Người Giám Hộ, Xin Phê Chuẩn
Chương 50
Edit: Điềm Điềm
**********************
Phùng Cẩn tướng mạo thanh tú, cắt một cái tóc ngắn ngang vai, liếc mắt một cái sẽ không làm cho người ta kinh diễm, nhưng rất có khí chất. Trên người có một loại vui tươi hào phóng của hiệp nữ cổ đại, dùng lời nói vài năm sau để hình dung, chính là “nữ hán tử”*.
*Ý định ban đầu đề cập đến những người phụ nữ tự nhận mình hoặc được công chúng coi là có tính cách tương tự như nam giới, thuật ngữ mạng đề cập đến một loại nữ sinh cá tính hào sảng, không câu nệ tiểu tiết, không sợ khổ sở, từ này bắt đầu xuất hiện trên mạng từ thế kỷ 21.
Cô thích nhiếp ảnh và thích ghi lại mọi thứ cô cảm thấy có ý nghĩa. Vừa rồi cô nhìn thấy người đàn ông kia trộm ví tiền, bởi vì giá trị vũ lực của mình và thái độ hờ hững của hành khách xung quanh, cô cảm thấy cho dù mình đứng ra cũng không có ý nghĩa, chi bằng lén chụp lại làm chứng cứ giao cho cảnh sát.
Nhưng không ngờ, nhiều người trưởng thành như vậy ở đây, lại chỉ có một cô gái nhỏ vị thành niên có dũng khí đấu tranh với thế lực xấu. Cứ ngỡ sau khi cảnh sát tới, người đàn ông này cũng sẽ đền tội, kết quả, chậc chậc, cô bé thiếu chút nữa bị oan khuất, cũng không biết thế giới này là như thế nào nữa.
Cô thực sự không thể nhịn được nên cô đã đứng ra.
Phùng Cẩn thích những thứ xinh đẹp, hiện tại một người vẻ ngoài xinh đẹp, bên trong càng đẹp đứng trước mặt mình, cô làm sao có thể buông tha? Vì thế, cô liền mặt dày cọ đến chỗ bọn Trác Duyên, bắt chuyện với bọn họ.
“Mọi người đến thành phố B chơi à?” Phùng Cẩn âm thầm đánh giá bốn người một chút, nhìn ra Trác Duyên là trung tâm trong bốn người, liền đặt ánh mắt ở trên mặt Trác Duyên.
Cô đã lâu rồi không nhìn thấy một cậu bé xinh đẹp như vậy, nhìn nhiều hơn một chút coi là kiếm được lợi.
“Ừm, còn chị thì sao?” Trác Duyên vặn ly nước nóng uống một ngụm, nhìn Phùng Cẩn mặt căng bóng.
“Gia đình tôi sống ở thành phố B, bây giờ đang về nhà. Tôi rất quen thuộc với thành phố B, nếu các cậu có bất kỳ vấn đề có thể tìm thấy tôi.” Cô dừng một chút: “Các cậu có điện thoại di động không? Tôi sẽ cho các cậu số điện thoại di động của tôi.”
Trác Duyên lấy điện thoại di động ra, ghi số điện thoại của cô: “Cảm ơn.”
“Không có việc gì.” Tính cách Phùng Cẩn tương đối sáng sủa, bình thường không câu nệ tiểu tiết, thích làm quen bạn bè. Cảm nhận của cô đối với mấy người Đỗ Vi cũng không tệ lắm, vừa vặn trên tàu không có việc gì làm, liền tìm người nói chuyện phiếm: “Tôi thấy tuổi của các cậu không lớn, có phải vừa mới thi đại học xong hay không?”
Hàn Xương gật đầu: “Chị Phùng, lần này tụi em ngoại trừ đi chơi, còn muốn đi xem đại học một chút, chị có biết Đại học Công nghệ Kinh Đô đi như thế nào không?”
Phùng Cẩn gật đầu, vẻ mặt tán thưởng: “Không nghĩ tới mấy đứa đều là học bá, thi không tệ nha! Nếu mấy đứa muốn đi, chờ sau khi xuống xe mọi người đều sắp xếp xong, mấy đứa liên hệ với chị là được. Chị dẫn mấy đứa đi.” Cô theo bản năng nghĩ rằng cả ba chàng trai đều muốn đến Đại học Công nghệ Kinh Đô.
“Được ạ.” Hàn Xương vui vẻ gật đầu.
“Tiểu Vi, vừa rồi nhìn một cước kia của em rất ngầu có phải đã luyện qua không?” Phùng Cẩn cho tới nay cũng muốn học võ phòng thân, nhưng cô vẫn gác lại, bình thường tương đối bận rộn, cũng không có thời gian luyện tập.
Đỗ Vi gật đầu: ” Có học võ ạ.”
Mấy người một đường tám chuyện, đến hơn mười hai giờ trưa, tàu hỏa đến ga.
Phùng Cẩn sau khi xuống xe, lắc lắc điện thoại di động trong tay nhìn bốn người: “Có việc liên lạc với chị!” Sau đó cô mỉm cười và rời đi.
Vừa ra khỏi trạm, điện thoại của Trác Duyên liền vang lên: “Alo.”
Bên đối diện có chút ồn ào, còn có tiếng còi xe: “Có phải Trác Duyên không? Tôi là Hoắc Nhiên, cô nhỏ bảo tôi đến đón mọi người, đã đến trạm chưa?”
“Đến rồi, anh Hoắc đang ở đâu?”
“Thấy một chiếc xe màu đỏ ở cổng ra không? Biển số xe XXXX, cậu đến đây là được rồi.”
“Được.”
Trác Duyên cúp điện thoại, ánh mắt dừng lại một chiếc xe sang màu đỏ thẫm cách đó không xa, nói với bọn Hàn Xương: “Ở bên kia, chúng ta đi qua đi.”
Bốn người vừa đến bên cạnh xe, nam thanh niên ngồi ghế lái xuống xe. Hắn đeo một cái kính râm hoa văn báo, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc. Hắn mặc một cái áo thun màu trắng, trên ngực còn in một cái đầu lâu màu đen, nửa người dưới mặc một cái quần denim màu xám nhạt rách, trên chân mang một đôi giày bảng màu trắng.
Hắn đánh giá bốn người từ trên xuống dưới, nhìn thấy vali lớn phía sau họ, khoa trương kêu lên: “Mẹ nó! Sao các cậu lại mang theo nhiều thứ như vậy? Bốn cái, xe của tôi sao có thể chứa hết?”
Hàn Xương cảm thấy rất ngượng ngùng: “Nếu không chúng tôi sẽ đi taxi…”
Hoắc Nhiên không kiên nhẫn phất tay: “Bắt xe cái gì? Nếu bị cô nhỏ biết, tôi còn không phải gặp họa à. Quên đi, bây giờ tôi gọi mấy chiếc xe tới đây.”
Bởi vì mặt trời quá nóng, hắn tự mình vào ghế lái, gọi điện thoại: “Giang hồ cứu nguy! …… Đúng vậy, tôi đúng là tới đón người, kết quả bốn đứa nhà quê mang theo mấy cái vali lớn tới đây, ai chở nổi? Đừng nói nhảm nữa, mau lại đây cho ông!” Hắn cúp điện thoại, nhìn bốn người còn đang đứng dưới mặt trời bên ngoài xe, vẻ mặt như say xỉn: “Tôi nói này, các cậu đều là đầu gỗ à? Còn đứng ngây ngốc làm gì? Không biết nóng hả? Nhanh vào ngồi một lúc, bọn họ chút nữa sẽ đến.”
Hàn Xương nhìn về phía Trác Duyên, Trác Duyên gật đầu, để vali bên cạnh xe, Trác Duyên ngồi lên ghế phụ, ba người còn lại thì đi ghế sau.
“Anh Hoắc, thật ngại quá, trước khi tới không nghĩ chu toàn như vậy.” Trác Duyên cúi đầu, trông rất áy náy bất an.
Hoắc Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua, khoát tay áo: “Ai da, không có gì! Cũng tại tôi không hỏi rõ ràng.”
Hoắc Nhiên người này có một đặc điểm, chính là lòng đậu hũ miệng lưỡi dao, trời sinh lòng phản nghịch tương đối nghiêm trọng. nếu người ta cứng với hắn, hắn sẽ cứng hơn, nếu người ta mềm giọng, ngược lại hắn sẽ cảm thấy ngượng ngùng. Hơn nữa, tuy rằng hắn cà lơ phất phơ, chơi bời lêu lổng, nhưng vẫn tương đối khách sáo với học sinh ngoan ngoãn như Trác Duyên, bởi vì ông cụ nhà bọn họ thích người có văn hóa, phong thái nhà bọn họ như thế. Hắn cũng như vậy, cho dù khác loài, trong lòng hắn vẫn có chút tôn trọng đối với người có thành tích học tập tốt.
Hắn đã nghe cô nhỏ hắn nói, hiện tại ngồi bên cạnh hắn chính là thủ khoa tỉnh, bộ dạng còn mẹ nó đẹp như vậy, quả thực chính là để cho đám cặn bã bọn họ ngưỡng mộ mà. Giống như vị anh họ Lục Kinh kia của hắn vậy. Từ nhỏ đến lớn, hắn đã nghe người lớn khen ngợi anh họ mà lớn lên, lỗ tai đều nổi kén, kết quả hiện tại lại không biết từ đâu nhảy ra một em trai nhỏ, vẫn nghiền ép mình như cũ, thật sự là nghẹn lòng mà.
“Cám ơn anh Hoắc.” Trác Duyên lộ ra một nụ cười với hắn.
Ánh mắt Hoắc Nhiên thiếu chút nữa bị chói mù, dựa vào ghế, có một đứa em trai ngoan ngoãn đáng yêu như vậy hình như cũng không tệ nha! Hắn ở nhà cho tới bây giờ đều là đối tượng bị “chèn ép”, hiện tại nhìn ánh mắt cảm kích ỷ lại của Trác Duyên, trong nháy mắt hắn cảm thấy hình tượng của mình cũng cao lớn hơn rất nhiều.
“Này Tiểu Duyên, mấy đứa lát nữa sẽ đi đâu?” Hắn run chân, vứt điếu thuốc trên miệng đi: “Không phải mấy đứa sẽ ở khách sạn đó chứ?”
Trác Duyên lắc đầu, “Anh Hoắc, anh Lục có một căn nhà ở gần đại học Thanh Mộc, mấy ngày nay chúng tôi sẽ ở đó.”
Hoắc Nhiên mạnh mẽ tháo kính râm xuống, trợn to hai mắt: “Mẹ kiếp! Anh ta cho cậu sống ở đó!”
Trác Duyên trăm triệu lần không nghĩ tới, ánh mắt sau kính râm lại bầm tím, cậu nhịn xuống ý cười, thắc mắc hỏi: “Căn nhà đó làm sao vậy? Có vấn đề gì à?”
Hoắc Nhiên giống như nhớ tới cái gì đó, lại một lần nữa đeo kính râm lên, vẻ mặt có chút không được tự nhiên: “Anh nói cho cậu biết, trước kia anh đi Thanh Mộc tìm bạn học trung học chơi, muốn ở lại nhà anh ta một đêm anh ta cũng không chịu.” Hắn nói xong liếc mắt nhìn Trác Duyên một cái: “Trông anh ta còn rất để ý cậu đấy.”
Trác Duyên đang muốn trả lời, điện thoại di động trong túi vang lên, cậu lấy ra xem, là Lục Kinh!
“Anh Lục.” Trên mặt cậu không khỏi lộ ra nụ cười tươi không giống lúc nãy, đương nhiên, Hoắc Nhiên không nhìn ra.
“Đến rồi?”
“Ừm.”
“Hoắc Nhiên có đi đón em không?”
Âm thanh bên ngoài ống nghe điện thoại di động có chút lớn, Hoắc Nhiên ở một bên nghe được, vội vàng la hét: “Đón rồi, đón rồi, em làm việc mà anh còn không yên tâm.”
“Trên đường chú ý an toàn.” Lục Kinh dừng một chút: “Trác Duyên, buổi tối anh sẽ gọi điện thoại cho em.”
“Được.”
Trác Duyên cúp điện thoại thì thấy Hoắc Nhiên nhìn chằm chằm mình, không khỏi cười hỏi: “Anh Hoắc, làm sao vậy?”
Hoắc Nhiên tỉnh táo lại: “À, không có gì, chỉ là một năm không gặp, Lục Kinh hình như trở nên có chút không giống, anh nhớ rõ trước kia hình như anh ta không có như vậy… Thôi kệ, họ đến rồi.”
Hắn xuống xe, gọi hai chiếc xe màu xám bạc đang chạy tới, hai chiếc xe dừng lại, hai thanh niên ăn mặc hip hop, nhuộm tóc lần lượt từ trên xe đi xuống: “Hoắc Nhiên, cậu nóng nảy gọi chúng tôi tới chính là vì chở hành lý hả?”
Mấy người Trác Duyên cũng từ trên xe xuống, hai thanh niên kia liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trác Duyên, sau đó chính là Đỗ Vi.
“Hoắc Nhiên, chính là bọn họ à?”
Trác Duyên mang theo ba người Hàn Xương đi tới trước mặt bọn họ: “Xin chào các anh, tôi là Trác Duyên.”
Hàn Xương cũng tự giới thiệu bản thân một phen.
Hoắc Nhiên cảm thấy mặt trời bên ngoài phơi nóng chết, cũng có chút không kiên nhẫn: “Còn nói nhảm gì nữa? Nhanh chóng mang vali lên xe đi!”
Vali của Trác Duyên đã đặt trong cốp xe Hoắc Nhiên, Hàn Xương cùng Đỗ Dần Đỗ Vi đi lấy vali của mình.
Hai người trẻ tuổi kia thấy Đỗ Vi là một cô gái xinh đẹp yếu đuối đi chuyển một cái vali lớn như vậy, liền cười tiến lên: “Em gái nhỏ, tụi anh giúp em…”
Đỗ Vi một tay xách vali lên, sau đó rất thoải mái nâng vali lên đặt vào cốp xe của một trong hai chiếc xe, quay đầu lại, mỉm cười với hai người: “Cảm ơn.”
Hai người đoán chừng bên trong vali có thể không có gì, nhưng nếu không có gì, tại sao lại mang theo một cái vali lớn như vậy? Bọn họ tò mò thừa dịp đóng cửa cốp xe lấy tay cầm thử, rất nặng!
Nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Đỗ Vi lên xe, nhất thời nghiêm túc kính trọng.
Xe một đường chạy đến tiểu khu Kim Hoa gần đại học Thanh Mộc, nhà Lục Kinh ở lầu năm, Hoắc Nhiên cùng hai thanh niên đi lên với Trác Duyên.
Trên đường Hoắc Nhiên đã giới thiệu với bọn họ, hai người trẻ tuổi là bạn của Hoắc Nhiên từ nhỏ đến lớn. Giống như Hoắc Nhiên, nửa năm sau sẽ học năm ba, nhuộm tóc vàng tên là Ngô Tiến, nhuộm tóc nâu gọi là Tiền Thiệu, hai nhà đều có chút tài sản, cũng giống như Hoắc Nhiên là phú nhị đại.
Nhưng trong mắt phụ huynh, so sánh với Lục Kinh, bọn họ là điển hình của vô công rỗi nghề.
Lục Kinh trong đám người bọn họ xem như là một tấm gương, bản thân bọn họ vẫn rất kính trọng Lục Kinh, nếu không phải bởi vì chuyện này, bọn họ cũng sẽ không khách sáo với mấy người Trác Duyên như vậy.
Nhưng mà Lục Kinh lại để Trác Duyên ở lại chỗ này, bọn họ ngược lại rất giật mình. Cũng không phải nói căn nhà này có vấn đề gì, chỉ là bọn họ đều biết, Lục Kinh người này rất chú trọng không gian riêng tư, trên cơ bản, ngoại trừ người nhà, anh sẽ không cho người ngoài vào nhà, nhà này là của Lục Kinh, anh cũng chưa bao giờ để cho người ngoài tới. Lần này lại để Trác Duyên tới ở, còn cho phép bạn bè của Trác Duyên ở cùng, điều này không thể không làm cho bọn họ cảm thấy giật mình.
Xem ra, Lục Kinh còn rất coi trọng Trác Duyên này, lần này bọn họ ngược lại dính ánh sáng của Trác Duyên, cũng có thể tiến vào xem một chút.
Trác Duyên mở cửa nhà, mọi người đều đi vào.
Trong này đã rất lâu không có quét dọn qua, trên bàn đều dính đầy bụi bặm, xem ra bọn họ còn phải quét dọn một chút mới được.
“Anh Hoắc, anh Ngô, anh Tiền, mọi người ngồi trước một lát đi, tôi đi xem có ấm đun nước điện hay không.” Trác Duyên nói xong đi vào phòng bếp.
Hoắc Nhiên giữ cậu lại, “Đừng đừng đừng, trời nóng nực tụi anh không uống nước sôi. Nhiệm vụ cô nhỏ giao cho anh cũng hoàn thành viên mãn, tụi anh còn có chút việc phải đi trước, nếu mấy đứa có chuyện gì thì có thể tìm anh. Cậu lưu số điện thoại di động của anh đi.” Hắn vỗ đầu một cái: “Cậu xem anh này, quên giới thiệu bản thân rồi.” Hắn lấy ra một tấm danh thiếp từ trong ví đưa tới trước mặt Trác Duyên: “Giúp anh em tụi anh tuyên truyền nhiều hơn một chút, Thanh Mộc biết nhìn hàng, khà khà.”
Trác Duyên nhận lấy xem —— phòng hoạt hình Nhiên Điểm.
Hoắc Nhiên thấy Trác Duyên có chút sững sờ, mặt mũi có chút không nhịn được: “Ai da, quên đi, mấy người đọc sách các cậu không thích mấy thứ này, cậu cứ nhìn số điện thoại phía trên là được rồi.” Dù sao người không hiểu bọn họ nhiều rồi, cũng không quan tâm một hai người.
Nhưng mặc dù tự an ủi như vậy, trong lòng Hoắc Nhiên vẫn có chút không dễ chịu.
Trác Duyên nhét danh thiếp vào trong túi: “Anh Hoắc, mọi người học chuyên ngành này sao?”
Hoắc Nhiên buồn bực châm một điếu thuốc, thở dài, gật đầu.
Ngô Tiến và Tiền Thiệu cũng thở dài.
“Tụi anh cũng chỉ có chút sở thích này, thừa dịp tuổi trẻ muốn cố gắng một phen, không để sau này tiếc nuối.” Hoắc Nhiên trong nháy mắt biến thành anh trai tri kỷ từng trải, hắn đưa tay vỗ bả vai Trác Duyên, nhìn gương mặt còn nét ngây thơ của cậu, lấy giọng điệu của người từng trải nói: “Tiểu Duyên à, nếu cậu có sở thích gì nhất định phải kiên trì, tuy rằng ba người tụi anh làm chuyện này không biết bị người trong nhà mắng bao nhiêu lần, nhưng tụi anh còn kiên trì làm tiếp, cậu biết vì sao không?”
“Tại sao?”
Hoắc Nhiên ôm lấy bả vai Ngô Tiến và Tiền Thiệu: “Tụi anh mặc dù làm những việc khác không tốt như người khác, nhưng mà, tụi anh vẫn phải chứng minh bản thân, ở phương diện nào đó, tụi anh không kém người khác, tụi anh vẫn có thể làm ra thành tích!”
Hoắc Nhiên không biết vì sao mình lại ở trước mặt mấy em trai và em gái nói những lời chua xót này, có lẽ bọn họ chỉ là đã lâu không cảm nhận được tâm tình được người khác thấu hiểu, nói với Trác Duyên, ít nhất Trác Duyên sẽ không lộ ra thái độ khinh thường hoặc phản đối.
Trác Duyên chân thành và chắc chắn nói: “Anh Hoắc, thật ra tôi cảm thấy làm hoạt hình rất tốt.”
Ba người Hoắc Nhiên rất hứng thú, Hoắc Nhiên cũng không hút thuốc nữa, trực tiếp kéo Trác Duyên ngồi xuống sô pha: “Cậu nói một chút, vì sao lại rất tốt?”
Đỗ Vi và Đỗ Dần đã ở một bên yên lặng quét dọn nhà cửa, Hàn Xương thấy thế cũng tham gia, Trác Duyên bị Hoắc Nhiên lôi kéo hỏi, đành phải nói: “Bởi vì rất nhiều lúc, người thật không có cách nào diễn giải ra loại cảm giác đó được. Cụ thể nói như thế nào tôi cũng không biết, dù sao tôi cũng cảm thấy tuy rằng diễn viên trong phim truyền hình đẹp thì có đẹp, nhưng rất nhiều cảnh ngoài đời không có cách nào làm được. Nhưng nếu là hoạt hình thì khác, thử nói vể tiểu thuyết võ hiệp, cái loại kiếm pháp tung bay, chiến đấu đặc sắc này, phim truyền hình không có cách nào làm cho nó giống như chúng ta tưởng tượng được, nhưng hoạt hình cũng là một loại tưởng tượng, nó có điểm chung.”
“Võ hiệp, võ hiệp, võ hiệp…” Hoắc Nhiên vỗ đùi một cái, vẻ mặt hưng phấn đứng lên, khom lưng ôm lấy Trác Duyên, hung hăng vỗ lưng Trác Duyên: “Tiểu Duyên, cậu thật đúng là ngôi sao may mắn của anh! Cuối cùng anh cũng biết tại sao Lục Kinh lại thích cậu như vậy rồi, bởi vì cậu thật sự quá đáng yêu!” Hắn nói vừa muốn hôn lên mặt Trác Duyên một cái.
Trác Duyên vội vàng né tránh, thầm nghĩ: Làm nghệ thuật quả nhiên đều có chút không để ý chuyện nhỏ.
“Anh Hoắc, nếu anh có cảm hứng rồi, không bằng sớm trở về sáng tác đi?”
Hoắc Nhiên gật đầu lia lịa, tràn ngập nhiệt tình, vẻ mặt hưng phấn nói với Ngô Tiến cùng Tiền Thiệu: “Đi, chúng ta trở về nghiên cứu!”
Trác Duyên đưa bọn họ đến cửa: “Anh Hoắc, chúc mọi người thành công!”
Sau một ngày bận rộn, Trác Duyên nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, trong tay còn ôm điện thoại di động.
Cậ ngủ ở phòng ngủ chính của Lục Kinh, bọn Hàn Xương thì ở phòng khách.
Lúc ăn cơm tối gọi điện thoại cho dì Hoắc báo bình an, biết Lục Kinh lại không ở nhà ăn, chuyện công ty nhất định rất bận rộn. Cậu có nên nhắn tin với anh bảo buổi tối không cần gọi điện thoại cho mình không?
Đang nghĩ, điện thoại đến.
“Anh Lục.” Cậu nằm trên giường, đeo tai nghe, giọng nói bất giác mềm mại, chắc là do tâm tình tương đối thả lỏng.
Lục Kinh nghe được giọng của cậu, trong lòng mềm nhũn đến rối tinh rối mù: “Tắm rửa xong rồi à?”
“Ừm, anh vẫn còn ở công ty hả?”
“Ừm, xử lý chút chuyện.” Lục Kinh dừng lại vài giây: “Sáng nay công ty đã mở một cuộc họp khẩn cấp, anh chưa kịp liên lạc với em, xin lỗi.”
Khóe miệng Trác Duyên kìm lòng không đậu hiện ra một nụ cười: “Đã nói rồi, không cần xin lỗi.”
“Được.” Ý cười trầm thấp từ trong tai nghe truyền tới, Trác Duyên chỉ cảm thấy trong lòng đều căng đầy.
“Vậy anh bận đi, về nghỉ ngơi sớm một chút, em đi ngủ trước.” Trác Duyên tuy rằng nói như vậy, nhưng kỳ thật cậu căn bản không muốn cúp điện thoại.
“Được.”
Trong điện thoại một mảnh im lặng, hai người cũng không có cúp máy, thật giống như chỉ nghe tiếng hít thở của đối phương cũng là một loại thỏa mãn.
“Lục tổng.”
Bên trong tai nghe truyền ra giọng nói của nữ trợ lý, Trác Duyên phục hồi tinh thần lại: “Em cúp máy trước.” Sau đó liền nhấn phím tắt trên màn hình.
Trái tim đập thình thịch, cậu tháo tai nghe ra, nằm nghiêng nhắm mắt lại, xong đời rồi, mới một ngày không gặp đã có chút nhớ nhung rồi.
Lục Kinh mặt không chút thay đổi nhìn nữ trợ lý trước mặt: “Chuyện gì?”
Nữ trợ lý trong lòng thầm niệm “bình tĩnh”, sau đó trả lời: “Lục tổng, lúc trước chúng ta hợp tác với thành phố B vốn là quản lý Vương đi qua thương lượng, nhưng quản lý Vương bên kia đột nhiên sinh bệnh, ngài xem…”
Vẻ mặt Lục Kinh ngưng lại, tim bỗng nhiên ngừng lại một chút: “Tôi đi.”
“A?” Nữ trợ lý vẻ mặt khó hiểu.
Lục Kinh chỉnh lại vẻ mặt: “Giúp tôi điều chỉnh lịch trình, tôi tự mình đi qua thương lượng.”
“Được ạ.”
**********************
- -----oOo------
**********************
Phùng Cẩn tướng mạo thanh tú, cắt một cái tóc ngắn ngang vai, liếc mắt một cái sẽ không làm cho người ta kinh diễm, nhưng rất có khí chất. Trên người có một loại vui tươi hào phóng của hiệp nữ cổ đại, dùng lời nói vài năm sau để hình dung, chính là “nữ hán tử”*.
*Ý định ban đầu đề cập đến những người phụ nữ tự nhận mình hoặc được công chúng coi là có tính cách tương tự như nam giới, thuật ngữ mạng đề cập đến một loại nữ sinh cá tính hào sảng, không câu nệ tiểu tiết, không sợ khổ sở, từ này bắt đầu xuất hiện trên mạng từ thế kỷ 21.
Cô thích nhiếp ảnh và thích ghi lại mọi thứ cô cảm thấy có ý nghĩa. Vừa rồi cô nhìn thấy người đàn ông kia trộm ví tiền, bởi vì giá trị vũ lực của mình và thái độ hờ hững của hành khách xung quanh, cô cảm thấy cho dù mình đứng ra cũng không có ý nghĩa, chi bằng lén chụp lại làm chứng cứ giao cho cảnh sát.
Nhưng không ngờ, nhiều người trưởng thành như vậy ở đây, lại chỉ có một cô gái nhỏ vị thành niên có dũng khí đấu tranh với thế lực xấu. Cứ ngỡ sau khi cảnh sát tới, người đàn ông này cũng sẽ đền tội, kết quả, chậc chậc, cô bé thiếu chút nữa bị oan khuất, cũng không biết thế giới này là như thế nào nữa.
Cô thực sự không thể nhịn được nên cô đã đứng ra.
Phùng Cẩn thích những thứ xinh đẹp, hiện tại một người vẻ ngoài xinh đẹp, bên trong càng đẹp đứng trước mặt mình, cô làm sao có thể buông tha? Vì thế, cô liền mặt dày cọ đến chỗ bọn Trác Duyên, bắt chuyện với bọn họ.
“Mọi người đến thành phố B chơi à?” Phùng Cẩn âm thầm đánh giá bốn người một chút, nhìn ra Trác Duyên là trung tâm trong bốn người, liền đặt ánh mắt ở trên mặt Trác Duyên.
Cô đã lâu rồi không nhìn thấy một cậu bé xinh đẹp như vậy, nhìn nhiều hơn một chút coi là kiếm được lợi.
“Ừm, còn chị thì sao?” Trác Duyên vặn ly nước nóng uống một ngụm, nhìn Phùng Cẩn mặt căng bóng.
“Gia đình tôi sống ở thành phố B, bây giờ đang về nhà. Tôi rất quen thuộc với thành phố B, nếu các cậu có bất kỳ vấn đề có thể tìm thấy tôi.” Cô dừng một chút: “Các cậu có điện thoại di động không? Tôi sẽ cho các cậu số điện thoại di động của tôi.”
Trác Duyên lấy điện thoại di động ra, ghi số điện thoại của cô: “Cảm ơn.”
“Không có việc gì.” Tính cách Phùng Cẩn tương đối sáng sủa, bình thường không câu nệ tiểu tiết, thích làm quen bạn bè. Cảm nhận của cô đối với mấy người Đỗ Vi cũng không tệ lắm, vừa vặn trên tàu không có việc gì làm, liền tìm người nói chuyện phiếm: “Tôi thấy tuổi của các cậu không lớn, có phải vừa mới thi đại học xong hay không?”
Hàn Xương gật đầu: “Chị Phùng, lần này tụi em ngoại trừ đi chơi, còn muốn đi xem đại học một chút, chị có biết Đại học Công nghệ Kinh Đô đi như thế nào không?”
Phùng Cẩn gật đầu, vẻ mặt tán thưởng: “Không nghĩ tới mấy đứa đều là học bá, thi không tệ nha! Nếu mấy đứa muốn đi, chờ sau khi xuống xe mọi người đều sắp xếp xong, mấy đứa liên hệ với chị là được. Chị dẫn mấy đứa đi.” Cô theo bản năng nghĩ rằng cả ba chàng trai đều muốn đến Đại học Công nghệ Kinh Đô.
“Được ạ.” Hàn Xương vui vẻ gật đầu.
“Tiểu Vi, vừa rồi nhìn một cước kia của em rất ngầu có phải đã luyện qua không?” Phùng Cẩn cho tới nay cũng muốn học võ phòng thân, nhưng cô vẫn gác lại, bình thường tương đối bận rộn, cũng không có thời gian luyện tập.
Đỗ Vi gật đầu: ” Có học võ ạ.”
Mấy người một đường tám chuyện, đến hơn mười hai giờ trưa, tàu hỏa đến ga.
Phùng Cẩn sau khi xuống xe, lắc lắc điện thoại di động trong tay nhìn bốn người: “Có việc liên lạc với chị!” Sau đó cô mỉm cười và rời đi.
Vừa ra khỏi trạm, điện thoại của Trác Duyên liền vang lên: “Alo.”
Bên đối diện có chút ồn ào, còn có tiếng còi xe: “Có phải Trác Duyên không? Tôi là Hoắc Nhiên, cô nhỏ bảo tôi đến đón mọi người, đã đến trạm chưa?”
“Đến rồi, anh Hoắc đang ở đâu?”
“Thấy một chiếc xe màu đỏ ở cổng ra không? Biển số xe XXXX, cậu đến đây là được rồi.”
“Được.”
Trác Duyên cúp điện thoại, ánh mắt dừng lại một chiếc xe sang màu đỏ thẫm cách đó không xa, nói với bọn Hàn Xương: “Ở bên kia, chúng ta đi qua đi.”
Bốn người vừa đến bên cạnh xe, nam thanh niên ngồi ghế lái xuống xe. Hắn đeo một cái kính râm hoa văn báo, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc. Hắn mặc một cái áo thun màu trắng, trên ngực còn in một cái đầu lâu màu đen, nửa người dưới mặc một cái quần denim màu xám nhạt rách, trên chân mang một đôi giày bảng màu trắng.
Hắn đánh giá bốn người từ trên xuống dưới, nhìn thấy vali lớn phía sau họ, khoa trương kêu lên: “Mẹ nó! Sao các cậu lại mang theo nhiều thứ như vậy? Bốn cái, xe của tôi sao có thể chứa hết?”
Hàn Xương cảm thấy rất ngượng ngùng: “Nếu không chúng tôi sẽ đi taxi…”
Hoắc Nhiên không kiên nhẫn phất tay: “Bắt xe cái gì? Nếu bị cô nhỏ biết, tôi còn không phải gặp họa à. Quên đi, bây giờ tôi gọi mấy chiếc xe tới đây.”
Bởi vì mặt trời quá nóng, hắn tự mình vào ghế lái, gọi điện thoại: “Giang hồ cứu nguy! …… Đúng vậy, tôi đúng là tới đón người, kết quả bốn đứa nhà quê mang theo mấy cái vali lớn tới đây, ai chở nổi? Đừng nói nhảm nữa, mau lại đây cho ông!” Hắn cúp điện thoại, nhìn bốn người còn đang đứng dưới mặt trời bên ngoài xe, vẻ mặt như say xỉn: “Tôi nói này, các cậu đều là đầu gỗ à? Còn đứng ngây ngốc làm gì? Không biết nóng hả? Nhanh vào ngồi một lúc, bọn họ chút nữa sẽ đến.”
Hàn Xương nhìn về phía Trác Duyên, Trác Duyên gật đầu, để vali bên cạnh xe, Trác Duyên ngồi lên ghế phụ, ba người còn lại thì đi ghế sau.
“Anh Hoắc, thật ngại quá, trước khi tới không nghĩ chu toàn như vậy.” Trác Duyên cúi đầu, trông rất áy náy bất an.
Hoắc Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua, khoát tay áo: “Ai da, không có gì! Cũng tại tôi không hỏi rõ ràng.”
Hoắc Nhiên người này có một đặc điểm, chính là lòng đậu hũ miệng lưỡi dao, trời sinh lòng phản nghịch tương đối nghiêm trọng. nếu người ta cứng với hắn, hắn sẽ cứng hơn, nếu người ta mềm giọng, ngược lại hắn sẽ cảm thấy ngượng ngùng. Hơn nữa, tuy rằng hắn cà lơ phất phơ, chơi bời lêu lổng, nhưng vẫn tương đối khách sáo với học sinh ngoan ngoãn như Trác Duyên, bởi vì ông cụ nhà bọn họ thích người có văn hóa, phong thái nhà bọn họ như thế. Hắn cũng như vậy, cho dù khác loài, trong lòng hắn vẫn có chút tôn trọng đối với người có thành tích học tập tốt.
Hắn đã nghe cô nhỏ hắn nói, hiện tại ngồi bên cạnh hắn chính là thủ khoa tỉnh, bộ dạng còn mẹ nó đẹp như vậy, quả thực chính là để cho đám cặn bã bọn họ ngưỡng mộ mà. Giống như vị anh họ Lục Kinh kia của hắn vậy. Từ nhỏ đến lớn, hắn đã nghe người lớn khen ngợi anh họ mà lớn lên, lỗ tai đều nổi kén, kết quả hiện tại lại không biết từ đâu nhảy ra một em trai nhỏ, vẫn nghiền ép mình như cũ, thật sự là nghẹn lòng mà.
“Cám ơn anh Hoắc.” Trác Duyên lộ ra một nụ cười với hắn.
Ánh mắt Hoắc Nhiên thiếu chút nữa bị chói mù, dựa vào ghế, có một đứa em trai ngoan ngoãn đáng yêu như vậy hình như cũng không tệ nha! Hắn ở nhà cho tới bây giờ đều là đối tượng bị “chèn ép”, hiện tại nhìn ánh mắt cảm kích ỷ lại của Trác Duyên, trong nháy mắt hắn cảm thấy hình tượng của mình cũng cao lớn hơn rất nhiều.
“Này Tiểu Duyên, mấy đứa lát nữa sẽ đi đâu?” Hắn run chân, vứt điếu thuốc trên miệng đi: “Không phải mấy đứa sẽ ở khách sạn đó chứ?”
Trác Duyên lắc đầu, “Anh Hoắc, anh Lục có một căn nhà ở gần đại học Thanh Mộc, mấy ngày nay chúng tôi sẽ ở đó.”
Hoắc Nhiên mạnh mẽ tháo kính râm xuống, trợn to hai mắt: “Mẹ kiếp! Anh ta cho cậu sống ở đó!”
Trác Duyên trăm triệu lần không nghĩ tới, ánh mắt sau kính râm lại bầm tím, cậu nhịn xuống ý cười, thắc mắc hỏi: “Căn nhà đó làm sao vậy? Có vấn đề gì à?”
Hoắc Nhiên giống như nhớ tới cái gì đó, lại một lần nữa đeo kính râm lên, vẻ mặt có chút không được tự nhiên: “Anh nói cho cậu biết, trước kia anh đi Thanh Mộc tìm bạn học trung học chơi, muốn ở lại nhà anh ta một đêm anh ta cũng không chịu.” Hắn nói xong liếc mắt nhìn Trác Duyên một cái: “Trông anh ta còn rất để ý cậu đấy.”
Trác Duyên đang muốn trả lời, điện thoại di động trong túi vang lên, cậu lấy ra xem, là Lục Kinh!
“Anh Lục.” Trên mặt cậu không khỏi lộ ra nụ cười tươi không giống lúc nãy, đương nhiên, Hoắc Nhiên không nhìn ra.
“Đến rồi?”
“Ừm.”
“Hoắc Nhiên có đi đón em không?”
Âm thanh bên ngoài ống nghe điện thoại di động có chút lớn, Hoắc Nhiên ở một bên nghe được, vội vàng la hét: “Đón rồi, đón rồi, em làm việc mà anh còn không yên tâm.”
“Trên đường chú ý an toàn.” Lục Kinh dừng một chút: “Trác Duyên, buổi tối anh sẽ gọi điện thoại cho em.”
“Được.”
Trác Duyên cúp điện thoại thì thấy Hoắc Nhiên nhìn chằm chằm mình, không khỏi cười hỏi: “Anh Hoắc, làm sao vậy?”
Hoắc Nhiên tỉnh táo lại: “À, không có gì, chỉ là một năm không gặp, Lục Kinh hình như trở nên có chút không giống, anh nhớ rõ trước kia hình như anh ta không có như vậy… Thôi kệ, họ đến rồi.”
Hắn xuống xe, gọi hai chiếc xe màu xám bạc đang chạy tới, hai chiếc xe dừng lại, hai thanh niên ăn mặc hip hop, nhuộm tóc lần lượt từ trên xe đi xuống: “Hoắc Nhiên, cậu nóng nảy gọi chúng tôi tới chính là vì chở hành lý hả?”
Mấy người Trác Duyên cũng từ trên xe xuống, hai thanh niên kia liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trác Duyên, sau đó chính là Đỗ Vi.
“Hoắc Nhiên, chính là bọn họ à?”
Trác Duyên mang theo ba người Hàn Xương đi tới trước mặt bọn họ: “Xin chào các anh, tôi là Trác Duyên.”
Hàn Xương cũng tự giới thiệu bản thân một phen.
Hoắc Nhiên cảm thấy mặt trời bên ngoài phơi nóng chết, cũng có chút không kiên nhẫn: “Còn nói nhảm gì nữa? Nhanh chóng mang vali lên xe đi!”
Vali của Trác Duyên đã đặt trong cốp xe Hoắc Nhiên, Hàn Xương cùng Đỗ Dần Đỗ Vi đi lấy vali của mình.
Hai người trẻ tuổi kia thấy Đỗ Vi là một cô gái xinh đẹp yếu đuối đi chuyển một cái vali lớn như vậy, liền cười tiến lên: “Em gái nhỏ, tụi anh giúp em…”
Đỗ Vi một tay xách vali lên, sau đó rất thoải mái nâng vali lên đặt vào cốp xe của một trong hai chiếc xe, quay đầu lại, mỉm cười với hai người: “Cảm ơn.”
Hai người đoán chừng bên trong vali có thể không có gì, nhưng nếu không có gì, tại sao lại mang theo một cái vali lớn như vậy? Bọn họ tò mò thừa dịp đóng cửa cốp xe lấy tay cầm thử, rất nặng!
Nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Đỗ Vi lên xe, nhất thời nghiêm túc kính trọng.
Xe một đường chạy đến tiểu khu Kim Hoa gần đại học Thanh Mộc, nhà Lục Kinh ở lầu năm, Hoắc Nhiên cùng hai thanh niên đi lên với Trác Duyên.
Trên đường Hoắc Nhiên đã giới thiệu với bọn họ, hai người trẻ tuổi là bạn của Hoắc Nhiên từ nhỏ đến lớn. Giống như Hoắc Nhiên, nửa năm sau sẽ học năm ba, nhuộm tóc vàng tên là Ngô Tiến, nhuộm tóc nâu gọi là Tiền Thiệu, hai nhà đều có chút tài sản, cũng giống như Hoắc Nhiên là phú nhị đại.
Nhưng trong mắt phụ huynh, so sánh với Lục Kinh, bọn họ là điển hình của vô công rỗi nghề.
Lục Kinh trong đám người bọn họ xem như là một tấm gương, bản thân bọn họ vẫn rất kính trọng Lục Kinh, nếu không phải bởi vì chuyện này, bọn họ cũng sẽ không khách sáo với mấy người Trác Duyên như vậy.
Nhưng mà Lục Kinh lại để Trác Duyên ở lại chỗ này, bọn họ ngược lại rất giật mình. Cũng không phải nói căn nhà này có vấn đề gì, chỉ là bọn họ đều biết, Lục Kinh người này rất chú trọng không gian riêng tư, trên cơ bản, ngoại trừ người nhà, anh sẽ không cho người ngoài vào nhà, nhà này là của Lục Kinh, anh cũng chưa bao giờ để cho người ngoài tới. Lần này lại để Trác Duyên tới ở, còn cho phép bạn bè của Trác Duyên ở cùng, điều này không thể không làm cho bọn họ cảm thấy giật mình.
Xem ra, Lục Kinh còn rất coi trọng Trác Duyên này, lần này bọn họ ngược lại dính ánh sáng của Trác Duyên, cũng có thể tiến vào xem một chút.
Trác Duyên mở cửa nhà, mọi người đều đi vào.
Trong này đã rất lâu không có quét dọn qua, trên bàn đều dính đầy bụi bặm, xem ra bọn họ còn phải quét dọn một chút mới được.
“Anh Hoắc, anh Ngô, anh Tiền, mọi người ngồi trước một lát đi, tôi đi xem có ấm đun nước điện hay không.” Trác Duyên nói xong đi vào phòng bếp.
Hoắc Nhiên giữ cậu lại, “Đừng đừng đừng, trời nóng nực tụi anh không uống nước sôi. Nhiệm vụ cô nhỏ giao cho anh cũng hoàn thành viên mãn, tụi anh còn có chút việc phải đi trước, nếu mấy đứa có chuyện gì thì có thể tìm anh. Cậu lưu số điện thoại di động của anh đi.” Hắn vỗ đầu một cái: “Cậu xem anh này, quên giới thiệu bản thân rồi.” Hắn lấy ra một tấm danh thiếp từ trong ví đưa tới trước mặt Trác Duyên: “Giúp anh em tụi anh tuyên truyền nhiều hơn một chút, Thanh Mộc biết nhìn hàng, khà khà.”
Trác Duyên nhận lấy xem —— phòng hoạt hình Nhiên Điểm.
Hoắc Nhiên thấy Trác Duyên có chút sững sờ, mặt mũi có chút không nhịn được: “Ai da, quên đi, mấy người đọc sách các cậu không thích mấy thứ này, cậu cứ nhìn số điện thoại phía trên là được rồi.” Dù sao người không hiểu bọn họ nhiều rồi, cũng không quan tâm một hai người.
Nhưng mặc dù tự an ủi như vậy, trong lòng Hoắc Nhiên vẫn có chút không dễ chịu.
Trác Duyên nhét danh thiếp vào trong túi: “Anh Hoắc, mọi người học chuyên ngành này sao?”
Hoắc Nhiên buồn bực châm một điếu thuốc, thở dài, gật đầu.
Ngô Tiến và Tiền Thiệu cũng thở dài.
“Tụi anh cũng chỉ có chút sở thích này, thừa dịp tuổi trẻ muốn cố gắng một phen, không để sau này tiếc nuối.” Hoắc Nhiên trong nháy mắt biến thành anh trai tri kỷ từng trải, hắn đưa tay vỗ bả vai Trác Duyên, nhìn gương mặt còn nét ngây thơ của cậu, lấy giọng điệu của người từng trải nói: “Tiểu Duyên à, nếu cậu có sở thích gì nhất định phải kiên trì, tuy rằng ba người tụi anh làm chuyện này không biết bị người trong nhà mắng bao nhiêu lần, nhưng tụi anh còn kiên trì làm tiếp, cậu biết vì sao không?”
“Tại sao?”
Hoắc Nhiên ôm lấy bả vai Ngô Tiến và Tiền Thiệu: “Tụi anh mặc dù làm những việc khác không tốt như người khác, nhưng mà, tụi anh vẫn phải chứng minh bản thân, ở phương diện nào đó, tụi anh không kém người khác, tụi anh vẫn có thể làm ra thành tích!”
Hoắc Nhiên không biết vì sao mình lại ở trước mặt mấy em trai và em gái nói những lời chua xót này, có lẽ bọn họ chỉ là đã lâu không cảm nhận được tâm tình được người khác thấu hiểu, nói với Trác Duyên, ít nhất Trác Duyên sẽ không lộ ra thái độ khinh thường hoặc phản đối.
Trác Duyên chân thành và chắc chắn nói: “Anh Hoắc, thật ra tôi cảm thấy làm hoạt hình rất tốt.”
Ba người Hoắc Nhiên rất hứng thú, Hoắc Nhiên cũng không hút thuốc nữa, trực tiếp kéo Trác Duyên ngồi xuống sô pha: “Cậu nói một chút, vì sao lại rất tốt?”
Đỗ Vi và Đỗ Dần đã ở một bên yên lặng quét dọn nhà cửa, Hàn Xương thấy thế cũng tham gia, Trác Duyên bị Hoắc Nhiên lôi kéo hỏi, đành phải nói: “Bởi vì rất nhiều lúc, người thật không có cách nào diễn giải ra loại cảm giác đó được. Cụ thể nói như thế nào tôi cũng không biết, dù sao tôi cũng cảm thấy tuy rằng diễn viên trong phim truyền hình đẹp thì có đẹp, nhưng rất nhiều cảnh ngoài đời không có cách nào làm được. Nhưng nếu là hoạt hình thì khác, thử nói vể tiểu thuyết võ hiệp, cái loại kiếm pháp tung bay, chiến đấu đặc sắc này, phim truyền hình không có cách nào làm cho nó giống như chúng ta tưởng tượng được, nhưng hoạt hình cũng là một loại tưởng tượng, nó có điểm chung.”
“Võ hiệp, võ hiệp, võ hiệp…” Hoắc Nhiên vỗ đùi một cái, vẻ mặt hưng phấn đứng lên, khom lưng ôm lấy Trác Duyên, hung hăng vỗ lưng Trác Duyên: “Tiểu Duyên, cậu thật đúng là ngôi sao may mắn của anh! Cuối cùng anh cũng biết tại sao Lục Kinh lại thích cậu như vậy rồi, bởi vì cậu thật sự quá đáng yêu!” Hắn nói vừa muốn hôn lên mặt Trác Duyên một cái.
Trác Duyên vội vàng né tránh, thầm nghĩ: Làm nghệ thuật quả nhiên đều có chút không để ý chuyện nhỏ.
“Anh Hoắc, nếu anh có cảm hứng rồi, không bằng sớm trở về sáng tác đi?”
Hoắc Nhiên gật đầu lia lịa, tràn ngập nhiệt tình, vẻ mặt hưng phấn nói với Ngô Tiến cùng Tiền Thiệu: “Đi, chúng ta trở về nghiên cứu!”
Trác Duyên đưa bọn họ đến cửa: “Anh Hoắc, chúc mọi người thành công!”
Sau một ngày bận rộn, Trác Duyên nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, trong tay còn ôm điện thoại di động.
Cậ ngủ ở phòng ngủ chính của Lục Kinh, bọn Hàn Xương thì ở phòng khách.
Lúc ăn cơm tối gọi điện thoại cho dì Hoắc báo bình an, biết Lục Kinh lại không ở nhà ăn, chuyện công ty nhất định rất bận rộn. Cậu có nên nhắn tin với anh bảo buổi tối không cần gọi điện thoại cho mình không?
Đang nghĩ, điện thoại đến.
“Anh Lục.” Cậu nằm trên giường, đeo tai nghe, giọng nói bất giác mềm mại, chắc là do tâm tình tương đối thả lỏng.
Lục Kinh nghe được giọng của cậu, trong lòng mềm nhũn đến rối tinh rối mù: “Tắm rửa xong rồi à?”
“Ừm, anh vẫn còn ở công ty hả?”
“Ừm, xử lý chút chuyện.” Lục Kinh dừng lại vài giây: “Sáng nay công ty đã mở một cuộc họp khẩn cấp, anh chưa kịp liên lạc với em, xin lỗi.”
Khóe miệng Trác Duyên kìm lòng không đậu hiện ra một nụ cười: “Đã nói rồi, không cần xin lỗi.”
“Được.” Ý cười trầm thấp từ trong tai nghe truyền tới, Trác Duyên chỉ cảm thấy trong lòng đều căng đầy.
“Vậy anh bận đi, về nghỉ ngơi sớm một chút, em đi ngủ trước.” Trác Duyên tuy rằng nói như vậy, nhưng kỳ thật cậu căn bản không muốn cúp điện thoại.
“Được.”
Trong điện thoại một mảnh im lặng, hai người cũng không có cúp máy, thật giống như chỉ nghe tiếng hít thở của đối phương cũng là một loại thỏa mãn.
“Lục tổng.”
Bên trong tai nghe truyền ra giọng nói của nữ trợ lý, Trác Duyên phục hồi tinh thần lại: “Em cúp máy trước.” Sau đó liền nhấn phím tắt trên màn hình.
Trái tim đập thình thịch, cậu tháo tai nghe ra, nằm nghiêng nhắm mắt lại, xong đời rồi, mới một ngày không gặp đã có chút nhớ nhung rồi.
Lục Kinh mặt không chút thay đổi nhìn nữ trợ lý trước mặt: “Chuyện gì?”
Nữ trợ lý trong lòng thầm niệm “bình tĩnh”, sau đó trả lời: “Lục tổng, lúc trước chúng ta hợp tác với thành phố B vốn là quản lý Vương đi qua thương lượng, nhưng quản lý Vương bên kia đột nhiên sinh bệnh, ngài xem…”
Vẻ mặt Lục Kinh ngưng lại, tim bỗng nhiên ngừng lại một chút: “Tôi đi.”
“A?” Nữ trợ lý vẻ mặt khó hiểu.
Lục Kinh chỉnh lại vẻ mặt: “Giúp tôi điều chỉnh lịch trình, tôi tự mình đi qua thương lượng.”
“Được ạ.”
**********************
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương