Người Khác Là Vực Sâu

Chương 67



“Vì sáng nay em mới phát hiện, người này gửi kết bạn cho em.” Diệp Tiểu Nhu hoài nghi kể: “Gửi vào nửa đêm hôm qua, trước kia em còn đoán đây là tài khoản phụ của anh, sau đó lại cảm thấy không phải, vậy rốt cuộc là ai nhỉ?”

Dương Viêm hơi ngẩn ra: “Em nói, nửa đêm hôm qua ông ấy gửi kết bạn cho em, tài khoản WeChat dùng biệt danh là ngày thành lập Đảng Cộng sản Trung Quốc? Em chắc không?”

Hiển nhiên đối với anh, chuyện này rất khó tin, nếu không thì anh tuyệt đối sẽ không dùng giọng điệu không xác định “em chắc không” này.

Diệp Tiểu Nhu đưa điện thoại cho anh xem.

“Em đồng ý kết bạn rồi?”

“Vâng, nhưng em và người đó không hề nói gì, em cũng không biết người đó, nên muốn hỏi anh trước.”

Dương Viêm nhìn tấm hình đại diện kia, trầm ngâm một lát.

Đây là một bức ảnh đại diện rất bình thường, giống cảnh của một công trình kiến trúc nào đó.

Dương Viêm nói: “Em thông minh như vậy, nhất định có thể đoán được.”

“Là người rất quan trọng với anh sao?”

“Ừa.”

“Đàn ông, cực kỳ quan trọng, trong nhóm công việc.” Diệp Tiểu Nhu mở to mắt, mặc dù cảm thấy khó tin, nhưng cũng không còn khả năng nào khác: “... Bố anh? Trước giờ chưa từng nghe anh đề cập tới.”

“Thật ra, ban đầu công ty này do bố anh thành lập, nhưng kể từ lúc mẹ anh mất, ông ấy không còn lòng dạ nào xử lý công việc nữa, đành gọi anh về thành phố C.” Dương Viêm kéo cô ngồi xuống sô pha: “Năm ấy anh hai mươi bốn tuổi, vốn định tiếp tục du học. Nhưng sau khi mẹ anh qua đời hai năm, cuộc sống của ông ấy vẫn rất hỗn loạn, ông ấy đã chuyển hết tất cả tài nguyên và mối quan hệ cho anh. Anh chỉ còn cách giải quyết từng hợp đồng đã ký của khách hàng, rồi tiếp nhận công ty của ông ấy, nếu không hiểu điều gì thì sẽ nhờ ông ấy hướng dẫn. Nhưng không ngờ vài tháng sau, ông ấy nhận thấy anh có thể độc lập cáng đáng công việc thì đã rời đi ngay.”

“Đi rồi?”

“Ừa, anh đã kiểm tra tung tích của ông ấy khắp nơi, ắt hẳn ông ấy đã đi hết trong nước, sau đó ra nước ngoài. Cho tới bây giờ, đã hai năm rồi anh và ông ấy vẫn chưa liên lạc.” Khi kể những điều này, Dương Viêm hơi bất đắc dĩ: “Ông ấy bảo muốn lặng lẽ du lịch vòng quanh thế giới. Trước khi đi còn mang theo tro cốt của mẹ anh, từ hai năm trước anh đã không còn hỏi thăm người xung quanh về tin tức của ông ấy nữa. Anh hiểu ông ấy cần yên tĩnh, cũng biết ông ấy sẽ thực hiện lời hứa với mẹ anh trước khi bà ấy mất, sống thật tốt đúng như mong ước của bà ấy. Anh nghĩ chờ tới lúc ông ấy muốn liên lạc với anh, tự khắc ông ấy sẽ liên lạc thôi.”

“Do đó, sở dĩ anh còn giữ tài khoản của ông ấy trong nhóm công việc, vì muốn để ông ấy biết anh vẫn đang làm việc rất tốt à?”

Nghe anh kể, Diệp Tiểu Nhu hơi đau lòng, cả hai đều bị người thân bỏ lại, điểm khác nhau là chắc chắn Dương Viêm và bố anh vô cùng yêu thương nhau. Máu mủ tình thâm vẫn luôn tồn tại, mối ràng buộc giữa tình thân sẽ không phai nhạt, dẫu khoảng cách xa xôi tới mấy. Cô có thể cảm nhận được, Dương Viêm luôn luôn nhớ về bố mẹ anh.

“Ông ấy vốn là người sáng lập công ty, nên anh luôn hy vọng ông ấy có thể chứng kiến từng bước phát triển của nơi này.”

“Nhưng tại sao bỗng nhiên ông ấy lại kết bạn với em?” Diệp Tiểu Nhu khó hiểu nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn khung chat trống không: “Có chuyện gì tại sao không liên lạc với anh trước chứ?”

“... Anh cũng không rõ, bố anh là người hành động không theo lẽ thường, có lẽ...” Dương Viêm hơi khựng lại, nói: “Chắc hẳn ông ấy đã biết chuyện chúng ta đang quen nhau.”

“À...” Diệp Tiểu Nhu che miệng, bối rối nhìn anh.

Đâu chỉ biết không, mà còn biết được không ít nữa.

Tuy trong nhóm công việc đa phần chỉ dùng để thảo luận làm việc, nhưng vẫn sẽ có lúc đùa giỡn. Ví dụ như, có lần lão Mã đã chụp vẻ ngốc nghếch của cô khi đội mũ bảo hiểm đàn ông rồi gửi vào nhóm công việc, còn bảo mình gửi nhầm. Cô còn nghe kể khi cô vừa tới chưa tham gia nhóm, Lâm Linh cũng lỡ tay gửi tin nhắn khen cô đẹp vào nhóm công việc. Càng đừng nói thỉnh thoảng họ còn có thể trêu cô và Dương Viêm...

Thế nên trên thực tế, thông qua nhóm công việc, bố Dương Viêm không chỉ nắm được tình hình công việc của họ, mà còn biết về tình cảm của con trai ông ấy!

“Em nhớ dạo trước có nghe nói bố anh là thám tử nổi tiếng...”

“Ừa.” Dương Viêm nghiêm túc gật đầu, một tay lặng lẽ ôm eo cô: “Nên ấy, lần này ông ấy không gửi kết bạn với đồng nghiệp của công ty đâu, mà là...”

Mà là con dâu tương lai của ông ấy.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Dù Dương Viêm bỏ lửng câu, nhưng từ niềm vui ánh lên trong mắt anh, cô cũng hiểu những lời phía sau anh muốn nói là gì.

“Họ cũng biết tài khoản này là của bố anh sao?”

“Hiện giờ trong công ty chỉ mình lão Mã biết, chắc anh ấy không nói cho người khác đâu. Nhưng đây cũng không phải bí mật, anh chưa từng cố gắng giấu giếm gì, chẳng qua... họ vẫn luôn nghi ngờ đó là tài khoản phụ của anh.”

“Nói thật, trước kia em cũng từng đoán như vậy, nhưng không cần thiết nữa. Dù sao cũng chẳng phải nhóm tin đồn mà tụi em lén phàn nàn về công việc, anh dùng tài khoản phụ tham gia làm gì chứ...”

Dương Viêm đăm chiêu bảo: “Em đã nhắc anh, có lẽ anh nên tạo một tài khoản phụ tham gia nhóm tán dóc riêng tư của mọi người nhỉ?”

“Hay khỏi đi anh...”

Dương Viêm cười cười, anh nói giỡn thôi, anh sẽ không bao giờ tham gia vào bất kỳ chuyện riêng tư nào về cuộc sống cá nhân của nhân viên, đương nhiên, cô gái trước mắt này là ngoại lệ.



Ban đầu anh chỉ để tâm, nhưng về sau thì cứ muốn chăm sóc cô mãi, muốn ngắm nụ cười của cô, muốn giúp cô tận hưởng niềm hạnh phúc dẫu chỉ một chút.

Tới tận bây giờ, anh đã nhận định, cô gái trước mặt này chính là người anh muốn yêu thương cả đời.

Thấy hai mắt Dương Viêm chợt trở nên thâm trầm, Diệp Tiểu Nhu vội thoát khỏi tay anh: “Sếp, còn đang giờ làm việc đó, làm phiền anh... kiềm chế một tí.”

Dương Viêm giữ chặt tay cô: “Anh đã kiềm chế rất lâu.”

“Bao lâu?”

“Chẳng đếm nổi bao nhiêu đêm nữa.”

Diệp Tiểu Nhu híp mắt: “Ý anh là, tối nào cũng anh nghĩ đến em?”

“Bằng không thì sao?”

Diệp Tiểu Nhu hồi tưởng một chút.

Cô bỗng phát hiện, thật ra không chỉ mình anh, ngay cả bản thân cô cũng chẳng đếm nổi số đêm. Cô vừa nhắm mắt, trong đầu sẽ lập tức xuất hiện hình ảnh ở với anh vào ban ngày. Tuy khi đó phần lớn là suy nghĩ về vụ án, nhưng mỗi một lần nhớ tới thì luôn hiện diện bóng dáng của anh. Trong vô thức, hình bóng người đàn ông này đã khắc sâu vào từng phút từng giây trong tâm khảm cô.

Chẳng qua, trước đây cô không nhận ra, thực chất cô đã hình thành một sự dựa dẫm khó lòng kìm nén với anh từ lâu.

Mỗi buổi sáng trước khi tới công ty, tâm trạng vui vẻ của cô không chỉ vì sắp bắt đầu một ngày làm việc hay thấy đồng nghiệp đáng yêu, mà hơn tất cả là do cô sắp được gặp anh.

Ngày nhớ đêm mong, tâm tâm niệm niệm.

Chỉ vì người này.

“Tiểu Nhu, có thư của cô này!”

“Thư?” Nghe tiếng gọi dưới lầu, Diệp Tiểu Nhu vội đẩy Dương Viêm ra: “Em xuống xem thử, sao có người viết thư cho em nhỉ?”

Cô xuống xem, nhóm Diêm Tiêu Tiêu đang vây quanh quan sát lá thư bất ngờ kia.

“Ồ, đây là kiểu phong bì rất cao cấp đấy, loại giấy này tôi chỉ từng thấy vào mười năm trước thôi...” Lão Mã vuốt cằm nghiên cứu: “Sao tôi cứ nghĩ... Ôi chao, hình như tôi đoán ra là ai rồi.”

Hai mắt ông ta sáng lên, lão Mã chợt ngẩng đầu nhìn Dương Viêm đang xuống cầu thang: “Sếp, không tránh được rồi!”

“Không sao.” Vẻ mặt Dương Viêm rất bình tĩnh: “Chuyện sớm muộn thôi.”

Giang Thạc lấy con dao nhỏ chuyên mở thư đưa cho Diệp Tiểu Nhu. Tuy họ vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe đối thoại giữa lão Mã và Dương Viêm, họ đoán trong thư này chắc chắn chứa tin gì đó đặc biệt, khiến họ rất tò mò.

“Sếp, có cần chúng tôi tránh đi không?” Giang Thạc nhìn Dương Viêm.

Dương Viêm đáp: “Không cần, mọi người cứ xem đi.” Hiển nhiên anh đã đoán ra nội dung bên trong.

Vì thế trong ánh mắt như “như hổ rình mồi” của mọi người, Diệp Tiểu Nhu mở thư ra.

Bên trong để một lá thư mời tinh xảo và một tấm thẻ.

“Diệp Tiểu Nhu thân mến, tôi chân thành mời cháu...” Diêm Tiêu Tiêu tiến lên đọc một câu, mở to hai mắt: “Đây là... thư mời của Chủ tịch, ông ấy muốn mời Diệp Tiểu Nhu ra nước ngoài đến trường đại học của ông ấy học tập?!”

Lão Mã vỗ tay: “Suýt quên mất, bố của sếp chúng ta là Giáo sư của trường đại học nổi tiếng bên nước ngoài, ông ấy chủ yếu nghiên cứu về Tâm lý học Tội phạm và hồ sơ tâm lý tội phạm. Nhất định ông ấy đánh giá cao thiên phú của Tiểu Nhu, nên muốn mời cô ấy đến học. Tiểu Nhu, đây là cơ hội cực kỳ tốt đó.”

Diệp Tiểu Nhu cầm tấm thẻ, bên trên viết: Tiểu Nhu, hy vọng cháu có thể suy nghĩ thật kỹ, chờ mong câu trả lời của cháu.

Đề tên: Dương Giản Chi.

Cô nhìn Dương Viêm, Dương Viêm bảo: “Tự em quyết định, dù em muốn thế nào, anh cũng sẽ ủng hộ em.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Diêm Tiêu Tiêu nói: “Bất luận ra sao, xem chừng Chủ tịch Dương của chúng ta rất tán thưởng Tiểu Nhu. Nếu Tiểu Nhu có thể đi, không chỉ có thể tiếp thu được vô số kiến thức, mà còn có thể mạ vàng trở về nữa đấy. Dĩ nhiên, bọn tôi luôn ủng hộ quyết định của Tiểu Nhu.”

Diệp Tiểu Nhu gật đầu.

Diêm Tiêu Tiêu nói đúng, dù cô thông minh cỡ nào, cũng chưa chắc sẽ được phát huy tài năng của mình nhiều hơn, cô lại không thể dựa dẫm Dương Viêm mãi. Điều cô cần, là có thể trở thành người kề vai chiến đấu cùng Dương Viêm.



Chưa kể, cô cũng cần một địa vị để xứng đôi với địa vị của anh. Dẫu thế nào, điều này cũng đại diện cho tương lai của cả hai, đại diện cho tương lai của chính cô.

“Mình quyết định rồi, mình muốn đi học tiếp.”

Cô hạ quyết tâm, vì con đường sau này của mình, cũng vì con đường sau này của họ.

Ban đêm, cô gửi tin nhắn trả lời cho bố Dương Viêm.

Còn Dương Viêm ở trong phòng sách, gọi điện trò chuyện với bố gần một giờ. Cô không tới nghe họ nói gì, cũng không hỏi, vì đó là chuyện giữa bố con hai người. Dương Viêm cũng không hỏi cô trả lời bố anh thế nào. Họ biết rõ người kia cần gì, thế nên đều ngầm hiểu trong lòng.

Hôm sau cô báo cho mọi người quyết định này, Tiêu Ngũ và Thiệu Lương Vỹ hay tin, cũng gọi cô tới ăn cơm cùng.

Trên bàn cơm, trước ánh mắt chờ mong của Tiêu Ngũ, Diệp Tiểu Nhu gọi anh ta một tiếng anh trai.

Tiêu Ngũ không biết nên cảm động hay nên vui mừng, rõ ràng là một con người cao lớn lại đỏ hoe mắt, ắt hẳn vì anh ta đang nhớ về quá khứ: “Em gái ngoan, anh trai vĩnh viễn ủng hộ em.”

“Với khả năng của cháu, dù chương trình học kéo dài hai ba năm, cháu cùng lắm cũng chỉ cần hơn một năm là có thể hoàn thành rồi. Cho nên, cháu sẽ không đi quá lâu, đúng không?”

Diệp Tiểu Nhu gật đầu: “Dạ, cháu sẽ tập trung học tập, dốc hết sức rút ngắn thời gian.”

Ba ngày sau.

Họ tiễn Diệp Tiểu Nhu lên máy bay, Diêm Tiêu Tiêu và Lâm Linh, kể cả Giang Triều đều giàn giụa nước mắt, Tiêu Ngũ đẩy xe lăn của Thiệu Lương Vỹ, nhìn khắp nơi tìm Dương Viêm nhưng vẫn không thấy anh.

“Tên này đâu rồi? Đừng bảo không đến tiễn em đấy!” Mặt Tiêu Ngũ đen lại.

Diệp Tiểu Nhu cười nói với anh ta: “Đừng nóng, anh trai, anh sẽ nhanh chóng biết anh ấy ở đâu thôi.”

Nhìn cô mỉm cười, Tiêu Ngũ bỗng hiểu ra, sắc mặt dịu đi hẳn: “Anh yên lòng rồi.”

Tạm biệt mọi người xong, Diệp Tiểu Nhu bước qua cửa an ninh. Khi đi ngang qua phòng chờ máy bay của khoang hạng nhất, cô đã gặp một bóng dáng quen thuộc.

Người đàn ông cầm một quyển tạp chí, đặt vali bên người.

Diệp Tiểu Nhu lặng lẽ bước qua, đứng sau anh cúi xuống: “Anh ơi, anh đi một mình sao? Có thể ngồi cùng không?”

Lúc cô tới gần, khóe môi anh đã nhếch lên.

“Có phải đi một người không, em còn không rõ à?” Anh nâng tay lên, kéo cô đến bên người: “Chắc ai cũng khóc nhỉ?”

“Vẫn ổn, có điều không ngờ Giang Triều khóc còn to hơn cả chị Tiêu Tiêu và Lâm Linh.” Nghĩ đến cảnh Giang Triều khóc nức nở, Diệp Tiểu Nhu cười lắc đầu: “Anh cứ yên tâm đi như vậy ư, lỡ có việc cần anh tự giải quyết thì sao...”

“Gọi video là được.” Anh nói: “Đừng lo, họ đã làm quen việc rồi. Huống chi, với năng lực của em, không lâu nữa là có thể dẫn anh trở về mà.”

Diệp Tiểu Nhu cười: “Cũng phải, vậy em chỉ có thể gắng sức học hành, tranh thủ đưa cả bố anh trở về luôn.”

Đợi đến khi hai người ngồi trên máy bay, Diệp Tiểu Nhu ngắm từng đám mây bay bên ngoài, trong tâm trí hồi tưởng về từng việc đã qua.

Cuộc đời của cô, luôn tràn ngập vô vàn ẩn số.

Song, không phải cuộc đời của mỗi người đều như vậy sao?

Kinh qua muôn trùng trắc trở để trưởng thành, và trên con đường trưởng thành, sẽ không ngừng gặp gỡ vô số người.

Mãi tới khi gặp được bất ngờ chưa từng chờ mong kia.

Người cô yêu, là điều bất ngờ tốt đẹp nhất cả đời này của cô.

Cô hy vọng mỗi người đều có thể may mắn như cô, dẫu gặp phải khó khăn gì cũng có thể kiên cường vượt qua. Hy vọng mỗi người đều có thể tìm được mục tiêu của cuộc đời như cô, cũng tìm được tình yêu chân thành đáng trân trọng suốt kiếp.

“Mệt thì ngủ một lát đi em.” Anh cầm tay cô: “Anh sẽ ở bên cạnh em, cứ yên tâm ngủ nhé.”

“Vâng, có anh ở đây, tốt quá.”

Cô tựa vào vai người đàn ông, khẽ nhắm hai mắt.

Và khi tỉnh dậy, tương lai tốt đẹp đồng hành cùng anh sẽ đón chờ cô.

— HOÀN THÀNH PHẦN TRUYỆN CHÍNH —
Chương trước Chương tiếp