Người Khác Là Vực Sâu
Chương 75: Ngoại truyện 9
“Hơn nữa?” Đội trưởng Lý hỏi.
“Hơn nữa Triệu Thanh Nhã đã gặp cậu ta, còn từng cầu xin cậu ta giúp đỡ.”
Đội trưởng Lý sửng sốt: “Tên khốn kia không giúp cô ấy?”
“Anh đoán đúng rồi.” Sắc mặt Diệp Tiểu Nhu u ám: “Không chỉ không giúp cô ấy, mà cậu ta còn lấy việc này uy hiếp, ép buộc Triệu Thanh Nhã quan hệ.”
Đội trưởng Lý không nhịn được, mắng một câu hai thằng khốn táng tận lương tâm.
“Nên cậu ta đến buổi triển lãm nghệ thuật cũng vì Triệu Thanh Nhã?”
“Sự thật là cậu ta đã nhận được thư mời.” Diệp Tiểu Nhu dừng một chút, hơi đăm chiêu.
Đội trưởng Lý hít sâu một hơi: “Bây giờ tôi phải đi bắt Triệu Tử Tuấn.”
Diệp Tiểu Nhu rời Cục Cảnh sát, thấy Dương Viêm đang đứng cạnh xe gọi điện thoại.
Cô bỗng dâng lên nỗi xúc động khó tả, chỉ muốn chạy tới ôm lấy anh.
Và quả thực cô đã làm vậy.
Khoảnh khắc anh vươn tay về phía cô, cô lập tức chạy qua nhào vào lòng anh.
Càng gặp nhiều điều tăm tối trong cuộc sống, càng có thể cảm nhận được người bên cạnh tốt đẹp tới nhường nào.
May mắn có anh ở bên, dẫu vụ án đen tối đến đâu, cuối cùng cô cũng có thể bình an vô sự thoát ra, không hề bị ăn mòn bởi những chân tướng đen tối đó.
Nhưng cô cũng biết, vụ án này còn chưa chấm dứt.
Trên đường về, Diệp Tiểu Nhu nhận được điện thoại của Đội trưởng Lý, nói Triệu Tử Tuấn đã mua vé máy bay muốn chạy trốn. Họ đang liên hệ bên sân bay, chuẩn bị thực hiện bắt người ở đó.
“Rốt cuộc Trần Nham Phi đóng vai trò gì trong vụ án này?” Diệp Tiểu Nhu hơi đăm chiêu nói: “Với lai lịch và tài lực của ông ta, sẽ không đến mức vô duyên vô cớ tổ chức một buổi biểu diễn chống bạo lực khó hiểu như vậy. Việc này không mang tới lợi ích gì cho ông ta, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao?”
Giây tiếp theo, cô đã trả lời câu hỏi của mình: “Không, chắc chắn không phải trùng hợp.”
“Có lẽ ông ta và Triệu Thanh Nhã có một mối quan hệ đặc biệt. Hoặc ông ta muốn mượn cơ hội này để đạt được mục đích gì khác.” Diệp Tiểu Nhu nhìn Dương Viêm đang lái xe: “Anh thấy sao?”
“Anh cảm thấy...” Anh trầm ngâm dừng một chút, đáp: “Em nói đúng hết, nhưng tới giờ nên ăn cơm rồi em.”
Diệp Tiểu Nhu: “...”
Bất luận vào hai năm du học hay hai năm về nước làm việc, cô vẫn luôn quay cuồng trong công việc, quả thực thường xuyên bỏ qua nhiều vấn đề trong sinh hoạt của mình, ví dụ như chuyện ăn cơm.
Đôi khi bận quá, cô sẽ hoàn toàn quên mất quy tắc thông thường một ngày ba bữa. Nhưng dẫu tất bật thế nào, người đàn ông này sẽ luôn giải quyết vấn đề ăn uống của cô trong lịch trình bận rộn của mình. Thái độ của anh rất kiên quyết, không cho phép phản bác. Dù cô họp ở Cục Cảnh sát hay ra ngoài làm việc, cũng có thể thấy anh cầm hộp cơm nóng hổi đặt lên bàn nhìn cô ăn hết.
Tất cả lý do bắt nguồn từ việc năm ấy anh cứng rắn kéo cô đi kiểm tra sức khoẻ, kết quả khám ra viêm dạ dày nhẹ.
Mới chỉ có bệnh dạ dày nhỏ như vậy, đã khiến anh không nề hà việc gì, theo dõi sát sao ba bữa một ngày của cô suốt ba năm.
“Được rồi, vậy mình đi ăn cơm thôi.”
Họ tìm một nhà hàng Trung Quốc, lúc món ăn được mang lên, Dương Viêm không cho cô nhìn điện thoại, thẳng tay tịch thu. Đây là thói quen của họ khi dùng bữa, không ai muốn bị chuyện vụ án làm ảnh hưởng tới khẩu vị cả. Dù bận rộn cỡ nào thì ít nhất vẫn nên chăm sóc cơ thể mình thật tốt khi ăn.
Cả hai đang dùng bữa, Đội trưởng Lý gọi điện đến.
Diệp Tiểu Nhu nhướn mày: “Cuộc gọi này không thể không nhận.”
Dương Viêm thở dài: “Chắc chắn bữa cơm này ăn không ngon rồi.”
“Tại sao anh lại chắc chắn không phải tin tốt?” Diệp Tiểu Nhu vừa trêu chọc hỏi xong, bỗng nhiên sững người, biến sắc.
“Anh đúng là...” Cô nhìn Dương Viêm, ánh mắt phức tạp.
Chờ nghe xong tin của Đội trưởng Lý, cô trầm mặc cúp điện thoại.
“Nói đi.” Cô đặt đôi đũa xuống bàn: “Chúng ta xem manh mối một chút, anh nhận ra điều gì?”
“Thứ anh có thể nhận ra, em cũng có thể nhận ra, chẳng qua em chưa thấy thôi.” Dương Viêm cầm lấy bát nhỏ, múc nửa bát canh rồi đặt trước mặt cô, sau đó để thìa vào tay cô: “Em vẫn chưa nhận ra đó là sự thật, vì em cảm thấy sự thật này quá khó tin. Rốt cuộc bản chất con người có thể kinh khủng đến mức nào, em đã chứng kiến rất nhiều rồi, Tiểu Nhu.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Diệp Tiểu Nhu nhìn bát canh, ánh mắt hơi lóe lên, sau một lát cô mới lên tiếng: “Ngày đó khi chúng ta đến căn hộ của Triệu Thanh Nhã, trên tường trong phòng ngủ của cô ấy treo một bức tranh.”
“Đúng, cô ấy là sinh viên mỹ thuật tạo hình, trong phòng cô ấy nên có một tác phẩm của riêng mình.”
“Trong bức tranh vẽ một bé gái, hoàn toàn khỏa thân, cuộn mình trong bụi gai màu xanh biếc, chằng chịt vết thương trên người, nhưng trong mắt cô bé...”
Không hề có bi thương.
Dương Viêm: “Một cô bé đang mắc kẹt trong hoàn cảnh đau thương, nhưng trong mắt lại không hề có vẻ đau khổ và giãy giụa. Mặc dù chân tướng khó tin, nhưng bất luận sự thật phi lý thế nào, đó vẫn là chân tướng.”
“Không, không phải không đau khổ.” Diệp Tiểu Nhu lắc đầu: “Sao có thể không đau khổ được? Nhưng ngược đãi và tra tấn thời gian dài đã khiến cô ấy từ từ chết lặng trong nỗi đau này. Và cũng chỉ nhờ vào chết lặng, cô ấy mới có thể tạm nghỉ ngơi để quên đi cơn tuyệt vọng. Chắc hẳn bố nuôi của cô ấy là một tên khốn khôn ngoan, một bên bạo hành, một bên cho cô ấy phần thưởng. Dần dà, cô ấy đã hình thành nhận thức tâm lý chỉ có âm thầm chịu đựng bạo lực mới có thể được khen thưởng.”
Thế nên, ánh mắt cô bé trong tranh không có vẻ đau khổ, chỉ có bình tĩnh chấp nhận xen lẫn một phần chờ mong. Một phần chờ mong kia có lẽ sẽ đổi được một câu khen ngợi, một miếng bánh kem ngọt ngào, hay một giây phút tự do.
Diệp Tiểu Nhu nhận ra mình đã phạm vào một sai lầm. Cô thấy Triệu Thanh Nhã tỏ ra vui thích khi bị ngược đãi trong video, nhưng không hề thấy bản chất đằng sau của niềm vui ấy.
Có một thuật ngữ thích hợp trong Tâm lý học: Quan hệ bạo dâm*. Đã có bạo dâm, ắt sẽ có khổ dâm*. Nếu không thì không thể hình thành mối quan hệ này, bạn sẽ không thể xây dựng quan hệ với người kia. Người khổ dâm, dù trên mặt tâm lý hay sinh lý, có lẽ đều là người từng xảy ra quan hệ bạo dâm trong thời gian dài.
*Bạo dâm (Sadism): Đạt khoái cảm khi hành hạ người khác về mặt thể chất hoặc tinh thần.
Khổ dâm (Masochism): Đạt khoái cảm khi bị người khác hành hạ về mặt thể chất hoặc tinh thần.
Nói cách khác, vào thời thơ ấu, người này vẫn luôn ở bên bạo dâm hoặc khổ dâm, mới có thể dần dà đánh mất bản thân trong quá trình trưởng thành, hoàn toàn chìm sâu trong mối quan hệ không lành mạnh ấy.
Như hội chứng Stockholm* mà mọi người thường xuyên nghe tới vậy, một bên rõ ràng bị bắt cóc, tại sao lại sinh ra cảm xúc dựa dẫm, thậm chí còn say mê kẻ bắt cóc? Vì chỉ khi sinh ra tình cảm này, cô ấy mới có thể đè nén nỗi sợ trong nội tâm và đau đớn trên cơ thể, lâu ngày đã hình thành một cảm xúc bệnh hoạn.
*Hội chứng Stockholm: thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày hình thành mối quan hệ tình cảm với kẻ bắt cóc trong thời gian bị giam cầm.
Khi họ tới Cục Cảnh sát, bố nuôi Triệu Thanh Nhã, Triệu Tử Tuấn đã thừa nhận chuyện sát hại Triệu Thanh Nhã.
Theo lời khai của ông ta, ông ta và Triệu Thanh Nhã đã duy trì mối quan hệ tình dục bệnh hoạn này trong thời gian dài. Sau khi mẹ Triệu Thanh Nhã mất, Triệu Tử Tuấn đã bộc lộ rõ hành vi bí mật đó. Tại trường học, ông ta thường xuyên gọi Triệu Thanh Nhã vào văn phòng không một bóng người, rồi tàn bạo xâm hại cô ấy. Khi ở nhà, ông ta cũng bạo hành thể xác cô ấy nhiều lần. Sau mỗi lần ngược đãi, ông ta sẽ mua cho cô ấy nhiều món quà mà bé gái ưa chuộng, đưa cô ấy đi ăn những món cô ấy thích.
Trái lại, mỗi khi cô ấy muốn phản kháng, hoặc muốn nói cho người lớn khác biết về hành vi ngược đãi của ông ta, ông ta sẽ sử dụng bạo lực với cô ấy. Có lần cô ấy muốn báo cảnh sát, nhưng vừa gọi điện đã bị ông ta hung tợn bóp cổ uy hiếp. Khi cảnh sát theo điện thoại tìm đến nhà họ, chỉ thấy cảnh bố con hòa thuận. Cảnh sát vừa đi, Triệu Tử Tuấn lập tức đe dọa cô ấy: Nếu cô ấy dám làm tiếp, ông ta sẽ chặt đứt hai tay hai chân cô ấy, giấu cô ấy vào trong thùng, khiến cô ấy không bao giờ... có thể ra ngoài nữa.
Bắt đầu từ ngày đó, mức độ kiểm soát của ông ta với Triệu Thanh Nhã ngày càng tăng. Thế nên sau này, ngay cả khi được nghỉ học Triệu Thanh Nhã cũng không dám rời nhà, lên đại học cũng học ở địa phương, cô ấy chưa bao giờ thoát khỏi bàn tay của Triệu Tử Tuấn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cho tới một ngày, khi Triệu Tử Tuấn về nhà, nhìn thấy Triệu Thanh Nhã mỉm cười quỳ trên mặt đất tháo giày cho ông ta.
Giây phút ấy ông ta biết, cô gái này đã hoàn toàn bị mình huấn luyện thành nô lệ.
Triệu Thanh Nhã trưởng thành trong hoàn cảnh bị bạo hành, tâm lý từ từ trở nên vặn vẹo vì người đàn ông này, cô ấy không còn dũng khí thoát khỏi mối quan hệ này nữa rồi.
Hay tin về buổi triển lãm nghệ thuật chống bạo lực của Triệu Thanh Nhã, Triệu Tử Tuấn phát điên tìm tới nhà đánh đập cô ấy. Trong lúc mất lý trí, ông ta đã lỡ tay giết Triệu Thanh Nhã.
Triệu Tử Tuấn ngồi trong phòng thẩm vấn, vẻ mặt chết lặng, không thấy hối hận hay tội lỗi gì. Dù bị nhóm người Đội trưởng Lý phẫn nộ lên án và chửi rủa, ông ta cũng thờ ơ. Người đã bị giết, ông ta sẵn lòng gánh chịu hết mọi hậu quả.
Tới khi Diệp Tiểu Nhu ngồi trước mặt ông ta, Triệu Tử Tuấn mới nheo mắt: “Cô không phải cảnh sát, cô là ai?”
Xét từ ngoại hình, quả thực Triệu Tử Tuấn giống hệt hồ sơ tâm lý tội phạm mà cô đã lập, là một giáo viên có bề ngoài nho nhã. Thậm chí lúc bị bắt, ông ta vẫn mặc áo sơ mi thắt cà-vạt. Đây là một người đã quen với việc kiểm soát cảm xúc của mình, cũng có ham muốn kiểm soát người khác rất mạnh.
Diệp Tiểu Nhu nghiêng đầu nhìn ông ta: “Vào thời còn dùng phấn viết, chắc mỗi ngày trong túi ông luôn để một đôi găng tay để tránh bẩn tay nhỉ?”
Cô quan sát ông ta, Triệu Tử Tuấn cũng đang quan sát cô: “Nhà Tâm lý học? Thú vị thật, cô cảm thấy mối quan hệ của tôi và Tiểu Nhã thế nào?”
Diệp Tiểu Nhu không trả lời ông ta, chỉ hỏi ông ta một câu: “Ông đã xem video về buổi triển lãm nghệ thuật chống bạo lực của con gái nuôi chưa?”
Lời này không chỉ giúp cô lấy lại quyền kiểm soát cuộc nói chuyện, mà còn khiêu khích ông ta ở mức độ nhất định với mấy từ “con gái nuôi” và “video”.
Vì cả hai chuyện: quan hệ bố con nuôi với Triệu Thanh Nhã, và việc ông ta phát điên tra tấn Triệu Thanh Nhã đến chết sau khi biết về buổi triển lãm, cũng đủ để kích thích thần kinh của ông ta.
Quả nhiên, hô hấp của ông ta đã rối loạn trong thoáng chốc.
Nhưng dù sự thay đổi chỉ xảy ra chưa tới một giây đồng hồ, cũng không thoát được mắt cô.
“Trong video có tổng cộng mười tám vị khán giả, hai trong số họ đã tử vong ngoài ý muốn, còn một người mới tự sát tại nhà vào trưa nay.” Diệp Tiểu Nhu nhìn vào mắt ông ta: “Tôi đoán ông cũng biết người tự sát kia, ông ta tên Hồng Khải Minh.”
Triệu Tử Tuấn sửng sốt: “Tại sao...”
“Tại sao lại tự sát?” Cô nói trước vẻ mặt kinh ngạc của ông ta: “Tôi đoán trong điện thoại của ông ta chắc hẳn chứ nhiều thứ khó coi lắm nhỉ? Là đồng nghiệp của ông? Hay bạn tốt?”
Sắc mặt Triệu Tử Tuấn u ám: “Cậu ta từng nhặt được điện thoại của tôi.”
“Trong điện thoại của ông lưu trữ vô số ảnh chụp và video liên quan đến Triệu Thanh Nhã, thế nên ông ta đã lấy việc này đe dọa ông?”
Triệu Tử Tuấn không nói gì, ngầm thừa nhận: “Tại sao cậu ta lại tự sát?”
“Vì ông ta đã nhận được thư từ biệt của Triệu Thanh Nhã.” Diệp Tiểu Nhu thản nhiên trả lời: “Cô ấy đã sớm biết mình sẽ chết trong tay ông. Mười tám vị khán giả kia đều là người có dính dáng đến ông hoặc cô ấy, hơn nữa ai cũng nhận được thư của cô ấy. Tôi không biết nội dung trong thư là gì, nhưng điều có thể khiến cô ấy viết xuống trong suy nghĩ mình sắp chết, ắt hẳn ông phải rõ ràng nội dung bên trong hơn tôi chứ nhỉ?”
“Cô có ý gì...” Triệu Tử Tuấn trở nên kích động: “Con bé đã sớm biết sẽ chết trong tay tôi là sao?”
Diệp Tiểu Nhu lấy ảnh chụp ra: “Biết người này không?”
Trong ảnh là Trần Nham Phi, người tổ chức buổi triển lãm nghệ thuật. Dựa vào thái độ của Triệu Tử Tuấn thì có thể thấy, ông ta không biết người này.
“Ông ta là người đầu tư cho buổi triển lãm nghệ thuật mà Triệu Thanh Nhã tham gia.” Diệp Tiểu Nhu nói: “Ngày đó triển lãm nghệ thuật được chia thành nhiều khu vực, nhưng chỉ mỗi màn triển lãm nghệ thuật biểu diễn của Triệu Thanh Nhã là khép kín, và chỉ có người nhận được thư mời mới có thể vào. Nói cách khác, mười tám khán giả này đã được lựa chọn từ trước.”
Cô ném ảnh chụp của mười tám người tới trước mặt ông ta: “Nhìn kỹ xem, ông biết mấy người?”
“Hơn nữa Triệu Thanh Nhã đã gặp cậu ta, còn từng cầu xin cậu ta giúp đỡ.”
Đội trưởng Lý sửng sốt: “Tên khốn kia không giúp cô ấy?”
“Anh đoán đúng rồi.” Sắc mặt Diệp Tiểu Nhu u ám: “Không chỉ không giúp cô ấy, mà cậu ta còn lấy việc này uy hiếp, ép buộc Triệu Thanh Nhã quan hệ.”
Đội trưởng Lý không nhịn được, mắng một câu hai thằng khốn táng tận lương tâm.
“Nên cậu ta đến buổi triển lãm nghệ thuật cũng vì Triệu Thanh Nhã?”
“Sự thật là cậu ta đã nhận được thư mời.” Diệp Tiểu Nhu dừng một chút, hơi đăm chiêu.
Đội trưởng Lý hít sâu một hơi: “Bây giờ tôi phải đi bắt Triệu Tử Tuấn.”
Diệp Tiểu Nhu rời Cục Cảnh sát, thấy Dương Viêm đang đứng cạnh xe gọi điện thoại.
Cô bỗng dâng lên nỗi xúc động khó tả, chỉ muốn chạy tới ôm lấy anh.
Và quả thực cô đã làm vậy.
Khoảnh khắc anh vươn tay về phía cô, cô lập tức chạy qua nhào vào lòng anh.
Càng gặp nhiều điều tăm tối trong cuộc sống, càng có thể cảm nhận được người bên cạnh tốt đẹp tới nhường nào.
May mắn có anh ở bên, dẫu vụ án đen tối đến đâu, cuối cùng cô cũng có thể bình an vô sự thoát ra, không hề bị ăn mòn bởi những chân tướng đen tối đó.
Nhưng cô cũng biết, vụ án này còn chưa chấm dứt.
Trên đường về, Diệp Tiểu Nhu nhận được điện thoại của Đội trưởng Lý, nói Triệu Tử Tuấn đã mua vé máy bay muốn chạy trốn. Họ đang liên hệ bên sân bay, chuẩn bị thực hiện bắt người ở đó.
“Rốt cuộc Trần Nham Phi đóng vai trò gì trong vụ án này?” Diệp Tiểu Nhu hơi đăm chiêu nói: “Với lai lịch và tài lực của ông ta, sẽ không đến mức vô duyên vô cớ tổ chức một buổi biểu diễn chống bạo lực khó hiểu như vậy. Việc này không mang tới lợi ích gì cho ông ta, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao?”
Giây tiếp theo, cô đã trả lời câu hỏi của mình: “Không, chắc chắn không phải trùng hợp.”
“Có lẽ ông ta và Triệu Thanh Nhã có một mối quan hệ đặc biệt. Hoặc ông ta muốn mượn cơ hội này để đạt được mục đích gì khác.” Diệp Tiểu Nhu nhìn Dương Viêm đang lái xe: “Anh thấy sao?”
“Anh cảm thấy...” Anh trầm ngâm dừng một chút, đáp: “Em nói đúng hết, nhưng tới giờ nên ăn cơm rồi em.”
Diệp Tiểu Nhu: “...”
Bất luận vào hai năm du học hay hai năm về nước làm việc, cô vẫn luôn quay cuồng trong công việc, quả thực thường xuyên bỏ qua nhiều vấn đề trong sinh hoạt của mình, ví dụ như chuyện ăn cơm.
Đôi khi bận quá, cô sẽ hoàn toàn quên mất quy tắc thông thường một ngày ba bữa. Nhưng dẫu tất bật thế nào, người đàn ông này sẽ luôn giải quyết vấn đề ăn uống của cô trong lịch trình bận rộn của mình. Thái độ của anh rất kiên quyết, không cho phép phản bác. Dù cô họp ở Cục Cảnh sát hay ra ngoài làm việc, cũng có thể thấy anh cầm hộp cơm nóng hổi đặt lên bàn nhìn cô ăn hết.
Tất cả lý do bắt nguồn từ việc năm ấy anh cứng rắn kéo cô đi kiểm tra sức khoẻ, kết quả khám ra viêm dạ dày nhẹ.
Mới chỉ có bệnh dạ dày nhỏ như vậy, đã khiến anh không nề hà việc gì, theo dõi sát sao ba bữa một ngày của cô suốt ba năm.
“Được rồi, vậy mình đi ăn cơm thôi.”
Họ tìm một nhà hàng Trung Quốc, lúc món ăn được mang lên, Dương Viêm không cho cô nhìn điện thoại, thẳng tay tịch thu. Đây là thói quen của họ khi dùng bữa, không ai muốn bị chuyện vụ án làm ảnh hưởng tới khẩu vị cả. Dù bận rộn cỡ nào thì ít nhất vẫn nên chăm sóc cơ thể mình thật tốt khi ăn.
Cả hai đang dùng bữa, Đội trưởng Lý gọi điện đến.
Diệp Tiểu Nhu nhướn mày: “Cuộc gọi này không thể không nhận.”
Dương Viêm thở dài: “Chắc chắn bữa cơm này ăn không ngon rồi.”
“Tại sao anh lại chắc chắn không phải tin tốt?” Diệp Tiểu Nhu vừa trêu chọc hỏi xong, bỗng nhiên sững người, biến sắc.
“Anh đúng là...” Cô nhìn Dương Viêm, ánh mắt phức tạp.
Chờ nghe xong tin của Đội trưởng Lý, cô trầm mặc cúp điện thoại.
“Nói đi.” Cô đặt đôi đũa xuống bàn: “Chúng ta xem manh mối một chút, anh nhận ra điều gì?”
“Thứ anh có thể nhận ra, em cũng có thể nhận ra, chẳng qua em chưa thấy thôi.” Dương Viêm cầm lấy bát nhỏ, múc nửa bát canh rồi đặt trước mặt cô, sau đó để thìa vào tay cô: “Em vẫn chưa nhận ra đó là sự thật, vì em cảm thấy sự thật này quá khó tin. Rốt cuộc bản chất con người có thể kinh khủng đến mức nào, em đã chứng kiến rất nhiều rồi, Tiểu Nhu.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Diệp Tiểu Nhu nhìn bát canh, ánh mắt hơi lóe lên, sau một lát cô mới lên tiếng: “Ngày đó khi chúng ta đến căn hộ của Triệu Thanh Nhã, trên tường trong phòng ngủ của cô ấy treo một bức tranh.”
“Đúng, cô ấy là sinh viên mỹ thuật tạo hình, trong phòng cô ấy nên có một tác phẩm của riêng mình.”
“Trong bức tranh vẽ một bé gái, hoàn toàn khỏa thân, cuộn mình trong bụi gai màu xanh biếc, chằng chịt vết thương trên người, nhưng trong mắt cô bé...”
Không hề có bi thương.
Dương Viêm: “Một cô bé đang mắc kẹt trong hoàn cảnh đau thương, nhưng trong mắt lại không hề có vẻ đau khổ và giãy giụa. Mặc dù chân tướng khó tin, nhưng bất luận sự thật phi lý thế nào, đó vẫn là chân tướng.”
“Không, không phải không đau khổ.” Diệp Tiểu Nhu lắc đầu: “Sao có thể không đau khổ được? Nhưng ngược đãi và tra tấn thời gian dài đã khiến cô ấy từ từ chết lặng trong nỗi đau này. Và cũng chỉ nhờ vào chết lặng, cô ấy mới có thể tạm nghỉ ngơi để quên đi cơn tuyệt vọng. Chắc hẳn bố nuôi của cô ấy là một tên khốn khôn ngoan, một bên bạo hành, một bên cho cô ấy phần thưởng. Dần dà, cô ấy đã hình thành nhận thức tâm lý chỉ có âm thầm chịu đựng bạo lực mới có thể được khen thưởng.”
Thế nên, ánh mắt cô bé trong tranh không có vẻ đau khổ, chỉ có bình tĩnh chấp nhận xen lẫn một phần chờ mong. Một phần chờ mong kia có lẽ sẽ đổi được một câu khen ngợi, một miếng bánh kem ngọt ngào, hay một giây phút tự do.
Diệp Tiểu Nhu nhận ra mình đã phạm vào một sai lầm. Cô thấy Triệu Thanh Nhã tỏ ra vui thích khi bị ngược đãi trong video, nhưng không hề thấy bản chất đằng sau của niềm vui ấy.
Có một thuật ngữ thích hợp trong Tâm lý học: Quan hệ bạo dâm*. Đã có bạo dâm, ắt sẽ có khổ dâm*. Nếu không thì không thể hình thành mối quan hệ này, bạn sẽ không thể xây dựng quan hệ với người kia. Người khổ dâm, dù trên mặt tâm lý hay sinh lý, có lẽ đều là người từng xảy ra quan hệ bạo dâm trong thời gian dài.
*Bạo dâm (Sadism): Đạt khoái cảm khi hành hạ người khác về mặt thể chất hoặc tinh thần.
Khổ dâm (Masochism): Đạt khoái cảm khi bị người khác hành hạ về mặt thể chất hoặc tinh thần.
Nói cách khác, vào thời thơ ấu, người này vẫn luôn ở bên bạo dâm hoặc khổ dâm, mới có thể dần dà đánh mất bản thân trong quá trình trưởng thành, hoàn toàn chìm sâu trong mối quan hệ không lành mạnh ấy.
Như hội chứng Stockholm* mà mọi người thường xuyên nghe tới vậy, một bên rõ ràng bị bắt cóc, tại sao lại sinh ra cảm xúc dựa dẫm, thậm chí còn say mê kẻ bắt cóc? Vì chỉ khi sinh ra tình cảm này, cô ấy mới có thể đè nén nỗi sợ trong nội tâm và đau đớn trên cơ thể, lâu ngày đã hình thành một cảm xúc bệnh hoạn.
*Hội chứng Stockholm: thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày hình thành mối quan hệ tình cảm với kẻ bắt cóc trong thời gian bị giam cầm.
Khi họ tới Cục Cảnh sát, bố nuôi Triệu Thanh Nhã, Triệu Tử Tuấn đã thừa nhận chuyện sát hại Triệu Thanh Nhã.
Theo lời khai của ông ta, ông ta và Triệu Thanh Nhã đã duy trì mối quan hệ tình dục bệnh hoạn này trong thời gian dài. Sau khi mẹ Triệu Thanh Nhã mất, Triệu Tử Tuấn đã bộc lộ rõ hành vi bí mật đó. Tại trường học, ông ta thường xuyên gọi Triệu Thanh Nhã vào văn phòng không một bóng người, rồi tàn bạo xâm hại cô ấy. Khi ở nhà, ông ta cũng bạo hành thể xác cô ấy nhiều lần. Sau mỗi lần ngược đãi, ông ta sẽ mua cho cô ấy nhiều món quà mà bé gái ưa chuộng, đưa cô ấy đi ăn những món cô ấy thích.
Trái lại, mỗi khi cô ấy muốn phản kháng, hoặc muốn nói cho người lớn khác biết về hành vi ngược đãi của ông ta, ông ta sẽ sử dụng bạo lực với cô ấy. Có lần cô ấy muốn báo cảnh sát, nhưng vừa gọi điện đã bị ông ta hung tợn bóp cổ uy hiếp. Khi cảnh sát theo điện thoại tìm đến nhà họ, chỉ thấy cảnh bố con hòa thuận. Cảnh sát vừa đi, Triệu Tử Tuấn lập tức đe dọa cô ấy: Nếu cô ấy dám làm tiếp, ông ta sẽ chặt đứt hai tay hai chân cô ấy, giấu cô ấy vào trong thùng, khiến cô ấy không bao giờ... có thể ra ngoài nữa.
Bắt đầu từ ngày đó, mức độ kiểm soát của ông ta với Triệu Thanh Nhã ngày càng tăng. Thế nên sau này, ngay cả khi được nghỉ học Triệu Thanh Nhã cũng không dám rời nhà, lên đại học cũng học ở địa phương, cô ấy chưa bao giờ thoát khỏi bàn tay của Triệu Tử Tuấn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cho tới một ngày, khi Triệu Tử Tuấn về nhà, nhìn thấy Triệu Thanh Nhã mỉm cười quỳ trên mặt đất tháo giày cho ông ta.
Giây phút ấy ông ta biết, cô gái này đã hoàn toàn bị mình huấn luyện thành nô lệ.
Triệu Thanh Nhã trưởng thành trong hoàn cảnh bị bạo hành, tâm lý từ từ trở nên vặn vẹo vì người đàn ông này, cô ấy không còn dũng khí thoát khỏi mối quan hệ này nữa rồi.
Hay tin về buổi triển lãm nghệ thuật chống bạo lực của Triệu Thanh Nhã, Triệu Tử Tuấn phát điên tìm tới nhà đánh đập cô ấy. Trong lúc mất lý trí, ông ta đã lỡ tay giết Triệu Thanh Nhã.
Triệu Tử Tuấn ngồi trong phòng thẩm vấn, vẻ mặt chết lặng, không thấy hối hận hay tội lỗi gì. Dù bị nhóm người Đội trưởng Lý phẫn nộ lên án và chửi rủa, ông ta cũng thờ ơ. Người đã bị giết, ông ta sẵn lòng gánh chịu hết mọi hậu quả.
Tới khi Diệp Tiểu Nhu ngồi trước mặt ông ta, Triệu Tử Tuấn mới nheo mắt: “Cô không phải cảnh sát, cô là ai?”
Xét từ ngoại hình, quả thực Triệu Tử Tuấn giống hệt hồ sơ tâm lý tội phạm mà cô đã lập, là một giáo viên có bề ngoài nho nhã. Thậm chí lúc bị bắt, ông ta vẫn mặc áo sơ mi thắt cà-vạt. Đây là một người đã quen với việc kiểm soát cảm xúc của mình, cũng có ham muốn kiểm soát người khác rất mạnh.
Diệp Tiểu Nhu nghiêng đầu nhìn ông ta: “Vào thời còn dùng phấn viết, chắc mỗi ngày trong túi ông luôn để một đôi găng tay để tránh bẩn tay nhỉ?”
Cô quan sát ông ta, Triệu Tử Tuấn cũng đang quan sát cô: “Nhà Tâm lý học? Thú vị thật, cô cảm thấy mối quan hệ của tôi và Tiểu Nhã thế nào?”
Diệp Tiểu Nhu không trả lời ông ta, chỉ hỏi ông ta một câu: “Ông đã xem video về buổi triển lãm nghệ thuật chống bạo lực của con gái nuôi chưa?”
Lời này không chỉ giúp cô lấy lại quyền kiểm soát cuộc nói chuyện, mà còn khiêu khích ông ta ở mức độ nhất định với mấy từ “con gái nuôi” và “video”.
Vì cả hai chuyện: quan hệ bố con nuôi với Triệu Thanh Nhã, và việc ông ta phát điên tra tấn Triệu Thanh Nhã đến chết sau khi biết về buổi triển lãm, cũng đủ để kích thích thần kinh của ông ta.
Quả nhiên, hô hấp của ông ta đã rối loạn trong thoáng chốc.
Nhưng dù sự thay đổi chỉ xảy ra chưa tới một giây đồng hồ, cũng không thoát được mắt cô.
“Trong video có tổng cộng mười tám vị khán giả, hai trong số họ đã tử vong ngoài ý muốn, còn một người mới tự sát tại nhà vào trưa nay.” Diệp Tiểu Nhu nhìn vào mắt ông ta: “Tôi đoán ông cũng biết người tự sát kia, ông ta tên Hồng Khải Minh.”
Triệu Tử Tuấn sửng sốt: “Tại sao...”
“Tại sao lại tự sát?” Cô nói trước vẻ mặt kinh ngạc của ông ta: “Tôi đoán trong điện thoại của ông ta chắc hẳn chứ nhiều thứ khó coi lắm nhỉ? Là đồng nghiệp của ông? Hay bạn tốt?”
Sắc mặt Triệu Tử Tuấn u ám: “Cậu ta từng nhặt được điện thoại của tôi.”
“Trong điện thoại của ông lưu trữ vô số ảnh chụp và video liên quan đến Triệu Thanh Nhã, thế nên ông ta đã lấy việc này đe dọa ông?”
Triệu Tử Tuấn không nói gì, ngầm thừa nhận: “Tại sao cậu ta lại tự sát?”
“Vì ông ta đã nhận được thư từ biệt của Triệu Thanh Nhã.” Diệp Tiểu Nhu thản nhiên trả lời: “Cô ấy đã sớm biết mình sẽ chết trong tay ông. Mười tám vị khán giả kia đều là người có dính dáng đến ông hoặc cô ấy, hơn nữa ai cũng nhận được thư của cô ấy. Tôi không biết nội dung trong thư là gì, nhưng điều có thể khiến cô ấy viết xuống trong suy nghĩ mình sắp chết, ắt hẳn ông phải rõ ràng nội dung bên trong hơn tôi chứ nhỉ?”
“Cô có ý gì...” Triệu Tử Tuấn trở nên kích động: “Con bé đã sớm biết sẽ chết trong tay tôi là sao?”
Diệp Tiểu Nhu lấy ảnh chụp ra: “Biết người này không?”
Trong ảnh là Trần Nham Phi, người tổ chức buổi triển lãm nghệ thuật. Dựa vào thái độ của Triệu Tử Tuấn thì có thể thấy, ông ta không biết người này.
“Ông ta là người đầu tư cho buổi triển lãm nghệ thuật mà Triệu Thanh Nhã tham gia.” Diệp Tiểu Nhu nói: “Ngày đó triển lãm nghệ thuật được chia thành nhiều khu vực, nhưng chỉ mỗi màn triển lãm nghệ thuật biểu diễn của Triệu Thanh Nhã là khép kín, và chỉ có người nhận được thư mời mới có thể vào. Nói cách khác, mười tám khán giả này đã được lựa chọn từ trước.”
Cô ném ảnh chụp của mười tám người tới trước mặt ông ta: “Nhìn kỹ xem, ông biết mấy người?”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương