Người Tình Một Đời
Chương 43: Lắng nghe
Hai cô gái kia thì đang nấu ăn ở trong bếp cho nên cũng không để ý đe đến Cửu Vi cho lắm,chắc có lẽ là chỉ đi ra phòng khách hay là hoa viên chơi mà thôi …
Lưu Vũ Hạo thật sự đã trở về nhà rồi,anh đang ở trong phòng và đang ngủ ở trên giường …
Làm xong việc thì về thôi chứ anh cũng không có lý do gì mà ở lại bên đó nữa.Nhà này là của anh mà,mắc cái gì mà anh phải trốn tránh chứ. …
Châu Cửu Vi đi một hồi thì thấy có khá là nhiều phòng,ngay sau đó liền đẩy cửa rồi đi vào trong.Đập vào mắt cô chính là một người đàn ông đẹp trai đang ngủ, ngủ mà cũng đẹp nữa.
Cô đứng thừ người ra một hồi lâu, người này sóng mũi cao,gương mặt vô cùng nam tính.Bỗng dưng cô muốn chạm vào một chút,chắc có lẽ anh ta đang ngủ sẽ không biết đâu …
“ A mũi cao quá đi, thích thật. “ _ Cửu Vi vừa nói vừa sờ.
“ Lý Yến Nguyệt…”_ ngay lập tức anh liền mở mắt ra nhìn đối phương, nhưng mà người này không phải là Yến Nguyệt.
“ Cô là ai,sao cô lại vào được đây …”
“ Em …em …là bạn của chị Nguyệt. “
“ Ra ngoài,đi ra nhanh lên..”_ Vũ Hạo hét lên rồi ngồi dậy,đã về đến nhà rồi mà vẫn không được yên nữa đúng thật là bực mình mà.
Ngay sau đó anh liền kéo cô ta đi xuống lầu,Vũ Hạo ngủ không đủ giấc cho nên mới bực bội như vậy.Với lại ngày thường anh cũng rất là cộc cằn và khó tính …
’ “ Yến Nguyệt đây là bạn của cô à. “
“ Ừm là bạn của em,sao vậy anh. “
“ Vũ Hạo,anh nhớ ra tôi không,tôi là Châu Huyền lúc trước chúng ta học chung trường đại học đấy …”
“Cửu Vi con bé nó làm gì mà khiến cho anh tức giận vậy.”
“ Cô ta đi vào phòng của tôi …”
“ Vũ Hạo anh nể mặt chúng ta từng là bạn bè được không? anh bỏ qua cho con bé lần này đi,nó còn nhỏ lắm.” _ Châu Huyền lên tiếng năn nỉ.
“ Ừ “
Nói xong anh liền đi thẳng lên lầu,Yến Nguyệt cô không ngờ là anh đã trở về.Cứ như vậy mà chỉ biết nhìn bóng lưng của anh từ xa mà thôi.
“ Cửu Vi đừng có đi lung tung nữa.”
“ Em biết rồi”
“ Mà sao anh ấy khó tính quá vậy,em vừa mới vào phòng thôi mà.”
“ Chị Nguyệt có phải mỗi ngày sống cùng với anh ấy chị phải chịu như thế này không “_ Cửu Vi lên tiếng hỏi.
“ Không có đâu,anh ấy vừa mới đi công tác về cho nên rất là mệt..’ “
“ Ừm,Yến Nguyệt nói cũng đúng.”
“ Cửu Vi ngồi xuống ghế đi, đừng có mà đi lung tung.”
“ Em biết rồi…”
Trở về phòng Vũ Hạo lấy quần áo đi tắm,đúng là bực bội mà. Anh vừa tắm vừa chửi thề để giải toả tâm trạng của mình.
Hôm nay anh mặc áo sơ mi đen và quần tây đen,Vũ Hạo thật sự rất thích mặc áo sơ mi dù là ở nhà hay công ty điều như vậy.Chắc có lẽ anh quá khuôn khổ với chính mình,bởi vì muốn con người thật toàn diện …
Áo sơ mi bỏ ngoài trông rất là lãng tử,bên trên thì cởi bỏ hai cút áo …Cái giao diện này có thể nhìn thấy cả xương quai xanh của anh nữa …
Vũ Hạo đứng trước gương sấy tóc cho khô, rồi sau đó thì anh liền đi qua thư phòng làm việc.
“ Cậu chủ”
“ Mạch Tân có chuyện gì…”
“ Hôm trước hai mẹ con bà ta đến tìm cô Yến Nguyệt…”
“ Vào thư phòng rồi nói chuyện.”
“ Dạ được “
Sau đó thì Mạch Tân liền đi theo sau anh,vừa bước vào thư phòng thì Vũ Hạo đã lấy rượu ra rồi rót hai ly rồi.
’ “ Uống đi rồi nói.”
“ Vâng. “_ Mạch Tân cũng cầm ly rượu lên uống y như những gì mà Vũ Hạo nói.
“ Mấy hôm trước hai mẹ con bà ta có đến tìm cô Yến Nguyệt, hình như là đến đòi tiền”
“ Vậy cô ấy nói sao.”
“ Cô Yến Nguyệt nói không có tiền …”
“ Bà Dương Lan bảo cậu mau về để còn cho quà cưới Lưu Vũ Khanh,cụ thể như là tiền hay là vật có giá trị.”
“ Buổi trưa thì gặp Dương Lan và Lưu Vũ Khanh,còn buổi tối thì gặp Trần Tĩnh..”
“ Ồ đây là duyên số mà. “ _ Vũ Hạo cầm ly rượu lên uống rồi nói tiếp:“ gặp ở đâu vậy.”
“ Ở cửa hàng tiện lợi,cô ấy đến đó ăn mỳ thì gặp Trần Tĩnh. Tôi nghe phong phanh Trần Tĩnh nói là cậu và cô Yến sắp rạn nức,tình cảm không còn như trước nữa.Có thể sớm muộn gì cũng chia tay.”
’ “ Mạch Tân mấy tuần qua Lý Yến Nguyệt có gặp Đàm Dự không.” _ Vũ Hạo cần còn cay chuyện ở bệnh viện cho nên liền lên tiếng hỏi.
“ Không có,cô ấy đi làm rồi về nhà.Còn không thì sẽ đi dạo một mình hoặc sẽ đi cùng với Châu Huyền…”
“ Hắn ta cũng không đến tìm luôn à.”
“ Không có,tôi luôn đi theo sát cô ấy …”…
“ Ừ,còn vụ của Dương Lan sao rồi,có tung tích gì chưa. “
“ Khu chợ đen đó có rất nhiều người qua lại,hơn mười mấy năm rồi cho nên thời gian cũng không chắc chắc cho lắm. Nhưng theo tôi điều tra thì năm đó chỉ có đàn ông mua thuốc độc mà thôi,chứ không có phụ nữ. “
“ Cậu điều tra hết đi,dám chừng bà ta có đồng minh đấy “
“ Vâng.”
“ Mạch Tân cậu thấy tôi có cộc cằn thô lỗ không “_ lời vừa nói ra khiến cho anh vô cùng lạnh sống lưng.
“ Cậu chủ,sao cậu lại hỏi tôi câu hỏi như thế này chứ. “
“ Có gì nói đấy, tôi muốn nghe lời thật lòng.”
“ Nhưng mà.”
“ Làm việc thì nhanh lắm, nhưng sao nhờ nhận xét lại không nói được… Chuyện này đơn giản mà,nói thật lòng đi tôi không trách cậu đâu. “
“ Có,cậu rất nóng tính và cộc cằn. Đôi lúc còn mắng người vô cớ nữa …”
“ Ừm “
“ Uống với tôi đi.”
“ Cậu chủ,sau hôm nay cậu tâm trạng thế,bộ có chuyện gì sao.”
“ Không có. “
Và cứ thế hai người đàn ông ngồi uống rượu với nhau.
“ Cậu chủ,cô Yến Nguyệt là một cô gái tốt,cậu hãy trân trọng cô ấy “
““Là vì cô ấy cứu tôi một mạng sao.”
“ Không hề “_ Mạch Tân lập tức liền phản bác lại.
“ Tôi thấy cô ấy quan tâm cậu rất nhiều mà,lúc nào cũng để ý đến cậu. …”
“ Từ lúc có cô ấy ở đây thì cậu nhà nhiều hơn và thường xuyên ăn cơm nhà, tôi thấy cậu cũng vui vẻ hẳn lên mà.”
“ Có sao. “
“ Có chứ,ai cũng thấy hết …Lúc mà cậu không có ở đây thì cô ấy hay lên thư phòng cậu quét dọn,cô ấy đọc sách. Đã vậy còn lấy hình của cậu ra coi nữa..”
“ Cứ cách 2 ngày là lại hỏi tôi khi nào cậu chủ về nhà. Tôi nghĩ là cô ấy cũng rất yêu cậu,khi yêu rồi thì mới có cảm giác nhớ. “
“ À ngày mà cô ấy xuất viện thì ông chủ có đến thăm.Khi ấy cậu đã đi công tác rồi,ông chủ hỏi cậu ở đâu thì cô ấy lại bảo cậu đi làm hồ sơ xuất viện rồi …”
“ Khi ấy tôi hỏi là tại sao lại nói dối như vậy,cậu biết cô ấy trả lời như thế nào không…”
Vũ Hạo từ nãy giờ vẫn luôn im lặng,anh đang lắng nghe những gì mà Mạch Tân nói.
Cô ấy nói:“ tôi không muốn Vũ Hạo bị la,mẹ anh ấy mất rồi.Cho nên tôi muốn hai cha con anh ấy hoà thuận với nhau, không cãi nhau nữa.Nếu biết được bây giờ Vũ Hạo mà đi công tác thì ông ấy lại tức giận cho mà xem.. “
Nghe xong thì Vũ Hạo chỉ thốt lên hai chữ mà thôi:“ ngốc thật. “
“ Cậu ra ngoài đi,tôi muốn ở một mình…”
“ Vâng …”
Ngẫm nghĩ lại mới thấy những gì mà Yến Nguyệt làm cho anh thật nhiều,có lẽ anh nên đưa ra quyết định cho riêng mình thì phải.
Lưu Vũ Hạo thật sự đã trở về nhà rồi,anh đang ở trong phòng và đang ngủ ở trên giường …
Làm xong việc thì về thôi chứ anh cũng không có lý do gì mà ở lại bên đó nữa.Nhà này là của anh mà,mắc cái gì mà anh phải trốn tránh chứ. …
Châu Cửu Vi đi một hồi thì thấy có khá là nhiều phòng,ngay sau đó liền đẩy cửa rồi đi vào trong.Đập vào mắt cô chính là một người đàn ông đẹp trai đang ngủ, ngủ mà cũng đẹp nữa.
Cô đứng thừ người ra một hồi lâu, người này sóng mũi cao,gương mặt vô cùng nam tính.Bỗng dưng cô muốn chạm vào một chút,chắc có lẽ anh ta đang ngủ sẽ không biết đâu …
“ A mũi cao quá đi, thích thật. “ _ Cửu Vi vừa nói vừa sờ.
“ Lý Yến Nguyệt…”_ ngay lập tức anh liền mở mắt ra nhìn đối phương, nhưng mà người này không phải là Yến Nguyệt.
“ Cô là ai,sao cô lại vào được đây …”
“ Em …em …là bạn của chị Nguyệt. “
“ Ra ngoài,đi ra nhanh lên..”_ Vũ Hạo hét lên rồi ngồi dậy,đã về đến nhà rồi mà vẫn không được yên nữa đúng thật là bực mình mà.
Ngay sau đó anh liền kéo cô ta đi xuống lầu,Vũ Hạo ngủ không đủ giấc cho nên mới bực bội như vậy.Với lại ngày thường anh cũng rất là cộc cằn và khó tính …
’ “ Yến Nguyệt đây là bạn của cô à. “
“ Ừm là bạn của em,sao vậy anh. “
“ Vũ Hạo,anh nhớ ra tôi không,tôi là Châu Huyền lúc trước chúng ta học chung trường đại học đấy …”
“Cửu Vi con bé nó làm gì mà khiến cho anh tức giận vậy.”
“ Cô ta đi vào phòng của tôi …”
“ Vũ Hạo anh nể mặt chúng ta từng là bạn bè được không? anh bỏ qua cho con bé lần này đi,nó còn nhỏ lắm.” _ Châu Huyền lên tiếng năn nỉ.
“ Ừ “
Nói xong anh liền đi thẳng lên lầu,Yến Nguyệt cô không ngờ là anh đã trở về.Cứ như vậy mà chỉ biết nhìn bóng lưng của anh từ xa mà thôi.
“ Cửu Vi đừng có đi lung tung nữa.”
“ Em biết rồi”
“ Mà sao anh ấy khó tính quá vậy,em vừa mới vào phòng thôi mà.”
“ Chị Nguyệt có phải mỗi ngày sống cùng với anh ấy chị phải chịu như thế này không “_ Cửu Vi lên tiếng hỏi.
“ Không có đâu,anh ấy vừa mới đi công tác về cho nên rất là mệt..’ “
“ Ừm,Yến Nguyệt nói cũng đúng.”
“ Cửu Vi ngồi xuống ghế đi, đừng có mà đi lung tung.”
“ Em biết rồi…”
Trở về phòng Vũ Hạo lấy quần áo đi tắm,đúng là bực bội mà. Anh vừa tắm vừa chửi thề để giải toả tâm trạng của mình.
Hôm nay anh mặc áo sơ mi đen và quần tây đen,Vũ Hạo thật sự rất thích mặc áo sơ mi dù là ở nhà hay công ty điều như vậy.Chắc có lẽ anh quá khuôn khổ với chính mình,bởi vì muốn con người thật toàn diện …
Áo sơ mi bỏ ngoài trông rất là lãng tử,bên trên thì cởi bỏ hai cút áo …Cái giao diện này có thể nhìn thấy cả xương quai xanh của anh nữa …
Vũ Hạo đứng trước gương sấy tóc cho khô, rồi sau đó thì anh liền đi qua thư phòng làm việc.
“ Cậu chủ”
“ Mạch Tân có chuyện gì…”
“ Hôm trước hai mẹ con bà ta đến tìm cô Yến Nguyệt…”
“ Vào thư phòng rồi nói chuyện.”
“ Dạ được “
Sau đó thì Mạch Tân liền đi theo sau anh,vừa bước vào thư phòng thì Vũ Hạo đã lấy rượu ra rồi rót hai ly rồi.
’ “ Uống đi rồi nói.”
“ Vâng. “_ Mạch Tân cũng cầm ly rượu lên uống y như những gì mà Vũ Hạo nói.
“ Mấy hôm trước hai mẹ con bà ta có đến tìm cô Yến Nguyệt, hình như là đến đòi tiền”
“ Vậy cô ấy nói sao.”
“ Cô Yến Nguyệt nói không có tiền …”
“ Bà Dương Lan bảo cậu mau về để còn cho quà cưới Lưu Vũ Khanh,cụ thể như là tiền hay là vật có giá trị.”
“ Buổi trưa thì gặp Dương Lan và Lưu Vũ Khanh,còn buổi tối thì gặp Trần Tĩnh..”
“ Ồ đây là duyên số mà. “ _ Vũ Hạo cầm ly rượu lên uống rồi nói tiếp:“ gặp ở đâu vậy.”
“ Ở cửa hàng tiện lợi,cô ấy đến đó ăn mỳ thì gặp Trần Tĩnh. Tôi nghe phong phanh Trần Tĩnh nói là cậu và cô Yến sắp rạn nức,tình cảm không còn như trước nữa.Có thể sớm muộn gì cũng chia tay.”
’ “ Mạch Tân mấy tuần qua Lý Yến Nguyệt có gặp Đàm Dự không.” _ Vũ Hạo cần còn cay chuyện ở bệnh viện cho nên liền lên tiếng hỏi.
“ Không có,cô ấy đi làm rồi về nhà.Còn không thì sẽ đi dạo một mình hoặc sẽ đi cùng với Châu Huyền…”
“ Hắn ta cũng không đến tìm luôn à.”
“ Không có,tôi luôn đi theo sát cô ấy …”…
“ Ừ,còn vụ của Dương Lan sao rồi,có tung tích gì chưa. “
“ Khu chợ đen đó có rất nhiều người qua lại,hơn mười mấy năm rồi cho nên thời gian cũng không chắc chắc cho lắm. Nhưng theo tôi điều tra thì năm đó chỉ có đàn ông mua thuốc độc mà thôi,chứ không có phụ nữ. “
“ Cậu điều tra hết đi,dám chừng bà ta có đồng minh đấy “
“ Vâng.”
“ Mạch Tân cậu thấy tôi có cộc cằn thô lỗ không “_ lời vừa nói ra khiến cho anh vô cùng lạnh sống lưng.
“ Cậu chủ,sao cậu lại hỏi tôi câu hỏi như thế này chứ. “
“ Có gì nói đấy, tôi muốn nghe lời thật lòng.”
“ Nhưng mà.”
“ Làm việc thì nhanh lắm, nhưng sao nhờ nhận xét lại không nói được… Chuyện này đơn giản mà,nói thật lòng đi tôi không trách cậu đâu. “
“ Có,cậu rất nóng tính và cộc cằn. Đôi lúc còn mắng người vô cớ nữa …”
“ Ừm “
“ Uống với tôi đi.”
“ Cậu chủ,sau hôm nay cậu tâm trạng thế,bộ có chuyện gì sao.”
“ Không có. “
Và cứ thế hai người đàn ông ngồi uống rượu với nhau.
“ Cậu chủ,cô Yến Nguyệt là một cô gái tốt,cậu hãy trân trọng cô ấy “
““Là vì cô ấy cứu tôi một mạng sao.”
“ Không hề “_ Mạch Tân lập tức liền phản bác lại.
“ Tôi thấy cô ấy quan tâm cậu rất nhiều mà,lúc nào cũng để ý đến cậu. …”
“ Từ lúc có cô ấy ở đây thì cậu nhà nhiều hơn và thường xuyên ăn cơm nhà, tôi thấy cậu cũng vui vẻ hẳn lên mà.”
“ Có sao. “
“ Có chứ,ai cũng thấy hết …Lúc mà cậu không có ở đây thì cô ấy hay lên thư phòng cậu quét dọn,cô ấy đọc sách. Đã vậy còn lấy hình của cậu ra coi nữa..”
“ Cứ cách 2 ngày là lại hỏi tôi khi nào cậu chủ về nhà. Tôi nghĩ là cô ấy cũng rất yêu cậu,khi yêu rồi thì mới có cảm giác nhớ. “
“ À ngày mà cô ấy xuất viện thì ông chủ có đến thăm.Khi ấy cậu đã đi công tác rồi,ông chủ hỏi cậu ở đâu thì cô ấy lại bảo cậu đi làm hồ sơ xuất viện rồi …”
“ Khi ấy tôi hỏi là tại sao lại nói dối như vậy,cậu biết cô ấy trả lời như thế nào không…”
Vũ Hạo từ nãy giờ vẫn luôn im lặng,anh đang lắng nghe những gì mà Mạch Tân nói.
Cô ấy nói:“ tôi không muốn Vũ Hạo bị la,mẹ anh ấy mất rồi.Cho nên tôi muốn hai cha con anh ấy hoà thuận với nhau, không cãi nhau nữa.Nếu biết được bây giờ Vũ Hạo mà đi công tác thì ông ấy lại tức giận cho mà xem.. “
Nghe xong thì Vũ Hạo chỉ thốt lên hai chữ mà thôi:“ ngốc thật. “
“ Cậu ra ngoài đi,tôi muốn ở một mình…”
“ Vâng …”
Ngẫm nghĩ lại mới thấy những gì mà Yến Nguyệt làm cho anh thật nhiều,có lẽ anh nên đưa ra quyết định cho riêng mình thì phải.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương