Người Khác Là Vực Sâu
Chương 60
Mọi người nhìn Dương Viêm.
Họ cho rằng anh sẽ ngăn cản Diệp Tiểu Nhu, nhưng không ngờ anh lại nói: “Tôi ủng hộ suy nghĩ của em.”
Nhóm người lão Mã nhìn nhau, hơi khó tin, dù sao kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, Dương Viêm quan tâm Diệp Tiểu Nhu đến nhường nào.
“Không được, tôi không đồng ý.” Giang Triều vỗ bàn: “Tôi không đồng ý việc Tiểu Nhu lấy mạng sống ra đánh cuộc! Không phải chỉ một tên Chử Nhiên thôi sao? Tôi không tin với mạng lưới internet của chúng ta mà lại không bắt được một thằng nhóc mười chín tuổi! Con mẹ nó, cho dù cậu ta trốn trong cống thoát nước giống Thẩm Trạch, ông đây cũng có thể đi xuống lôi cậu ta ra!”
Giang Thạc hiếm khi đứng cùng chiến tuyến với anh ta: “Đúng, tôi cũng không đồng ý. Biết đâu không còn nạn nhân khác thì sao? Có lẽ mọi người đã đề cao cậu ta quá rồi? Tôi không tin với năng lực của chúng ta mà không đối phó nổi cậu ta.“
Ngay khi họ vẫn đang tranh luận, một cuộc gọi như sấm sét nổ ầm trong công ty.
“Gì cơ?!” Vừa nhận điện thoại, Diêm Tiêu Tiêu lập tức kinh ngạc la to: “Lâm Linh! Mau mở máy tính, có người hack đài truyền hình để phát sóng bài phát biểu của Liên minh Tự sát!”
Liên minh Tội phạm Tự sát, dân mạng đã đặt tên này cho tổ chức của vụ án tự tử liên hoàn.
Lâm Linh nhanh chóng mở máy tính chiếu lên màn hình.
Cùng lúc đó, trên màn hình TV của các hộ gia đình đang xem và màn hình lớn tại các quảng trường khu thương mại, đều xuất hiện một người.
Người kia đeo mặt nạ cười màu trắng đáng sợ, chất giọng trong trẻo như thiếu niên vang vọng khắp thành phố:
“Chào mọi người, tôi là người đứng đầu tổ chức mà mọi người gọi là Liên minh Tội phạm Tự sát. Tôi tên Chử Nhiên, tôi tin phần lớn mọi người còn chưa biết tên tôi, vì cảnh sát vẫn chưa công bố về tôi. Nhưng không sao, hôm nay tôi sẽ tự công khai bản thân.”
Ai ai cũng kinh ngạc dừng bước, quan sát người đeo mặt quỷ dị trên màn hình, có người vì muốn nhìn rõ hơn mà nhanh chóng lấy điện thoại ra xem.
“Mười bốn năm trước, bố tôi đã sát hại và chặt xác mẹ tôi, ắt hẳn một số người đã nghe nói đến vụ án này, nhưng còn nhiều chi tiết cảnh sát không công bố, ví dụ như: Tôi cũng suýt trở thành nạn nhân bị giết và phân xác. Nhưng cuối cùng bố tôi đã nổi lên chút lương tâm, khi sắp hạ dao thì đẩy tôi từ lầu ba xuống. Tiếc thay lúc ấy tôi không chết, mà tôi cũng tận mắt thấy đầy đủ quá trình mẹ tôi bị giết. Đối với mọi người, có lẽ quá khứ này là một trải nghiệm sống ác mộng, nhưng điều ấy không quan trọng. Quan trọng là... bắt đầu từ hôm đó, tôi đã được tái sinh.”
Đài truyền hình muốn giành lại quyền kiểm soát, nhưng tên hacker quá lợi hại, họ không có biện pháp, giọng nói ma quái của thiếu niên kia vẫn tiếp tục:
“Đúng vậy, tôi đã được tái sinh. Hơn nữa, tôi còn chứng kiến sự thay đổi từng ngày của thế giới này bằng một góc nhìn hoàn toàn mới. Tôi đã gặp vô số đồng loại bị nhốt trong ký ức đau khổ, những con người tội nghiệp đang vật lộn với số phận bình thường, từ giây phút lọt lòng các bạn đã định sẵn sẽ bị vận mệnh đùa giỡn cả đời. Thế nên, vô vàn người có thể hiểu tôi, đồng cảm với tôi, tôi cũng giúp đỡ rất nhiều người thoát khỏi bể khổ. Chỉ những ai đã trải qua nỗi đau như thiêu đốt của cái chết, mới có thể cảm nhận được vẻ đẹp của việc tái sinh. Tôi tin mọi người cũng biết, đã có nhiều người gia nhập tổ chức của tôi, khả năng cao trong số đó có anh em của mọi người, bạn bè, thậm chí là thần tượng, như Lăng Thần đăng Weibo nói mình sắp tạm biệt thế giới mấy ngày trước. Chính tôi đã giúp họ thấy điểm tận cùng của sinh mạng, tôi cũng giúp họ biết thế nào là tử vong, thế nào là tái sinh, dẫn dắt họ tiến vào một vòng luân hồi hoàn toàn mới. Nếu tôi là tội nhân, vậy tôi sẽ tiếp tục duy trì tội ác này vĩnh viễn, dẫu phải xuống địa ngục... Một ngày nào đó mọi người sẽ hiểu, việc tôi làm đúng đắn ra sao, mà mọi người, những cá thể bị trói buộc bởi số phận này, đáng thương tới cỡ nào…”
Giọng cậu ta bỗng trở nên mơ hồ. Chẳng mấy chốc, hình ảnh của cậu ta đã đột ngột biến mất trên màn ảnh giống như lúc xuất hiện.
Họ đã thành công đánh lui hacker xâm nhập đài truyền hình.
Nhưng những lời nói ấy đã thấm vào tai mọi người hệt như thuốc độc.
Ai nghe thấy cũng trở nên hoang mang, trên mạng nổi lên sóng to gió lớn, chỉ trong vài phút, bài phát biểu đã gây xôn xao dư luận.
Cảnh sát lập tức tiến hành bắt giữ Chử Nhiên, nhưng cứ như cậu ta không hề tồn tại, kể cả hệ thống skynet trải rộng toàn thành phố, hay các loại thông tin cá nhân, đều không thể điều tra ra tung tích của cậu ta.
Một tội phạm thiên tài dùng chỉ số thông minh thiên phú của mình để phạm tội.
Một kẻ điên hoàn toàn.
Kẻ điên này đã bắt đầu lấy mạng sống của mình ra để đánh cuộc cho trò chơi, vì cậu ta đã nói tất cả thông tin của mình cho mọi người biết, họ tên, hoàn cảnh, mục đích, giọng cậu ta. Cậu ta đã công bố mọi thứ về bản thân trước mặt quần chúng, chứng tỏ một điều: Trò chơi của cậu ta tới hồi kết rồi, cũng tức là đã đến bước anh không chết thì tôi sẽ mất mạng.
Trong công ty, Dương Viêm nhìn Diệp Tiểu Nhu: “Em quyết định xong rồi?”
Diệp Tiểu Nhu gật đầu.
Vẫn như mọi khi, cô luôn sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng ngay giờ khắc này, khi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, lần đầu tiên trong lòng cô dâng lên một cảm giác khó tả - cô biết mình sẽ không bao giờ... liều mạng một cách bất chấp nữa, bởi lẽ cô đã có vướng bận trên đời.
Mà cô cũng là nỗi vướng bận của người khác.
“Được, vậy em nhớ kỹ.” Dương Viêm đưa tay, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên: “Tôi sẽ dõi theo em, dẫu kết quả cuối cùng ra sao, tôi vẫn sẽ bảo vệ em.”
Diệp Tiểu Nhu nhìn vào mắt anh, gật đầu: “Tôi tin anh.”
Thật ra, cô còn biết bao lời chưa nói với anh.
Song cô biết, bây giờ còn chưa phải lúc.
…
Ngay khi mọi người đang chìm trong hỗn loạn, liên lạc với người thân của mình xem có bị rơi vào bẫy tử vong không, một video khác đã được chèn vào màn hình trên nhiều đường phố khác nhau.
Là một người khác, đội mũ đen che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, giọng người đó đã được phần mềm xử lý, khác hẳn Chử Nhiên. Chất giọng điềm đạm không phân biệt được là nam hay nữ:
- Chào mọi người, sở dĩ trì hoãn thời gian của mọi người vào lúc này, bởi tôi chính là một trong những nạn nhân đã định sẵn của Liên minh Tội phạm Tự sát. Hiện tại tôi muốn tuyên bố với mọi người, tôi là mục tiêu cuối cùng trong kế hoạch tái sinh mà Chử Nhiên đã đề cập.
Dứt lời, người đó lấy một bản vẽ ra cho mọi người xem trên màn hình: một đường xoắn ốc vàng, bên trong gồm bảy điểm, có sáu điểm lần lượt viết Lý Thế Cầm, Từ Viện Viện, Hồng Bân, Hầu Dương, Mạnh An Nhiên, Giang Thiếu Đường.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Còn ở giữa có một điểm màu đỏ được đánh một dấu X chỉ chính người đó.
“Sự thật đằng sau cái chết của sáu nạn nhân, tôi đã giao cho cảnh sát, chỉ khi đó sự thật mới được phơi bày. Thế nên, hồi kết cuối cùng, cũng sẽ chấm dứt từ tôi.”
Ngữ điệu không nhanh không chậm, mặc dù biết rõ giọng đã được xử lý bằng phần mềm, nhưng trái với vẻ ác độc của Chử Nhiên, từng lời người này nói đều khiến người nghe cảm nhận được một nỗi dịu dàng khó tả.
“Chử Nhiên, tôi biết cậu đang quan sát tôi. Dựa theo kế hoạch của cậu, tôi đã tính toán ra thời gian và địa điểm tự sát cuối cùng. Còn tôi, chính là người tự sát cuối cùng mà cậu lựa chọn, cũng là ẩn số X cuối cùng mà cậu không thể xác định, tôi sẽ chờ cậu ở đó.” Người đó giơ một bàn tay đeo bao tay màu đen, chậm rãi vươn về phía màn hình, tựa như một lời mời sau cùng: “Tôi sẽ hoàn thành công thức hoàn hảo này với cậu, còn kết quả cuối thế nào, xin mời mọi người chờ mong cùng tôi nhé.”
Vừa nói xong, hình ảnh người nọ lập tức biến mất.
Sau hồi lâu kinh ngạc không nói nên lời, mọi người bắt đầu nhao nhao bàn tán.
“Cho nên, X này là người tự sát cuối cùng?”
“Người kia sẽ tự sát thuận theo Chử Nhiên sao? Hay muốn phá huỷ tổ chức của cậu ta?”
“Tôi nghĩ ý người đó là, dù sống hay chết, tổ chức này cũng sẽ đi đến hồi kết chăng?”
“Người đó vừa bảo đã tính ra thời gian và địa điểm, vậy rốt cuộc là lúc nào đây? Tới khi ấy có thể livestream toàn bộ quá trình không? Muốn xem quá!”
Sau đó, đã có truyền thông xác nhận với phía cảnh sát, “X” vừa livestream khắp mạng, quả thực là người loại bỏ bí ẩn về Liên minh Tự sát này. Nói cách khác, người đó là mục tiêu cuối của Chử Nhiên, cũng là đối thủ cuối của Chử Nhiên.
Trên mạng đã bắt đầu có bài phân tích phát biểu của Chử Nhiên và X, tới cuối mọi người thống nhất, đưa ra kết luận: Hai người kia sẽ tiến hành một cuộc so tài sau cùng.
Một cuộc so tài giữa chính nghĩa và tội ác.
Cũng là trận so tài được vô số người quan tâm.
Chẳng qua, không ai biết trận so tài này sẽ diễn ra ở đâu, vào lúc nào.
Nhưng dù kết quả thế nào, trận so tài này sẽ là dấu chấm hết cho vụ án tự tử liên hoàn gây chấn động dư luận này. Do đó, mọi người vốn đang hoang mang vì video của Chử Nhiên cũng dần yên lòng, vì người tự sát cuối cùng đã xuất hiện, chứng tỏ người bên cạnh họ không phải mục tiêu của kẻ ác này.
Còn kết quả sau cùng của “X” thế nào, ắt hẳn họ sẽ không biết, nhưng họ vẫn hy vọng, trò hề độc ác này sẽ có thể có một cái kết tốt.
Nhưng đối với bên Diệp Tiểu Nhu, trận chiến này mới chỉ bắt đầu.
Khi thấy Tiêu Ngũ đẩy Thiệu Lương Vỹ vào công ty, Diệp Tiểu Nhu lập tức trừng mắt nhìn Tiêu Ngũ.
“Tôi hết cách thật mà, tôi nào ngăn cản được ông lão này...” Tiêu Ngũ tỏ vẻ vô tội: “Dù tôi không đưa ông ấy đến, ông ấy cũng muốn tới.”
Thiệu Lương Vỹ nhìn Diệp Tiểu Nhu bằng ánh mắt phức tạp.
Diệp Tiểu Nhu vẫn điềm nhiên: “Chú muốn nói gì với cháu?”
Thiệu Lương Vỹ: “... Chú ý an toàn.”
Diệp Tiểu Nhu: “Chỉ vậy thôi ạ?”
“Chú còn biết nói gì nữa, mọi người đã quyết định rồi.” Thiệu Lương Vỹ thở dài: “Với tình trạng này, chú không có cách nào đứng lên bảo vệ cháu... Hơn nữa năm ấy, chú cũng… cũng không thể...” Ông dứt lời, giọng đã trở nên nghẹn ngào. Một vị cảnh sát già không hề yếu thế khi đối mặt với kẻ bắt cóc, quát tháo nửa đời người, nhưng vào giờ khắc này, lại đỏ mắt trước mặt người ngoài.
Diệp Tiểu Nhu ngồi xổm xuống, quỳ một gối trước mặt ông, cô cầm tay ông: “Chú Thiệu, chuyện chú làm cho cháu, đã đủ rồi. Huống chi cháu cũng đã trưởng thành, không cần chú bảo vệ, chú hãy yên tâm, mạng cháu cứng lắm.”
Thiệu Lương Vỹ bất đắc dĩ thở dài.
Nói chuyện với Thiệu Lương Vỹ xong, ba người Tiêu Ngũ, Diệp Tiểu Nhu và Dương Viêm vào phòng làm việc.
Tiêu Ngũ vừa đi lên đã hỏi: “Vậy cô đã tính ra thời gian là bốn giờ sáng mai?”
“Ừ.”
“Tại sao là lúc đó?”
Diệp Tiểu Nhu nhún vai: “Ai biết được, dù sao trong công thức cậu ta đã lập, tính toán dựa trên dãy số Fibonacci và thời gian tự sát của mấy người tự sát trước đó, đáp án cuối là bốn giờ sáng mai.”
“Vậy… không phải chúng ta đến chỗ đó mai phục sẵn là được rồi sao?”
Diệp Tiểu Nhu thở dài: “Nếu đơn giản như thế thì tốt rồi, có điều…”
“Có điều?”
Dương Viêm tiếp lời: “Tổ chức của cậu ta, không chỉ có một mình cậu ta, anh bắt một Chử Nhiên, thì có thể xuất hiện thêm nhiều Chử Nhiên khác.”
Tiêu Ngũ hơi sửng sốt: “Thảo nào cậu ta dám lộ liễu như vậy...”
“Đơn giản thế này.” Diệp Tiểu Nhu nói: “Chử Nhiên ra mặt, vì cậu ta biết mình đã bị lộ từ lâu, nên đối với cậu ta, việc công bố hay không đã không còn quan trọng. Chúng ta cũng không thể dùng suy nghĩ của người thường để phỏng đoán tư duy của cậu ta được nữa rồi. Một thiên tài mang gen tội phạm lại muốn bước lên con đường phạm tội khi trưởng thành, dù gây ra chuyện gì thì cũng chẳng ai bất ngờ. Do đó cậu ta mới ngang nhiên lộ diện, ngang nhiên khiêu khích chúng ta. Nếu bây giờ chúng ta không đáp trả, vậy trong mắt cậu ta sẽ chẳng khác gì trò cười, chưa kể lúc này mục tiêu của cậu ta cũng chỉ còn mỗi tôi thôi.”
“Yên tâm.” Diệp Tiểu Nhu cắt ngang Tiêu Ngũ đang định lên tiếng: “Một thằng nhóc mười chín tuổi, tôi có thể đối phó.”
Lời cô như đang nói, cô muốn đánh bài poker với một thiếu niên mười chín tuổi. Nhưng chẳng ai biết được, liệu kẻ điên Chử Nhiên kia có thể đột nhiên lên cơn và làm chuyện ngoài dự đoán với cô không?
“Cô tính đối phó cậu ta như thế nào?”
Diệp Tiểu Nhu nghiêng đầu, nghiêm túc đáp: “Dùng sức quyến rũ của tôi chinh phục cậu ta?”
“...” Tiêu Ngũ vuốt mặt: “Nói chuyện đàng hoàng, được không?”
“Đừng căng thẳng quá.” Diệp Tiểu Nhu cười cười: “Tôi có thể ứng phó, mặc kệ cậu ta là thiên tài hay kẻ điên, tôi vẫn đủ sức đối phó.”
Tiêu Ngũ nhìn Dương Viêm, ánh mắt anh ta phức tạp: “Anh yên lòng để cô ấy đi như vậy à?”
Dương Viêm liếc nhìn anh ta, không nói một lời.
Do câu hỏi của anh ta thật sự rất vô nghĩa.
Nếu Chử Nhiên đã quyết định lộ diện, chứng tỏ cậu ta biết Diệp Tiểu Nhu đã tính toán ra thời gian và địa điểm kế tiếp, chắc chắn cậu ta sẽ không bỏ qua lần này, cậu ta là một kẻ điên mà.
Suy nghĩ của một tên điên tuyệt đối không phải là thứ người thường có thể tưởng tượng.
“Tiêu Ngũ, lần này các anh không thể theo tôi, nếu không, chúng nhất định sẽ tạo ra hỗn loạn để đánh lạc hướng cảnh sát. Ví dụ như lợi dụng người khác tự sát để gây hỗn loạn.”
Sắc mặt Tiêu Ngũ hơi khó coi, nhưng anh ta không nói gì, chỉ bất đắc dĩ gật đầu: “Tôi sẽ xin chỉ thị của lãnh đạo.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thấy sắp tới thời gian, Diệp Tiểu Nhu mặc áo khoác, cũng kiên quyết từ chối áo chống đạn Tiêu Ngũ muốn cô mang, sau đó một mình cô bước lên xe bus.
Những thứ như thiết bị truyền tin hay định vị, cô không hề đem theo, chỉ cầm một chiếc điện thoại và dụng cụ tự vệ đơn giản. Nhưng dù vậy, cô cũng biết, chắc chắn Dương Viêm sẽ chú ý đến từng nhất cử nhất động của cô.
Cô quan sát kho lạnh của nhà xưởng bỏ hoang trước mắt, trên cửa treo tấm bảng: Trò chơi tự sát - Trốn thoát khỏi mật thất.
Xem ra nơi này đã bị chúng cải tạo thành địa điểm trò chơi.
Diệp Tiểu Nhu gửi một tin nhắn vào nhóm công việc: Tôi tới rồi.
Gửi xong tin nhắn, cô bỏ điện thoại vào túi, đẩy cửa ra bước vào.
Quả nhiên là kho lạnh nhà xưởng, vừa vào đã có thể cảm nhận được một luồng khí âm u lạnh lẽo lan khắp cơ thể.
Bên trong tối đen, không hề có ánh sáng, cũng không thấy cửa sổ. Cô chuẩn bị tiến lên bước đầu tiên, một ánh đèn chợt sáng, cùng lúc đó, một giọng nói phát ra từ phía trên:
“Hoan nghênh, cô Diệp, cô đúng là đồng loại to gan nhất mà tôi từng gặp đấy.”
Diệp Tiểu Nhu: “Đồng loại? Nếu cậu nói đến loại sinh vật khác, vậy quả thực, cậu và tôi cũng chỉ thông minh hơn những sinh vật khác trong tự nhiên một chút thôi.”
“Cho nên, cậu tốn công tốn sức như vậy, thật sự chỉ vì muốn tôi đến chơi trò tử thần này với cậu thôi sao, Chử Nhiên?”
Chử Nhiên bật cười, giống hệt giọng nói ở lần hack đài truyền hình livestream, giọng thật của cậu ta đúng là mang âm sắc thiếu niên trong trẻo mà cuốn hút: “Cô lựa chọn chính xác lắm, bắt đầu từ khi con chuột dơ bẩn Thẩm Trạch bị cô bắt, tôi đã sinh ra hứng thú sâu sắc với cô. À không, phải nói là sớm hơn, trong bệnh viện tràn ngập thiên tài và kẻ điên...”
Diệp Tiểu Nhu nhướn mày: “Tôi không có nhiều thời gian để nói chuyện tào lao với cậu. Nếu cậu chọn nơi này vì muốn kéo dài thời gian khiến tôi chết cóng, thì tôi thật sự cảm thấy mình đã đánh giá cậu quá cao rồi.”
Chử Nhiên không nói nữa mà mở một cánh cửa cho cô.
Ngay trước mặt cô, bên trong kho lạnh, một người phụ nữ khỏa thân đang cầm lấy sợi dây thừng thả từ trên xuống, muốn thắt cổ tự sát.
Nhưng Diệp Tiểu Nhu vừa nhìn đã biết đó chỉ là ma-nơ-canh.
Trên bàn đặt một hòm mật mã, một quyển sổ ghi chép, và một chiếc radio.
Cô nhíu mày, giây tiếp theo, trong radio truyền đến tiếng khóc sởn gai ốc: “Tôi không muốn chết, cứu tôi! Giải câu đố đi, nếu không tôi sẽ treo cổ mình, họ lấy con tôi uy hiếp tôi. Có ai giúp tôi được không, không còn nhiều thời gian nữa!”
Diệp Tiểu Nhu nghiến răng nghiến lợi: “Chử Nhiên, tên khốn nhà cậu, cách tử vong không tự nguyện này, đã trái với quy tắc rồi mà?!”
“Thay con tìm đến cái chết là lựa chọn của cô ta, sao lại bảo không tự nguyện chứ?” Chử Nhiên mỉm cười: “Đây là cách chết do tình mẫu tử vĩ đại tự chọn đấy. Còn ba phút đếm ngược thôi, cô nhanh lên nhé, Tiểu Nhu thân yêu của tôi. Nói cách khác...”
“Câm miệng!”
Diệp Tiểu Nhu mở sổ ra, bên trong chi chít công thức toán học, nhưng điều đáng sợ là những công thức toán học này, cô cực kỳ vô cùng quen thuộc.
Cũng vì quen thuộc, nên mới càng thêm đáng sợ!
“Đây… đây không phải quyển sổ của thầy Toán mắc bệnh tâm thần kia sao? Toàn là công thức khó giải, cậu muốn tôi làm thế nào?!”
Nhớ tới câu Chử Nhiên vừa nói “trong bệnh viện tràn ngập thiên tài và kẻ điên”, cộng thêm quyển sổ này, Diệp Tiểu Nhu dám chắc, nhất định cậu ta có liên quan đến bệnh viện tâm thần cô từng ở. Nếu không cậu ta sẽ không biết những thứ này, nhưng cũng không quan trọng, quan trọng là... Cô chỉ còn chưa tới ba phút!
Diệp Tiểu Nhu nhìn vào quyển sổ. Dạo trước ở bệnh viện, khi trao đổi với thầy Toán kia, cô phát hiện anh ta đã mất đi năng lực tư duy bình thường từ lâu. Trong đầu anh ta, logic Toán học bình thường đã hỗn loạn hết cả lên. Cho nên, công thức toán học do anh ta viết đều chồng chéo vô cùng lộn xộn.
Hoàn toàn không theo logic của công thức Toán học, căn bản là không có đáp án cuối cùng!
Thời gian trôi qua từng giây, cô còn đúng một phút đồng hồ.
Khó giải, hỗn loạn, chồng chéo, lộn xộn. Trong sổ này, ngay cả công thức toán học đơn giản nhất của học sinh tiểu học cũng sai.
Cô nhanh chóng lật từng tờ công thức, đến khi lật tới một tờ trong đó, thấy chữ viết khác với công thức, trông non nớt hơn, do một đứa trẻ nghịch ngợm viết tên mình lên sổ của bố.
Rốt cuộc, trong trí nhớ của cô xuất hiện một cảnh tượng: Một ngày nọ, thầy Toán mắc chứng hoang tưởng tinh thần phân liệt kia hào hứng nói với cô, hôm nay là sinh nhật của con anh ta, anh ta muốn ăn bánh kem với con trai.
Hôm đó, con anh ta vừa vặn mang bài tập Toán học của mình đến, muốn bố phụ đạo cho mình, đây cũng là đề nghị của bác sĩ điều trị chính cho thầy Toán. Trước mặt con trai, cuối cùng thầy Toán đắm chìm trong ảo tưởng này cũng khôi phục lối tư duy bình thường của mình.
Còn cô cũng nghe được đề Toán học anh ta giảng cho con trai:
Cô nhắm mắt, gằn từng tiếng đọc từng lời thầy Toán kia nói khi ôm con trai: “11 nhân 13 trừ 3 cộng 4.”
Ở ba mươi giây cuối, rốt cuộc cô cũng bấm ba con số trên hòm mật mã, 144.
Hòm mật mã mở ra, bên trong để một tờ giấy, trên giấy viết địa chỉ và tên của thành phố khác.
Diệp Tiểu Nhu lập tức lấy điện thoại ra chụp ảnh gửi đi, để Tiêu Ngũ nhanh chóng liên lạc với cảnh sát địa phương đến cứu người.
Không lâu sau, Tiêu Ngũ gọi điện tới: “Tiểu Nhu, cô vẫn an toàn chứ?”
Diệp Tiểu Nhu đáp: “An toàn, trước mắt xem ra vẫn an toàn.”
Tiêu Ngũ: “Rốt cuộc bọn điên kia đang làm gì vậy? Tôi vừa nhận được tin tức của thành phố B, nơi đó thật sự có một cô gái treo cổ đang hấp hối! Con trai cô ấy còn bị người khác thả trên ban công, suýt đã rơi xuống! Bắt được người rồi, cô...”
Anh ta còn chưa dứt lời, điện thoại đột ngột mất tín hiệu.
Chử Nhiên cắt đứt tín hiệu, cô tạm thời không thể liên lạc với bên ngoài.
“Chúc mừng cô lại cứu được một người cận kề cái chết. Hiện giờ, chắc cô đang có cảm giác rất thành tựu, đúng không?”
Trong Cục Cảnh sát, Tiêu Ngũ đập bàn: “Lũ điên này, rốt cuộc họ đã ép bao nhiêu người tự sát?”
“Vậy cậu ta đang chơi trò chơi với Tiểu Nhu. Qua một cửa sẽ cứu được một người, nếu không, người kia sẽ tự sát.”
“Đúng, đây cũng là lý do tại sao cảnh sát không thể tự ý hành động. Bằng không, bọn điên đó nhất định sẽ gây nên nhiều vụ tự tử hơn nữa.”
Quả nhiên là trò chơi mà chỉ kẻ điên mới có thể chơi!
Họ cho rằng anh sẽ ngăn cản Diệp Tiểu Nhu, nhưng không ngờ anh lại nói: “Tôi ủng hộ suy nghĩ của em.”
Nhóm người lão Mã nhìn nhau, hơi khó tin, dù sao kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, Dương Viêm quan tâm Diệp Tiểu Nhu đến nhường nào.
“Không được, tôi không đồng ý.” Giang Triều vỗ bàn: “Tôi không đồng ý việc Tiểu Nhu lấy mạng sống ra đánh cuộc! Không phải chỉ một tên Chử Nhiên thôi sao? Tôi không tin với mạng lưới internet của chúng ta mà lại không bắt được một thằng nhóc mười chín tuổi! Con mẹ nó, cho dù cậu ta trốn trong cống thoát nước giống Thẩm Trạch, ông đây cũng có thể đi xuống lôi cậu ta ra!”
Giang Thạc hiếm khi đứng cùng chiến tuyến với anh ta: “Đúng, tôi cũng không đồng ý. Biết đâu không còn nạn nhân khác thì sao? Có lẽ mọi người đã đề cao cậu ta quá rồi? Tôi không tin với năng lực của chúng ta mà không đối phó nổi cậu ta.“
Ngay khi họ vẫn đang tranh luận, một cuộc gọi như sấm sét nổ ầm trong công ty.
“Gì cơ?!” Vừa nhận điện thoại, Diêm Tiêu Tiêu lập tức kinh ngạc la to: “Lâm Linh! Mau mở máy tính, có người hack đài truyền hình để phát sóng bài phát biểu của Liên minh Tự sát!”
Liên minh Tội phạm Tự sát, dân mạng đã đặt tên này cho tổ chức của vụ án tự tử liên hoàn.
Lâm Linh nhanh chóng mở máy tính chiếu lên màn hình.
Cùng lúc đó, trên màn hình TV của các hộ gia đình đang xem và màn hình lớn tại các quảng trường khu thương mại, đều xuất hiện một người.
Người kia đeo mặt nạ cười màu trắng đáng sợ, chất giọng trong trẻo như thiếu niên vang vọng khắp thành phố:
“Chào mọi người, tôi là người đứng đầu tổ chức mà mọi người gọi là Liên minh Tội phạm Tự sát. Tôi tên Chử Nhiên, tôi tin phần lớn mọi người còn chưa biết tên tôi, vì cảnh sát vẫn chưa công bố về tôi. Nhưng không sao, hôm nay tôi sẽ tự công khai bản thân.”
Ai ai cũng kinh ngạc dừng bước, quan sát người đeo mặt quỷ dị trên màn hình, có người vì muốn nhìn rõ hơn mà nhanh chóng lấy điện thoại ra xem.
“Mười bốn năm trước, bố tôi đã sát hại và chặt xác mẹ tôi, ắt hẳn một số người đã nghe nói đến vụ án này, nhưng còn nhiều chi tiết cảnh sát không công bố, ví dụ như: Tôi cũng suýt trở thành nạn nhân bị giết và phân xác. Nhưng cuối cùng bố tôi đã nổi lên chút lương tâm, khi sắp hạ dao thì đẩy tôi từ lầu ba xuống. Tiếc thay lúc ấy tôi không chết, mà tôi cũng tận mắt thấy đầy đủ quá trình mẹ tôi bị giết. Đối với mọi người, có lẽ quá khứ này là một trải nghiệm sống ác mộng, nhưng điều ấy không quan trọng. Quan trọng là... bắt đầu từ hôm đó, tôi đã được tái sinh.”
Đài truyền hình muốn giành lại quyền kiểm soát, nhưng tên hacker quá lợi hại, họ không có biện pháp, giọng nói ma quái của thiếu niên kia vẫn tiếp tục:
“Đúng vậy, tôi đã được tái sinh. Hơn nữa, tôi còn chứng kiến sự thay đổi từng ngày của thế giới này bằng một góc nhìn hoàn toàn mới. Tôi đã gặp vô số đồng loại bị nhốt trong ký ức đau khổ, những con người tội nghiệp đang vật lộn với số phận bình thường, từ giây phút lọt lòng các bạn đã định sẵn sẽ bị vận mệnh đùa giỡn cả đời. Thế nên, vô vàn người có thể hiểu tôi, đồng cảm với tôi, tôi cũng giúp đỡ rất nhiều người thoát khỏi bể khổ. Chỉ những ai đã trải qua nỗi đau như thiêu đốt của cái chết, mới có thể cảm nhận được vẻ đẹp của việc tái sinh. Tôi tin mọi người cũng biết, đã có nhiều người gia nhập tổ chức của tôi, khả năng cao trong số đó có anh em của mọi người, bạn bè, thậm chí là thần tượng, như Lăng Thần đăng Weibo nói mình sắp tạm biệt thế giới mấy ngày trước. Chính tôi đã giúp họ thấy điểm tận cùng của sinh mạng, tôi cũng giúp họ biết thế nào là tử vong, thế nào là tái sinh, dẫn dắt họ tiến vào một vòng luân hồi hoàn toàn mới. Nếu tôi là tội nhân, vậy tôi sẽ tiếp tục duy trì tội ác này vĩnh viễn, dẫu phải xuống địa ngục... Một ngày nào đó mọi người sẽ hiểu, việc tôi làm đúng đắn ra sao, mà mọi người, những cá thể bị trói buộc bởi số phận này, đáng thương tới cỡ nào…”
Giọng cậu ta bỗng trở nên mơ hồ. Chẳng mấy chốc, hình ảnh của cậu ta đã đột ngột biến mất trên màn ảnh giống như lúc xuất hiện.
Họ đã thành công đánh lui hacker xâm nhập đài truyền hình.
Nhưng những lời nói ấy đã thấm vào tai mọi người hệt như thuốc độc.
Ai nghe thấy cũng trở nên hoang mang, trên mạng nổi lên sóng to gió lớn, chỉ trong vài phút, bài phát biểu đã gây xôn xao dư luận.
Cảnh sát lập tức tiến hành bắt giữ Chử Nhiên, nhưng cứ như cậu ta không hề tồn tại, kể cả hệ thống skynet trải rộng toàn thành phố, hay các loại thông tin cá nhân, đều không thể điều tra ra tung tích của cậu ta.
Một tội phạm thiên tài dùng chỉ số thông minh thiên phú của mình để phạm tội.
Một kẻ điên hoàn toàn.
Kẻ điên này đã bắt đầu lấy mạng sống của mình ra để đánh cuộc cho trò chơi, vì cậu ta đã nói tất cả thông tin của mình cho mọi người biết, họ tên, hoàn cảnh, mục đích, giọng cậu ta. Cậu ta đã công bố mọi thứ về bản thân trước mặt quần chúng, chứng tỏ một điều: Trò chơi của cậu ta tới hồi kết rồi, cũng tức là đã đến bước anh không chết thì tôi sẽ mất mạng.
Trong công ty, Dương Viêm nhìn Diệp Tiểu Nhu: “Em quyết định xong rồi?”
Diệp Tiểu Nhu gật đầu.
Vẫn như mọi khi, cô luôn sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng ngay giờ khắc này, khi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, lần đầu tiên trong lòng cô dâng lên một cảm giác khó tả - cô biết mình sẽ không bao giờ... liều mạng một cách bất chấp nữa, bởi lẽ cô đã có vướng bận trên đời.
Mà cô cũng là nỗi vướng bận của người khác.
“Được, vậy em nhớ kỹ.” Dương Viêm đưa tay, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên: “Tôi sẽ dõi theo em, dẫu kết quả cuối cùng ra sao, tôi vẫn sẽ bảo vệ em.”
Diệp Tiểu Nhu nhìn vào mắt anh, gật đầu: “Tôi tin anh.”
Thật ra, cô còn biết bao lời chưa nói với anh.
Song cô biết, bây giờ còn chưa phải lúc.
…
Ngay khi mọi người đang chìm trong hỗn loạn, liên lạc với người thân của mình xem có bị rơi vào bẫy tử vong không, một video khác đã được chèn vào màn hình trên nhiều đường phố khác nhau.
Là một người khác, đội mũ đen che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, giọng người đó đã được phần mềm xử lý, khác hẳn Chử Nhiên. Chất giọng điềm đạm không phân biệt được là nam hay nữ:
- Chào mọi người, sở dĩ trì hoãn thời gian của mọi người vào lúc này, bởi tôi chính là một trong những nạn nhân đã định sẵn của Liên minh Tội phạm Tự sát. Hiện tại tôi muốn tuyên bố với mọi người, tôi là mục tiêu cuối cùng trong kế hoạch tái sinh mà Chử Nhiên đã đề cập.
Dứt lời, người đó lấy một bản vẽ ra cho mọi người xem trên màn hình: một đường xoắn ốc vàng, bên trong gồm bảy điểm, có sáu điểm lần lượt viết Lý Thế Cầm, Từ Viện Viện, Hồng Bân, Hầu Dương, Mạnh An Nhiên, Giang Thiếu Đường.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Còn ở giữa có một điểm màu đỏ được đánh một dấu X chỉ chính người đó.
“Sự thật đằng sau cái chết của sáu nạn nhân, tôi đã giao cho cảnh sát, chỉ khi đó sự thật mới được phơi bày. Thế nên, hồi kết cuối cùng, cũng sẽ chấm dứt từ tôi.”
Ngữ điệu không nhanh không chậm, mặc dù biết rõ giọng đã được xử lý bằng phần mềm, nhưng trái với vẻ ác độc của Chử Nhiên, từng lời người này nói đều khiến người nghe cảm nhận được một nỗi dịu dàng khó tả.
“Chử Nhiên, tôi biết cậu đang quan sát tôi. Dựa theo kế hoạch của cậu, tôi đã tính toán ra thời gian và địa điểm tự sát cuối cùng. Còn tôi, chính là người tự sát cuối cùng mà cậu lựa chọn, cũng là ẩn số X cuối cùng mà cậu không thể xác định, tôi sẽ chờ cậu ở đó.” Người đó giơ một bàn tay đeo bao tay màu đen, chậm rãi vươn về phía màn hình, tựa như một lời mời sau cùng: “Tôi sẽ hoàn thành công thức hoàn hảo này với cậu, còn kết quả cuối thế nào, xin mời mọi người chờ mong cùng tôi nhé.”
Vừa nói xong, hình ảnh người nọ lập tức biến mất.
Sau hồi lâu kinh ngạc không nói nên lời, mọi người bắt đầu nhao nhao bàn tán.
“Cho nên, X này là người tự sát cuối cùng?”
“Người kia sẽ tự sát thuận theo Chử Nhiên sao? Hay muốn phá huỷ tổ chức của cậu ta?”
“Tôi nghĩ ý người đó là, dù sống hay chết, tổ chức này cũng sẽ đi đến hồi kết chăng?”
“Người đó vừa bảo đã tính ra thời gian và địa điểm, vậy rốt cuộc là lúc nào đây? Tới khi ấy có thể livestream toàn bộ quá trình không? Muốn xem quá!”
Sau đó, đã có truyền thông xác nhận với phía cảnh sát, “X” vừa livestream khắp mạng, quả thực là người loại bỏ bí ẩn về Liên minh Tự sát này. Nói cách khác, người đó là mục tiêu cuối của Chử Nhiên, cũng là đối thủ cuối của Chử Nhiên.
Trên mạng đã bắt đầu có bài phân tích phát biểu của Chử Nhiên và X, tới cuối mọi người thống nhất, đưa ra kết luận: Hai người kia sẽ tiến hành một cuộc so tài sau cùng.
Một cuộc so tài giữa chính nghĩa và tội ác.
Cũng là trận so tài được vô số người quan tâm.
Chẳng qua, không ai biết trận so tài này sẽ diễn ra ở đâu, vào lúc nào.
Nhưng dù kết quả thế nào, trận so tài này sẽ là dấu chấm hết cho vụ án tự tử liên hoàn gây chấn động dư luận này. Do đó, mọi người vốn đang hoang mang vì video của Chử Nhiên cũng dần yên lòng, vì người tự sát cuối cùng đã xuất hiện, chứng tỏ người bên cạnh họ không phải mục tiêu của kẻ ác này.
Còn kết quả sau cùng của “X” thế nào, ắt hẳn họ sẽ không biết, nhưng họ vẫn hy vọng, trò hề độc ác này sẽ có thể có một cái kết tốt.
Nhưng đối với bên Diệp Tiểu Nhu, trận chiến này mới chỉ bắt đầu.
Khi thấy Tiêu Ngũ đẩy Thiệu Lương Vỹ vào công ty, Diệp Tiểu Nhu lập tức trừng mắt nhìn Tiêu Ngũ.
“Tôi hết cách thật mà, tôi nào ngăn cản được ông lão này...” Tiêu Ngũ tỏ vẻ vô tội: “Dù tôi không đưa ông ấy đến, ông ấy cũng muốn tới.”
Thiệu Lương Vỹ nhìn Diệp Tiểu Nhu bằng ánh mắt phức tạp.
Diệp Tiểu Nhu vẫn điềm nhiên: “Chú muốn nói gì với cháu?”
Thiệu Lương Vỹ: “... Chú ý an toàn.”
Diệp Tiểu Nhu: “Chỉ vậy thôi ạ?”
“Chú còn biết nói gì nữa, mọi người đã quyết định rồi.” Thiệu Lương Vỹ thở dài: “Với tình trạng này, chú không có cách nào đứng lên bảo vệ cháu... Hơn nữa năm ấy, chú cũng… cũng không thể...” Ông dứt lời, giọng đã trở nên nghẹn ngào. Một vị cảnh sát già không hề yếu thế khi đối mặt với kẻ bắt cóc, quát tháo nửa đời người, nhưng vào giờ khắc này, lại đỏ mắt trước mặt người ngoài.
Diệp Tiểu Nhu ngồi xổm xuống, quỳ một gối trước mặt ông, cô cầm tay ông: “Chú Thiệu, chuyện chú làm cho cháu, đã đủ rồi. Huống chi cháu cũng đã trưởng thành, không cần chú bảo vệ, chú hãy yên tâm, mạng cháu cứng lắm.”
Thiệu Lương Vỹ bất đắc dĩ thở dài.
Nói chuyện với Thiệu Lương Vỹ xong, ba người Tiêu Ngũ, Diệp Tiểu Nhu và Dương Viêm vào phòng làm việc.
Tiêu Ngũ vừa đi lên đã hỏi: “Vậy cô đã tính ra thời gian là bốn giờ sáng mai?”
“Ừ.”
“Tại sao là lúc đó?”
Diệp Tiểu Nhu nhún vai: “Ai biết được, dù sao trong công thức cậu ta đã lập, tính toán dựa trên dãy số Fibonacci và thời gian tự sát của mấy người tự sát trước đó, đáp án cuối là bốn giờ sáng mai.”
“Vậy… không phải chúng ta đến chỗ đó mai phục sẵn là được rồi sao?”
Diệp Tiểu Nhu thở dài: “Nếu đơn giản như thế thì tốt rồi, có điều…”
“Có điều?”
Dương Viêm tiếp lời: “Tổ chức của cậu ta, không chỉ có một mình cậu ta, anh bắt một Chử Nhiên, thì có thể xuất hiện thêm nhiều Chử Nhiên khác.”
Tiêu Ngũ hơi sửng sốt: “Thảo nào cậu ta dám lộ liễu như vậy...”
“Đơn giản thế này.” Diệp Tiểu Nhu nói: “Chử Nhiên ra mặt, vì cậu ta biết mình đã bị lộ từ lâu, nên đối với cậu ta, việc công bố hay không đã không còn quan trọng. Chúng ta cũng không thể dùng suy nghĩ của người thường để phỏng đoán tư duy của cậu ta được nữa rồi. Một thiên tài mang gen tội phạm lại muốn bước lên con đường phạm tội khi trưởng thành, dù gây ra chuyện gì thì cũng chẳng ai bất ngờ. Do đó cậu ta mới ngang nhiên lộ diện, ngang nhiên khiêu khích chúng ta. Nếu bây giờ chúng ta không đáp trả, vậy trong mắt cậu ta sẽ chẳng khác gì trò cười, chưa kể lúc này mục tiêu của cậu ta cũng chỉ còn mỗi tôi thôi.”
“Yên tâm.” Diệp Tiểu Nhu cắt ngang Tiêu Ngũ đang định lên tiếng: “Một thằng nhóc mười chín tuổi, tôi có thể đối phó.”
Lời cô như đang nói, cô muốn đánh bài poker với một thiếu niên mười chín tuổi. Nhưng chẳng ai biết được, liệu kẻ điên Chử Nhiên kia có thể đột nhiên lên cơn và làm chuyện ngoài dự đoán với cô không?
“Cô tính đối phó cậu ta như thế nào?”
Diệp Tiểu Nhu nghiêng đầu, nghiêm túc đáp: “Dùng sức quyến rũ của tôi chinh phục cậu ta?”
“...” Tiêu Ngũ vuốt mặt: “Nói chuyện đàng hoàng, được không?”
“Đừng căng thẳng quá.” Diệp Tiểu Nhu cười cười: “Tôi có thể ứng phó, mặc kệ cậu ta là thiên tài hay kẻ điên, tôi vẫn đủ sức đối phó.”
Tiêu Ngũ nhìn Dương Viêm, ánh mắt anh ta phức tạp: “Anh yên lòng để cô ấy đi như vậy à?”
Dương Viêm liếc nhìn anh ta, không nói một lời.
Do câu hỏi của anh ta thật sự rất vô nghĩa.
Nếu Chử Nhiên đã quyết định lộ diện, chứng tỏ cậu ta biết Diệp Tiểu Nhu đã tính toán ra thời gian và địa điểm kế tiếp, chắc chắn cậu ta sẽ không bỏ qua lần này, cậu ta là một kẻ điên mà.
Suy nghĩ của một tên điên tuyệt đối không phải là thứ người thường có thể tưởng tượng.
“Tiêu Ngũ, lần này các anh không thể theo tôi, nếu không, chúng nhất định sẽ tạo ra hỗn loạn để đánh lạc hướng cảnh sát. Ví dụ như lợi dụng người khác tự sát để gây hỗn loạn.”
Sắc mặt Tiêu Ngũ hơi khó coi, nhưng anh ta không nói gì, chỉ bất đắc dĩ gật đầu: “Tôi sẽ xin chỉ thị của lãnh đạo.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thấy sắp tới thời gian, Diệp Tiểu Nhu mặc áo khoác, cũng kiên quyết từ chối áo chống đạn Tiêu Ngũ muốn cô mang, sau đó một mình cô bước lên xe bus.
Những thứ như thiết bị truyền tin hay định vị, cô không hề đem theo, chỉ cầm một chiếc điện thoại và dụng cụ tự vệ đơn giản. Nhưng dù vậy, cô cũng biết, chắc chắn Dương Viêm sẽ chú ý đến từng nhất cử nhất động của cô.
Cô quan sát kho lạnh của nhà xưởng bỏ hoang trước mắt, trên cửa treo tấm bảng: Trò chơi tự sát - Trốn thoát khỏi mật thất.
Xem ra nơi này đã bị chúng cải tạo thành địa điểm trò chơi.
Diệp Tiểu Nhu gửi một tin nhắn vào nhóm công việc: Tôi tới rồi.
Gửi xong tin nhắn, cô bỏ điện thoại vào túi, đẩy cửa ra bước vào.
Quả nhiên là kho lạnh nhà xưởng, vừa vào đã có thể cảm nhận được một luồng khí âm u lạnh lẽo lan khắp cơ thể.
Bên trong tối đen, không hề có ánh sáng, cũng không thấy cửa sổ. Cô chuẩn bị tiến lên bước đầu tiên, một ánh đèn chợt sáng, cùng lúc đó, một giọng nói phát ra từ phía trên:
“Hoan nghênh, cô Diệp, cô đúng là đồng loại to gan nhất mà tôi từng gặp đấy.”
Diệp Tiểu Nhu: “Đồng loại? Nếu cậu nói đến loại sinh vật khác, vậy quả thực, cậu và tôi cũng chỉ thông minh hơn những sinh vật khác trong tự nhiên một chút thôi.”
“Cho nên, cậu tốn công tốn sức như vậy, thật sự chỉ vì muốn tôi đến chơi trò tử thần này với cậu thôi sao, Chử Nhiên?”
Chử Nhiên bật cười, giống hệt giọng nói ở lần hack đài truyền hình livestream, giọng thật của cậu ta đúng là mang âm sắc thiếu niên trong trẻo mà cuốn hút: “Cô lựa chọn chính xác lắm, bắt đầu từ khi con chuột dơ bẩn Thẩm Trạch bị cô bắt, tôi đã sinh ra hứng thú sâu sắc với cô. À không, phải nói là sớm hơn, trong bệnh viện tràn ngập thiên tài và kẻ điên...”
Diệp Tiểu Nhu nhướn mày: “Tôi không có nhiều thời gian để nói chuyện tào lao với cậu. Nếu cậu chọn nơi này vì muốn kéo dài thời gian khiến tôi chết cóng, thì tôi thật sự cảm thấy mình đã đánh giá cậu quá cao rồi.”
Chử Nhiên không nói nữa mà mở một cánh cửa cho cô.
Ngay trước mặt cô, bên trong kho lạnh, một người phụ nữ khỏa thân đang cầm lấy sợi dây thừng thả từ trên xuống, muốn thắt cổ tự sát.
Nhưng Diệp Tiểu Nhu vừa nhìn đã biết đó chỉ là ma-nơ-canh.
Trên bàn đặt một hòm mật mã, một quyển sổ ghi chép, và một chiếc radio.
Cô nhíu mày, giây tiếp theo, trong radio truyền đến tiếng khóc sởn gai ốc: “Tôi không muốn chết, cứu tôi! Giải câu đố đi, nếu không tôi sẽ treo cổ mình, họ lấy con tôi uy hiếp tôi. Có ai giúp tôi được không, không còn nhiều thời gian nữa!”
Diệp Tiểu Nhu nghiến răng nghiến lợi: “Chử Nhiên, tên khốn nhà cậu, cách tử vong không tự nguyện này, đã trái với quy tắc rồi mà?!”
“Thay con tìm đến cái chết là lựa chọn của cô ta, sao lại bảo không tự nguyện chứ?” Chử Nhiên mỉm cười: “Đây là cách chết do tình mẫu tử vĩ đại tự chọn đấy. Còn ba phút đếm ngược thôi, cô nhanh lên nhé, Tiểu Nhu thân yêu của tôi. Nói cách khác...”
“Câm miệng!”
Diệp Tiểu Nhu mở sổ ra, bên trong chi chít công thức toán học, nhưng điều đáng sợ là những công thức toán học này, cô cực kỳ vô cùng quen thuộc.
Cũng vì quen thuộc, nên mới càng thêm đáng sợ!
“Đây… đây không phải quyển sổ của thầy Toán mắc bệnh tâm thần kia sao? Toàn là công thức khó giải, cậu muốn tôi làm thế nào?!”
Nhớ tới câu Chử Nhiên vừa nói “trong bệnh viện tràn ngập thiên tài và kẻ điên”, cộng thêm quyển sổ này, Diệp Tiểu Nhu dám chắc, nhất định cậu ta có liên quan đến bệnh viện tâm thần cô từng ở. Nếu không cậu ta sẽ không biết những thứ này, nhưng cũng không quan trọng, quan trọng là... Cô chỉ còn chưa tới ba phút!
Diệp Tiểu Nhu nhìn vào quyển sổ. Dạo trước ở bệnh viện, khi trao đổi với thầy Toán kia, cô phát hiện anh ta đã mất đi năng lực tư duy bình thường từ lâu. Trong đầu anh ta, logic Toán học bình thường đã hỗn loạn hết cả lên. Cho nên, công thức toán học do anh ta viết đều chồng chéo vô cùng lộn xộn.
Hoàn toàn không theo logic của công thức Toán học, căn bản là không có đáp án cuối cùng!
Thời gian trôi qua từng giây, cô còn đúng một phút đồng hồ.
Khó giải, hỗn loạn, chồng chéo, lộn xộn. Trong sổ này, ngay cả công thức toán học đơn giản nhất của học sinh tiểu học cũng sai.
Cô nhanh chóng lật từng tờ công thức, đến khi lật tới một tờ trong đó, thấy chữ viết khác với công thức, trông non nớt hơn, do một đứa trẻ nghịch ngợm viết tên mình lên sổ của bố.
Rốt cuộc, trong trí nhớ của cô xuất hiện một cảnh tượng: Một ngày nọ, thầy Toán mắc chứng hoang tưởng tinh thần phân liệt kia hào hứng nói với cô, hôm nay là sinh nhật của con anh ta, anh ta muốn ăn bánh kem với con trai.
Hôm đó, con anh ta vừa vặn mang bài tập Toán học của mình đến, muốn bố phụ đạo cho mình, đây cũng là đề nghị của bác sĩ điều trị chính cho thầy Toán. Trước mặt con trai, cuối cùng thầy Toán đắm chìm trong ảo tưởng này cũng khôi phục lối tư duy bình thường của mình.
Còn cô cũng nghe được đề Toán học anh ta giảng cho con trai:
Cô nhắm mắt, gằn từng tiếng đọc từng lời thầy Toán kia nói khi ôm con trai: “11 nhân 13 trừ 3 cộng 4.”
Ở ba mươi giây cuối, rốt cuộc cô cũng bấm ba con số trên hòm mật mã, 144.
Hòm mật mã mở ra, bên trong để một tờ giấy, trên giấy viết địa chỉ và tên của thành phố khác.
Diệp Tiểu Nhu lập tức lấy điện thoại ra chụp ảnh gửi đi, để Tiêu Ngũ nhanh chóng liên lạc với cảnh sát địa phương đến cứu người.
Không lâu sau, Tiêu Ngũ gọi điện tới: “Tiểu Nhu, cô vẫn an toàn chứ?”
Diệp Tiểu Nhu đáp: “An toàn, trước mắt xem ra vẫn an toàn.”
Tiêu Ngũ: “Rốt cuộc bọn điên kia đang làm gì vậy? Tôi vừa nhận được tin tức của thành phố B, nơi đó thật sự có một cô gái treo cổ đang hấp hối! Con trai cô ấy còn bị người khác thả trên ban công, suýt đã rơi xuống! Bắt được người rồi, cô...”
Anh ta còn chưa dứt lời, điện thoại đột ngột mất tín hiệu.
Chử Nhiên cắt đứt tín hiệu, cô tạm thời không thể liên lạc với bên ngoài.
“Chúc mừng cô lại cứu được một người cận kề cái chết. Hiện giờ, chắc cô đang có cảm giác rất thành tựu, đúng không?”
Trong Cục Cảnh sát, Tiêu Ngũ đập bàn: “Lũ điên này, rốt cuộc họ đã ép bao nhiêu người tự sát?”
“Vậy cậu ta đang chơi trò chơi với Tiểu Nhu. Qua một cửa sẽ cứu được một người, nếu không, người kia sẽ tự sát.”
“Đúng, đây cũng là lý do tại sao cảnh sát không thể tự ý hành động. Bằng không, bọn điên đó nhất định sẽ gây nên nhiều vụ tự tử hơn nữa.”
Quả nhiên là trò chơi mà chỉ kẻ điên mới có thể chơi!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương