Người Yêu Số Hai, Anh Trai Số Một
Chương 23: Hẹn trong hẻm nhỏ
Phó Thụy gật đầu:
- Ừ, hỏi đi!
- Nếu như Lâm Tuyết bị một thằng đàn ông quấy rối giữa nơi đông người, cậu sẽ làm gì?
Đây là một câu hỏi khó. Bởi lẽ chàng ca sĩ này là người của công chúng, nếu hành động bất cẩn thì sẽ gây hại cho cả Lâm Tuyết và anh. Trầm mặc suy nghĩ một lúc, Phó Thụy đáp:
- Tôi sẽ bước đến cảnh cáo hắn ta rồi dắt con bé đến một nơi an toàn hơn.
Đúng như dự đoán, Cảnh Duệ cười khẩy:
- Nghĩa là cậu để người đàn ông đó đi một cách dễ dàng?
- Với thân phận hiện tại, tôi không thể làm ầm lên ở chốn đông người.
- Đó là sự khác biệt giữa tôi và cậu. Tôi không có tiếng tăm, hoàn toàn có thể “dạy dỗ” hắn ta.
Cảnh Duệ nói đúng, bây giờ chưa thể để dư luận bàn tán về em gái của mình. Phó Thụy mà động tay động chân thì chỉ có thiệt thòi cho Lâm Tuyết. Ví dụ thực tế này giúp Cảnh Duệ lấy chút lợi thế, anh thừa cơ nói tiếp:
- Yên tâm! Tôi cũng là một người anh mà! Tuy yêu thương thằng bé đó sai cách, nhưng tâm tư của một người anh trai tôi hoàn toàn có thể hiểu.
Nghe tiếng xì xào, Cảnh Duệ liếc nhẹ ra phía sau, phát hiện ra một vài vị khách trong quán cà phê đang nhìn chằm chằm về phía này. Anh nhanh chóng đứng lên:
- Mà thôi, tôi không có nghĩa vụ phải giải thích thêm với cậu về tình cảm của mình… Với hình như có người nhận ra cậu rồi. Tôi về trước đây.
Thế rồi chàng trai rời bàn, để lại một mình Phó Thụy ngồi trầm ngâm. Quả thật anh đã có chút lung lay khi phát hiện mình không thể công khai bảo vệ Lâm Tuyết nơi công cộng.
Phó Thụy cũng không biết nên tiếp tục cấm cản hay cho hắn ta một cơ hội. Vì đối với anh, tên Dương Cảnh Duệ kia vừa là đồng minh, vừa là loại người mà anh ghét nhất. Nếu hắn ta không mang tiếng xấu thì có lẽ anh sẽ cân nhắc cho hai đứa đến bên nhau.
Nghĩ đến đây, Phó Thụy lắc nhẹ đầu.
“Không. Lâm Tuyết có thích tên đó đâu mà mình lo xa như thế!”
“…”
“Nhưng nếu lỡ con bé cũng thích thì sao?”
“…”
Đang mím môi nghĩ vẩn vơ thì anh bị giật mình bởi giọng nói của một vài người khác:
- Anh ơi cho em hỏi, anh có phải Lâm Phó Thụy không ạ?
- Cho bọn em xin chụp chung với anh 1 tấm được không?
…----------------…
Về sau, công cuộc đi chơi lén của đôi trẻ rất khó khăn. Lâm Tuyết phải nắm được lịch đi hát của anh trai và chọn những ngày bố nuôi bận rộn.
Hôm đó là một ngày đẹp trời, thời tiết ôn hòa với một làn sương mỏng. Phó Thụy bước ra khỏi nhà từ sáng sớm như thường lệ. Đợi một lúc sau, Lâm Tuyết mở hé cửa, nhìn qua nhìn lại để chắc chắn hơn. Cô lập tức khóa cửa rồi ba chân bốn cẳng chạy về phía con hẻm quen thuộc.
- Trễ quá đấy cô nương!
Cảnh Duệ ngồi trên chiếc mô tô quen thuộc đợi sẵn. Cô gái nhỏ vừa chạy tới, còn chưa kịp thở thì đã thấy trên khuôn mặt xinh xắn của anh xuất hiện một vết bầm nhỏ ngay gò má. Đôi lông mày của Lâm Tuyết vô thức nhíu lại vì xót xa:
- Mới mấy ngày không gặp mà đã đi đánh nhau rồi cơ?
- Ha ha. Anh bị bọn nó kiếm chuyện mà.
Cảnh Duệ đang nói thì sực nhớ ra gì đó. Anh “à” một tiếng rồi lập tức xòe ra một chiếc hộp:
- Đây!
Chiếc hộp được bọc rất kín nên Lâm Tuyết không biết bên trong là gì. Kích trước không lớn cũng chẳng nhỏ, to khoảng một cuốn sách thông thường.
- Hở! Đây là gì vậy?
- Anh đi loanh quanh vô tình thấy nên mua tặng em thôi. Về mở ra xem sau!
- Là quà cho em hả!? Em cảm ơn!
Lâm Tuyết cười rất tươi. Đôi mắt cong nhẹ lên như vầng trăng khuyết. Khuôn mặt vui mừng đó khiến Cảnh Duệ không kiềm được mà đưa tay nhéo má cô một cái:
- Lên xe đi kẻo bị Phó Thụy bắt gặp bây giờ!
Nói rồi, anh chồng chiếc nón bảo hiểm to vào đầu cô. Ngón cái chỉ ra phía sau ra hiệu “nhanh lên”. Lâm Tuyết bĩu môi:
- Xí! Không sợ! Anh ấy đi làm từ lâu rồi!
Tuy miệng thì cãi nhưng Lâm Tuyết vẫn ngoan ngoãn trèo lên chiếc mô tô. Ngồi sau lưng của Cảnh Duệ, cô vẫn có cảm giác gì đó rất lạ. Tấm lưng vững chắc và vòng eo mềm mại của anh cứ như đang mời gọi.
Xe còn chưa nổ máy, Lâm Tuyết đã thẳng thắn hỏi:
- Em ôm anh được không?
Trong phút chốc, Cảnh Duệ đã bối rối. Nhưng anh nhanh chóng trở về dáng vẻ thờ ơ, đáp:
- Chậc! Có phải lần đầu đâu mà bày đặt hỏi.
Tay phải anh vặn ga khiến Lâm Tuyết mất trớn, theo phản xạ ôm chặt lấy anh:
- Á! Lại nữa rồi đó!
Chiếc mô tô chạy vụt ra khỏi con hẻm nhỏ, đi về phía trung tâm thành phố, nơi có rất nhiều hoạt động vui chơi giải trí và trung tâm mua sắm.
…----------------…
“Mong rằng cả đời này đều có thể ở trong vòng tay của em…”
- Ừ, hỏi đi!
- Nếu như Lâm Tuyết bị một thằng đàn ông quấy rối giữa nơi đông người, cậu sẽ làm gì?
Đây là một câu hỏi khó. Bởi lẽ chàng ca sĩ này là người của công chúng, nếu hành động bất cẩn thì sẽ gây hại cho cả Lâm Tuyết và anh. Trầm mặc suy nghĩ một lúc, Phó Thụy đáp:
- Tôi sẽ bước đến cảnh cáo hắn ta rồi dắt con bé đến một nơi an toàn hơn.
Đúng như dự đoán, Cảnh Duệ cười khẩy:
- Nghĩa là cậu để người đàn ông đó đi một cách dễ dàng?
- Với thân phận hiện tại, tôi không thể làm ầm lên ở chốn đông người.
- Đó là sự khác biệt giữa tôi và cậu. Tôi không có tiếng tăm, hoàn toàn có thể “dạy dỗ” hắn ta.
Cảnh Duệ nói đúng, bây giờ chưa thể để dư luận bàn tán về em gái của mình. Phó Thụy mà động tay động chân thì chỉ có thiệt thòi cho Lâm Tuyết. Ví dụ thực tế này giúp Cảnh Duệ lấy chút lợi thế, anh thừa cơ nói tiếp:
- Yên tâm! Tôi cũng là một người anh mà! Tuy yêu thương thằng bé đó sai cách, nhưng tâm tư của một người anh trai tôi hoàn toàn có thể hiểu.
Nghe tiếng xì xào, Cảnh Duệ liếc nhẹ ra phía sau, phát hiện ra một vài vị khách trong quán cà phê đang nhìn chằm chằm về phía này. Anh nhanh chóng đứng lên:
- Mà thôi, tôi không có nghĩa vụ phải giải thích thêm với cậu về tình cảm của mình… Với hình như có người nhận ra cậu rồi. Tôi về trước đây.
Thế rồi chàng trai rời bàn, để lại một mình Phó Thụy ngồi trầm ngâm. Quả thật anh đã có chút lung lay khi phát hiện mình không thể công khai bảo vệ Lâm Tuyết nơi công cộng.
Phó Thụy cũng không biết nên tiếp tục cấm cản hay cho hắn ta một cơ hội. Vì đối với anh, tên Dương Cảnh Duệ kia vừa là đồng minh, vừa là loại người mà anh ghét nhất. Nếu hắn ta không mang tiếng xấu thì có lẽ anh sẽ cân nhắc cho hai đứa đến bên nhau.
Nghĩ đến đây, Phó Thụy lắc nhẹ đầu.
“Không. Lâm Tuyết có thích tên đó đâu mà mình lo xa như thế!”
“…”
“Nhưng nếu lỡ con bé cũng thích thì sao?”
“…”
Đang mím môi nghĩ vẩn vơ thì anh bị giật mình bởi giọng nói của một vài người khác:
- Anh ơi cho em hỏi, anh có phải Lâm Phó Thụy không ạ?
- Cho bọn em xin chụp chung với anh 1 tấm được không?
…----------------…
Về sau, công cuộc đi chơi lén của đôi trẻ rất khó khăn. Lâm Tuyết phải nắm được lịch đi hát của anh trai và chọn những ngày bố nuôi bận rộn.
Hôm đó là một ngày đẹp trời, thời tiết ôn hòa với một làn sương mỏng. Phó Thụy bước ra khỏi nhà từ sáng sớm như thường lệ. Đợi một lúc sau, Lâm Tuyết mở hé cửa, nhìn qua nhìn lại để chắc chắn hơn. Cô lập tức khóa cửa rồi ba chân bốn cẳng chạy về phía con hẻm quen thuộc.
- Trễ quá đấy cô nương!
Cảnh Duệ ngồi trên chiếc mô tô quen thuộc đợi sẵn. Cô gái nhỏ vừa chạy tới, còn chưa kịp thở thì đã thấy trên khuôn mặt xinh xắn của anh xuất hiện một vết bầm nhỏ ngay gò má. Đôi lông mày của Lâm Tuyết vô thức nhíu lại vì xót xa:
- Mới mấy ngày không gặp mà đã đi đánh nhau rồi cơ?
- Ha ha. Anh bị bọn nó kiếm chuyện mà.
Cảnh Duệ đang nói thì sực nhớ ra gì đó. Anh “à” một tiếng rồi lập tức xòe ra một chiếc hộp:
- Đây!
Chiếc hộp được bọc rất kín nên Lâm Tuyết không biết bên trong là gì. Kích trước không lớn cũng chẳng nhỏ, to khoảng một cuốn sách thông thường.
- Hở! Đây là gì vậy?
- Anh đi loanh quanh vô tình thấy nên mua tặng em thôi. Về mở ra xem sau!
- Là quà cho em hả!? Em cảm ơn!
Lâm Tuyết cười rất tươi. Đôi mắt cong nhẹ lên như vầng trăng khuyết. Khuôn mặt vui mừng đó khiến Cảnh Duệ không kiềm được mà đưa tay nhéo má cô một cái:
- Lên xe đi kẻo bị Phó Thụy bắt gặp bây giờ!
Nói rồi, anh chồng chiếc nón bảo hiểm to vào đầu cô. Ngón cái chỉ ra phía sau ra hiệu “nhanh lên”. Lâm Tuyết bĩu môi:
- Xí! Không sợ! Anh ấy đi làm từ lâu rồi!
Tuy miệng thì cãi nhưng Lâm Tuyết vẫn ngoan ngoãn trèo lên chiếc mô tô. Ngồi sau lưng của Cảnh Duệ, cô vẫn có cảm giác gì đó rất lạ. Tấm lưng vững chắc và vòng eo mềm mại của anh cứ như đang mời gọi.
Xe còn chưa nổ máy, Lâm Tuyết đã thẳng thắn hỏi:
- Em ôm anh được không?
Trong phút chốc, Cảnh Duệ đã bối rối. Nhưng anh nhanh chóng trở về dáng vẻ thờ ơ, đáp:
- Chậc! Có phải lần đầu đâu mà bày đặt hỏi.
Tay phải anh vặn ga khiến Lâm Tuyết mất trớn, theo phản xạ ôm chặt lấy anh:
- Á! Lại nữa rồi đó!
Chiếc mô tô chạy vụt ra khỏi con hẻm nhỏ, đi về phía trung tâm thành phố, nơi có rất nhiều hoạt động vui chơi giải trí và trung tâm mua sắm.
…----------------…
“Mong rằng cả đời này đều có thể ở trong vòng tay của em…”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương