Người Tình Cũ Của Mẹ Kế
Chương 13: Con không thể làm khác hơn
'Mộc Hàn!'
Cổ Mộc Hàn đang đi thì khựng lại, cô quay đầu nhìn về phía sau. Thấy Cố Yên Thành đang đuổi theo mình, cô khẽ cười "Chào anh Cố".
*Chào em!
- Có việc gì không?
Nhận ra được Cổ Mộc Hàn lạnh nhạt với mình, Cố Yên Thành khẽ cười "em không thích đối mặt với anh đến thế sao?"
- Không phải!
*Anh thấy em rất hững hờ.
- Chỉ vì em không muốn người khác biết chuyện giữa chúng ta.
*Hửm? Chuyện giữa chúng ta là chuyện gì?
- Ừm...thì...
Cố Yên Thành cười tươi "anh hiểu rồi!"
Cả hai cùng sánh bước bên nhau đi hết đoạn đường dài, nhưng không ai lên tiếng.
Cổ Mộc Hàn mỉm cười "đến trường rồi!"
Cố Yên Thành khẽ lên tiếng "giá mà đoạn đường đời, hai chúng ta cũng có thể cùng nhau đi đến cuối thì tốt biết mấy!"
Cổ Mộc Hàn thoáng kinh ngạc!
*Anh về khoa đây, buổi trưa anh sẽ sang đón em đi ăn.
- Dạ!
Cổ Mộc Hàn cũng quay bước về khoa...
'Hàn Hàn!'
Cổ Mộc Hàn nhìn Tang Manh nhưng không lên tiếng, trong lòng cô vẫn chưa tan biến hết những phiền não.
'Hàn Hàn, bà sao vậy?'
- Tôi không sao đâu Manh Manh!
'Tôi thấy bà không được vui, đã xảy ra chuyện gì?'
- Trưa nay tôi có hẹn, bà đi ăn một mình nhé!
Tang Manh gật đầu "được!"
…………………
//Ông chủ Từ, dự án ở phố phượng hoàng, chúng tôi rất cảm ơn ông vì ông đã cho chúng tôi một cơ hội để phát huy.
'Già!'
Từ Diện Tư nhíu mày "chuyện gì?"
'Cổ tiểu thư đang ngồi ăn ở bàn đối diện!'
Từ Diện Tư đưa tầm mắt sang bàn đối diện, đúng là Cổ Mộc Hàn đang ngồi ăn cùng một người đàn ông.
//Ông chủ Từ!
Sắc mặt Từ Diện Tư như sắp giết người, hơi thở trở nên nặng nề hơn.
//Ông chủ Từ!
"Cút!"
Hàn Du há hốc mồm "già!"
Từ Diện Tư đứng lên rời đi...
Lúc này Cổ Mộc Hàn mới nhìn thấy Từ Diện Tư "sao chú ấy lại có mặt ở đây".
Cổ Mộc Hàn đứng phắt dậy "chú!"
Từ Diện Tư lướt qua mặt Cổ Mộc Hàn, anh lạnh lùng nhìn cô rồi đi thẳng về phía cổng nhà hàng..."Cổ Mộc Hàn, lại là cô ấy!"
- Chú...
*Em quen biết Từ Diện Tư sao?
Cổ Mộc Hàn khẽ gật đầu!
'Già, đợi tôi đã'
…………
'Giờ chúng ta về nhà sao già?'
"Đến quán bar!"
'Ờ!'
"Cổ Mộc Hàn, cô thật sự sẽ kết hôn cùng Cố Yên Thành sao?"
'Già thích Cổ tiểu thư đúng không?'
"Câm miệng!"
Hàn Du thở dài "thật ra thì phụ nữ ngốc lắm, nếu mình không nói ra thì họ sẽ không biết mình thích họ đâu".
"Biết được thì sao? Cô ta có chống lại được Cổ Mộc Anh không?"
Hàn Du im lặng không lên tiếng!
"Cuộc liên hôn này có lợi cho cả hai bên, họ Cố và họ Cổ sẽ không dễ gì bỏ qua đâu, người cuối cùng bị tổn thương vẫn là Cổ Mộc Hàn".
Hàn Du hiểu ý của Từ Diện Tư "già, quan trọng vẫn là Cổ tiểu thư có thích Cố Yên Thành hay không".
Từ Diện Tư lạnh mặt, anh nhớ lại tối hôm ấy Cổ Mộc Hàn đã ăn mặc vô cùng lộng lẫy và còn trang điểm xinh đẹp đến như vậy để đi ra mắt "còn không thích sao".
Với lại Từ Diện Tư hiểu rõ giữa anh và Cổ Mộc Hàn sẽ không có kết quả gì. Cổ Mộc Anh rất sợ anh đến gần Cổ Mộc Hàn, vì trước đây anh đã từng thâu tóm quá nhiều doanh nghiệp. Thứ mà Cổ Mộc Anh sợ nhất ở anh...chính là sự thâu tóm. Cổ Mộc Anh không có con trai, đương nhiên ông đề phòng Từ Diện Tư vì sợ Từ Diện Tư sẽ lợi dụng Cổ Mộc Hàn mà chiếm lấy Cổ thị.
'Già!'
"Uống đi..."
Từ Diện Tư cầm lấy chai rượu và trút hết vào miệng mình.
Hàn Du nheo mắt "già uống như thế thì ai mà đu theo nổi".
………………
Vào một buổi tối thật bình yên, Cổ Mộc Hàn một mình lang thang trên phố vắng. Cơn mưa bất chợt ập đến, cô nhanh chân tìm chỗ náu. Một lúc sau thì cơn mưa cũng tạnh, khí lạnh len lỏi vào hồn, khiến cho lòng cô thêm quạnh quẽ. Ngọn đèn đêm soi bóng xuống mặt đường, phố phường sau cơn mưa vô cùng vắng vẻ, chỉ mình cô chân bước liêu xiêu. Thỉnh thoảng lại có một chiếc xe lướt qua.
Két...
Tiếng phanh xe cực gấp.
Cổ Mộc Hàn giật mình!
Một thân ảnh cao to bước xuống xe...
- Chú...
Cổ Mộc Hàn bật khóc!
Từ Diện Tư ôm lấy Cổ Mộc Hàn, lúc này cô thỏa thích khóc...cô khóc thật to, cô đã đợi giây phút này rất lâu rồi.
Từ Diện Tư lạnh lùng thốt lên "sao lại khóc?"
- Mộc Hàn buồn lắm!
"Tại sao?"
- Mộc Hàn không biết, chỉ thấy rất buồn và rất muốn được khóc.
Từ Diện Tư cười lạnh "sắp được gả vào nhà họ Cố rồi, có gì phải khóc chứ...làm dâu nhà họ Cố là mơ ước của vạn cô gái!"
Cổ Mộc Hàn đẩy Từ Diện Tư ra và quay đầu bỏ chạy...
- Tôi ghét chú!
Từ Diện Tư khép lại đôi mắt đang mệt mỏi của mình "Mộc Hàn"
- Từ Diện Tư, tôi ghét chú!
Cổ Mộc Hàn hét to trong đêm vắng "Từ Diện Tư, tôi ghét chú!"
Đôi chân Từ Diện Tư như sắp không trụ nổi cái cơ thể cao lớn này nữa "Mộc Hàn"
…………
'Tiểu Hàn, con đi đâu mà về muộn thế?'
- Ba!
Nhìn đồng hồ treo tường đã điểm không giờ, Cổ Mộc Hàn nhíu mày "sao muộn rồi mà ba vẫn chưa về phòng nghỉ ngơi?"
Cổ Mộc Hàn ngồi xuống bên cạnh ba mình!
Cổ Mộc Anh xoa trán "con còn chưa về, ba làm sao có thể yên tâm nghỉ ngơi".
Cổ Mộc Hàn thoáng thấy lòng mình hối hận "con xin lỗi vì đã khiến cho ba phải lo lắng!"
*Tiểu Hàn của nội đã về rồi sao?
Thấy Cổ lão phu nhân đang đi xuống cầu thang, Cổ Mộc Hàn khẽ hỏi "Sao nội vẫn còn chưa ngủ?"
Cổ lão phu nhân thở dài rồi đi đến nắm lấy tay Cổ Mộc Hàn "Tiểu Hàn, nói chuyện với nội một lúc có được không?"
- Dạ!
Cổ Mộc Hàn và Cổ lão phu nhân cùng nhau đi về phòng của cô.
- Nội ngồi đi nội!
*Tiểu Hàn, nội biết con đang rất buồn, con không đồng ý với hôn sự này thì nội sẽ nói với ba của con.
Cổ Mộc Hàn thoáng buồn "nội...vấn đề không phải là con có đồng ý gả vào nhà họ Cố hay không...mà là con không thể nào làm khác hơn!"
*Ý của con là sao?
Cổ Mộc Hàn thở dài "thôi không còn sớm nữa, để con đưa nội về phòng nghỉ ngơi".
*Con đừng né tránh, nội biết con đang rất buồn...có phải là con đã có người trong lòng rồi không Tiểu Hàn?
Khuôn mặt lạnh lùng của Từ Diện Tư chợt hiện ra trong đầu Cổ Mộc Hàn, mắt cô đượm buồn. Nhưng sợ nội mình lo lắng, cô rất nhanh giấu đi cảm xúc.
- Thật ra thì con rất vừa ý với mối hôn sự này, nội còn không biết đó chứ...Cố Yên Thành vừa đẹp trai vừa nho nhã, anh ấy là mơ ước của biết bao cô gái. Con là đang may mắn đó nội.
Cổ lão phu nhân không cho là đúng "con đừng nói dối nội...một người nho nhã thì làm gì phù hợp với con chứ, người phù hợp với con chỉ có Từ Diện Tư".
Cổ Mộc Hàn thoáng kinh ngạc "nội..."
Cổ Mộc Hàn đang đi thì khựng lại, cô quay đầu nhìn về phía sau. Thấy Cố Yên Thành đang đuổi theo mình, cô khẽ cười "Chào anh Cố".
*Chào em!
- Có việc gì không?
Nhận ra được Cổ Mộc Hàn lạnh nhạt với mình, Cố Yên Thành khẽ cười "em không thích đối mặt với anh đến thế sao?"
- Không phải!
*Anh thấy em rất hững hờ.
- Chỉ vì em không muốn người khác biết chuyện giữa chúng ta.
*Hửm? Chuyện giữa chúng ta là chuyện gì?
- Ừm...thì...
Cố Yên Thành cười tươi "anh hiểu rồi!"
Cả hai cùng sánh bước bên nhau đi hết đoạn đường dài, nhưng không ai lên tiếng.
Cổ Mộc Hàn mỉm cười "đến trường rồi!"
Cố Yên Thành khẽ lên tiếng "giá mà đoạn đường đời, hai chúng ta cũng có thể cùng nhau đi đến cuối thì tốt biết mấy!"
Cổ Mộc Hàn thoáng kinh ngạc!
*Anh về khoa đây, buổi trưa anh sẽ sang đón em đi ăn.
- Dạ!
Cổ Mộc Hàn cũng quay bước về khoa...
'Hàn Hàn!'
Cổ Mộc Hàn nhìn Tang Manh nhưng không lên tiếng, trong lòng cô vẫn chưa tan biến hết những phiền não.
'Hàn Hàn, bà sao vậy?'
- Tôi không sao đâu Manh Manh!
'Tôi thấy bà không được vui, đã xảy ra chuyện gì?'
- Trưa nay tôi có hẹn, bà đi ăn một mình nhé!
Tang Manh gật đầu "được!"
…………………
//Ông chủ Từ, dự án ở phố phượng hoàng, chúng tôi rất cảm ơn ông vì ông đã cho chúng tôi một cơ hội để phát huy.
'Già!'
Từ Diện Tư nhíu mày "chuyện gì?"
'Cổ tiểu thư đang ngồi ăn ở bàn đối diện!'
Từ Diện Tư đưa tầm mắt sang bàn đối diện, đúng là Cổ Mộc Hàn đang ngồi ăn cùng một người đàn ông.
//Ông chủ Từ!
Sắc mặt Từ Diện Tư như sắp giết người, hơi thở trở nên nặng nề hơn.
//Ông chủ Từ!
"Cút!"
Hàn Du há hốc mồm "già!"
Từ Diện Tư đứng lên rời đi...
Lúc này Cổ Mộc Hàn mới nhìn thấy Từ Diện Tư "sao chú ấy lại có mặt ở đây".
Cổ Mộc Hàn đứng phắt dậy "chú!"
Từ Diện Tư lướt qua mặt Cổ Mộc Hàn, anh lạnh lùng nhìn cô rồi đi thẳng về phía cổng nhà hàng..."Cổ Mộc Hàn, lại là cô ấy!"
- Chú...
*Em quen biết Từ Diện Tư sao?
Cổ Mộc Hàn khẽ gật đầu!
'Già, đợi tôi đã'
…………
'Giờ chúng ta về nhà sao già?'
"Đến quán bar!"
'Ờ!'
"Cổ Mộc Hàn, cô thật sự sẽ kết hôn cùng Cố Yên Thành sao?"
'Già thích Cổ tiểu thư đúng không?'
"Câm miệng!"
Hàn Du thở dài "thật ra thì phụ nữ ngốc lắm, nếu mình không nói ra thì họ sẽ không biết mình thích họ đâu".
"Biết được thì sao? Cô ta có chống lại được Cổ Mộc Anh không?"
Hàn Du im lặng không lên tiếng!
"Cuộc liên hôn này có lợi cho cả hai bên, họ Cố và họ Cổ sẽ không dễ gì bỏ qua đâu, người cuối cùng bị tổn thương vẫn là Cổ Mộc Hàn".
Hàn Du hiểu ý của Từ Diện Tư "già, quan trọng vẫn là Cổ tiểu thư có thích Cố Yên Thành hay không".
Từ Diện Tư lạnh mặt, anh nhớ lại tối hôm ấy Cổ Mộc Hàn đã ăn mặc vô cùng lộng lẫy và còn trang điểm xinh đẹp đến như vậy để đi ra mắt "còn không thích sao".
Với lại Từ Diện Tư hiểu rõ giữa anh và Cổ Mộc Hàn sẽ không có kết quả gì. Cổ Mộc Anh rất sợ anh đến gần Cổ Mộc Hàn, vì trước đây anh đã từng thâu tóm quá nhiều doanh nghiệp. Thứ mà Cổ Mộc Anh sợ nhất ở anh...chính là sự thâu tóm. Cổ Mộc Anh không có con trai, đương nhiên ông đề phòng Từ Diện Tư vì sợ Từ Diện Tư sẽ lợi dụng Cổ Mộc Hàn mà chiếm lấy Cổ thị.
'Già!'
"Uống đi..."
Từ Diện Tư cầm lấy chai rượu và trút hết vào miệng mình.
Hàn Du nheo mắt "già uống như thế thì ai mà đu theo nổi".
………………
Vào một buổi tối thật bình yên, Cổ Mộc Hàn một mình lang thang trên phố vắng. Cơn mưa bất chợt ập đến, cô nhanh chân tìm chỗ náu. Một lúc sau thì cơn mưa cũng tạnh, khí lạnh len lỏi vào hồn, khiến cho lòng cô thêm quạnh quẽ. Ngọn đèn đêm soi bóng xuống mặt đường, phố phường sau cơn mưa vô cùng vắng vẻ, chỉ mình cô chân bước liêu xiêu. Thỉnh thoảng lại có một chiếc xe lướt qua.
Két...
Tiếng phanh xe cực gấp.
Cổ Mộc Hàn giật mình!
Một thân ảnh cao to bước xuống xe...
- Chú...
Cổ Mộc Hàn bật khóc!
Từ Diện Tư ôm lấy Cổ Mộc Hàn, lúc này cô thỏa thích khóc...cô khóc thật to, cô đã đợi giây phút này rất lâu rồi.
Từ Diện Tư lạnh lùng thốt lên "sao lại khóc?"
- Mộc Hàn buồn lắm!
"Tại sao?"
- Mộc Hàn không biết, chỉ thấy rất buồn và rất muốn được khóc.
Từ Diện Tư cười lạnh "sắp được gả vào nhà họ Cố rồi, có gì phải khóc chứ...làm dâu nhà họ Cố là mơ ước của vạn cô gái!"
Cổ Mộc Hàn đẩy Từ Diện Tư ra và quay đầu bỏ chạy...
- Tôi ghét chú!
Từ Diện Tư khép lại đôi mắt đang mệt mỏi của mình "Mộc Hàn"
- Từ Diện Tư, tôi ghét chú!
Cổ Mộc Hàn hét to trong đêm vắng "Từ Diện Tư, tôi ghét chú!"
Đôi chân Từ Diện Tư như sắp không trụ nổi cái cơ thể cao lớn này nữa "Mộc Hàn"
…………
'Tiểu Hàn, con đi đâu mà về muộn thế?'
- Ba!
Nhìn đồng hồ treo tường đã điểm không giờ, Cổ Mộc Hàn nhíu mày "sao muộn rồi mà ba vẫn chưa về phòng nghỉ ngơi?"
Cổ Mộc Hàn ngồi xuống bên cạnh ba mình!
Cổ Mộc Anh xoa trán "con còn chưa về, ba làm sao có thể yên tâm nghỉ ngơi".
Cổ Mộc Hàn thoáng thấy lòng mình hối hận "con xin lỗi vì đã khiến cho ba phải lo lắng!"
*Tiểu Hàn của nội đã về rồi sao?
Thấy Cổ lão phu nhân đang đi xuống cầu thang, Cổ Mộc Hàn khẽ hỏi "Sao nội vẫn còn chưa ngủ?"
Cổ lão phu nhân thở dài rồi đi đến nắm lấy tay Cổ Mộc Hàn "Tiểu Hàn, nói chuyện với nội một lúc có được không?"
- Dạ!
Cổ Mộc Hàn và Cổ lão phu nhân cùng nhau đi về phòng của cô.
- Nội ngồi đi nội!
*Tiểu Hàn, nội biết con đang rất buồn, con không đồng ý với hôn sự này thì nội sẽ nói với ba của con.
Cổ Mộc Hàn thoáng buồn "nội...vấn đề không phải là con có đồng ý gả vào nhà họ Cố hay không...mà là con không thể nào làm khác hơn!"
*Ý của con là sao?
Cổ Mộc Hàn thở dài "thôi không còn sớm nữa, để con đưa nội về phòng nghỉ ngơi".
*Con đừng né tránh, nội biết con đang rất buồn...có phải là con đã có người trong lòng rồi không Tiểu Hàn?
Khuôn mặt lạnh lùng của Từ Diện Tư chợt hiện ra trong đầu Cổ Mộc Hàn, mắt cô đượm buồn. Nhưng sợ nội mình lo lắng, cô rất nhanh giấu đi cảm xúc.
- Thật ra thì con rất vừa ý với mối hôn sự này, nội còn không biết đó chứ...Cố Yên Thành vừa đẹp trai vừa nho nhã, anh ấy là mơ ước của biết bao cô gái. Con là đang may mắn đó nội.
Cổ lão phu nhân không cho là đúng "con đừng nói dối nội...một người nho nhã thì làm gì phù hợp với con chứ, người phù hợp với con chỉ có Từ Diện Tư".
Cổ Mộc Hàn thoáng kinh ngạc "nội..."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương