Người Tình Cũ Của Mẹ Kế
Chương 56: Giải cứu Cổ Mộc Hàn
Nghe tiếng sóng biển vỗ vào mạn thuyền, Cổ Mộc Hàn thoáng mơ hồ nên thầm nghĩ “sao lại có tiếng sóng biển chứ?”
Hơi lạnh ập đến khiến cho cô phải rùng mình, cô định đưa tay lên ôm lấy đôi vai gầy, nhưng rất tiếc…đến bây giờ cô mới phát hiện ra hai tay cô đã bị trói chặt ra sau lưng.
Ngay lập tức cô hoàn toàn tỉnh táo, vừa mở mắt ra cô đã nhìn thấy sao trời lồng lộng “gì thế này?”
‘Cô bé, chịu dậy rồi à?’
Cổ Mộc Hàn nhíu mày khi thấy kẻ đứng trước mặt mình là Mộ Học Nhữ, cô liếc xung quanh thì không thấy gì khác ngoài biển và trời. Cũng không còn ai khác ngoài cô và Mộ Học Nhữ.
‘Sao rồi cô bé? Có phải em rất bất ngờ không?’
Cổ Mộc Hàn nhớ lại chuyện ở trung tâm thương mại rồi cười lạnh, cô nhớ cô đang đi thì bị ai đó đánh sau gáy cô một cái thật mạnh và giờ thì cô lại có mặt trên thuyền “đúng là tôi rất bất ngờ, vì chỉ có loại cặn bã mới dùng đến những thủ đoạn bẩn thỉu như thế này!”
Mộ Học Nhữ cười tươi “Cổ tiểu thư quá khen rồi”.
Cổ Mộc Hàn lạnh giọng lên tiếng “tốt nhất thì anh nên dừng lại trước khi mọi việc quá muộn. Nếu không thì anh sẽ ân hận với cái giá mà mình phải trả”.
‘Vậy sao?’
- Giữa tôi và anh không thù không oán, tội gì anh phải hết lần này đến lần khác hại tôi.
‘Em nói đúng, tôi và em không hề có thù oán. Nhưng lý do và nguyên nhân ở chỗ là tôi thích em’.
Mộ Học Nhữ vừa nói vừa vuốt ve nhẹ nhàng lên má Cổ Mộc Hàn, làn da mịn màng mềm mại của cô khiến cho anh không có ý định rụt tay về.
‘Hàn Hàn, đêm nay em sẽ thuộc về anh. À không! Đêm nay, hai ta sẽ thuộc về nhau’.
- Đừng có mơ, có chết thì tôi cũng không bao giờ để anh đạt được mục đích.
‘Em có thể chống lại được tôi sao?’
- Mộ thiếu gia có sở thích độc lạ nhỉ! Thích người ta là phải dùng cách bẩn thỉu để chiếm đoạt người ta sao?
‘Thì ban đầu anh cũng đâu muốn dùng cách này để có được em. Nhưng vì em không đồng ý nên tôi phải dùng cách này thôi, tôi biết em không hề thích tôi’.
Không đôi co với Cổ Mộc Hàn nữa, Mộ Học Nhữ cúi xuống hôn lên xương quai xanh của cô…
- Cút…Mộ Học Nhữ, anh là tên khốn kiếp, nhanh thả tôi ra.
‘Thả em ra sao? Không vội như vậy chứ? Em yên tâm đi sáng sớm mai anh sẽ đưa em về Cổ gia’.
Cổ Mộc Hàn gồng hết sức hất Mộ Học Nhữ ra, khiến cho anh phải ngã vật ra sau.
‘Em không chịu ngoan ngoãn thì đừng trách anh mạnh tay!’
- Mộ Học Nhữ, anh là tên bẩn thỉu mau cút cho tôi.
Roẹt…
Cổ Mộc Hàn kinh ngạc khi chiếc áo của mình đã bị xé nát “khốn kiếp, anh nhanh dừng lại cho tôi”.
………………
‘Già, phía trước có chiếc thuyền!’
Từ Diện Tư phóng ống nhòm về phía chiếc thuyền cách thuyền anh không xa.
“Thả chiếc thuyền nan xuống cho tôi, tôi sẽ tự đến đó…tránh bứt dây động rừng”.
‘Được, tôi đi cùng già!’
…………………
Qua một hồi giằng co, Cổ Mộc Hàn bị Mộ Học Nhữ gây ra vô số thương tích. Cảm giác đau rát từ những vết thương, khiến cô phải hít hà.
Mộ Học Nhữ bực tức, đứng lên và tự xé nát chiếc áo sơ mi trên người mình, rồi tháo sợi dây thắt lưng ra, chiếc quần jean liền tụt xuống chân.
Dưới ánh sáng mờ ảo của những vì sao nhưng Cổ Mộc Hàn vẫn nhìn thấy rất rõ body kiểu ốm nhom ốm nhách của Mộ Học Nhữ.
Một cảm giác gớm ghiếc chợt xuất hiện trong cô “Hừ…body kiểu bệnh lao mà cũng muốn được ngủ với mình sao? Đúng là nhục quế thân mình mà!”
Mộ Học Nhữ ôm lấy Cổ Mộc Hàn và hôn tới tấp lên vùng ngực cô.
Cô cố gắng đẩy ra…nhưng càng đẩy càng bị ôm chặt hơn và càng bị hôn nhiều hơn.
- Thật khốn kiếp, Cổ Mộc Hàn ta lại bị huỷ trong tay tên cặn bã này sao? Có chết ta cũng không cam tâm.
Phịch…
Mộ Học Nhữ bị đá ngã xuống boong tàu.
- Tư Tư!
Nhìn bộ dáng nhếch nhác của Cổ Mộc Hàn, Từ Diện Tư không khỏi xót xa. Anh ôm lấy Cổ Mộc Hàn.
“Tiểu Hàn!”
- Anh Tư Tư!
‘Mẹ kiếp, mày là ai? Sao lại xen vào chuyện của tao?’
Từ Diện Tư lạnh lùng u ám nhìn Mộ Học Nhữ đang nằm co ro trước mặt mình “mày dám chạm vào người phụ nữ của Từ Diện Tư tao, đúng là chán sống đây mà!”
Mộ Học Nhữ hốt hoảng “Từ Diện Tư!”
Vừa nãy bị đá ngã xuống bất ngờ nên Mộ Học Nhữ chưa kịp nhìn thấy ai, giờ thì nhìn thấy rất rõ…thấy người đứng trước mặt mình đúng là Từ Diện Tư, Mộ Học Nhữ vô cùng lo sợ “tôi…là bị người khác ép tôi làm như vậy…”
“Là kẻ nào ép?”
‘Tôi…tôi không thể nói được!’
Từ Diện Tư lạnh giọng ra lệnh cho Hàn Du “nhốt hắn lại, từ từ xử lý!”
‘Làm ơn tha cho tôi, tôi bị người ta ép thật mà!’
Từ Diện Tư cởi trói giúp Cổ Mộc Hàn và ôm lấy cô “Tiểu Hàn, anh xin lỗi vì đã đến muộn!”
- Không, vẫn chưa muộn. Em cảm ơn anh Tư Tư!
Hơi lạnh ập đến khiến cho cô phải rùng mình, cô định đưa tay lên ôm lấy đôi vai gầy, nhưng rất tiếc…đến bây giờ cô mới phát hiện ra hai tay cô đã bị trói chặt ra sau lưng.
Ngay lập tức cô hoàn toàn tỉnh táo, vừa mở mắt ra cô đã nhìn thấy sao trời lồng lộng “gì thế này?”
‘Cô bé, chịu dậy rồi à?’
Cổ Mộc Hàn nhíu mày khi thấy kẻ đứng trước mặt mình là Mộ Học Nhữ, cô liếc xung quanh thì không thấy gì khác ngoài biển và trời. Cũng không còn ai khác ngoài cô và Mộ Học Nhữ.
‘Sao rồi cô bé? Có phải em rất bất ngờ không?’
Cổ Mộc Hàn nhớ lại chuyện ở trung tâm thương mại rồi cười lạnh, cô nhớ cô đang đi thì bị ai đó đánh sau gáy cô một cái thật mạnh và giờ thì cô lại có mặt trên thuyền “đúng là tôi rất bất ngờ, vì chỉ có loại cặn bã mới dùng đến những thủ đoạn bẩn thỉu như thế này!”
Mộ Học Nhữ cười tươi “Cổ tiểu thư quá khen rồi”.
Cổ Mộc Hàn lạnh giọng lên tiếng “tốt nhất thì anh nên dừng lại trước khi mọi việc quá muộn. Nếu không thì anh sẽ ân hận với cái giá mà mình phải trả”.
‘Vậy sao?’
- Giữa tôi và anh không thù không oán, tội gì anh phải hết lần này đến lần khác hại tôi.
‘Em nói đúng, tôi và em không hề có thù oán. Nhưng lý do và nguyên nhân ở chỗ là tôi thích em’.
Mộ Học Nhữ vừa nói vừa vuốt ve nhẹ nhàng lên má Cổ Mộc Hàn, làn da mịn màng mềm mại của cô khiến cho anh không có ý định rụt tay về.
‘Hàn Hàn, đêm nay em sẽ thuộc về anh. À không! Đêm nay, hai ta sẽ thuộc về nhau’.
- Đừng có mơ, có chết thì tôi cũng không bao giờ để anh đạt được mục đích.
‘Em có thể chống lại được tôi sao?’
- Mộ thiếu gia có sở thích độc lạ nhỉ! Thích người ta là phải dùng cách bẩn thỉu để chiếm đoạt người ta sao?
‘Thì ban đầu anh cũng đâu muốn dùng cách này để có được em. Nhưng vì em không đồng ý nên tôi phải dùng cách này thôi, tôi biết em không hề thích tôi’.
Không đôi co với Cổ Mộc Hàn nữa, Mộ Học Nhữ cúi xuống hôn lên xương quai xanh của cô…
- Cút…Mộ Học Nhữ, anh là tên khốn kiếp, nhanh thả tôi ra.
‘Thả em ra sao? Không vội như vậy chứ? Em yên tâm đi sáng sớm mai anh sẽ đưa em về Cổ gia’.
Cổ Mộc Hàn gồng hết sức hất Mộ Học Nhữ ra, khiến cho anh phải ngã vật ra sau.
‘Em không chịu ngoan ngoãn thì đừng trách anh mạnh tay!’
- Mộ Học Nhữ, anh là tên bẩn thỉu mau cút cho tôi.
Roẹt…
Cổ Mộc Hàn kinh ngạc khi chiếc áo của mình đã bị xé nát “khốn kiếp, anh nhanh dừng lại cho tôi”.
………………
‘Già, phía trước có chiếc thuyền!’
Từ Diện Tư phóng ống nhòm về phía chiếc thuyền cách thuyền anh không xa.
“Thả chiếc thuyền nan xuống cho tôi, tôi sẽ tự đến đó…tránh bứt dây động rừng”.
‘Được, tôi đi cùng già!’
…………………
Qua một hồi giằng co, Cổ Mộc Hàn bị Mộ Học Nhữ gây ra vô số thương tích. Cảm giác đau rát từ những vết thương, khiến cô phải hít hà.
Mộ Học Nhữ bực tức, đứng lên và tự xé nát chiếc áo sơ mi trên người mình, rồi tháo sợi dây thắt lưng ra, chiếc quần jean liền tụt xuống chân.
Dưới ánh sáng mờ ảo của những vì sao nhưng Cổ Mộc Hàn vẫn nhìn thấy rất rõ body kiểu ốm nhom ốm nhách của Mộ Học Nhữ.
Một cảm giác gớm ghiếc chợt xuất hiện trong cô “Hừ…body kiểu bệnh lao mà cũng muốn được ngủ với mình sao? Đúng là nhục quế thân mình mà!”
Mộ Học Nhữ ôm lấy Cổ Mộc Hàn và hôn tới tấp lên vùng ngực cô.
Cô cố gắng đẩy ra…nhưng càng đẩy càng bị ôm chặt hơn và càng bị hôn nhiều hơn.
- Thật khốn kiếp, Cổ Mộc Hàn ta lại bị huỷ trong tay tên cặn bã này sao? Có chết ta cũng không cam tâm.
Phịch…
Mộ Học Nhữ bị đá ngã xuống boong tàu.
- Tư Tư!
Nhìn bộ dáng nhếch nhác của Cổ Mộc Hàn, Từ Diện Tư không khỏi xót xa. Anh ôm lấy Cổ Mộc Hàn.
“Tiểu Hàn!”
- Anh Tư Tư!
‘Mẹ kiếp, mày là ai? Sao lại xen vào chuyện của tao?’
Từ Diện Tư lạnh lùng u ám nhìn Mộ Học Nhữ đang nằm co ro trước mặt mình “mày dám chạm vào người phụ nữ của Từ Diện Tư tao, đúng là chán sống đây mà!”
Mộ Học Nhữ hốt hoảng “Từ Diện Tư!”
Vừa nãy bị đá ngã xuống bất ngờ nên Mộ Học Nhữ chưa kịp nhìn thấy ai, giờ thì nhìn thấy rất rõ…thấy người đứng trước mặt mình đúng là Từ Diện Tư, Mộ Học Nhữ vô cùng lo sợ “tôi…là bị người khác ép tôi làm như vậy…”
“Là kẻ nào ép?”
‘Tôi…tôi không thể nói được!’
Từ Diện Tư lạnh giọng ra lệnh cho Hàn Du “nhốt hắn lại, từ từ xử lý!”
‘Làm ơn tha cho tôi, tôi bị người ta ép thật mà!’
Từ Diện Tư cởi trói giúp Cổ Mộc Hàn và ôm lấy cô “Tiểu Hàn, anh xin lỗi vì đã đến muộn!”
- Không, vẫn chưa muộn. Em cảm ơn anh Tư Tư!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương