Người Tình Cũ Của Mẹ Kế
Chương 60: Trêu tức Từ Diện Tư
“Tiểu Hàn, em vừa đi đâu về đấy?”
- Em tìm Cố Hiểu Đình!
“Thế sao về muộn vậy?”
- Em đi ăn cùng ông ấy.
“Ồ, hoá ra là dâu hiền đi ăn cùng ba chồng đấy à!”
Cổ Mộc Hàn nheo mắt, cô rất ghét những lời châm chọc của Từ Diện Tư, cô cũng không có ý định bỏ qua cho anh, cô nén cơn thịnh nộ và nở nụ cười rạng rỡ “chứ còn sao nữa…khắp Hoa Hạ này có người con gái nào mà không muốn gả cho Cố Yên Thành, làm dâu nhà họ Cố!”
Từ Diện Tư nghiến răng nghiến lợi “Cổ Mộc Hàn…”
- Thôi ông chủ Từ à! Em biết tên em đẹp lắm rồi, anh không cần phải gọi tên em một cách hùng hồn đến như vậy đâu.
Nói xong, Cổ Mộc Hàn nhún vai rồi quay lưng bỏ chạy.
Từ Diện Tư với tay theo nắm lấy cô nhưng không kịp. Sắc mặt anh u ám đến đáng sợ “Cổ Mộc Hàn, em giỏi lắm!”
Cổ Mộc Hàn về đến phòng thì ngã ra giường, nhớ đến vẻ mặt tức giận của Từ Diện Tư mà cười khúc khích “Từ Diện Tư, anh dám đùa với em à! Mơ đi, Cổ Mộc Hàn em không hề dễ bị ức hiếp đâu nhé!”
“Biết Cổ tiểu thư rất lợi hại rồi”.
Cổ Mộc Hàn giật thót người “Á…sao anh vào đây được vậy?”
Từ Diện Tư cong môi cười “dù là phòng lớn hay nhỏ gì của Từ gia anh cũng vào được”.
Anh ôm cô và kéo cô quay mặt về phía anh “thế nào?”
Cổ Mộc Hàn chớp chớp mắt!
Từ Diện Tư cúi xuống hôn lên môi cô.
Cốc…cốc…
- Ai vậy?
‘Dì Thiên Thiên đây Hàn Hàn’
- Chuyện gì?
‘Dì có chưng tổ yến cho con đây Hàn Hàn’
- Đợi tôi một lúc.
Từ Diện Tư lạnh mặt “từ khi nào mà hai người thân thiết với nhau vậy?”
Cổ Mộc Hàn cười lạnh “đối xử với tình cũ của ông chủ Từ…thì đương nhiên là em phải nịnh nọt hết lòng rồi, mai đây dì ấy được gả cho ông chủ Từ thì em còn đường mà sống”.
Từ Diện Tư nheo mắt “Cổ Mộc Hàn, em nói gì thế?”
- Em nói gì, anh tự hiểu đi.
“Em…”
Cô đẩy Từ Diện Tư ra và xuống giường mở cửa.
Cánh cửa vừa được mở ra, bóng dáng của Giả Thiên Thiên liền hiện ra trước mắt cô, tuy cả người đầy mồ hôi và thân hình quyến rũ kia được giấu phía sau chiếc tạp dề nhưng vẫn không thể làm cho Giả Thiên Thiên kém sắc, thậm chí nhìn như thế này thì Giả Thiên Thiên càng xinh đẹp hơn…nét đẹp của người phụ nữ thuộc về gia đình.
Cổ Mộc Hàn nhìn thêm một lúc rồi mới dời tầm mắt về phía khác.
‘Hàn Hàn, tổ yến của con đây’
Cổ Mộc Hàn nhận lấy và khẽ cảm ơn.
Giả Thiên Thiên đưa mắt nhìn vào phòng, thấy Từ Diện Tư đang nằm trên giường Cổ Mộc Hàn mà tay cô bất giác nắm chặt, từng đầu ngón tay nhọn đâm vào lòng bàn tay khiến cô bị đau điếng.
Nhưng rồi khi chuyển tầm mắt về phía Cổ Mộc Hàn, Giả Thiên Thiên chợt rưng rưng nước mắt, vì trong trí nhớ của Giả Thiên Thiên thì trước giờ Cổ Mộc Hàn chưa từng dịu dàng với mình như vậy.
- Dì sao vậy?
Giả Thiên Thiên đưa tay lên lau vội nước mắt đọng trên khóe mắt “ừ, dì không sao”
Bỗng dưng sắc mặt Cổ Mộc Hàn liền trở nên lạnh lùng, cứ mỗi lần nhìn thấy Giả Thiên Thiên là cô lại nhớ đến mẹ cô “Hừ…đúng là kẻ ngụy trang, lúc nào cũng mang lên người sự yếu đuối và hiền lành, nhưng thực tế thì tận sâu trong hai lớp áo và lớp da thịt kia là một con tim tàn nhẫn vô nhân đạo”.
- Còn đứng đó làm gì?
Giả Thiên Thiên kinh ngạc “Là mình bị hoa mắt sao? Rõ ràng vừa nãy ánh mắt cô ta nhìn mình rất dịu dàng, sao lại biến đổi nhanh đến vậy chứ!”
Cổ Mộc Hàn lạnh lùng nhắc lại “dì định đứng đó đến bao giờ đây?”
Giả Thiên Thiên mỉm cười, muốn bao nhiêu sự hiền hoà liền có bấy nhiêu “Vậy dì đi làm việc tiếp đây”.
- Em tìm Cố Hiểu Đình!
“Thế sao về muộn vậy?”
- Em đi ăn cùng ông ấy.
“Ồ, hoá ra là dâu hiền đi ăn cùng ba chồng đấy à!”
Cổ Mộc Hàn nheo mắt, cô rất ghét những lời châm chọc của Từ Diện Tư, cô cũng không có ý định bỏ qua cho anh, cô nén cơn thịnh nộ và nở nụ cười rạng rỡ “chứ còn sao nữa…khắp Hoa Hạ này có người con gái nào mà không muốn gả cho Cố Yên Thành, làm dâu nhà họ Cố!”
Từ Diện Tư nghiến răng nghiến lợi “Cổ Mộc Hàn…”
- Thôi ông chủ Từ à! Em biết tên em đẹp lắm rồi, anh không cần phải gọi tên em một cách hùng hồn đến như vậy đâu.
Nói xong, Cổ Mộc Hàn nhún vai rồi quay lưng bỏ chạy.
Từ Diện Tư với tay theo nắm lấy cô nhưng không kịp. Sắc mặt anh u ám đến đáng sợ “Cổ Mộc Hàn, em giỏi lắm!”
Cổ Mộc Hàn về đến phòng thì ngã ra giường, nhớ đến vẻ mặt tức giận của Từ Diện Tư mà cười khúc khích “Từ Diện Tư, anh dám đùa với em à! Mơ đi, Cổ Mộc Hàn em không hề dễ bị ức hiếp đâu nhé!”
“Biết Cổ tiểu thư rất lợi hại rồi”.
Cổ Mộc Hàn giật thót người “Á…sao anh vào đây được vậy?”
Từ Diện Tư cong môi cười “dù là phòng lớn hay nhỏ gì của Từ gia anh cũng vào được”.
Anh ôm cô và kéo cô quay mặt về phía anh “thế nào?”
Cổ Mộc Hàn chớp chớp mắt!
Từ Diện Tư cúi xuống hôn lên môi cô.
Cốc…cốc…
- Ai vậy?
‘Dì Thiên Thiên đây Hàn Hàn’
- Chuyện gì?
‘Dì có chưng tổ yến cho con đây Hàn Hàn’
- Đợi tôi một lúc.
Từ Diện Tư lạnh mặt “từ khi nào mà hai người thân thiết với nhau vậy?”
Cổ Mộc Hàn cười lạnh “đối xử với tình cũ của ông chủ Từ…thì đương nhiên là em phải nịnh nọt hết lòng rồi, mai đây dì ấy được gả cho ông chủ Từ thì em còn đường mà sống”.
Từ Diện Tư nheo mắt “Cổ Mộc Hàn, em nói gì thế?”
- Em nói gì, anh tự hiểu đi.
“Em…”
Cô đẩy Từ Diện Tư ra và xuống giường mở cửa.
Cánh cửa vừa được mở ra, bóng dáng của Giả Thiên Thiên liền hiện ra trước mắt cô, tuy cả người đầy mồ hôi và thân hình quyến rũ kia được giấu phía sau chiếc tạp dề nhưng vẫn không thể làm cho Giả Thiên Thiên kém sắc, thậm chí nhìn như thế này thì Giả Thiên Thiên càng xinh đẹp hơn…nét đẹp của người phụ nữ thuộc về gia đình.
Cổ Mộc Hàn nhìn thêm một lúc rồi mới dời tầm mắt về phía khác.
‘Hàn Hàn, tổ yến của con đây’
Cổ Mộc Hàn nhận lấy và khẽ cảm ơn.
Giả Thiên Thiên đưa mắt nhìn vào phòng, thấy Từ Diện Tư đang nằm trên giường Cổ Mộc Hàn mà tay cô bất giác nắm chặt, từng đầu ngón tay nhọn đâm vào lòng bàn tay khiến cô bị đau điếng.
Nhưng rồi khi chuyển tầm mắt về phía Cổ Mộc Hàn, Giả Thiên Thiên chợt rưng rưng nước mắt, vì trong trí nhớ của Giả Thiên Thiên thì trước giờ Cổ Mộc Hàn chưa từng dịu dàng với mình như vậy.
- Dì sao vậy?
Giả Thiên Thiên đưa tay lên lau vội nước mắt đọng trên khóe mắt “ừ, dì không sao”
Bỗng dưng sắc mặt Cổ Mộc Hàn liền trở nên lạnh lùng, cứ mỗi lần nhìn thấy Giả Thiên Thiên là cô lại nhớ đến mẹ cô “Hừ…đúng là kẻ ngụy trang, lúc nào cũng mang lên người sự yếu đuối và hiền lành, nhưng thực tế thì tận sâu trong hai lớp áo và lớp da thịt kia là một con tim tàn nhẫn vô nhân đạo”.
- Còn đứng đó làm gì?
Giả Thiên Thiên kinh ngạc “Là mình bị hoa mắt sao? Rõ ràng vừa nãy ánh mắt cô ta nhìn mình rất dịu dàng, sao lại biến đổi nhanh đến vậy chứ!”
Cổ Mộc Hàn lạnh lùng nhắc lại “dì định đứng đó đến bao giờ đây?”
Giả Thiên Thiên mỉm cười, muốn bao nhiêu sự hiền hoà liền có bấy nhiêu “Vậy dì đi làm việc tiếp đây”.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương