Người Đuổi Thi
Chương 14: Anh trai cùng em gái
Trong mơ, Lưu Tiến thấy mình trở về nhà.
Trong nhà có mẹ, còn có … anh trai!
Mà nàng lại một lần nữa trở về với thân thể của chính mình.
“Lưu Hồng, ngươi phải cẩn thận với những người xa lạ, con gái không có ai bảo vệ sẽ dễ bị người ta bắt nạt, như ca ca thì sẽ không như vậy, bởi vì ca ca là nam tử hán.”
Thiếu niên vẻ mặt sáng láng hướng em gái của mình nói.
“Lưu Hồng, ngươi phải nhớ, cha thường nói làm người phải bao dung, có hại là phúc, tất cả đều là nói nhảm! Ngô bà có nói qua, người tốt không sống lâu, tai họa mới có thể kéo dài ngàn năm, chúng ta có thể không gây họa nhưng chắc chắn không muốn làm người tốt!”
“Đương nhiên, ngươi không được nói với cha những lời này, hắn chưa chắc sẽ đánh ngươi, nhưng là chắc chắn sẽ đánh ta a!”
Người anh trai vuốt đầu em gái cười nói.
Hình ảnh lại biến đổi, lại nhớ tới ngày nào đó.
Anh trai cùng em gái đang chơi trốn tìm, anh trai trốn ở trong ngăn tủ, lại bị em gái mình tìm thấy, liền đến lượt người anh trai đi tìm em gái.
Cả căn phòng đều chỉ có như vậy, chỉ có ngăn tủ và gầm giường là có thể ẩn trốn.
Vì thế cô em gái liền trốn dưới gầm giường.
Người anh trai đi đến, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô em gái nhưng lại giả bộ như không phát hiện.
Đúng lúc này, người cha thất tha thất thểu đi tới.
Hắn không nói lời nào liền dùng tay bóp cổ người anh trai, đem người anh trai nâng lên cao.
Người anh trai mở to trong mắt, khuôn mặt bị nghẹn đến đỏ bừng. Hai cánh tay hướng về phía em gái đang trốn cầu cứu, hai mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng hoảng sợ.
Mà nàng chính là đang trốn ở phía dưới gầm giường run rẩy, mặc kệ nửa người dưới đã ướt đẫm từ lâu.
Nhưng mà lúc này, nàng lại giãy giụa đi ra, hướng phía sau gáy người cha đánh tới.
Ngay khi tay nàng sắp chạm vào người cha kia thì cả hình ảnh lại chuyển biến một lần nữa.
Hình ảnh lần này, vẫn là trong ngôi nhà đó, một cậu bé thất khiếu đổ máu, hai mắt lồi ra, giống như giây tiếp theo con ngươi có thể rơi ngay xuống đất.
Hắn đi tới phía nàng, hai tay nắm lấy cổ của nàng.
“Vì cái gì? Vì cái gì không cứu ta? Ngươi còn công khai dùng thân phận của ta sống nhiều năm như vậy? Ngươi đáng chết, ngươi thật đáng chết, đi chết đi!”
Triệu Bích Long đang ở bên ngoài phòng xem xét thảo dược nghe thấy trong phòng truyền tới một tiếng kêu to, vội vàng ném thảo dược trên tay xuống, chạy nhanh vào nhà.
Triệu Bích Long gặp “Lưu huynh” đứng dậy, trên mặt là nước mắt, hai mắt vô thần, liền mở miệng nói: “Cái kia … đói bụng sao? Cơm nước đã nấu xong, ách … trong người khó chịu?”
Lưu Tiến không hề phản ứng.
Triệu Bích Long thấy vậy liền đi đến trước người hắn, tay giơ trước mặt quơ quơ, hô một tiếng: “Lưu Tiến! Uy, tỉnh tỉnh!”
Phục hồi lại tinh thần, Lưu Tiến quay đầu, liền tựa như thấy Triệu Bích Long có chút ngại ngùng, hình như không dám cùng mình nhìn thẳng.
Triệu Bích Long ngượng ngùng cười nói: “Ta đã làm đồ ăn cho ngươi.”
Nói xong liền chỉ chỉ mấy cái bát trên bàn nói: “Gạo nếp, tiết gà trống, ta còn cho thêm đậu đỏ, cẩu kỷ tử, củ từ, lá hẹ, đảm bảo vừa ngon lại bổ!”
Lúc này Lưu Tiến cũng cảm thấy có chút đói bụng, nhưng tổng cảm giác có gì đó không đúng.
Kiểm tra lại hắn đột nhiên hiểu ra, cổ quái nói: “Có phải hay không còn thiếu cái gì đó?”
Triệu Bích Long thần tình nghi hoặc: "Thiếu cái gì?"
Lưu Tiến nhếch miệng nói: “Máu chó đen a!”
Triệu Bích Long vỗ đùi: “Đúng vậy! Ta còn không nghĩ tới đâu, ngươi chờ chút ta đi giết chó!”
Lưu Tiến cười mắng một tiếng cút đi!
Triệu Bích Long sờ sờ cái mũi ngượng ngùng cười.
Ngay khi hắn muốn bỏ chăn ra đứng dậy, một luồng gió thổi vào trong chăn.
Hắn như thể cảm giác được cái gì đó, cúi đầu nhìn vào trong chăn, vậy mà áo phía trên bị cởi ra một nửa.
Lại nhìn lại Triệu Bích Long bộ dáng, nhất thời hắn hiểu ra.
Triệu Bích Long đỏ mặt nói: “Kia, cái kia … Trên quần áo của ngươi dính toàn là vôi, thấy ngươi ngất xỉu, ta liền muốn thay quần áo cho ngươi, để ngươi thoải mái một chút, kết quả … Nhưng ta thề, thấy có điều không thích hợp ta liền thu tay lại.”
“Ừ! Đã biết.”
Lưu Tiến, à không đúng, hẳn là em gái của Lưu Tiến vẻ mặt bình thản nói.
Triệu Bích Long nhẹ nhàng thở ra, nghi hoặc nói: “Ngươi … thế nào biến thành … không đúng! Ngươi chính là nữ a!”
Nói xong lại tự lẩm bẩm: “Khó trách lại trắng như vậy, còn … còn rất đẹp!”
Lúc này hắn liền tháo búi tóc, hơi lộ ra bả vai, ánh nhìn xa xăm.
“Ta gọi Lưu Hồng!” Trước đây vẫn sống trong thân phần cảu anh trai là Lưu Tiến, lần đầu tiên Lưu Hồng mở miệng nói ra tên thật của mình.
“Anh trai ta đã chết, ta lại nhìn thấy hắn chết mà không cứu được, lại còn dùng thân phận của hắn sống lâu như vậy.”
Triệu Bích Long trầm mặc một phen sau đó nhẹ giọng nói: "Ta nghe."
Mặt trời buổi chiều ngả về tây, chiếu lên mặt đất hai bóng người, Lưu Hồng mệt mỏi ngồi dựa vào khung cửa, không nói.
Triệu Bích Long lúc này thật muốn vả cho mình hai cái bạt tai, đang yên đang lành nói cái gì ta nghe. Bản thân cũng không biết an ủi người khác, cứ lẳng lặng mà nghe, tình huống hiện giờ không phải càng thêm xấu hổ?
Nhìn thấy khóe mắt của Lưu Hồng chảy ra nước mắt, Triệu Bích Long chỉ có thể lảng sang chuyện khác: “Khó trách ngươi có thể tụ tập âm khí, nhưng mà nói lại, mặc dù ngươi là con gái, theo lẽ thường mà nói, trên người tụ tập như vậy nhiều âm khí, cũng không phải là một chút chuyện gì đều không có a!”
Triệu Bích Long ngẫm nghĩ, lại nói: “Ngươi hản là âm linh thân thể rất hiếm thấy, bởi vì …”
Trong nhà có mẹ, còn có … anh trai!
Mà nàng lại một lần nữa trở về với thân thể của chính mình.
“Lưu Hồng, ngươi phải cẩn thận với những người xa lạ, con gái không có ai bảo vệ sẽ dễ bị người ta bắt nạt, như ca ca thì sẽ không như vậy, bởi vì ca ca là nam tử hán.”
Thiếu niên vẻ mặt sáng láng hướng em gái của mình nói.
“Lưu Hồng, ngươi phải nhớ, cha thường nói làm người phải bao dung, có hại là phúc, tất cả đều là nói nhảm! Ngô bà có nói qua, người tốt không sống lâu, tai họa mới có thể kéo dài ngàn năm, chúng ta có thể không gây họa nhưng chắc chắn không muốn làm người tốt!”
“Đương nhiên, ngươi không được nói với cha những lời này, hắn chưa chắc sẽ đánh ngươi, nhưng là chắc chắn sẽ đánh ta a!”
Người anh trai vuốt đầu em gái cười nói.
Hình ảnh lại biến đổi, lại nhớ tới ngày nào đó.
Anh trai cùng em gái đang chơi trốn tìm, anh trai trốn ở trong ngăn tủ, lại bị em gái mình tìm thấy, liền đến lượt người anh trai đi tìm em gái.
Cả căn phòng đều chỉ có như vậy, chỉ có ngăn tủ và gầm giường là có thể ẩn trốn.
Vì thế cô em gái liền trốn dưới gầm giường.
Người anh trai đi đến, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô em gái nhưng lại giả bộ như không phát hiện.
Đúng lúc này, người cha thất tha thất thểu đi tới.
Hắn không nói lời nào liền dùng tay bóp cổ người anh trai, đem người anh trai nâng lên cao.
Người anh trai mở to trong mắt, khuôn mặt bị nghẹn đến đỏ bừng. Hai cánh tay hướng về phía em gái đang trốn cầu cứu, hai mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng hoảng sợ.
Mà nàng chính là đang trốn ở phía dưới gầm giường run rẩy, mặc kệ nửa người dưới đã ướt đẫm từ lâu.
Nhưng mà lúc này, nàng lại giãy giụa đi ra, hướng phía sau gáy người cha đánh tới.
Ngay khi tay nàng sắp chạm vào người cha kia thì cả hình ảnh lại chuyển biến một lần nữa.
Hình ảnh lần này, vẫn là trong ngôi nhà đó, một cậu bé thất khiếu đổ máu, hai mắt lồi ra, giống như giây tiếp theo con ngươi có thể rơi ngay xuống đất.
Hắn đi tới phía nàng, hai tay nắm lấy cổ của nàng.
“Vì cái gì? Vì cái gì không cứu ta? Ngươi còn công khai dùng thân phận của ta sống nhiều năm như vậy? Ngươi đáng chết, ngươi thật đáng chết, đi chết đi!”
Triệu Bích Long đang ở bên ngoài phòng xem xét thảo dược nghe thấy trong phòng truyền tới một tiếng kêu to, vội vàng ném thảo dược trên tay xuống, chạy nhanh vào nhà.
Triệu Bích Long gặp “Lưu huynh” đứng dậy, trên mặt là nước mắt, hai mắt vô thần, liền mở miệng nói: “Cái kia … đói bụng sao? Cơm nước đã nấu xong, ách … trong người khó chịu?”
Lưu Tiến không hề phản ứng.
Triệu Bích Long thấy vậy liền đi đến trước người hắn, tay giơ trước mặt quơ quơ, hô một tiếng: “Lưu Tiến! Uy, tỉnh tỉnh!”
Phục hồi lại tinh thần, Lưu Tiến quay đầu, liền tựa như thấy Triệu Bích Long có chút ngại ngùng, hình như không dám cùng mình nhìn thẳng.
Triệu Bích Long ngượng ngùng cười nói: “Ta đã làm đồ ăn cho ngươi.”
Nói xong liền chỉ chỉ mấy cái bát trên bàn nói: “Gạo nếp, tiết gà trống, ta còn cho thêm đậu đỏ, cẩu kỷ tử, củ từ, lá hẹ, đảm bảo vừa ngon lại bổ!”
Lúc này Lưu Tiến cũng cảm thấy có chút đói bụng, nhưng tổng cảm giác có gì đó không đúng.
Kiểm tra lại hắn đột nhiên hiểu ra, cổ quái nói: “Có phải hay không còn thiếu cái gì đó?”
Triệu Bích Long thần tình nghi hoặc: "Thiếu cái gì?"
Lưu Tiến nhếch miệng nói: “Máu chó đen a!”
Triệu Bích Long vỗ đùi: “Đúng vậy! Ta còn không nghĩ tới đâu, ngươi chờ chút ta đi giết chó!”
Lưu Tiến cười mắng một tiếng cút đi!
Triệu Bích Long sờ sờ cái mũi ngượng ngùng cười.
Ngay khi hắn muốn bỏ chăn ra đứng dậy, một luồng gió thổi vào trong chăn.
Hắn như thể cảm giác được cái gì đó, cúi đầu nhìn vào trong chăn, vậy mà áo phía trên bị cởi ra một nửa.
Lại nhìn lại Triệu Bích Long bộ dáng, nhất thời hắn hiểu ra.
Triệu Bích Long đỏ mặt nói: “Kia, cái kia … Trên quần áo của ngươi dính toàn là vôi, thấy ngươi ngất xỉu, ta liền muốn thay quần áo cho ngươi, để ngươi thoải mái một chút, kết quả … Nhưng ta thề, thấy có điều không thích hợp ta liền thu tay lại.”
“Ừ! Đã biết.”
Lưu Tiến, à không đúng, hẳn là em gái của Lưu Tiến vẻ mặt bình thản nói.
Triệu Bích Long nhẹ nhàng thở ra, nghi hoặc nói: “Ngươi … thế nào biến thành … không đúng! Ngươi chính là nữ a!”
Nói xong lại tự lẩm bẩm: “Khó trách lại trắng như vậy, còn … còn rất đẹp!”
Lúc này hắn liền tháo búi tóc, hơi lộ ra bả vai, ánh nhìn xa xăm.
“Ta gọi Lưu Hồng!” Trước đây vẫn sống trong thân phần cảu anh trai là Lưu Tiến, lần đầu tiên Lưu Hồng mở miệng nói ra tên thật của mình.
“Anh trai ta đã chết, ta lại nhìn thấy hắn chết mà không cứu được, lại còn dùng thân phận của hắn sống lâu như vậy.”
Triệu Bích Long trầm mặc một phen sau đó nhẹ giọng nói: "Ta nghe."
Mặt trời buổi chiều ngả về tây, chiếu lên mặt đất hai bóng người, Lưu Hồng mệt mỏi ngồi dựa vào khung cửa, không nói.
Triệu Bích Long lúc này thật muốn vả cho mình hai cái bạt tai, đang yên đang lành nói cái gì ta nghe. Bản thân cũng không biết an ủi người khác, cứ lẳng lặng mà nghe, tình huống hiện giờ không phải càng thêm xấu hổ?
Nhìn thấy khóe mắt của Lưu Hồng chảy ra nước mắt, Triệu Bích Long chỉ có thể lảng sang chuyện khác: “Khó trách ngươi có thể tụ tập âm khí, nhưng mà nói lại, mặc dù ngươi là con gái, theo lẽ thường mà nói, trên người tụ tập như vậy nhiều âm khí, cũng không phải là một chút chuyện gì đều không có a!”
Triệu Bích Long ngẫm nghĩ, lại nói: “Ngươi hản là âm linh thân thể rất hiếm thấy, bởi vì …”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương