Người Tình Cũ Của Mẹ Kế
Chương 58
‘Anh Tư Tư’
Minh Nguyệt Hà vừa gọi tên vừa ôm lấy cánh tay Từ Diện Tư.
Từ Diện Tư hất Minh Nguyệt Hà ra và lạnh giọng hỏi “Cô đến đây làm gì?”
Cổ Mộc Hàn liếc Từ Diện Tư một cái sắc lạnh, khiến cho anh lạnh cả sống lưng.
‘Ơ kìa anh Tư Tư, em và anh…chỗ tình nghĩa bao nhiêu năm qua, em không thể đến nhà thăm anh được sao? Con người của anh cũng lật mặt nhanh thật đấy, mới ngày nào thôi anh luôn quan tâm lo lắng cho em’.
Từ Diện Tư không nói gì thêm, chỉ sải từng bước rộng đi về phía phòng mình…
‘Anh Tư Tư’
Không hề muốn trả lời Minh Nguyệt Hà, vì chưa bao giờ anh lại có cảm giác chán ghét Minh Nguyệt Hà đến như vậy.
Cổ Mộc Hàn cười lạnh “xem ra thì Minh Nguyệt tiểu thư cũng không được hoan nghênh cho lắm!”
Dứt lời, Cổ Mộc Hàn cũng quay lưng rời đi…
Minh Nguyệt Hà vừa tức vừa ngượng “Hừ…”
Giả Thiên Thiên liếc nhìn Minh Nguyệt Hà rồi buông lời chăm biếm “tôi không hiểu vì sao Minh Nguyệt tiểu thư lại muốn tự rước nhục như vậy!”
‘Cô…Giả Thiên Thiên cô thì có gì vinh quang hơn tôi’.
*Minh Nguyệt tiểu thư về đi, tôi thấy Từ gia không ai muốn tiếp cô đầu.
Minh Nguyệt Hà lạnh mặt “Giả Thiên Thiên, cô đừng quên rằng cô ra như thế này là tại ai”.
*Ý cô là sao đây Minh Nguyệt Hà?
‘Chẳng lẽ cô đã quên rằng cô rời khỏi Cổ gia như thế nào rồi sao?’
Giả Thiên Thiên trầm tư, cô nghĩ đến thời khắc mình bị Cổ Mộc Anh đuổi khỏi nhà họ Cổ, ông ta chỉ cho cô chút tiền, chút tiền đó cô và con gái có tiêu pha tiết kiệm tối đa vẫn chưa đủ tiêu trong một năm. Đã thế còn nhận được sự khinh rẻ của ông ấy.
*Cô muốn gì, nói thẳng ra đi.
‘Giả tiểu thư cũng nhạy bén lắm đấy chứ!’
*Nói đi…không cần phải vòng vo.
‘Tôi muốn mời cô tham gia hợp tác một vài vụ làm ăn’.
Giả Thiên Thiên nheo mắt “Cô nói đi…”
Minh Nguyệt Hà khẽ cười “ngày mai đến biệt thự của tôi”.
*Được!
……………………
“Tiểu Hàn, em sao vậy?”
- Hừ…hôn thê đến tìm, mà ông chủ Từ không tiếp chuyện à?
Từ Diện Tư nhíu mày “gì chứ? Cổ tiểu thư lại ủ giấm à?”
- Hừ…vừa nãy còn để cho cô ta ôm lấy cánh tay.
Từ Diện Tư ôm lấy Cổ Mộc Hàn “Tiểu Hàn, anh đã tìm được chứng cứ chứng minh mẹ em có đứng tên mười lăm phần trăm cổ phần”.
Cổ Mộc Hàn ngước mặt lên nhìn Từ Diện Tư “anh nói thật chứ?”
Từ Diện Tư hất mặt về phía tủ gỗ “thật, ở đó!”
Cổ Mộc Hàn đứng lên và nhanh chân đi đến bên cạnh cánh tủ…
Từ Diện Tư cũng đi đến bên cạnh cô, anh mở cánh cửa ra…bên trong tủ có chứa rất nhiều giấy tờ.
Cổ Mộc Hàn đoán chừng đó là những gì quan trọng nhất, anh mới cất vào.
Từ Diện Tư cầm lấy xấp giấy tờ và đưa cho Cổ Mộc Hàn “em xem”.
Cổ Mộc Hàn cầm lấy và mở ra xem, cái tên của mẹ cô hiện ra trước mắt, khiến cho cô bùi ngùi, đã rất lâu rồi cô không còn nhìn thấy bất kỳ một thứ gì đó mang tên Vân Linh, rõ ràng mẹ của cô từng tồn tại nhưng giờ ai cũng đã lãng quên.
Cảm nhận được đôi vai cô đang rung lên, Từ Diện Tư ôm chầm lấy cô “em đừng khóc nữa”.
- Anh Tư Tư, đã rất lâu và rất rất lâu rồi em không còn nhìn thấy những gì liên quan đến mẹ. Đây là thứ duy nhất mang tên của mẹ mà em được nhìn thấy.
Từ Diện Tư hiểu được cảm giác của cô, anh đưa tay lau đi nước mắt trên khóe mắt của cô “mẹ vẫn còn mãi trong lòng em”.
Cổ Mộc Hàn khẽ hỏi Từ Diện Tư “bản sao này có thể làm chứng cứ thưa kiện được đúng không?”
“Đương nhiên rồi, nếu không có bản gốc thì làm sao có được bản sao”.
- Tối nay em sẽ mang thứ này đến gặp Cố Hiểu Đình.
“Em phải cẩn thận với Cố Hiểu Đình, anh lo là ông ấy đang nghi ngờ em về vụ tai nạn của Cố Yên Thành”.
Cổ Mộc Hàn không nói gì, chỉ đặt xấp giấy tờ về chỗ cũ.
- Vậy để em thăm dò lòng dạ ông ấy đã.
“Ừm…cần anh giúp gì thì cứ nói với anh”.
Minh Nguyệt Hà vừa gọi tên vừa ôm lấy cánh tay Từ Diện Tư.
Từ Diện Tư hất Minh Nguyệt Hà ra và lạnh giọng hỏi “Cô đến đây làm gì?”
Cổ Mộc Hàn liếc Từ Diện Tư một cái sắc lạnh, khiến cho anh lạnh cả sống lưng.
‘Ơ kìa anh Tư Tư, em và anh…chỗ tình nghĩa bao nhiêu năm qua, em không thể đến nhà thăm anh được sao? Con người của anh cũng lật mặt nhanh thật đấy, mới ngày nào thôi anh luôn quan tâm lo lắng cho em’.
Từ Diện Tư không nói gì thêm, chỉ sải từng bước rộng đi về phía phòng mình…
‘Anh Tư Tư’
Không hề muốn trả lời Minh Nguyệt Hà, vì chưa bao giờ anh lại có cảm giác chán ghét Minh Nguyệt Hà đến như vậy.
Cổ Mộc Hàn cười lạnh “xem ra thì Minh Nguyệt tiểu thư cũng không được hoan nghênh cho lắm!”
Dứt lời, Cổ Mộc Hàn cũng quay lưng rời đi…
Minh Nguyệt Hà vừa tức vừa ngượng “Hừ…”
Giả Thiên Thiên liếc nhìn Minh Nguyệt Hà rồi buông lời chăm biếm “tôi không hiểu vì sao Minh Nguyệt tiểu thư lại muốn tự rước nhục như vậy!”
‘Cô…Giả Thiên Thiên cô thì có gì vinh quang hơn tôi’.
*Minh Nguyệt tiểu thư về đi, tôi thấy Từ gia không ai muốn tiếp cô đầu.
Minh Nguyệt Hà lạnh mặt “Giả Thiên Thiên, cô đừng quên rằng cô ra như thế này là tại ai”.
*Ý cô là sao đây Minh Nguyệt Hà?
‘Chẳng lẽ cô đã quên rằng cô rời khỏi Cổ gia như thế nào rồi sao?’
Giả Thiên Thiên trầm tư, cô nghĩ đến thời khắc mình bị Cổ Mộc Anh đuổi khỏi nhà họ Cổ, ông ta chỉ cho cô chút tiền, chút tiền đó cô và con gái có tiêu pha tiết kiệm tối đa vẫn chưa đủ tiêu trong một năm. Đã thế còn nhận được sự khinh rẻ của ông ấy.
*Cô muốn gì, nói thẳng ra đi.
‘Giả tiểu thư cũng nhạy bén lắm đấy chứ!’
*Nói đi…không cần phải vòng vo.
‘Tôi muốn mời cô tham gia hợp tác một vài vụ làm ăn’.
Giả Thiên Thiên nheo mắt “Cô nói đi…”
Minh Nguyệt Hà khẽ cười “ngày mai đến biệt thự của tôi”.
*Được!
……………………
“Tiểu Hàn, em sao vậy?”
- Hừ…hôn thê đến tìm, mà ông chủ Từ không tiếp chuyện à?
Từ Diện Tư nhíu mày “gì chứ? Cổ tiểu thư lại ủ giấm à?”
- Hừ…vừa nãy còn để cho cô ta ôm lấy cánh tay.
Từ Diện Tư ôm lấy Cổ Mộc Hàn “Tiểu Hàn, anh đã tìm được chứng cứ chứng minh mẹ em có đứng tên mười lăm phần trăm cổ phần”.
Cổ Mộc Hàn ngước mặt lên nhìn Từ Diện Tư “anh nói thật chứ?”
Từ Diện Tư hất mặt về phía tủ gỗ “thật, ở đó!”
Cổ Mộc Hàn đứng lên và nhanh chân đi đến bên cạnh cánh tủ…
Từ Diện Tư cũng đi đến bên cạnh cô, anh mở cánh cửa ra…bên trong tủ có chứa rất nhiều giấy tờ.
Cổ Mộc Hàn đoán chừng đó là những gì quan trọng nhất, anh mới cất vào.
Từ Diện Tư cầm lấy xấp giấy tờ và đưa cho Cổ Mộc Hàn “em xem”.
Cổ Mộc Hàn cầm lấy và mở ra xem, cái tên của mẹ cô hiện ra trước mắt, khiến cho cô bùi ngùi, đã rất lâu rồi cô không còn nhìn thấy bất kỳ một thứ gì đó mang tên Vân Linh, rõ ràng mẹ của cô từng tồn tại nhưng giờ ai cũng đã lãng quên.
Cảm nhận được đôi vai cô đang rung lên, Từ Diện Tư ôm chầm lấy cô “em đừng khóc nữa”.
- Anh Tư Tư, đã rất lâu và rất rất lâu rồi em không còn nhìn thấy những gì liên quan đến mẹ. Đây là thứ duy nhất mang tên của mẹ mà em được nhìn thấy.
Từ Diện Tư hiểu được cảm giác của cô, anh đưa tay lau đi nước mắt trên khóe mắt của cô “mẹ vẫn còn mãi trong lòng em”.
Cổ Mộc Hàn khẽ hỏi Từ Diện Tư “bản sao này có thể làm chứng cứ thưa kiện được đúng không?”
“Đương nhiên rồi, nếu không có bản gốc thì làm sao có được bản sao”.
- Tối nay em sẽ mang thứ này đến gặp Cố Hiểu Đình.
“Em phải cẩn thận với Cố Hiểu Đình, anh lo là ông ấy đang nghi ngờ em về vụ tai nạn của Cố Yên Thành”.
Cổ Mộc Hàn không nói gì, chỉ đặt xấp giấy tờ về chỗ cũ.
- Vậy để em thăm dò lòng dạ ông ấy đã.
“Ừm…cần anh giúp gì thì cứ nói với anh”.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương