Người Giám Hộ, Xin Phê Chuẩn

Chương 26



Edit: Điềm Điềm

***********************

Nhà Trác Duyên tổng cộng có ba phòng ngủ, ba mẹ Trác Duyên một phòng, cậu ở một phòng, còn lại chính là phòng cho khách.

Trác Duyên để phòng mình cùng phòng khách cho anh em Đỗ Dần ở, bọn họ thu dọn đồ đạc xong sắc trời cũng đã muộn.

Đỗ Vi hiện đang học lớp 8, cũng cùng bọn họ đọc sách. Nhà Trác Duyên có quạt điện lớn, gió thổi vù vù, so với nhà Đỗ Dần đúng là mát mẻ hơn.

Bốn người học đến mười giờ rưỡi tối, lúc này điện thoại di động của Trác Duyên vang lên, cậu lấy ra xem, thấy là Lục Kinh liền nhận.

“Ừm, tôi lập tức xuống ngay.” Cậu thu dọn sách vở bỏ vào cặp sách, nhìn về phía Hàn Xương: “Tràng Tử, đi thôi, đưa cậu về nhà.”

Cậu và Hàn Xương đi tới cửa, nhìn Đỗ Dần và Đỗ Vi tiễn bọn họ, cười cười. Dưới ánh đèn vàng nụ cười của cậu phảng phất được mạ lên một tầng dịu dàng, hơn nữa dung mạo xinh đẹp có tính công kích, thật sự rất dễ khiến người ta trầm mê trong nụ cười này.

“Các cậu an tâm lại ở chỗ này đi, tôi cùng Tràng Tử ngày mai lại đến học thêm.”

Hàn Xương cũng cười ngây ngô vẫy tay: “Tạm biệt, Đỗ Dần.”

Bóng dáng hai người biến mất ở cửa tiểu khu, Đỗ Dần lúc này mới đóng cửa lại.

Đỗ Vi có chút kinh ngạc: “Anh, sao anh lại đồng ý sự giúp đỡ của Trác Duyên, trước kia anh không phải…”

Đỗ Dần đưa tay xoa tóc Đỗ Vi: “Tiểu Vi, đừng nghĩ nhiều, tắm rửa rồi ngủ đi.”

Vương Thành lái xe đưa Hàn Xương về nhà, liền chở Trác Duyên và Lục Kinh trở về chỗ ở của Lục Kinh.

Dọc theo đường đi, Lục Kinh vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, trong xe rất yên tĩnh, Trác Duyên cũng đang suy nghĩ về con đường sau này.

Hôm nay ở trong ngõ cũ cậu nhìn thấy tin bán nhà. Trong ngõ cũ có một hộ dân hình như là muốn bán nhà, nhưng nhà ở ngõ cũ hiện tại cũng không ai để ý, nhà kia hẳn là cần tiền gấp mới ra hạ sách này.

Trác Duyên nghĩ có nên đi mua căn nhà đó hay không.

Sau khi về đến nhà, Vương Thành đưa Lục Kinh về phòng, lúc này mới lái xe rời đi.

Trác Duyên tắm rửa xong, đi đến thư phòng Lục Kinh ở lầu một gõ cửa.

“Vào đi.”

Trác Duyên đẩy cửa đi vào, thấy Lục Kinh đang chuyên tâm xử lý công việc trước máy tính. Lục Kinh nhìn thấy cậu liền dừng công việc trong tay, thấy tóc cậu còn ướt, mở miệng nói: “Trong phòng có máy sấy.”

Trác Duyên không sao cả vuốt mái tóc ướt sũng: “Không có việc gì, dù sao tóc ngắn, lát nữa sẽ khô.”

“Tìm tôi có việc gì?”

“Ừm, có thể có một chuyện cần làm phiền anh.” Trác Duyên ngồi xuống ghế bên cạnh: “Hôm nay Trác Tường tới tìm tôi, hy vọng tôi có thể giao công ty cho ông ta.”

Lục Kinh đặt hai tay lên đầu gối, trên mặt không có thay đổi gì: “Cho nên, cậu muốn tôi giúp cậu?”

“Không sai.” Trác Duyên giống như có chút áy náy: “Tôi biết hiện tại anh rất bận rộn, cho nên anh chỉ cần ký tên vào văn kiện là được, những thứ khác tôi tự làm.”

Thiếu niên trước mặt chỉ mới mười sáu tuổi, còn đang đi học, lại gặp phải ba mẹ đều qua đời, hiện giờ còn muốn vì bảo vệ quyền lợi của mình mà một mình chống cự. Lục Kinh nhìn đôi mắt kiên định của Trác Duyên, trong lòng giống như động một chút.

“Bây giờ tôi là người giám hộ của cậu, có trách nhiệm bảo vệ quyền lợi của cậu, cậu an tâm đi học đi, chuyện của công ty cứ giao cho tôi.”

Trác Duyên lắc đầu: “Không cần phiền phức như vậy, chính tôi…”

“Trác Duyên.” Dưới ánh đèn, con ngươi Lục Kinh rất sâu: “Tôi biết cậu có suy nghĩ của mình, nếu cậu có ý tưởng gì có thể nói với tôi, chúng ta cùng nhau thảo luận, thế nào?”

Trác Duyên trầm mặc một chút: “Tôi muốn cho Trác Tường một cơ hội.”

Lục Kinh hiểu rồi.

Đây không phải là cho cơ hội, mà là bố trí một cái bẫy.

“Được, tôi tôn trọng ý kiến của cậu.”

Trác Duyên đứng dậy: “Cám ơn anh.”

Lục Kinh “Ừ” một tiếng: “Ngày mai tôi sẽ thông báo cho người đi qua giúp đỡ cậu, đến lúc đó hắn ra mặt là được.”

Sáng sớm hôm sau Trác Duyên thức dậy tập thể dục, chạy bộ trên đường cái, vừa vặn gặp Hàn Xương ở ngõ cũ.

“Ha, Yến Tử!” Hàn Xương nhìn thấy cậu rất vui vẻ, vội vàng chạy tới.

Trác Duyên rất vui mừng: “Xem ra cậu không quên lời nói hôm qua của tớ, còn nhớ rõ tập thể dục buổi sáng.”

Hàn Xương cười ngây ngô: “Đương nhiên sẽ không quên.”

“Đi, cùng tớ đi vào bên trong xem một chút.”

“Yến Tử, cậu muốn dẫn tớ đi đâu? Không phải Đỗ Dần đã ở nhà cậu sao?”

Trác Duyên tìm được chỗ bán nhà kia, thấy cửa nhà kia mở ra, liền tiến lên hỏi một tiếng.

“Hai đứa có chuyện gì vậy?” Một người phụ nữ 40-50 tuổi khá giàu có bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Trác Duyên và Hàn Xương, ôn hòa hỏi.

“Dì, con thấy bên ngoài căn nhà của dì dán thông báo bán nhà, có phải là thật hay không ạ?” Trác Duyên chỉ tờ giấy dán trước cửa nhà.

“Đúng vậy, đúng vậy, con gái dì định cư ở nước ngoài, muốn đón dì qua, dì đương nhiên là muốn đi qua ở cùng nó. Nhưng căn nhà này cũng không thể để ở đây, cho nên liền nghĩ có thể bán hay không, nhưng mà hiện tại cũng không ai để ý đến căn nhà này.” Bà nhíu mày, thở dài trả lời.

“Nhưng mà con hỏi cái này làm gì?”

Trác Duyên làm bộ nhìn quanh ngõ, gật đầu: “Dì, trong nhà con có người nhìn trúng nơi này, nếu dì nguyện ý bán, nhà con sẽ mua, dì cũng có thể mau chóng ra nước ngoài hưởng thụ hạnh phúc gia đình.”

Người phụ nữ đầu tiên là kinh hỉ, sau đó liền nghi ngờ: “Vậy người lớn trong nhà con đâu?”

“Anh ấy đi làm rồi ạ, nếu ngài không vội, chiều nay con lại tới…” Điện thoại reo lên, cậu mỉm cười xin lỗi người phụ nữ, tiếp theo nhận điện thoại: “Anh Lục.”

“Cậu đang ở đâu?”

“Tôi ở bên ngõ cũ, buổi sáng tôi thức dậy thấy anh còn đang ngủ nên không nói với anh. Cháo tôi đã nấu rồi, đợi lát nữa tôi trở về sẽ mang theo chút đồ lót dạ, anh muốn ăn cái gì?”

Bên kia trầm mặc một chút, sau đó nói: “Để tôi đi mua, cậu trực tiếp trở về là được.”

“Anh đi lại không tiện, vẫn là để tôi mua đi, lát nữa tôi sẽ trở về.” Trác Duyên nói xong liền cúp điện thoại.

Lục Kinh rầu rĩ thở ra một hơi, anh sao lại cảm thấy mình đang được một cậu nhóc chăm sóc nhỉ?

Trác Duyên và Hàn Xương sau khi tách ra liền trở về chỗ Lục Kinh. Lục Kinh thấy cậu trở về toàn thân đều bị mồ hôi thấm ướt, trên mặt còn lộ ra nụ cười với anh, anh không khỏi thầm than một tiếng: Sao lại có cảm giác chuyện dần dần không thể khống chế được nhỉ?

“Tôi đi tắm rửa trước, anh ăn trước đi, tôi cũng không biết anh thích ăn nhân gì, nên mua mỗi loại một cái.”

Lục Kinh:… Ai là người giám hộ và ai là người được giám hộ vậy?

Trác Duyên vừa bước lên cầu thang, dường như nghĩ đến cái gì đó, lại trở về phòng bếp, múc cho anh một bát cháo đặt lên bàn ăn: “Thật ngại quá, quên mất chân của anh không tiện, đây, ăn đi.” Dứt lời cậu liền lên lầu.

Lục Kinh nhìn cháo nấu vừa vặn trên bàn, trong lòng hơi không có vị.

Trác Duyên tắm rửa xong xuống lầu, thấy Lục Kinh vẫn ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, cháo cũng không động một miếng.

“Có chuyện gì vậy? Không hợp khẩu vị sao?” Trác Duyên múc cho mình một bát, uống một ngụm: “Có phải anh không quen ăn cháo không? Xin lỗi, tôi không biết.”

Lục Kinh thật sự bất đắc dĩ, thiếu niên trước mặt anh thật sự là hiểu chuyện cực kỳ, hơn nữa, anh luôn cảm thấy giọng điệu Trác Duyên có chút quái dị, giống như ở trước mặt cậu, mình là một người cần được chăm sóc vậy.

“Không có, tôi đang chờ cậu cùng ăn.” Lục Kinh nói xong liền bắt đầu ăn sáng.

Trác Duyên hơi sửng sốt, ánh mắt cong cong.

“Tôi có thể còn có một chuyện muốn nhờ anh.”

Lục Kinh trong lòng không hiểu sao cảm thấy hưng phấn: “Cậu nói xem.”

“Đợi lát nữa có thể mượn máy tính của anh dùng một chút không? Ngoài ra còn có máy in.”

“Cậu muốn làm gì?” Lục Kinh sinh ra chút tò mò.

“Làm một hợp đồng mua bán nhà ở. Tôi nhìn trúng một căn nhà trong ngõ cũ, đã đàm phán xong với chủ nhà, tính toán mua lại, nhưng còn cần anh ký xác nhận.” Trác Duyên rất tự nhiên nói ra, giống như hoàn toàn không cảm thấy mua một căn nhà có là gì.

Thế nhưng, trong mắt Lục Kinh, anh cảm thấy Trác Duyên quá lớn mật.

“Nhà ở ngõ cũ? Tại sao cậu mua nó?”

“Tôi muốn mua thì mua.” Trác Duyên uống xong ngụm cuối cùng, cầm chén đi vào phòng bếp: “Anh chỉ cần ký tên là được.”

Lục Kinh nhìn bóng lưng cậu, sắc mặt có chút lạnh: “Tôi không đồng ý.”

***********************

- -----oOo------
Chương trước Chương tiếp