Người Ấy Mang Đến Áng Mây Và Bầu Trời
Chương 63
Ngày cuối tuần là một ngày nắng đẹp.
Bạch Thanh Nghị thuê taxi giúp Diệp Tư Duệ. Nghe cô kể, có vẻ mộ của mẹ cô được đặt ở ngoại thành.
Diệp Tư Duệ còn muốn ở đó vài ngày, vì vậy hai người mang thêm đồ đạc theo. Sau khi chào tạm biệt Uông Thụy Liễu, hai người lên xe rời đi.
Rời khỏi mọi xô bồ ồn ào của thành phố, chiếc taxi đi đến một vùng ngoại ô nhỏ phía nam. Sau 4 giờ đồng hồ, cuối cùng cũng đến nơi.
Bạch Thanh Nghị nhìn cảnh thiên nhiên ngoài cửa xe, cảm thấy quen mắt.
Anh đã nhìn thấy nơi này ở đâu đó, nhưng không nhớ rõ là ở đâu.
Diệp Tư Duệ cầm một chiếc tai nghe nhạc đưa cho Bạch Thanh Nghị, nói: “Cùng nghe đi anh.” Bạch Thanh Nghị nhận lấy.
Nghe nói, ca sĩ của bài hát này viết tặng cho người bạn gái bị bệnh ung thư.
Tuy bài hát mất 4 phút để nghe, nhưng Diệp Tư Duệ vẫn nhớ 4 câu hát:
“Bởi vì cuộc đời tẻ nhạt vô vị cho anh gặp được em
Nên cuộc sống của anh mới tươi đẹp biết bao
Nếu một ngày kia em biến mất
Đừng đau lòng cho anh, bởi cuộc đời của anh vì đã có em mới thêm phần tươi đẹp.”
…
Diệp Tư Duệ sau đó dẫn anh đến một ngôi nhà trông cũ kỹ. Trước sân, một bà lão đang ngồi trên ghế, vừa phơi nắng vừa đan khăn.
Diệp Tư Duệ đi vào, lễ phép chào: “Cháu chào bà!” Bà lão với khuôn mặt đã nhiều nếp nhăn ngước đôi mắt hiền hậu nhìn cô, rồi mỉm cười nói: “Ôi, là cô bé con gái Phương Tuệ này! Mau vào nhà đi.” Rồi bà nhìn sang Bạch Thanh Nghị, thấy anh mang xách đồ đạc cúi chào mình thì hỏi: “Cậu là ai?” Diệp Tư Duệ đáp: “Anh ấy là bạn trai của cháu.”
“Ồ, là bạn trai của cháu sao?”
“Vâng.”
Anh tự giới thiệu: “Cháu tên là Bạch Thanh Nghị.” Bà lão gật đầu rồi nói: “Vào trong nhà đi.”
Anh theo cô mang đồ đạc vào một căn phòng nhỏ. Trong lúc dọn dẹp, anh hỏi: “Đây là đâu vậy? Bà lão ngoài kia là ai thế?” Diệp Tư Duệ đáp: “Bà ấy là người quen của mẹ em. Trước đây mẹ em từng có thời gian sống ở nơi này, sau mới về thành phố với gia đình ông bà ngoại của em. Khi đó bà ấy về lại thành phố là muốn tiếp tục con đường làm một nhà thiết kế, tuy nhiên lại bị gia đình ép buộc kết hôn với bố của em.” Bạch Thanh Nghị ngẫm nghĩ, tự nhiên nhớ đến một câu: “Gửi tặng cô gái tôi không thể ở bên.”
Không lý nào tự nhiên anh lại nghĩ đến nó. Anh đã đọc ở đâu rồi?
Diệp Tư Duệ nói: “Chúng ta đi mua hoa trước rồi đến chỗ mẹ em nha?” Anh gật đầu đáp: “Tùy ý em. Còn cần thêm gì không?” Cô lắc đầu, rồi chợt nhìn anh, hỏi: “Anh có mệt không?” Anh trả lời: “Em không thấy mệt thì sao anh có thể mệt được!” Cô bĩu môi hỏi lại: “Thế nếu giờ em mệt thì anh mệt hả?” Anh chỉ mỉm cười.
Khu nghĩa trang ở đây không quá khang trang. Bên ngoài, hàng cây xanh đứng rì rầm trong gió. Cỏ dại mọc trên đất, có loài ra hoa màu vàng nhạt, dịu dàng khoe cánh hoa trong nắng.
Diệp Tư Duệ cùng anh mang một bó hoa oải hương đặt lên một ngôi mộ, trên bia mộ khắc 2 chữ to “Phương Tuệ”.
Thấy cô đứng lặng nhìn bia mộ, anh nói: “Vậy anh ra ngoài đợi nha?” Cô gật đầu. Dù sao cũng đã lâu rồi, cô và mẹ cũng cần thời gian riêng tư mà.
Bạch Thanh Nghị đứng đợi bên ngoài lối ra vào, chợt nghĩ đến người bố đã khuất của mình.
Anh đã đi thăm mộ của ông trong năm nay. Những cảm xúc đau xót khi ông mới qua đời cũng không còn nữa. Giờ đây, đứng trước mộ của ông ấy, có lẽ trong anh chỉ còn ký ức bình lặng chạy qua như một thước phim cũ. Nếu mẹ anh không giữ tấm ảnh duy nhất của ông ấy, có lẽ anh cũng không nhớ rõ mặt của ông ấy ra sao. Có lẽ khi ấy anh vẫn còn quá nhỏ, nên thời gian trôi đi đã lâu như thế.
Con người có rất nhiều thứ buộc phải quên để sống tiếp, học cách thích nghi với những gì xảy ra đột ngột. Cuộc sống vốn dĩ vô thường, có lẽ hôm qua ai đó còn nói cười với chúng ta, ngày mai họ đã đi rất xa. Anh và mẹ anh, và những người khác nữa, đều bị thời gian và dòng đời làm quên đi nỗi đau mất người thân, nhưng vẫn không thể không nhớ những ký ức về họ.
Giống một cuốn album, có lúc sẽ mở ra để nhớ, rồi gập lại, cất vào tủ.
Diệp Tư Duệ ngồi trước mộ Phương Tuệ, tay chạm vào bia mộ, ngón tay miết nhẹ lên một phiến đá lạnh ngắt.
“Mẹ à, dạo này cuộc sống của con không được ổn lắm. Dẫu vậy, trong cái rủi có cái may. Con đã tìm được người con yêu rồi, mẹ ạ. Anh ấy dễ thương lắm, mặc dù bọn con thỉnh thoảng toàn cãi nhau mấy chuyện không đâu, nhưng anh ấy vẫn rất quan tâm con, lo lắng cho con, sẵn sàng vì con mà xuống nước trước. Vả lại, anh ấy còn tình nguyện dạy con rửa bát, nấu ăn, giặt đồ, cơ mà toàn là anh ấy tự làm cả.”
Cô nghĩ đến vẻ mặt của anh rồi phụt cười. Rồi cô lại tiếp: “Bố vẫn vậy, vẫn muốn con kết hôn với tên kia. Nhưng con không muốn! Mẹ nói rằng nếu không thể tự quyết định hạnh phúc của bản thân thì sẽ sống trong số phận nghiệt ngã. Con không muốn! Mẹ à, mẹ hãy phù hộ cho con, tiếp thêm cho con sức mạnh để con có thể theo đuổi những gì con muốn, mẹ nhé!”
Hoa oải hương khẽ lay động như đang cùng gió làm một gia điệu, hòa vào tiếng reo của cây lá, mùi thơm nhàn nhạt bay đi, tỏa ra không khí.
Bạch Thanh Nghị thuê taxi giúp Diệp Tư Duệ. Nghe cô kể, có vẻ mộ của mẹ cô được đặt ở ngoại thành.
Diệp Tư Duệ còn muốn ở đó vài ngày, vì vậy hai người mang thêm đồ đạc theo. Sau khi chào tạm biệt Uông Thụy Liễu, hai người lên xe rời đi.
Rời khỏi mọi xô bồ ồn ào của thành phố, chiếc taxi đi đến một vùng ngoại ô nhỏ phía nam. Sau 4 giờ đồng hồ, cuối cùng cũng đến nơi.
Bạch Thanh Nghị nhìn cảnh thiên nhiên ngoài cửa xe, cảm thấy quen mắt.
Anh đã nhìn thấy nơi này ở đâu đó, nhưng không nhớ rõ là ở đâu.
Diệp Tư Duệ cầm một chiếc tai nghe nhạc đưa cho Bạch Thanh Nghị, nói: “Cùng nghe đi anh.” Bạch Thanh Nghị nhận lấy.
Nghe nói, ca sĩ của bài hát này viết tặng cho người bạn gái bị bệnh ung thư.
Tuy bài hát mất 4 phút để nghe, nhưng Diệp Tư Duệ vẫn nhớ 4 câu hát:
“Bởi vì cuộc đời tẻ nhạt vô vị cho anh gặp được em
Nên cuộc sống của anh mới tươi đẹp biết bao
Nếu một ngày kia em biến mất
Đừng đau lòng cho anh, bởi cuộc đời của anh vì đã có em mới thêm phần tươi đẹp.”
…
Diệp Tư Duệ sau đó dẫn anh đến một ngôi nhà trông cũ kỹ. Trước sân, một bà lão đang ngồi trên ghế, vừa phơi nắng vừa đan khăn.
Diệp Tư Duệ đi vào, lễ phép chào: “Cháu chào bà!” Bà lão với khuôn mặt đã nhiều nếp nhăn ngước đôi mắt hiền hậu nhìn cô, rồi mỉm cười nói: “Ôi, là cô bé con gái Phương Tuệ này! Mau vào nhà đi.” Rồi bà nhìn sang Bạch Thanh Nghị, thấy anh mang xách đồ đạc cúi chào mình thì hỏi: “Cậu là ai?” Diệp Tư Duệ đáp: “Anh ấy là bạn trai của cháu.”
“Ồ, là bạn trai của cháu sao?”
“Vâng.”
Anh tự giới thiệu: “Cháu tên là Bạch Thanh Nghị.” Bà lão gật đầu rồi nói: “Vào trong nhà đi.”
Anh theo cô mang đồ đạc vào một căn phòng nhỏ. Trong lúc dọn dẹp, anh hỏi: “Đây là đâu vậy? Bà lão ngoài kia là ai thế?” Diệp Tư Duệ đáp: “Bà ấy là người quen của mẹ em. Trước đây mẹ em từng có thời gian sống ở nơi này, sau mới về thành phố với gia đình ông bà ngoại của em. Khi đó bà ấy về lại thành phố là muốn tiếp tục con đường làm một nhà thiết kế, tuy nhiên lại bị gia đình ép buộc kết hôn với bố của em.” Bạch Thanh Nghị ngẫm nghĩ, tự nhiên nhớ đến một câu: “Gửi tặng cô gái tôi không thể ở bên.”
Không lý nào tự nhiên anh lại nghĩ đến nó. Anh đã đọc ở đâu rồi?
Diệp Tư Duệ nói: “Chúng ta đi mua hoa trước rồi đến chỗ mẹ em nha?” Anh gật đầu đáp: “Tùy ý em. Còn cần thêm gì không?” Cô lắc đầu, rồi chợt nhìn anh, hỏi: “Anh có mệt không?” Anh trả lời: “Em không thấy mệt thì sao anh có thể mệt được!” Cô bĩu môi hỏi lại: “Thế nếu giờ em mệt thì anh mệt hả?” Anh chỉ mỉm cười.
Khu nghĩa trang ở đây không quá khang trang. Bên ngoài, hàng cây xanh đứng rì rầm trong gió. Cỏ dại mọc trên đất, có loài ra hoa màu vàng nhạt, dịu dàng khoe cánh hoa trong nắng.
Diệp Tư Duệ cùng anh mang một bó hoa oải hương đặt lên một ngôi mộ, trên bia mộ khắc 2 chữ to “Phương Tuệ”.
Thấy cô đứng lặng nhìn bia mộ, anh nói: “Vậy anh ra ngoài đợi nha?” Cô gật đầu. Dù sao cũng đã lâu rồi, cô và mẹ cũng cần thời gian riêng tư mà.
Bạch Thanh Nghị đứng đợi bên ngoài lối ra vào, chợt nghĩ đến người bố đã khuất của mình.
Anh đã đi thăm mộ của ông trong năm nay. Những cảm xúc đau xót khi ông mới qua đời cũng không còn nữa. Giờ đây, đứng trước mộ của ông ấy, có lẽ trong anh chỉ còn ký ức bình lặng chạy qua như một thước phim cũ. Nếu mẹ anh không giữ tấm ảnh duy nhất của ông ấy, có lẽ anh cũng không nhớ rõ mặt của ông ấy ra sao. Có lẽ khi ấy anh vẫn còn quá nhỏ, nên thời gian trôi đi đã lâu như thế.
Con người có rất nhiều thứ buộc phải quên để sống tiếp, học cách thích nghi với những gì xảy ra đột ngột. Cuộc sống vốn dĩ vô thường, có lẽ hôm qua ai đó còn nói cười với chúng ta, ngày mai họ đã đi rất xa. Anh và mẹ anh, và những người khác nữa, đều bị thời gian và dòng đời làm quên đi nỗi đau mất người thân, nhưng vẫn không thể không nhớ những ký ức về họ.
Giống một cuốn album, có lúc sẽ mở ra để nhớ, rồi gập lại, cất vào tủ.
Diệp Tư Duệ ngồi trước mộ Phương Tuệ, tay chạm vào bia mộ, ngón tay miết nhẹ lên một phiến đá lạnh ngắt.
“Mẹ à, dạo này cuộc sống của con không được ổn lắm. Dẫu vậy, trong cái rủi có cái may. Con đã tìm được người con yêu rồi, mẹ ạ. Anh ấy dễ thương lắm, mặc dù bọn con thỉnh thoảng toàn cãi nhau mấy chuyện không đâu, nhưng anh ấy vẫn rất quan tâm con, lo lắng cho con, sẵn sàng vì con mà xuống nước trước. Vả lại, anh ấy còn tình nguyện dạy con rửa bát, nấu ăn, giặt đồ, cơ mà toàn là anh ấy tự làm cả.”
Cô nghĩ đến vẻ mặt của anh rồi phụt cười. Rồi cô lại tiếp: “Bố vẫn vậy, vẫn muốn con kết hôn với tên kia. Nhưng con không muốn! Mẹ nói rằng nếu không thể tự quyết định hạnh phúc của bản thân thì sẽ sống trong số phận nghiệt ngã. Con không muốn! Mẹ à, mẹ hãy phù hộ cho con, tiếp thêm cho con sức mạnh để con có thể theo đuổi những gì con muốn, mẹ nhé!”
Hoa oải hương khẽ lay động như đang cùng gió làm một gia điệu, hòa vào tiếng reo của cây lá, mùi thơm nhàn nhạt bay đi, tỏa ra không khí.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương