Người Đuổi Thi

Chương 9: Ăn cơm như thế nào?



“Đạo trưởng, người như thế nào thì lấy âm khí làm thức ăn?”

Triệu Bích Long nghĩ nghĩ rồi nói: “Không có nhiều đi! Âm khí khác với sát khí, tác dụng rất nhiều, bất quá phần lớn là tà tu dùng để tu luyện. Cũng có chút thầy bà tin rằng, khi con người vừa chết, âm khi trên người càng nặng thì đại vị tại ẩm phủ càng cao, lại cũng có người cho rằng dùng âm khí có thể thành tựu trường sinh.”

“Tóm lại đó điều là những tin đồn nhảm của đám bất nhập lưu bàng môn tà đạo, bạn nhỏ ngươi cũng đừng đi lầm đường lạc lối a! Đuổi thi tuy rằng vất vả một chút, chịu sự vứt bỏ của thế nhân, nhưng cuối cùng cũng là chính đạo, khi đi ngủ cũng có thể an tâm một chút.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Mộng Có Đành Buông

2. Không Hẹn Mà Đến

3. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây

4. Cô Dâu Xung Hỉ Của Cố Gia

=====================================

Lưu Tiến gật đầu nói hiểu!

“Đúng rồi, đạo trưởng, ngươi định đi đâu?”

Triệu Bích Long khụ một tiếng, bày ra dáng vẻ cao thâm, nói: “Bần đạo bấm đốt ngón tay tính toán, biết được ngươi có thể gặp nạn, cho nên tới đây cứu giúp!”

Lưu Tiến không hề nghi ngờ lời hắn nói, vội vàng khom lưng nói cảm tạ.

Triệu Bích Long khoát tay áo, tiếp đó còn nói thêm: “Nhưng là kiếp nạn này của ngươi còn chưa có tiêu tán, bần đạo có một vật có thể giúp ngươi giải trừ, niệm tình ngươi là người đuổi thi, thu nhập không cao, như vậy đi, tính nửa giá cho ngươi, như thế nào?”

Nói xong từ trong lòng móc ra một khối ngọc bài.

Lưu Tiến vừa định từ chối, lại đột nhiên phát hiện trên người Triệu Bích Long dính nhiều bùn đất, trong lồng ngực phình to một khối, một cái rễ khoai lang lộ ra khi hắn lấy ra ngọc bài.



Lưu Tiến nhìn quanh bốn phía thì phát hiện, cách đó không xa hình như có một mảng ruộng đồng.

Triệu Bích Long mặt không đỏ, tâm không loạn, mặt không biểu tình, dùng tay giấu đi vật trong ngực.

Lưu Tiến nhăn nhó nói: “Đạo trưởng, ta thực sự là không có tiền, lần trước ta ngươi thấy đã là tất cả gia sản của ta rồi. Sư phụ ta đang chờ ta, trước hết xin tạm biệt.”

Dứt lời liền mang theo thi đội vội vàng như trốn chạy về phía ngọn núi.

Nhìn theo bóng dáng Lưu Tiến rời đi, Triệu Bích Long thở dài, lấy ra củ khoai lang đã được rửa sạch sẽ từ trong lồng ngực.

Cắn một miếng, vị ngọt bùi mang theo chút mùi của đất.

Lưu Tiến đi tới đình nghỉ chân, cũng không thấy lão Trương ở đó. Ban đêm mùa hè rất ngắn, hiện tại có lẽ là giờ Thìn, mình không có tới muộn mà.

Đúng lúc này, một tiếng hắt xì thật lớn vang lên.

Từ đình nghỉ chân này có thể nhìn thấy cửa thành Giang Ninh. Chỉ thấy cánh của thật lớn này đang chậm rãi đóng lại.

Ban ngày mà vô cớ đóng cửa thành, Lưu Tiến hiểu được, đây là đã xảy ra đại sự, hắn lại càng lo lắng cho Trương lão đầu.

Nhưng mà thời gian đã không còn nhiều, nếu không giao hàng, vậy sẽ chậm trễ thời gian mai táng. Huống hồ nếu hiện tại mình trở lại tìm lão Trương, vậy mấy cái thi thể này phải làm sao bây giờ?

Lưu Tiến quyết định lưu lại ký hiệu ở đình nghỉ chân cho lão Trương, chờ hắn đem khách nhân giao cho gia chủ rồi quay lại tìm hắn.

Ba ngày sau

Lưu Tiến đi tới Tân An trấn.

Nơi này vốn là vùng đất thuộc Lương quốc, nhưng mười năm trước đã bị Triệu quốc chiếm đóng. Lúc này, đất vủa Trần gia đã bị chiếm lấy, liền trước tiên cho người di động chuyển tới Long Tuyền trấn.

Lúc Lưu Tiến vội vàng tới Trần gia, già trẻ lớn bé Trần gia đã đợi sẵn.

Thấy Lưu Tiến tới, người lớn người bé khóc thành một mảnh hỗn loạn.



“Sao lại là tiểu tử ngươi đưa người về, Trương tiên sinh đâu?” Trần lão gia buồn khổ hỏi.

“Sư phụ đã cao tuổi, đi có chút chậm, sợ chậm trễ thời gian, liền sai ta đi trước đến đây.” Lưu Tiến trả lời qua quýt.

Trần lão gia thật tình cũng không để ý, nước mắt rưng rưng vuốt ve xác Trần Diệu.

Đối với người cao tuổi mà nói, còn gì đau đớn hơn là người đầu bạc tiễn người đầu xanh.

Khi bàn tay đầy nếp nhăn của lão nhân muốn chạm tới miệng của thi thể, Lưu Tiến tâm như muốn nhắc lên tới cổ họng.

Cũng may đúng lúc này, đạo sĩ do Trần gia mời tới cũng đã đến, Trần lão gia bị thu hút chú ý sang đó, vẫn không có chạm đến cái miệng lõm vào của xác chết.

“Trần lão gia xin hãy nén bi thương, bần đạo chắc chắn sẽ siêu độ giúp công tử tìm được nơi tốt để đầu thai!”

Nghe cái này thanh âm, Lưu Tiến sửng sốt, cảm giác này quá quen thuộc a!

Hắn quay đầu nhìn, lại thấy Triệu Bích Long đang đứng ở phía sau mình.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Triệu Bích Long “di” một tiếng, cười nói: “Anh bạn nhỏ, chúng ta lại gặp mặt! Nguyên lai ngươi cũng hướng Tân An trấn đến, biết sớm như vậy, hai ta cùng kết bạn mà đi.”

“Triệu đạo trưởng!” Lưu Tiến ngượng ngùng cười, lên tiếng đáp lại.

Triệu Bích Long thoáng nhìn sang tử thi bên cạnh Lưu Tiến, trên mặt biểu hiện chút thương cảm chỉ vào mà nói: “Ai! Đang tuổi còn trẻ, sao lại rơi vào kết cục như thế này. Trước đó bần đạo cũng thấy được, ngay cả răng cũng không có, cái này xuống dưới, làm sao mà ăn cơm đây?”

Thần sắc Lưu Tiến đọng lại, thầm nghĩ xong đời!

Đồng thời trong lòng âm thầm mắng tên thối đạo sĩ kia hàng trăm lần, cái này quả thực không ra thể thống gì.

Ngươi còn muốn ăn cơm? Ngươi còn muốn Diêm Vương gia cho ngươi ăn cơm?

Quả nhiên, người của Trần gia sau khi nghe được vậy, vội vàng tiến lên xem xét, phát hiện răng trong miệng Trần Diệu đều đã gãy hết.
Chương trước Chương tiếp