Người Khác Là Vực Sâu

Chương 57



Cô thực sự rất muốn trút giận.

Đánh một trận với Giang Thạc xong, cô dễ chịu hơn hẳn, nhưng cô vẫn duy trì tư thế chiến đấu vừa rồi, chưa để mình bình tĩnh lại. Cô biết chắc chắn lúc này trông mình rất khác với bình thường.

Đôi khi, thậm chí cô còn cảm thấy trong mình đang tồn tại hai nhân cách. Một nhân cách rất cảm tính, một lý trí tới cực điểm. Một xúc động bốc đồng, một bình tĩnh kiềm chế.

Nhưng cô biết rõ, đó không phải hai nhân cách, mà là tính hai mặt mà người nào cũng có. Không ai có tính tình vĩnh viễn bất biến, cảm xúc của mọi người luôn thay đổi, tùy theo hoàn cảnh bên ngoài, khi đối mặt với từng người, từng chuyện.

Như hôm nay cô bất lực nhìn Giang Thiếu Đường chết trước mắt mình. Một khắc ấy, tâm trạng căm phẫn và đau buồn trong nội tâm cô gần như đã sắp bùng nổ. Nếu Dương Viêm không ôm chặt cô, mau chóng tạo ra một bến cảng cách ly cô với thế giới bên ngoài, cô cũng không biết mình sẽ làm chuyện xúc động gì.

Người đàn ông này vô cùng hiểu cô, dường như anh luôn biết lúc nào cô cần gì nhất.

“Cô chưa thấy đã sao?” Giang Thạc hỏi cô: “Thêm một ván nữa?”

Diệp Tiểu Nhu lắc đầu: “Không, nếu đấu tiếp có lẽ tôi sẽ không nhịn được mà chơi bẩn anh.”

Vì không dùng chút chiêu thức ngầm, cô sẽ không thể thắng Giang Thạc. Kinh nghiệm thực chiến và kỹ năng chiến đấu của Giang Thạc mạnh hơn cô rất nhiều. Còn kỹ năng thực chiến của cô… bình thường luôn thu được từ những trận đánh. Nếu thật sự đấu tán thủ, cô không có cách nào so với Giang Thạc. Cô có thể nhận thấy, Giang Thạc vẫn kìm lại vài phần lực.

Dù sao cũng là người đảm đương sức mạnh của công ty, không có chút tài năng thì sao có thể làm được.

Lúc xuống võ đài, Giang Thạc nói với Diệp Tiểu Nhu: “Lần sau cô có thể thử tuyên chiến với sếp, anh ấy vẫn luôn chân nhân bất lộ tướng.”

“Sếp, anh nỡ phụ lòng chờ mong của cô ấy sao?” Giang Triều hùa theo: “Nếu cô ấy muốn, anh sẽ làm đối thủ của cô ấy chứ?”

“Vậy cậu cảm thấy tôi sẽ nỡ ra tay với em ấy?”

Giang Triều thầm mắng mẹ nó, nghĩ xong rồi, chẳng lẽ đại ca của họ đã rơi vào lưới tình thật ư? Hơn nữa còn rơi vào sâu như vậy?

Xem ra chỉ một tí cơ hội anh ta cũng không có rồi.

Thấy Giang Triều ủ rũ, Giang Thạc hỏi anh ta: “Anh thua chứ em có thua đâu, cũng không bắt em làm đàn em của người ta một tháng, em than thở gì?”

“Em cũng không biết nên phiền muộn hay vui vẻ nữa, đành thở dài thôi.”

“... Không thể hiểu nổi.”

Giang Triều dùng một tay che ngực, nước mắt lưng tròng nói: “Nữ thần của em, nữ thần của em, có khả năng sẽ nhanh chóng ở bên đại ca rồi.”

Giang Thạc cạn lời đẩy anh ta ra: “Thế không tốt sao? Chẳng lẽ ở bên em thì được à?”

“... Không, em không xứng.”

“Bớt nghĩ mấy chuyện này đi, nghĩ xem điều tra vụ án thế nào thì tốt hơn đấy.” Giang Thạc nói: “Nếu không tra rõ vụ án này, anh cảm giác cả thành phố C sẽ chìm trong u uất.”

Dường như muốn phản ánh đúng lời anh ta, ban đêm thành phố C bắt đầu đổ mưa phùn.

Thời tiết cũng từ oi bức dần chuyển lạnh.

Trên đường trở về, Diệp Tiểu Nhu cứ ngẩn người, qua hồi lâu sau, cô mới phát hiện Dương Viêm đưa cô tới dưới một tòa nhà cao tầng.

“Đây là đâu?” Diệp Tiểu Nhu hỏi.

“Dinh thự Vân Đình.”

Dinh thự Vân Đình, một trong năm căn biệt thự cao cấp hàng đầu tại thành phố C.

Diêm Tiêu Tiêu từng kể Dương Viêm sở hữu rất nhiều nhà, nên không ai biết anh sẽ đến đâu ở. Kể cả họ đã theo anh nhiều năm, cũng không biết địa chỉ những căn nhà của anh, xem chừng là thật.

“Sao đưa tôi tới nơi này vậy?”

“Chỗ em đang ở, biện pháp an ninh không tốt, tôi lo.” Hơi khựng lại, Dương Viêm nhìn cô, hỏi: “Cũng chỉ là chỗ ở thôi, hay em thích biệt thự lần trước hơn?”

“Tôi nghỉ ngơi ở đâu cũng không quan trọng, dạo trước ngủ trong lán tại công trường cũng thế.” Diệp Tiểu Nhu nhún vai: “Nghe theo anh, tôi không có ý kiến.”

Chủ yếu vì tất cả đều là nhà của Dương Viêm, quả thực cô không có tư cách có ý kiến. Từ trước tới nay cô rất thoải mái về chuyện sinh hoạt, không yêu cầu gì quá lớn. Làm ở công ty cũng đã hơn ba tháng gần bốn tháng, cô không hề để ý con số trong thẻ lương, nhưng chắc chắn con số không thấp. Ở mặt này, Dương Viêm chưa từng đối xử tệ với nhân viên nào.

Khác với biệt thự hẻo lánh dưới chân núi, biện pháp an ninh khu này nổi tiếng là nghiêm ngặt, ngay cả một con muỗi bên ngoài cũng chẳng dám bay vào, dù bay vào thì vẫn không thể lên thang máy. Dưới lầu có quản lý và bảo vệ túc trực hai mươi bốn giờ, trong mỗi một hộ đều lắp thiết bị khẩn cấp, có thể nói là cực kỳ chặt chẽ gắt gao.

Sau khi mở cửa, đập vào mắt cô là đại bình tầng* rộng ba bốn trăm mét vuông, cửa sổ sát đất lớn có thể ngắm cảnh đêm của phân nửa thành phố C, còn xa hoa hơn biệt thự lần trước. Từ phòng khách hơn một trăm mét vuông đến phòng sách, phòng tập thể hình, bốn phòng ngủ, phòng thay quần áo, bên ngoài còn cả vườn treo mấy chục mét vuông.

*Đại bình tầng (大平层): căn hộ có diện tích lớn có đủ các khu chức năng đáp ứng các nhu cầu khác nhau của cuộc sống, thường được thiết kế theo kiểu mỗi tầng một hộ riêng, hay còn gọi là “biệt thự phẳng”.

“Trong phòng ngủ đã chuẩn bị sẵn quần áo mới, đêm nay em hãy nghỉ ngơi thật tốt. Nếu không ngủ được, có thể uống ít vang đỏ, hoặc...” Dương Viêm dừng một chút, nói: “Tôi có thể ở với em.”

Diệp Tiểu Nhu hơi ngẩn người, vô thức từ chối: “Không cần, tự tôi có thể...”

Dứt lời, cô lập tức cắm đầu bước vào phòng ngủ, cạch một tiếng đóng cửa lại.

Thật ra cô biết ý anh là có thể giống lần trước, cô mất ngủ thì anh ở cạnh giúp cô, dùng giọng nói thôi miên để cô yên tâm chìm vào giấc ngủ. Nhưng không biết tại sao, vừa rồi khi Dương Viêm nói sáu từ cuối cùng, tim cô lại lỡ nhịp.

Cô gần như chưa từng có cảm giác như vậy trước mặt bất kỳ người đàn ông nào.

Rõ ràng cô đâu muốn từ chối, cũng không có biện pháp kháng cự anh tới gần, thậm chí đã quen với việc tiếp xúc gần như vô cùng thân thiết này. Thế nhưng, trong lòng cô cứ dâng lên cảm giác khó hiểu... tựa như đang thiếu gì đó.

Cô che ngực thở dài.

Hôm nay đã xảy ra nhiều việc, vụ Giang Thiếu Đường vẫn còn trong đầu cô không gạt đi được, cô thật sự không còn sức nghĩ chuyện của mình.

Lúc định thần lại, cô phát hiện phòng ngủ chính mà Dương Viêm sắp xếp cho cô thông với khu vườn bên ngoài, cũng có phòng tắm lớn nhất trong các phòng, trong phòng tắm có một bồn tắm hình tròn.

Mở tủ quần áo ra, quả nhiên có vô số quần áo phụ nữ, đều theo số đo của cô.

Nói cách khác, nếu Dương Viêm ở lại đây, anh chỉ có thể ngủ bên phòng phụ. Ngược lại, anh đã dành phòng chính lớn nhất, thoải mái nhất, tầm nhìn tốt nhất cho cô.

Chăm sóc đặc biệt... Đây là chăm sóc đặc biệt mà Diêm Tiêu Tiêu từng nói với cô sao?

Trái với những việc anh làm, cô đã làm được gì chứ? Nhiều nhất cũng chỉ không ngừng tìm phiền toái cho anh.

Diệp Tiểu Nhu thở dài.

Nếu giờ cô đưa ra ý kiến muốn đổi phòng thì cũng khiến anh thêm phiền thôi. Dù sao anh đã sắp xếp tốt mọi thứ cho cô, cô không muốn phụ lòng tốt của anh. Cô cũng muốn ngâm nước ấm trong bồn tắm lớn, xua tan hết mệt mỏi.

Khi cô cởi quần áo, chuyện ngoài dự đoán đã xảy ra.

Trong túi áo của cô có một vật gì đó quen thuộc.

Khi nhìn viên kẹo mà mình lấy từ trong túi ra, Diệp Tiểu Nhu sững người.

Cô chắc chắn đây không phải của cô, dù từng thấy loại kẹo này trong siêu thị, cô cũng không mua. Còn kẹo lấy từ chỗ Đồng Đồng, Hầu Dương, Mạnh An Nhiên đã bị đưa đi làm vật chứng kiểm nghiệm.

Thế kẹo này có từ đâu? Sao lại xuất hiện trong túi cô?

Chẳng lẽ do... Giang Thiếu Đường?

Cô nhắm mắt, bắt đầu hồi tưởng từng chút một, từ khoảnh khắc thấy Giang Thiếu Đường cho đến khi tận mắt nhìn cậu ấy nổ tung giữa không trung, tất cả hình ảnh trong trí nhớ chính xác tới từng mili giây...

Không có, không thể nào.

Kể cả lúc cuối cùng cô giữ chặt Giang Thiếu Đường, cô vẫn không hề thấy viên kẹo này, Giang Thiếu Đường cũng hoàn toàn không có cơ hội để thứ này vào túi áo cô.

Vậy là ai?!

Cô bắt đầu lùi trí nhớ về trước khi gặp Giang Thiếu Đường, tựa như tua ngược bộ phim từng tí một, cuối cùng ngừng ở cửa hàng tiện lợi kia, cô xem livestream Giang Thiếu Đường chuẩn bị tự sát trong điện thoại...



Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Là người bị cô giật lấy điện thoại? Hay nữ sinh đi ngang qua cô? Hay đôi tình nhân cãi nhau vì bất đồng ý kiến về vụ tự sát đây?

Bất luận là ai, người này nhất định có liên quan đến hung thủ đứng sau vụ án tự tử liên hoàn. Nói cách khác, tên hung thủ đã thần không biết quỷ không hay để viên kẹo vào túi cô.

Từ các vụ án này, hàm nghĩa của viên kẹo có thể giải thích rất đơn giản, đó chính là đại diện cho cái chết.

Hung thủ đưa dấu hiệu tượng trưng cho cái chết tới trên người cô, chẳng lẽ đang hàm ý... người tự sát kế tiếp sẽ là cô?

Nắm chặt kẹo trong tay, Diệp Tiểu Nhu chậm rãi ngồi đờ đẫn trên sàn nhà lạnh lẽo trong phòng tắm.

Cái lạnh dường như ở khắp mọi nơi, tựa hồ bao trùm toàn bộ cơ thể cô.

Đúng vậy, trong vụ án tự tử liên hoàn gây chấn động cả nước này, quả thực cô là một trong những người thích hợp nhất để tự sát. Cô giống những người tự sát đó: Có gia đình không tốt, mới sinh ra không lâu đã bị vứt bỏ ở trại trẻ mồ côi, về sau bị gia đình nhận nuôi đuổi ra ngoài. Từ nhỏ đến lớn, người cô thực sự tin tưởng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Ai cũng biết cô đã trải qua một quá khứ thê lương và kỳ lạ tới cỡ nào.

Mỗi người đã lựa chọn tự sát vào thời khắc thay đổi cuộc đời, ví dụ như mẹ Đồng Đồng vốn dĩ có thể lựa chọn nhờ xã hội cứu trợ. Từ Viện Viện vốn dĩ có thể nhờ lãnh đạo công ty giúp đỡ để thoát khỏi bố mẹ hút máu kia. Hồng Bân vốn dĩ có thể quên chuyện từng hủy hoại gia đình mà cưới vợ sinh con lần nữa. Hầu Dương vốn dĩ có thể nói chuyện mình gặp phải cho thầy giáo rồi thoát khỏi bạo lực gia đình. Mạnh An Nhiên vốn dĩ có thể trở về quê nhà tiếp tục cuộc đời cô đơn nhưng ổn định của mình. Giang Thiếu Đường vốn dĩ có thể lựa chọn đại học ở một thành phố khác và sống tự lập.

Còn một lựa chọn khác, là hoàn toàn hủy diệt mình, mở ra một vòng luân hồi mới.

Mà giống họ, bước ngoặt cuộc đời của cô, là sau khi ra tù được Tiêu Ngũ đưa tới công ty, từ đó kề vai chiến đấu với nhóm Dương Viêm, tìm thấy giá trị sống mới.

Và viên kẹo này, như thể đang cho cô một lựa chọn khác:

Nếu sống mệt mỏi như thế, vậy vì sao không rời khỏi thế giới này, chấm dứt cuộc sống thê thảm của mình?

Diệp Tiểu Nhu chợt nở một nụ cười.

Trong phòng tắm trống trải, nụ cười của cô nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định.

Đúng là thú vị.

Thật sự rất thú vị.

Cô khó khăn chống đỡ đến bây giờ, từng ngày liều mạng cố gắng sống, mặc dù không thể xoay chuyển cả thế giới, cô cũng muốn dùng chính sức mình, thay đổi một vùng trời riêng thuộc về cô.

Thế nhưng bỗng nhiên có một ngày, có một kẻ lẳng lặng đưa cho cô một viên kẹo, cứ như nói thầm bên tai cô trong bóng tối:

- Cô xem, cô cũng có thể giống họ, lựa chọn cái chết, dù sao đối mặt với cuộc đời đáng sợ như vậy, cái chết mới là chuyện vui vẻ nhất, không phải sao?

Cô thật sự muốn xem, kẻ coi mình thành thượng đế, thao túng số phận của người khác, thậm chí coi sinh mệnh của người khác như trò chơi, kẻ cuồng vọng tự đại kia, sẽ đối xử với mạng sống của bản thân thế nào đây?

Cô không kể với Dương Viêm chuyện viên kẹo, nhưng cô biết, nhất định Dương Viêm đã đoán ra gì đó.

Suy nghĩ của anh vẫn luôn đi trước cô rất nhiều, nhưng chắc hẳn anh không biết cô đã là mục tiêu của “hắn”.

Xả nước xong, cô vùi mình vào dòng nước ấm áp, để bản thân không thể hô hấp.

Giờ khắc này, não cô hoạt động nhanh tới mức không gì sánh kịp.

Bắt đầu từ khi chứng kiến Từ Viện Viện nhảy lầu tự sát trong trung tâm thương mại, cô sắp xếp tất cả mọi việc lại một lần.

Rốt cuộc cô cũng phát hiện, hóa ra trong lúc đó, cô đã bỏ lỡ nhiều chi tiết như vậy!

Mà những chi tiết này lại đúng ngay điểm mấu chốt của vụ án tự sát liên hoàn!

Sau khi xâu chuỗi toàn bộ chi tiết nghĩ thôi đã sợ ấy, cuối cùng cô cũng tỏ tường.

Khi bước ra khỏi làn nước, Diệp Tiểu Nhu hít thở từng hơi, ngạt thở trong thời gian dài khiến cô hơi chóng mặt.

Song, hiện tại suy nghĩ của cô đang rõ ràng hơn bao giờ hết.

Cô nhìn viên kẹo đặt trên giường, âm thầm hạ quyết tâm.

Trong điện thoại có cuộc gọi nhỡ của Dương Viêm, thời gian là hai phút trước.

Người bình thường nín thở trong nước chỉ kéo dài từ nửa phút đến một phút đồng hồ, còn cô ở trong nước ít nhất đã hai phút. Hai phút này, ắt hẳn Dương Viêm đã bắt đầu lo lắng cho cô.

Mở WeChat ra, quả nhiên anh gửi WeChat tới, là một dấu chấm hỏi.

Diệp Tiểu Nhu trả lời tin nhắn của anh: Tôi vừa ngâm bồn, sao vậy?

Dương Viêm: Thoải mái hơn chưa?

Diệp Tiểu Nhu: Tốt hơn hẳn, cảm ơn anh đã chuẩn bị những thứ này cho tôi.

Dương Viêm: Tôi có để đồ cho em ở cửa, nghỉ ngơi sớm chút, có việc thì gọi tôi.

Cô mở cửa, thấy trước cửa đặt một chiếc khay, bên trên để ít món lót dạ, hoa quả và một ly sữa nóng.

Đèn trong phòng khách đã tắt, có lẽ anh ngủ ở phòng đối diện.

Cô nhìn cánh cửa kia, thầm nói một câu: “Cảm ơn anh, Dương Viêm.”

Cảm ơn vì tất cả mọi điều anh đã làm cho tôi.

Trận chiến kế tiếp, tôi sẽ dốc hết sức, tiếp tục kiên trì, vì các nạn nhân vốn không nên chết, vì những người không nên bị thế lực ác độc đánh lừa này.

Vì anh, cũng vì chính tôi.



Hôm sau, năm giờ sáng, đúng giờ cô tỉnh giấc.

Cô chưa từng có tật xấu khi rời giường, dù sao cô cũng đã ngủ trên nhiều kiểu giường chiếu đơn sơ. Nhưng chiếc giường lớn đủ để chứa vài người này vẫn giúp cô có giấc ngủ thoải mái nhất vào thời gian gần đây. Cô không hề tỉnh dậy, cho dù nằm mơ cũng chỉ thoáng qua.

Nhìn ly sữa đã uống hết trên bàn ở đầu giường, Diệp Tiểu Nhu giật mình.

Ắt hẳn Dương Viêm đã bỏ thêm một ít thứ trợ ngủ cho cô, nếu không với ký ức về những chuyện xảy ra hôm qua, chắc chắn cô sẽ không ngủ ngon như thế.

Nghĩ đến chuyện hôm qua, trong lòng cô vẫn không khỏi phủ lên một tầng bóng ma.

Tên hung thủ đặt viên kẹo của quyền lựa chọn lên tay cô, trong mắt cô, đó tương đương với việc chính thức gửi lời khiêu chiến tới cô.

Từ bỏ hay nghênh chiến, vấn đề này không cần hỏi, đương nhiên cô sẽ lựa chọn vế sau, nhưng tạm thời cô không định nói cho Dương Viêm.

Cách anh bảo vệ cô thực sự hơi quá... Ai cũng có thể nhìn ra, Dương Viêm vẫn luôn “chăm sóc đặc biệt” cho cô.

Cô ngày càng không hiểu được tâm tư của anh.

Lý do của sự “đặc biệt” này là gì? Sẽ duy trì trong bao lâu? Liệu cô có tư cách để chấp nhận cách “đối xử đặc biệt” này của anh không?

Rồi có thể vì chuyện này mà mang đến một số phiền toái ngoài ý muốn cho anh không?

Cảm giác này khiến cô vừa không biết làm sao vừa cực kỳ lo lắng, hận không thể lập tức chui vào đầu người đàn ông kia xem rốt cuộc anh đang nghĩ gì.

Nhưng bây giờ cô có chuyện quan trọng hơn phải làm, tạm thời cô không đủ sức để suy xét về anh.

Sửa soạn xong, cô chọn một bộ đồ mặc vào rồi đẩy cửa phòng ra. Rèm cửa sổ trong phòng khách đã được kéo ra hết, phòng khách rộng lớn ngập trong ánh nắng ban mai. Cô đưa mắt nhìn, thấy khung cảnh hơn phân nửa thành phố, trong lòng cô phấn chấn hơn rất nhiều.

Hóa ra môi trường sống vẫn có tác động nhất định đến tâm trạng của một người. Cô luôn không có yêu cầu gì với chất lượng sống, vì cô chưa từng được trải qua cuộc đời không lo nghĩ của người thường.



Bỗng dưng được chăm sóc tốt như vậy, cũng khiến cô thấy dễ chịu và thư thái hơn bao giờ hết.

Nhưng đối với cô, cảm giác thư giãn này chắc chắn cũng chỉ là nhất thời.

Có một người phụ nữ trung niên đang chuẩn bị bữa sáng, thấy cô bước tới, dì nở nụ cười gật đầu chào hỏi cô.

Từ bề ngoài của bà ấy, ắt hẳn đây là dì giúp việc nơi này. Dương Viêm không ở phòng khách, Diệp Tiểu Nhu hơi xấu hổ, cứ như mình là “bà chủ giả”, nhưng cùng lắm cô chỉ có thể xem như khách thôi. Cô lễ phép cười chào hỏi: “Chào dì ạ, buổi sáng tốt lành.”

“Dì đang làm bữa sáng sao? Cháu có thể giúp gì không?” Cô nói.

Nhưng dì không lên tiếng trả lời, chỉ cười hiền hậu, dì đặt vật trong tay xuống, nhìn cô rồi làm vài động tác huơ tay.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Diệp Tiểu Nhu hiểu ngay, dì không thể nói chuyện, vừa rồi bà ấy huơ tay là một câu thủ ngữ: “Không cần hỗ trợ, sắp xong rồi đây.”

Đã lâu rồi Diệp Tiểu Nhu không giao tiếp với người câm điếc, cô nâng tay lên, cũng làm một câu thủ ngữ với bà ấy.

Có lẽ dì không ngờ cô sẽ dùng thủ ngữ đáp lại, hơi ngạc nhiên nhìn cô.

Dương Viêm bước đến phòng khách, vừa vặn thấy cảnh này.

“Em biết thủ ngữ à?”

Diệp Tiểu Nhu xoay người nhìn anh, cười cười: “Trước kia từng học, nhưng không thành thạo, trao đổi đơn giản thì được.”

Đáy mắt Dương Viêm lóe lên, anh nói: “Em mặc bộ này… đẹp lắm.”

Diệp Tiểu Nhu cúi đầu nhìn mình, bình thường cô không mặc màu xám đen thì sẽ là trắng, hôm nay hiếm khi diện đồ thường màu hồng nhạt, cô đã chọn ngẫu nhiên trong tủ.

Dì nấu cơm cười ra hiệu: “Cô ấy còn xinh hơn cậu nói.”

Thấy vậy, Diệp Tiểu Nhu hơi ngại ngùng.

Dì làm xong cơm thì tạm biệt họ rời đi, có lẽ Dương Viêm không quen có người ở lâu trong nhà mình.

Chờ hai người cơm nước xong, lúc Dương Viêm đứng dậy đi pha cà phê, Diệp Tiểu Nhu mới nói: “Đêm qua tôi vẫn chưa xem điện thoại, chắc chuyện Giang Thiếu Đường bị lan truyền rồi.”

“Ừ.”

Dương Viêm đưa lưng về phía cô, chậm rãi pha cà phê, bóng dáng cao lớn vững chãi kia khiến Diệp Tiểu Nhu sinh ra một loại ảo giác cực kỳ ấm áp - tựa như, anh là người nhà của mình.

Suy cho cùng, mỗi cô gái đều có ảo tưởng về tình yêu và gia đình, hy vọng vào một ngày nào đó trong tương lai, có một người đàn ông hoàn toàn phù hợp với tưởng tượng của mình sẽ xuất hiện, sẽ trải qua một mối tình khắc cốt ghi tâm với mình, thậm chí sẽ xây dựng tổ ấm...

Ngừng, Diệp Tiểu Nhu vỗ nhẹ đầu mình, không ngờ cũng có một ngày cô sẽ nghĩ tới khát khao vô lý này sao?

“Bên Tiêu Ngũ có tin tức gì không?”

“Anh ta đang bận tối mặt tối mũi, đêm qua chắc hẳn vẫn luôn thu thập bằng chứng ở chỗ Giang Thiếu Đường sống. Giang Thiếu Đường giết bố mẹ trong một căn biệt thự độc lập ở ngoại thành, không có nhân chứng, nhưng... tất cả quá trình gây án của cậu ta đã được camera quay lại, cậu ta không xóa dấu vết của mình.”

Dương Viêm mở TV lên, đài truyền hình đang chiếu tin vụ tự sát, cũng tiết lộ chuyện nạn nhân đã sát hại bố mẹ ruột.

Người dẫn chương trình là Vu Lê Chi.

Trình bày sự việc xong, bằng chất giọng nghiêm trọng mà ôn hòa, Vu Lê Chi nói với người xem: “Cho tới nay, cảnh sát đã xác định sơ bộ sáu vụ tự sát dã man này là án tự sát liên hoàn bị dụ dỗ xúi giục bởi một tổ chức không rõ đứng sau. Đối với các suy đoán và tranh luận về việc tự sát trên mạng, mong mọi người có thể tin tưởng cảnh sát, tin tưởng sức mạnh chính nghĩa. Những cảm xúc tiêu cực trong cuộc sống có lẽ sẽ khiến chúng ta thấy mông lung, nhưng xin hãy tin tưởng thế giới này, tin tưởng đất nước của chúng ta còn có vô vàn người đại diện cho ánh sáng và công lý đang yên lặng bảo vệ mọi người. Khi mọi người gặp bất công, hoặc bị bắt nạt, nhất định phải kịp thời nhờ xã hội giúp đỡ. Quốc gia của chúng ta luôn luôn lấy việc xây dựng xã hội chủ nghĩa hài hòa làm nhiệm vụ và mục tiêu phấn đấu quan trọng, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ bất cứ một đồng bào cần giúp đỡ nào. Ở đây, tôi cũng chân thành hy trọng mọi người có thể quý trọng sinh mệnh của mình, tin tưởng cuối cùng công lý sẽ chiến thắng tội ác, tin tưởng tương lai tốt đẹp đang chờ chúng ta...”

Không thể không nói, Vu Lê Chi không hổ là hoa đán* hàng đầu của đài truyền hình, phát biểu này của cô ấy chắc chắn sẽ tạo ra một làn sóng phản ứng tích cực trên mạng.

*hoa đán: danh xưng chỉ những nữ diễn viên nổi tiếng, ngôi sao đại chúng, có độ quốc dân cao và nổi bật hơn trong mảng điện ảnh, được đánh giá cao về thực lực hoặc độ nổi tiếng.

Dương Viêm chợt hỏi cô: “Em có suy nghĩ gì mới không?”

“Có.” Diệp Tiểu Nhu gật đầu: “Tôi nghĩ, đã đến thời điểm chúng ta bắt đầu phản kích rồi.”

Dương Viêm nhếch môi, gật đầu: “Được, vậy đi thôi.”

Sau khi lên xe, Diệp Tiểu Nhu nhìn hướng anh lái xe, ngạc nhiên nhìn anh: “Anh biết tôi muốn đi đâu sao?”

Dương Viêm: “Việc em muốn kiểm chứng, trùng hợp cũng là điều tôi muốn.”

Đáng lẽ khi nghe câu này, cô nên cảm thấy thoải mái, nhưng bây giờ, cô lại không thể - vì cô không rõ Dương Viêm đã biết cô chính là mục tiêu kế tiếp của “hắn” chưa.

Đúng lúc này, Tiêu Ngũ gọi điện đến.

Dương Viêm bật loa ngoài: “Tôi đang lái xe, chuyện gì?”

“Biết minh tinh tên Lăng Thần không?”

“Biết.” Dương Viêm nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì, tự sát?”

“Vẫn chưa, nhưng vào năm giờ sáng nay, anh ta bỗng đăng Weibo với nội dung: Tạm biệt thế giới này. Fan anh ta lập tức đẩy lên top hotsearch, mấy đường dây 110 của thành phố đều bị gọi điên cuồng! Chúng tôi vừa liên lạc với công ty anh ta, bên kia nói đã gọi cho người đại diện của anh ta. Weibo anh ta bị hack, anh ta cũng không đăng bài Weibo kia. Nhưng anh biết sức ảnh hưởng của minh tinh rồi đấy, hiện tại đã có vô số fan não tàn nói muốn tự sát theo thần tượng.”

Tiêu Ngũ nói một hơi hết mọi chuyện, có thể thấy việc này đã khiến anh ta sứt đầu mẻ trán đến mức nào, gần như ngay cả thời gian thở cũng không có: “Tên hacker rất giỏi, trước mắt vẫn chưa lấy lại được quyền kiểm soát của tài khoản Weibo. Công ty đại diện đã ra thông báo tuyên bố anh ta không tự sát, nhưng đám fan não tàn kia không hề tin, nói gì mà công ty mặc kệ sống chết của thần tượng, đang đòi tự sát tập thể. Con mẹ nó trong đó còn có một số trẻ vị thành niên không kiểm soát được, mấy việc này thật sự sắp muốn mạng của cảnh sát bọn tôi rồi!”

“Sắp xếp Lăng Thần livestream báo bình an chưa?”

“Rồi, hiện tại cảnh sát đang lấy lời khai ở nhà anh ta, đồng thời cũng kiểm tra những vật phẩm nguy hiểm. Chuyện này không thể tách rời với vụ án tự tử liên hoàn.” Bây giờ giọng Tiêu Ngũ nghe như rất muốn chửi ầm lên: “Anh nói xem, rốt cuộc kẻ đứng sau muốn làm gì? Muốn toàn bộ thế giới tự sát theo ý hắn hả?!”

“Anh đừng gấp, khả năng cao sự việc lần này để đánh lạc hướng thôi. Tôi và Tiểu Nhu đang trên đường đến bệnh viện Nhân dân thành phố. Nếu thuận lợi, chúng tôi sẽ sớm có kết quả về chuyện này. Hãy chờ tin tôi.”

Diệp Tiểu Nhu chợt nói với điện thoại: “Tiêu Ngũ, nhắc cảnh sát trong nhà Lăng Thần theo dõi anh ta đấy!”

Tiêu Ngũ ở đầu kia rõ ràng sửng sốt: “Không thành vấn đề, nhưng tại sao? Chẳng lẽ người này...”

“Tôi vẫn chưa biết.” Diệp Tiểu Nhu trả lời: “Tôi chỉ có thể nói, nếu tôi suy đoán đúng, vậy sự thật của chuyện này sẽ vượt xa tưởng tượng của chúng ta. Còn suy nghĩ và hướng điều tra trước đây của chúng ta, nhiều khả năng là sai rồi.”

Đèn xanh phía trước sáng, Dương Viêm đạp chân ga, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện.

Sau khi xuống xe, họ đến thẳng phòng bệnh của Đồng Đồng, nhưng khi đẩy cửa ra họ mới thấy đã không còn ai.

Diệp Tiểu Nhu giữ chặt một điều dưỡng đang đi ngang qua: “Xin lỗi, quấy rầy một chút, bệnh nhân tên Đồng Đồng ở đây đâu rồi?”

“Vừa rồi người thân đã làm thủ tục xuất viện, bây giờ chắc dẫn cậu bé về nhà rồi.”

“Người thân? Người thân nào?”

“Là bố cậu bé, không phải mẹ cậu bé đã tự sát sao?”

“Vừa mới làm thủ tục xuất viện, có khả năng còn chưa đi đúng không?”

“Có lẽ vậy, vừa rồi lúc tôi quẹt thẻ đã thấy bố Đồng Đồng, còn lên tiếng chào hỏi anh ta, cũng mới mười phút, có thể vừa xong thủ tục xuất...”

Điều dưỡng còn chưa nói xong, đã thấy hai người xông ra ngoài như gió.

Diệp Tiểu Nhu vừa chạy vừa tìm người: “Chẳng phải trước kia đã nói cảnh sát phái người chú ý Đồng Đồng rồi sao?”

“Cho dù trông chừng, họ cũng sẽ không đề phòng bố cậu bé. Huống chi lâu như vậy rồi, cảnh sát đã sớm từ bỏ đường này, không có lực lượng cảnh sát cố định ở bên này.”

Thật ra Dương Viêm nói mấy lời này cô cũng hiểu được, nhưng lúc này cô cuống cuồng hơn bất cứ ai, quả thực lo lắng đến độ khắp người sắp bốc hỏa.

Vụ án Thẩm Trạch và Trần Giai Vỹ cũng không khiến cô lo sợ tức giận tới thế, nhất là khi cô phát hiện phân tích trước đây của mình đã có một sai lầm trí mạng!

Chạy một mạch đến cửa bệnh viện, rốt cuộc họ đã phát hiện mục tiêu!
Chương trước Chương tiếp