Người Tình Cũ Của Mẹ Kế
Chương 20: Tấm thẻ không còn đủ tiền thanh toán
Theo hẹn, Cổ Mộc Hàn cùng đi ăn với Tang Manh, cả hai đều thích những món ăn truyền thống nên luôn cùng nhau đi ăn món truyền thống.
Tại nhà hàng món ăn truyền thống lớn nhất Hoa Hạ, không gian xung quanh được trang trí theo lối kiến trúc của cổ điển...vừa yên tĩnh vừa lãng mạn, lại không kém phần ấm cúng, còn có cả nét xa hoa.
Cổ Mộc Hàn cùng Tang Manh ngồi thưởng thức món ngon, cả hai ăn uống rất nhiệt tình.
'Hàn Hàn!'
- Sao vậy?
'Chú đẹp trai của bà đang đi bên cạnh người phụ nữ xinh đẹp kìa!'
Khụ...khụ...
Cổ Mộc Hàn ho sặc sụa...
Tang Manh đưa tay lên vỗ nhẹ lưng Cổ Mộc Hàn “bà đâu cần phải sốc đến vậy!”
Cổ Mộc Hàn liếc nhìn Từ Diện Tư, bên cạnh anh đúng là có một người phụ nữ vô cùng quyến rũ.
Từ Diện Tư nhíu mày “sao đi đến đâu cũng gặp nhóc con vậy chứ!”
Cổ Mộc Hàn di chuyển tầm mắt đến cánh tay của người phụ nữ, cánh tay ấy tựa như không xương...nó quấn chặt cánh tay Từ Diện Tư “người phụ nữ đó là Minh Nguyệt Hà mà dì Thiên Thiên đã kể với mình sao?”
Từ Diện Tư nhanh chóng rụt tay về, nhìn anh lúc này giống như người chồng đang lén lút ngoại tình và lỡ bị vợ bắt gặp.
Minh Nguyệt Hà nhíu mày “Anh Tư Tư, anh sao vậy?”
“Không sao!”
Ánh mắt Từ Diện Tư không rời khỏi Cổ Mộc Hàn một giây phút nào.
Cổ Mộc Hàn giả vờ như không nhìn thấy gì và xem Từ Diện Tư như người xa lạ.
“Nhóc con dám bơ mình!”
Một lúc sau...
Cổ Mộc Hàn vào nhà vệ sinh!
Nghe sau lưng mình có tiếng giày cao gót gõ đều lên mặt sàn, Cổ Mộc Hàn đi chậm lại...
Bỗng dưng một thân hình bốc lửa lướt qua mặt cô, cô đưa mắt nhìn rồi khẽ cười “hoá ra mẫu phụ nữ mà Từ Diện Tư yêu thích lại là cái loại ngực và mông được độn đầy silicon như vậy!”
Cổ Mộc Hàn bĩu môi, nhưng rồi cũng bước vào nhà vệ sinh...
- Á...
Cổ Mộc Hàn giật bắn người khi cô bị đẩy thật mạnh và lưng dán chặt vào vách tường.
- Này...Từ Diện Tư chú bị biến thái à? Đây là nhà vệ sinh nữ đó.
Từ Diện Tư cười tươi “vậy sao? Vậy nhóc con nhìn lại cho kỹ đi...”
Cổ Mộc Hàn há hốc mồm “sao...sao mình lại vào nhà vệ sinh nam chứ?”
“Sao hửm?”
- Chỉ là nhầm lẫn chút thôi mà, không làm phiền chú Tư Tư nữa, Mộc Hàn sang bên cạnh đây.
“Đứng lại, lợi dụng xong thì muốn chạy hửm?”
- Chú Từ nói gì mà nghe nghiêm trọng vậy chứ? Ai lợi dụng gì chứ?
Từ Diện Tư gỡ lấy bàn tay Cổ Mộc Hàn đang đặt trước ngực anh xuống “ừm, Cổ đại tiểu thư không có lợi dụng tôi đâu nhé!”
- Ừm...chỉ là hiểu nhầm thôi mà chú Từ.
“Chú Từ?”
Cổ Mộc Hàn nhún vai!
Rất nhanh, môi cô bị Từ Diện Tư khóa chặt, đến khi cô sắp ngừng thở thì anh mới chịu buông ra.
- Từ Diện Tư khốn kiếp!
Cổ Mộc Hàn tức giận bỏ đi một mạch...vừa ra khỏi nhà vệ sinh nam, thì lại một lần nữa chạm mặt Minh Nguyệt Hà.
Minh Nguyệt Hà kiêu ngạo lướt qua mặt Cổ Mộc Hàn, còn để lại vài lời chế nhạo “ai đời lại vào nhà vệ sinh nam, chắc là muốn nhìn người khác đi vệ sinh“.
Cổ Mộc Hàn đen mặt “phu thê hai người được lắm!”
………
'Kìa Hàn Hàn, bà sao vậy?'
- Manh Manh, chúng ta về thôi...bữa tối này nuốt không trôi nữa rồi, hôm khác tôi sẽ bù lại cho bà.
'Được!'
Cổ Mộc Hàn tức giận...vừa đi vừa giẫm chân bình bịch.
Tang Manh đỡ trán rồi lủi cứ theo sau...
//Này...hai cô bé, vẫn chưa thanh toán.
Tang Manh thở dài “mình mãi đuổi theo Hàn Hàn vào quên mất là cần phải thanh toán!”
Anh phục vụ dang tay ngăn Cổ Mộc Hàn lại “cô bé à...là định ăn quỵt sao?”
- Quỵt cái đầu của anh, tôi không thanh toán ở bàn, thì tôi sẽ đến quầy thanh toán.
Anh phục vụ không nói gì thêm, chỉ đưa tờ hoá đơn cho Cổ Mộc Hàn.
Cổ Mộc Hàn cầm lấy rồi đi đến quầy thanh toán.
//Xin lỗi cô...thẻ của cô không đủ tiền để thanh toán hoá đơn này.
Tang Manh dịu dàng lên tiếng “dùng thẻ của tôi đi!”
- Manh Manh, bà cất đi! Bữa ăn này tôi mời bà mà.
Minh Nguyệt Hà cười khẩy “con gái thời nay thật ghê gớm, ăn xong thì định quỵt tiền, đến khi bị bắt gặp thì viện trăm nghìn lý do, nhìn cách ăn mặc là biết nghèo hèn rồi...nghĩ sao không lượng sức, dám bước chân vào đây ngồi ăn uống hả hê. Đúng là có ý đồ lừa gạt từ trước“.
Từ Diện Tư nhíu mày “Minh Nguyệt, sao em lại nói về người khác như vậy!”
*Em nói sai sao? Vừa nãy còn thấy cô ta ở trong nhà vệ sinh nam.
Từ Diện Tư không nói gì thêm, anh nhanh bước đến quầy thanh toán.
“Dùng thẻ của tôi!”
Nhân viên thu ngân thoáng kinh ngạc “ông...ông chủ Từ!”
Từ Diện Tư đưa tấm thẻ của mình đến trước mặt nhân viên thu ngân.
Minh Nguyệt Hà giật lấy tấm thẻ “Tư Tư, sao anh lại phải trả tiền cho loại lừa đảo này!”
Tang Manh tức giận lên tiếng “cô nói ai lừa đảo?”
Minh Nguyệt Hà cười khẩy “thì hai cô đó!”
“Đủ rồi Minh Nguyệt”
*Anh, anh vì thể loại lừa đảo này mà lớn tiếng với em sao Tư Tư?
Cổ Mộc Hàn cười lạnh “tôi đâu cần ai phải giúp tôi trả tiền cho bữa ăn của tôi, tôi đâu phải là ăn mày mà chờ bố thí“.
- Cảm ơn lòng tốt của ông chủ Từ!
Từ Diện Tư lạnh mặt, miệng khe khẽ hỏi “ông chủ Từ?”
Cổ Mộc Hàn lấy từ túi xách ra tấm thẻ màu đen, tựa như tấm thẻ của Từ Diện Tư.
“Quét thẻ đi!”
Không những nhân viên thu ngân, mà ngay cả Minh Nguyệt Hà hay Từ Diện Tư cũng phải kinh ngạc.
Minh Nguyệt Hà lạnh giọng lên tiếng “chắc lại là đi lừa đảo chiếm đoạt của ai đó rồi!”
Cổ Mộc Hàn nhìn Minh Nguyệt Hà một ánh mắt sắc lạnh, tay cầm tấm thẻ quơ qua quơ lại trước mặt Minh Nguyệt Hà “Cổ Mộc Hàn tôi, cần gì phải đi lừa đảo người khác mới có được những thứ này!”
*Cổ Mộc Hàn? Cô là người nhà họ Cổ sao?
Nhân viên thu ngân đưa lại tấm thẻ đen cho Cổ Mộc Hàn và lịch sự cúi người bốn mươi lăm độ “Dạ...cảm ơn quý khách!”
Cổ Mộc Hàn không nói gì, chỉ cố tình đâm vào người Từ Diện Tư khiến anh lảo đảo, rồi tiêu sái rời đi...
“Nhóc con!”
Tại nhà hàng món ăn truyền thống lớn nhất Hoa Hạ, không gian xung quanh được trang trí theo lối kiến trúc của cổ điển...vừa yên tĩnh vừa lãng mạn, lại không kém phần ấm cúng, còn có cả nét xa hoa.
Cổ Mộc Hàn cùng Tang Manh ngồi thưởng thức món ngon, cả hai ăn uống rất nhiệt tình.
'Hàn Hàn!'
- Sao vậy?
'Chú đẹp trai của bà đang đi bên cạnh người phụ nữ xinh đẹp kìa!'
Khụ...khụ...
Cổ Mộc Hàn ho sặc sụa...
Tang Manh đưa tay lên vỗ nhẹ lưng Cổ Mộc Hàn “bà đâu cần phải sốc đến vậy!”
Cổ Mộc Hàn liếc nhìn Từ Diện Tư, bên cạnh anh đúng là có một người phụ nữ vô cùng quyến rũ.
Từ Diện Tư nhíu mày “sao đi đến đâu cũng gặp nhóc con vậy chứ!”
Cổ Mộc Hàn di chuyển tầm mắt đến cánh tay của người phụ nữ, cánh tay ấy tựa như không xương...nó quấn chặt cánh tay Từ Diện Tư “người phụ nữ đó là Minh Nguyệt Hà mà dì Thiên Thiên đã kể với mình sao?”
Từ Diện Tư nhanh chóng rụt tay về, nhìn anh lúc này giống như người chồng đang lén lút ngoại tình và lỡ bị vợ bắt gặp.
Minh Nguyệt Hà nhíu mày “Anh Tư Tư, anh sao vậy?”
“Không sao!”
Ánh mắt Từ Diện Tư không rời khỏi Cổ Mộc Hàn một giây phút nào.
Cổ Mộc Hàn giả vờ như không nhìn thấy gì và xem Từ Diện Tư như người xa lạ.
“Nhóc con dám bơ mình!”
Một lúc sau...
Cổ Mộc Hàn vào nhà vệ sinh!
Nghe sau lưng mình có tiếng giày cao gót gõ đều lên mặt sàn, Cổ Mộc Hàn đi chậm lại...
Bỗng dưng một thân hình bốc lửa lướt qua mặt cô, cô đưa mắt nhìn rồi khẽ cười “hoá ra mẫu phụ nữ mà Từ Diện Tư yêu thích lại là cái loại ngực và mông được độn đầy silicon như vậy!”
Cổ Mộc Hàn bĩu môi, nhưng rồi cũng bước vào nhà vệ sinh...
- Á...
Cổ Mộc Hàn giật bắn người khi cô bị đẩy thật mạnh và lưng dán chặt vào vách tường.
- Này...Từ Diện Tư chú bị biến thái à? Đây là nhà vệ sinh nữ đó.
Từ Diện Tư cười tươi “vậy sao? Vậy nhóc con nhìn lại cho kỹ đi...”
Cổ Mộc Hàn há hốc mồm “sao...sao mình lại vào nhà vệ sinh nam chứ?”
“Sao hửm?”
- Chỉ là nhầm lẫn chút thôi mà, không làm phiền chú Tư Tư nữa, Mộc Hàn sang bên cạnh đây.
“Đứng lại, lợi dụng xong thì muốn chạy hửm?”
- Chú Từ nói gì mà nghe nghiêm trọng vậy chứ? Ai lợi dụng gì chứ?
Từ Diện Tư gỡ lấy bàn tay Cổ Mộc Hàn đang đặt trước ngực anh xuống “ừm, Cổ đại tiểu thư không có lợi dụng tôi đâu nhé!”
- Ừm...chỉ là hiểu nhầm thôi mà chú Từ.
“Chú Từ?”
Cổ Mộc Hàn nhún vai!
Rất nhanh, môi cô bị Từ Diện Tư khóa chặt, đến khi cô sắp ngừng thở thì anh mới chịu buông ra.
- Từ Diện Tư khốn kiếp!
Cổ Mộc Hàn tức giận bỏ đi một mạch...vừa ra khỏi nhà vệ sinh nam, thì lại một lần nữa chạm mặt Minh Nguyệt Hà.
Minh Nguyệt Hà kiêu ngạo lướt qua mặt Cổ Mộc Hàn, còn để lại vài lời chế nhạo “ai đời lại vào nhà vệ sinh nam, chắc là muốn nhìn người khác đi vệ sinh“.
Cổ Mộc Hàn đen mặt “phu thê hai người được lắm!”
………
'Kìa Hàn Hàn, bà sao vậy?'
- Manh Manh, chúng ta về thôi...bữa tối này nuốt không trôi nữa rồi, hôm khác tôi sẽ bù lại cho bà.
'Được!'
Cổ Mộc Hàn tức giận...vừa đi vừa giẫm chân bình bịch.
Tang Manh đỡ trán rồi lủi cứ theo sau...
//Này...hai cô bé, vẫn chưa thanh toán.
Tang Manh thở dài “mình mãi đuổi theo Hàn Hàn vào quên mất là cần phải thanh toán!”
Anh phục vụ dang tay ngăn Cổ Mộc Hàn lại “cô bé à...là định ăn quỵt sao?”
- Quỵt cái đầu của anh, tôi không thanh toán ở bàn, thì tôi sẽ đến quầy thanh toán.
Anh phục vụ không nói gì thêm, chỉ đưa tờ hoá đơn cho Cổ Mộc Hàn.
Cổ Mộc Hàn cầm lấy rồi đi đến quầy thanh toán.
//Xin lỗi cô...thẻ của cô không đủ tiền để thanh toán hoá đơn này.
Tang Manh dịu dàng lên tiếng “dùng thẻ của tôi đi!”
- Manh Manh, bà cất đi! Bữa ăn này tôi mời bà mà.
Minh Nguyệt Hà cười khẩy “con gái thời nay thật ghê gớm, ăn xong thì định quỵt tiền, đến khi bị bắt gặp thì viện trăm nghìn lý do, nhìn cách ăn mặc là biết nghèo hèn rồi...nghĩ sao không lượng sức, dám bước chân vào đây ngồi ăn uống hả hê. Đúng là có ý đồ lừa gạt từ trước“.
Từ Diện Tư nhíu mày “Minh Nguyệt, sao em lại nói về người khác như vậy!”
*Em nói sai sao? Vừa nãy còn thấy cô ta ở trong nhà vệ sinh nam.
Từ Diện Tư không nói gì thêm, anh nhanh bước đến quầy thanh toán.
“Dùng thẻ của tôi!”
Nhân viên thu ngân thoáng kinh ngạc “ông...ông chủ Từ!”
Từ Diện Tư đưa tấm thẻ của mình đến trước mặt nhân viên thu ngân.
Minh Nguyệt Hà giật lấy tấm thẻ “Tư Tư, sao anh lại phải trả tiền cho loại lừa đảo này!”
Tang Manh tức giận lên tiếng “cô nói ai lừa đảo?”
Minh Nguyệt Hà cười khẩy “thì hai cô đó!”
“Đủ rồi Minh Nguyệt”
*Anh, anh vì thể loại lừa đảo này mà lớn tiếng với em sao Tư Tư?
Cổ Mộc Hàn cười lạnh “tôi đâu cần ai phải giúp tôi trả tiền cho bữa ăn của tôi, tôi đâu phải là ăn mày mà chờ bố thí“.
- Cảm ơn lòng tốt của ông chủ Từ!
Từ Diện Tư lạnh mặt, miệng khe khẽ hỏi “ông chủ Từ?”
Cổ Mộc Hàn lấy từ túi xách ra tấm thẻ màu đen, tựa như tấm thẻ của Từ Diện Tư.
“Quét thẻ đi!”
Không những nhân viên thu ngân, mà ngay cả Minh Nguyệt Hà hay Từ Diện Tư cũng phải kinh ngạc.
Minh Nguyệt Hà lạnh giọng lên tiếng “chắc lại là đi lừa đảo chiếm đoạt của ai đó rồi!”
Cổ Mộc Hàn nhìn Minh Nguyệt Hà một ánh mắt sắc lạnh, tay cầm tấm thẻ quơ qua quơ lại trước mặt Minh Nguyệt Hà “Cổ Mộc Hàn tôi, cần gì phải đi lừa đảo người khác mới có được những thứ này!”
*Cổ Mộc Hàn? Cô là người nhà họ Cổ sao?
Nhân viên thu ngân đưa lại tấm thẻ đen cho Cổ Mộc Hàn và lịch sự cúi người bốn mươi lăm độ “Dạ...cảm ơn quý khách!”
Cổ Mộc Hàn không nói gì, chỉ cố tình đâm vào người Từ Diện Tư khiến anh lảo đảo, rồi tiêu sái rời đi...
“Nhóc con!”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương