Người Giám Hộ, Xin Phê Chuẩn
Chương 21
Edit: Điềm Điềm
***********************
Hàn Xương nhìn biệt thự trước mặt, tròng mắt như muốn rớt ra. Ngẫm lại căn nhà mấy chục mét vuông của mình, lại nhìn tòa biệt thự nhỏ độc lập này, hắn liền cảm nhận được ác ý thật sâu đến từ người có tiền.
Kỳ thật nhà Lục Kinh cũng không tính là xa hoa cỡ nào, chỉ là so với gia đình bình thường như Hàn Xương, vẫn là một trời một đất.
“Tràng Tử, giúp tớ một chút.” Trác Duyên lấy một cái thùng để sách từ cốp xe ra, Hàn Xương nghe vậy vội vàng nhận lấy.
“Yến Tử, cậu nghỉ ngơi đi, tớ sẽ chuyển.” Hàn Xương cảm thấy tay chân nhỏ nhắn của Trác Duyên đừng nên đến làm công việc cần thể lực.
Lục Kinh vẫn ngồi trên xe lăn, không có cách nào tự mình hỗ trợ, tài xế Tiểu Vương rất có ánh mắt tiến lên: “Cậu Trác, cậu đi đẩy Lục tổng đi, tôi sẽ giúp cậu chuyển đến phòng.”
Trác Duyên thấy Hàn Xương và tài xế Tiểu Vương thân thể cường tráng “xa lánh” mình, đành phải đi qua đẩy xe lăn cho Lục Kinh.
“Đẩy tôi vào phòng đi.”
Trác Duyên “Ừ” một tiếng, đẩy anh đi vào trong phòng, Tống Nham cũng đi theo bọn họ.
Lục Kinh quay đầu lại nhìn Tống Nham một cái, Tống Nham khô khốc cười một tiếng: “Ha ha, tôi cũng đi giúp đỡ.”
Trác Duyên trong lòng buồn bực: Không phải nói Lục Kinh và Tống Nham là bạn nối khố sao? Sao bây giờ cảm thấy quan hệ giữa hai người này hình như không đơn giản như vậy? Tống Nham hình như có chút kiêng kỵ Lục Kinh, không, cũng không thể nói là kiêng kỵ, hẳn là Tống Nham rất tôn trọng Lục Kinh.
Căn nhà ở thành phố C của Lục Kinh được trang trí rất đơn giản, Trác Duyên vừa vào nhà đã thích.
“Anh ở một mình à?” Trác Duyên vốn tưởng rằng trong nhà có thể sẽ có dì giúp việc hoặc quản gia già yếu, nhưng nhìn một vòng cũng không thấy bóng người, đúng là quả nhiên mình xem ti vi và tiểu thuyết quá nhiều.
Lục Kinh mở tin tức trên TV, vẻ mặt lãnh đạm: “Ừm, sau này cậu cũng ở đây, cho đến khi trưởng thành.”
Hôm nay hình như có chút không thể nói chuyện được nữa. Trác Duyên cảm thấy rất thất bại, cậu thân là luật sư, thế nhưng không có cách nào tiếp tục trao đổi với Lục Kinh.
“Lục Kinh, mấy thứ này đặt ở đâu?” Tống Nham rầm rầm mang theo một đống đồ đạc vào phòng hỏi, phía sau còn có Hàn Xương cùng Tiểu Vương.
“Phòng phía đông trên lầu.”
Tống Nham nhất thời có chút xanh biếc: “Còn phải lên lầu à?”
Trác Duyên nếu đã hoàn thành nhiệm vụ đẩy Lục Kinh, tự nhiên cũng phải tham gia vào, cậu tiếp nhận đồ đạc trên tay Tống Nham, nói với ba người: “Trước tiên bỏ đồ xuống đi, còn phiền mọi người chuyển đồ từ trong xe vào, những thứ này tôi dọn lên lầu là được rồi.”
“Yến Tử, tớ giúp cậu dọn lên lầu.” Hàn Xương không đợi Trác Duyên trả lời đã bước lên cầu thang.
Tài xế Tiểu Vương thấy thế cũng đi theo.
Trác Duyên cảm kích cười cười, ôm đồ vật trong ngực, quay đầu nhìn về phía Tống Nham: “Anh Tống, anh cùng anh Lục nói chuyện phiếm đi, chúng tôi có thể làm được.” Dứt lời liền đi lên lầu.
Tống Nham nhìn Trác Duyên, lại nhìn Lục Kinh ngồi trên xe lăn: “Ừm… Tôi đi chuyển đồ đạc trong xe.” Ánh mắt Lục Kinh thật đáng sợ.
Sớm biết Lục Kinh bao che khuyết điểm, nhưng cũng không cần giữ gìn như vậy chứ!
Trác Duyên mở phòng phía đông ra, còn chưa vào phòng đã bị trang trí trong phòng làm mù mắt!
Ba người đặt đồ đạc trên sàn nhà, Hàn Xương nhất thời nở nụ cười: “Yến Tử, phòng này thật đáng yêu nha!”
Hàn Xương không nói sai, quả thật cực kỳ đáng yêu.
Dán tường là màu xanh da trời, trên đó còn vẽ từng cảnh trong truyện cổ tích, ga trải giường cũng là màu xanh da trời, phía trên là nhân vật bên trong phim hoạt hình. Càng làm cho người ta không biết nói gì chính là trên giường còn có một con gấu bông rất lớn đang nhìn bọn họ cười.
Thật sự là căn phòng rất khiến người ta vỡ mộng, cậu vốn tưởng rằng theo sở thích của Lục Kinh, căn phòng hẳn là theo phong cách đơn giản nghiêm túc. Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, Lục Kinh nhìn lão luyện thành thục lại còn có sở thích này, cậu thật sự được mở mang tầm mắt.
Tài xế Tiểu Vương cảm giác được không khí xấu hổ, đành phải giải thích: “Cậu Trác, dán tường này là tôi và Lục tổng cùng dán đó, giường cũng vậy, Lục tổng chọn rất lâu, còn lên mạng tra rất nhiều tư liệu, nói là phải căn cứ vào sở thích của trẻ con mà làm.” Hắn nói xong chính mình lại nhịn không được nở nụ cười trước.
Trác Duyên đã trải qua kiếp trước, kỳ thật không quá chú trọng những thứ bên ngoài này, chỉ cần có thể ở lại là được. Hơn nữa nghe giọng điệu của Tiểu Vương, hình như Lục Kinh còn rất coi trọng suy nghĩ của cậu, chỉ là dùng sai phương pháp mà thôi.
Đây là lòng tốt khó có được, cậu vẫn không nên đề cập đến chuyện trang trí nữa.
Rốt cục dọn xong đồ đạc, Tống Nham tê liệt trên sô pha, liếc mắt nhìn Lục Kinh: “Tôi nói này Lục Kinh, buổi trưa ăn gì vậy?”
Trác Duyên thấy bộ dáng này của Tống Nham, chỉ cảm thấy Hồ ly mặt ngọc trong trí nhớ cũng đã vỡ mộng.
“Cậu muốn ăn gì?” Lục Kinh không để ý tới Tống Nham, ngược lại còn hỏi Trác Duyên ngoan ngoãn ngồi ở một bên uống nước.
Trác Duyên buông ly nước xuống: “Tôi cái gì cũng được, nhưng mà ai nấu cơm?”
“Nấu cơm?” Tống Nham mở to hai mắt: “Nơi này chỉ có mấy người chúng ta, tôi nói này Tiểu Yến Tử, chẳng lẽ cậu muốn để người tàn tật Lục thiếu gia nấu cơm sao? Dù chân cậu ta không bị thương, cậu ta nấu có thể ăn được sao?”
Lục Kinh có thâm ý khác nhìn Tống Nham một cái, không nói gì.
“Như vậy à.” Trác Diên đứng dậy: “Nếu mọi người không ghét bỏ, tôi sẽ làm, đồ ăn bên ngoài rốt cuộc không yên tâm bằng trong nhà, nhưng mà trong nhà có đồ ăn không?”
“Yến Tử, cậu biết nấu cơm à?” Hàn Xương kinh hãi đến mức sắp rớt cả cằm.
Trác Duyên không thừa nhận cũng không phủ nhận. Trác Duyên mười sáu tuổi đúng là sẽ không, nhưng tài nấu nướng của Trác Duyên hai mươi sáu tuổi quả thực không tồi.
“Trong tủ lạnh có.” Lục Kinh mở miệng nói.
“Được, Tràng Tử, nếu không cậu cũng tới giúp tớ làm thức ăn nhé?” Trác Duyên gọi Hàn Xương cùng làm, Hàn Xương đương nhiên sẽ đồng ý.
Sau khi hai người cầm thức ăn vào phòng bếp, Tống Nham và Tiểu Vương lúc này mới phục hồi tinh thần lại. Tống Nham trực tiếp nhỏ giọng hỏi Lục Kinh: “Tôi nói này Lục Kinh, không phải cậu tìm cho mình một lao động trẻ em đó chứ? Cậu cũng quá thiếu đạo đức rồi đó được không?”
Tiểu Vương cũng cảm thấy để cho hai đứa trẻ vị thành niên nấu cơm, mà ba người bọn họ ngồi ở chỗ này đúng là có chút không ổn.
“Lục tổng, Tống tổng, tôi cũng đi hỗ trợ.” Dứt lời nhanh như chớp chạy vào bếp, mặc dù hắn cái gì cũng không biết.
Lục Kinh liếc Tống Nham một cái: “Vậy cậu đừng ăn.”
***********************
- -----oOo------
***********************
Hàn Xương nhìn biệt thự trước mặt, tròng mắt như muốn rớt ra. Ngẫm lại căn nhà mấy chục mét vuông của mình, lại nhìn tòa biệt thự nhỏ độc lập này, hắn liền cảm nhận được ác ý thật sâu đến từ người có tiền.
Kỳ thật nhà Lục Kinh cũng không tính là xa hoa cỡ nào, chỉ là so với gia đình bình thường như Hàn Xương, vẫn là một trời một đất.
“Tràng Tử, giúp tớ một chút.” Trác Duyên lấy một cái thùng để sách từ cốp xe ra, Hàn Xương nghe vậy vội vàng nhận lấy.
“Yến Tử, cậu nghỉ ngơi đi, tớ sẽ chuyển.” Hàn Xương cảm thấy tay chân nhỏ nhắn của Trác Duyên đừng nên đến làm công việc cần thể lực.
Lục Kinh vẫn ngồi trên xe lăn, không có cách nào tự mình hỗ trợ, tài xế Tiểu Vương rất có ánh mắt tiến lên: “Cậu Trác, cậu đi đẩy Lục tổng đi, tôi sẽ giúp cậu chuyển đến phòng.”
Trác Duyên thấy Hàn Xương và tài xế Tiểu Vương thân thể cường tráng “xa lánh” mình, đành phải đi qua đẩy xe lăn cho Lục Kinh.
“Đẩy tôi vào phòng đi.”
Trác Duyên “Ừ” một tiếng, đẩy anh đi vào trong phòng, Tống Nham cũng đi theo bọn họ.
Lục Kinh quay đầu lại nhìn Tống Nham một cái, Tống Nham khô khốc cười một tiếng: “Ha ha, tôi cũng đi giúp đỡ.”
Trác Duyên trong lòng buồn bực: Không phải nói Lục Kinh và Tống Nham là bạn nối khố sao? Sao bây giờ cảm thấy quan hệ giữa hai người này hình như không đơn giản như vậy? Tống Nham hình như có chút kiêng kỵ Lục Kinh, không, cũng không thể nói là kiêng kỵ, hẳn là Tống Nham rất tôn trọng Lục Kinh.
Căn nhà ở thành phố C của Lục Kinh được trang trí rất đơn giản, Trác Duyên vừa vào nhà đã thích.
“Anh ở một mình à?” Trác Duyên vốn tưởng rằng trong nhà có thể sẽ có dì giúp việc hoặc quản gia già yếu, nhưng nhìn một vòng cũng không thấy bóng người, đúng là quả nhiên mình xem ti vi và tiểu thuyết quá nhiều.
Lục Kinh mở tin tức trên TV, vẻ mặt lãnh đạm: “Ừm, sau này cậu cũng ở đây, cho đến khi trưởng thành.”
Hôm nay hình như có chút không thể nói chuyện được nữa. Trác Duyên cảm thấy rất thất bại, cậu thân là luật sư, thế nhưng không có cách nào tiếp tục trao đổi với Lục Kinh.
“Lục Kinh, mấy thứ này đặt ở đâu?” Tống Nham rầm rầm mang theo một đống đồ đạc vào phòng hỏi, phía sau còn có Hàn Xương cùng Tiểu Vương.
“Phòng phía đông trên lầu.”
Tống Nham nhất thời có chút xanh biếc: “Còn phải lên lầu à?”
Trác Duyên nếu đã hoàn thành nhiệm vụ đẩy Lục Kinh, tự nhiên cũng phải tham gia vào, cậu tiếp nhận đồ đạc trên tay Tống Nham, nói với ba người: “Trước tiên bỏ đồ xuống đi, còn phiền mọi người chuyển đồ từ trong xe vào, những thứ này tôi dọn lên lầu là được rồi.”
“Yến Tử, tớ giúp cậu dọn lên lầu.” Hàn Xương không đợi Trác Duyên trả lời đã bước lên cầu thang.
Tài xế Tiểu Vương thấy thế cũng đi theo.
Trác Duyên cảm kích cười cười, ôm đồ vật trong ngực, quay đầu nhìn về phía Tống Nham: “Anh Tống, anh cùng anh Lục nói chuyện phiếm đi, chúng tôi có thể làm được.” Dứt lời liền đi lên lầu.
Tống Nham nhìn Trác Duyên, lại nhìn Lục Kinh ngồi trên xe lăn: “Ừm… Tôi đi chuyển đồ đạc trong xe.” Ánh mắt Lục Kinh thật đáng sợ.
Sớm biết Lục Kinh bao che khuyết điểm, nhưng cũng không cần giữ gìn như vậy chứ!
Trác Duyên mở phòng phía đông ra, còn chưa vào phòng đã bị trang trí trong phòng làm mù mắt!
Ba người đặt đồ đạc trên sàn nhà, Hàn Xương nhất thời nở nụ cười: “Yến Tử, phòng này thật đáng yêu nha!”
Hàn Xương không nói sai, quả thật cực kỳ đáng yêu.
Dán tường là màu xanh da trời, trên đó còn vẽ từng cảnh trong truyện cổ tích, ga trải giường cũng là màu xanh da trời, phía trên là nhân vật bên trong phim hoạt hình. Càng làm cho người ta không biết nói gì chính là trên giường còn có một con gấu bông rất lớn đang nhìn bọn họ cười.
Thật sự là căn phòng rất khiến người ta vỡ mộng, cậu vốn tưởng rằng theo sở thích của Lục Kinh, căn phòng hẳn là theo phong cách đơn giản nghiêm túc. Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, Lục Kinh nhìn lão luyện thành thục lại còn có sở thích này, cậu thật sự được mở mang tầm mắt.
Tài xế Tiểu Vương cảm giác được không khí xấu hổ, đành phải giải thích: “Cậu Trác, dán tường này là tôi và Lục tổng cùng dán đó, giường cũng vậy, Lục tổng chọn rất lâu, còn lên mạng tra rất nhiều tư liệu, nói là phải căn cứ vào sở thích của trẻ con mà làm.” Hắn nói xong chính mình lại nhịn không được nở nụ cười trước.
Trác Duyên đã trải qua kiếp trước, kỳ thật không quá chú trọng những thứ bên ngoài này, chỉ cần có thể ở lại là được. Hơn nữa nghe giọng điệu của Tiểu Vương, hình như Lục Kinh còn rất coi trọng suy nghĩ của cậu, chỉ là dùng sai phương pháp mà thôi.
Đây là lòng tốt khó có được, cậu vẫn không nên đề cập đến chuyện trang trí nữa.
Rốt cục dọn xong đồ đạc, Tống Nham tê liệt trên sô pha, liếc mắt nhìn Lục Kinh: “Tôi nói này Lục Kinh, buổi trưa ăn gì vậy?”
Trác Duyên thấy bộ dáng này của Tống Nham, chỉ cảm thấy Hồ ly mặt ngọc trong trí nhớ cũng đã vỡ mộng.
“Cậu muốn ăn gì?” Lục Kinh không để ý tới Tống Nham, ngược lại còn hỏi Trác Duyên ngoan ngoãn ngồi ở một bên uống nước.
Trác Duyên buông ly nước xuống: “Tôi cái gì cũng được, nhưng mà ai nấu cơm?”
“Nấu cơm?” Tống Nham mở to hai mắt: “Nơi này chỉ có mấy người chúng ta, tôi nói này Tiểu Yến Tử, chẳng lẽ cậu muốn để người tàn tật Lục thiếu gia nấu cơm sao? Dù chân cậu ta không bị thương, cậu ta nấu có thể ăn được sao?”
Lục Kinh có thâm ý khác nhìn Tống Nham một cái, không nói gì.
“Như vậy à.” Trác Diên đứng dậy: “Nếu mọi người không ghét bỏ, tôi sẽ làm, đồ ăn bên ngoài rốt cuộc không yên tâm bằng trong nhà, nhưng mà trong nhà có đồ ăn không?”
“Yến Tử, cậu biết nấu cơm à?” Hàn Xương kinh hãi đến mức sắp rớt cả cằm.
Trác Duyên không thừa nhận cũng không phủ nhận. Trác Duyên mười sáu tuổi đúng là sẽ không, nhưng tài nấu nướng của Trác Duyên hai mươi sáu tuổi quả thực không tồi.
“Trong tủ lạnh có.” Lục Kinh mở miệng nói.
“Được, Tràng Tử, nếu không cậu cũng tới giúp tớ làm thức ăn nhé?” Trác Duyên gọi Hàn Xương cùng làm, Hàn Xương đương nhiên sẽ đồng ý.
Sau khi hai người cầm thức ăn vào phòng bếp, Tống Nham và Tiểu Vương lúc này mới phục hồi tinh thần lại. Tống Nham trực tiếp nhỏ giọng hỏi Lục Kinh: “Tôi nói này Lục Kinh, không phải cậu tìm cho mình một lao động trẻ em đó chứ? Cậu cũng quá thiếu đạo đức rồi đó được không?”
Tiểu Vương cũng cảm thấy để cho hai đứa trẻ vị thành niên nấu cơm, mà ba người bọn họ ngồi ở chỗ này đúng là có chút không ổn.
“Lục tổng, Tống tổng, tôi cũng đi hỗ trợ.” Dứt lời nhanh như chớp chạy vào bếp, mặc dù hắn cái gì cũng không biết.
Lục Kinh liếc Tống Nham một cái: “Vậy cậu đừng ăn.”
***********************
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương