Người Tình Cũ Của Mẹ Kế
Chương 100: Sự thật đằng sau cái chết của Giả Thiên Thiên là gì
Hàn Du đi về phía Giang Trường Sinh và Vân lão phu nhân, anh cũng ngồi xuống ghế chờ, lòng anh thấp thỏm lo âu "phía sau cánh cửa kia là ba mạng người, vậy mà Giả Thiên Thiên lại nỡ lòng nào ra tay".
Giang Trường Sinh khẽ hỏi "Anh có tra ra được gì không ?"
Hàn Du nhìn Vân lão phu nhân rồi chuyển ánh mắt sang nhìn Giang Trường Sinh "tôi nghi ngờ chuyện này..."
Reng..
Chuông điện thoại Hàn Du bất chợt reo lên, anh nhanh tay bấm nghe "alô..."
'Cái gì ?'
"Được rồi !'
Giang Trường Sinh nhíu mày "xảy ra chuyện gì rồi sao ?"
Hàn Du thở dài "Giả Thiên Thiên tự sát rồi !"
Vân lão phu nhân ngừng khóc, bà thấy khó hiểu và hỏi Hàn Du "sao cô ta lại tự sát ?"
Giang Trường Sinh cũng muốn hỏi thế !
'Thưa Vân lão phu nhân, tôi nghi ngờ vụ tai nạn xảy ra trong khu vui chơi có liên quan đến Giả Thiên Thiên'.
Vân lão phu nhân lạnh mặt "sợ tội mà tự sát sao ?"
Hàn Du gật đầu "có lẽ là vậy !"
Cạch...
Cánh cửa phòng cấp cứu vừa được mở ra, Hàn Du cùng Giang Trường Sinh đã nhanh chân tiến đến hỏi han "thế nào rồi bác sĩ ?"
I/Ai là người nhà của Từ Diện Tư ?
Tất cả chúng tôi (đồng thanh)
Bác sĩ gật đầu "Từ Diện Tư đã qua cơn nguy kịch, mời người nhà đến phòng hành chánh làm thủ tục, cần phải chuyến anh ta đến phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi thêm".
Vân lão phu nhân khẽ hỏi bác sĩ "hai người còn lại thì thế nào bác sĩ ?"
Bác sĩ lắc đầu "tình hình không khả quan lắm, nhất là Cổ Mộc Hàn...cô ấy đã bị vật cứng đâm thủng phổi, và còn có vài chấn thương ở vùng đầu, ca phẫu thuật không mấy thành công !"
Chân Vân lão phu nhân lảo đảo "Tiểu Hàn của bà !"
Hàn Du kịp đỡ lấy Vân lão phu nhân "lão phu nhân, người không thể sụp đổ trong giờ phút này được".
Vân lão phu nhân vỗ vỗ mô bàn tay Hàn Du "bà biết rồi...cảm ơn cháu !"
'Trường Sinh, chăm sóc Vân lão phu nhân !'
Giang Trường Sinh dìu Vân lão phu nhân trở lại ghế ngồi.
Hàn Du theo bác sĩ hướng dẫn làm thủ tục cho Từ Diện Tư.
Cánh cửa phòng cấp cứu lại một lần nữa khép chặt.
Nước mắt Vân lão phu nhân vẫn tuôn rơi giọt ngắn giọt dài.
Giang Trường Sinh cũng không kìm được nước mắt mà để nó rơi lã chã !
Bạch Dương Hiên nghe tin Cổ Mộc Hàn gặp chuyện thì đã tức tốc đến bệnh viện, anh được thuộc hạ đẩy đến trước cửa phòng cấp cứu, thấy Vân lão phu nhân đang ngồi khóc thương tâm... lòng anh cũng xuất hiện muôn vàn nỗi xót xa "Vân lão phu nhân, hãy chú ý đến sức khỏe !"
*Cảm ơn Dương Hiên !
'Tình hình Tiểu Hàn thế nào rồi Vân lão phu nhân ?'
*Vẫn còn trong cơn nguy kịch.
'Phía cảnh sát họ nói gì về chuyện này ?'
Vân lão phu nhân lắc đầu "phía cảnh sát vẫn chưa lên tiếng, nhưng chúng tôi nghi ngờ là Giả Thiên Thiên đã ra tay !"
Bạch Dương Hiên nhìn Vân lão phu nhân "hoá ra là tình cũ của ông chủ Từ ra tay sao ?"
Vân lão phu nhân lạnh mặt !
'Già...'
"Tiểu Hàn, Tiểu Thụy..."
'Già bình tĩnh trước đã !'
"Tiểu Hàn và Tiểu Thụy thế nào rồi ?"
Hàn Du thở dài một hơi "Tiểu thiếu gia của chúng ta đã qua được cơn nguy kịch, đang được chăm sóc đặc biệt phòng cạnh bên cạnh".
"Thế Tiểu Hàn thì sao ?"
Hàn Du quay mặt đi để giấu kín khóe mắt đang đỏ hoe của mình.
"Cậu bị câm sao Hàn Du ?"
'Gìà...Cổ tiểu thư vẫn chưa có dấu hiệu của sự sống'.
Từ Diện Tư chết lặng !
'Già phải bình tĩnh, trong lúc này đây...già không thể suy sụp được, Tiểu thiếu gia và Cổ tiểu thư đang cần già'.
"Tôi hiểu mà. Tôi đã hôn mê bao lâu rồi ?"
'Ba ngày rồi già'
"Phía cảnh sát nói gì ?"
Hàn Du lắc đầu 'Điều tra ban đầu thì cho thấy, kẻ ra tay là Giả Thiên Thiên ! Nhưng ông chủ Bạch lại không cho là đúng và bảo trong vụ này chắc chẳn có ẩn tình.
"Ông chủ Bạch là ai ?"
'Là Bạch Dương Hiên'
"À..ra là tên què đó, cũng có não đấy !"
'Sao hôm nay già có vẻ như khác khác vậy ?'
"Giả Thiên Thiên thế nào rồi ?"
Cô ta đã tự sát sau đó vài giờ.
Từ Diện Tư lạnh mặt "đúng là trong chuyện này có ẩn tình".
"Mà tôi thấy già có vẻ như rất khác mọi ngày'
"Khác thế nào ?"
Hàn Du nheo mắt "già giống như trước đây, cái khí chất lạnh lùng này mới đúng là của già, lúc chưa mất trí nhớ đấy !"
Từ Diện Tư không phản bác, đúng là từng ký ức trong anh cứ kéo nhau về.
"Tiểu Hàn, anh thật sự nợ em quá nhiều rồi, có trả đến kiếp sau vẫn chưa đủ".
Nhớ đến lúc xảy ra tai nạn trong khu vui chơi, Cổ Mộc Hàn vì muốn cứu anh và con nên dang rộng vòng tay ôm lấy anh và con trai vào lòng, vì thế mà cô mới bị thương nặng đến như vậy. Nước mắt Từ Diện Tư cứ thế mà rơi xuống một cách tự do và không thể nào ngăn được.
'Già ồn chứ ?'
"Tôi muốn đi gặp Tiểu Hàn, cô ấy nằm ở phòng nào ?"
'Để tôi đưa già đến gặp Cổ tiểu thư
Giang Trường Sinh khẽ hỏi "Anh có tra ra được gì không ?"
Hàn Du nhìn Vân lão phu nhân rồi chuyển ánh mắt sang nhìn Giang Trường Sinh "tôi nghi ngờ chuyện này..."
Reng..
Chuông điện thoại Hàn Du bất chợt reo lên, anh nhanh tay bấm nghe "alô..."
'Cái gì ?'
"Được rồi !'
Giang Trường Sinh nhíu mày "xảy ra chuyện gì rồi sao ?"
Hàn Du thở dài "Giả Thiên Thiên tự sát rồi !"
Vân lão phu nhân ngừng khóc, bà thấy khó hiểu và hỏi Hàn Du "sao cô ta lại tự sát ?"
Giang Trường Sinh cũng muốn hỏi thế !
'Thưa Vân lão phu nhân, tôi nghi ngờ vụ tai nạn xảy ra trong khu vui chơi có liên quan đến Giả Thiên Thiên'.
Vân lão phu nhân lạnh mặt "sợ tội mà tự sát sao ?"
Hàn Du gật đầu "có lẽ là vậy !"
Cạch...
Cánh cửa phòng cấp cứu vừa được mở ra, Hàn Du cùng Giang Trường Sinh đã nhanh chân tiến đến hỏi han "thế nào rồi bác sĩ ?"
I/Ai là người nhà của Từ Diện Tư ?
Tất cả chúng tôi (đồng thanh)
Bác sĩ gật đầu "Từ Diện Tư đã qua cơn nguy kịch, mời người nhà đến phòng hành chánh làm thủ tục, cần phải chuyến anh ta đến phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi thêm".
Vân lão phu nhân khẽ hỏi bác sĩ "hai người còn lại thì thế nào bác sĩ ?"
Bác sĩ lắc đầu "tình hình không khả quan lắm, nhất là Cổ Mộc Hàn...cô ấy đã bị vật cứng đâm thủng phổi, và còn có vài chấn thương ở vùng đầu, ca phẫu thuật không mấy thành công !"
Chân Vân lão phu nhân lảo đảo "Tiểu Hàn của bà !"
Hàn Du kịp đỡ lấy Vân lão phu nhân "lão phu nhân, người không thể sụp đổ trong giờ phút này được".
Vân lão phu nhân vỗ vỗ mô bàn tay Hàn Du "bà biết rồi...cảm ơn cháu !"
'Trường Sinh, chăm sóc Vân lão phu nhân !'
Giang Trường Sinh dìu Vân lão phu nhân trở lại ghế ngồi.
Hàn Du theo bác sĩ hướng dẫn làm thủ tục cho Từ Diện Tư.
Cánh cửa phòng cấp cứu lại một lần nữa khép chặt.
Nước mắt Vân lão phu nhân vẫn tuôn rơi giọt ngắn giọt dài.
Giang Trường Sinh cũng không kìm được nước mắt mà để nó rơi lã chã !
Bạch Dương Hiên nghe tin Cổ Mộc Hàn gặp chuyện thì đã tức tốc đến bệnh viện, anh được thuộc hạ đẩy đến trước cửa phòng cấp cứu, thấy Vân lão phu nhân đang ngồi khóc thương tâm... lòng anh cũng xuất hiện muôn vàn nỗi xót xa "Vân lão phu nhân, hãy chú ý đến sức khỏe !"
*Cảm ơn Dương Hiên !
'Tình hình Tiểu Hàn thế nào rồi Vân lão phu nhân ?'
*Vẫn còn trong cơn nguy kịch.
'Phía cảnh sát họ nói gì về chuyện này ?'
Vân lão phu nhân lắc đầu "phía cảnh sát vẫn chưa lên tiếng, nhưng chúng tôi nghi ngờ là Giả Thiên Thiên đã ra tay !"
Bạch Dương Hiên nhìn Vân lão phu nhân "hoá ra là tình cũ của ông chủ Từ ra tay sao ?"
Vân lão phu nhân lạnh mặt !
'Già...'
"Tiểu Hàn, Tiểu Thụy..."
'Già bình tĩnh trước đã !'
"Tiểu Hàn và Tiểu Thụy thế nào rồi ?"
Hàn Du thở dài một hơi "Tiểu thiếu gia của chúng ta đã qua được cơn nguy kịch, đang được chăm sóc đặc biệt phòng cạnh bên cạnh".
"Thế Tiểu Hàn thì sao ?"
Hàn Du quay mặt đi để giấu kín khóe mắt đang đỏ hoe của mình.
"Cậu bị câm sao Hàn Du ?"
'Gìà...Cổ tiểu thư vẫn chưa có dấu hiệu của sự sống'.
Từ Diện Tư chết lặng !
'Già phải bình tĩnh, trong lúc này đây...già không thể suy sụp được, Tiểu thiếu gia và Cổ tiểu thư đang cần già'.
"Tôi hiểu mà. Tôi đã hôn mê bao lâu rồi ?"
'Ba ngày rồi già'
"Phía cảnh sát nói gì ?"
Hàn Du lắc đầu 'Điều tra ban đầu thì cho thấy, kẻ ra tay là Giả Thiên Thiên ! Nhưng ông chủ Bạch lại không cho là đúng và bảo trong vụ này chắc chẳn có ẩn tình.
"Ông chủ Bạch là ai ?"
'Là Bạch Dương Hiên'
"À..ra là tên què đó, cũng có não đấy !"
'Sao hôm nay già có vẻ như khác khác vậy ?'
"Giả Thiên Thiên thế nào rồi ?"
Cô ta đã tự sát sau đó vài giờ.
Từ Diện Tư lạnh mặt "đúng là trong chuyện này có ẩn tình".
"Mà tôi thấy già có vẻ như rất khác mọi ngày'
"Khác thế nào ?"
Hàn Du nheo mắt "già giống như trước đây, cái khí chất lạnh lùng này mới đúng là của già, lúc chưa mất trí nhớ đấy !"
Từ Diện Tư không phản bác, đúng là từng ký ức trong anh cứ kéo nhau về.
"Tiểu Hàn, anh thật sự nợ em quá nhiều rồi, có trả đến kiếp sau vẫn chưa đủ".
Nhớ đến lúc xảy ra tai nạn trong khu vui chơi, Cổ Mộc Hàn vì muốn cứu anh và con nên dang rộng vòng tay ôm lấy anh và con trai vào lòng, vì thế mà cô mới bị thương nặng đến như vậy. Nước mắt Từ Diện Tư cứ thế mà rơi xuống một cách tự do và không thể nào ngăn được.
'Già ồn chứ ?'
"Tôi muốn đi gặp Tiểu Hàn, cô ấy nằm ở phòng nào ?"
'Để tôi đưa già đến gặp Cổ tiểu thư
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương