Ngược Hóa Đau Thương
Chương 88: Luôn bảo vệ em
Ngày hôm nay cô phải chết ở đây thật sao ? Nếu hỏi muốn không thì cô không muốn chết ,còn cô của cô nữa .Cô chưa sinh nó ra thì làm sao có thể chết được chứ .
"Nói nhiều quá đi ,dù sao thì nhà mày cũng chết hết rồi.Bây giờ mày chết luôn đi cho đủ thành viên .."
" Tăng Đình Đình cô định đưa tôi đi đâu hả. "
" Đương nhiên là đi chết rồi "
Tăng Đình Đình kéo Y Lan lại vách núi ,thác nước đang chảy rất là mạnh ,dường như nó giống như lốc xoáy vậy .
" Mau đi chết đi.."
"Á...a.."
"Á. .cứu.."
Cũng may là cô bám lại kịp,bàn tay bám lại mấy cục đá lớn ở trên .
" Tôn Ý Lan buông tay ra ,đi chết đi .."
" Không... không.. tôi không muốn chết đâu.."
"A Lan..."_
'_ Hạo Thiên hét lớn tên cô .
Tăng Đình Đình lúc này có chút hoảng sợ,cô không nghĩ là anh lại xuất hiện ở đây. Không được, không ai được cứu Tôn Ý Lan hết .
Sau đó cô liền cầm súng bắn vào chân của anh 1 phát, Hạo Thiên sau đó liền ngã quy xuống đất ,máu văng ra tứ tung .
" Đình Đình em đừng sai càng thêm sai nữa .."_ Chân Vĩnh lên tiếng can ngăn .
Trong lúc đó thì Hồ Chí liền đi lại kéo Y Lan lên nhưng anh vẫn kéo không được .Qua mấy phút sau thì Hạo Thiên cũng đứng dậy được,anh không thể để cho vợ của anh chết được,nếu không anh sẽ hận chính mình đến chết .
" Phu nhân cô cố lên .."
" Tôi không còn sức nữa .." _ Giọng nói của cô vô cùng yếu ớt ,cô đang khóc giữa lần ranh của sự sinh tử .
"A Lan em cố lên một chút. "
"Hạo Thiên.."
"Em ..em không có sức.."
Vẫn kéo lên không được,ở đây thì không có dây thừng .Cho nên anh liền cởi áo ra rồi đưa cho cô bám chặt vào, nhưng càng lúc càng không ổn thì phải ..
" Lan Lan cố lên được không em '"''
"Em cầm hai tay đi em."
" Nhưng mà còn con."
" Mạng sống của em quan trọng hơn ,nghe lời anh con sẽ không sao đâu .Em đừng quá lo lắng .."
Hơn 5 phút sau thì Y Lan cũng được kéo lên , cũng may là cô không sao hết chỉ có trày trụa ở ngoài da một chút mà thôi ..
"May quá em không sao."_ Thế là hai người liền ôm nhau ..
"Em sợ quá anh à.."
"Ngoan ,đã có anh ở đây rồi.."
" Sếp ,anh bị thương rồi "
'_ Hồ Chí thấy chân của anh chảy máu nhiều quá thì có chút lo lắng .
" Không sao đâu ,tôi ổn mà ".
" Anh bị bắn ở chân rồi"
"Không sao đâu ,chúng ta cần ra khỏi đây trước'''
***&&&
Trong lúc này thì Chân Vĩnh vẫn còn khuyên Đình Đình, nhưng cô ta lại không hề khuất phục .
"Đình Đình bỏ súng xuống đi, chẳng phải em còn có anh sao..."
"Không,em hết đường rồi.."
"Tăng Đình Đình cô điên đủ chưa hả .Sau lúc nào cũng gây chuyện hết hả..."_ anh gằn giọng lên rồi đi về phía của cô ta .
" Chu Hạo Thiên sau anh lại cứu nó chứ ,mấy người ai cũng bênh nó hết..."
Không cam tâm ,cô chẳng thể nào cam tâm được .Tôn Ý Lan lúc nào cũng được Hạo Thiên bảo vệ hết ,lần trước cũng vậy và lần này cũng như thế .
"Á mày đi chết đi Tôn Ý Lan."
Lần này anh lại đẩy Ý Lan qua một bên rồi ăn trọn phát súng ,cả người cứ thế mà ngã xuống. Nhưng do anh đứng gần vách đá cho nên cứ thế mà rơi xuống dưới ..
"Á..."
" Hạo Thiên.."
' " Sếp.'"
" Hạo Thiên à ,xin anh đấy.."
Tăng Đình Đình cô lại không ngờ Hạo Thiên lại hy sinh tính mạng của mình như thế ,anh ấy lại đỡ đạn cho Tôn Ý
Lan .
Lúc này đây cô ta cũng ngã gục dưới đất luôn, cuối cùng thì cũng chịu đầu hàng. Đến cuối cùng thứ cô nhận lại là gì chứ ,là sự chấp niệm của 1 người đàn ông sao ..
Rất nhanh sau đó cảnh sát cũng đến,họ đưa Tăng Đình Đình về đồn rồi cũng phái người đi xuống vách núi tìm người .Địa hình khá là hiểm trở cho nên việc tìm kiếm rất là khó khăn ..
Ý Lan ngồi đó đến tối nhưng vẫn chưa có tin tức nào của anh hết ,cô khóc hết nước mắt nhưng chẳng thay đổi được cái gì cả. .
Sau đó thì Hồ Chí liền đưa cô về nhà ,cô vô cùng thất thần và khó chịu. Đến cuối cùng thì anh vẫn luôn bảo vệ cô ,lần nào cũng như vậy .Cô sợ Hạo Thiên không qua khỏi,anh ấy trúng hai viên đạn đã vậy còn rơi tự do xuống dưới nữa .Càng nghĩ thì Ý Lan lại càng đau lòng ,khi mà về đến nhà thì cô cứ nhốt mình ở trong phòng mãi như thế.
Ngồi ở dưới đất cô chỉ biết khóc mà thôi,qua mấy tuần sau thấy cô không ăn không uống thì quản gia có mời bác sĩ đến khám cho cô .Và kết quả là cô có dấu hiệu trầm cảm ,cô cũng sắp sinh rồi mà với tình hình hiện tại thì không ốn một chút nào cả
"Nói nhiều quá đi ,dù sao thì nhà mày cũng chết hết rồi.Bây giờ mày chết luôn đi cho đủ thành viên .."
" Tăng Đình Đình cô định đưa tôi đi đâu hả. "
" Đương nhiên là đi chết rồi "
Tăng Đình Đình kéo Y Lan lại vách núi ,thác nước đang chảy rất là mạnh ,dường như nó giống như lốc xoáy vậy .
" Mau đi chết đi.."
"Á...a.."
"Á. .cứu.."
Cũng may là cô bám lại kịp,bàn tay bám lại mấy cục đá lớn ở trên .
" Tôn Ý Lan buông tay ra ,đi chết đi .."
" Không... không.. tôi không muốn chết đâu.."
"A Lan..."_
'_ Hạo Thiên hét lớn tên cô .
Tăng Đình Đình lúc này có chút hoảng sợ,cô không nghĩ là anh lại xuất hiện ở đây. Không được, không ai được cứu Tôn Ý Lan hết .
Sau đó cô liền cầm súng bắn vào chân của anh 1 phát, Hạo Thiên sau đó liền ngã quy xuống đất ,máu văng ra tứ tung .
" Đình Đình em đừng sai càng thêm sai nữa .."_ Chân Vĩnh lên tiếng can ngăn .
Trong lúc đó thì Hồ Chí liền đi lại kéo Y Lan lên nhưng anh vẫn kéo không được .Qua mấy phút sau thì Hạo Thiên cũng đứng dậy được,anh không thể để cho vợ của anh chết được,nếu không anh sẽ hận chính mình đến chết .
" Phu nhân cô cố lên .."
" Tôi không còn sức nữa .." _ Giọng nói của cô vô cùng yếu ớt ,cô đang khóc giữa lần ranh của sự sinh tử .
"A Lan em cố lên một chút. "
"Hạo Thiên.."
"Em ..em không có sức.."
Vẫn kéo lên không được,ở đây thì không có dây thừng .Cho nên anh liền cởi áo ra rồi đưa cho cô bám chặt vào, nhưng càng lúc càng không ổn thì phải ..
" Lan Lan cố lên được không em '"''
"Em cầm hai tay đi em."
" Nhưng mà còn con."
" Mạng sống của em quan trọng hơn ,nghe lời anh con sẽ không sao đâu .Em đừng quá lo lắng .."
Hơn 5 phút sau thì Y Lan cũng được kéo lên , cũng may là cô không sao hết chỉ có trày trụa ở ngoài da một chút mà thôi ..
"May quá em không sao."_ Thế là hai người liền ôm nhau ..
"Em sợ quá anh à.."
"Ngoan ,đã có anh ở đây rồi.."
" Sếp ,anh bị thương rồi "
'_ Hồ Chí thấy chân của anh chảy máu nhiều quá thì có chút lo lắng .
" Không sao đâu ,tôi ổn mà ".
" Anh bị bắn ở chân rồi"
"Không sao đâu ,chúng ta cần ra khỏi đây trước'''
***&&&
Trong lúc này thì Chân Vĩnh vẫn còn khuyên Đình Đình, nhưng cô ta lại không hề khuất phục .
"Đình Đình bỏ súng xuống đi, chẳng phải em còn có anh sao..."
"Không,em hết đường rồi.."
"Tăng Đình Đình cô điên đủ chưa hả .Sau lúc nào cũng gây chuyện hết hả..."_ anh gằn giọng lên rồi đi về phía của cô ta .
" Chu Hạo Thiên sau anh lại cứu nó chứ ,mấy người ai cũng bênh nó hết..."
Không cam tâm ,cô chẳng thể nào cam tâm được .Tôn Ý Lan lúc nào cũng được Hạo Thiên bảo vệ hết ,lần trước cũng vậy và lần này cũng như thế .
"Á mày đi chết đi Tôn Ý Lan."
Lần này anh lại đẩy Ý Lan qua một bên rồi ăn trọn phát súng ,cả người cứ thế mà ngã xuống. Nhưng do anh đứng gần vách đá cho nên cứ thế mà rơi xuống dưới ..
"Á..."
" Hạo Thiên.."
' " Sếp.'"
" Hạo Thiên à ,xin anh đấy.."
Tăng Đình Đình cô lại không ngờ Hạo Thiên lại hy sinh tính mạng của mình như thế ,anh ấy lại đỡ đạn cho Tôn Ý
Lan .
Lúc này đây cô ta cũng ngã gục dưới đất luôn, cuối cùng thì cũng chịu đầu hàng. Đến cuối cùng thứ cô nhận lại là gì chứ ,là sự chấp niệm của 1 người đàn ông sao ..
Rất nhanh sau đó cảnh sát cũng đến,họ đưa Tăng Đình Đình về đồn rồi cũng phái người đi xuống vách núi tìm người .Địa hình khá là hiểm trở cho nên việc tìm kiếm rất là khó khăn ..
Ý Lan ngồi đó đến tối nhưng vẫn chưa có tin tức nào của anh hết ,cô khóc hết nước mắt nhưng chẳng thay đổi được cái gì cả. .
Sau đó thì Hồ Chí liền đưa cô về nhà ,cô vô cùng thất thần và khó chịu. Đến cuối cùng thì anh vẫn luôn bảo vệ cô ,lần nào cũng như vậy .Cô sợ Hạo Thiên không qua khỏi,anh ấy trúng hai viên đạn đã vậy còn rơi tự do xuống dưới nữa .Càng nghĩ thì Ý Lan lại càng đau lòng ,khi mà về đến nhà thì cô cứ nhốt mình ở trong phòng mãi như thế.
Ngồi ở dưới đất cô chỉ biết khóc mà thôi,qua mấy tuần sau thấy cô không ăn không uống thì quản gia có mời bác sĩ đến khám cho cô .Và kết quả là cô có dấu hiệu trầm cảm ,cô cũng sắp sinh rồi mà với tình hình hiện tại thì không ốn một chút nào cả
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương