Người Khác Là Vực Sâu
Chương 64
Khi Diệp Tiểu Nhu định bước tới cửa, cô quay đầu lại lần nữa, nhìn cô gái kia.
Lạc Kỳ đã nhắm hai mắt, nhưng dường như cô ta vẫn cảm nhận được ánh mắt của cô, bèn lên tiếng: “Bên ngoài, có người còn đang chờ cô, đi đi.”
“Tôi có thể dẫn cô đi cùng.”
“Ngốc thật, đưa cơ thể này của tôi theo, cô sẽ không kịp.” Cô ta lạnh lùng nói: “Tôi còn nhiều nhất không đến một giờ, mà cô chỉ có chưa đầy một phút.”
“Vậy đủ rồi.”
Diệp Tiểu Nhu tiến lên hai bước, trước ánh mắt kinh ngạc của Lạc Kỳ, cô rút ống tiêm cắm trên người cô ta ra, sau đó dùng một tay nâng người dậy, cô quay lưng lại, thô bạo vác cô ta lên người mình.
Lạc Kỳ nói: “Chưa đầy một phút nữa nơi này sẽ nổ tung, cô sẽ không kịp...”
“Câm miệng!”
Diệp Tiểu Nhu đá văng cửa, gần như dùng hết sức bình sinh chạy ra ngoài.
“Đừng tưởng cô tính toán Số học rất chuẩn, thể lực của tôi, tôi rõ hơn cô.” Cô lãnh đạm nói: “Đừng nghĩ tính toán của cô luôn chính xác, hôm nay tôi sẽ cho cô xem, việc gì sẽ nằm ngoài tính toán của cô.”
Cô nói không hề sai.
Với tính toán của Lạc Kỳ, sau khi cô nói xong những câu trên, cô sẽ chỉ còn chưa đến một phút để chạy thoát, vì quả bom gài ở đây đã được kích hoạt ngay từ giây phút Diệp Tiểu Nhu bước vào phòng này.
Cô ta muốn hủy diệt tất cả.
Khi chạy ra, Diệp Tiểu Nhu thấy nhà thôi miên đang ôm cái mũi bị thương giật mình nhìn họ: “Không muốn chết thì theo tôi ra ngoài mau!”
Vào khoảnh khắc cuối cùng khi họ liều mạng chạy ra, cửa lớn phía trước cũng bị người đá ra.
Cô thấy Dương Viêm và Tiêu Ngũ đứng ở cửa.
Hai người lập tức đỡ lấy Lạc Kỳ trên lưng Diệp Tiểu Nhu.
Một giây cuối, tiếng nổ mạnh ầm ầm vang lên, phần lớn tòa nhà tức khắc bị phá hủy, khói đen bốc lên ngùn ngụt.
Diệp Tiểu Nhu kiệt sức ngã vào lòng Dương Viêm.
“Tô Bối... Còn có... Diệp Uyển...”
“Họ vẫn ổn.” Dương Viêm ôm cô: “Tôi đã sắp xếp cho Tô Bối vào một viện an dưỡng rất tốt. Diệp Uyển ở bệnh viện cũng tốt lắm, bác sĩ nói bệnh tình của bà ấy vẫn ổn định, rất an toàn. Em đừng sợ, người em quan tâm, họ cực kỳ an toàn.”
Bấy giờ cô mới thực sự lấy lại bình tĩnh, vùi đầu vào lòng anh, yên tâm nhắm mắt: “Cảm ơn anh, Dương Viêm.”
Nhìn tòa nhà không ngừng sụp đổ, mọi người đứng bên ngoài sợ ngây người.
Họ không ngờ tới kết cục cuối cùng này, tất nhiên cũng không ngờ sẽ có người cài thuốc nổ ở đây.
May thay bên trong không còn ai, Lạc Kỳ đã được khẩn cấp đưa lên xe cứu thương.
Bất luận cô ta sống hay chết, Diệp Tiểu Nhu cũng mặc kệ, cô quá mệt mỏi rồi.
Nhưng cô không hề biết, khi Lạc Kỳ được đưa lên xe cứu thương, vẫn luôn dùng ánh mắt phức tạp quan sát Diệp Tiểu Nhu trong vòng tay Dương Viêm.
“Chử Nhiên đã đến Cục Cảnh sát tự thú.” Tiêu Ngũ định báo cho Diệp Tiểu Nhu, đã thấy cô đang vùi đầu vào lòng Dương Viêm, ngăn cách tất cả với thế giới bên ngoài.
Dương Viêm ôm chặt cô, không cầm lòng được, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Tiêu Ngũ quay đầu đi, không nhìn họ nữa, cũng không để ai quấy rầy họ.
Vụ án tự tử liên hoàn nghiêm trọng ảnh hưởng toàn thành phố này, thậm chí gây chấn động cả nước, rốt cuộc cũng chấm dứt trong tiếng nổ vang dội.
Cùng ngày, có một người tự xưng là Chử Nhiên tới Cục Cảnh sát đầu thú. Cậu ta tự nhận mình là chủ mưu đứng sau vụ án tự tử liên hoàn, hơn nữa còn chủ động giao nộp hết chứng cứ.
Điều khó tin là, vào mỗi lần cậu ta tiếp cận người thân của các nạn nhân, từng đường đi nước bước đều được camera điện thoại quay lại đầy đủ, cứ như ngay từ đầu chúng đã chuẩn bị đầu thú. Chúng lưu trữ tất cả chứng cứ, thậm chí trong đó còn cả quá trình Chử Nhiên tiếp xúc nạn nhân thứ năm Mạnh An Nhiên.
Người Mạnh An Nhiên thầm mến, chính là Chử Nhiên.
Mà thuốc cô ấy uống khi tự sát, cũng do cậu ta đưa.
Cậu ta thừa nhận mọi hành vi phạm tội, nhưng chỉ riêng về đồng phạm, cậu ta ngậm miệng không đề cập tới Lạc Kỳ.
Vô số phương tiện truyền thông như phát điên bắt đầu đào bới thông tin về cậu ta, vì từ nhỏ Chử Nhiên đã là một thiên tài, từng du học, rất nhiều người tò mò về quá khứ của cậu ta. Ai cũng muốn biết tại sao thiếu niên trẻ tuổi này lại bước lên con đường phạm tội. Nhân cách chống đối xã hội của cậu ta hoàn toàn bắt nguồn từ gen tội phạm của bố, hay còn kèm theo nhiều yếu tố khác trong giai đoạn trưởng thành. Dù sao gen tội phạm sẽ không trực tiếp khiến một người phạm tội. Nghĩa rằng, một người là kẻ sát nhân, con cháu của hắn chưa chắc sẽ làm chuyện xấu, cũng có thể trở thành một người tốt. Trái lại, con của người bình thường, vẫn có khả năng trở thành một tên tội phạm đáng ghê tởm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chẳng ai có thể phân rõ thiện ác. Biết bao tội ác, đều bắt nguồn từ sâu trong tiềm thức của chúng ta, bạn không bao giờ biết được nó sẽ phát triển ra sao.
Con người, là sinh vật phức tạp nhất trên thế giới. Lòng người, là điều khó nắm bắt nhất trên đời.
“Cậu biết Mạnh An Nhiên thích mình không?”
Lúc hỏi câu này, Tiêu Ngũ nhìn đăm đăm vào mắt Chử Nhiên.
Thiếu niên này mới mười chín tuổi, khôi ngô chẳng kém Giang Thiếu Đường. Nhưng trái với Giang Thiếu Đường sáng sủa, trông cậu ta tối tăm, thiếu sức sống, mặt mày tràn đầy u ám.
Vì thế Tiêu Ngũ thấy rất kỳ lạ, một cô gái thiếu thốn tình thương như Mạnh An Nhiên, tại sao lại thích... một con quái vật tới vậy?
Xét về đặc tính sinh học, Chử Nhiên là một con người thật, nhưng nhìn từ góc độ nhân tính, rất khó lòng gọi cậu ta là người.
Theo lý thuyết, một người khát khao yêu thương, nên thích một người tràn đầy tình yêu mới đúng. Nhưng Chử Nhiên này, dù nhìn thế nào cũng không giống một người sống tình cảm, mà càng giống một cỗ máy vô cảm hơn.
Thật ra, nếu nói đến máy móc vô cảm, có lẽ Lạc Kỳ là giống nhất.
Bố cô ta từng là tội phạm truy nã cấp A của Bộ Công an, mẹ mắc bệnh rối loạn trầm cảm, cô ta được chẩn đoán mắc bệnh tự kỷ từ nhỏ. Nhưng trên thực tế, cô ta không mắc bệnh tự kỷ, mà là rối loạn nhân cách vô cảm, tức là nhân cách chống đối xã hội.
Theo hồ sơ điều tra trước đây, hồi bé Lạc Kỳ vốn đã cực kỳ không hòa đồng ở trường, hiếm khi nói chuyện, cũng chẳng cười bao giờ. Đây cũng là lý do cô ta bị chẩn đoán nhầm thành bệnh tự kỷ. Nhưng thực chất, từ thời thơ ấu cô gái này đã không có tình cảm như người thường, cô ta có thể thờ ơ lạnh nhạt trước cái chết của người thân, cũng có thể điềm nhiên giết động vật nhỏ. Thậm chí, dù chuyện đau khổ cỡ nào, cô ta cũng không sinh ra cảm xúc tương ứng, ngay cả khi tận mắt chứng kiến một người tử vong.
Mặt khác, cô ta cũng không thể cảm nhận được niềm vui niềm hạnh phúc.
Trên thế giới, chỉ có tầm bốn phần trăm người mắc căn bệnh này. Và căn bệnh xã hội ấy có ảnh hưởng rất lớn tới xã hội, như quả bom hẹn giờ, bạn sẽ không bao giờ biết, liệu một người như thế có thể phát nổ ở một khắc nào đó không.
Kể cả khi sắp qua đời, cô ta cũng muốn dùng thuốc nổ để kết liễu bản thân.
Nhưng Chử Nhiên không phải người như vậy, chí ít theo thông tin lúc trước, cậu ta không thuộc bốn phần trăm này.
Cậu ta không trả lời vấn đề Tiêu Ngũ đã hỏi.
Tiêu Ngũ đã lường trước được việc này, có điều anh ta cũng biết, câu kế tiếp của anh ta, nhất định sẽ khiến Chử Nhiên có phản ứng.
“Lạc Kỳ đã chết, chết ở bệnh viện.”
Không ngoài dự đoán, Chử Nhiên đã ngước mắt lên, thái độ kinh ngạc: “Bệnh viện... Tại sao lại là bệnh viện?”
“Nếu không thì sao?”
“Cô ấy nên chết trong nấm mồ của riêng mình.”
Tiêu Ngũ cười khẩy: “Kế hoạch nực cười của mấy người đã sớm thất bại rồi, cậu còn chưa hiểu ư? Trước khi phát nổ, Lạc Kỳ đã được đưa ra ngoài. Cô ta giống một bệnh nhân bình thường, qua đời trong bệnh viện, đó là chốn về cuối cùng của cô ta. Còn cậu, Chử Nhiên, cậu đã sẵn sàng chịu sự phán quyết của pháp luật chưa?”
...
Hay tin Lạc Kỳ qua đời, Diệp Tiểu Nhu cũng không bất ngờ, vì cô biết Lạc Kỳ đã sớm tính toán thời gian chết của bản thân.
Lạc Kỳ mắc bệnh nan y.
Ắt hẳn vào giây phút cô ta biết mình mắc bệnh nan y, cô ta mới thực sự cảm nhận được hỉ nộ ái ố của cuộc sống, sau đó thông qua con đường trả thù, cô ta đã bộc phát ra toàn bộ tâm trạng chưa từng được trải qua trước đây.
Chính cô ta là người đứng sau lên kế hoạch cho việc tự sát, còn Chử Nhiên sẽ thực hiện.
Không ai biết rốt cuộc họ có mối quan hệ thế nào, đến tận sau này Chử Nhiên cũng không hề nhắc tới Lạc Kỳ dù chỉ một chữ, như thể cậu ta chưa bao giờ quen biết cô ta. Cậu ta nhận hết tội lỗi, còn khai ra vài người thực hiện kế hoạch với mình, chỉ tuyệt nhiên không đề cập tới Lạc Kỳ. Nhưng ai cũng biết, chủ mưu thực sự, chính là Lạc Kỳ.
Vụ án này đã ảnh hưởng nặng nề tới xã hội, một thời gian sau cảnh sát mới thông báo đầu đuôi ngọn nguồn của nó. Đương nhiên một số chi tiết trong đó vẫn được bảo mật, phía truyền thông cũng không đào thêm được gì.
Không ai ngờ rằng, hung thủ gây ra vụ án liên hoàn chấn động này lại là thiếu niên chỉ tầm đôi mươi.
Buông điện thoại trong tay xuống, Diệp Tiểu Nhu thở dài.
Tất cả đã kết thúc.
Từ sau hôm đó, cô ngủ li bì suốt hai ngày, sau khi tỉnh dậy mới phát hiện, mình không nằm trên chiếc giường ban đầu, mà đang ở nhà Dương Viêm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thật ra cô không có ký ức gì về việc đến đây thế nào, chứng tỏ trong khoảng thời gian đó ý thức của cô rất hỗn loạn, nếu không thì không thể nào không có ấn tượng.
Điều duy nhất cô nhớ là Dương Viêm vẫn luôn ở cạnh cô, mãi tới khi cô nằm trên giường, cô vẫn có thể nghe thấy giọng anh.
Ký ức thực sự rõ ràng là cô tỉnh dậy hai lần sau khi ngủ, cô thấy Dương Viêm luôn nắm tay mình, có nghĩa rằng anh chưa từng rời khỏi cô.
Lần đầu tỉnh dậy là tối cùng ngày, cô mơ màng hỏi: “Tại sao tôi lại ngủ lâu như vậy?”
“Vì em kiệt sức rồi.” Anh ngồi bên giường, dịu dàng vuốt ve trán cô: “Không sao, em muốn ngủ bao lâu cũng được, đói bụng thì dậy ăn cơm, tôi sẽ luôn ở đây với em.”
“Không đi làm... à?”
“Không.”
Cô nhắm mắt rồi mở ra, cố gắng chống đỡ mệt mỏi, mải mê nhìn anh.
“Công việc không quan trọng bằng em.”
Trong cơn hoảng hốt, dường như cô thấy anh nở nụ cười dịu dàng: “Chẳng điều gì quan trọng bằng em cả, thế nên không sao đâu em.“
Khi tỉnh giấc lần nữa, anh đã không còn ngồi cạnh, nhưng cô nghe thấy anh đang nhẹ giọng nói chuyện bên ngoài. Cô đứng dậy vào nhà vệ sinh, lúc trở ra muốn thay quần áo, nhưng rồi không nhịn được mà trèo lên giường chui vào chăn nhắm hai mắt.
Có lẽ vì nghe được tiếng cô tỉnh lại, anh vào phòng ngủ, thấy cô rửa mặt xong thì nằm lên giường, anh bật cười.
“Chắc chắn anh đã thôi miên tôi.” Cô nhắm mắt nói: “Tôi chưa bao giờ ngủ lâu như vậy, mà vẫn cứ buồn ngủ.”
“Tôi không thôi miên em, do em quá mệt thôi.” Anh không ngại phiền giải thích: “Não và cơ thể em đã cạn kiệt năng lượng, Tiểu Nhu, em cần nghỉ ngơi.”
Khi anh ngồi bên giường, Diệp Tiểu Nhu bỗng tỉnh táo hơn một tí: “Anh không buồn ngủ à? Đừng nói anh... vẫn luôn thức đó?”
Không nghe thấy anh trả lời, Diệp Tiểu Nhu bèn trở người nhìn anh.
Trong phòng không mở đèn, dẫu gần trong gang tấc cũng chỉ có thể thấy bóng dáng lờ mờ của anh, nhưng đôi mắt anh lại hết sức rõ ràng.
“Tôi đã ngủ một lúc.”
Diệp Tiểu Nhu chớp mắt: “Khi nào?”
“... Lúc em ngủ.” Giọng anh có phần mất tự nhiên.
Diệp Tiểu Nhu ôm chăn, lẳng lặng ngắm anh, quan sát anh. Anh chợt vươn tay, nhẹ nhàng che mắt cô: “Đừng nhìn tôi nữa.”
“Ừm... sao vậy? Lẽ nào nhìn sếp sẽ bị trừ lương?”
“Có chuyện còn nguy hiểm hơn trừ lương nữa.” Giọng điệu anh không cho phép cãi lại: “Ngủ thêm đi em, em chưa nghỉ ngơi đủ đâu.”
Và cứ thế, cô đã đánh một giấc suốt hai ngày hai đêm. Khi tỉnh dậy, khắp người như được nạp đầy năng lượng, hơn nữa còn cực kỳ tỉnh táo. Ngay cả ký ức cảm nhận được anh dịu dàng nằm bên cạnh trong lúc ngủ, cô cũng nhớ rất rõ.
Cô tắm rửa một chút, khi đi ra thì nghe thấy tiếng động trong phòng khách, cô bèn nhẹ nhàng mở cửa phòng ra xem thử.
Cô tưởng là dì nấu cơm, không ngờ lại thấy anh trong bếp. Đúng lúc này, anh bưng bát đi ra thì bắt gặp Diệp Tiểu Nhu đang ló đầu ngó, anh dừng bước.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy.
Bầu không khí xung quanh, dường như sao mà kỳ lạ quá đỗi, khiến cô cứng đờ tại chỗ.
Cô... cô nên làm gì bây giờ? Hay lên tiếng chào hỏi trước nhỉ?
“Sếp... chào buổi sáng.”
“Buổi sáng gì nữa.” Dương Viêm đặt bát lên bàn: “Đã ba giờ chiều rồi, ra đây ăn đi.”
Diệp Tiểu Nhu đành bước ra, nhìn anh bày bát đũa, cô nhận lấy chiếc thìa anh đưa tới
Cô vừa ăn cháo, vừa cẩn thận quan sát thái độ của Dương Viêm.
Tiếc thay, anh không thể hiện thái độ gì để quan sát, vẫn duy trì vẻ bình tĩnh.
Diệp Tiểu Nhu hỏi: “Tôi ngủ hai ngày thật à?”
“Nếu tính chính xác, đúng là hai ngày không sai.”
Diệp Tiểu Nhu: “Anh thật sự không thôi miên tôi?”
“Không.”
Diệp Tiểu Nhu muốn nói đành thôi, Dương Viêm để đồ trong tay xuống, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn cô: “Em thắc mắc gì thì cứ hỏi, không cần nhịn.”
“Ừm... Tôi muốn hỏi.” Diệp Tiểu Nhu hít sâu một hơi, nắm chặt thìa trong tay: “Chuyện nguy hiểm hơn cả trừ tiền lương, là gì thế?”
Dứt lời, cô nhìn anh không chớp mắt.
Nhưng có vẻ anh đang bị khó xử bởi vấn đề này, mấp máy môi, tựa như muốn nói gì đó nhưng không biết nên trả lời thế nào. Ngay cả đôi mắt bình thường vẫn luôn trầm tĩnh cũng nổi lên gợn sóng nhè nhẹ.
Ngay khi anh định cất tiếng, cô bỗng dùng tốc độ cực nhanh tiến tới trước mặt anh, mau chóng hôn lên môi anh.
“Là chuyện này à?”
Lạc Kỳ đã nhắm hai mắt, nhưng dường như cô ta vẫn cảm nhận được ánh mắt của cô, bèn lên tiếng: “Bên ngoài, có người còn đang chờ cô, đi đi.”
“Tôi có thể dẫn cô đi cùng.”
“Ngốc thật, đưa cơ thể này của tôi theo, cô sẽ không kịp.” Cô ta lạnh lùng nói: “Tôi còn nhiều nhất không đến một giờ, mà cô chỉ có chưa đầy một phút.”
“Vậy đủ rồi.”
Diệp Tiểu Nhu tiến lên hai bước, trước ánh mắt kinh ngạc của Lạc Kỳ, cô rút ống tiêm cắm trên người cô ta ra, sau đó dùng một tay nâng người dậy, cô quay lưng lại, thô bạo vác cô ta lên người mình.
Lạc Kỳ nói: “Chưa đầy một phút nữa nơi này sẽ nổ tung, cô sẽ không kịp...”
“Câm miệng!”
Diệp Tiểu Nhu đá văng cửa, gần như dùng hết sức bình sinh chạy ra ngoài.
“Đừng tưởng cô tính toán Số học rất chuẩn, thể lực của tôi, tôi rõ hơn cô.” Cô lãnh đạm nói: “Đừng nghĩ tính toán của cô luôn chính xác, hôm nay tôi sẽ cho cô xem, việc gì sẽ nằm ngoài tính toán của cô.”
Cô nói không hề sai.
Với tính toán của Lạc Kỳ, sau khi cô nói xong những câu trên, cô sẽ chỉ còn chưa đến một phút để chạy thoát, vì quả bom gài ở đây đã được kích hoạt ngay từ giây phút Diệp Tiểu Nhu bước vào phòng này.
Cô ta muốn hủy diệt tất cả.
Khi chạy ra, Diệp Tiểu Nhu thấy nhà thôi miên đang ôm cái mũi bị thương giật mình nhìn họ: “Không muốn chết thì theo tôi ra ngoài mau!”
Vào khoảnh khắc cuối cùng khi họ liều mạng chạy ra, cửa lớn phía trước cũng bị người đá ra.
Cô thấy Dương Viêm và Tiêu Ngũ đứng ở cửa.
Hai người lập tức đỡ lấy Lạc Kỳ trên lưng Diệp Tiểu Nhu.
Một giây cuối, tiếng nổ mạnh ầm ầm vang lên, phần lớn tòa nhà tức khắc bị phá hủy, khói đen bốc lên ngùn ngụt.
Diệp Tiểu Nhu kiệt sức ngã vào lòng Dương Viêm.
“Tô Bối... Còn có... Diệp Uyển...”
“Họ vẫn ổn.” Dương Viêm ôm cô: “Tôi đã sắp xếp cho Tô Bối vào một viện an dưỡng rất tốt. Diệp Uyển ở bệnh viện cũng tốt lắm, bác sĩ nói bệnh tình của bà ấy vẫn ổn định, rất an toàn. Em đừng sợ, người em quan tâm, họ cực kỳ an toàn.”
Bấy giờ cô mới thực sự lấy lại bình tĩnh, vùi đầu vào lòng anh, yên tâm nhắm mắt: “Cảm ơn anh, Dương Viêm.”
Nhìn tòa nhà không ngừng sụp đổ, mọi người đứng bên ngoài sợ ngây người.
Họ không ngờ tới kết cục cuối cùng này, tất nhiên cũng không ngờ sẽ có người cài thuốc nổ ở đây.
May thay bên trong không còn ai, Lạc Kỳ đã được khẩn cấp đưa lên xe cứu thương.
Bất luận cô ta sống hay chết, Diệp Tiểu Nhu cũng mặc kệ, cô quá mệt mỏi rồi.
Nhưng cô không hề biết, khi Lạc Kỳ được đưa lên xe cứu thương, vẫn luôn dùng ánh mắt phức tạp quan sát Diệp Tiểu Nhu trong vòng tay Dương Viêm.
“Chử Nhiên đã đến Cục Cảnh sát tự thú.” Tiêu Ngũ định báo cho Diệp Tiểu Nhu, đã thấy cô đang vùi đầu vào lòng Dương Viêm, ngăn cách tất cả với thế giới bên ngoài.
Dương Viêm ôm chặt cô, không cầm lòng được, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Tiêu Ngũ quay đầu đi, không nhìn họ nữa, cũng không để ai quấy rầy họ.
Vụ án tự tử liên hoàn nghiêm trọng ảnh hưởng toàn thành phố này, thậm chí gây chấn động cả nước, rốt cuộc cũng chấm dứt trong tiếng nổ vang dội.
Cùng ngày, có một người tự xưng là Chử Nhiên tới Cục Cảnh sát đầu thú. Cậu ta tự nhận mình là chủ mưu đứng sau vụ án tự tử liên hoàn, hơn nữa còn chủ động giao nộp hết chứng cứ.
Điều khó tin là, vào mỗi lần cậu ta tiếp cận người thân của các nạn nhân, từng đường đi nước bước đều được camera điện thoại quay lại đầy đủ, cứ như ngay từ đầu chúng đã chuẩn bị đầu thú. Chúng lưu trữ tất cả chứng cứ, thậm chí trong đó còn cả quá trình Chử Nhiên tiếp xúc nạn nhân thứ năm Mạnh An Nhiên.
Người Mạnh An Nhiên thầm mến, chính là Chử Nhiên.
Mà thuốc cô ấy uống khi tự sát, cũng do cậu ta đưa.
Cậu ta thừa nhận mọi hành vi phạm tội, nhưng chỉ riêng về đồng phạm, cậu ta ngậm miệng không đề cập tới Lạc Kỳ.
Vô số phương tiện truyền thông như phát điên bắt đầu đào bới thông tin về cậu ta, vì từ nhỏ Chử Nhiên đã là một thiên tài, từng du học, rất nhiều người tò mò về quá khứ của cậu ta. Ai cũng muốn biết tại sao thiếu niên trẻ tuổi này lại bước lên con đường phạm tội. Nhân cách chống đối xã hội của cậu ta hoàn toàn bắt nguồn từ gen tội phạm của bố, hay còn kèm theo nhiều yếu tố khác trong giai đoạn trưởng thành. Dù sao gen tội phạm sẽ không trực tiếp khiến một người phạm tội. Nghĩa rằng, một người là kẻ sát nhân, con cháu của hắn chưa chắc sẽ làm chuyện xấu, cũng có thể trở thành một người tốt. Trái lại, con của người bình thường, vẫn có khả năng trở thành một tên tội phạm đáng ghê tởm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chẳng ai có thể phân rõ thiện ác. Biết bao tội ác, đều bắt nguồn từ sâu trong tiềm thức của chúng ta, bạn không bao giờ biết được nó sẽ phát triển ra sao.
Con người, là sinh vật phức tạp nhất trên thế giới. Lòng người, là điều khó nắm bắt nhất trên đời.
“Cậu biết Mạnh An Nhiên thích mình không?”
Lúc hỏi câu này, Tiêu Ngũ nhìn đăm đăm vào mắt Chử Nhiên.
Thiếu niên này mới mười chín tuổi, khôi ngô chẳng kém Giang Thiếu Đường. Nhưng trái với Giang Thiếu Đường sáng sủa, trông cậu ta tối tăm, thiếu sức sống, mặt mày tràn đầy u ám.
Vì thế Tiêu Ngũ thấy rất kỳ lạ, một cô gái thiếu thốn tình thương như Mạnh An Nhiên, tại sao lại thích... một con quái vật tới vậy?
Xét về đặc tính sinh học, Chử Nhiên là một con người thật, nhưng nhìn từ góc độ nhân tính, rất khó lòng gọi cậu ta là người.
Theo lý thuyết, một người khát khao yêu thương, nên thích một người tràn đầy tình yêu mới đúng. Nhưng Chử Nhiên này, dù nhìn thế nào cũng không giống một người sống tình cảm, mà càng giống một cỗ máy vô cảm hơn.
Thật ra, nếu nói đến máy móc vô cảm, có lẽ Lạc Kỳ là giống nhất.
Bố cô ta từng là tội phạm truy nã cấp A của Bộ Công an, mẹ mắc bệnh rối loạn trầm cảm, cô ta được chẩn đoán mắc bệnh tự kỷ từ nhỏ. Nhưng trên thực tế, cô ta không mắc bệnh tự kỷ, mà là rối loạn nhân cách vô cảm, tức là nhân cách chống đối xã hội.
Theo hồ sơ điều tra trước đây, hồi bé Lạc Kỳ vốn đã cực kỳ không hòa đồng ở trường, hiếm khi nói chuyện, cũng chẳng cười bao giờ. Đây cũng là lý do cô ta bị chẩn đoán nhầm thành bệnh tự kỷ. Nhưng thực chất, từ thời thơ ấu cô gái này đã không có tình cảm như người thường, cô ta có thể thờ ơ lạnh nhạt trước cái chết của người thân, cũng có thể điềm nhiên giết động vật nhỏ. Thậm chí, dù chuyện đau khổ cỡ nào, cô ta cũng không sinh ra cảm xúc tương ứng, ngay cả khi tận mắt chứng kiến một người tử vong.
Mặt khác, cô ta cũng không thể cảm nhận được niềm vui niềm hạnh phúc.
Trên thế giới, chỉ có tầm bốn phần trăm người mắc căn bệnh này. Và căn bệnh xã hội ấy có ảnh hưởng rất lớn tới xã hội, như quả bom hẹn giờ, bạn sẽ không bao giờ biết, liệu một người như thế có thể phát nổ ở một khắc nào đó không.
Kể cả khi sắp qua đời, cô ta cũng muốn dùng thuốc nổ để kết liễu bản thân.
Nhưng Chử Nhiên không phải người như vậy, chí ít theo thông tin lúc trước, cậu ta không thuộc bốn phần trăm này.
Cậu ta không trả lời vấn đề Tiêu Ngũ đã hỏi.
Tiêu Ngũ đã lường trước được việc này, có điều anh ta cũng biết, câu kế tiếp của anh ta, nhất định sẽ khiến Chử Nhiên có phản ứng.
“Lạc Kỳ đã chết, chết ở bệnh viện.”
Không ngoài dự đoán, Chử Nhiên đã ngước mắt lên, thái độ kinh ngạc: “Bệnh viện... Tại sao lại là bệnh viện?”
“Nếu không thì sao?”
“Cô ấy nên chết trong nấm mồ của riêng mình.”
Tiêu Ngũ cười khẩy: “Kế hoạch nực cười của mấy người đã sớm thất bại rồi, cậu còn chưa hiểu ư? Trước khi phát nổ, Lạc Kỳ đã được đưa ra ngoài. Cô ta giống một bệnh nhân bình thường, qua đời trong bệnh viện, đó là chốn về cuối cùng của cô ta. Còn cậu, Chử Nhiên, cậu đã sẵn sàng chịu sự phán quyết của pháp luật chưa?”
...
Hay tin Lạc Kỳ qua đời, Diệp Tiểu Nhu cũng không bất ngờ, vì cô biết Lạc Kỳ đã sớm tính toán thời gian chết của bản thân.
Lạc Kỳ mắc bệnh nan y.
Ắt hẳn vào giây phút cô ta biết mình mắc bệnh nan y, cô ta mới thực sự cảm nhận được hỉ nộ ái ố của cuộc sống, sau đó thông qua con đường trả thù, cô ta đã bộc phát ra toàn bộ tâm trạng chưa từng được trải qua trước đây.
Chính cô ta là người đứng sau lên kế hoạch cho việc tự sát, còn Chử Nhiên sẽ thực hiện.
Không ai biết rốt cuộc họ có mối quan hệ thế nào, đến tận sau này Chử Nhiên cũng không hề nhắc tới Lạc Kỳ dù chỉ một chữ, như thể cậu ta chưa bao giờ quen biết cô ta. Cậu ta nhận hết tội lỗi, còn khai ra vài người thực hiện kế hoạch với mình, chỉ tuyệt nhiên không đề cập tới Lạc Kỳ. Nhưng ai cũng biết, chủ mưu thực sự, chính là Lạc Kỳ.
Vụ án này đã ảnh hưởng nặng nề tới xã hội, một thời gian sau cảnh sát mới thông báo đầu đuôi ngọn nguồn của nó. Đương nhiên một số chi tiết trong đó vẫn được bảo mật, phía truyền thông cũng không đào thêm được gì.
Không ai ngờ rằng, hung thủ gây ra vụ án liên hoàn chấn động này lại là thiếu niên chỉ tầm đôi mươi.
Buông điện thoại trong tay xuống, Diệp Tiểu Nhu thở dài.
Tất cả đã kết thúc.
Từ sau hôm đó, cô ngủ li bì suốt hai ngày, sau khi tỉnh dậy mới phát hiện, mình không nằm trên chiếc giường ban đầu, mà đang ở nhà Dương Viêm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thật ra cô không có ký ức gì về việc đến đây thế nào, chứng tỏ trong khoảng thời gian đó ý thức của cô rất hỗn loạn, nếu không thì không thể nào không có ấn tượng.
Điều duy nhất cô nhớ là Dương Viêm vẫn luôn ở cạnh cô, mãi tới khi cô nằm trên giường, cô vẫn có thể nghe thấy giọng anh.
Ký ức thực sự rõ ràng là cô tỉnh dậy hai lần sau khi ngủ, cô thấy Dương Viêm luôn nắm tay mình, có nghĩa rằng anh chưa từng rời khỏi cô.
Lần đầu tỉnh dậy là tối cùng ngày, cô mơ màng hỏi: “Tại sao tôi lại ngủ lâu như vậy?”
“Vì em kiệt sức rồi.” Anh ngồi bên giường, dịu dàng vuốt ve trán cô: “Không sao, em muốn ngủ bao lâu cũng được, đói bụng thì dậy ăn cơm, tôi sẽ luôn ở đây với em.”
“Không đi làm... à?”
“Không.”
Cô nhắm mắt rồi mở ra, cố gắng chống đỡ mệt mỏi, mải mê nhìn anh.
“Công việc không quan trọng bằng em.”
Trong cơn hoảng hốt, dường như cô thấy anh nở nụ cười dịu dàng: “Chẳng điều gì quan trọng bằng em cả, thế nên không sao đâu em.“
Khi tỉnh giấc lần nữa, anh đã không còn ngồi cạnh, nhưng cô nghe thấy anh đang nhẹ giọng nói chuyện bên ngoài. Cô đứng dậy vào nhà vệ sinh, lúc trở ra muốn thay quần áo, nhưng rồi không nhịn được mà trèo lên giường chui vào chăn nhắm hai mắt.
Có lẽ vì nghe được tiếng cô tỉnh lại, anh vào phòng ngủ, thấy cô rửa mặt xong thì nằm lên giường, anh bật cười.
“Chắc chắn anh đã thôi miên tôi.” Cô nhắm mắt nói: “Tôi chưa bao giờ ngủ lâu như vậy, mà vẫn cứ buồn ngủ.”
“Tôi không thôi miên em, do em quá mệt thôi.” Anh không ngại phiền giải thích: “Não và cơ thể em đã cạn kiệt năng lượng, Tiểu Nhu, em cần nghỉ ngơi.”
Khi anh ngồi bên giường, Diệp Tiểu Nhu bỗng tỉnh táo hơn một tí: “Anh không buồn ngủ à? Đừng nói anh... vẫn luôn thức đó?”
Không nghe thấy anh trả lời, Diệp Tiểu Nhu bèn trở người nhìn anh.
Trong phòng không mở đèn, dẫu gần trong gang tấc cũng chỉ có thể thấy bóng dáng lờ mờ của anh, nhưng đôi mắt anh lại hết sức rõ ràng.
“Tôi đã ngủ một lúc.”
Diệp Tiểu Nhu chớp mắt: “Khi nào?”
“... Lúc em ngủ.” Giọng anh có phần mất tự nhiên.
Diệp Tiểu Nhu ôm chăn, lẳng lặng ngắm anh, quan sát anh. Anh chợt vươn tay, nhẹ nhàng che mắt cô: “Đừng nhìn tôi nữa.”
“Ừm... sao vậy? Lẽ nào nhìn sếp sẽ bị trừ lương?”
“Có chuyện còn nguy hiểm hơn trừ lương nữa.” Giọng điệu anh không cho phép cãi lại: “Ngủ thêm đi em, em chưa nghỉ ngơi đủ đâu.”
Và cứ thế, cô đã đánh một giấc suốt hai ngày hai đêm. Khi tỉnh dậy, khắp người như được nạp đầy năng lượng, hơn nữa còn cực kỳ tỉnh táo. Ngay cả ký ức cảm nhận được anh dịu dàng nằm bên cạnh trong lúc ngủ, cô cũng nhớ rất rõ.
Cô tắm rửa một chút, khi đi ra thì nghe thấy tiếng động trong phòng khách, cô bèn nhẹ nhàng mở cửa phòng ra xem thử.
Cô tưởng là dì nấu cơm, không ngờ lại thấy anh trong bếp. Đúng lúc này, anh bưng bát đi ra thì bắt gặp Diệp Tiểu Nhu đang ló đầu ngó, anh dừng bước.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy.
Bầu không khí xung quanh, dường như sao mà kỳ lạ quá đỗi, khiến cô cứng đờ tại chỗ.
Cô... cô nên làm gì bây giờ? Hay lên tiếng chào hỏi trước nhỉ?
“Sếp... chào buổi sáng.”
“Buổi sáng gì nữa.” Dương Viêm đặt bát lên bàn: “Đã ba giờ chiều rồi, ra đây ăn đi.”
Diệp Tiểu Nhu đành bước ra, nhìn anh bày bát đũa, cô nhận lấy chiếc thìa anh đưa tới
Cô vừa ăn cháo, vừa cẩn thận quan sát thái độ của Dương Viêm.
Tiếc thay, anh không thể hiện thái độ gì để quan sát, vẫn duy trì vẻ bình tĩnh.
Diệp Tiểu Nhu hỏi: “Tôi ngủ hai ngày thật à?”
“Nếu tính chính xác, đúng là hai ngày không sai.”
Diệp Tiểu Nhu: “Anh thật sự không thôi miên tôi?”
“Không.”
Diệp Tiểu Nhu muốn nói đành thôi, Dương Viêm để đồ trong tay xuống, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn cô: “Em thắc mắc gì thì cứ hỏi, không cần nhịn.”
“Ừm... Tôi muốn hỏi.” Diệp Tiểu Nhu hít sâu một hơi, nắm chặt thìa trong tay: “Chuyện nguy hiểm hơn cả trừ tiền lương, là gì thế?”
Dứt lời, cô nhìn anh không chớp mắt.
Nhưng có vẻ anh đang bị khó xử bởi vấn đề này, mấp máy môi, tựa như muốn nói gì đó nhưng không biết nên trả lời thế nào. Ngay cả đôi mắt bình thường vẫn luôn trầm tĩnh cũng nổi lên gợn sóng nhè nhẹ.
Ngay khi anh định cất tiếng, cô bỗng dùng tốc độ cực nhanh tiến tới trước mặt anh, mau chóng hôn lên môi anh.
“Là chuyện này à?”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương