Người Yêu Số Hai, Anh Trai Số Một
Chương 20: Bài xích tình yêu
Ba người ngồi trong phòng khách, Lâm Tuyết gật gù nghe câu chuyện. Đương nhiên là bầu không khí rất ngượng ngùng. Phượng Vũ gãi đầu nói:
- Chuyện là vậy đó... tớ... tớ vẫn còn chưa hoàn hồn nên sáng nay không dám tìm cậu ngay...
Vấn đề này thì Lâm Tuyết còn có thể hiểu, nhưng chuyện Phó Thụy qua đêm với một cô gái ngẫu nhiên là quyết định quá bừa bãi. Cô quay ngoắt sang nhìn anh trai mình:
- Này! Nếu không phải là Phượng Vũ mà là một nhỏ khác, có thể anh đã bị kiện rồi đấy!
Giọng của Phó Thụy trầm ấm, nhẹ nhàng đáp:
- Anh biết. Là do anh may mắn mới gặp được em ấy.
Lâm Tuyết nghe đến đây thì nhăn mặt:
- Sao mà sến quá vậy?
Ngay sau đó, đôi mắt cô lập tức sáng lên:
- A! Chẳng lẽ qua một đêm ở cùng nhau, hai người đã nảy sinh tình cảm rồi sao!?
Phượng Vũ bối rối vẫy tay lia lịa, miệng liên tục nói “không có, không có“. Nhưng Phó Thụy thì khác, ai ngờ câu nói này lại khiến anh bực bội. Anh đứng phắt dậy, dùng vẻ mặt nghiêm chỉnh nói với hai cô gái:
- Lỗi là ở anh, bất cứ chuyện gì xảy ra, anh đều có thể chịu trách nhiệm. Thậm chí nếu em làm lớn chuyện, anh cũng có thể cưới em. Nhưng đừng bao giờ mong đợi tình cảm... Còn Lâm Tuyết, trước mặt anh đừng nhắc vấn đề yêu đương. Đừng bao giờ quên rằng “tình yêu là một con dao nguy hiểm“.
Sau đó Phó Thụy rời đi, để lại những cảm xúc hỗn loạn khó tả trong lòng hai cô gái nhỏ. Sau một hồi im lặng, Phượng Vũ mới gật gù:
- Hóa ra lời đồn ca sĩ Phó Thụy khó tính là thật.
Lâm Tuyết tặc lưỡi:
- Thật ra sự khó tính của ổng không hẳn là xấu. Giống như việc đi show thì phải hát hết mình, hoặc là nhà cửa phải luôn sạch sẽ, đi đâu cũng nên chuẩn bị cẩn thận. Cái nào cũng đều là chuyện tốt... chỉ có đụng đến tình yêu là hơi phản ứng thái quá.
- Haizz,... tớ đâu có đòi anh ấy chịu trách nhiệm, cũng có mong đợi tình cảm gì đâu mà anh ấy lại nói như vậy.
- Thôi đừng nghĩ nhiều, trước giờ ông già đó không có biết thể hiện tình cảm bằng lời nói đâu. Cằn nhằn vậy thôi chứ chắc đang thấy có lỗi với cậu lắm ấy!
Anh hai đối với 2 chữ “tình yêu” quả thực là bài xích nó rất rõ ràng. Nhưng mà dáng vẻ khi yêu một người của Phó Thụy là như thế nào nhỉ? Có khi nào sau khi có bạn gái ổng sẽ dễ tính hơn? Nghĩ đến đây, Lâm Tuyết búng tay:
- Đúng rồi Phượng Vũ!
Cô bạn giật mình khi bị gọi tên:
- Ớ, sao?
- Tớ giúp cậu “cưa” anh ấy nhá!
- Ý cậu là sao?
- Là tớ sẽ “đẩy thuyền” giúp hai người đến bên nhau!
Lời nói này khiến Phượng Vũ bật cười:
- Ha ha, tớ chỉ là một học sinh bình thường. Đâu thể yêu ca sĩ nổi tiếng được.
- Nhỏ này! Chưa thử sao biết!
...----------------...
Mặt khác, Lâm Phó Thụy đã lên phòng đóng cửa. Anh nằm ật ra giường, có hơi tự trách vì đã lớn tiếng với hai em. Nhưng nếu không làm vậy, anh sẽ thấy có lỗi với chính bản thân mình. Đối với Phó Thụy, tình yêu thật sự có thể giết chết một sinh mạng.
Khi xưa Lâm Tuyết còn quá nhỏ nên không hiểu chuyện, Phó Thụy một mình chứng kiến khung cảnh bố mẹ cãi nhau, dày vò đối phương từ ngày này sang ngày nọ. Mẹ vì thương bố nên lúc nào cũng nhẫn nhịn, nghĩ rằng chỉ cần cắn răng chịu đựng thì gia đình sẽ êm ấm.
Đỉnh điểm là khi tình cảm từ một phía không còn, bố đi ngoại tình và bị mẹ phát hiện. Mẹ đã đau khổ, tiếc cho cái thứ tình cảm ngu ngốc rẻ mạt của mình. Cuối cùng tất cả còn lại chỉ là những đứa trẻ mồ côi.
Càng nhớ về quá khứ, Phó Thụy càng thấy ghê tởm. Anh đã nghĩ rằng nếu được, thì cả cuộc đời này anh sẽ đi làm để nuôi Lâm Tuyết. Hai đứa không cần phải lập gia đình, không cần phải dấn thân vào “con dao nguy hiểm” kia. Chỉ cần hai anh em ở cạnh nhau thì chính là gia đình rồi.
Nằm nghĩ được một lúc mà Phó Thụy đã vô tình thiếp đi vì mệt mỏi. Mãi đến đầu giờ chiều anh mới thức giấc. Anh kiểm tra điện thoại thì thấy tin nhắn.
“Anh hai! Gọi mãi không thấy anh dậy nên tụi em nấu đồ ăn trước nha! Khi nào anh dậy thì hâm nóng lại mà ăn”
Đã ba giờ chiều. Phó Thụy vội vàng xem giờ rồi nghĩ thầm:
- Không hiểu sao lại ngủ quên. May mà hôm nay không có lịch đi show.
Những ngón tay thon dài của anh gõ vài chữ để trả lời tin nhắn của Lâm Tuyết.
“Ừ, anh biết rồi. Cảm ơn hai đứa“.
Sau đó anh bước xuống lầu. Nhưng Lâm Phó Thụy giờ phút này không đoán ra được, một chuyện gây sốc sắp xảy ra ở dưới tầng trệt. Là việc cả cuộc đời này anh không hề mong muốn.
- Chuyện là vậy đó... tớ... tớ vẫn còn chưa hoàn hồn nên sáng nay không dám tìm cậu ngay...
Vấn đề này thì Lâm Tuyết còn có thể hiểu, nhưng chuyện Phó Thụy qua đêm với một cô gái ngẫu nhiên là quyết định quá bừa bãi. Cô quay ngoắt sang nhìn anh trai mình:
- Này! Nếu không phải là Phượng Vũ mà là một nhỏ khác, có thể anh đã bị kiện rồi đấy!
Giọng của Phó Thụy trầm ấm, nhẹ nhàng đáp:
- Anh biết. Là do anh may mắn mới gặp được em ấy.
Lâm Tuyết nghe đến đây thì nhăn mặt:
- Sao mà sến quá vậy?
Ngay sau đó, đôi mắt cô lập tức sáng lên:
- A! Chẳng lẽ qua một đêm ở cùng nhau, hai người đã nảy sinh tình cảm rồi sao!?
Phượng Vũ bối rối vẫy tay lia lịa, miệng liên tục nói “không có, không có“. Nhưng Phó Thụy thì khác, ai ngờ câu nói này lại khiến anh bực bội. Anh đứng phắt dậy, dùng vẻ mặt nghiêm chỉnh nói với hai cô gái:
- Lỗi là ở anh, bất cứ chuyện gì xảy ra, anh đều có thể chịu trách nhiệm. Thậm chí nếu em làm lớn chuyện, anh cũng có thể cưới em. Nhưng đừng bao giờ mong đợi tình cảm... Còn Lâm Tuyết, trước mặt anh đừng nhắc vấn đề yêu đương. Đừng bao giờ quên rằng “tình yêu là một con dao nguy hiểm“.
Sau đó Phó Thụy rời đi, để lại những cảm xúc hỗn loạn khó tả trong lòng hai cô gái nhỏ. Sau một hồi im lặng, Phượng Vũ mới gật gù:
- Hóa ra lời đồn ca sĩ Phó Thụy khó tính là thật.
Lâm Tuyết tặc lưỡi:
- Thật ra sự khó tính của ổng không hẳn là xấu. Giống như việc đi show thì phải hát hết mình, hoặc là nhà cửa phải luôn sạch sẽ, đi đâu cũng nên chuẩn bị cẩn thận. Cái nào cũng đều là chuyện tốt... chỉ có đụng đến tình yêu là hơi phản ứng thái quá.
- Haizz,... tớ đâu có đòi anh ấy chịu trách nhiệm, cũng có mong đợi tình cảm gì đâu mà anh ấy lại nói như vậy.
- Thôi đừng nghĩ nhiều, trước giờ ông già đó không có biết thể hiện tình cảm bằng lời nói đâu. Cằn nhằn vậy thôi chứ chắc đang thấy có lỗi với cậu lắm ấy!
Anh hai đối với 2 chữ “tình yêu” quả thực là bài xích nó rất rõ ràng. Nhưng mà dáng vẻ khi yêu một người của Phó Thụy là như thế nào nhỉ? Có khi nào sau khi có bạn gái ổng sẽ dễ tính hơn? Nghĩ đến đây, Lâm Tuyết búng tay:
- Đúng rồi Phượng Vũ!
Cô bạn giật mình khi bị gọi tên:
- Ớ, sao?
- Tớ giúp cậu “cưa” anh ấy nhá!
- Ý cậu là sao?
- Là tớ sẽ “đẩy thuyền” giúp hai người đến bên nhau!
Lời nói này khiến Phượng Vũ bật cười:
- Ha ha, tớ chỉ là một học sinh bình thường. Đâu thể yêu ca sĩ nổi tiếng được.
- Nhỏ này! Chưa thử sao biết!
...----------------...
Mặt khác, Lâm Phó Thụy đã lên phòng đóng cửa. Anh nằm ật ra giường, có hơi tự trách vì đã lớn tiếng với hai em. Nhưng nếu không làm vậy, anh sẽ thấy có lỗi với chính bản thân mình. Đối với Phó Thụy, tình yêu thật sự có thể giết chết một sinh mạng.
Khi xưa Lâm Tuyết còn quá nhỏ nên không hiểu chuyện, Phó Thụy một mình chứng kiến khung cảnh bố mẹ cãi nhau, dày vò đối phương từ ngày này sang ngày nọ. Mẹ vì thương bố nên lúc nào cũng nhẫn nhịn, nghĩ rằng chỉ cần cắn răng chịu đựng thì gia đình sẽ êm ấm.
Đỉnh điểm là khi tình cảm từ một phía không còn, bố đi ngoại tình và bị mẹ phát hiện. Mẹ đã đau khổ, tiếc cho cái thứ tình cảm ngu ngốc rẻ mạt của mình. Cuối cùng tất cả còn lại chỉ là những đứa trẻ mồ côi.
Càng nhớ về quá khứ, Phó Thụy càng thấy ghê tởm. Anh đã nghĩ rằng nếu được, thì cả cuộc đời này anh sẽ đi làm để nuôi Lâm Tuyết. Hai đứa không cần phải lập gia đình, không cần phải dấn thân vào “con dao nguy hiểm” kia. Chỉ cần hai anh em ở cạnh nhau thì chính là gia đình rồi.
Nằm nghĩ được một lúc mà Phó Thụy đã vô tình thiếp đi vì mệt mỏi. Mãi đến đầu giờ chiều anh mới thức giấc. Anh kiểm tra điện thoại thì thấy tin nhắn.
“Anh hai! Gọi mãi không thấy anh dậy nên tụi em nấu đồ ăn trước nha! Khi nào anh dậy thì hâm nóng lại mà ăn”
Đã ba giờ chiều. Phó Thụy vội vàng xem giờ rồi nghĩ thầm:
- Không hiểu sao lại ngủ quên. May mà hôm nay không có lịch đi show.
Những ngón tay thon dài của anh gõ vài chữ để trả lời tin nhắn của Lâm Tuyết.
“Ừ, anh biết rồi. Cảm ơn hai đứa“.
Sau đó anh bước xuống lầu. Nhưng Lâm Phó Thụy giờ phút này không đoán ra được, một chuyện gây sốc sắp xảy ra ở dưới tầng trệt. Là việc cả cuộc đời này anh không hề mong muốn.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương