Người Yêu Số Hai, Anh Trai Số Một
Chương 47: Ngoại truyện (Mê hồn kế)
Lâm Phó Thụy là một người luôn lý trí và lạnh lùng, đặc biệt là đối với chuyện tình cảm. Vậy mà anh lại bị lung lay trước những lời khích tướng của em gái. Chính bản thân anh cũng đoán lờ mờ rằng đây đều là mấy trò mà cô bày ra để “đẩy thuyền” anh trai với bạn thân, nhưng đầu óc không sao kiểm soát nổi, cứ vô thức lo lắng xằng bậy.
Cuối cùng, anh không nhịn nổi tò mò mà lén lút đứng quan sát từ xa. Lâm Tuyết đi ra khỏi cổng trường, lén nhìn một lượt vòng quanh. Đúng như dự đoán. Có một thanh niên cao ráo đội nón, đeo khẩu trang và kính râm đang thập thò ở tít phía gần con hẻm nhỏ. Lần này, với cương vị là người có kinh nghiệm trong tình yêu, Lâm Tuyết vô cùng tự tin:
- Biết ngay thế nào ổng cũng vác xác đến đây ngó thử mà!.. Được rồi, hai người cứ giả vờ như những gì tớ dặn đi.
Phượng Vũ đi cùng một bạn nam đi phía sau, cả hai nhận được tín hiệu liền quay ngoắt sang nói cười vui vẻ. Từ phía Phó Thuỵ, anh cố nheo mắt nhưng vẫn nhìn không rõ mặt bạn nam. Vẫn là hành động xoa đầu đó nhưng lần này là tận mắt chứng kiến khiến Phó Thuỵ khó chịu hơn gấp trăm lần.
Mặc dù đã đứng nép góc và che kín mặt nhưng dáng người cân đối vẫn khiến anh trở nên nổi bật. Đứng một lúc đã làm các cô gái đi qua phải thích thú xì xầm. Anh bỗng bừng tỉnh, lẩm bẩm:
- Không đúng… Mình đường đường là một ca sĩ có tiếng trong giới, tại sao phải núp núp ở đây?
Phó Thuỵ đưa mắt nhìn về phía trường đại học lần cuối rồi quay lưng đi thẳng một mạch về nhà.
…----------------…
Một lúc sau, Lâm Tuyết mở cửa bước vào phòng khách. Phó Thụy đứng sẵn ở trong, ngoắc tay gọi cô lại.
Lâm Tuyết ném ngay chiếc túi đi học lên sô pha rồi đá lông mày:
- Để em đoán! Có phải là chuyện liên quan đến Phượng Vũ?
Phó Thụy có hơi bất ngờ:
- Sao em biết?
- Hì hì, em là em gái anh mà!.. Nhưng anh muốn nói chuyện gì thế ạ?
- Hừm… sáng mai nói bạn đến đây, trực tiếp gặp anh để lấy vé đi concert.
Đây rõ ràng chỉ là một cái cớ. Đưa vé thì chỉ cần đưa cho Lâm Tuyết là được, việc gì phải phức tạp như vậy? Cô biết nhưng lại giả ngơ gật đầu lia lịa mà không hỏi gì thêm.
Đến khi lên đến phòng riêng, cô mới nhảy cẫng lên vì hào hứng, lập tức gọi điện thông báo cho Phượng Vũ:
- Nhớ nha! Nhất định phải mặc đồ đẹp đó!
“Biết rồi mà! Nhưng cậu nói xem, anh ấy hẹn gặp tớ làm gì?”
Cái này thì Lâm Tuyết chưa suy luận ra. Cô nằm lăn qua lăn lại trên giường ngẫm nghĩ:
- Hay là hỏi chuyện cậu với bạn nam kia?
“Chắc không lộ liễu vậy đâu…”
- Thế thì là vấn đề gì nhỉ? Giữa hai người có điểm chung gì không?
“Tớ thấy chẳng có gì liên quan hết á!
- Thôi Phượng Vũ, mai cứ đến rồi biết!
“Ừ! Vậy đi! Khỏi đoán mò tốn công!”
…----------------…
Đúng như đã hẹn, Phượng Vũ đã đến nhà Lâm Tuyết sớm hơn mọi lần, lúc mà Phó Thụy chưa đi làm.
Lâm Tuyết cũng muốn tham gia nên dậy sớm. Nhưng rồi lại sợ mình phá vỡ không khí riêng tư của hai người. Cô đành ngậm ngùi ở trên phòng nằm đợi.
Ở dưới phòng khách, Phượng Vũ và Phó Thụy ngồi bên cạnh nhau. Cả hai đều căng thẳng nhưng lại không để lộ ra.
Chàng trai cất lời trước:
- Đây là vé của em tối nay. Vì là vé hạng VIP nên khoảng 8h em đến cũng được, không cần xếp hàng như vé thường.
Phượng Vũ đưa tay nhận:
- Em cảm ơn ạ. Còn của Lâm Tuyết…?
- Anh đưa con bé rồi.
Xong xuôi việc “cái cớ”, Phó Thụy mới vào chủ đề chính:
- Mà anh hỏi em một chút. Không biết là em có nghe tin đồn về anh và một nữ diễn viên chưa nhỉ?
Con tim của cô gái nhỏ như ngừng một nhịp. Cô lúng túng vài giây rồi mới đáp lại được:
- N- Nếu là chị Hoa Hoa thì em có đọc qua ạ.
- Vậy em tin không?
- Đương nhiên là không ạ! Mấy lời đồn đoán đó toàn là fans đẩy thuyền hoặc là mấy bài báo muốn câu view!
Phó Thụy gật gù:
- Ừm, nhưng gầy đây sự việc đang đi quá xa do bọn anh vừa đóng máy một bộ phim cổ trang. Nhiều người đang gây sức ép muốn anh và Hoa Hoa phải công khai mối quan hệ.
- Hả? Có chuyện đó nữa ư?
- Họ tràn vào fapage của anh bình luận rất nhiều. Đa số nói rằng anh không đủ dũng cảm để công khai với Hoa Hoa. Cũng may quản lí page kịp thời phát hiện và đã ẩn hầu hết các bình luận tiêu cực.
Nghe đến đây, Phượng Vũ bức xúc:
- Chắc chắn đa số là fans của bên kia qua đây công kích rồi!.. Thế này thì cũng khó chịu thật!
- Ừ, khó chịu lắm! Vậy em có đồng ý giúp anh không?
Câu hỏi đến đột ngột, Phượng Vũ chưa kịp hiểu:
- Dạ? Giúp gì ạ?
Phó Thụy mỉm cười, khóe môi tô điểm cho gương mặt điển trai thêm dịu dàng, anh đáp:
- Anh sẽ công khai em là bạn gái của anh.
Cuối cùng, anh không nhịn nổi tò mò mà lén lút đứng quan sát từ xa. Lâm Tuyết đi ra khỏi cổng trường, lén nhìn một lượt vòng quanh. Đúng như dự đoán. Có một thanh niên cao ráo đội nón, đeo khẩu trang và kính râm đang thập thò ở tít phía gần con hẻm nhỏ. Lần này, với cương vị là người có kinh nghiệm trong tình yêu, Lâm Tuyết vô cùng tự tin:
- Biết ngay thế nào ổng cũng vác xác đến đây ngó thử mà!.. Được rồi, hai người cứ giả vờ như những gì tớ dặn đi.
Phượng Vũ đi cùng một bạn nam đi phía sau, cả hai nhận được tín hiệu liền quay ngoắt sang nói cười vui vẻ. Từ phía Phó Thuỵ, anh cố nheo mắt nhưng vẫn nhìn không rõ mặt bạn nam. Vẫn là hành động xoa đầu đó nhưng lần này là tận mắt chứng kiến khiến Phó Thuỵ khó chịu hơn gấp trăm lần.
Mặc dù đã đứng nép góc và che kín mặt nhưng dáng người cân đối vẫn khiến anh trở nên nổi bật. Đứng một lúc đã làm các cô gái đi qua phải thích thú xì xầm. Anh bỗng bừng tỉnh, lẩm bẩm:
- Không đúng… Mình đường đường là một ca sĩ có tiếng trong giới, tại sao phải núp núp ở đây?
Phó Thuỵ đưa mắt nhìn về phía trường đại học lần cuối rồi quay lưng đi thẳng một mạch về nhà.
…----------------…
Một lúc sau, Lâm Tuyết mở cửa bước vào phòng khách. Phó Thụy đứng sẵn ở trong, ngoắc tay gọi cô lại.
Lâm Tuyết ném ngay chiếc túi đi học lên sô pha rồi đá lông mày:
- Để em đoán! Có phải là chuyện liên quan đến Phượng Vũ?
Phó Thụy có hơi bất ngờ:
- Sao em biết?
- Hì hì, em là em gái anh mà!.. Nhưng anh muốn nói chuyện gì thế ạ?
- Hừm… sáng mai nói bạn đến đây, trực tiếp gặp anh để lấy vé đi concert.
Đây rõ ràng chỉ là một cái cớ. Đưa vé thì chỉ cần đưa cho Lâm Tuyết là được, việc gì phải phức tạp như vậy? Cô biết nhưng lại giả ngơ gật đầu lia lịa mà không hỏi gì thêm.
Đến khi lên đến phòng riêng, cô mới nhảy cẫng lên vì hào hứng, lập tức gọi điện thông báo cho Phượng Vũ:
- Nhớ nha! Nhất định phải mặc đồ đẹp đó!
“Biết rồi mà! Nhưng cậu nói xem, anh ấy hẹn gặp tớ làm gì?”
Cái này thì Lâm Tuyết chưa suy luận ra. Cô nằm lăn qua lăn lại trên giường ngẫm nghĩ:
- Hay là hỏi chuyện cậu với bạn nam kia?
“Chắc không lộ liễu vậy đâu…”
- Thế thì là vấn đề gì nhỉ? Giữa hai người có điểm chung gì không?
“Tớ thấy chẳng có gì liên quan hết á!
- Thôi Phượng Vũ, mai cứ đến rồi biết!
“Ừ! Vậy đi! Khỏi đoán mò tốn công!”
…----------------…
Đúng như đã hẹn, Phượng Vũ đã đến nhà Lâm Tuyết sớm hơn mọi lần, lúc mà Phó Thụy chưa đi làm.
Lâm Tuyết cũng muốn tham gia nên dậy sớm. Nhưng rồi lại sợ mình phá vỡ không khí riêng tư của hai người. Cô đành ngậm ngùi ở trên phòng nằm đợi.
Ở dưới phòng khách, Phượng Vũ và Phó Thụy ngồi bên cạnh nhau. Cả hai đều căng thẳng nhưng lại không để lộ ra.
Chàng trai cất lời trước:
- Đây là vé của em tối nay. Vì là vé hạng VIP nên khoảng 8h em đến cũng được, không cần xếp hàng như vé thường.
Phượng Vũ đưa tay nhận:
- Em cảm ơn ạ. Còn của Lâm Tuyết…?
- Anh đưa con bé rồi.
Xong xuôi việc “cái cớ”, Phó Thụy mới vào chủ đề chính:
- Mà anh hỏi em một chút. Không biết là em có nghe tin đồn về anh và một nữ diễn viên chưa nhỉ?
Con tim của cô gái nhỏ như ngừng một nhịp. Cô lúng túng vài giây rồi mới đáp lại được:
- N- Nếu là chị Hoa Hoa thì em có đọc qua ạ.
- Vậy em tin không?
- Đương nhiên là không ạ! Mấy lời đồn đoán đó toàn là fans đẩy thuyền hoặc là mấy bài báo muốn câu view!
Phó Thụy gật gù:
- Ừm, nhưng gầy đây sự việc đang đi quá xa do bọn anh vừa đóng máy một bộ phim cổ trang. Nhiều người đang gây sức ép muốn anh và Hoa Hoa phải công khai mối quan hệ.
- Hả? Có chuyện đó nữa ư?
- Họ tràn vào fapage của anh bình luận rất nhiều. Đa số nói rằng anh không đủ dũng cảm để công khai với Hoa Hoa. Cũng may quản lí page kịp thời phát hiện và đã ẩn hầu hết các bình luận tiêu cực.
Nghe đến đây, Phượng Vũ bức xúc:
- Chắc chắn đa số là fans của bên kia qua đây công kích rồi!.. Thế này thì cũng khó chịu thật!
- Ừ, khó chịu lắm! Vậy em có đồng ý giúp anh không?
Câu hỏi đến đột ngột, Phượng Vũ chưa kịp hiểu:
- Dạ? Giúp gì ạ?
Phó Thụy mỉm cười, khóe môi tô điểm cho gương mặt điển trai thêm dịu dàng, anh đáp:
- Anh sẽ công khai em là bạn gái của anh.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương