Người Yêu Số Hai, Anh Trai Số Một
Chương 36: “Bốp”
Cảnh Duệ dõng dạc nói tiếp:
- Như mọi người đã biết. Tuy trên hệ thống vẫn lưu trữ các thông tin về sản phẩm, nhưng đây chỉ là ý tưởng nên bản gốc vẫn là chi tiết nhất. Và đương nhiên nếu yêu cầu tính toán và vẽ lại thì sẽ không đủ thời gian. Thế nên, tôi định sẽ giới thiệu cho mọi người một dự án mới.
Anh vừa nói vừa giơ ra một tờ A3 khiến các khán giả ồ lên, không khí bỗng náo nhiệt hẳn. Trên mặt giấy là hình chiếc vòng cổ với các thông số vô cùng chi tiết. Mặt vòng cổ là một nốt nhạc với một bông hoa làm đầu. Thân và dấu móc của nốt nhạc được đính đá trông rất bắt mắt.
‐ Giới thiệu với mọi người, dự án này được đặt tên là “âm thanh của hoa tầm xuân”.
Lâm Tuyết đang khoác tay anh trai đứng bên dưới, nghe được câu này liền bật cười:
- Ha ha, khó vậy mà cũng chế ra được!
Phó Thụy lập tức nhận ra nét vẽ của em mình:
- Bản thiết kế đó là của em à?
- Suỵt! Anh nói bé thôi! Lúc chiều anh Cảnh Duệ về nhà để lấy thì không thấy nó nữa nên em mới đưa bài thi của em cho ảnh… Dù sao ý tưởng của cả 2 dự án cũng đều là hai đứa cùng nhau nghĩ ra.
- Chậc… dành nhiều thời gian cho nhau quá nhỉ?
- Hì, giúp đỡ nhau học tập thôi mà anh hai!
- Anh không đùa đâu. Em dạo này hơi bị “lơ” anh trai mình rồi đấy!
Trên sân khấu, Cảnh Duệ vẫn tiếp tục tự tin phát biểu:
- Vì sao tôi lại chọn “hoa tầm xuân” làm chủ thể chính cho sản phẩm?.. Bởi vì đây là loài hoa tượng trưng cho tình anh em keo sơn, gắn bó.
Minh Duệ từ đầu đến cuối bối rối trên sân khấu, nghe đến câu này thì giật mình. Cậu nghĩ thầm, đoán tới đoán lui xem có phải đối phương đang chọc ngoáy nói đểu gì mình không?
Nhưng đối với Phó Thụy, anh biết chiếc vòng cổ đó chính là do cô em gái nhỏ làm cho mình. Riêng biểu tượng nốt nhạc đã nói lên tất cả. Anh đứng đó, khóe miệng không kiềm được mà cứ nhếch lên cười.
Bài nói sâu sắc kể về sự tích hoa tầm xuân và cách diễn giải sản phẩm rõ ràng, rành mạch của Cảnh Duệ chẳng mấy chốc đã lấy được lòng của số đông.
“Ái chà, nghe cũng thú vị đấy”.
“Thằng nhóc này khá đó chớ, mấy nay không thấy tin đồn gì nữa, hóa ra là tập trung làm ăn rồi”.
“Không xét đến đời sống cá nhân thì tôi thấy cả hai bản thiết kế đều rất ổn”.
Cảnh Duệ đang đứng thở phào trên sân khấu, chuẩn bị kết thúc phần của mình thì bị Minh Duệ giật lấy mảnh giấy:
- Ủa!? Anh!.. Sao mặt sau có tên của Lâm Tuyết vậy? Lâm Tuyết là ai? Rồi còn được chấm 9,5 điểm nữa này!
Minh Duệ không để cho anh kịp giải thích, cậu làm ra vẻ ngạc nhiên, vội vã hét to:
- Ôi anh ơi!.. Đừng nói là anh đi ăn trộm, anh không đủ năng lực nên phải gian lận kiểu này hả?
Khách khứa lại được phen lời ra tiếng vào. Họ không còn xì xầm mà một số người còn lớn tiếng móc mỉa anh.
Cảnh Duệ nhìn em trai mình, đô lông mày của anh khó chịu mà cau lại:
- Ở đây toàn khách quý chứ không như ở nhà đâu mà nói bừa! Trả đồ lại đây!
Minh Duệ mặc kệ đám người bên dưới bàn tán tốt xấu. Cậu không nói vào micro, đáp:
- Tôi cứ thắc mắc anh lấy đâu ra bản thảo mà dám lên đây, hóa ra là lấy của người khác…
“Mày biết tao sẽ tham gia phần giới thiệu sản phẩm mới?” Cảnh Duệ lẩm bẩm rồi sững người. Lúc này anh mới nhận ra không phải do bản thân đãng trí mà làm mất đồ.
- Mày lấy nó à?
Minh Duệ không trả lời câu hỏi đó mà chỉ nhếch mép cười. Hôm đó, sau khi thấy Cảnh Duệ bước ra khỏi công ty, cậu đã âm thầm tìm hiểu và biết được anh vừa xin bố cho làm thử dự án này. Cứ tưởng anh bị mất tập hồ sơ kia thì sẽ biết thân biết phận không tranh giành “ánh đèn sân khấu” hôm nay. Chẳng ngờ anh lại có thêm 1 sản phẩm khác. Minh Duệ chỉ đành tùy cơ ứng biến.
Tiếng ồn ào chửi rủa Cảnh Duệ ngày một lớn nên họ không thể nghe được cuộc trò chuyện. Lúc này, Cảnh Duệ cố gắng trấn tĩnh đám đông:
- Mọi người hãy bình tĩnh nghe tôi giải thích! Tôi không hề ăn cắp ăn trộm cái gì cả!
Còn đang nhếch mép mà chưa đầy một giây sau, Minh Duệ đã quay gương mặt hoảng hốt về phía khán giả:
- Thật sự không thể tin được! Anh ấy làm mất bản thiết kế nên đã ăn trộm một cái khác!
Chủ tịch Dương ở trong cánh gà chịu không nổi liền bước ra quát lớn:
- Đủ rồi!
Cả khán phòng bỗng nhỏ tiếng ần rồi im bặt. Ông đi ra giữa sân khấu rồi lườm Minh Duệ:
- Có gì về nhà giải quyết.
Chủ tịch Dương cầm micro lên và cười xòa:
- Ây da, để các vị chê cười rồi. Tôi sẽ điều tra chuyện này. Nhưng tôi đảm bảo là các sản phẩm không thuộc bản quyền của công ty chắc chắn sẽ bị loại bỏ để tránh hậu họa.
Minh Duệ không can tâm liền đưa bản thiết kế ra rồi nói:
- Bố! Bố nhìn xem! Rõ ràng cái này không phải tên của anh ấy! Không phải trộm cắp thì là gì?
- Minh Duệ… bố nói là đủ rồi, con đi về trước đi.
Dưới dự kiềm chế của chủ tịch Dương, cậu hét lớn:
- Sao lại thế được!? Hôm nay bố lại đi tin một thằng cướp của giết người à!?
“Bốp”
Tất cả những người đứng dưới, bao gồm cả Lâm Tuyết lẫn Phó Thụy đều mở to mắt, bất ngờ trước cái tát mà chủ tịch Dương dành cho con trai út của mình.
- Như mọi người đã biết. Tuy trên hệ thống vẫn lưu trữ các thông tin về sản phẩm, nhưng đây chỉ là ý tưởng nên bản gốc vẫn là chi tiết nhất. Và đương nhiên nếu yêu cầu tính toán và vẽ lại thì sẽ không đủ thời gian. Thế nên, tôi định sẽ giới thiệu cho mọi người một dự án mới.
Anh vừa nói vừa giơ ra một tờ A3 khiến các khán giả ồ lên, không khí bỗng náo nhiệt hẳn. Trên mặt giấy là hình chiếc vòng cổ với các thông số vô cùng chi tiết. Mặt vòng cổ là một nốt nhạc với một bông hoa làm đầu. Thân và dấu móc của nốt nhạc được đính đá trông rất bắt mắt.
‐ Giới thiệu với mọi người, dự án này được đặt tên là “âm thanh của hoa tầm xuân”.
Lâm Tuyết đang khoác tay anh trai đứng bên dưới, nghe được câu này liền bật cười:
- Ha ha, khó vậy mà cũng chế ra được!
Phó Thụy lập tức nhận ra nét vẽ của em mình:
- Bản thiết kế đó là của em à?
- Suỵt! Anh nói bé thôi! Lúc chiều anh Cảnh Duệ về nhà để lấy thì không thấy nó nữa nên em mới đưa bài thi của em cho ảnh… Dù sao ý tưởng của cả 2 dự án cũng đều là hai đứa cùng nhau nghĩ ra.
- Chậc… dành nhiều thời gian cho nhau quá nhỉ?
- Hì, giúp đỡ nhau học tập thôi mà anh hai!
- Anh không đùa đâu. Em dạo này hơi bị “lơ” anh trai mình rồi đấy!
Trên sân khấu, Cảnh Duệ vẫn tiếp tục tự tin phát biểu:
- Vì sao tôi lại chọn “hoa tầm xuân” làm chủ thể chính cho sản phẩm?.. Bởi vì đây là loài hoa tượng trưng cho tình anh em keo sơn, gắn bó.
Minh Duệ từ đầu đến cuối bối rối trên sân khấu, nghe đến câu này thì giật mình. Cậu nghĩ thầm, đoán tới đoán lui xem có phải đối phương đang chọc ngoáy nói đểu gì mình không?
Nhưng đối với Phó Thụy, anh biết chiếc vòng cổ đó chính là do cô em gái nhỏ làm cho mình. Riêng biểu tượng nốt nhạc đã nói lên tất cả. Anh đứng đó, khóe miệng không kiềm được mà cứ nhếch lên cười.
Bài nói sâu sắc kể về sự tích hoa tầm xuân và cách diễn giải sản phẩm rõ ràng, rành mạch của Cảnh Duệ chẳng mấy chốc đã lấy được lòng của số đông.
“Ái chà, nghe cũng thú vị đấy”.
“Thằng nhóc này khá đó chớ, mấy nay không thấy tin đồn gì nữa, hóa ra là tập trung làm ăn rồi”.
“Không xét đến đời sống cá nhân thì tôi thấy cả hai bản thiết kế đều rất ổn”.
Cảnh Duệ đang đứng thở phào trên sân khấu, chuẩn bị kết thúc phần của mình thì bị Minh Duệ giật lấy mảnh giấy:
- Ủa!? Anh!.. Sao mặt sau có tên của Lâm Tuyết vậy? Lâm Tuyết là ai? Rồi còn được chấm 9,5 điểm nữa này!
Minh Duệ không để cho anh kịp giải thích, cậu làm ra vẻ ngạc nhiên, vội vã hét to:
- Ôi anh ơi!.. Đừng nói là anh đi ăn trộm, anh không đủ năng lực nên phải gian lận kiểu này hả?
Khách khứa lại được phen lời ra tiếng vào. Họ không còn xì xầm mà một số người còn lớn tiếng móc mỉa anh.
Cảnh Duệ nhìn em trai mình, đô lông mày của anh khó chịu mà cau lại:
- Ở đây toàn khách quý chứ không như ở nhà đâu mà nói bừa! Trả đồ lại đây!
Minh Duệ mặc kệ đám người bên dưới bàn tán tốt xấu. Cậu không nói vào micro, đáp:
- Tôi cứ thắc mắc anh lấy đâu ra bản thảo mà dám lên đây, hóa ra là lấy của người khác…
“Mày biết tao sẽ tham gia phần giới thiệu sản phẩm mới?” Cảnh Duệ lẩm bẩm rồi sững người. Lúc này anh mới nhận ra không phải do bản thân đãng trí mà làm mất đồ.
- Mày lấy nó à?
Minh Duệ không trả lời câu hỏi đó mà chỉ nhếch mép cười. Hôm đó, sau khi thấy Cảnh Duệ bước ra khỏi công ty, cậu đã âm thầm tìm hiểu và biết được anh vừa xin bố cho làm thử dự án này. Cứ tưởng anh bị mất tập hồ sơ kia thì sẽ biết thân biết phận không tranh giành “ánh đèn sân khấu” hôm nay. Chẳng ngờ anh lại có thêm 1 sản phẩm khác. Minh Duệ chỉ đành tùy cơ ứng biến.
Tiếng ồn ào chửi rủa Cảnh Duệ ngày một lớn nên họ không thể nghe được cuộc trò chuyện. Lúc này, Cảnh Duệ cố gắng trấn tĩnh đám đông:
- Mọi người hãy bình tĩnh nghe tôi giải thích! Tôi không hề ăn cắp ăn trộm cái gì cả!
Còn đang nhếch mép mà chưa đầy một giây sau, Minh Duệ đã quay gương mặt hoảng hốt về phía khán giả:
- Thật sự không thể tin được! Anh ấy làm mất bản thiết kế nên đã ăn trộm một cái khác!
Chủ tịch Dương ở trong cánh gà chịu không nổi liền bước ra quát lớn:
- Đủ rồi!
Cả khán phòng bỗng nhỏ tiếng ần rồi im bặt. Ông đi ra giữa sân khấu rồi lườm Minh Duệ:
- Có gì về nhà giải quyết.
Chủ tịch Dương cầm micro lên và cười xòa:
- Ây da, để các vị chê cười rồi. Tôi sẽ điều tra chuyện này. Nhưng tôi đảm bảo là các sản phẩm không thuộc bản quyền của công ty chắc chắn sẽ bị loại bỏ để tránh hậu họa.
Minh Duệ không can tâm liền đưa bản thiết kế ra rồi nói:
- Bố! Bố nhìn xem! Rõ ràng cái này không phải tên của anh ấy! Không phải trộm cắp thì là gì?
- Minh Duệ… bố nói là đủ rồi, con đi về trước đi.
Dưới dự kiềm chế của chủ tịch Dương, cậu hét lớn:
- Sao lại thế được!? Hôm nay bố lại đi tin một thằng cướp của giết người à!?
“Bốp”
Tất cả những người đứng dưới, bao gồm cả Lâm Tuyết lẫn Phó Thụy đều mở to mắt, bất ngờ trước cái tát mà chủ tịch Dương dành cho con trai út của mình.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương