Người Tình Cũ Của Mẹ Kế
Chương 17: Chạm mặt
'Cổ tiểu thư!'
Nghe có người gọi, Cổ Mộc Hàn quay đầu nhìn lại phía sau “là anh”
Hàn Du khẽ cười!
- Gọi tôi có việc gì?
'Cổ tiểu thư đã chuẩn bị xong chưa?
- Ừm, tôi xong rồi.
'Để tôi đưa cô về '
Cổ Mộc Hàn thoáng buồn “được, phiền anh rồi!”
Vừa ra khỏi cổng, Cổ Mộc Hàn quay đầu nhìn về phía sau...một căn tứ hộp viện cổ xưa hiện ra trong mắt cô, nó rộng đến hàng nghìn mét vuông, liếc qua cũng ước tính được tầm trăm phòng.
'Cổ tiểu thư, chúng ta đi thôi!'
Chân Cổ Mộc Hàn do dự “phải chăng sau khi mình rời khỏi nơi này thì mãi mãi sẽ không bao giờ được quay trở lại, Từ Diện Tư...anh không thể tiễn em lần cuối sao? Qua ngày hôm nay, em sẽ trở thành hôn thê của người khác...anh tiếc chăng? Hay đêm qua chỉ là trêu đùa!”
Két...
Chiếc siêu xe Ferrari quen thuộc dừng lại trước mặt cô.
- Tư Tư!
“Lên xe!”
'Già, sắp đến giờ họp rồi...già để tôi thay già đưa Cổ tiểu thư về Cổ gia'
Từ Diện Tư không để tâm đến Hàn Du, anh nhìn Cổ Mộc Hàn rồi khẽ lên tiếng “lên xe!”
Cổ Mộc Hàn gật đầu!
'Nhưng mà già, còn cuộc họp...'
“Hủy!”
Cổ Mộc Hàn kinh ngạc “ừm...thôi anh bận gì thì làm đi, công việc vẫn quan trọng hơn, để trợ lý của anh đưa em về cũng được rồi“.
“Vậy ý là em muốn cậu ta đưa em về chứ không phải anh, đúng không?”
Cổ Mộc Hàn há hốc mồm “anh nói gì thế?”
Từ Diện Tư bỏ đi đến chỗ đậu xe...
Cổ Mộc Hàn lủi thủi theo sau...
“Em vẫn còn tiếc vì cậu ta không thể đưa em về à?”
- Từ Diện Tư...anh nói năng kiểu gì thế?
“Lên xe!”
- Lên thì lên.
Xe từ từ chuyển bánh và rẽ vào đường chính rồi lao nhanh như bay...
Thấy Cổ Mộc Hàn ngồi ủ rũ, Từ Diện Tư cũng thấy lòng nặng trĩu “em có thật sự muốn gả đến Cố gia không?”
- Tư Tư, nếu em nói với anh là em không muốn làm dâu nhà họ Cố, anh có tin không?
Từ Diện Tư cười khẩy “Làm dâu nhà họ Cố là mơ ước của hàng vạn cô gái xinh đẹp!”
Cổ Mộc Hàn lạnh lùng lên tiếng “vì họ không phải là Cổ Mộc Hàn!”
Từ Diện Tư trầm mặc.
Két...két...
Ầm...
Cổ Mộc Hàn hốt hoảng “Tư Tư, đã xảy ra chuyện gì?”
Từ Diện Tư lạnh mặt “chiếc xe phía trước đang chạy thì đột nhiên dừng lại, anh phanh xe gấp đến như vậy nhưng vẫn không tránh khỏi va chạm”
Cổ Mộc Hàn nhíu mày!
“Em có sao không?”
- Em không sao. Còn anh?
“Anh không sao”
Cổ Mộc Hàn nhìn về phía trước rồi không khỏi kinh ngạc “là xe của ba”
“Quả nhiên là ông ấy!”
Từ Diện Tư xoa nhẹ đôi đầu mày.
Cổ Mộc Anh bước xuống xe và đi đến đập cửa xe Từ Diện Tư.
'Xuống xe!'
Cổ Mộc Hàn bước xuống xe...
- Ba!
Chát...
“Dừng tay!”
Cổ Mộc Anh lạnh lùng nhìn Từ Diện Tư.
'Đêm qua con đã thật sự ở cùng Từ Diện Tư?'
- Ba!
“Tiểu Hàn, em có sao không?”
Cổ Mộc Anh lạnh nhạt lên tiếng “Cổ Mộc Anh tôi dạy con, liên quan gì đến nhà họ Từ?”
“Sao lại đánh Tiểu Hàn?”
Cổ Mộc Hàn lắc đầu “Tư Tư, không được vô lễ với ba em“.
Từ Diện Tư thở hắt ra “thích đánh thì đánh tôi đây này!”
Cổ Mộc Anh tức thở phì phò “tôi cũng đang tìm cậu để tính sổ đây“.
“Được”
'Tôi có vài lời muốn nói riêng với cậu!'
- Ba!
'Con ở yên đó cho ba'
Cổ Mộc Hàn cúi mặt!
Từ Diện Tư đi cùng Cổ Mộc Anh đến bãi đất trống.
'Từ Diện Tư...tôi cảnh cáo cậu, hãy tránh xa con gái tôi'
“Lý do?”
'Từ Diện Tư, tôi nghiêm túc nói với cậu...hai nhà họ Cố và Cổ chuẩn bị kết thông gia. Cậu đừng làm ảnh hưởng đến tai tiếng của Tiểu Hàn, chuyện này chỉ khiến con bé thân bại danh liệt, cậu không muốn nó phải chịu mang tiếng xấu chứ?'
Suy tư một lúc, Từ Diện Tư khẽ cười “cuộc liên hôn này, người đau khổ sẽ là Tiểu Hàn“.
'Đó là chuyện của gia đình tôi, cậu không cần bận tâm'.
“Đã như vậy thì tôi không còn gì để nói!”
Nói xong, Từ Diện Tư quay bước rời đi, được vài bước...anh chợt khựng bước và nói với Cổ Mộc Anh “tôi không cần biết là xảy ra chuyện gì, nhưng nếu có ai dám làm tổn thương Tiểu Hàn thì xác định biến mất khỏi Hoa Hạ, dù là họ Cố hay là họ Cổ...thì Từ Diện Tư tôi cũng bất chấp“.
Cổ Mộc Anh khẽ nhíu mày “cậu nên xem lại tác phong của mình“.
“Cuộc liên hôn này có thành hay không còn chưa nói trước được đâu!”
'Cậu...'
“Thứ mà Từ Diện Tư này không có được thì kẻ khác cũng đừng hòng có được!”
Cổ Mộc Anh siết chặt tay “Từ Diện Tư, cậu tưởng Cổ Mộc Anh tôi chỉ có hư danh thôi sao“.
Từ Diện Tư quay trở lại xe, anh nhìn Cổ Mộc Hàn vài giây rồi ngồi vào xe...rất nhanh xe anh xé gió lao về phía trước, chỉ vài phút thì mất dạng.
- Tư Tư!
……………
'Con ngồi xuống đi, ba có chuyện muốn nói với con'
- Nếu ba nói về vấn đề đính hôn thì không cần thiết...con đã hứa với ba thì sẽ thực hiện. Còn nếu như ba muốn nói đến Từ Diện Tư thì con càng không muốn nghe.
'Con không nên qua lại với Từ Diện Tư, họ Cố biết được thì làm sao mà ăn nói với họ'.
- Cổ Mộc Hàn con làm gì, cũng không đến lượt người khác phải lên tiếng!
Nghe có người gọi, Cổ Mộc Hàn quay đầu nhìn lại phía sau “là anh”
Hàn Du khẽ cười!
- Gọi tôi có việc gì?
'Cổ tiểu thư đã chuẩn bị xong chưa?
- Ừm, tôi xong rồi.
'Để tôi đưa cô về '
Cổ Mộc Hàn thoáng buồn “được, phiền anh rồi!”
Vừa ra khỏi cổng, Cổ Mộc Hàn quay đầu nhìn về phía sau...một căn tứ hộp viện cổ xưa hiện ra trong mắt cô, nó rộng đến hàng nghìn mét vuông, liếc qua cũng ước tính được tầm trăm phòng.
'Cổ tiểu thư, chúng ta đi thôi!'
Chân Cổ Mộc Hàn do dự “phải chăng sau khi mình rời khỏi nơi này thì mãi mãi sẽ không bao giờ được quay trở lại, Từ Diện Tư...anh không thể tiễn em lần cuối sao? Qua ngày hôm nay, em sẽ trở thành hôn thê của người khác...anh tiếc chăng? Hay đêm qua chỉ là trêu đùa!”
Két...
Chiếc siêu xe Ferrari quen thuộc dừng lại trước mặt cô.
- Tư Tư!
“Lên xe!”
'Già, sắp đến giờ họp rồi...già để tôi thay già đưa Cổ tiểu thư về Cổ gia'
Từ Diện Tư không để tâm đến Hàn Du, anh nhìn Cổ Mộc Hàn rồi khẽ lên tiếng “lên xe!”
Cổ Mộc Hàn gật đầu!
'Nhưng mà già, còn cuộc họp...'
“Hủy!”
Cổ Mộc Hàn kinh ngạc “ừm...thôi anh bận gì thì làm đi, công việc vẫn quan trọng hơn, để trợ lý của anh đưa em về cũng được rồi“.
“Vậy ý là em muốn cậu ta đưa em về chứ không phải anh, đúng không?”
Cổ Mộc Hàn há hốc mồm “anh nói gì thế?”
Từ Diện Tư bỏ đi đến chỗ đậu xe...
Cổ Mộc Hàn lủi thủi theo sau...
“Em vẫn còn tiếc vì cậu ta không thể đưa em về à?”
- Từ Diện Tư...anh nói năng kiểu gì thế?
“Lên xe!”
- Lên thì lên.
Xe từ từ chuyển bánh và rẽ vào đường chính rồi lao nhanh như bay...
Thấy Cổ Mộc Hàn ngồi ủ rũ, Từ Diện Tư cũng thấy lòng nặng trĩu “em có thật sự muốn gả đến Cố gia không?”
- Tư Tư, nếu em nói với anh là em không muốn làm dâu nhà họ Cố, anh có tin không?
Từ Diện Tư cười khẩy “Làm dâu nhà họ Cố là mơ ước của hàng vạn cô gái xinh đẹp!”
Cổ Mộc Hàn lạnh lùng lên tiếng “vì họ không phải là Cổ Mộc Hàn!”
Từ Diện Tư trầm mặc.
Két...két...
Ầm...
Cổ Mộc Hàn hốt hoảng “Tư Tư, đã xảy ra chuyện gì?”
Từ Diện Tư lạnh mặt “chiếc xe phía trước đang chạy thì đột nhiên dừng lại, anh phanh xe gấp đến như vậy nhưng vẫn không tránh khỏi va chạm”
Cổ Mộc Hàn nhíu mày!
“Em có sao không?”
- Em không sao. Còn anh?
“Anh không sao”
Cổ Mộc Hàn nhìn về phía trước rồi không khỏi kinh ngạc “là xe của ba”
“Quả nhiên là ông ấy!”
Từ Diện Tư xoa nhẹ đôi đầu mày.
Cổ Mộc Anh bước xuống xe và đi đến đập cửa xe Từ Diện Tư.
'Xuống xe!'
Cổ Mộc Hàn bước xuống xe...
- Ba!
Chát...
“Dừng tay!”
Cổ Mộc Anh lạnh lùng nhìn Từ Diện Tư.
'Đêm qua con đã thật sự ở cùng Từ Diện Tư?'
- Ba!
“Tiểu Hàn, em có sao không?”
Cổ Mộc Anh lạnh nhạt lên tiếng “Cổ Mộc Anh tôi dạy con, liên quan gì đến nhà họ Từ?”
“Sao lại đánh Tiểu Hàn?”
Cổ Mộc Hàn lắc đầu “Tư Tư, không được vô lễ với ba em“.
Từ Diện Tư thở hắt ra “thích đánh thì đánh tôi đây này!”
Cổ Mộc Anh tức thở phì phò “tôi cũng đang tìm cậu để tính sổ đây“.
“Được”
'Tôi có vài lời muốn nói riêng với cậu!'
- Ba!
'Con ở yên đó cho ba'
Cổ Mộc Hàn cúi mặt!
Từ Diện Tư đi cùng Cổ Mộc Anh đến bãi đất trống.
'Từ Diện Tư...tôi cảnh cáo cậu, hãy tránh xa con gái tôi'
“Lý do?”
'Từ Diện Tư, tôi nghiêm túc nói với cậu...hai nhà họ Cố và Cổ chuẩn bị kết thông gia. Cậu đừng làm ảnh hưởng đến tai tiếng của Tiểu Hàn, chuyện này chỉ khiến con bé thân bại danh liệt, cậu không muốn nó phải chịu mang tiếng xấu chứ?'
Suy tư một lúc, Từ Diện Tư khẽ cười “cuộc liên hôn này, người đau khổ sẽ là Tiểu Hàn“.
'Đó là chuyện của gia đình tôi, cậu không cần bận tâm'.
“Đã như vậy thì tôi không còn gì để nói!”
Nói xong, Từ Diện Tư quay bước rời đi, được vài bước...anh chợt khựng bước và nói với Cổ Mộc Anh “tôi không cần biết là xảy ra chuyện gì, nhưng nếu có ai dám làm tổn thương Tiểu Hàn thì xác định biến mất khỏi Hoa Hạ, dù là họ Cố hay là họ Cổ...thì Từ Diện Tư tôi cũng bất chấp“.
Cổ Mộc Anh khẽ nhíu mày “cậu nên xem lại tác phong của mình“.
“Cuộc liên hôn này có thành hay không còn chưa nói trước được đâu!”
'Cậu...'
“Thứ mà Từ Diện Tư này không có được thì kẻ khác cũng đừng hòng có được!”
Cổ Mộc Anh siết chặt tay “Từ Diện Tư, cậu tưởng Cổ Mộc Anh tôi chỉ có hư danh thôi sao“.
Từ Diện Tư quay trở lại xe, anh nhìn Cổ Mộc Hàn vài giây rồi ngồi vào xe...rất nhanh xe anh xé gió lao về phía trước, chỉ vài phút thì mất dạng.
- Tư Tư!
……………
'Con ngồi xuống đi, ba có chuyện muốn nói với con'
- Nếu ba nói về vấn đề đính hôn thì không cần thiết...con đã hứa với ba thì sẽ thực hiện. Còn nếu như ba muốn nói đến Từ Diện Tư thì con càng không muốn nghe.
'Con không nên qua lại với Từ Diện Tư, họ Cố biết được thì làm sao mà ăn nói với họ'.
- Cổ Mộc Hàn con làm gì, cũng không đến lượt người khác phải lên tiếng!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương