Người Gây Họa
Chương 10
Con người có rất nhiều mặt, một mặt dùng để gạt mình, mặt khác dùng để dối người.
Thiệu Ly cảm thấy Lâm Chiêm Dương có ít nhất hai mặt, một mặt là đối với người ngoài, một mặt đối với mình. Tuy mặt đối diện với người ngoài có chút lưu manh, nhưng lại dễ gần và tốt bụng, cho dù là lần đầu gặp mặt cũng khiến người ta cảm thấy như một người anh em tốt đã nhiều năm không gặp.
Vậy còn mặt khác?
Nhìn người đàn ông đang lái xe nghiêm túc, khuôn mặt tuấn tú không có biểu cảm, tuy rằng khuôn mặt này khiến người ta cảm thấy khó gần, nhưng Thiệu Lý không biết vì sao lại thích dáng vẻ này, bởi vì nó chân thực.
Vì là đồng phạm nên không che giấu.
Còn mình thì sao? Mặt của mình trong mắt người khác là gì? Là một chiếc mặt nạ cứng nhắc, không có gì khác ngoài sự thờ ơ với thói đạo đức giả?
Thiệu Ly xoa xoa khuôn mặt, sau khi khóc xong, hai má có chút sưng lên tê dại, da lòng bàn tay có cảm giác hơi lạnh. Cậu đã lâu không khóc không cười, cứ tưởng đã lột sạch những biểu cảm này rồi, nhưng cậu vẫn có thể rơi nước mắt.
“Nếu như không có gì xảy ra, chắc chiều mai tới Nam Yển nhỉ?” Tại sao cậu không muốn đến đó?
“Ừm.”
Nhanh như vậy sao? Cũng đúng, chỉ là đột nhiên cảm thấy…
“Nếu như đoạn đường này dài hơn một chút thì tốt rồi.”
“Cậu nói gì?”
“Không có gì.” Thiệu Ly biết cậu nói rất nhỏ, cậu vốn dĩ nói cho một mình cậu nghe.
Cảm giác ỷ lại không thể giải thích được này đến quá vội vàng khiến cậu không thể tiêu hóa hết được. Cậu thậm chí còn tự hỏi liệu những gì cậu đã trải qua trong hai ngày qua có thực sự là hiện thực? Hay chỉ là một giấc mơ? Trộm cướp vào nhà giết người và một kẻ tông người bỏ chạy, sao có thể ở chung hài hoà đến thế? Nếu không phải là một giấc mơ thì nó là gì?
Cậu nhạy cảm nhận thức được rằng bầu không khí giữa họ không giống như đồng lõa? Tư lợi ở đâu? Cùng nhau chiến đấu ở đâu? Không có! Không có gì cả! Mọi thứ đều rất tự nhiên, bọn họ thật tự nhiên …
Tự nhiên ở cùng nhau
“Phía trước có nhà trọ, đậu xe xa một chút, thúi quá.” Thiệu Ly cảm thấy mùi ôi thiu đã ngấm hết vào người, rửa không sạch.
Xe đậu cách đó 200 mét ở gần một kênh mương, gió thu cuốn lấy đất cát thổi vào mặt mũi 2 người. Nhiệt độ hạ xuống, Thiệu Ly kéo cao cổ áo, áo khoác đã che đậy thi thể, chỉ mong sau bình minh ngày mai trời sẽ ấm hơn.
Ngay khi cậu đang nghĩ về điều đó, chiếc áo khoác jacket ấm áp đã khoác lên vai cậu, Thiệu Ly kinh ngạc dừng bước nhìn Lâm Chiêu Dương.
“Đi thôi, đừng đứng đây nữa.”
Nói những điều tốt đẹp sẽ không tốt sao? Sự ấm áp không nói nên lời trong lòng không ngừng nở ra, Thiệu Ly bất giác nhếch lên khóe môi mỉm cười.
Cười? Cười hóa ra là một cảm giác … thật hạnh phúc, thật nhẹ nhõm, như thể cậu nhìn thấy thần tiên dưới màn đêm, sương trên cánh hoa, chim sẻ, cỏ, bồ công anh, và ánh ban mai đã mất từ lâu trong ký ức của cậu.
Thiệu Ly cảm thấy rằng cậu đã yêu sâu sắc cảm giác tuyệt vời này.
“Bị bệnh hả? Khi thì khóc khi lại cười.”
“Có lẽ vậy.” Trái tim không còn cảm giác ngột ngạt, tuy rằng lời nói của đối phương đầy ý giễu cợt, nhưng Thiệu Lỵ chỉ cảm thấy chuyện đó không quan trọng, bởi vì hiện tại cậu rất vui, cũng không cảm thấy tức giận về điều đó. Nụ cười của cậu là câu trả lời cho đối phương.
Có lẽ Lâm Chiêm Dương sẽ thấy hôm nay cậu có chút kì quái. Đây là chuyện đương nhiên, chỉ có cậu mới hiểu được ngày này có thể coi là ngày tỉnh táo nhất trong tám năm qua, bởi vì tám năm trước, cậu chưa biết thế nào là hạnh phúc, còn chưa hiểu được từ “yêu” của cha nuôi.
Nước ấm và xà phòng rửa sạch mùi hôi và bọt tích tụ trong cống, xoáy một hồi rồi lặng xuống.
Giết người.
Khi nỗi sợ hãi và lo lắng dần vơi đi, những gì còn lại là cảm giác viển vông mạnh mẽ, và thậm chí bắt đầu tự hỏi liệu mình có thực sự đụng phải ai đó không? Bây giờ nghĩ lại, cậu không nghĩ cái xác lại đáng sợ như vậy, ngày mai có nên đi xem không? Rốt cuộc, đó là tội lỗi do chính cậu tạo ra, và cậu không thể không bao giờ đối mặt với nó.
Lau mái tóc ướt một cách bừa bãi, Thiệu Ly rón rén leo lên giường, nằm quay lưng về phía Lâm Chiêu Dương, cậu không muốn nhìn thấy vì cậu sẽ không thể chìm vào giấc ngủ được. Sau khi một người căng thẳng cao độ, một khi thư giãn, cơ thể dễ có một số thay đổi đáng kinh ngạc, và cơ thể cậu đã quen với những thay đổi đó.
Trong bóng tối, Lâm Chiêm Dương mở mắt ra, trực tiếp nhìn chằm chằm bóng dáng trên giường kia. Cái cổ lộ ra ngoài lớp chăn bông đã mất đi màu đỏ thẫm của đêm qua, và anh … rất muốn mảnh da đó được nhuộm lại một màu hấp dẫn.
Được tin tưởng là một điều ấm áp, mặc dù không biết sự tin tưởng này đến từ đâu, nhưng hắn vẫn say trong cơn mê đó.
Làm gì? Hắn muốn chạm vào, đầu ngón tay duỗi ra không kiểm soát được, nhẹ nhàng phác thảo một đường viền thô kệch không chút đường cong.
Thiệu Ly bị hắn sờ gáy, không dám nhúc nhích, còn lo lắng đối phương vì không được đáp lại mà rời đi
Nhiều hơn, nhiều hơn nữa.
Thiệu Ly hai tay run rẩy nắm chặt ngón tay thô ráp kia, không có buông tay ra, vừa quay đầu liền bắt gặp ánh mắt của người kia. Hai chiếc giường đơn cách nhau một sải tay tưởng như vừa gần lại vừa xa. Họ gần đến mức chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào nhau, còn xa đến mức phản chiếu trong mắt nhưng họ vẫn chỉ là những người xa lạ.
Có những thứ không cần phải nói, có những sự hiểu ngầm tự động thiết lập. Cảm nhận được sức mạnh của đối phương, Thiệu Ly theo nguồn sức mạnh đó đi qua giường kia, cậu ngồi ở trên người Lâm Chiêm Dương, điên cuồng mò mẫm lẫn nhau.
Những tiếng thở hổn hển, những tiếng vo ve bị kìm nén, những bóng đen rung chuyển dưới ánh trăng, mọi thứ diễn ra thật khó tin. Có lẽ cậu vẫn còn đang sốt, Thiệu Ly cảm thấy mình sắp bốc cháy, không nhịn được để đối phương đè mình lên chiếc giường gỗ cũ kỹ, lưng cộm đến đau đớn, cổ họng khàn đến mức không phát ra được âm thanh nào, trong đầu chỉ còn lại sự trống rỗng
Thiệu Ly hơi lơ đễnh, nhịp tim từ phía sau cùng thanh âm ở đâu đó nhắc nhở cậu không phải đang mơ.
“Anh thật sự đâm người rồi bỏ trốn sao?” Thiệu Ly hỏi
“Ừm.” Lâm Chiêm Dương khẽ cắn gáy cậu, nơi đó đã đỏ bừng lên.
“Tại sao giết người?”
“Tôi không có giết người.”
“Trong tin tức kia nói có một ông chủ…”
“Đó là ba tôi.”
Giết ba? Đây không phải là một tội bình thường, cũng không phải điều mà người bình thường có thể làm được. Đó có thể là bị oan hoặc một sự xấu xa thực sự. Thiệu Ly không tin Lâm Chiêm Dương là một kẻ xấu xa, nói chính xác hơn là cậu không muốn vậy. Cuộc đời của cậu đã bắt đầu bị bóp méo, thiện và ác đã bị lu mờ, nhưng dù sao đi nữa thì điểm mấu chốt đó cũng không thể vượt qua.
Hỏi, có nên hỏi tiếp không?
Muốn biết, nhưng cũng sợ phải biết
Thiệu Ly nắm chặt eo hắn, như hạ quyết tâm, run giọng nói.
“Vì sao?”
Thiệu Ly cảm thấy Lâm Chiêm Dương có ít nhất hai mặt, một mặt là đối với người ngoài, một mặt đối với mình. Tuy mặt đối diện với người ngoài có chút lưu manh, nhưng lại dễ gần và tốt bụng, cho dù là lần đầu gặp mặt cũng khiến người ta cảm thấy như một người anh em tốt đã nhiều năm không gặp.
Vậy còn mặt khác?
Nhìn người đàn ông đang lái xe nghiêm túc, khuôn mặt tuấn tú không có biểu cảm, tuy rằng khuôn mặt này khiến người ta cảm thấy khó gần, nhưng Thiệu Lý không biết vì sao lại thích dáng vẻ này, bởi vì nó chân thực.
Vì là đồng phạm nên không che giấu.
Còn mình thì sao? Mặt của mình trong mắt người khác là gì? Là một chiếc mặt nạ cứng nhắc, không có gì khác ngoài sự thờ ơ với thói đạo đức giả?
Thiệu Ly xoa xoa khuôn mặt, sau khi khóc xong, hai má có chút sưng lên tê dại, da lòng bàn tay có cảm giác hơi lạnh. Cậu đã lâu không khóc không cười, cứ tưởng đã lột sạch những biểu cảm này rồi, nhưng cậu vẫn có thể rơi nước mắt.
“Nếu như không có gì xảy ra, chắc chiều mai tới Nam Yển nhỉ?” Tại sao cậu không muốn đến đó?
“Ừm.”
Nhanh như vậy sao? Cũng đúng, chỉ là đột nhiên cảm thấy…
“Nếu như đoạn đường này dài hơn một chút thì tốt rồi.”
“Cậu nói gì?”
“Không có gì.” Thiệu Ly biết cậu nói rất nhỏ, cậu vốn dĩ nói cho một mình cậu nghe.
Cảm giác ỷ lại không thể giải thích được này đến quá vội vàng khiến cậu không thể tiêu hóa hết được. Cậu thậm chí còn tự hỏi liệu những gì cậu đã trải qua trong hai ngày qua có thực sự là hiện thực? Hay chỉ là một giấc mơ? Trộm cướp vào nhà giết người và một kẻ tông người bỏ chạy, sao có thể ở chung hài hoà đến thế? Nếu không phải là một giấc mơ thì nó là gì?
Cậu nhạy cảm nhận thức được rằng bầu không khí giữa họ không giống như đồng lõa? Tư lợi ở đâu? Cùng nhau chiến đấu ở đâu? Không có! Không có gì cả! Mọi thứ đều rất tự nhiên, bọn họ thật tự nhiên …
Tự nhiên ở cùng nhau
“Phía trước có nhà trọ, đậu xe xa một chút, thúi quá.” Thiệu Ly cảm thấy mùi ôi thiu đã ngấm hết vào người, rửa không sạch.
Xe đậu cách đó 200 mét ở gần một kênh mương, gió thu cuốn lấy đất cát thổi vào mặt mũi 2 người. Nhiệt độ hạ xuống, Thiệu Ly kéo cao cổ áo, áo khoác đã che đậy thi thể, chỉ mong sau bình minh ngày mai trời sẽ ấm hơn.
Ngay khi cậu đang nghĩ về điều đó, chiếc áo khoác jacket ấm áp đã khoác lên vai cậu, Thiệu Ly kinh ngạc dừng bước nhìn Lâm Chiêu Dương.
“Đi thôi, đừng đứng đây nữa.”
Nói những điều tốt đẹp sẽ không tốt sao? Sự ấm áp không nói nên lời trong lòng không ngừng nở ra, Thiệu Ly bất giác nhếch lên khóe môi mỉm cười.
Cười? Cười hóa ra là một cảm giác … thật hạnh phúc, thật nhẹ nhõm, như thể cậu nhìn thấy thần tiên dưới màn đêm, sương trên cánh hoa, chim sẻ, cỏ, bồ công anh, và ánh ban mai đã mất từ lâu trong ký ức của cậu.
Thiệu Ly cảm thấy rằng cậu đã yêu sâu sắc cảm giác tuyệt vời này.
“Bị bệnh hả? Khi thì khóc khi lại cười.”
“Có lẽ vậy.” Trái tim không còn cảm giác ngột ngạt, tuy rằng lời nói của đối phương đầy ý giễu cợt, nhưng Thiệu Lỵ chỉ cảm thấy chuyện đó không quan trọng, bởi vì hiện tại cậu rất vui, cũng không cảm thấy tức giận về điều đó. Nụ cười của cậu là câu trả lời cho đối phương.
Có lẽ Lâm Chiêm Dương sẽ thấy hôm nay cậu có chút kì quái. Đây là chuyện đương nhiên, chỉ có cậu mới hiểu được ngày này có thể coi là ngày tỉnh táo nhất trong tám năm qua, bởi vì tám năm trước, cậu chưa biết thế nào là hạnh phúc, còn chưa hiểu được từ “yêu” của cha nuôi.
Nước ấm và xà phòng rửa sạch mùi hôi và bọt tích tụ trong cống, xoáy một hồi rồi lặng xuống.
Giết người.
Khi nỗi sợ hãi và lo lắng dần vơi đi, những gì còn lại là cảm giác viển vông mạnh mẽ, và thậm chí bắt đầu tự hỏi liệu mình có thực sự đụng phải ai đó không? Bây giờ nghĩ lại, cậu không nghĩ cái xác lại đáng sợ như vậy, ngày mai có nên đi xem không? Rốt cuộc, đó là tội lỗi do chính cậu tạo ra, và cậu không thể không bao giờ đối mặt với nó.
Lau mái tóc ướt một cách bừa bãi, Thiệu Ly rón rén leo lên giường, nằm quay lưng về phía Lâm Chiêu Dương, cậu không muốn nhìn thấy vì cậu sẽ không thể chìm vào giấc ngủ được. Sau khi một người căng thẳng cao độ, một khi thư giãn, cơ thể dễ có một số thay đổi đáng kinh ngạc, và cơ thể cậu đã quen với những thay đổi đó.
Trong bóng tối, Lâm Chiêm Dương mở mắt ra, trực tiếp nhìn chằm chằm bóng dáng trên giường kia. Cái cổ lộ ra ngoài lớp chăn bông đã mất đi màu đỏ thẫm của đêm qua, và anh … rất muốn mảnh da đó được nhuộm lại một màu hấp dẫn.
Được tin tưởng là một điều ấm áp, mặc dù không biết sự tin tưởng này đến từ đâu, nhưng hắn vẫn say trong cơn mê đó.
Làm gì? Hắn muốn chạm vào, đầu ngón tay duỗi ra không kiểm soát được, nhẹ nhàng phác thảo một đường viền thô kệch không chút đường cong.
Thiệu Ly bị hắn sờ gáy, không dám nhúc nhích, còn lo lắng đối phương vì không được đáp lại mà rời đi
Nhiều hơn, nhiều hơn nữa.
Thiệu Ly hai tay run rẩy nắm chặt ngón tay thô ráp kia, không có buông tay ra, vừa quay đầu liền bắt gặp ánh mắt của người kia. Hai chiếc giường đơn cách nhau một sải tay tưởng như vừa gần lại vừa xa. Họ gần đến mức chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào nhau, còn xa đến mức phản chiếu trong mắt nhưng họ vẫn chỉ là những người xa lạ.
Có những thứ không cần phải nói, có những sự hiểu ngầm tự động thiết lập. Cảm nhận được sức mạnh của đối phương, Thiệu Ly theo nguồn sức mạnh đó đi qua giường kia, cậu ngồi ở trên người Lâm Chiêm Dương, điên cuồng mò mẫm lẫn nhau.
Những tiếng thở hổn hển, những tiếng vo ve bị kìm nén, những bóng đen rung chuyển dưới ánh trăng, mọi thứ diễn ra thật khó tin. Có lẽ cậu vẫn còn đang sốt, Thiệu Ly cảm thấy mình sắp bốc cháy, không nhịn được để đối phương đè mình lên chiếc giường gỗ cũ kỹ, lưng cộm đến đau đớn, cổ họng khàn đến mức không phát ra được âm thanh nào, trong đầu chỉ còn lại sự trống rỗng
Thiệu Ly hơi lơ đễnh, nhịp tim từ phía sau cùng thanh âm ở đâu đó nhắc nhở cậu không phải đang mơ.
“Anh thật sự đâm người rồi bỏ trốn sao?” Thiệu Ly hỏi
“Ừm.” Lâm Chiêm Dương khẽ cắn gáy cậu, nơi đó đã đỏ bừng lên.
“Tại sao giết người?”
“Tôi không có giết người.”
“Trong tin tức kia nói có một ông chủ…”
“Đó là ba tôi.”
Giết ba? Đây không phải là một tội bình thường, cũng không phải điều mà người bình thường có thể làm được. Đó có thể là bị oan hoặc một sự xấu xa thực sự. Thiệu Ly không tin Lâm Chiêm Dương là một kẻ xấu xa, nói chính xác hơn là cậu không muốn vậy. Cuộc đời của cậu đã bắt đầu bị bóp méo, thiện và ác đã bị lu mờ, nhưng dù sao đi nữa thì điểm mấu chốt đó cũng không thể vượt qua.
Hỏi, có nên hỏi tiếp không?
Muốn biết, nhưng cũng sợ phải biết
Thiệu Ly nắm chặt eo hắn, như hạ quyết tâm, run giọng nói.
“Vì sao?”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương