Người Tình Cũ Của Mẹ Kế
Chương 87: Dù mất trí nhớ nhưng vẫn còn nguyên bình giấm
"Tiểu Thụy !"
Cổ Mộc Thụy ngước mặt lên nhìn thì thấy Từ Diện Tư đang đứng nhìn mình bằng ánh mắt rất hiền từ, tâm tư cậu thoáng kinh ngạc "wao...đẹp, đẹp quá, chú ấy đẹp quá !"
"Con là Tiểu Thụy có đúng không ?"
Cổ Mộc Thụy gật đầu cái rụp "Dạ !"
"Mẹ con đâu rồi ?"
'Đi làm a !'
Giọng điệu đả đớt của cậu bé rất đáng yêu, khiến trái tim Từ Diện Tư tan chảy thành nước.
"Chú tên là Từ Diện Tư, Tiểu Thụy có thể gọi là chú Tư Tư !"
'Da'
"Chúng ta làm bạn với nhau nhé Tiểu Thụy !"
Cậu bé khẽ gật đầu !
Từ Diện Tư thấy Cổ Mộc Thụy không những rất ngoan ngoãn lễ phép mà còn vô cùng đẹp, cậu có đôi mắt tròn long lanh đen lái, chiếc mũi cao vun vút, làn da trắng mịn như tuyết, vì còn quá nhỏ nên rất khó để Từ Diện Tư nhận ra cậu bé giống ai...hai cái má phúng phính đáng yêu "mẹ đứa bé phải thật rất khéo sinh con, mới có thể sinh ra được một đứa bé đẹp như tuyệt tác thế này".Cả hai cùng chơi với nhau rất vui vẻ !
Cổ Mộc Thụy ngày thường luôn thui thủi một mình vì không có ai chơi cùng, chỉ biết chơi cùng đàn cún con, hôm nay được Từ Diện Tư chơi cùng nên cậu rất hào hứng. Cả hai chơi với nhau gần nửa ngày vẫn chưa thấy đủ.
Vân lão phu nhân thỉnh thoảng lại len lén bước ra hiên nhà đứng nhìn ra sân, thấy Từ Diện Tư và Cổ Mộc Thụy cùng nhau đùa giỡn vui cười, bà hài lòng gật đầu "đâu có thứ gì có thể ngăn cách được tình huyết thống...cứ để cho ba con nó được tiếp xúc với nhau nhiều để dung hoà tình cảm vậy !"
'Bà...bà ơi !
Vân lão phu nhân cười hiền hoà "nào nói cho bà nghe...Tiểu Thụy hôm nay chơi có vui không ?"
'Dạ vui lắm ạ !
"Bà !"
*Ừ...Tư Tư có thích Tiểu Thụy không ?
"Tất nhiên rồi ạ !"
Thấy cả người Cổ Mộc Thụy đầy mồ hôi, Vân lão phu nhân khẽ nói với cậu bé "Tiểu Thụy nhanh vào nhà tắm rửa rồi chuẩn bị ăn trưa, mẹ của con sắp về rồi...nhìn thấy con bẩn thế này thì sẽ không vui".
'Dạ, con biết rồi ạ !
Vân lão phu nhân đưa mắt nhìn cô giúp việc "nhanh đưa thiếu gia vào trong tắm rửa".//Dạ thưa lão phu nhân !
//Chúng ta đi tắm thôi thiếu gia.
Cậu bé ngoan ngoãn đi theo cô người hầu...
Vân lão phu nhân mỉm cười khi nhìn thấy ánh mắt tiếc nuối của Từ Diện Tư đang dõi theo Cổ Mộc Thụy.
*Tư Tư cũng tắm rửa đi rồi cùng dùng cơm trưa, Tiểu Hàn cũng sắp về rồi.
"Da!"
Vân lão phu nhân quay bước rời đi, tuy đã tóc bạc lưng còng, mặt đầy nếp nhăn do thời gian nhưng tất cả những điều đó không khiến cho Vân lão phu nhân xấu đi, mà trái lại nhìn bà vô cùng đẹp...nét đẹp quý phái của người từng trải sự đời.
Từ Diện Tư nhìn theo đến khi bóng lưng Vân lão phu nhân khuất sau song cửa. Ba năm rồi anh không hề có được cái cảm giác ấm áp như thế này, đây rõ ràng là cái ấm áp của một gia đình.
"Thật ra thì họ là ai và có quan hệ gì với mình ? Nhất là Tiểu Thụy, sao nó luôn khiến anh phải ngắm nhìn nó rất muốn được ở bên cạnh nó, và...và rất muốn được ôm nó vào lòng".
Suy nghĩ một lúc, Từ Diện Tư quyết định lấy điện thoại ra điện cho Hàn Du !
'Alo...tôi nghe đây già !
"Cậu nói tôi biết, thật ra Vân gia và tôi có quan hệ gì và Cổ Mộc Hàn nữa, cô ấy có liên quan gì đến tôi không ?"Hàn Du kinh ngạc "chẳng lẽ trong chuyến đi Bạch Thành lần này già đã đến
Vân gia".
"Alo...Hàn Du, cậu có nghe tôi nói gì không ?"
'Nghe...tôi có nghe !
"Vậy tại sao cậu không trả lời ?"
'Già đang ở Vân gia sao ?
"Đúng vậy"
'Cái này thì già nên hỏi Cổ tiểu thư hoặc Vân lão phu nhân, chứ tôi có biết gì đâu !
"Gì chứ ? Cậu là trợ lý của tôi kia mà ! Bác sĩ bảo tôi bị bệnh nên mới mất đi một phần ký ức, chẳng lẽ cậu cũng bị ?"
Hàn Du giật giật mi mắt "cái này...thôi tôi bận nên phải tắt máy trước đây già !"
"Cậu dám..."
Tút...tút...
Từ Diện Tư đanh mặt "Hàn Du, tên khốn kiếp này...
Nghe có tiếng đỗ xe, Từ Diện Tư đoán chừng là Cổ Mộc Hàn đi làm về, anh nhanh chân đi ra cổng.
Thấy Cổ Mộc Hàn đi bên cạnh Giang Trường Sinh, anh tức giận nhào đến túm lấy cổ tay cô và kéo cô đi vào trong nhà...
- Từ Diện Tư, anh làm gì vậy ?
Giang Trường Sinh cong môi cười "đúng là ủ giấm theo bản năng, cho dù đã không còn nhớ gì về cô chủ !"
- Từ Diện Tư, anh có thôi đi không.
*Chuyện gì mà ồn ào vậy ?
Nghe tiếng Vân lão phu nhân, Từ Diện Tư thả tay Cổ Mộc Hàn ra.
- Thưa ngoại con mới về !
*Vào trong rửa mặt rửa tay rồi cùng ăn trưa, Tiểu Thụy đói bụng lắm rồi.
- Da!
Cổ Mộc Hàn liếc Từ Diện Tư một cái sắc lẹm rồi mới rời đi.
'Con chào lão phu nhân !
*Trường Sinh cũng đến, vậy thì cùng ăn trưa với bà.
'Da!'
Từ Diện Tư lạnh mặt "Hừ...ăn cơm chung mâm với tên này thì làm sao mà con nuốt nổi chứ".
Vân lão phu nhân ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc thì bật cười "cái tên Từ Diện Tư này dù mất trí nhớ nhưng vẫn còn nguyên vẹn một bình giấm.
Cổ Mộc Thụy ngước mặt lên nhìn thì thấy Từ Diện Tư đang đứng nhìn mình bằng ánh mắt rất hiền từ, tâm tư cậu thoáng kinh ngạc "wao...đẹp, đẹp quá, chú ấy đẹp quá !"
"Con là Tiểu Thụy có đúng không ?"
Cổ Mộc Thụy gật đầu cái rụp "Dạ !"
"Mẹ con đâu rồi ?"
'Đi làm a !'
Giọng điệu đả đớt của cậu bé rất đáng yêu, khiến trái tim Từ Diện Tư tan chảy thành nước.
"Chú tên là Từ Diện Tư, Tiểu Thụy có thể gọi là chú Tư Tư !"
'Da'
"Chúng ta làm bạn với nhau nhé Tiểu Thụy !"
Cậu bé khẽ gật đầu !
Từ Diện Tư thấy Cổ Mộc Thụy không những rất ngoan ngoãn lễ phép mà còn vô cùng đẹp, cậu có đôi mắt tròn long lanh đen lái, chiếc mũi cao vun vút, làn da trắng mịn như tuyết, vì còn quá nhỏ nên rất khó để Từ Diện Tư nhận ra cậu bé giống ai...hai cái má phúng phính đáng yêu "mẹ đứa bé phải thật rất khéo sinh con, mới có thể sinh ra được một đứa bé đẹp như tuyệt tác thế này".Cả hai cùng chơi với nhau rất vui vẻ !
Cổ Mộc Thụy ngày thường luôn thui thủi một mình vì không có ai chơi cùng, chỉ biết chơi cùng đàn cún con, hôm nay được Từ Diện Tư chơi cùng nên cậu rất hào hứng. Cả hai chơi với nhau gần nửa ngày vẫn chưa thấy đủ.
Vân lão phu nhân thỉnh thoảng lại len lén bước ra hiên nhà đứng nhìn ra sân, thấy Từ Diện Tư và Cổ Mộc Thụy cùng nhau đùa giỡn vui cười, bà hài lòng gật đầu "đâu có thứ gì có thể ngăn cách được tình huyết thống...cứ để cho ba con nó được tiếp xúc với nhau nhiều để dung hoà tình cảm vậy !"
'Bà...bà ơi !
Vân lão phu nhân cười hiền hoà "nào nói cho bà nghe...Tiểu Thụy hôm nay chơi có vui không ?"
'Dạ vui lắm ạ !
"Bà !"
*Ừ...Tư Tư có thích Tiểu Thụy không ?
"Tất nhiên rồi ạ !"
Thấy cả người Cổ Mộc Thụy đầy mồ hôi, Vân lão phu nhân khẽ nói với cậu bé "Tiểu Thụy nhanh vào nhà tắm rửa rồi chuẩn bị ăn trưa, mẹ của con sắp về rồi...nhìn thấy con bẩn thế này thì sẽ không vui".
'Dạ, con biết rồi ạ !
Vân lão phu nhân đưa mắt nhìn cô giúp việc "nhanh đưa thiếu gia vào trong tắm rửa".//Dạ thưa lão phu nhân !
//Chúng ta đi tắm thôi thiếu gia.
Cậu bé ngoan ngoãn đi theo cô người hầu...
Vân lão phu nhân mỉm cười khi nhìn thấy ánh mắt tiếc nuối của Từ Diện Tư đang dõi theo Cổ Mộc Thụy.
*Tư Tư cũng tắm rửa đi rồi cùng dùng cơm trưa, Tiểu Hàn cũng sắp về rồi.
"Da!"
Vân lão phu nhân quay bước rời đi, tuy đã tóc bạc lưng còng, mặt đầy nếp nhăn do thời gian nhưng tất cả những điều đó không khiến cho Vân lão phu nhân xấu đi, mà trái lại nhìn bà vô cùng đẹp...nét đẹp quý phái của người từng trải sự đời.
Từ Diện Tư nhìn theo đến khi bóng lưng Vân lão phu nhân khuất sau song cửa. Ba năm rồi anh không hề có được cái cảm giác ấm áp như thế này, đây rõ ràng là cái ấm áp của một gia đình.
"Thật ra thì họ là ai và có quan hệ gì với mình ? Nhất là Tiểu Thụy, sao nó luôn khiến anh phải ngắm nhìn nó rất muốn được ở bên cạnh nó, và...và rất muốn được ôm nó vào lòng".
Suy nghĩ một lúc, Từ Diện Tư quyết định lấy điện thoại ra điện cho Hàn Du !
'Alo...tôi nghe đây già !
"Cậu nói tôi biết, thật ra Vân gia và tôi có quan hệ gì và Cổ Mộc Hàn nữa, cô ấy có liên quan gì đến tôi không ?"Hàn Du kinh ngạc "chẳng lẽ trong chuyến đi Bạch Thành lần này già đã đến
Vân gia".
"Alo...Hàn Du, cậu có nghe tôi nói gì không ?"
'Nghe...tôi có nghe !
"Vậy tại sao cậu không trả lời ?"
'Già đang ở Vân gia sao ?
"Đúng vậy"
'Cái này thì già nên hỏi Cổ tiểu thư hoặc Vân lão phu nhân, chứ tôi có biết gì đâu !
"Gì chứ ? Cậu là trợ lý của tôi kia mà ! Bác sĩ bảo tôi bị bệnh nên mới mất đi một phần ký ức, chẳng lẽ cậu cũng bị ?"
Hàn Du giật giật mi mắt "cái này...thôi tôi bận nên phải tắt máy trước đây già !"
"Cậu dám..."
Tút...tút...
Từ Diện Tư đanh mặt "Hàn Du, tên khốn kiếp này...
Nghe có tiếng đỗ xe, Từ Diện Tư đoán chừng là Cổ Mộc Hàn đi làm về, anh nhanh chân đi ra cổng.
Thấy Cổ Mộc Hàn đi bên cạnh Giang Trường Sinh, anh tức giận nhào đến túm lấy cổ tay cô và kéo cô đi vào trong nhà...
- Từ Diện Tư, anh làm gì vậy ?
Giang Trường Sinh cong môi cười "đúng là ủ giấm theo bản năng, cho dù đã không còn nhớ gì về cô chủ !"
- Từ Diện Tư, anh có thôi đi không.
*Chuyện gì mà ồn ào vậy ?
Nghe tiếng Vân lão phu nhân, Từ Diện Tư thả tay Cổ Mộc Hàn ra.
- Thưa ngoại con mới về !
*Vào trong rửa mặt rửa tay rồi cùng ăn trưa, Tiểu Thụy đói bụng lắm rồi.
- Da!
Cổ Mộc Hàn liếc Từ Diện Tư một cái sắc lẹm rồi mới rời đi.
'Con chào lão phu nhân !
*Trường Sinh cũng đến, vậy thì cùng ăn trưa với bà.
'Da!'
Từ Diện Tư lạnh mặt "Hừ...ăn cơm chung mâm với tên này thì làm sao mà con nuốt nổi chứ".
Vân lão phu nhân ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc thì bật cười "cái tên Từ Diện Tư này dù mất trí nhớ nhưng vẫn còn nguyên vẹn một bình giấm.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương