Người Ấy Mang Đến Áng Mây Và Bầu Trời
Chương 18
"Trước đây tôi từng thích một người, đơn giản vì cô ấy đáng yêu, giống như một cái đuôi nhỏ theo sau tôi vậy. Thỉnh thoảng, tôi sẽ trêu chọc cô ấy. Nhưng tôi biết cô ấy chỉ coi tôi là bạn bè thân thiết".
Giọng nam lạ lẫm phát ra từ trong phòng Bạch Thanh Nghị. Diệp Tư Duệ vừa thay bộ đồ khác chuẩn bị đi ngủ, nhưng lại bị những tiếng êm ái kia làm chú ý.
Phòng cô và phòng anh chỉ cách nhau một bức tường, mà còn không phải phòng cách âm, vì thế nếu phòng bên cạnh có tiếng động gì lớn cũng có thể nghe thấy.
Phòng anh không đóng cửa. Vậy nên tiếng mới thoát ra ngoài to như vậy.
Cô nhẹ nhàng ngó vào phòng, lại thấy anh đang ngồi ở bàn.
Hình như... anh ngủ quên rồi.
Cô bước chầm chậm vào trong. Màn hình điện thoại vẫn sáng, còn đang phát radio. Cô không ngờ là anh cũng nghe radio nữa.
Đây cũng là chương trình radio mà cô yêu thích.
"Từ cái thích, tôi bắt đầu cảm giác mỗi khi nhìn thấy cô ấy, tim tôi như hẫng mất một nhịp. Kỳ lạ thật!".
Cô khẽ mỉm cười. Anh cũng nghe cái này sao?
"Rồi một ngày, tôi phát hiện ra "cái đuôi nhỏ" kia không đi theo sau tôi nữa. Dần dần tôi trở nên bất an. Nhưng cho đến khi tôi biết vì sao cô ấy không còn đi cùng tôi, thì dường như tôi đã chết lặng.
Cô ấy có bạn trai rồi.
Cũng không có gì lạ. Từ trước đến nay, chúng tôi chỉ là bạn, ít nhất là đối với cô ấy.
Nếu bạn hỏi tôi có tiếc nuối không, chắc chắn là có.
Nhưng tôi vẫn nguyện đứng lặng lẽ ở một góc khuất nào đó, để nhìn cô ấy hạnh phúc trong vòng tay của một người khác.
Tôi không hối hận".
Diệp Tư Duệ bất chợt cảm thấy có gì là lạ rất khó tả. Cô quay sang nhìn anh, giơ tay định lay anh dậy, nhưng cuối cùng lại hạ tay xuống, tắt điện thoại đi, rồi lôi luôn chiếc chăn trên giường đắp lên cho anh.
Cô không tàn nhẫn gọi chủ nhà dậy.
Xong xuôi, Diệp Tư Duệ tắt điện, rồi nhẹ nhàng đóng cửa, cũng không để ý đến tai anh có chút đỏ.
...
Mặt trời chiếu qua của sổ. Diệp Tư Duệ lúc bấy giờ mới bắt đầu cựa mình vươn vai. Buồn ngủ quá!
Cô làm vệ sinh cá nhân xong rồi xuống dưới nhà, nhưng mọi thứ lại yên ắng.
À, Uông Thụy Liễu chưa về, còn Bạch Thanh Nghị thì đã đi làm rồi.
Diệp Tư Duệ đi vào bếp muốn tìm đồ ăn, lại phát hiện có sẵn đồ ăn trên bàn đè lên một mẩu giấy nhỏ.
"Đồ ăn sáng, nguội thì đi hâm nóng lại rồi ăn".
Cô cầm lên đọc, rồi lật sang mặt sau xem có gì không. Nhưng không có gì cả.
"Đúng là một con người kỳ quặc mà!", cô thở mạnh một hơi.
Hôm qua cô có đi mua đại một chiếc điện thoại mới, tiện thể chọn sim điện thoại. Mấy bữa nay trở về mà không liên lạc gì với mọi người, cô sợ mọi người lo lắng.
Cô nhấn một dãy số điện thoại rồi nhấn gọi.
Nhưng không có ai bắt máy.
Cô lại nhấn gọi lần nữa nhưng vẫn vậy.
Lần thứ ba, thứ tư...
Diệp Tư Duệ đoán có lẽ là do số lạ nên không bắt máy, vì vậy mà kiên nhẫn nhấn thêm lần nữa.
Chuông đã kêu ba lần rồi nhưng vẫn không có ai bắt máy. Diệp Tư Duệ cảm thấy hay là bỏ đi, không gọi nữa.
"Salve! Ci conosciamo?". (Xin chào! Chúng ta có quen biết nhau không?)
Diệp Tư Duệ thầm cảm thấy may mắn vì cuối cùng Francesca cũng đã bắt máy. Cô hít một hơi rồi cười đáp: "Mi chiamo Marena. Non mi riconosci?". (Em là Marena. Cô không nhận ra em sao?)
"Oh, là em sao Marena?", Francesca lúc này đã nhận ra học trò cưng của mình, vẫn nói bằng tiếng Ý: "Mấy ngày nay cô rất muốn liên lạc với em nhưng không được".
"Em xin lỗi. Hiện tại ở chỗ của em đang có chút việc nên phải liên lạc với cô bằng số điện thoại khác", cô không có ý muốn nói cho Francesco biết về việc chiếc điện thoại của mình.
"Vậy khi nào em sẽ quay trở lại Ý?", Francesco hỏi với giọng mong chờ.
"Có lẽ... khá lâu đấy. Em vẫn còn chưa giải quyết xong chuyện ở trong nước".
Diệp Tư Duệ nghe rõ tiếng thở dài của Francesco qua điện thoại. Cô liền hỏi: "Cô gặp phải chuyện gì sao?".
"Ừ. Cô đang muốn gặp Marena để lấy cảm hứng thiết kế mới. Ở bên cạnh Marena thật sự khiến cô có rất nhiều cảm hứng sáng tạo đó".
Diệp Tư Duệ bật cười. Francesco cũng cười nhẹ: "Cô cũng có một tin muốn báo với em".
"Tin vui sao ạ?".
"Để xem nào... Khoảng hai ngày nữa cô có một chuyến bay đến đất nước của Marena. Cô đã đặt sẵn khách sạn ở đó rồi, là khách sạn cô cũng từng đặt hồi mới gặp em đó".
"À, em biết rồi. Nó cũng gần chỗ em ở hiện tại".
Francesca cũng tỏ rõ vẻ vui mừng. Thế này thì còn gì vui hơn chứ!
"Mà, bàn về mẫu trang phục cô đang dự định thiết kế đi ạ", Diệp Tư Duệ muốn nghe.
"Là trang phục nam. Nhưng mới chỉ dừng lại ở đó. Cô cũng đã gặp mấy người mẫu nam trong nước rồi nhưng vẫn cảm thấy có gì đó thiếu thiếu, không đúng lắm". Francesca lại thở dài, rồi lại tiếp: "Đôi khi phải ra khỏi vòng an toàn để tìm kiếm những vẻ đẹp mới thôi, bản thân em cũng nên như vậy Marena à". Diệp Tư Duệ hiểu. Cảm hứng để sáng tạo đến một cách bất chợt, thật khó để tìm kiếm nếu chỉ luẩn quẩn trong bức tường giới hạn bản thân.
Diệp Tư Duệ bỗng sực nghĩ ra một điều gì, liền nói: "Em rất mong sẽ được gặp lại cô". Francesca cũng tỏ rõ ý cười: "Cô thì rất rất muốn được gặp em ngay lập tức".
"Và chờ đón một điều thú vị khác chỉ dành riêng cho cô từ phía học trò của mình".
"Quà tặng bất ngờ?", Francesca vừa ngạc nhiên lại háo hức.
"Bí mật!". Diệp Tư Duệ mỉm cười. Hi vọng điều này có thể giúp cho thiết kế của Francesca.
Tắt máy. Cô nhìn đồ ăn sáng mà Bạch Thanh Nghị đã tự tay làm, cũng cảm thấy anh không tệ vì vẫn còn nhớ đến mình.
Còn cả chuyện hôm qua...
Chỉ là nhìn nhau mà thôi.
Cô ngân nga một đoạn bài hát trong cổ họng, cầm đồ ăn sáng đi hâm nóng. Ít nhất cô vẫn chưa đến mức không biết hâm nóng đồ ăn.
Giọng nam lạ lẫm phát ra từ trong phòng Bạch Thanh Nghị. Diệp Tư Duệ vừa thay bộ đồ khác chuẩn bị đi ngủ, nhưng lại bị những tiếng êm ái kia làm chú ý.
Phòng cô và phòng anh chỉ cách nhau một bức tường, mà còn không phải phòng cách âm, vì thế nếu phòng bên cạnh có tiếng động gì lớn cũng có thể nghe thấy.
Phòng anh không đóng cửa. Vậy nên tiếng mới thoát ra ngoài to như vậy.
Cô nhẹ nhàng ngó vào phòng, lại thấy anh đang ngồi ở bàn.
Hình như... anh ngủ quên rồi.
Cô bước chầm chậm vào trong. Màn hình điện thoại vẫn sáng, còn đang phát radio. Cô không ngờ là anh cũng nghe radio nữa.
Đây cũng là chương trình radio mà cô yêu thích.
"Từ cái thích, tôi bắt đầu cảm giác mỗi khi nhìn thấy cô ấy, tim tôi như hẫng mất một nhịp. Kỳ lạ thật!".
Cô khẽ mỉm cười. Anh cũng nghe cái này sao?
"Rồi một ngày, tôi phát hiện ra "cái đuôi nhỏ" kia không đi theo sau tôi nữa. Dần dần tôi trở nên bất an. Nhưng cho đến khi tôi biết vì sao cô ấy không còn đi cùng tôi, thì dường như tôi đã chết lặng.
Cô ấy có bạn trai rồi.
Cũng không có gì lạ. Từ trước đến nay, chúng tôi chỉ là bạn, ít nhất là đối với cô ấy.
Nếu bạn hỏi tôi có tiếc nuối không, chắc chắn là có.
Nhưng tôi vẫn nguyện đứng lặng lẽ ở một góc khuất nào đó, để nhìn cô ấy hạnh phúc trong vòng tay của một người khác.
Tôi không hối hận".
Diệp Tư Duệ bất chợt cảm thấy có gì là lạ rất khó tả. Cô quay sang nhìn anh, giơ tay định lay anh dậy, nhưng cuối cùng lại hạ tay xuống, tắt điện thoại đi, rồi lôi luôn chiếc chăn trên giường đắp lên cho anh.
Cô không tàn nhẫn gọi chủ nhà dậy.
Xong xuôi, Diệp Tư Duệ tắt điện, rồi nhẹ nhàng đóng cửa, cũng không để ý đến tai anh có chút đỏ.
...
Mặt trời chiếu qua của sổ. Diệp Tư Duệ lúc bấy giờ mới bắt đầu cựa mình vươn vai. Buồn ngủ quá!
Cô làm vệ sinh cá nhân xong rồi xuống dưới nhà, nhưng mọi thứ lại yên ắng.
À, Uông Thụy Liễu chưa về, còn Bạch Thanh Nghị thì đã đi làm rồi.
Diệp Tư Duệ đi vào bếp muốn tìm đồ ăn, lại phát hiện có sẵn đồ ăn trên bàn đè lên một mẩu giấy nhỏ.
"Đồ ăn sáng, nguội thì đi hâm nóng lại rồi ăn".
Cô cầm lên đọc, rồi lật sang mặt sau xem có gì không. Nhưng không có gì cả.
"Đúng là một con người kỳ quặc mà!", cô thở mạnh một hơi.
Hôm qua cô có đi mua đại một chiếc điện thoại mới, tiện thể chọn sim điện thoại. Mấy bữa nay trở về mà không liên lạc gì với mọi người, cô sợ mọi người lo lắng.
Cô nhấn một dãy số điện thoại rồi nhấn gọi.
Nhưng không có ai bắt máy.
Cô lại nhấn gọi lần nữa nhưng vẫn vậy.
Lần thứ ba, thứ tư...
Diệp Tư Duệ đoán có lẽ là do số lạ nên không bắt máy, vì vậy mà kiên nhẫn nhấn thêm lần nữa.
Chuông đã kêu ba lần rồi nhưng vẫn không có ai bắt máy. Diệp Tư Duệ cảm thấy hay là bỏ đi, không gọi nữa.
"Salve! Ci conosciamo?". (Xin chào! Chúng ta có quen biết nhau không?)
Diệp Tư Duệ thầm cảm thấy may mắn vì cuối cùng Francesca cũng đã bắt máy. Cô hít một hơi rồi cười đáp: "Mi chiamo Marena. Non mi riconosci?". (Em là Marena. Cô không nhận ra em sao?)
"Oh, là em sao Marena?", Francesca lúc này đã nhận ra học trò cưng của mình, vẫn nói bằng tiếng Ý: "Mấy ngày nay cô rất muốn liên lạc với em nhưng không được".
"Em xin lỗi. Hiện tại ở chỗ của em đang có chút việc nên phải liên lạc với cô bằng số điện thoại khác", cô không có ý muốn nói cho Francesco biết về việc chiếc điện thoại của mình.
"Vậy khi nào em sẽ quay trở lại Ý?", Francesco hỏi với giọng mong chờ.
"Có lẽ... khá lâu đấy. Em vẫn còn chưa giải quyết xong chuyện ở trong nước".
Diệp Tư Duệ nghe rõ tiếng thở dài của Francesco qua điện thoại. Cô liền hỏi: "Cô gặp phải chuyện gì sao?".
"Ừ. Cô đang muốn gặp Marena để lấy cảm hứng thiết kế mới. Ở bên cạnh Marena thật sự khiến cô có rất nhiều cảm hứng sáng tạo đó".
Diệp Tư Duệ bật cười. Francesco cũng cười nhẹ: "Cô cũng có một tin muốn báo với em".
"Tin vui sao ạ?".
"Để xem nào... Khoảng hai ngày nữa cô có một chuyến bay đến đất nước của Marena. Cô đã đặt sẵn khách sạn ở đó rồi, là khách sạn cô cũng từng đặt hồi mới gặp em đó".
"À, em biết rồi. Nó cũng gần chỗ em ở hiện tại".
Francesca cũng tỏ rõ vẻ vui mừng. Thế này thì còn gì vui hơn chứ!
"Mà, bàn về mẫu trang phục cô đang dự định thiết kế đi ạ", Diệp Tư Duệ muốn nghe.
"Là trang phục nam. Nhưng mới chỉ dừng lại ở đó. Cô cũng đã gặp mấy người mẫu nam trong nước rồi nhưng vẫn cảm thấy có gì đó thiếu thiếu, không đúng lắm". Francesca lại thở dài, rồi lại tiếp: "Đôi khi phải ra khỏi vòng an toàn để tìm kiếm những vẻ đẹp mới thôi, bản thân em cũng nên như vậy Marena à". Diệp Tư Duệ hiểu. Cảm hứng để sáng tạo đến một cách bất chợt, thật khó để tìm kiếm nếu chỉ luẩn quẩn trong bức tường giới hạn bản thân.
Diệp Tư Duệ bỗng sực nghĩ ra một điều gì, liền nói: "Em rất mong sẽ được gặp lại cô". Francesca cũng tỏ rõ ý cười: "Cô thì rất rất muốn được gặp em ngay lập tức".
"Và chờ đón một điều thú vị khác chỉ dành riêng cho cô từ phía học trò của mình".
"Quà tặng bất ngờ?", Francesca vừa ngạc nhiên lại háo hức.
"Bí mật!". Diệp Tư Duệ mỉm cười. Hi vọng điều này có thể giúp cho thiết kế của Francesca.
Tắt máy. Cô nhìn đồ ăn sáng mà Bạch Thanh Nghị đã tự tay làm, cũng cảm thấy anh không tệ vì vẫn còn nhớ đến mình.
Còn cả chuyện hôm qua...
Chỉ là nhìn nhau mà thôi.
Cô ngân nga một đoạn bài hát trong cổ họng, cầm đồ ăn sáng đi hâm nóng. Ít nhất cô vẫn chưa đến mức không biết hâm nóng đồ ăn.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương