò gì so với sự cực khổ mà cô đã trải qua ,bởi vì cô đã quá quen thuộc rồi .Có lẽ cô phải cảm ơn anh ấy vì đã cứu cô khỏi cái quán bar kia ,cho dù có chết thì cô cũng không muốn phải làm cái nghề đó .
Nhưng mà tránh vỏ dưa thì lại gặp được vỏ dừa , nhưng mà sợ với công việc làm vườn như thế này thì cô cũng thấy nó tốt hơn trăm ngàn lần .
Mọi người ở đây làm việc cho đến 5 giờ thì cũng được nghỉ ngơi ,nhưng mà Ý Lan còn phải đi vào trong làm công việc nhà và nấu ăn theo yêu cầu của chủ nhà nữa .Và người chủ nhà đó chính là Chu Hạo Thiên cho nên cô không thể từ chối được ..
Sau khi nấu ăn xong xuôi thì Ý Lan đi hút bụi rồi lao cầu thang ,căn nhà này rộng như thế không biết là 5 người làm một lượt thì có xong hay không nữa .Làm đến 8 giờ tối thì cô đã mệt rã người ra rồi, nhưng mà vẫn không dám trốn việc .Bởi vì bà Dương Nghêu đã từng nói nếu cô mà trốn việc thì sẽ bị bán lại quán bar một lần nữa ,một khi mà cô đã thoát khỏi nơi đó thì cô cũng không muốn quay lại dù chỉ là một lần đâu .
" Làm nhanh lên đi ,cứ lề mà lề mề .."_ An Tuyết Giao là người làm lâu năm ở đây ,cô ta rất thích cậu chủ của nhà này cho nên chỉ cần người nào mà có liên quan đến Hạo Thiên thì cô ta điều ghét ra mặt .
" Tôi đang làm mà "
" Tôn Ý Lan cô đúng là không có mặt mũi mà ,ba cô đã giết cha mẹ của anh ấy ,vậy mà bây giờ lại dám dát cái mặt đến đây làm việc,cô có liêm sỉ hay không vậy .." _ Tuyết Giao vừa nói xong thì liền trừng mắt nhìn Ý Lan ..
" Chuyện này là của gia đình tôi không có liên quan đến cô ,với lại cô lấy tư cách gì mà xem vào chuyện này .Bộ cô là người thân quen có mối quan hệ bà con với anh ấy à .."
" Cô .."
" Hừ , được lắm .Để tôi xem những ngày sắp tới cô sẽ sống ở đây như thế nào .. "
Cô ta tức quá không cãi lại được cho nên cũng đành lên tiếng hăm doạ mà thôi, rồi sau đó thì cũng đi xuống nhà .Còn Ý Lan thì vẫn đứng ở trên lầu ,tay thì cầm khăn lao cầu thang .
Hình như cái cô gái đó thích Hạo Thiên thì phải, nếu không thích anh ấy thì cô ta sẽ không xen vào chuyện này đâu .
Mà nói ra cũng đúng ,anh ấy đẹp trai con nhà giàu thì đương nhiên sẽ có nhiều người để ý rồi .
Không biết là ngày tháng sau này cô sẽ sống như thế nào nữa ,e là đến cháo cũng không có mà ăn mà chứ nói gì là cơm ngày ba bữa sống sót qua ngày .
" Thôi, thôi đừng suy nghĩ nữa ..'"
Ý Lan không suy nghĩ nữa và thay vào đó là cô bắt đầu làm việc cho xong . Chỉ cần ráng một chút nữa thì công việc của cô đã hoàn thành rồi .
Sau khi làm xong thì cô cũng đi về phòng của mình tắm rửa , phòng của cô được bác quản gia sắp xếp chung tầng với Hạo Thiên .Còn mấy người làm kia thì ở chung một khu với nhau , cô thấy mình ở như vậy thì có quá khoa trương hay không . Nhưng mà phận là người làm cho nên cô cũng không thể lên tiếng được mà chỉ biết chấp nhận mà thôi .
Căn phòng này nằm ở cuối dãy của lầu bốn , hình như là một căn phòng đã bỏ trống lâu năm và cũng có một chút bụi . Nhưng mà không sao ,bây giờ cô đã chỗ ở rồi, chỉ cần một lát nữa quét dọn lại là có thể ở được rồi .
Quần áo của cô cũng không có nhiều lắm ,cô chỉ có mấy bộ mà thôi,mỹ phẩm cũng không có cho nên cũng không cần phòng rộng rãi làm gì .Thứ mà cô cần chỉ là một chỗ ở đủ ngủ là được .
Sau khi quét dọn xong thì cô liền đu vài trong toilet tắm rửa cho sạch sẽ , tắm rửa xong thì Ý Lan cảm thấy cả người rất thoải mái và tràn đầy sức sống . Nhưng mà bây giờ cô còn phải đi xuống dưới nhà đợi anh ấy về nữa , bác quản gia có căn dặn là mỗi ngày cô điều phải chờ cửa anh về nhà .Nếu mà Hạo Thiên không về nhà thì cô cũng không được về phòng,vừa nghĩ đến cái cảnh mỗi ngày anh ấy đến nửa đêm thì mới chịu về nhà thì co lại thở dài một cái não nề .
" Ọt. .ọt. ." _ Đúng lúc này bụng của Ý Lan lại kêu lên ,cô đã đói bụng rồi .
Cô đói bụng rồi,từ sáng đến giờ cô chỉ mới ăn có một bữa cơm mà thôi cho nên bây giờ lại đói bụng nữa rồi . Thôi thì bây giờ đi xuống nhà hỏi bác quản gia thử xem là có cơm hay không, buổi chiều người làm sau khi làm xong việc thì đã ăn cơm hết rồi, nhưng mà cô làm đến tận 10 giờ thì mới xong cho nên giờ này vẫn chưa được ăn cơm. .
Ý Lan lao tóc xong xuôi thì cô liền đi xuống nhà tìm thức ăn để ăn, nhưng mà trên bàn là đồ ăn của Hạo Thiên chứ không phải của cô .Bây giờ lại không thấy bác quản gia đâu cả cho nên cô đành ra phòng khách ngồi chờ mà thôi,chứ lỡ như cô mà dùng đến thức ăn của anh thì thế nào cũng bị anh ấy trách phạt cho mà xem .
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương