Người Ấy Mang Đến Áng Mây Và Bầu Trời
Chương 55
Diệp Tư Duệ đến cửa hàng hoa, rồi đếm lại số tiền lương đã nhận được, quyết tâm chọn một bó hoa.
Người ta không phải nói tỏ tình thì cần hoa sao? Cô mua một bó hoa hồng đỏ, chuẩn bị cho màn tỏ tình của mình.
Cô quyết định rồi, cô muốn mấy người con gái khác tránh xa anh một chút, như thế cô mới không thấy phiền lòng.
Có người từng nói rằng: “Tuổi trẻ thật thích. Bạn làm sai bao nhiêu cũng không sợ, chỉ cố gắng đâm đầu mà chạy, như một con ngựa hoang không hề sợ hãi vực thẳm. Nhưng tuổi trẻ có quyền sai mà.”
Vì chỉ lúc tuổi trẻ mới dám nghĩ đến những điều này mà không chút do dự hay sợ hãi.
Diệp Tư Duệ canh đúng lúc tan học, đứng đợi ở cổng trường đại học C.
Sinh viên ra ngoài nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quặc. Thì đúng là hơi kỳ quặc thật. Nhiều người vẫn luôn cho rằng con gái chủ động là một điều trái với tự nhiên mà, đã vậy còn ở giữa chốn đông người.
Nhưng thế thì đã sao? Cô thầm nghĩ: “Con người có phải ở thời cổ đại đâu mà còn suy nghĩ đến việc này.” Mà nghĩ đến lúc anh sắp ra đến cổng trường, cô càng thêm trông đợi.
Một lát sau, Bạch Thanh Nghị đi ra ngoài cổng trường. Anh kinh ngạc thấy Diệp Tư Duệ đang đứng bên ngoài dương như chờ ai đó, rồi vừa thấy anh, cô liền lao đến, đôi mắt trong veo cong lên, nở một nụ cười tươi như hoa hướng dương dưới nắng: “Bạch Thanh Nghị! Anh tan học rồi sao?”
Bạch Thanh Nghị cứng đờ nhìn cô, rồi đáp lại như robot: “Ừ.” Ngập ngừng một chút, anh hỏi: “Sao cô tới đây vậy? Cô đợi ai à?”
“Đợi anh đó.” Cô nắm chặt lấy bó hoa giấu sau lưng, sợ rằng sự hồi hộp sẽ làm rơi mất bó hoa.
“À”, Anh để ý đến sau lưng cô, rồi hỏi, “Có việc gì sao?”
“Phải.” Diệp Tư Duệ nhìn anh, chớp mắt một cái rồi đáp: “Rất quan trọng.”
Anh nhìn cô, không hiểu vì lý do gì lại khiến anh thấy bối rối và hồi hộp.
Diệp Tư Duệ nghe thấy tiếng tim đang đập mạnh, đến mức hít thở cũng thấy khó khăn. Cô hít một hơi thật sâu, lấy can đảm mà đưa bó hoa đến trước mặt anh, rồi nói: “Bạch Thanh Nghị, anh đồng ý làm bạn trai em nhé!”
Người qua đường và cả sinh viên trong trường đều dừng lại nhìn. Dường như cuộc tỏ tình đã thu hút sự chú ý của họ. Họ bàn tán rất nhiều, không biết rõ ràng rằng họ đã nói vào tai nhau những gì.
Mỗi giây chờ đợi câu trả lời của anh đối với Diệp Tư Duệ giống như từng thời khắc chờ đợi lời tuyên phán nào đó. Cô cố gắng nhìn thẳng vào anh, chân tay dường như có sự run rẩy, phải cố gắng mà đứng vững.
Cơ mặt của Bạch Thanh Nghị trở nên cứng ngắc. Anh cũng cảm thấy sự run rẩy từ lòng bàn tay, da đầu tê dại, mọi sự vận động đều bị đình trệ. Anh cảm thấy lúng túng, bởi điều này là một sự việc ngoài ý muốn khiến anh khó xử.
Diệp Tư Duệ đưa anh vào một tình thế khó xử.
Ngón tay anh cầm vào vạt áo, siết lại, mắt nhìn vào hoa rồi nhìn lên cô, môi mấp máy.
“…Xin lỗi.”
Anh quay lưng bỏ đi.
Diệp Tư Duệ nhìn theo anh, nhưng đôi chân cô trở nên tê cứng không thể đuổi theo anh. Những người khác nhìn cô, có ái ngại, có khinh miệt, có người an ủi, có người dè bỉu.
Nhưng Diệp Tư Duệ vẫn ngẩng đầu nhìn anh, hét lớn: “Bạch Thanh Nghị! Anh nghe cho rõ đây! Dù anh có từ chối thì em vẫn sẽ không bỏ cuộc! Em nhất định sẽ bám theo anh cho đến khi nào anh chấp nhận mới thôi. Bởi vì…”, cô ngừng lại để lấy sức mà tiếp tục, “Em thích anh! À không, em yêu anh!”
Bạch Thanh Nghị nghe rõ mồn một, chân bước càng nhanh.
Tuổi trẻ vốn luôn có quyền cuồng nhiệt mà.
Chiếc xe Porsche màu đen đỗ bên đường đóng cửa kính lại. Người bên trong xe châm một điếu thuốc, khói tỏa ra trắng xóa, mờ ảo.
Người qua đường cũng tản đi. Chuyện vui đã hết, họ không còn gì để nán lại.
Diệp Tư Duệ cầm theo bó hoa ra về. Cô cũng hơi hơi tiếc bó hoa này, nhưng cũng không thể dùng làm gì được. Nhìn thấy thùng rác bên đường, cô liền đứng lại, rồi nhìn bó hoa như thể nhìn người bạn lần cuối: “Nhiệm vụ của mày thất bại rồi. Thôi, mau đi làm thức ăn cho những loài thực vật khác đi.” Dứt lời, cô bỏ nó vào thùng rác.
Phía sau cô đột nhiên có tiếng động cơ ô tô dừng lại. Cô quay sang, thấy cửa xe đột ngột mở ra. Ngay lập tức, hai người mặc áo đen xuống xe, kéo cô vào trong xe.
“Này! Thả ra! Mấy người là ai vậy? Có biết chỗ này nhiều cảnh sát lắm không?”
Nhưng dù vùng vẫy thế nào, sức của một cô gái không thể nào đọ lại sức của hai gã vệ sĩ. Họ đẩy cô vào ghế sau rồi lập tức đóng cửa xe lại.
Diệp Tư Duệ hoảng sợ đập cửa xe kêu cứu, nhưng con đường vắng vẻ. Bỗng bên tai cô cất lên một giọng nói: “Em trốn kỹ thật. Mọi người đã tìm em rất lâu đấy.”
Cô quay sang nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, trợn mắt: “Tô… Triết Viễn?!”
Bầu trời đêm hôm nay vắng sao.
Bạch Thanh Nghị ban đầu nghĩ rằng Diệp Tư Duệ có lẽ giận dỗi nên đi đâu đó chơi, nhưng cô chưa bao giờ đi đến tối như vậy. Vả lại ở đây, cô cũng đâu có quen biết ai.
Anh gọi điện cô cũng không bắt máy.
Uông Thụy Liễu cũng lo lắng, nhưng vẫn trấn an anh: “Chắc con bé có việc hay gì đó. Nó cũng sống ở đây được gần nửa năm rồi mà. Không lạc đường được đâu.”
Chắc là không lạc đường được rồi. Anh lo sợ cái khác.
Anh liền nói: “Dì ơi, cháu đi ra ngoài một lát rồi về.” Uông Thụy Liễu chưa kịp nói gì đã thấy anh đẩy cửa đi mất dạng.
Cả thành phố rộng lớn như vậy, anh có thể tìm cô ở đâu? Anh đi tìm ở những nơi anh và cô từng đi, công viên, quán cơm, tiệm tạp hóa,… Ngay cả ở gần sông anh cũng tìm.
Anh rất sợ.
Nếu vì anh mà cô xảy ra chuyện… anh rất sợ.
Cuối cùng, anh đành đến đồn cảnh sát báo có người mất tích. Nhưng cảnh sát tất nhiên không nhận án. Dù sao từ chiều đến giờ còn đưa đủ mười mấy tiếng, không thể báo mất tích được.
“Có khi cô ta lại đi chơi đâu đó rồi.”
“Nhưng mà… cô ấy không phải người như vậy.”
“Anh là gì của cô gái đó? Bạn trai? Người giám hộ?” Nghe câu hỏi của cảnh sát, Bạch Thanh Nghị khựng lại. Anh không phải bạn trai, cũng không phải người giám hộ, không là gì cả. Vậy anh hình như cũng không hiểu cô cho lắm.
“Thôi được rồi. Anh hãy về đi. Đợi đủ 24 giờ mà chưa thấy người đâu thì mới được báo đó.”
Bạch Thanh Nghị thở dài, cảm ơn cảnh sát rồi ra về. Cảnh sát nhìn anh mà lắc đầu lẩm bẩm: “Con gái bây giờ dễ dãi lắm, yêu đương vào tí là hẹn nhau này nọ thôi mà. Chẹp!”
Người ta không phải nói tỏ tình thì cần hoa sao? Cô mua một bó hoa hồng đỏ, chuẩn bị cho màn tỏ tình của mình.
Cô quyết định rồi, cô muốn mấy người con gái khác tránh xa anh một chút, như thế cô mới không thấy phiền lòng.
Có người từng nói rằng: “Tuổi trẻ thật thích. Bạn làm sai bao nhiêu cũng không sợ, chỉ cố gắng đâm đầu mà chạy, như một con ngựa hoang không hề sợ hãi vực thẳm. Nhưng tuổi trẻ có quyền sai mà.”
Vì chỉ lúc tuổi trẻ mới dám nghĩ đến những điều này mà không chút do dự hay sợ hãi.
Diệp Tư Duệ canh đúng lúc tan học, đứng đợi ở cổng trường đại học C.
Sinh viên ra ngoài nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quặc. Thì đúng là hơi kỳ quặc thật. Nhiều người vẫn luôn cho rằng con gái chủ động là một điều trái với tự nhiên mà, đã vậy còn ở giữa chốn đông người.
Nhưng thế thì đã sao? Cô thầm nghĩ: “Con người có phải ở thời cổ đại đâu mà còn suy nghĩ đến việc này.” Mà nghĩ đến lúc anh sắp ra đến cổng trường, cô càng thêm trông đợi.
Một lát sau, Bạch Thanh Nghị đi ra ngoài cổng trường. Anh kinh ngạc thấy Diệp Tư Duệ đang đứng bên ngoài dương như chờ ai đó, rồi vừa thấy anh, cô liền lao đến, đôi mắt trong veo cong lên, nở một nụ cười tươi như hoa hướng dương dưới nắng: “Bạch Thanh Nghị! Anh tan học rồi sao?”
Bạch Thanh Nghị cứng đờ nhìn cô, rồi đáp lại như robot: “Ừ.” Ngập ngừng một chút, anh hỏi: “Sao cô tới đây vậy? Cô đợi ai à?”
“Đợi anh đó.” Cô nắm chặt lấy bó hoa giấu sau lưng, sợ rằng sự hồi hộp sẽ làm rơi mất bó hoa.
“À”, Anh để ý đến sau lưng cô, rồi hỏi, “Có việc gì sao?”
“Phải.” Diệp Tư Duệ nhìn anh, chớp mắt một cái rồi đáp: “Rất quan trọng.”
Anh nhìn cô, không hiểu vì lý do gì lại khiến anh thấy bối rối và hồi hộp.
Diệp Tư Duệ nghe thấy tiếng tim đang đập mạnh, đến mức hít thở cũng thấy khó khăn. Cô hít một hơi thật sâu, lấy can đảm mà đưa bó hoa đến trước mặt anh, rồi nói: “Bạch Thanh Nghị, anh đồng ý làm bạn trai em nhé!”
Người qua đường và cả sinh viên trong trường đều dừng lại nhìn. Dường như cuộc tỏ tình đã thu hút sự chú ý của họ. Họ bàn tán rất nhiều, không biết rõ ràng rằng họ đã nói vào tai nhau những gì.
Mỗi giây chờ đợi câu trả lời của anh đối với Diệp Tư Duệ giống như từng thời khắc chờ đợi lời tuyên phán nào đó. Cô cố gắng nhìn thẳng vào anh, chân tay dường như có sự run rẩy, phải cố gắng mà đứng vững.
Cơ mặt của Bạch Thanh Nghị trở nên cứng ngắc. Anh cũng cảm thấy sự run rẩy từ lòng bàn tay, da đầu tê dại, mọi sự vận động đều bị đình trệ. Anh cảm thấy lúng túng, bởi điều này là một sự việc ngoài ý muốn khiến anh khó xử.
Diệp Tư Duệ đưa anh vào một tình thế khó xử.
Ngón tay anh cầm vào vạt áo, siết lại, mắt nhìn vào hoa rồi nhìn lên cô, môi mấp máy.
“…Xin lỗi.”
Anh quay lưng bỏ đi.
Diệp Tư Duệ nhìn theo anh, nhưng đôi chân cô trở nên tê cứng không thể đuổi theo anh. Những người khác nhìn cô, có ái ngại, có khinh miệt, có người an ủi, có người dè bỉu.
Nhưng Diệp Tư Duệ vẫn ngẩng đầu nhìn anh, hét lớn: “Bạch Thanh Nghị! Anh nghe cho rõ đây! Dù anh có từ chối thì em vẫn sẽ không bỏ cuộc! Em nhất định sẽ bám theo anh cho đến khi nào anh chấp nhận mới thôi. Bởi vì…”, cô ngừng lại để lấy sức mà tiếp tục, “Em thích anh! À không, em yêu anh!”
Bạch Thanh Nghị nghe rõ mồn một, chân bước càng nhanh.
Tuổi trẻ vốn luôn có quyền cuồng nhiệt mà.
Chiếc xe Porsche màu đen đỗ bên đường đóng cửa kính lại. Người bên trong xe châm một điếu thuốc, khói tỏa ra trắng xóa, mờ ảo.
Người qua đường cũng tản đi. Chuyện vui đã hết, họ không còn gì để nán lại.
Diệp Tư Duệ cầm theo bó hoa ra về. Cô cũng hơi hơi tiếc bó hoa này, nhưng cũng không thể dùng làm gì được. Nhìn thấy thùng rác bên đường, cô liền đứng lại, rồi nhìn bó hoa như thể nhìn người bạn lần cuối: “Nhiệm vụ của mày thất bại rồi. Thôi, mau đi làm thức ăn cho những loài thực vật khác đi.” Dứt lời, cô bỏ nó vào thùng rác.
Phía sau cô đột nhiên có tiếng động cơ ô tô dừng lại. Cô quay sang, thấy cửa xe đột ngột mở ra. Ngay lập tức, hai người mặc áo đen xuống xe, kéo cô vào trong xe.
“Này! Thả ra! Mấy người là ai vậy? Có biết chỗ này nhiều cảnh sát lắm không?”
Nhưng dù vùng vẫy thế nào, sức của một cô gái không thể nào đọ lại sức của hai gã vệ sĩ. Họ đẩy cô vào ghế sau rồi lập tức đóng cửa xe lại.
Diệp Tư Duệ hoảng sợ đập cửa xe kêu cứu, nhưng con đường vắng vẻ. Bỗng bên tai cô cất lên một giọng nói: “Em trốn kỹ thật. Mọi người đã tìm em rất lâu đấy.”
Cô quay sang nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, trợn mắt: “Tô… Triết Viễn?!”
Bầu trời đêm hôm nay vắng sao.
Bạch Thanh Nghị ban đầu nghĩ rằng Diệp Tư Duệ có lẽ giận dỗi nên đi đâu đó chơi, nhưng cô chưa bao giờ đi đến tối như vậy. Vả lại ở đây, cô cũng đâu có quen biết ai.
Anh gọi điện cô cũng không bắt máy.
Uông Thụy Liễu cũng lo lắng, nhưng vẫn trấn an anh: “Chắc con bé có việc hay gì đó. Nó cũng sống ở đây được gần nửa năm rồi mà. Không lạc đường được đâu.”
Chắc là không lạc đường được rồi. Anh lo sợ cái khác.
Anh liền nói: “Dì ơi, cháu đi ra ngoài một lát rồi về.” Uông Thụy Liễu chưa kịp nói gì đã thấy anh đẩy cửa đi mất dạng.
Cả thành phố rộng lớn như vậy, anh có thể tìm cô ở đâu? Anh đi tìm ở những nơi anh và cô từng đi, công viên, quán cơm, tiệm tạp hóa,… Ngay cả ở gần sông anh cũng tìm.
Anh rất sợ.
Nếu vì anh mà cô xảy ra chuyện… anh rất sợ.
Cuối cùng, anh đành đến đồn cảnh sát báo có người mất tích. Nhưng cảnh sát tất nhiên không nhận án. Dù sao từ chiều đến giờ còn đưa đủ mười mấy tiếng, không thể báo mất tích được.
“Có khi cô ta lại đi chơi đâu đó rồi.”
“Nhưng mà… cô ấy không phải người như vậy.”
“Anh là gì của cô gái đó? Bạn trai? Người giám hộ?” Nghe câu hỏi của cảnh sát, Bạch Thanh Nghị khựng lại. Anh không phải bạn trai, cũng không phải người giám hộ, không là gì cả. Vậy anh hình như cũng không hiểu cô cho lắm.
“Thôi được rồi. Anh hãy về đi. Đợi đủ 24 giờ mà chưa thấy người đâu thì mới được báo đó.”
Bạch Thanh Nghị thở dài, cảm ơn cảnh sát rồi ra về. Cảnh sát nhìn anh mà lắc đầu lẩm bẩm: “Con gái bây giờ dễ dãi lắm, yêu đương vào tí là hẹn nhau này nọ thôi mà. Chẹp!”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương