Người Tình Một Đời
Chương 51: Lưu Vũ Hạo là con của ông trời
Đến chiều thức dậy thì anh mới biết là mình đã ôm cô ngủ,bất giác anh lại mỉm cười rồi bế Yến Nguyệt đi vào trong phòng.
Đã mang tiếng là người xấu rồi thì đành mang danh luôn vậy,Vũ Hạo ngồi xuống giường rồi cởi mấy cút áo đầu tiên của Yến Nguyệt ra.
Ngay lập tức anh liền vết hôn đỏ chót và dấu cắn mà anh để lại vào hai ngày trước,anh đưa tay lên sờ nhẹ một cái.
Sau đó anh liền hôn lên ngực và cổ của cô,Vũ Hạo hôn sâu xong rồi cũng cài cút áo lại cho cô. …
Cảm giác của anh hiện tại đã khác so với nửa năm trước,lúc trước là hững hờ không thèm quan tâm còn hiện tại thì có vui vẻ và động lòng khi thấy Yến Nguyệt nở nụ cười trên môi …
Tầm 2 giờ chiều thì anh cũng ra ngoài làm việc trở lại.Vừa bước ra thì đã nghe tiếng gõ cửa rồi.
“ Vào đi. “
“ Sếp đây là dự án ở bên Nhật Bản và Hàn Quốc,mời anh xem qua …”
“ Ừ để đó đi. “
“ À tuần tới cô đi công tác giúp tôi đi,dạo này tôi hơi bận …”
“ Vâng.”__Trịnh Thảo mỉm cười đồng ý.
“ Sếp! Anh và thư ký đang yêu đương hả.”
“Sao cô nói vậy “”…_ lúc này anh mới chịu bỏ viết xuống rồi nâng cằm lên nhìn nhân viên.
“ Thì từ trưa giờ nhân viên đồn ầm cả lên,ở đâu cũng biết hết.Nói lời tốt thì ít còn lời khó nghe thì nhiều…”
“ Tôi biết rồi,cô ra ngoài đi.“..
Đúng là mệt thật mà,bọn họ rảnh rỗi thật đấy cứ thích đi tám chuyện của người khác.Bộ công việc chưa đủ nhiều hay sao đây..
5 phút sau anh liền gọi điện cho các phòng ban, trưởng phòng và nhân viên tối nay sẽ ở lại tăng ca.Để anh cho bọn họ làm đến không kịp thở luôn,chứ rảnh rỗi quá thì sẽ có thời gian đi nhiều chuyện …
[ Reng… reng. …]
[ Cậu chủ tôi đã tìm được người tiếp tay cho bà ta rồi,hồ sơ tôi đã gửi qua email cho cậu rồi. ]
[ Ừm,Mạch Tân cậu mau đi chuẩn bị quà cho em trai tôi đi. Vài viên kim cương cho nó vui lòng đi. ]
[ Vâng. ].
Tắt điện thoại,Vũ Hạo liền mở email lên xem,thông tin khá là rõ ràng. Người đàn ông đó tên là Đàm Kiệt,lúc trước có mở công ty nhưng qua vài tháng không đủ vốn đầu tư thì đã tuyên bố phá sản.
Vợ con thì không thấy đâu, hiện tại đang sống một mình.Quê gốc ở thành phố B,vùng nông thôn.
Dương Lan bà ta lúc trước cũng sống ở đây này,mấy năm nay thì không có gặp lại nữa,mọi thứ sao anh thấy mơ hồ quá đi.
Hiện tại đã 52 tuổi,đang sống ở thành phố C,lâu lâu thì mới đến thành thị chơi vài ngày rồi trở về.
Người gì mà kỳ lạ thế nhỉ? Vũ Hạo đọc qua loa một hồi thì cũng tắt máy tính.
___@@
Tầm 3 giờ chiều thì Yến Nguyệt mới thức dậy,khi cô mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trên giường.Có lẽ anh ấy đã đưa cô vào trong đây, ngủ ở ngoài ghế sofa thì sẽ bị mọi người nhìn thấy, chỉ có như vậy thôi cho nên Yến Nguyệt à mày đừng có tự mình mà ảo tưởng nữa chứ.
Rửa mặt cho tỉnh táo thì Yến Nguyệt cũng chỉnh trang lại quần áo của mình,cô ngước xuống thì thấy ngực của mình có thêm một vết đỏ nữa.
Chẳng lẽ nào là do anh ấy sao? Không, không đâu,Vũ Hạo chê mình dơ bẩn,chê mình kinh tởm thì sẽ không đụng vào đâu,tốt nhất là nên quên nó đi.Có lẽ đây chỉ là dấu vết do cô tự mình gãi mà thôi.
Yến Nguyệt đi ra văn phòng làm việc trở lại thì không thấy anh đâu,sau đó cô mở điện thoại lên thì mới biết là anh đang đi họp.
“ Yến Nguyệt nhanh lên đi, cuộc họp sắp bắt đầu rồi…”_Triệu Đức trở về văn phòng lấy tài liệu thì mới thấy cô,chứ từ nãy giờ cũng không thấy người đâu. Đương nhiên là anh sẽ không dám hỏi thẳng Lưu Vũ Hạo rồi …
“ Vâng, tôi biết rồi” …
Sau tự nhiên lại họp gấp như vậy chứ,vừa mới uống thuốc xong là anh ấy liền khỏe ngay à.
Đúng là con của ông trời mà muốn gì là phải làm liền cái đó,Yến Nguyệt cầm máy tính rồi đi ra khỏi văn phòng. …
Có trời mới biết là cô đi nhanh như thế nào,suýt chút nữa thì liền bị té. Cũng may là có trợ lý nói cho cô biết chứ cô cũng không biết là anh đang ở đâu, điện thoại đương nhiên sẽ có thông báo, nhưng mà đó là lịch trình được sắp xếp từ hôm qua chứ không phải khẩn cấp như thế này đâu. …
Đã mang tiếng là người xấu rồi thì đành mang danh luôn vậy,Vũ Hạo ngồi xuống giường rồi cởi mấy cút áo đầu tiên của Yến Nguyệt ra.
Ngay lập tức anh liền vết hôn đỏ chót và dấu cắn mà anh để lại vào hai ngày trước,anh đưa tay lên sờ nhẹ một cái.
Sau đó anh liền hôn lên ngực và cổ của cô,Vũ Hạo hôn sâu xong rồi cũng cài cút áo lại cho cô. …
Cảm giác của anh hiện tại đã khác so với nửa năm trước,lúc trước là hững hờ không thèm quan tâm còn hiện tại thì có vui vẻ và động lòng khi thấy Yến Nguyệt nở nụ cười trên môi …
Tầm 2 giờ chiều thì anh cũng ra ngoài làm việc trở lại.Vừa bước ra thì đã nghe tiếng gõ cửa rồi.
“ Vào đi. “
“ Sếp đây là dự án ở bên Nhật Bản và Hàn Quốc,mời anh xem qua …”
“ Ừ để đó đi. “
“ À tuần tới cô đi công tác giúp tôi đi,dạo này tôi hơi bận …”
“ Vâng.”__Trịnh Thảo mỉm cười đồng ý.
“ Sếp! Anh và thư ký đang yêu đương hả.”
“Sao cô nói vậy “”…_ lúc này anh mới chịu bỏ viết xuống rồi nâng cằm lên nhìn nhân viên.
“ Thì từ trưa giờ nhân viên đồn ầm cả lên,ở đâu cũng biết hết.Nói lời tốt thì ít còn lời khó nghe thì nhiều…”
“ Tôi biết rồi,cô ra ngoài đi.“..
Đúng là mệt thật mà,bọn họ rảnh rỗi thật đấy cứ thích đi tám chuyện của người khác.Bộ công việc chưa đủ nhiều hay sao đây..
5 phút sau anh liền gọi điện cho các phòng ban, trưởng phòng và nhân viên tối nay sẽ ở lại tăng ca.Để anh cho bọn họ làm đến không kịp thở luôn,chứ rảnh rỗi quá thì sẽ có thời gian đi nhiều chuyện …
[ Reng… reng. …]
[ Cậu chủ tôi đã tìm được người tiếp tay cho bà ta rồi,hồ sơ tôi đã gửi qua email cho cậu rồi. ]
[ Ừm,Mạch Tân cậu mau đi chuẩn bị quà cho em trai tôi đi. Vài viên kim cương cho nó vui lòng đi. ]
[ Vâng. ].
Tắt điện thoại,Vũ Hạo liền mở email lên xem,thông tin khá là rõ ràng. Người đàn ông đó tên là Đàm Kiệt,lúc trước có mở công ty nhưng qua vài tháng không đủ vốn đầu tư thì đã tuyên bố phá sản.
Vợ con thì không thấy đâu, hiện tại đang sống một mình.Quê gốc ở thành phố B,vùng nông thôn.
Dương Lan bà ta lúc trước cũng sống ở đây này,mấy năm nay thì không có gặp lại nữa,mọi thứ sao anh thấy mơ hồ quá đi.
Hiện tại đã 52 tuổi,đang sống ở thành phố C,lâu lâu thì mới đến thành thị chơi vài ngày rồi trở về.
Người gì mà kỳ lạ thế nhỉ? Vũ Hạo đọc qua loa một hồi thì cũng tắt máy tính.
___@@
Tầm 3 giờ chiều thì Yến Nguyệt mới thức dậy,khi cô mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trên giường.Có lẽ anh ấy đã đưa cô vào trong đây, ngủ ở ngoài ghế sofa thì sẽ bị mọi người nhìn thấy, chỉ có như vậy thôi cho nên Yến Nguyệt à mày đừng có tự mình mà ảo tưởng nữa chứ.
Rửa mặt cho tỉnh táo thì Yến Nguyệt cũng chỉnh trang lại quần áo của mình,cô ngước xuống thì thấy ngực của mình có thêm một vết đỏ nữa.
Chẳng lẽ nào là do anh ấy sao? Không, không đâu,Vũ Hạo chê mình dơ bẩn,chê mình kinh tởm thì sẽ không đụng vào đâu,tốt nhất là nên quên nó đi.Có lẽ đây chỉ là dấu vết do cô tự mình gãi mà thôi.
Yến Nguyệt đi ra văn phòng làm việc trở lại thì không thấy anh đâu,sau đó cô mở điện thoại lên thì mới biết là anh đang đi họp.
“ Yến Nguyệt nhanh lên đi, cuộc họp sắp bắt đầu rồi…”_Triệu Đức trở về văn phòng lấy tài liệu thì mới thấy cô,chứ từ nãy giờ cũng không thấy người đâu. Đương nhiên là anh sẽ không dám hỏi thẳng Lưu Vũ Hạo rồi …
“ Vâng, tôi biết rồi” …
Sau tự nhiên lại họp gấp như vậy chứ,vừa mới uống thuốc xong là anh ấy liền khỏe ngay à.
Đúng là con của ông trời mà muốn gì là phải làm liền cái đó,Yến Nguyệt cầm máy tính rồi đi ra khỏi văn phòng. …
Có trời mới biết là cô đi nhanh như thế nào,suýt chút nữa thì liền bị té. Cũng may là có trợ lý nói cho cô biết chứ cô cũng không biết là anh đang ở đâu, điện thoại đương nhiên sẽ có thông báo, nhưng mà đó là lịch trình được sắp xếp từ hôm qua chứ không phải khẩn cấp như thế này đâu. …
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương