Người Ấy Mang Đến Áng Mây Và Bầu Trời
Chương 51
“Xin chào quý vị thính giả! Chúc quý vị có một buổi sáng tốt lành! Hôm nay chúng tôi xin được phép kể cho quý vị nghe về câu chuyện tình yêu của một bạn thính giả nữ đã viết thư gửi về cho chương trình. Hi vọng quý vị sẽ có một ngày mới tràn đầy năng lượng, làm việc thật tốt!
Lá thư viết như sau: “Chào chương trình và mọi người, tôi tên là Trần Hi Nhi. Hiện tại tôi đang làm việc ở nước ngoài. Vài ngày trước, tôi đã trở về nước để đến thăm bạn trai của tôi. Mọi người đọc đến đây chắc sẽ hỏi chúng tôi vì sao lại yêu xa thế đúng không?”
Diệp Tư Duệ mơ màng. Ánh sáng của mặt trời len qua tấm rèm mỏng manh hắt vào căn phòng. Âm thanh của chương trình radio dưới nhà còn vào tận trong phòng, tuy không to nhưng vẫn rõ ràng.
“Tôi và bạn trai của tôi đã quen biết nhau từ thời học đại học, nhưng dường như khi đó anh ấy không chú ý đến tôi, đều là tự tôi tìm đến anh ấy. Mọi người đều hỏi vì sao tôi lại theo đuổi một người tầm thường như anh ấy, nhưng đối với tôi, anh ấy không hề tầm thường một chút nào. Tôi theo đuổi anh ấy hết hai năm, khi đã cảm thấy chán nản thì anh ấy bỗng đáp lại tình cảm của tôi. Thật ra anh ấy rất ngốc, ngay cả bản thân mình thích tôi cũng phải để bạn anh ấy nói ra thì anh ấy mới biết.
Chúng tôi yêu nhau được 7 năm, còn tôi yêu anh ấy 12 năm. Bạn trai tôi không hề lãng mạn gì cả. Ngay cả những bức ảnh giữa tôi và anh ấy cũng đều do tôi đề xuất chụp. Bạn bè tôi đều nói anh ấy quá lạnh nhạt với tôi, bảo tôi hãy chia tay với anh ấy mà đi tìm tình yêu khác đi. Khi đó, tôi đã bị những lời nói của họ làm lay động, bởi thế mà tôi đã nhiều lần cãi nhau với anh ấy. Lần cãi nhau cuối cùng của chúng tôi là vào 3 năm trước. Tôi giận dữ đòi chia tay với anh ấy. Lúc đó, anh ấy cũng không níu kéo hay giải thích, chỉ nhẹ nhàng gật đầu với tôi. Tối hôm đó, tôi chạy đến nhà bạn, khóc rất lớn. Bạn tôi an ủi tôi, nói rằng có lẽ chúng tôi không hợp, chia tay cũng có thể tốt cho cả hai.”
Sau ngày hôm qua, đầu cô đau nhức như muốn gục. Biết thế đã không uống rượu rồi. Cô không ngờ loại rượu có lượng cồn thấp như vậy mà cô vẫn có thể say.
Cô cố ngồi dậy, ngáp ngắn ngáp dài, rồi vươn vai, hít một cái thật sâu để làm người tỉnh táo. Mất mấy phút trên giường thì cô mới có thể bước xuống giường được, lò dò như người mới tập đi đi làm vệ sinh cá nhân rồi ra khỏi phòng.
Giọng của phát thanh viên vẫn nhẹ nhàng và du dương như một bản nhạc buổi sáng: “Tôi không liên lạc được với anh ấy khoảng 1 tuần. Lúc đó, tôi đã nghĩ anh ấy thật sự đã quên mất tôi, có lẽ đang ở cạnh một cô gái khác. Nhưng rồi bất chợt vào ngày sau đó, tôi nhận được điện thoại từ em gái của anh ấy. Em ấy nói với tôi rằng anh ấy chuẩn bị làm phẫu thuật, tỉ lệ thành công không mấy khả quan. Tôi lập tức mua vé tàu từ thành phố khác đến bệnh viện để gặp anh ấy, nhưng khi đến nơi thì anh ấy đang làm phẫu thuật. Tôi cũng không nghĩ lần cuối còn nói chuyện được với anh ấy là lần cãi nhau cuối cùng của chúng tôi.
Tôi nghe en gái anh ấy kể lại, khi biết bản thân mắc bệnh vốn định nói cho tôi, nhưng sau đó nghe tôi nói chia tay mà anh ấy đã không nói nữa. Anh ấy cũng không để người nhà liên lạc với tôi, nhưng em gái anh ấy vẫn liên lạc với tôi có lẽ vì không muốn tôi sau này sẽ đau khổ. Em gái anh ấy nói, trước khi làm phẫu thuật, anh vẫn nói với em ấy rằng mong tôi sẽ gặp một chàng trai tốt hơn. Tin nhắn trước khi làm phẫu thuật anh gửi cho tôi cũng là như vậy, chỉ là tôi đã chặn anh.”
Diệp Tư Duệ bước xuống cầu thang, ngồi xuống ghế. Cô đã thấy thanh tỉnh hơn một chút nhưng không đáng kể, chỉ đành ngồi ở đó nghe chương trình radio.
“Bạn trai tôi rõ ràng tốt như vậy mà. Có lẽ ông trời không muốn chúng tôi ở gần nhau chăng? Ngày giỗ năm nay của anh ấy, tôi đã mua tặng anh ấy một cặp nhẫn, tôi một chiếc, còn để lại cho anh ấy một chiếc. Anh ấy từng hứa sẽ mua nhẫn đôi cho hai người, nhưng có lẽ tôi phải thực hiện thay anh ấy rồi.
Tôi hi vọng rằng tất cả các bạn, những người đang yêu nhau, có lẽ đang ngồi cùng nhau, cùng nghe câu chuyện của tôi, hãy trân trọng đối phương nhé! Không ai biết trước ngày mai bạn sẽ ra sao, nhưng dù có chuyện gì, các bạn hãy dũng cảm nắm tay nhau vượt qua bão tố nhé!”
Tiếng lạch cạch trong bếp phải mất một lúc mới hết. Sau đó, cô lại nghe thấy giọng nói quen thuộc của người con trai đó: “Mấy hôm đi du lịch cùng mọi người thế nào hả dì? Có vui không dì?” Tiếng người phụ nữ đáp lại: “Cũng không có gì thú vị cả. Đúng là chuyến đi miễn phí mà.” Giọng chàng trai mang theo ý cười đáp lại: “Dì đừng nói vậy chứ, thăm vùng ngoại ô cũng thích mà.”
“Ừ, được mỗi không khí trong lành.”
Diệp Tư Duệ nghe thấy tiếng bước chân liền hướng mắt vào trong, thấy Bạch Thanh Nghị đi ra, tay bưng bê đồ ăn, cô đoán chắc đó là đồ ăn sáng.
Anh nhìn thấy cô đang ngồi trên ghế, sững người một lát rồi đi đến dọn đồ ăn lên bàn, nói: “Dậy rồi thì ăn sáng đi, có canh giải rượu cho cô nữa đấy.” Diệp Tư Duệ gật gù đáp: “Cảm ơn.”
Bạch Thanh Nghị nhìn cô một lát rồi nói: “Tôi xin hộ cho cô nghỉ hôm nay rồi. Tôi đi làm trước đây. Ăn xong nhớ dọn dẹp.” Diệp Tư Duệ chợt nhớ ra hôm nay anh được nghỉ ở trường. Cô hỏi: “Anh không ăn sáng sao?” Anh đáp: “Tôi ăn trước rồi.” Dứt lời, anh liền ra cửa xỏ giày rồi đi xe đạp ra khỏi nhà. Những lúc cô và anh cùng đi làm, anh lại đèo cô bằng xe đạp đến chỗ làm. Lúc trước xem phim thấy những cặp đôi thường trở nhau bằng xe đạp mà thấy sến súa, giờ nghĩ lại thật ra cũng rất lãng mạn đó chứ.
Cô uống canh giải rượu rồi sực nghĩ. Liệu hôm qua cô đã tỏ tình thành công chưa? Cô cố nhớ lại. Hôm qua cô đã làm những gì rồi? Có gây sự hay làm phiền anh không? Cô muốn điên lên mất! Sao có thể nghĩ mượn rượu tỏ tình là một sáng kiến chứ? Tại sao cô không nhớ gì thế này…
Không được, cô phải tiếp tục công kích cho đến khi nào anh đổ gục dưới tay cô thì thôi.
Lá thư viết như sau: “Chào chương trình và mọi người, tôi tên là Trần Hi Nhi. Hiện tại tôi đang làm việc ở nước ngoài. Vài ngày trước, tôi đã trở về nước để đến thăm bạn trai của tôi. Mọi người đọc đến đây chắc sẽ hỏi chúng tôi vì sao lại yêu xa thế đúng không?”
Diệp Tư Duệ mơ màng. Ánh sáng của mặt trời len qua tấm rèm mỏng manh hắt vào căn phòng. Âm thanh của chương trình radio dưới nhà còn vào tận trong phòng, tuy không to nhưng vẫn rõ ràng.
“Tôi và bạn trai của tôi đã quen biết nhau từ thời học đại học, nhưng dường như khi đó anh ấy không chú ý đến tôi, đều là tự tôi tìm đến anh ấy. Mọi người đều hỏi vì sao tôi lại theo đuổi một người tầm thường như anh ấy, nhưng đối với tôi, anh ấy không hề tầm thường một chút nào. Tôi theo đuổi anh ấy hết hai năm, khi đã cảm thấy chán nản thì anh ấy bỗng đáp lại tình cảm của tôi. Thật ra anh ấy rất ngốc, ngay cả bản thân mình thích tôi cũng phải để bạn anh ấy nói ra thì anh ấy mới biết.
Chúng tôi yêu nhau được 7 năm, còn tôi yêu anh ấy 12 năm. Bạn trai tôi không hề lãng mạn gì cả. Ngay cả những bức ảnh giữa tôi và anh ấy cũng đều do tôi đề xuất chụp. Bạn bè tôi đều nói anh ấy quá lạnh nhạt với tôi, bảo tôi hãy chia tay với anh ấy mà đi tìm tình yêu khác đi. Khi đó, tôi đã bị những lời nói của họ làm lay động, bởi thế mà tôi đã nhiều lần cãi nhau với anh ấy. Lần cãi nhau cuối cùng của chúng tôi là vào 3 năm trước. Tôi giận dữ đòi chia tay với anh ấy. Lúc đó, anh ấy cũng không níu kéo hay giải thích, chỉ nhẹ nhàng gật đầu với tôi. Tối hôm đó, tôi chạy đến nhà bạn, khóc rất lớn. Bạn tôi an ủi tôi, nói rằng có lẽ chúng tôi không hợp, chia tay cũng có thể tốt cho cả hai.”
Sau ngày hôm qua, đầu cô đau nhức như muốn gục. Biết thế đã không uống rượu rồi. Cô không ngờ loại rượu có lượng cồn thấp như vậy mà cô vẫn có thể say.
Cô cố ngồi dậy, ngáp ngắn ngáp dài, rồi vươn vai, hít một cái thật sâu để làm người tỉnh táo. Mất mấy phút trên giường thì cô mới có thể bước xuống giường được, lò dò như người mới tập đi đi làm vệ sinh cá nhân rồi ra khỏi phòng.
Giọng của phát thanh viên vẫn nhẹ nhàng và du dương như một bản nhạc buổi sáng: “Tôi không liên lạc được với anh ấy khoảng 1 tuần. Lúc đó, tôi đã nghĩ anh ấy thật sự đã quên mất tôi, có lẽ đang ở cạnh một cô gái khác. Nhưng rồi bất chợt vào ngày sau đó, tôi nhận được điện thoại từ em gái của anh ấy. Em ấy nói với tôi rằng anh ấy chuẩn bị làm phẫu thuật, tỉ lệ thành công không mấy khả quan. Tôi lập tức mua vé tàu từ thành phố khác đến bệnh viện để gặp anh ấy, nhưng khi đến nơi thì anh ấy đang làm phẫu thuật. Tôi cũng không nghĩ lần cuối còn nói chuyện được với anh ấy là lần cãi nhau cuối cùng của chúng tôi.
Tôi nghe en gái anh ấy kể lại, khi biết bản thân mắc bệnh vốn định nói cho tôi, nhưng sau đó nghe tôi nói chia tay mà anh ấy đã không nói nữa. Anh ấy cũng không để người nhà liên lạc với tôi, nhưng em gái anh ấy vẫn liên lạc với tôi có lẽ vì không muốn tôi sau này sẽ đau khổ. Em gái anh ấy nói, trước khi làm phẫu thuật, anh vẫn nói với em ấy rằng mong tôi sẽ gặp một chàng trai tốt hơn. Tin nhắn trước khi làm phẫu thuật anh gửi cho tôi cũng là như vậy, chỉ là tôi đã chặn anh.”
Diệp Tư Duệ bước xuống cầu thang, ngồi xuống ghế. Cô đã thấy thanh tỉnh hơn một chút nhưng không đáng kể, chỉ đành ngồi ở đó nghe chương trình radio.
“Bạn trai tôi rõ ràng tốt như vậy mà. Có lẽ ông trời không muốn chúng tôi ở gần nhau chăng? Ngày giỗ năm nay của anh ấy, tôi đã mua tặng anh ấy một cặp nhẫn, tôi một chiếc, còn để lại cho anh ấy một chiếc. Anh ấy từng hứa sẽ mua nhẫn đôi cho hai người, nhưng có lẽ tôi phải thực hiện thay anh ấy rồi.
Tôi hi vọng rằng tất cả các bạn, những người đang yêu nhau, có lẽ đang ngồi cùng nhau, cùng nghe câu chuyện của tôi, hãy trân trọng đối phương nhé! Không ai biết trước ngày mai bạn sẽ ra sao, nhưng dù có chuyện gì, các bạn hãy dũng cảm nắm tay nhau vượt qua bão tố nhé!”
Tiếng lạch cạch trong bếp phải mất một lúc mới hết. Sau đó, cô lại nghe thấy giọng nói quen thuộc của người con trai đó: “Mấy hôm đi du lịch cùng mọi người thế nào hả dì? Có vui không dì?” Tiếng người phụ nữ đáp lại: “Cũng không có gì thú vị cả. Đúng là chuyến đi miễn phí mà.” Giọng chàng trai mang theo ý cười đáp lại: “Dì đừng nói vậy chứ, thăm vùng ngoại ô cũng thích mà.”
“Ừ, được mỗi không khí trong lành.”
Diệp Tư Duệ nghe thấy tiếng bước chân liền hướng mắt vào trong, thấy Bạch Thanh Nghị đi ra, tay bưng bê đồ ăn, cô đoán chắc đó là đồ ăn sáng.
Anh nhìn thấy cô đang ngồi trên ghế, sững người một lát rồi đi đến dọn đồ ăn lên bàn, nói: “Dậy rồi thì ăn sáng đi, có canh giải rượu cho cô nữa đấy.” Diệp Tư Duệ gật gù đáp: “Cảm ơn.”
Bạch Thanh Nghị nhìn cô một lát rồi nói: “Tôi xin hộ cho cô nghỉ hôm nay rồi. Tôi đi làm trước đây. Ăn xong nhớ dọn dẹp.” Diệp Tư Duệ chợt nhớ ra hôm nay anh được nghỉ ở trường. Cô hỏi: “Anh không ăn sáng sao?” Anh đáp: “Tôi ăn trước rồi.” Dứt lời, anh liền ra cửa xỏ giày rồi đi xe đạp ra khỏi nhà. Những lúc cô và anh cùng đi làm, anh lại đèo cô bằng xe đạp đến chỗ làm. Lúc trước xem phim thấy những cặp đôi thường trở nhau bằng xe đạp mà thấy sến súa, giờ nghĩ lại thật ra cũng rất lãng mạn đó chứ.
Cô uống canh giải rượu rồi sực nghĩ. Liệu hôm qua cô đã tỏ tình thành công chưa? Cô cố nhớ lại. Hôm qua cô đã làm những gì rồi? Có gây sự hay làm phiền anh không? Cô muốn điên lên mất! Sao có thể nghĩ mượn rượu tỏ tình là một sáng kiến chứ? Tại sao cô không nhớ gì thế này…
Không được, cô phải tiếp tục công kích cho đến khi nào anh đổ gục dưới tay cô thì thôi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương