Người Tình Cũ Của Mẹ Kế

Chương 49: Vậy sao nội không bảo Cổ Mộc Anh thu tay



*Tiểu Hàn…

- Kìa nội, sao nội không nghỉ ngơi đi ạ?

*Nội thấy trong lòng bồn chồn, khó chịu lắm.

Cổ Mộc Hàn bước lên phía trước dịu dàng dìu Cổ lão phu nhân đi đến bên bàn trà…

- Nội! Người đừng suy nghĩ nhiều.

*Tiểu Hàn, hay là con đừng đối đầu với ba con nữa, có được không con?

- Nội, đã phóng lao thì phải theo lao. Con không thể dừng lại trong giờ phút này.

Cổ lão phu nhân thở dài “nội hiểu, vậy con hãy cẩn thận một chút”.

- Cảm ơn nội!

*Tiểu Hàn, bao dung được từng nào thì hãy bao dung.

Cổ Mộc Hàn im lặng không lên tiếng!

Cổ lão phu nhân đứng lên rời đi…bà cứ bước từng bước một chầm chậm về phía hậu viện của căn tứ hộp viện. Lòng vô cùng cảm thán trước cảnh vật nơi này “thằng nhóc Tư Tư này thật biết tận hưởng, sở hữu được cả một căn tứ hộp viện hàng chục nghìn mét vuông thế này”.

Cổ lão phu nhân đi đến bên gốc cây ngọc lan, hương thơm ngào ngạt từ những đóa hoa trắng xoá xộc vào mũi khiến tâm trạng đang phiền não của Cổ lão phu nhân liền trở nên hoà hoãn. Cổ lão phu nhân đứng nhìn thật lâu “ồ…là cả một vườn ngọc lan, Tư Tư cũng thích hoa ngọc lan sao?’’

“Nội! Ngoài vườn gió lớn, sao nội không về phòng nghỉ ngơi?”

Nghe được giọng nói trầm ấm của Từ Diện Tư, Cổ lão phu nhân mỉm cười “Tư Tư đó à?”

Từ Diện Tư bước đến bên cạnh Cổ lão phu nhân “để con đưa nội về phòng nghỉ ngơi!”

*Bà muốn ngắm cảnh đẹp thêm một lúc.

“Nhưng ngoài này gió lạnh lắm nội à!”



*Gió có lạnh đến mấy cũng không lạnh bằng lòng người.

Từ Diện Tư nhíu mày!

*Tư Tư, nội biết con rất yêu thương Tiểu Hàn, vì con bé…con có thể làm tất cả những việc dù là những việc bất nhân bất nghĩa nhất. Nội không hy vọng con xen vào cuộc chiến giữa Tiểu Hàn và ba của nó.

“Nội, Cổ Mộc Anh…ông ấy rất thâm độc, còn thiếu chút nữa thì ông ấy đã đoạt mạng Tiểu Hàn, con đương nhiên không thể trơ mắt đứng nhìn người phụ nữ của mình gặp nguy hiểm”.

*Nhưng dù sao đi nữa thì Mộc Anh cũng là ba ruột của Tiểu Hàn, con bé còn non người trẻ dạ…nhưng Từ Diện Tư con thì không còn trẻ nữa.

“Con hiểu, nội yên tâm đi…con chỉ bảo vệ Tiểu Hàn chứ tuyệt đối sẽ không nhún tay vào”.

*Ta thật sự không muốn nhìn thấy con trai và cháu nội của mình gây tổn thương cho nhau, điều đó là bất hạnh của gia tộc.

“Vậy thì tại sao nội không khuyên Cổ Mộc Anh thu tay?”

Cổ lão phu nhân lắc đầu “ta mà khuyên được hắn thì đâu để Tiểu Hàn bị uất ức”.

Từ Diện Tư ngước nhìn lên tầng cây cao vút, chiều thu lành lạnh, vài sợi nắng mong manh xuyên qua mành lá…đó là vài sợi nắng cuối ngày còn sót lại nhân gian, hoàng hôn bao giờ cũng buồn, hoàng hôn như một điềm báo kết thúc mọi thứ. Tâm trạng anh càng thêm nặng nề.

*Tư Tư!

“Nội còn có gì muốn nói với con sao?”

*Hãy tốt với Tiểu Hàn, tuổi thơ của nó đã quá bất hạnh rồi.

“Nội hãy yên tâm, Tiểu Hàn là sinh mạng của con, là giới hạn cuối cùng của con”.

*Xem ra thì là do nội lo xa quá rồi.

Từ Diện Tư ôm lấy cánh tay Cổ lão phu nhân “để con đưa nội về phòng nghỉ ngơi”.

*Ừm!



………………

Xạt…

Cổ Mộc Anh nhíu mày khi bị ném xấp giấy vào người, ông ngước lên nhìn thì va vào ánh mắt lạnh lùng của Cổ Mộc Hàn ‘‘mày đến đây làm gì?’’

- Cổ Mộc Anh, mười lăm phần trăm cổ phần từng đứng tên Vân Linh, giờ ở đâu? Có chân để chạy à?

Cổ Mộc Anh lạnh mặt “mày muốn gì?”

- Tôi muốn lấy lại thứ của mẹ tôi.

‘Mày đừng hòng!’

- Vậy sao?

Cổ Mộc Anh siết chặt tay “Cổ Mộc Anh tao ghét nhất là kẻ khác dùng thái độ đó để nói chuyện với tao”.

- Vậy thì ông sẽ phải ghét dài dài.

‘Mày đừng quá đáng, nếu như mày còn muốn nhìn thấy bầu trời của ngày mai’.

Cổ Mộc Hàn cười lạnh “tôi cũng chẳng ưa gì khi bị kẻ khác dọa nạt tôi, tôi biết ông có thừa khả năng để xử lý tôi, nhưng vấn đề là ở chỗ là ông có khả năng để hạ được tôi hay không mà thôi!”

Cổ Mộc Anh nheo mắt “mày tự tin đến như vậy à?”

- Không phải tôi tự tin, mà là tôi chắc chắn.

Cổ Mộc Anh phì cười “có lẽ là lần trước tao đã quá nương tay, nên hôm nay mày mới có cơ hội đứng trước mặt tao huênh hoang”.

Cổ Mộc Hàn nhìn chằm chằm vào mặt Cổ Mộc Anh, trong cảm nhận của cô thì đã có thêm nhiều nếp nhăn xuất hiện trên khóe mắt ông…có lẽ là thời gian qua ông đã phải mất ăn mất ngủ.

Cổ Mộc Anh nhíu mày khi thấy Cổ Mộc Hàn nhìn mình bằng ánh mắt hiền dịu kia.

‘Không thể nào, là mình bị ảo giác thôi!’
Chương trước Chương tiếp