Người Tình Cũ Của Mẹ Kế
Chương 97: Cuộc truy đuổi đẩy vất vả
Từ Diện Tư ngồi chờ nửa ngày nhưng vẫn không thấy Cổ Mộc Hàn đến bệnh viện thăm anh, lòng anh vô cùng khó chịu.
"Nhóc con, em lại chạy đi đâu rồi chứ ?"
Từ Diện Tư tuy không nhớ được gì, nhưng gần đây anh luôn có cảm giác như mọi thứ đều đã quay trở lại với anh.
Mỗi một việc xảy ra hàng ngày, nó đều mang đến cho anh cái cảm giác quen thuộc, anh cảm nhận được sự việc đó đã từng xảy ra tương tự.
Cô giúp việc của Vân gia mang cơm trưa đến cho Từ Diện Tư.
//Ông chủ Từ dậy ăn trưa thôi.
"Tiếu Hàn đâu ?"
// Tiểu thư của chúng tôi đã ra nước ngoài du lịch rồi ạ !
"Nước nào ?"
//Tôi có nghe bảo như là tiểu thư đưa tiểu thiếu gia đến Châu Âu ngắm sông Rhine.
"Cái gì ?"
Từ Diện Tư hét to, khiến cô giúp việc phải giật mình "Ông...ông chủ Từ, ông không sao chứ?"
"Cô ta dám bỏ rơi tôi khi tôi đang bệnh nặng, chạy sang nước ngoài hưởng thụ !"
Hông chủ Từ... bác sĩ có bảo là ông đã khỏe nhiều lắm rồi, có thể xuất viện được rồi.
"Hừ..."
//Cơm nước tôi đặt trên bàn, khi nào ông chủ Từ thấy đói thì ăn nhé !
"Cút..."
Cô giúp việc ba chân bốn cằng bỏ của chạy lấy người "thật khủng khiếp !"
Reng...
'Tôi nghe đây già !'
"Cậu chuẩn bị vé máy bay cho tôi !"
'Già muốn đi đâu ?'
"Sông Rhine !"
'Hả????'
"Hả khỉ gió gì, nhanh lên cho tôi !"
'Ờ...tôi đi chuẩn bị ngay đây'
"Cổ Mộc Hàn..em được lắm !"
Bên bờ sông Rhine !
'Mẹ ơi ! Ở đây đẹp quá'
Cổ Mộc Hàn ôm chặt con trai vào lòng "thế Tiểu Thụy có thích nơi này không ?"
'Dạ thích lắm ạ !'
Cổ Mộc Thụy say sưa nhìn ngắm những tòa lâu đài cổ, cậu khẽ hỏi "những tòa lâu đài kia đều từ trong cổ tích đi ra hả mẹ ?"
Cổ Mộc Hàn mỉm cười "Không phải nó từ cổ tích đi ra, mà người ta đã đưa nó vào những câu chuyện cổ tích !"
Nếu có ba đi cùng chúng ta thì sẽ vui hơn đúng không mẹ ?
Mi mắt Cổ Mộc Hàn giật giật "gì cơ ?"
'Con muốn được đi du lịch cùng ba và mẹ cơ !'
- Tiểu Thụy, con rất yêu ba sao ?
Cố Mộc Thụy gật đầu cái rụp "rất yêu ạ !"
Reng...
- Alo...
*Cô chủ à..ông chủ Từ vừa lên máy bay.
- Cái tên khốn kiếp đó lên máy bay thì liên quan gì đến tôi.
*Ông chủ Từ cũng đi ngắm sông Rhine !
- What's /IIIII
'Mẹ sao vậy ạ ?
Cổ Mộc Hàn nhìn con trai rồi cười gượng gạo "mẹ không sao".
'Mẹ ơi ! Hay là mẹ gọi điện cho ba, bảo ba đến ngắm sông với mẹ con mình, được không mẹ ?'
- Tiểu Thụy à, chuyện này tính sau con nhé ! Hiện tại thì công việc của ba con rất bận.
'Dạ !'
Cổ Mộc Hàn thầm nguyền rủa "Từ Diện Tư, anh đúng là âm hồn không tan mà, đi mà chăm sóc cho Giả Thiên Thiên của anh, chạy đến đây làm gì chứ !"
Vân gia !
'Bà ơi !'
*Tiểu Thụy của bà đã về rồi à ?
- Thưa ngoại con mới về !
Vân lão phu nhân thấy sắc mặt Cổ Mộc Hàn vô cùng khó coi thì khẽ hỏi "Con sao vậy ? Mà sao lại về sớm thế ?"
- Con có việc bận đột xuất nên đưa Tiểu Thụy trở về.
Vân lão phu nhân thở dài "vậy mà mình còn cố ý tiết lộ tung tích của Tiểu Hàn cho Tư Tư, hy vọng bọn nó có thể vun đắp tình cảm ở một nơi lãng mạn như sông Rhine".
- Tiểu Thụy ở nhà ngoan, nhớ nghe lời bà. Mẹ có việc quan trọng phải đến nước A ngay. Xong việc, mẹ sẽ về với con.
*Cô chủ cho gọi tôi có việc gì ?
- Trường Sinh, anh chuẩn bị vé cho tôi đến nước Z nghỉ dưỡng vài hôm. Ai hỏi thì bảo tôi đến nước A.
Giang Trường Sinh không hiểu Cổ Mộc Hàn muốn làm gì nhưng có lẽ là có nguyên nhân.
*Tôi sẽ chuẩn bị ngay !
//Lão phu nhân, người có điện thoại.
Vân lão phu nhân cầm lấy điện thoại từ tay cô giúp việc rồi từ từ áp vào tai "alo"
"Ngoại !"
*Tư Tư !
"Ngoại, con đã đến sông Rhine từ sáng sớm hôm nay, Tiểu Hàn có gọi về cho ngoại không ?"
Vân lão phu nhân nheo mắt "Tư Tư, Tiểu Hàn nó có việc bận đột xuất nên đã đưa Tiểu Thụy về cho bà để đến nước A giải quyết công việc !"
"Gì cơ ?"
*Bà cũng có biết đâu.
"Dạ, con cảm ơn bà !"
"Cổ Mộc Hàn, em cố tình giở trò hay chỉ là trùng hợp ?"
"Nhóc con, em lại chạy đi đâu rồi chứ ?"
Từ Diện Tư tuy không nhớ được gì, nhưng gần đây anh luôn có cảm giác như mọi thứ đều đã quay trở lại với anh.
Mỗi một việc xảy ra hàng ngày, nó đều mang đến cho anh cái cảm giác quen thuộc, anh cảm nhận được sự việc đó đã từng xảy ra tương tự.
Cô giúp việc của Vân gia mang cơm trưa đến cho Từ Diện Tư.
//Ông chủ Từ dậy ăn trưa thôi.
"Tiếu Hàn đâu ?"
// Tiểu thư của chúng tôi đã ra nước ngoài du lịch rồi ạ !
"Nước nào ?"
//Tôi có nghe bảo như là tiểu thư đưa tiểu thiếu gia đến Châu Âu ngắm sông Rhine.
"Cái gì ?"
Từ Diện Tư hét to, khiến cô giúp việc phải giật mình "Ông...ông chủ Từ, ông không sao chứ?"
"Cô ta dám bỏ rơi tôi khi tôi đang bệnh nặng, chạy sang nước ngoài hưởng thụ !"
Hông chủ Từ... bác sĩ có bảo là ông đã khỏe nhiều lắm rồi, có thể xuất viện được rồi.
"Hừ..."
//Cơm nước tôi đặt trên bàn, khi nào ông chủ Từ thấy đói thì ăn nhé !
"Cút..."
Cô giúp việc ba chân bốn cằng bỏ của chạy lấy người "thật khủng khiếp !"
Reng...
'Tôi nghe đây già !'
"Cậu chuẩn bị vé máy bay cho tôi !"
'Già muốn đi đâu ?'
"Sông Rhine !"
'Hả????'
"Hả khỉ gió gì, nhanh lên cho tôi !"
'Ờ...tôi đi chuẩn bị ngay đây'
"Cổ Mộc Hàn..em được lắm !"
Bên bờ sông Rhine !
'Mẹ ơi ! Ở đây đẹp quá'
Cổ Mộc Hàn ôm chặt con trai vào lòng "thế Tiểu Thụy có thích nơi này không ?"
'Dạ thích lắm ạ !'
Cổ Mộc Thụy say sưa nhìn ngắm những tòa lâu đài cổ, cậu khẽ hỏi "những tòa lâu đài kia đều từ trong cổ tích đi ra hả mẹ ?"
Cổ Mộc Hàn mỉm cười "Không phải nó từ cổ tích đi ra, mà người ta đã đưa nó vào những câu chuyện cổ tích !"
Nếu có ba đi cùng chúng ta thì sẽ vui hơn đúng không mẹ ?
Mi mắt Cổ Mộc Hàn giật giật "gì cơ ?"
'Con muốn được đi du lịch cùng ba và mẹ cơ !'
- Tiểu Thụy, con rất yêu ba sao ?
Cố Mộc Thụy gật đầu cái rụp "rất yêu ạ !"
Reng...
- Alo...
*Cô chủ à..ông chủ Từ vừa lên máy bay.
- Cái tên khốn kiếp đó lên máy bay thì liên quan gì đến tôi.
*Ông chủ Từ cũng đi ngắm sông Rhine !
- What's /IIIII
'Mẹ sao vậy ạ ?
Cổ Mộc Hàn nhìn con trai rồi cười gượng gạo "mẹ không sao".
'Mẹ ơi ! Hay là mẹ gọi điện cho ba, bảo ba đến ngắm sông với mẹ con mình, được không mẹ ?'
- Tiểu Thụy à, chuyện này tính sau con nhé ! Hiện tại thì công việc của ba con rất bận.
'Dạ !'
Cổ Mộc Hàn thầm nguyền rủa "Từ Diện Tư, anh đúng là âm hồn không tan mà, đi mà chăm sóc cho Giả Thiên Thiên của anh, chạy đến đây làm gì chứ !"
Vân gia !
'Bà ơi !'
*Tiểu Thụy của bà đã về rồi à ?
- Thưa ngoại con mới về !
Vân lão phu nhân thấy sắc mặt Cổ Mộc Hàn vô cùng khó coi thì khẽ hỏi "Con sao vậy ? Mà sao lại về sớm thế ?"
- Con có việc bận đột xuất nên đưa Tiểu Thụy trở về.
Vân lão phu nhân thở dài "vậy mà mình còn cố ý tiết lộ tung tích của Tiểu Hàn cho Tư Tư, hy vọng bọn nó có thể vun đắp tình cảm ở một nơi lãng mạn như sông Rhine".
- Tiểu Thụy ở nhà ngoan, nhớ nghe lời bà. Mẹ có việc quan trọng phải đến nước A ngay. Xong việc, mẹ sẽ về với con.
*Cô chủ cho gọi tôi có việc gì ?
- Trường Sinh, anh chuẩn bị vé cho tôi đến nước Z nghỉ dưỡng vài hôm. Ai hỏi thì bảo tôi đến nước A.
Giang Trường Sinh không hiểu Cổ Mộc Hàn muốn làm gì nhưng có lẽ là có nguyên nhân.
*Tôi sẽ chuẩn bị ngay !
//Lão phu nhân, người có điện thoại.
Vân lão phu nhân cầm lấy điện thoại từ tay cô giúp việc rồi từ từ áp vào tai "alo"
"Ngoại !"
*Tư Tư !
"Ngoại, con đã đến sông Rhine từ sáng sớm hôm nay, Tiểu Hàn có gọi về cho ngoại không ?"
Vân lão phu nhân nheo mắt "Tư Tư, Tiểu Hàn nó có việc bận đột xuất nên đã đưa Tiểu Thụy về cho bà để đến nước A giải quyết công việc !"
"Gì cơ ?"
*Bà cũng có biết đâu.
"Dạ, con cảm ơn bà !"
"Cổ Mộc Hàn, em cố tình giở trò hay chỉ là trùng hợp ?"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương