Người Giám Hộ, Xin Phê Chuẩn

Chương 19



Edit: Điềm Điềm

***********************

Trác Duyên nhận ra Tống Nham. Quan hệ giữa Tống Nham và Lục Kinh giống như quan hệ giữa Hàn Xương và cậu vậy, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cho nên y và Lục Kinh cũng là phú nhị đại, hơn nữa còn không phải phú nhị đại bình thường.

Kiếp trước, Lục Kinh được xưng là Diêm Vương mặt đen, Tống Nham này là Hồ ly mặt ngọc. Tống Nham bề ngoài rất nho nhã, diện mạo lại thanh tú đoan chính, lúc cười rộ lên giống như một anh trai hàng xóm, rất dễ khiến người ta yên lòng không cảnh giác. Lừa gạt một kẻ ngốc nghếch như Hàn Xương một cái là xong, không, nhìn vẻ mặt của Hàn Xương, liền biết ấn tượng đầu tiên của hắn đối với Tống Nham vô cùng tốt.

“Bạn học nhỏ này là?” Tống Nham cười ôn hòa thân thiết, nhìn về phía Hàn Xương hỏi.

“A, xin chào, tôi tên là Hàn Xương, là bạn nối khố của Yến Tử.” Hàn Xương ngơ ngác báo tên mình.

Vẻ mặt Tống Nham không thay đổi, rất lễ phép gật đầu, ánh mắt lại rơi xuống trên mặt Trác Duyên: “Hiện tại chuyển đi sao?”

Trác Duyên cũng không có ý định cứ như vậy ngây ngốc ngọt ngào để Tống Nham trực tiếp vào phòng mình, về phần nguyên nhân, vậy thì hơi dài, phải biết rằng cậu là người thù rất dai.

“Có thể cho tôi xem chứng minh thư một chút không?”

Tống Nham hơi sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới mình sẽ bị một học sinh trung học bình thường làm khó dễ, nhưng xưa nay y không dễ dàng nổi giận, huống hồ, lấy chứng minh thư mà thôi, cũng không phải là chuyện lớn.

“À, chứng minh thư của tôi, lần này cũng nên tin rồi chứ?” Tống Nham rút chứng minh thư từ trong ví ra, đưa tới trước mặt Trác Duyên, không nghĩ tới tên nhóc này còn rất cảnh giác.

“Ừm, anh có điện thoại không?”

Tống Nham đương nhiên có, nhưng mà: “Cậu hỏi cái này làm gì?” Y đã có dự cảm nhóc con này hình như sẽ không dễ dàng để y vào, vốn tưởng rằng người được bạn nối khố giám hộ chỉ là nghé con, không nghĩ tới còn có chút khó đối phó.

“Anh gọi điện thoại cho Lục Kinh, tôi xác nhận với anh ta một chút.” Trác Duyên cố ý lộ ra bộ dáng không tin tưởng.

Tống Nham từ khi nào bị người ta đối đãi như vậy? Giống như mình muốn đột nhập nhà dân, hù dọa vị thành niên vậy. Rõ ràng trước kia mình bất khả chiến bại mà, sao ở trước mặt tên nhóc này lại đụng phải vách tường vậy chứ? Nhưng mà y hoàn toàn không tức giận, chỉ là cảm thấy có chút ý tứ.

“Được, tôi gọi.” Y nói xong liền gọi điện thoại cho Lục Kinh.

“Chuyện gì?” Giọng Lục Kinh hơi có chút sát khí từ trong micro truyền ra.

“Cậu Lục, tôi bị từ chối, vị thành niên nhà cậu phải gọi điện xác nhận với cậu một chút.” Tống Nham cười đến nheo mắt lại, y luôn cảm thấy cuộc sống sau này của bạn nối khố của y có lẽ sẽ không còn nặng nề không thú vị nữa.

“Đưa điện thoại di động cho cậu ta.”

Tống Nham đưa điện thoại di động màu đen cho Trác Duyên, Trác Duyên đặt ở bên tai: “Lục Kinh.”

“Xin lỗi, hôm nay tôi bận, không dành được thời gian giúp cậu chuyển nhà, để Tống Nham giúp cậu đi.” Đầu micro dừng một chút, Lục Kinh mới tiếp tục nói: “Buổi tối tôi sẽ trở về.”

Tống Nham ở một bên rõ ràng cảm giác được giọng điệu Lục Kinh khi nói chuyện với Trác Duyên không giống bình thường, hình như là, mang theo chút hiền lành.

Hiền lành… Y bề ngoài vẫn là bộ dáng ôn hòa nho nhã, nhưng trong bụng đã sớm cười nghiêng trời, Lục Kinh không phải là đối đãi Trác Duyên như con trai chứ?

“Anh vào đi.” Trác Duyên nói xong trả lại điện thoại cho Tống Nham: “Đồ đạc hơi nhiều, còn phải nhờ anh.”

“Yến Tử, cậu ở một bên nghỉ ngơi đi, tớ tới giúp cậu.” Hàn Xương hưng phấn đi theo Trác Duyên vào phòng: “Nói đi, muốn chuyển cái gì?”

Tống Nham đứng ở phòng khách, cẩn thận quan sát nhà Trác Duyên, phát hiện thu dọn rất sạch sẽ, không khỏi âm thầm gật đầu.

“Anh Tống, những quyển sách này quá nặng, anh có thể giúp tôi không?” Trác Duyên từ dưới gầm giường của mình kéo ra mấy cái thùng, trong thùng đều là sách giáo khoa trung học.

Tống Nham “Ừ” một tiếng, vừa định đi tới, Hàn Xương liền nhanh chóng đi tới bên cạnh Trác Duyên, đưa tay kéo một cái thùng: “Yến Tử, cậu để đừng nhúc nhích, để tớ!”

Trác Duyên:…

Tống Nham không khỏi cười ra tiếng, tình anh em đơn thuần tốt đẹp cỡ nào đây.

Bận rộn nửa ngày, bọn họ mới đem hết đồ đạc lên xe, ba người đều là mồ hôi đầm đìa.

“Lên xe, trên xe có điều hòa.” Tống Nham ngồi lên ghế lái, khởi động xe bật điều hòa.

Hàn Xương cảm nhận được một luồng gió mát lạnh đập vào mặt, không khỏi thở dài một tiếng: “Thật thoải mái, anh Tống, xe này của anh thật đẹp!”

Tống Nham bị lời khen mộc mạc của hắn chọc cười: “Cảm ơn.”

“Buổi sáng tôi và Yến Tử còn nhìn thấy chiếc xe này của anh dừng ở đầu ngõ kia, không nghĩ tới khi còn sống còn có thể ngồi lên sảng khoái một phen, he he.” Hàn Xương rõ ràng cảm thấy rất phấn khích.

“Buổi sáng? Ồ, lúc đó tôi đi làm việc gần đó, nhưng khi trở về thì thấy trong ngõ có cảnh sát, đã xảy ra chuyện gì?”

Hàn Xương nhớ tới lời Trác Duyên nói với hắn, chỉ nói: “Ừm, chính là một người làm người khác bị thương.”

Trác Duyên vẫn không nói gì lúc này bỗng nhiên mở miệng: “Anh Tống, lúc anh dừng xe đi làm việc, trong ngõ có khác thường hay không?”

Tống Nham nhìn Trác Duyên qua gương chiếu hậu một cái: “Không có.”

“Xe của anh có lắp camera hành trình không?”

“Cậu biết rất nhiều.” Tống Nham cười, gật đầu.

“Vậy lúc anh dừng xe, camera vẫn đang hoạt động bình thường chứ?”

“Ừm, đương nhiên, nơi này giám sát quá ít, nếu có người không cẩn thận đụng hỏng xe của tôi lại chơi xấu, vậy tôi phải làm sao bây giờ?”

Trác Duyên nhếch khóe môi, tìm được chứng cứ rồi.

“Anh Tống, chúng ta trước tiên không đến nhà Lục Kinh, đến cục cảnh sát đi.”

***********************

- -----oOo------
Chương trước Chương tiếp