Người Ấy Mang Đến Áng Mây Và Bầu Trời
Chương 60
“Diệp Tư Duệ.”
“Không được gọi vậy! Gọi em là Duệ Duệ.”
“Hình như không quen lắm.”
“Lúc trước anh gọi bạn gái cũ thế nào?”
“Cả họ cả tên.”
“… Được rồi, gọi Duệ Duệ cũng đâu có gì mà không quen?”
“Được rồi”, anh cầm bát cháo, múc một thìa cho cô, nói, “Ăn trước rồi ngủ.”
Diệp Tư Duệ ngoan ngoãn há miệng, còn kêu “A” như mấy đứa nhỏ. Anh phụt cười, đưa cháo tận miệng cô.
“Ai ya, cháo anh nấu siêu ngon luôn.” Cô cười híp mắt lại. Anh liền búng nhẹ vào trán cô một cái: “Thảo nào dì anh quý em đến vậy.”
Diệp Tư Duệ rất tự tin nói: “Vậy là dì anh nhắm em là cháu dâu rồi đó.” Anh đút thêm một thìa cháo nữa cho cô, giục: “Ăn nhanh đi.” Cô bĩu môi, vẫn rất phối hợp ăn.
Từ nãy đến giờ, cô ngồi kể cho anh rất nhiều chuyện, hết chuyện của gia đình lại đến dự định của bản thân. Anh không bình phẩm, chỉ lắng nghe.
Ăn hết, cô kéo anh nằm cạnh, nói: “Nằm với em đi, khi nào em ngủ anh mới được đi.” Anh chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn bị cô làm nũng kéo lên giường.
Thường ngày chẳng có mấy chuyện để nói, vậy mà hôm nay lại nói nhiều như thế.
Diệp Tư Duệ hỏi: “Em không thấy anh kể gì về bố của anh.”
Bạch Thanh Nghị nhìn cô rồi lại nhìn lên trần nhà, nói: “Không có gì cả. Ông ấy mất cũng lâu rồi, từ lúc anh còn nhỏ, vì thế anh không nhớ rõ lắm.”
Diệp Tư Duệ nghe vậy, trong lòng buồn bã nói: “Xin lỗi.”
“Sao lại xin lỗi?”, anh quay sang nhìn cô, “Em đâu làm gì sai đâu. Mà anh cũng không có thấy buồn đâu.”
Sau đó, anh lại tiếp tục: “Ký ức của anh với ông ấy rất mờ nhạt, chỉ nhớ hồi đó ông ấy thường dạy anh vẽ.”
“Ông ấy biết vẽ sao?”
“Ừ. Mọi người đều nói anh thừa hưởng tài năng hội họa của ông ấy. Lúc trước ông ấy cũng thi vào đại học C, nhưng sau đó thì bỏ học. Cái này anh cũng chỉ là nghe kể thôi.”
“Thế sau đó ông ấy làm gì?”
“Làm thợ xây. Một lần ông ấy bị ngã ở công trường, sau đó thì không qua khỏi.”
Diệp Tư Duệ thấy anh bình tĩnh kể như vậy mà cảm thấy khó chịu. Liệu một người phải trải qua những nỗi đau gì rồi mới có thể bình tĩnh như thế?
“Khi mới đăng ký nguyện vọng, biết anh muốn thi vào đại học C, mẹ anh tức điên lên. Lúc ấy bà đáng sợ lắm, cầm gậy đánh anh một lúc rồi đuổi anh đi, nhưng sau đó lại đi tìm anh.” Bạch Thanh Nghị vừa kể vừa cười như một chuyện vui. Diệp Tư Duệ nhìn anh cười như vậy nhưng bản thân không cười nổi, chỉ hỏi: “Rồi sao?”
“Chẳng sao cả. Họ hàng khuyên giải bà ấy, dì anh cũng nói với bà ấy rằng thi vào đại học C cũng chẳng có gì mà phải phản đối đến mức vậy, rồi cuối cùng bà ấy cũng để anh thi thôi.”
“Ồ”, cô mỉm cười, “Thế ra anh cũng rất đối nghịch nha.”
Bạch Thanh Nghị lên giọng giống một chuyện gì đáng tự hào lắm: “Mọi người đều nói cái tính này của anh giống bố đấy.” Diệp Tư Duệ phì cười ôm lấy người anh, cảm giác an toàn mà dễ chịu.
“Nhưng mà”, anh trùng giọng xuống, “Vậy chuyện của em thì sao? Em chẳng lẽ có thể trốn bố em mãi sao?”
Diệp Tư Duệ rủ mi, áp mặt vào ngực anh, rồi ngẩng mặt nhìn anh, nói: “Yên tâm đi, em sẽ tìm cách.” Anh hôn lên tóc cô rồi nói: “Thật ra lúc này em chỉ cần ngủ một giấc thật ngon, vậy là khi mở mắt mọi chuyện sẽ tốt hơn.”
“Anh trêu em à?”
“Không có. Nói thật đó.”
…
Cô mơ thấy ác mộng.
Trong giấc mơ, cô thấy bản thân ở trong nhà của Tô Triết Viễn một lần nữa, chỉ có một mình cô đơn độc với hắn.
Hắn nói với cô: “Em chỉ cần ngoan ngoãn bên cạnh tôi thôi, tôi sẽ không làm em đau.”
Cô kinh tởm hắn đến phát nôn.
Khi mở mắt, cô thấy trong phòng tối tăm, khiến cô nhớ đến cơn ác mộng, sợ hãi xuống giường đi ra khỏi phòng.
Cô theo thói quen chạy đến gõ cửa phòng anh. Chỉ sau 2 tiếng gõ, anh đã mở cửa phòng.
Bạch Thanh Nghị nhìn khuôn mặt cô toát mồ hôi, liền lo lắng hỏi: “Sao thế?” Cô không nói gì, đi đến ôm anh, áp mặt lên người anh hít một hơi.
Anh không hiểu lắm nhưng chắc chắn là không phải chuyện gì tốt, ôm lại cô, nhẹ nhàng vuốt lên tóc: “Gặp ác mộng sao? Đừng lo, mọi người đều nói ác mộng trái ngược với thực tế.”
“Ừm.” Cô nhìn sang bàn học của anh, hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“7 giờ tối. Em ngủ nhiều ghê, giống con đó.”
Cô lập tức hiểu, liền véo vào eo anh một cái.
“Đau!” Anh xoa eo nhăn mặt nhìn cô, rồi nói: “Xuống ăn tối.”
Lúc này, ngoài trời đã ngớt mưa. Cô hỏi anh: “Gần đây có bốt điện thoại nào không?” Anh đáp: “Không có. Ở gần quán cà phê có một cái.” Cô gật gù, anh hỏi: “Làm gì vậy? Em muốn gọi điện cho ai à? Có thể dùng điện thoại của anh.” Cô lắc đầu, nói sang chuyện khác: “Em muốn đi thăm mẹ.” Dù sao cô cũng muốn về nước để thăm bà ấy, nhưng từ lúc về đến giờ chưa một lần nào cô đến đó.
Anh nói: “Hay là vậy, để cuối tuần có thời gian chúng ta cũng đi.” Cô mím môi gật đầu. Anh mỉm cười trêu ghẹo: “Cô nương, cô cười chút coi! Mặt mày cô ủ rũ như vậy nếu gặp mẹ của cô, bà ấy lại nghĩ tôi bắt nạt cô thì sao?” Cô nhìn anh, bĩu môi nói: “Anh dám bắt nạt em, em sẽ đánh anh đó.” Hai người sau đó cùng bật cười, ngay cả cơn mưa bên ngoài cũng bớt đi lạnh lẽo.
“Được rồi, em còn không ăn đi!”
“Không được gọi vậy! Gọi em là Duệ Duệ.”
“Hình như không quen lắm.”
“Lúc trước anh gọi bạn gái cũ thế nào?”
“Cả họ cả tên.”
“… Được rồi, gọi Duệ Duệ cũng đâu có gì mà không quen?”
“Được rồi”, anh cầm bát cháo, múc một thìa cho cô, nói, “Ăn trước rồi ngủ.”
Diệp Tư Duệ ngoan ngoãn há miệng, còn kêu “A” như mấy đứa nhỏ. Anh phụt cười, đưa cháo tận miệng cô.
“Ai ya, cháo anh nấu siêu ngon luôn.” Cô cười híp mắt lại. Anh liền búng nhẹ vào trán cô một cái: “Thảo nào dì anh quý em đến vậy.”
Diệp Tư Duệ rất tự tin nói: “Vậy là dì anh nhắm em là cháu dâu rồi đó.” Anh đút thêm một thìa cháo nữa cho cô, giục: “Ăn nhanh đi.” Cô bĩu môi, vẫn rất phối hợp ăn.
Từ nãy đến giờ, cô ngồi kể cho anh rất nhiều chuyện, hết chuyện của gia đình lại đến dự định của bản thân. Anh không bình phẩm, chỉ lắng nghe.
Ăn hết, cô kéo anh nằm cạnh, nói: “Nằm với em đi, khi nào em ngủ anh mới được đi.” Anh chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn bị cô làm nũng kéo lên giường.
Thường ngày chẳng có mấy chuyện để nói, vậy mà hôm nay lại nói nhiều như thế.
Diệp Tư Duệ hỏi: “Em không thấy anh kể gì về bố của anh.”
Bạch Thanh Nghị nhìn cô rồi lại nhìn lên trần nhà, nói: “Không có gì cả. Ông ấy mất cũng lâu rồi, từ lúc anh còn nhỏ, vì thế anh không nhớ rõ lắm.”
Diệp Tư Duệ nghe vậy, trong lòng buồn bã nói: “Xin lỗi.”
“Sao lại xin lỗi?”, anh quay sang nhìn cô, “Em đâu làm gì sai đâu. Mà anh cũng không có thấy buồn đâu.”
Sau đó, anh lại tiếp tục: “Ký ức của anh với ông ấy rất mờ nhạt, chỉ nhớ hồi đó ông ấy thường dạy anh vẽ.”
“Ông ấy biết vẽ sao?”
“Ừ. Mọi người đều nói anh thừa hưởng tài năng hội họa của ông ấy. Lúc trước ông ấy cũng thi vào đại học C, nhưng sau đó thì bỏ học. Cái này anh cũng chỉ là nghe kể thôi.”
“Thế sau đó ông ấy làm gì?”
“Làm thợ xây. Một lần ông ấy bị ngã ở công trường, sau đó thì không qua khỏi.”
Diệp Tư Duệ thấy anh bình tĩnh kể như vậy mà cảm thấy khó chịu. Liệu một người phải trải qua những nỗi đau gì rồi mới có thể bình tĩnh như thế?
“Khi mới đăng ký nguyện vọng, biết anh muốn thi vào đại học C, mẹ anh tức điên lên. Lúc ấy bà đáng sợ lắm, cầm gậy đánh anh một lúc rồi đuổi anh đi, nhưng sau đó lại đi tìm anh.” Bạch Thanh Nghị vừa kể vừa cười như một chuyện vui. Diệp Tư Duệ nhìn anh cười như vậy nhưng bản thân không cười nổi, chỉ hỏi: “Rồi sao?”
“Chẳng sao cả. Họ hàng khuyên giải bà ấy, dì anh cũng nói với bà ấy rằng thi vào đại học C cũng chẳng có gì mà phải phản đối đến mức vậy, rồi cuối cùng bà ấy cũng để anh thi thôi.”
“Ồ”, cô mỉm cười, “Thế ra anh cũng rất đối nghịch nha.”
Bạch Thanh Nghị lên giọng giống một chuyện gì đáng tự hào lắm: “Mọi người đều nói cái tính này của anh giống bố đấy.” Diệp Tư Duệ phì cười ôm lấy người anh, cảm giác an toàn mà dễ chịu.
“Nhưng mà”, anh trùng giọng xuống, “Vậy chuyện của em thì sao? Em chẳng lẽ có thể trốn bố em mãi sao?”
Diệp Tư Duệ rủ mi, áp mặt vào ngực anh, rồi ngẩng mặt nhìn anh, nói: “Yên tâm đi, em sẽ tìm cách.” Anh hôn lên tóc cô rồi nói: “Thật ra lúc này em chỉ cần ngủ một giấc thật ngon, vậy là khi mở mắt mọi chuyện sẽ tốt hơn.”
“Anh trêu em à?”
“Không có. Nói thật đó.”
…
Cô mơ thấy ác mộng.
Trong giấc mơ, cô thấy bản thân ở trong nhà của Tô Triết Viễn một lần nữa, chỉ có một mình cô đơn độc với hắn.
Hắn nói với cô: “Em chỉ cần ngoan ngoãn bên cạnh tôi thôi, tôi sẽ không làm em đau.”
Cô kinh tởm hắn đến phát nôn.
Khi mở mắt, cô thấy trong phòng tối tăm, khiến cô nhớ đến cơn ác mộng, sợ hãi xuống giường đi ra khỏi phòng.
Cô theo thói quen chạy đến gõ cửa phòng anh. Chỉ sau 2 tiếng gõ, anh đã mở cửa phòng.
Bạch Thanh Nghị nhìn khuôn mặt cô toát mồ hôi, liền lo lắng hỏi: “Sao thế?” Cô không nói gì, đi đến ôm anh, áp mặt lên người anh hít một hơi.
Anh không hiểu lắm nhưng chắc chắn là không phải chuyện gì tốt, ôm lại cô, nhẹ nhàng vuốt lên tóc: “Gặp ác mộng sao? Đừng lo, mọi người đều nói ác mộng trái ngược với thực tế.”
“Ừm.” Cô nhìn sang bàn học của anh, hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“7 giờ tối. Em ngủ nhiều ghê, giống con đó.”
Cô lập tức hiểu, liền véo vào eo anh một cái.
“Đau!” Anh xoa eo nhăn mặt nhìn cô, rồi nói: “Xuống ăn tối.”
Lúc này, ngoài trời đã ngớt mưa. Cô hỏi anh: “Gần đây có bốt điện thoại nào không?” Anh đáp: “Không có. Ở gần quán cà phê có một cái.” Cô gật gù, anh hỏi: “Làm gì vậy? Em muốn gọi điện cho ai à? Có thể dùng điện thoại của anh.” Cô lắc đầu, nói sang chuyện khác: “Em muốn đi thăm mẹ.” Dù sao cô cũng muốn về nước để thăm bà ấy, nhưng từ lúc về đến giờ chưa một lần nào cô đến đó.
Anh nói: “Hay là vậy, để cuối tuần có thời gian chúng ta cũng đi.” Cô mím môi gật đầu. Anh mỉm cười trêu ghẹo: “Cô nương, cô cười chút coi! Mặt mày cô ủ rũ như vậy nếu gặp mẹ của cô, bà ấy lại nghĩ tôi bắt nạt cô thì sao?” Cô nhìn anh, bĩu môi nói: “Anh dám bắt nạt em, em sẽ đánh anh đó.” Hai người sau đó cùng bật cười, ngay cả cơn mưa bên ngoài cũng bớt đi lạnh lẽo.
“Được rồi, em còn không ăn đi!”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương