Người Gây Họa
Chương 7
Trong xe, có xác chết.
Điên rồi, sao lại có thể nói ra được, suýt chút nữa cậu đã đem sự thật nói ra.
Đưa ra bằng lái, ánh mắt Thiệu Ly có chút mơ hồ, cảm giác vẻ mặt của mình bay giờ nhất định cứng ngắt như con châu chấu. Cậu quay đầu, nhìn về người đàn ông đang cúi đầu giả vờ chơi điện thoại mà đưa ra ánh mắt cầu cứu.
“Làm sao vậy?”
Thấy người còn lại trong xe thắc mắc, cảnh sát tiện tay đem bằng lái trả lại cho Thiệu Ly, hướng Lâm Chiêm Dương hỏi lại: “Trong xe đựng gì?”
“À, nữa con heo, định chở về nhà, không nghĩ tới trễ tận 1 ngày, có chút hôi.” Lâm Chiêm Dương đứng dậy xuống xe, sảng khoái vòng tới sau xe lớn tiếng hỏi, “Có cần mở ra không? Hai ngày nay nhiệt độ có chút nóng, thịt đã không còn tươi.”
Trời ạ! Lâm Chiêm Dương anh đang suy nghĩ gì? Còn chủ động mời cảnh sát đến xem?
“Này, mở cốp sau ra.” Lâm Chiêm Dương gõ xe thúc giục.
Không! Không được! Không thể mở ra, xác chết nhất định sẽ bị nhìn thấy! Đầu ngón tay run rẩy sờ về công tắc cốp sau, lại chậm chạp không muốn dùng lực. Mồ hôi trên trán rớt xuống, dính ướt lông mi, Thiệu Ly dùng tay áo chùi đi.
“Không cần nhìn không cần nhìn, thúi còn không mau vứt đi.”
“Tốt xấu gì cũng nữa con heo, vứt đi chắc chắn doạ người ta, nên còn ở đó.”
Cảnh sát ghét bỏ xua tay đuổi cái mùi hôi thối, liền thấy sắc mặt trắng bệnh của Thiệu Ly, đứng bên cạnh Lâm Chiêm Dương nói, “Hình như cậu ta không ổn? Đừng để cậu ta lái xe, không an toàn, phía trước vừa xảy ra chuyện, các cậu tốt nhất đi đường khác, đi đường này ít nhất cũng kẹt xe 3-4 giờ.”
“Tôi cũng không muốn, nhà ở quê xảy ra chút chuyện, vội vàng chạy về quên mang giấy tờ đi theo.” Lâm Chiêm Dương tự châm cho mình điếu thuốc, tiện tay muốn đưa cho cảnh sát kia một điếu, trong dự liệu mà bị từ chối, “Trên cương vị không thể hút thuốc à? Thật vất vả, chúng tôi là bảo vệ khu du lịch, còn chưa để cậu ấy nghỉ ngơi, hôm qua cảm lạnh liền sốt li bì.”
“Được, đi nhanh đi.”
Cửa sổ xe đóng lại trong nháy mắt, vẫn nghe loáng thoáng được cảnh sát kia than thúi. Trong tai là tiếng nói chuyện hỗn loạn, lúc là cảnh sát, lúc là Lâm Chiêm Dương, mãi đến lúc Thiệu Ly vào quán ăn, từ bên trong sợ hãi mà tỉnh táo lại, mơ mơ màng màng ngồi ở trên ghế ngẫn người.
“Cậu ăn gì.”
Ăn gì? Không biết, không đói bụng, cái gì đều không muốn ăn, Thiệu Ly theo bản năng mà lắc đầu, đối phương không hỏi tiếp, hạ giọng nói một câu “Đừng có chạy lung tung” liền quay người rời đi.
Quán ăn rất nhiều người, người thì ồn ào nói chuyện, người thì ghé tai thì thầm, còn tiếng bát đĩa va chạm, đủ loại tiếng ồn như bầy ong mật vỡ tổ, thỉnh thoảng lại có người mặt áo quần nhân viên đi qua, để lại một ánh mắt lạ thường.
Ồn, ồn muốn chết
Những ánh mắt hờ hững, giống như không có ý tốt, bọn họ đang nhìn cái gì? Chẳng lẽ có người phát hiện thi thể? Bọn họ có khi nào tố giác, có khi nào đã báo cảnh giác rồi không?
Xa ra, tránh tôi ra một chút, đừng tới gần đây, đừng có dò xét bí mật của tôi.
“Tiên sinh, anh có khỏe không?”
Không cần mang theo nụ cười dối trá đó đến gần tôi, tôi khoẻ, rất khoẻ mạnh! Thiệu Ly chau mày lại không muốn trả lời câu hỏi của người nhân viên phục vụ, bất an mà xô đẩy.
“Cậu ấy không khoẻ.”
Câu trả lời của Lâm Chiêm Dương lạnh lẽo cứng rắn, tựa như đem tất cả sự nóng nực đánh tan, trở nên yên tĩnh mát mẻ hơn nhiều. Thiệu Ly tham lam nhắm mắt lại nghiên tai lắng nghe, nói đi, tôi muốn nghe nhiều hơn.
“Cậu ấy đang sốt, có thể cho tôi một ly nước ấm không?
“Được… Được..” Người phục vụ rất hiểu nghe lời đoán ý, cô cảm thấy được người đàn ông muốn đuổi cô đi, dù rằng có chút không vui, nhưng cô vẫn mỉm cười mang đến một ly nước ấm, nói một cách máy móc “Dùng cơm ngon miệng.”
Cháo trắng và rau xanh bị đẩy lên trước mặt, Thiệu Ly theo bản năng nhận lấy, đem cháo đổ vào cuống họng, yết hầu khô khốc đau rát, cũng làm cho tâm tình bất an ổn định hơn.
Giờ phút này, cậu mới thảnh thơi để đánh giá người đàn ông đang ở đối diện vùi đầu ăn cơm. Cậu không biết đây là loại người như thế nào, mới đây còn cùng cảnh sát trò chuyện, những hình ảnh khó tin nhưng lại hài hoà. Giống như đây là một con người thường xuyên giao tiếp với cảnh sát.
Tội phạm chuyên nghiệp? Hay là công việc trước đó có liên quan đến cảnh sát? Không, khả năng này cũng quá vô lý. Vậy đây là người như thế nào? Bộ dạng đưa đẩy lõi đời, so với hiện tại như một người khác, khác biệt đến không thể tin được.
“Tại sao nhất định phải đến Nam Yển?”
Đối phương ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, ăn tiếp cơm, lầu bầu trả lời, “Có việc.”
Được rồi, đây vốn dĩ không phải là đề tài nên hỏi, Thiệu Ly tẻ nhạt tiếp tục ăn cháo, cậu cũng không biết tại sao, Lâm Chiêm Dương của ngày hôm nay rất khác với hôm qua, có chuyện gì xảy ra sao? Cậu cảm thấy đối phương có một chút khác biệt, là thái độ? hay là hành động?
Có lẽ chỉ là vô ý, cậu phát hiện Lâm Chiêm Dương không chỉ một lần giúp mình dọn dẹp những phiền toái, giống như gấu mẹ che chở gấu con.
Thiệu Ly bị ý nghĩ của mình chọc cười, miệng vô thức mà cong lên.
“Cậu tại sao lại dùng LoraZepam?”
Câu hỏi đâm trúng chỗ đau của Thiệu Ly, nụ cười trên mắt trong giây phút đó tan biến, không tình nguyện mà hỏi Lâm Chiêm Dương, “Thì sao?”
“Mẹ của tôi bị trầm cảm, cũng dùng loại thuốc này.”
Trong lòng đột nhiên chất động, có cảm giác muốn khóc, cậu không biết Lâm Chiêm Dương có thể cảm nhận được nổi đau của mình hay không, cậu không muốn nói cho ai nghe về chuyện của mình, bởi vì không ai nguyện hiểu.
“Bà ấy nhất định sống rất cực khổ.” Tựa như nói chuyện của người khác, lại phảng phất như nói chính mình, Thiệu Ly gắng nở nụ cười, cậu muốn an ủi người đàn ông lạnh lùng trước mặt này.
“Ừm.” Lâm Chiêm Dương nói tiếp, “Bà ấy từng tự sát, cũng từng kéo tôi để tự sát cùng, tuy rằng mọi việc không thành, nhưng vì tâm lí bất ổn, ăn uống không điều độ dẫn đến ung thư dạ dày, bây giờ ngay cả sức để tự sát cũng không có.”
Đây là lần đầu tiên, cậu nghe đối phương nói ra chuyện của chính mình, Thiệu Ly không biết vì sao lại có cảm giác vui vẻ, “Tại sao lại nói với tôi chuyện này?”
“Đây là lý do tôi phải về Nam Yển, mẹ của tôi ở Nam Yển.”
Mặc kệ chuyện này là thật hay giả, Thiệu Ly đều hiểu, Lâm Chiêm Dương thắng, không biết ở tương lại sự trừng phạt chờ bọn họ như thế nào, vào giờ phút này, Thiệu Ly muốn giúp Lâm Chiêm Dương về Nam Yển, về nơi có sự tồn tại của người mẹ.
Có người đợi chờ mình, đây chính là hạnh phúc.
Không ai đợi, cũng không muốn ai đợi mình, một thân một mình trải qua cuộc sống so với lá rụng còn thê lương hơn, cậu không tìm được ý nghĩa tồn tại, con đường hội hoạ cũng không còn thu hút ánh mắt mọi người, cậu không biết lí do gì để mình tiếp tục tồn tại ở thế giới xa lạ này.
Nếu như có thể, cho dù chỉ là một đoạn đường ngắn, cậu cũng nguyện ý trải nghiệm, bị một người ghi nhớ trong dòng, ít nhất sau này, vô luận sống hay chết, cũng có người có thể chứng minh cậu đã từng tồn tại.
“Hiểu rồi…” Thiệu Ly cúi đầu, ăn hết bát cháo, trầm mặt trả lời.
Điên rồi, sao lại có thể nói ra được, suýt chút nữa cậu đã đem sự thật nói ra.
Đưa ra bằng lái, ánh mắt Thiệu Ly có chút mơ hồ, cảm giác vẻ mặt của mình bay giờ nhất định cứng ngắt như con châu chấu. Cậu quay đầu, nhìn về người đàn ông đang cúi đầu giả vờ chơi điện thoại mà đưa ra ánh mắt cầu cứu.
“Làm sao vậy?”
Thấy người còn lại trong xe thắc mắc, cảnh sát tiện tay đem bằng lái trả lại cho Thiệu Ly, hướng Lâm Chiêm Dương hỏi lại: “Trong xe đựng gì?”
“À, nữa con heo, định chở về nhà, không nghĩ tới trễ tận 1 ngày, có chút hôi.” Lâm Chiêm Dương đứng dậy xuống xe, sảng khoái vòng tới sau xe lớn tiếng hỏi, “Có cần mở ra không? Hai ngày nay nhiệt độ có chút nóng, thịt đã không còn tươi.”
Trời ạ! Lâm Chiêm Dương anh đang suy nghĩ gì? Còn chủ động mời cảnh sát đến xem?
“Này, mở cốp sau ra.” Lâm Chiêm Dương gõ xe thúc giục.
Không! Không được! Không thể mở ra, xác chết nhất định sẽ bị nhìn thấy! Đầu ngón tay run rẩy sờ về công tắc cốp sau, lại chậm chạp không muốn dùng lực. Mồ hôi trên trán rớt xuống, dính ướt lông mi, Thiệu Ly dùng tay áo chùi đi.
“Không cần nhìn không cần nhìn, thúi còn không mau vứt đi.”
“Tốt xấu gì cũng nữa con heo, vứt đi chắc chắn doạ người ta, nên còn ở đó.”
Cảnh sát ghét bỏ xua tay đuổi cái mùi hôi thối, liền thấy sắc mặt trắng bệnh của Thiệu Ly, đứng bên cạnh Lâm Chiêm Dương nói, “Hình như cậu ta không ổn? Đừng để cậu ta lái xe, không an toàn, phía trước vừa xảy ra chuyện, các cậu tốt nhất đi đường khác, đi đường này ít nhất cũng kẹt xe 3-4 giờ.”
“Tôi cũng không muốn, nhà ở quê xảy ra chút chuyện, vội vàng chạy về quên mang giấy tờ đi theo.” Lâm Chiêm Dương tự châm cho mình điếu thuốc, tiện tay muốn đưa cho cảnh sát kia một điếu, trong dự liệu mà bị từ chối, “Trên cương vị không thể hút thuốc à? Thật vất vả, chúng tôi là bảo vệ khu du lịch, còn chưa để cậu ấy nghỉ ngơi, hôm qua cảm lạnh liền sốt li bì.”
“Được, đi nhanh đi.”
Cửa sổ xe đóng lại trong nháy mắt, vẫn nghe loáng thoáng được cảnh sát kia than thúi. Trong tai là tiếng nói chuyện hỗn loạn, lúc là cảnh sát, lúc là Lâm Chiêm Dương, mãi đến lúc Thiệu Ly vào quán ăn, từ bên trong sợ hãi mà tỉnh táo lại, mơ mơ màng màng ngồi ở trên ghế ngẫn người.
“Cậu ăn gì.”
Ăn gì? Không biết, không đói bụng, cái gì đều không muốn ăn, Thiệu Ly theo bản năng mà lắc đầu, đối phương không hỏi tiếp, hạ giọng nói một câu “Đừng có chạy lung tung” liền quay người rời đi.
Quán ăn rất nhiều người, người thì ồn ào nói chuyện, người thì ghé tai thì thầm, còn tiếng bát đĩa va chạm, đủ loại tiếng ồn như bầy ong mật vỡ tổ, thỉnh thoảng lại có người mặt áo quần nhân viên đi qua, để lại một ánh mắt lạ thường.
Ồn, ồn muốn chết
Những ánh mắt hờ hững, giống như không có ý tốt, bọn họ đang nhìn cái gì? Chẳng lẽ có người phát hiện thi thể? Bọn họ có khi nào tố giác, có khi nào đã báo cảnh giác rồi không?
Xa ra, tránh tôi ra một chút, đừng tới gần đây, đừng có dò xét bí mật của tôi.
“Tiên sinh, anh có khỏe không?”
Không cần mang theo nụ cười dối trá đó đến gần tôi, tôi khoẻ, rất khoẻ mạnh! Thiệu Ly chau mày lại không muốn trả lời câu hỏi của người nhân viên phục vụ, bất an mà xô đẩy.
“Cậu ấy không khoẻ.”
Câu trả lời của Lâm Chiêm Dương lạnh lẽo cứng rắn, tựa như đem tất cả sự nóng nực đánh tan, trở nên yên tĩnh mát mẻ hơn nhiều. Thiệu Ly tham lam nhắm mắt lại nghiên tai lắng nghe, nói đi, tôi muốn nghe nhiều hơn.
“Cậu ấy đang sốt, có thể cho tôi một ly nước ấm không?
“Được… Được..” Người phục vụ rất hiểu nghe lời đoán ý, cô cảm thấy được người đàn ông muốn đuổi cô đi, dù rằng có chút không vui, nhưng cô vẫn mỉm cười mang đến một ly nước ấm, nói một cách máy móc “Dùng cơm ngon miệng.”
Cháo trắng và rau xanh bị đẩy lên trước mặt, Thiệu Ly theo bản năng nhận lấy, đem cháo đổ vào cuống họng, yết hầu khô khốc đau rát, cũng làm cho tâm tình bất an ổn định hơn.
Giờ phút này, cậu mới thảnh thơi để đánh giá người đàn ông đang ở đối diện vùi đầu ăn cơm. Cậu không biết đây là loại người như thế nào, mới đây còn cùng cảnh sát trò chuyện, những hình ảnh khó tin nhưng lại hài hoà. Giống như đây là một con người thường xuyên giao tiếp với cảnh sát.
Tội phạm chuyên nghiệp? Hay là công việc trước đó có liên quan đến cảnh sát? Không, khả năng này cũng quá vô lý. Vậy đây là người như thế nào? Bộ dạng đưa đẩy lõi đời, so với hiện tại như một người khác, khác biệt đến không thể tin được.
“Tại sao nhất định phải đến Nam Yển?”
Đối phương ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, ăn tiếp cơm, lầu bầu trả lời, “Có việc.”
Được rồi, đây vốn dĩ không phải là đề tài nên hỏi, Thiệu Ly tẻ nhạt tiếp tục ăn cháo, cậu cũng không biết tại sao, Lâm Chiêm Dương của ngày hôm nay rất khác với hôm qua, có chuyện gì xảy ra sao? Cậu cảm thấy đối phương có một chút khác biệt, là thái độ? hay là hành động?
Có lẽ chỉ là vô ý, cậu phát hiện Lâm Chiêm Dương không chỉ một lần giúp mình dọn dẹp những phiền toái, giống như gấu mẹ che chở gấu con.
Thiệu Ly bị ý nghĩ của mình chọc cười, miệng vô thức mà cong lên.
“Cậu tại sao lại dùng LoraZepam?”
Câu hỏi đâm trúng chỗ đau của Thiệu Ly, nụ cười trên mắt trong giây phút đó tan biến, không tình nguyện mà hỏi Lâm Chiêm Dương, “Thì sao?”
“Mẹ của tôi bị trầm cảm, cũng dùng loại thuốc này.”
Trong lòng đột nhiên chất động, có cảm giác muốn khóc, cậu không biết Lâm Chiêm Dương có thể cảm nhận được nổi đau của mình hay không, cậu không muốn nói cho ai nghe về chuyện của mình, bởi vì không ai nguyện hiểu.
“Bà ấy nhất định sống rất cực khổ.” Tựa như nói chuyện của người khác, lại phảng phất như nói chính mình, Thiệu Ly gắng nở nụ cười, cậu muốn an ủi người đàn ông lạnh lùng trước mặt này.
“Ừm.” Lâm Chiêm Dương nói tiếp, “Bà ấy từng tự sát, cũng từng kéo tôi để tự sát cùng, tuy rằng mọi việc không thành, nhưng vì tâm lí bất ổn, ăn uống không điều độ dẫn đến ung thư dạ dày, bây giờ ngay cả sức để tự sát cũng không có.”
Đây là lần đầu tiên, cậu nghe đối phương nói ra chuyện của chính mình, Thiệu Ly không biết vì sao lại có cảm giác vui vẻ, “Tại sao lại nói với tôi chuyện này?”
“Đây là lý do tôi phải về Nam Yển, mẹ của tôi ở Nam Yển.”
Mặc kệ chuyện này là thật hay giả, Thiệu Ly đều hiểu, Lâm Chiêm Dương thắng, không biết ở tương lại sự trừng phạt chờ bọn họ như thế nào, vào giờ phút này, Thiệu Ly muốn giúp Lâm Chiêm Dương về Nam Yển, về nơi có sự tồn tại của người mẹ.
Có người đợi chờ mình, đây chính là hạnh phúc.
Không ai đợi, cũng không muốn ai đợi mình, một thân một mình trải qua cuộc sống so với lá rụng còn thê lương hơn, cậu không tìm được ý nghĩa tồn tại, con đường hội hoạ cũng không còn thu hút ánh mắt mọi người, cậu không biết lí do gì để mình tiếp tục tồn tại ở thế giới xa lạ này.
Nếu như có thể, cho dù chỉ là một đoạn đường ngắn, cậu cũng nguyện ý trải nghiệm, bị một người ghi nhớ trong dòng, ít nhất sau này, vô luận sống hay chết, cũng có người có thể chứng minh cậu đã từng tồn tại.
“Hiểu rồi…” Thiệu Ly cúi đầu, ăn hết bát cháo, trầm mặt trả lời.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương