Người Khác Là Vực Sâu
Chương 27
Căn hộ này cũng không xa lạ với anh, vì đây là căn hộ của anh. Ba năm trước, từ lúc mua đến khi sửa sang, số lần anh tới đây có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng căn hộ này quả thực thuộc quyền sở hữu của anh. Từ phong cách trang trí tới thiết kế nội thất, đều do anh tùy ý chọn trên tạp chí.
Thế nên, tuy nơi này sạch sẽ gọn gàng, phong cách trang trí rất có thẩm mỹ, nhưng dù ai tới cũng sẽ nhận xét nơi này không có không khí gia đình. Vì những người sống ở đây không xem đây là nhà của mình, tất nhiên cũng không có hương vị ấm cúng gì đó.
Nhưng hiện tại đã khác, bởi lẽ anh đã cho một người ở đây.
Từ ngày đầu tiên cô vào ở cho tới hiện tại, ít nhất cũng đã hơn một tháng, anh nghĩ khoảng thời gian này đã đủ để cô thích ứng với hoàn cảnh nơi đây, xem nơi này như một chốn sinh sống an toàn, thế nhưng...
Tại sao nơi này vẫn không thay đổi gì mấy, không những không có cảm giác “nhà”, mà gần như vẫn giống hệt lúc trước?
Anh đứng dậy nhìn quanh: TV chưa từng mở, máy lọc nước không cắm điện, hai đôi giày đặt ngay ngắn trên tủ giày, nhưng đều đặt trong hộp giày ban đầu, chứng tỏ dấu giày mang đến từ bên ngoài sẽ không dính lên tủ giày.
Trống vắng, sạch sẽ, không một hạt bụi, gọn gàng ngăn nắp, ngay cả gối ôm trên sô pha cũng không hề bị xê dịch.
Anh tới ban công, kéo rèm nhìn ra bên ngoài, xe của anh đậu dưới lầu, đằng xa là tòa nhà nhỏ của công ty vẫn chìm trong bóng tối.
Tựa như trước kia, khi anh vẫn thi thoảng tới đây ngồi một lát. Mà trong nhà ngoại trừ anh thì không một bóng người, đừng nói có người đến ở, ngay cả hơi thở sinh hoạt cũng không.
Lòng anh chùng xuống, anh tới cửa phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ khép hờ chừa lại một khe hở.
Phòng ngủ của con gái, bình thường khi ngủ họ sẽ đóng cửa, đó là không gian tự do và cảm giác an toàn khi ở một mình. Còn một người luôn ở trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu, sở dĩ để cửa mở, lý do cũng chỉ có một: họ muốn bất cứ lúc nào cũng cảm nhận được động tĩnh xung quanh. Dù một làn gió chỉ thổi nhẹ qua họ cũng sẽ tỉnh dậy ngay, nếu đóng cửa, chẳng khác gì đang đặt mình trong không gian nguy hiểm, chặn các cảnh báo nguy cơ có thể xảy ra bên ngoài.
Anh những tưởng sẽ thấy cô ngủ trên giường, nhưng cảnh tượng trong phòng ngủ lại khiến đồng tử của anh lập tức giãn ra.
Chiếc giường ban đầu chỉ được trải nệm, ga giường và chăn vì muốn giữ sạch nên được đặt trong tủ, nhưng giờ phút này, chiếc giường kia vẫn trống không.
Không người, không chăn không gối, ngoại trừ một tấm nệm lẻ loi ra thì không thấy gì.
Diệp Tiểu Nhu vốn nên nằm thoải mái trên giường lớn, lại chỉ tựa nửa người vào bên giường, ôm một con gấu bông cũ kỹ trong lòng, cô nằm nghiêng trên tấm thảm cạnh giường, ngủ rất sâu.
Rèm cửa được kéo một nửa, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, hắt lên gương mặt dịu dàng của cô.
Chỉ nhìn thoáng qua anh đã biết, cô chưa từng ngủ trên giường, mấy thứ trên giường, cũng như các đồ dùng khác trong phòng, cô chưa từng chạm vào.
Đồng nghĩa, cô chưa từng xem căn hộ này là nhà, thậm chí chưa từng coi nó thành nơi thuộc về mình. Cô nghĩ mình là một vị khách ở đây, một người có thể rời đi bất cứ lúc nào, tất cả mọi thứ tại nơi này, cô không muốn để lại quá nhiều dấu vết thuộc về mình.
Anh đứng bất động nhìn cô hồi lâu, rồi xoay người vào nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh rất ít đồ dùng dành cho phụ nữ, chỉ để một bộ đồ dùng cá nhân cơ bản và mỹ phẩm chăm sóc da đơn giản của phụ nữ.
Anh rửa mặt, nhìn bản thân trong gương, trong đầu từ từ hiện lên ký ức tối qua.
Tối qua, đầu anh đau như muốn nứt ra, anh ngồi trên bậc cửa nhà hàng, vươn tay về phía cô, siết lấy cổ tay cô, được cô đỡ lên xe, xe chạy qua công ty...
Hai tay nắm chặt bồn rửa mặt, Dương Viêm cúi đầu, thở dài.
Cô gái ngốc này... Tại sao luôn đẩy mình đến mức này cơ chứ?
Chẳng lẽ trên đời này, không một nơi chốn nào có thể khiến cô yên tâm sinh sống sao?
Vừa qua năm rưỡi, Diệp Tiểu Nhu đúng giờ mở mắt.
Thật ra cô ngủ cũng không ngon, từ khi thiêm thiếp vào nửa đêm tới bây giờ, thời gian cô chìm vào giấc ngủ nhiều nhất cũng chỉ có hai ba tiếng, hơn nữa cô còn mơ vô số thứ lung tung, cô gõ đầu, cảm thấy hơi nhức đầu.
Chẳng lẽ có người ở ngoài là lý do khiến cô mất hai giờ vẫn không ngủ được à?
Đợi chút, bên ngoài còn có người... Diệp Tiểu Nhu sực nhớ tới Dương Viêm vẫn đang ở trên sô pha, để sếp nằm trên sô pha còn mình nằm ngủ trong phòng, có phải không tốt lắm nhỉ?
Quả thực không tôn trọng lãnh đạo rồi! Nếu để hiệp sĩ trung thành Giang Thạc biết việc này, đoán chừng anh ta sẽ xắn tay áo đánh một trận với cô ngay tại chỗ mất.
Vừa nghĩ vậy, cô nhanh chóng đứng dậy thu dọn đồ đạc chạy ra ngoài.
Cô cứ tưởng Dương Viêm vẫn đang ngủ trên sô pha, vì lúc ngủ cô mở cửa phòng, dù Dương Viêm hơi cử động cô cũng có thể nghe thấy, cô vẫn rất tự tin về việc này.
Nhưng khi cô bước ra...
Dương Viêm đã thay sơmi quần âu, từ tóc đến cổ tay áo, toàn thân đều tươm tất sạch sẽ, khác hẳn vẻ lười biếng lạnh nhạt ở công ty và bộ dạng nửa tỉnh nửa say ở nhà hàng hôm qua. Lúc này anh đang nhàn nhã ngồi trên sô pha, không biết đang nhìn gì, hay suy nghĩ gì, hoặc đang đợi điều gì... Tóm lại, ngoại hình ưu tú và cả tư thế ngồi nghiêm chỉnh như học sinh kia đã trở lại.
“Tỉnh rồi?”
Anh chợt lên tiếng, khiến Diệp Tiểu Nhu bị dọa sợ, cô hơi lắp bắp: “Tỉnh, tỉnh rồi, sếp, anh thức dậy khi nào vậy?”
Giờ khắc này cô hơi kinh sợ, cô cứ nghĩ tính cảnh giác của mình rất cao, bình thường dù một con muỗi bay ở xa, cô cũng có thể lập tức tỉnh dậy. Nhưng cô lại không hề biết Dương Viêm đã thức, vậy chỉ còn một khả năng: Anh cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, tựa như lúc trước cô không muốn quấy rầy giấc ngủ của anh, anh cũng không quấy nhiễu giấc ngủ của cô.
Dương Viêm tựa vào sô pha không nhúc nhích, cũng không trả lời vấn đề của cô, chỉ hỏi: “Ngày nào cô cũng thức lúc năm rưỡi à?”
“Gần như vậy.” Diệp Tiểu Nhu không giấu giếm, dù sao cô cũng biết mình không thể giấu nổi người đàn ông này bất cứ chuyện gì, chỉ cần anh muốn biết.
“Khi còn trong tù, đúng sáu giờ chuông sẽ kêu. Tôi ghét tiếng chuông kia, nên hằng ngày luôn thức dậy trước nửa tiếng.”
Đa số người từng vào tù sẽ tìm mọi cách để né tránh khoảng thời gian không thể thấy ánh sáng kia, họ luôn tự ti và xấu hổ. Nhưng khi Diệp Tiểu Nhu đề cập về việc này, cô không hề băn khoăn, như thể đây chỉ là một giai đoạn trải nghiệm sống bình thường, không khác gì một chuyến du lịch.
Dương Viêm dừng một chút, nói: “Chuẩn bị đi, theo tôi ra ngoài ăn sáng.”
“Ra ngoài ăn sao...” Diệp Tiểu Nhu vô thức định từ chối, nhưng rõ ràng chỉ nhìn bóng lưng anh, cô cũng cảm giác như bầu không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo, cô đành nuốt câu từ chối xuống, đổi thành nhẹ nhàng nhận lời: “Được...”
Cô dùng tốc độ khi còn trong tù nhanh chóng chỉnh trang bản thân, cuối cùng bện mái tóc dài sau đầu, phát hiện tóc mình dài ra không ít.
Hai năm không để tóc dài, cô cũng không biết tóc mình lại có thể dài nhanh như thế, đã sắp chạm ngực rồi.
Dương Viêm vẫn ngồi trên sô pha chờ, chưa tới mười phút sau, Diệp Tiểu Nhu ra khỏi phòng, nói với anh: “Tôi xong rồi.”
Anh nhìn cổ tay cô, trên đó đã không nhìn thấy dấu vết gì, nhưng anh nhớ rõ tối qua, khi mình nắm cổ tay trắng nõn gầy gò kia, cô đã phát ra âm thanh nghèn nghẹn nho nhỏ.
Tất nhiên sẽ đau, nhưng cô không rên một tiếng, cũng không vùng vẫy... Là sợ anh không nhận ra cô sao?
“Hôm qua...”
“Vâng?” Diệp Tiểu Nhu chớp mắt: “Hôm qua anh uống say, tôi sợ anh ở công ty một mình không an toàn, bèn đưa anh đến nơi này, không sao chứ?”
“Đương nhiên không sao.” Dương Viêm hơi khựng lại, bảo: “Phiền cô rồi, xin lỗi.”
Diệp Tiểu Nhu mỉm cười: “Có gì đâu, ai mà chẳng có lúc mệt.”
Dương Viêm cúi đầu nhìn đồng hồ: “Cách giờ chuông kêu mà cô nói còn hai mươi phút.”
Diệp Tiểu Nhu: “Ừ... Đúng vậy.”
“Cách giờ làm việc bình thường của công ty còn ba tiếng rưỡi.”
Diệp Tiểu Nhu: “Đúng vậy.”
“Vậy thời gian hơn ba tiếng này, bình thường cô làm gì?”
“Rèn luyện cơ thể, xem tạp chí, ăn sáng gì đó.”
Dương Viêm gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Anh không nhắc đến chuyện mình phát hiện đêm qua dù chỉ một chữ.
Bởi vì anh rất rõ, nói cũng vô dụng, ít nhất vào hiện tại, nói gì cũng vô dụng.
Bao vấn đề còn sót lại từ quá khứ, không phải một sớm một chiều có thể giải quyết. Huống chi, tới tận bây giờ cô gái này vẫn chưa thực sự tin tưởng anh, hoặc tin tưởng bất cứ ai xung quanh cô.
Hiện tại, chỉ cần hơi kích thích cũng có thể khiến lòng phòng bị của cô tăng vọt.
Thế nên, mọi chuyện không thể nóng vội.
Dương Viêm dẫn cô tới tiệm cháo phong cách Trung Quốc gần cổng khu dân cư, hiển nhiên nhân viên phục vụ ở đây quen anh, vừa thấy anh họ đã nhiệt tình mời anh vào phòng riêng nhỏ: “Anh Dương, đã lâu anh không tới, hôm nay muốn ăn gì ạ?” Nhìn Diệp Tiểu Nhu bên cạnh Dương Viêm, hai mắt của nhân viên phục vụ sáng lên.
Không thể không nói, kể cả khi ở trong một công ty mà ngoại hình của mọi người đều xuất chúng (ngoại trừ lão Mã sắp trọc đầu còn tỏ vẻ mình ít tóc kéo thấp giá trị nhan sắc của công ty ra thì những người còn lại đều không kém), dung mạo của Diệp Tiểu Nhu cũng thuộc top đầu. Lâm Linh thiên về khí chất văn nghệ, Diêm Tiêu Tiêu toát lên nét mặn mà gợi cảm, còn Diệp Tiểu Nhu lại sở hữu gương mặt và phong thái khiến người khác choáng ngợp ngay từ ánh nhìn đầu tiên, dù cô chỉ ăn mặc đơn giản đứng đó, cũng đủ để người khác không nhịn được mà quay đầu nhìn.
“Vị tiểu thư này, cô có thể xem thực đơn của chúng tôi trước.”
Diệp Tiểu Nhu đặt thực đơn trước mặt Dương Viêm, Dương Viêm cũng không để cô gọi mà nói với nhân viên phục vụ: “Làm như bình thường, hai phần, cháo của cô ấy đổi thành cháo đậu đỏ bách hợp.”
“Được.” Nhân viên phục vụ cũng không nhiều lời, thức thời đóng cửa lui ra.
Mặc dù đóng cửa, nhưng cửa sổ vẫn mở, Diệp Tiểu Nhu ngồi cạnh cửa sổ, vừa vặn thấy một nam một nữ đang dùng cơm.
Dương Viêm chợt hỏi một câu: “Cô nhìn ra gì?”
Diệp Tiểu Nhu đang chăm chú nhìn, quay đầu nhìn anh, trả lời: “Có lẽ họ mới quen biết đêm qua, ở khách sạn một đêm, sau đó xuống lầu ăn sáng.”
“Ồ?”
“Cô gái kia mặc trang phục công sở, trang điểm tinh tế, nhưng tóc hơi lộn xộn, rõ ràng cô ấy không hề để ý. Từ khi vào cửa cô ấy đã có vẻ lo lắng bất an, đầu tiên phải nhìn quanh một vòng để xem thử có người quen không, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống. Khi nói chuyện với người đàn ông đối diện, trên mặt cô ấy vẫn tỏ vẻ lấy lòng, chắc cô ấy là nhân viên bán hàng hoặc làm bên quan hệ công chúng. Còn vị đối diện cô ấy, ắt hẳn là một ông sếp trung niên thường xuyên dự tiệc rượu xã giao quanh năm, đã quen với mấy trường hợp gió trăng, từ khi ngồi xuống ông ta vẫn chưa xem tin trong điện thoại. Ồ ông ta còn chưa rửa mặt, có lẽ chê phòng tắm của khách sạn không tốt, hoặc cô gái kia ở bên trong quá lâu... Quần áo trên người ông ta chắc do vợ chọn, đêm qua ông ta lấy cớ đi công tác để ra ngoài. Dùng xong bữa này, bọn họ sẽ mỗi người một ngả, dù sao cô gái kia cũng để sẵn hợp đồng trong túi rồi.”
Cô vừa dứt lời, cô gái kia đã cẩn thận lấy hợp đồng trong túi ra đưa cho người đàn ông, mà trông người đàn ông không quá kiên nhẫn, hiển nhiên đêm qua và con số trên hợp đồng khiến ông ta thấy không tương xứng.
“Hơi nhíu mày, lỗ mũi phập phồng... Cô ấy sẽ khóc bày tỏ nỗi ấm ức của mình.” Diệp Tiểu Nhu nhìn biểu cảm của cô gái kia dần trở nên suy sụp, thở dài: “Thường xuyên vuốt tóc, vô thức vò khăn giấy, cắn môi, rõ ràng cô ấy mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế ở mức độ nhất định kèm theo lo lắng. Dù sao đối với cô ấy, cả đêm phục vụ một người đàn ông bụng bia, lại không dễ nhìn mà vẫn không ký nổi hợp đồng là một việc rất xấu hổ và nhục nhã, nên...”
“Nên cô không ngủ trên chiếc giường kia, bởi vì cảm thấy phòng ngủ không tốt, hay giường quá nhỏ không đủ cho cô ngủ?”
Diệp Tiểu Nhu sửng sốt.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, đầu óc cô gần như trống rỗng.
Về sau, vào mỗi lần nghĩ về khoảng thời gian này, cô cũng không khỏi thở dài. Người đàn ông này, trong vô tình, anh luôn có thể khai thác bí mật không thể diễn tả sâu trong nội tâm của người khác, mà lúc nào anh cũng một đòn trúng đích, đánh thẳng vào điểm yếu nhất.
Tưởng chừng như một câu hỏi đơn giản, nhưng đằng sau lại chất chứa bí mật, dù có thiên ngôn vạn ngữ cũng khó lòng bày tỏ.
Đúng lúc nhân viên phục vụ bưng khay vào, đưa cho họ mỗi người hai món ăn kèm và hai bát cháo khác nhau.
Như thể không có việc gì, Dương Viêm cầm đũa, đưa tới trước mặt cô: “Ăn đi.”
Diệp Tiểu Nhu cúi đầu ăn cháo.
“Ngon không?”
Diệp Tiểu Nhu cụp mắt gật đầu: “Rất ngon.”
Trong khi Diệp Tiểu Nhu như đang tiến vào cõi thần tiên với bát cháo đậu đỏ bách hợp, điện thoại của Dương Viêm chợt vang lên.
Cùng lúc đó, cô gái bên ngoài bắt đầu rơi lệ.
Diệp Tiểu Nhu vừa quan sát tiến triển của hai người bên ngoài, vừa nghe Dương Viêm đối diện nói chuyện.
Nghe từ giọng anh, rõ ràng anh đang mất kiên nhẫn với người kia.
“Sao nữa... Tôi đang ăn sáng, hôm nay nhiều việc lắm, không rảnh... Hửm?”
Xem ra người bên kia đã nói chuyện gì đó khá thú vị, anh bèn tạm dừng, cẩn thận nghe người kia nói khoảng hơn một phút.
Sau khi cúp điện thoại, Dương Viêm không lên tiếng ngay, Diệp Tiểu Nhu nhận ra anh đang suy nghĩ, hơn nữa vẻ mặt anh đang cất giấu tâm sự nặng nề.
Thật ra cô rất bội phục người đàn ông này, bởi cô hiểu trong lòng anh chất chứa vô số điều mà người khác không biết, vô vàn bí mật đều được anh in sâu trong trí nhớ: Sự giúp đỡ tìm ra rất nhiều người mất tích, những kẻ sát nhân trốn trong góc tối tăm nào đó, từng vụ lừa đảo kinh doanh trên thương trường anh lừa tôi gạt, và cả các loại sự việc xã hội lung tung lộn xộn... Áp lực từ hàng trăm người đè nặng lên vai anh, nhưng anh vẫn đứng vững, còn làm rất tốt. Ít nhất nhìn từ bên ngoài, anh chưa bao giờ lộ ra sơ hở nào với người khác, cô biết hôm qua nhất định là chuyện ngoài ý muốn.
Anh quá mệt mỏi, dù sao, anh cũng chỉ là một người bình thường.
Một lát sau, cô vẫn còn không nhịn được, hỏi: “Sao vậy, xảy ra chuyện gì à?”
“Không phải chuyện lớn gì.” Dương Viêm nhìn cô ăn hết bát cháo: “Chỉ hơi phiền toái thôi... Cô ăn no chưa? Muốn ăn thêm một bát không?”
“Không cần, tôi no rồi.”
Thật ra khẩu phần ăn mà Dương Viêm gọi khá nhiều, chính anh còn ăn không hết, nhưng cô cũng không để dư. Không phải vì sức ăn của cô nhiều hơn anh, mà do cô sẽ không lãng phí đồ ăn, dù đặt trước mặt cô là món gì đó không ngon, cô vẫn sẽ ăn hết.
“Khi nãy bên phía Cục Cảnh sát gọi cho tôi.”
“Tiêu Ngũ?”
“Không, là người khác, lãnh đạo của Tiêu Ngũ.” Dường như nhớ tới cuộc điện thoại vừa rồi, Dương Viêm hơi sầm mặt: “Họ thẩm vấn suốt đêm, tối qua Thẩm Trạch lại khai ra một vụ án khác, hơn nữa hắn chỉ tên nói muốn gặp tôi.”
Thế nên, tuy nơi này sạch sẽ gọn gàng, phong cách trang trí rất có thẩm mỹ, nhưng dù ai tới cũng sẽ nhận xét nơi này không có không khí gia đình. Vì những người sống ở đây không xem đây là nhà của mình, tất nhiên cũng không có hương vị ấm cúng gì đó.
Nhưng hiện tại đã khác, bởi lẽ anh đã cho một người ở đây.
Từ ngày đầu tiên cô vào ở cho tới hiện tại, ít nhất cũng đã hơn một tháng, anh nghĩ khoảng thời gian này đã đủ để cô thích ứng với hoàn cảnh nơi đây, xem nơi này như một chốn sinh sống an toàn, thế nhưng...
Tại sao nơi này vẫn không thay đổi gì mấy, không những không có cảm giác “nhà”, mà gần như vẫn giống hệt lúc trước?
Anh đứng dậy nhìn quanh: TV chưa từng mở, máy lọc nước không cắm điện, hai đôi giày đặt ngay ngắn trên tủ giày, nhưng đều đặt trong hộp giày ban đầu, chứng tỏ dấu giày mang đến từ bên ngoài sẽ không dính lên tủ giày.
Trống vắng, sạch sẽ, không một hạt bụi, gọn gàng ngăn nắp, ngay cả gối ôm trên sô pha cũng không hề bị xê dịch.
Anh tới ban công, kéo rèm nhìn ra bên ngoài, xe của anh đậu dưới lầu, đằng xa là tòa nhà nhỏ của công ty vẫn chìm trong bóng tối.
Tựa như trước kia, khi anh vẫn thi thoảng tới đây ngồi một lát. Mà trong nhà ngoại trừ anh thì không một bóng người, đừng nói có người đến ở, ngay cả hơi thở sinh hoạt cũng không.
Lòng anh chùng xuống, anh tới cửa phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ khép hờ chừa lại một khe hở.
Phòng ngủ của con gái, bình thường khi ngủ họ sẽ đóng cửa, đó là không gian tự do và cảm giác an toàn khi ở một mình. Còn một người luôn ở trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu, sở dĩ để cửa mở, lý do cũng chỉ có một: họ muốn bất cứ lúc nào cũng cảm nhận được động tĩnh xung quanh. Dù một làn gió chỉ thổi nhẹ qua họ cũng sẽ tỉnh dậy ngay, nếu đóng cửa, chẳng khác gì đang đặt mình trong không gian nguy hiểm, chặn các cảnh báo nguy cơ có thể xảy ra bên ngoài.
Anh những tưởng sẽ thấy cô ngủ trên giường, nhưng cảnh tượng trong phòng ngủ lại khiến đồng tử của anh lập tức giãn ra.
Chiếc giường ban đầu chỉ được trải nệm, ga giường và chăn vì muốn giữ sạch nên được đặt trong tủ, nhưng giờ phút này, chiếc giường kia vẫn trống không.
Không người, không chăn không gối, ngoại trừ một tấm nệm lẻ loi ra thì không thấy gì.
Diệp Tiểu Nhu vốn nên nằm thoải mái trên giường lớn, lại chỉ tựa nửa người vào bên giường, ôm một con gấu bông cũ kỹ trong lòng, cô nằm nghiêng trên tấm thảm cạnh giường, ngủ rất sâu.
Rèm cửa được kéo một nửa, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, hắt lên gương mặt dịu dàng của cô.
Chỉ nhìn thoáng qua anh đã biết, cô chưa từng ngủ trên giường, mấy thứ trên giường, cũng như các đồ dùng khác trong phòng, cô chưa từng chạm vào.
Đồng nghĩa, cô chưa từng xem căn hộ này là nhà, thậm chí chưa từng coi nó thành nơi thuộc về mình. Cô nghĩ mình là một vị khách ở đây, một người có thể rời đi bất cứ lúc nào, tất cả mọi thứ tại nơi này, cô không muốn để lại quá nhiều dấu vết thuộc về mình.
Anh đứng bất động nhìn cô hồi lâu, rồi xoay người vào nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh rất ít đồ dùng dành cho phụ nữ, chỉ để một bộ đồ dùng cá nhân cơ bản và mỹ phẩm chăm sóc da đơn giản của phụ nữ.
Anh rửa mặt, nhìn bản thân trong gương, trong đầu từ từ hiện lên ký ức tối qua.
Tối qua, đầu anh đau như muốn nứt ra, anh ngồi trên bậc cửa nhà hàng, vươn tay về phía cô, siết lấy cổ tay cô, được cô đỡ lên xe, xe chạy qua công ty...
Hai tay nắm chặt bồn rửa mặt, Dương Viêm cúi đầu, thở dài.
Cô gái ngốc này... Tại sao luôn đẩy mình đến mức này cơ chứ?
Chẳng lẽ trên đời này, không một nơi chốn nào có thể khiến cô yên tâm sinh sống sao?
Vừa qua năm rưỡi, Diệp Tiểu Nhu đúng giờ mở mắt.
Thật ra cô ngủ cũng không ngon, từ khi thiêm thiếp vào nửa đêm tới bây giờ, thời gian cô chìm vào giấc ngủ nhiều nhất cũng chỉ có hai ba tiếng, hơn nữa cô còn mơ vô số thứ lung tung, cô gõ đầu, cảm thấy hơi nhức đầu.
Chẳng lẽ có người ở ngoài là lý do khiến cô mất hai giờ vẫn không ngủ được à?
Đợi chút, bên ngoài còn có người... Diệp Tiểu Nhu sực nhớ tới Dương Viêm vẫn đang ở trên sô pha, để sếp nằm trên sô pha còn mình nằm ngủ trong phòng, có phải không tốt lắm nhỉ?
Quả thực không tôn trọng lãnh đạo rồi! Nếu để hiệp sĩ trung thành Giang Thạc biết việc này, đoán chừng anh ta sẽ xắn tay áo đánh một trận với cô ngay tại chỗ mất.
Vừa nghĩ vậy, cô nhanh chóng đứng dậy thu dọn đồ đạc chạy ra ngoài.
Cô cứ tưởng Dương Viêm vẫn đang ngủ trên sô pha, vì lúc ngủ cô mở cửa phòng, dù Dương Viêm hơi cử động cô cũng có thể nghe thấy, cô vẫn rất tự tin về việc này.
Nhưng khi cô bước ra...
Dương Viêm đã thay sơmi quần âu, từ tóc đến cổ tay áo, toàn thân đều tươm tất sạch sẽ, khác hẳn vẻ lười biếng lạnh nhạt ở công ty và bộ dạng nửa tỉnh nửa say ở nhà hàng hôm qua. Lúc này anh đang nhàn nhã ngồi trên sô pha, không biết đang nhìn gì, hay suy nghĩ gì, hoặc đang đợi điều gì... Tóm lại, ngoại hình ưu tú và cả tư thế ngồi nghiêm chỉnh như học sinh kia đã trở lại.
“Tỉnh rồi?”
Anh chợt lên tiếng, khiến Diệp Tiểu Nhu bị dọa sợ, cô hơi lắp bắp: “Tỉnh, tỉnh rồi, sếp, anh thức dậy khi nào vậy?”
Giờ khắc này cô hơi kinh sợ, cô cứ nghĩ tính cảnh giác của mình rất cao, bình thường dù một con muỗi bay ở xa, cô cũng có thể lập tức tỉnh dậy. Nhưng cô lại không hề biết Dương Viêm đã thức, vậy chỉ còn một khả năng: Anh cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, tựa như lúc trước cô không muốn quấy rầy giấc ngủ của anh, anh cũng không quấy nhiễu giấc ngủ của cô.
Dương Viêm tựa vào sô pha không nhúc nhích, cũng không trả lời vấn đề của cô, chỉ hỏi: “Ngày nào cô cũng thức lúc năm rưỡi à?”
“Gần như vậy.” Diệp Tiểu Nhu không giấu giếm, dù sao cô cũng biết mình không thể giấu nổi người đàn ông này bất cứ chuyện gì, chỉ cần anh muốn biết.
“Khi còn trong tù, đúng sáu giờ chuông sẽ kêu. Tôi ghét tiếng chuông kia, nên hằng ngày luôn thức dậy trước nửa tiếng.”
Đa số người từng vào tù sẽ tìm mọi cách để né tránh khoảng thời gian không thể thấy ánh sáng kia, họ luôn tự ti và xấu hổ. Nhưng khi Diệp Tiểu Nhu đề cập về việc này, cô không hề băn khoăn, như thể đây chỉ là một giai đoạn trải nghiệm sống bình thường, không khác gì một chuyến du lịch.
Dương Viêm dừng một chút, nói: “Chuẩn bị đi, theo tôi ra ngoài ăn sáng.”
“Ra ngoài ăn sao...” Diệp Tiểu Nhu vô thức định từ chối, nhưng rõ ràng chỉ nhìn bóng lưng anh, cô cũng cảm giác như bầu không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo, cô đành nuốt câu từ chối xuống, đổi thành nhẹ nhàng nhận lời: “Được...”
Cô dùng tốc độ khi còn trong tù nhanh chóng chỉnh trang bản thân, cuối cùng bện mái tóc dài sau đầu, phát hiện tóc mình dài ra không ít.
Hai năm không để tóc dài, cô cũng không biết tóc mình lại có thể dài nhanh như thế, đã sắp chạm ngực rồi.
Dương Viêm vẫn ngồi trên sô pha chờ, chưa tới mười phút sau, Diệp Tiểu Nhu ra khỏi phòng, nói với anh: “Tôi xong rồi.”
Anh nhìn cổ tay cô, trên đó đã không nhìn thấy dấu vết gì, nhưng anh nhớ rõ tối qua, khi mình nắm cổ tay trắng nõn gầy gò kia, cô đã phát ra âm thanh nghèn nghẹn nho nhỏ.
Tất nhiên sẽ đau, nhưng cô không rên một tiếng, cũng không vùng vẫy... Là sợ anh không nhận ra cô sao?
“Hôm qua...”
“Vâng?” Diệp Tiểu Nhu chớp mắt: “Hôm qua anh uống say, tôi sợ anh ở công ty một mình không an toàn, bèn đưa anh đến nơi này, không sao chứ?”
“Đương nhiên không sao.” Dương Viêm hơi khựng lại, bảo: “Phiền cô rồi, xin lỗi.”
Diệp Tiểu Nhu mỉm cười: “Có gì đâu, ai mà chẳng có lúc mệt.”
Dương Viêm cúi đầu nhìn đồng hồ: “Cách giờ chuông kêu mà cô nói còn hai mươi phút.”
Diệp Tiểu Nhu: “Ừ... Đúng vậy.”
“Cách giờ làm việc bình thường của công ty còn ba tiếng rưỡi.”
Diệp Tiểu Nhu: “Đúng vậy.”
“Vậy thời gian hơn ba tiếng này, bình thường cô làm gì?”
“Rèn luyện cơ thể, xem tạp chí, ăn sáng gì đó.”
Dương Viêm gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Anh không nhắc đến chuyện mình phát hiện đêm qua dù chỉ một chữ.
Bởi vì anh rất rõ, nói cũng vô dụng, ít nhất vào hiện tại, nói gì cũng vô dụng.
Bao vấn đề còn sót lại từ quá khứ, không phải một sớm một chiều có thể giải quyết. Huống chi, tới tận bây giờ cô gái này vẫn chưa thực sự tin tưởng anh, hoặc tin tưởng bất cứ ai xung quanh cô.
Hiện tại, chỉ cần hơi kích thích cũng có thể khiến lòng phòng bị của cô tăng vọt.
Thế nên, mọi chuyện không thể nóng vội.
Dương Viêm dẫn cô tới tiệm cháo phong cách Trung Quốc gần cổng khu dân cư, hiển nhiên nhân viên phục vụ ở đây quen anh, vừa thấy anh họ đã nhiệt tình mời anh vào phòng riêng nhỏ: “Anh Dương, đã lâu anh không tới, hôm nay muốn ăn gì ạ?” Nhìn Diệp Tiểu Nhu bên cạnh Dương Viêm, hai mắt của nhân viên phục vụ sáng lên.
Không thể không nói, kể cả khi ở trong một công ty mà ngoại hình của mọi người đều xuất chúng (ngoại trừ lão Mã sắp trọc đầu còn tỏ vẻ mình ít tóc kéo thấp giá trị nhan sắc của công ty ra thì những người còn lại đều không kém), dung mạo của Diệp Tiểu Nhu cũng thuộc top đầu. Lâm Linh thiên về khí chất văn nghệ, Diêm Tiêu Tiêu toát lên nét mặn mà gợi cảm, còn Diệp Tiểu Nhu lại sở hữu gương mặt và phong thái khiến người khác choáng ngợp ngay từ ánh nhìn đầu tiên, dù cô chỉ ăn mặc đơn giản đứng đó, cũng đủ để người khác không nhịn được mà quay đầu nhìn.
“Vị tiểu thư này, cô có thể xem thực đơn của chúng tôi trước.”
Diệp Tiểu Nhu đặt thực đơn trước mặt Dương Viêm, Dương Viêm cũng không để cô gọi mà nói với nhân viên phục vụ: “Làm như bình thường, hai phần, cháo của cô ấy đổi thành cháo đậu đỏ bách hợp.”
“Được.” Nhân viên phục vụ cũng không nhiều lời, thức thời đóng cửa lui ra.
Mặc dù đóng cửa, nhưng cửa sổ vẫn mở, Diệp Tiểu Nhu ngồi cạnh cửa sổ, vừa vặn thấy một nam một nữ đang dùng cơm.
Dương Viêm chợt hỏi một câu: “Cô nhìn ra gì?”
Diệp Tiểu Nhu đang chăm chú nhìn, quay đầu nhìn anh, trả lời: “Có lẽ họ mới quen biết đêm qua, ở khách sạn một đêm, sau đó xuống lầu ăn sáng.”
“Ồ?”
“Cô gái kia mặc trang phục công sở, trang điểm tinh tế, nhưng tóc hơi lộn xộn, rõ ràng cô ấy không hề để ý. Từ khi vào cửa cô ấy đã có vẻ lo lắng bất an, đầu tiên phải nhìn quanh một vòng để xem thử có người quen không, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống. Khi nói chuyện với người đàn ông đối diện, trên mặt cô ấy vẫn tỏ vẻ lấy lòng, chắc cô ấy là nhân viên bán hàng hoặc làm bên quan hệ công chúng. Còn vị đối diện cô ấy, ắt hẳn là một ông sếp trung niên thường xuyên dự tiệc rượu xã giao quanh năm, đã quen với mấy trường hợp gió trăng, từ khi ngồi xuống ông ta vẫn chưa xem tin trong điện thoại. Ồ ông ta còn chưa rửa mặt, có lẽ chê phòng tắm của khách sạn không tốt, hoặc cô gái kia ở bên trong quá lâu... Quần áo trên người ông ta chắc do vợ chọn, đêm qua ông ta lấy cớ đi công tác để ra ngoài. Dùng xong bữa này, bọn họ sẽ mỗi người một ngả, dù sao cô gái kia cũng để sẵn hợp đồng trong túi rồi.”
Cô vừa dứt lời, cô gái kia đã cẩn thận lấy hợp đồng trong túi ra đưa cho người đàn ông, mà trông người đàn ông không quá kiên nhẫn, hiển nhiên đêm qua và con số trên hợp đồng khiến ông ta thấy không tương xứng.
“Hơi nhíu mày, lỗ mũi phập phồng... Cô ấy sẽ khóc bày tỏ nỗi ấm ức của mình.” Diệp Tiểu Nhu nhìn biểu cảm của cô gái kia dần trở nên suy sụp, thở dài: “Thường xuyên vuốt tóc, vô thức vò khăn giấy, cắn môi, rõ ràng cô ấy mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế ở mức độ nhất định kèm theo lo lắng. Dù sao đối với cô ấy, cả đêm phục vụ một người đàn ông bụng bia, lại không dễ nhìn mà vẫn không ký nổi hợp đồng là một việc rất xấu hổ và nhục nhã, nên...”
“Nên cô không ngủ trên chiếc giường kia, bởi vì cảm thấy phòng ngủ không tốt, hay giường quá nhỏ không đủ cho cô ngủ?”
Diệp Tiểu Nhu sửng sốt.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, đầu óc cô gần như trống rỗng.
Về sau, vào mỗi lần nghĩ về khoảng thời gian này, cô cũng không khỏi thở dài. Người đàn ông này, trong vô tình, anh luôn có thể khai thác bí mật không thể diễn tả sâu trong nội tâm của người khác, mà lúc nào anh cũng một đòn trúng đích, đánh thẳng vào điểm yếu nhất.
Tưởng chừng như một câu hỏi đơn giản, nhưng đằng sau lại chất chứa bí mật, dù có thiên ngôn vạn ngữ cũng khó lòng bày tỏ.
Đúng lúc nhân viên phục vụ bưng khay vào, đưa cho họ mỗi người hai món ăn kèm và hai bát cháo khác nhau.
Như thể không có việc gì, Dương Viêm cầm đũa, đưa tới trước mặt cô: “Ăn đi.”
Diệp Tiểu Nhu cúi đầu ăn cháo.
“Ngon không?”
Diệp Tiểu Nhu cụp mắt gật đầu: “Rất ngon.”
Trong khi Diệp Tiểu Nhu như đang tiến vào cõi thần tiên với bát cháo đậu đỏ bách hợp, điện thoại của Dương Viêm chợt vang lên.
Cùng lúc đó, cô gái bên ngoài bắt đầu rơi lệ.
Diệp Tiểu Nhu vừa quan sát tiến triển của hai người bên ngoài, vừa nghe Dương Viêm đối diện nói chuyện.
Nghe từ giọng anh, rõ ràng anh đang mất kiên nhẫn với người kia.
“Sao nữa... Tôi đang ăn sáng, hôm nay nhiều việc lắm, không rảnh... Hửm?”
Xem ra người bên kia đã nói chuyện gì đó khá thú vị, anh bèn tạm dừng, cẩn thận nghe người kia nói khoảng hơn một phút.
Sau khi cúp điện thoại, Dương Viêm không lên tiếng ngay, Diệp Tiểu Nhu nhận ra anh đang suy nghĩ, hơn nữa vẻ mặt anh đang cất giấu tâm sự nặng nề.
Thật ra cô rất bội phục người đàn ông này, bởi cô hiểu trong lòng anh chất chứa vô số điều mà người khác không biết, vô vàn bí mật đều được anh in sâu trong trí nhớ: Sự giúp đỡ tìm ra rất nhiều người mất tích, những kẻ sát nhân trốn trong góc tối tăm nào đó, từng vụ lừa đảo kinh doanh trên thương trường anh lừa tôi gạt, và cả các loại sự việc xã hội lung tung lộn xộn... Áp lực từ hàng trăm người đè nặng lên vai anh, nhưng anh vẫn đứng vững, còn làm rất tốt. Ít nhất nhìn từ bên ngoài, anh chưa bao giờ lộ ra sơ hở nào với người khác, cô biết hôm qua nhất định là chuyện ngoài ý muốn.
Anh quá mệt mỏi, dù sao, anh cũng chỉ là một người bình thường.
Một lát sau, cô vẫn còn không nhịn được, hỏi: “Sao vậy, xảy ra chuyện gì à?”
“Không phải chuyện lớn gì.” Dương Viêm nhìn cô ăn hết bát cháo: “Chỉ hơi phiền toái thôi... Cô ăn no chưa? Muốn ăn thêm một bát không?”
“Không cần, tôi no rồi.”
Thật ra khẩu phần ăn mà Dương Viêm gọi khá nhiều, chính anh còn ăn không hết, nhưng cô cũng không để dư. Không phải vì sức ăn của cô nhiều hơn anh, mà do cô sẽ không lãng phí đồ ăn, dù đặt trước mặt cô là món gì đó không ngon, cô vẫn sẽ ăn hết.
“Khi nãy bên phía Cục Cảnh sát gọi cho tôi.”
“Tiêu Ngũ?”
“Không, là người khác, lãnh đạo của Tiêu Ngũ.” Dường như nhớ tới cuộc điện thoại vừa rồi, Dương Viêm hơi sầm mặt: “Họ thẩm vấn suốt đêm, tối qua Thẩm Trạch lại khai ra một vụ án khác, hơn nữa hắn chỉ tên nói muốn gặp tôi.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương